Quyển 1 - Chương 24: NGƯƠI CHÍNH LÀ VƯƠNG!
Bổn Túi Túi
28/03/2014
Cô Ngự Hàn tức giận đưa tay vỗ vỗ, mông Bối Bối lập tức gặp hoạ, hắn đính chính lại với nàng: “Ta họ Cô Ngự, tên một chữ một là Hàn, không phải họ Cô.”
“Oa a, ngươi làm chi đánh ta, đau lắm đó. Ai cần biết ngươi họ gì, dù sao ngươi nhất định là giữ ấm! Hắc hắc, vốn dĩ là tên của ngươi có ý nghĩa như thế, cho nên ngươi mới xấu hổ cho mình đúng không?” Bối Bối leo lên vai hắn, le lưỡi trêu hắn, làm tức chết là tốt nhất.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn hai tròng mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng gian tà, hắn đưa tay ôm nàng, toàn thân ngồi xuống ghế.
Nhằm chỗ mọi người không nhìn thấy, bàn tay to lớn của hắn qua lại vuốt ve thắt lưng mềm mại của nàng, giở trò xấu xa: “Cưng ơi, ta rất là hoan nghênh nàng lại đây sưởi ấm, ta xem khí trời đúng là rất lạnh, ta giúp nàng sưởi ấm một chút nhé.”
Thân thể lúc này bị hắn vuốt ve, thoáng chốc giống như bị giật điện, nàng nhịn không được run rẩy.
“Vậy thì ta đây không khách khí, mặc dù thân thể của ngươi cứng rắn như đá!” Bối Bối âm thầm nắm tay hắn tác quái, bướng bỉnh dùng sức bóp chặt, nét mặt cười rạng rỡ đến động lòng người, trong mắt sát ý giấu giếm.
Thương Tuyệt Lệ cùng thị vệ đồng tử* dường như nở ra hết cỡ, Vương… từ khi nào lại yêu thích nam nhi?
Cô Ngự Hàn cổ tay vừa chuyển động, nắm chặt lấy nàng thoải mái hành hạ, sau đó ung dung nhìn ánh mắt đen láy không phục của nàng.
Khí lực đấu không lại hắn, Bối Bối ánh mắt liếc Thương Tuyệt Lệ với vẻ quái dị, suy nghĩ liền vận động.
Nhắm mắt để che giấu ánh nhìn giảo hoạt, miệng nàng mím lại, tựa đầu vào cổ của hắn khóc: “Ô ô ô, ngươi chiếm tiện nghi, đường đường một đại nam nhân mà lại ăn đậu hũ của ta, sờ soạn khắp người ta, ô ô ô… Ta muốn xuống, ngươi không cần ôm ta trước mặt mọi người, ô ô ô…”
“Vương…” Thương Tuyệt Lệ nghe Bối Bối ủy khuất, nhìn bộ dạng vừa mới tán tỉnh nhau của bọn họ, chỉ trong chốc lát suy nghĩ lại trở nên hoài nghi, Vương đối Tô Bối Bối có thái độ đặc biệt, thật khiến người ta lo lắng.
“Báo… Vương, đây là ý kiến của chúng thần đối người được đề cử ngôi vị hậu, mời Vương xem qua.” Một tên thị vệ quỳ xuống khấu đầu đưa lên một quyển tấu chương.
Thương Tuyệt Lệ tiếp nhận tấu chương, vẫy người lui xuống, trình tấu chương lên trước cẩm tọa**, rồi lui xuống nhìn Bối Bối bằng cặp mắt cảnh cáo : xuống mau lên !
Bối Bối không rảnh để ý tới ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ , nàng hoàn toàn ngây dại, trong mắt xẹt qua đủ loại nghi ngờ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và hoang mang: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là lão đại Vương đó ư?”
“Ân hừ, ta già vậy sao?” Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng hắn, cất tiếng cười gian trá gần khuôn mặt ngơ ngác của nàng, thân mật dùng môi nhẹ đùa má nàng.
Thị vệ hai bên đều té ngã ngửa. Ông trời ơi…Vương của bọn họ không phải yêu mến người đồng giới chứ!
Rèm mi Thương Tuyệt Lệ lượn quanh, hắn nhẹ nhàng khụ khụ, hy vọng nhắc nhở Vương về những cử chỉ đáng sợ này, tuy nhiên không có ai ủng hộ hắn, hắn nhìn các thị vệ khác, tâm sợ hãi, chuyện Vương yêu thích người đồng giới là chuyện tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
“Các ngươi lui đi, hiện tại một câu cũng không được lộ ra, nếu không để đầu lại!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm nghị nhìn thủ vệ .
“Dạ”
Đang trừng mắt với Cô Ngự Hàn, Bối Bối không phát giác có người rời đi, nàng hiện tại chỉ lo lắng cho chuyