Quyển 1 - Chương 18: NẰM MƠ…
Bổn Túi Túi
28/03/2014
Bối Bối ngáp dài đi vào phòng ngủ của nàng. Nhìn thấy rèm buông đẹp đẽ ấm áp, gian phòng lại hoa mỹ, ánh mắt nàng như muốn mở thật to: “Oa! Phòng của ta xinh đẹp như vậy sao…”
Nàng cao hứng ồn ào lăn người trên chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục trên đệm, dùng khuôn mặt cọ cọ lên tơ tằm mềm nhũn: “Thật thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”
Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.
“Tiểu Bối Bối, giường ngủ này có thoải mái không?”
Trong lúc ánh mắt của nàng híp lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai, ở khoảng cách rất gần. Nàng mở choàng mắt, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt của nàng, nàng theo bản năng kinh hô: “A___ ”
Cô Ngự Hàn lập tức ngẩng đầu, đào đào lỗ tai, mày kiếm nhảy lên: “Ta nói tiểu Bối Bối, thanh âm của ngươi có thể khiến người chết sống lại.”
Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi: “Ai cho ngươi tự nhiên đến đây làm ta hoảng sợ. Chủ nhân, ngươi đi ra ngoài mau, ta muốn đi ngủ!”
Cô Ngự Hàn đưa tay cạo cạo cái mũi nàng: “Ngày mai nhớ kỹ là phải rời giường sớm một chút, đi múc nước rửa mặt cho ta.”
“Ừ ân…” Bối Bối gật đầu lung tung, thanh âm bắt đầu tràn ngập sự buồn ngủ. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc ngủ một giấc thật tốt, từ lúc đi tới cái thế giới này, thời gian nàng ngủ gần như bằng không.
Nhìn ra nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, Cô Ngự Hàn đưa tay kéo chăn, đắp cho nàng càng thêm kín, động tác rất cẩn thận, miệng lại phá hư sự thật: “Ngày mai, ta đây sẽ chờ ngươi tới hầu hạ, muộn sẽ không được ăn cơm.”
Bối Bối trừng mắt liếc hắn, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, chuyện gì ngày mai nói, hiện tại ngủ là lớn nhất, thật thích!
…
Đêm khuya, trăng lên giữa trời sáng tỏ, chiếu trên mặt tuyết loang lổ bóng thông, thật sự yên tĩnh.
Trong giấc mộng…
Bối Bối cảm giác bản thân đang ở trong sương mù mông lung, nửa bước cũng khó đi, nàng đưa tay muốn xua tan sương mù dày đặc ngăn trở, nhưng không được.
“Bối Bối, ngươi ở nơi nào? Nãi nãi rất nhớ ngươi a, ngươi đi đâu vậy …”
Mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi quen thuộc của nãi nãi, thanh âm già nua – chợt xa chợt gần, không ngừng táp đánh vào lòng của nàng. Nàng cay cay mũi, vội vàng đáp lại: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối cũng nhớ người a, người ở nơi nào? Tại sao con không thấy được bà? Nãi nãi, Bối Bối cũng muốn về nhà, nãi nãi…”
Hốt nhiên, nàng thấy có ánh sáng chợt lóe lên phía trước, thân ảnh nãi nãi xuất hiện ở luồng sáng quang mang. Nàng muốn đi qua, nhưng phát hiện căn bản chân không thể nhúc nhích, nàng rớt nước mắt nói: “Nãi nãi, nãi nãi…”
“Tiểu cô nương, ngươi không thể qua, nguyện vọng của ngươi còn chưa thực hiện.” Tự nhiên một thanh âm xa lạ xuất hiện, rất nhã nhặn, rất thân thiết.
“Cái gì mà nguyện vọng, ta không cần nguyện vọng, ta chỉ muốn về nhà, ta phải về nhà, ta nhớ nãi nãi, nãi nãi…” Bối Bối hướng về phía nãi nãi hô khóc, nãi nãi như không nghe thấy nàng, thủy chung không hề xoay người liếc nhìn nàng một cái.
“Tiểu cô nương, thuận theo tự nhiên, cần đến thì đến, cần đi thì đi, sẽ còn gặp lại. Hãy an tâm đón nhận hiện trạng, đây là niềm an ủi tốt nhất đối với nãi nãi ngươi. Đi thôi…”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền phát hiện bản thân bị một đạo ánh sáng trắng mãnh liệt mang đi, không biết về phương hướng nào. Nãi nãi càng lúc càng xa cách, nàng khóc la lên nhìn bóng lưng nãi nãi: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối không muốn người rời đi …”
Nàng cao hứng ồn ào lăn người trên chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục trên đệm, dùng khuôn mặt cọ cọ lên tơ tằm mềm nhũn: “Thật thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”
Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.
“Tiểu Bối Bối, giường ngủ này có thoải mái không?”
Trong lúc ánh mắt của nàng híp lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai, ở khoảng cách rất gần. Nàng mở choàng mắt, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt của nàng, nàng theo bản năng kinh hô: “A___ ”
Cô Ngự Hàn lập tức ngẩng đầu, đào đào lỗ tai, mày kiếm nhảy lên: “Ta nói tiểu Bối Bối, thanh âm của ngươi có thể khiến người chết sống lại.”
Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi: “Ai cho ngươi tự nhiên đến đây làm ta hoảng sợ. Chủ nhân, ngươi đi ra ngoài mau, ta muốn đi ngủ!”
Cô Ngự Hàn đưa tay cạo cạo cái mũi nàng: “Ngày mai nhớ kỹ là phải rời giường sớm một chút, đi múc nước rửa mặt cho ta.”
“Ừ ân…” Bối Bối gật đầu lung tung, thanh âm bắt đầu tràn ngập sự buồn ngủ. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc ngủ một giấc thật tốt, từ lúc đi tới cái thế giới này, thời gian nàng ngủ gần như bằng không.
Nhìn ra nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, Cô Ngự Hàn đưa tay kéo chăn, đắp cho nàng càng thêm kín, động tác rất cẩn thận, miệng lại phá hư sự thật: “Ngày mai, ta đây sẽ chờ ngươi tới hầu hạ, muộn sẽ không được ăn cơm.”
Bối Bối trừng mắt liếc hắn, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, chuyện gì ngày mai nói, hiện tại ngủ là lớn nhất, thật thích!
…
Đêm khuya, trăng lên giữa trời sáng tỏ, chiếu trên mặt tuyết loang lổ bóng thông, thật sự yên tĩnh.
Trong giấc mộng…
Bối Bối cảm giác bản thân đang ở trong sương mù mông lung, nửa bước cũng khó đi, nàng đưa tay muốn xua tan sương mù dày đặc ngăn trở, nhưng không được.
“Bối Bối, ngươi ở nơi nào? Nãi nãi rất nhớ ngươi a, ngươi đi đâu vậy …”
Mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi quen thuộc của nãi nãi, thanh âm già nua – chợt xa chợt gần, không ngừng táp đánh vào lòng của nàng. Nàng cay cay mũi, vội vàng đáp lại: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối cũng nhớ người a, người ở nơi nào? Tại sao con không thấy được bà? Nãi nãi, Bối Bối cũng muốn về nhà, nãi nãi…”
Hốt nhiên, nàng thấy có ánh sáng chợt lóe lên phía trước, thân ảnh nãi nãi xuất hiện ở luồng sáng quang mang. Nàng muốn đi qua, nhưng phát hiện căn bản chân không thể nhúc nhích, nàng rớt nước mắt nói: “Nãi nãi, nãi nãi…”
“Tiểu cô nương, ngươi không thể qua, nguyện vọng của ngươi còn chưa thực hiện.” Tự nhiên một thanh âm xa lạ xuất hiện, rất nhã nhặn, rất thân thiết.
“Cái gì mà nguyện vọng, ta không cần nguyện vọng, ta chỉ muốn về nhà, ta phải về nhà, ta nhớ nãi nãi, nãi nãi…” Bối Bối hướng về phía nãi nãi hô khóc, nãi nãi như không nghe thấy nàng, thủy chung không hề xoay người liếc nhìn nàng một cái.
“Tiểu cô nương, thuận theo tự nhiên, cần đến thì đến, cần đi thì đi, sẽ còn gặp lại. Hãy an tâm đón nhận hiện trạng, đây là niềm an ủi tốt nhất đối với nãi nãi ngươi. Đi thôi…”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền phát hiện bản thân bị một đạo ánh sáng trắng mãnh liệt mang đi, không biết về phương hướng nào. Nãi nãi càng lúc càng xa cách, nàng khóc la lên nhìn bóng lưng nãi nãi: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối không muốn người rời đi …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.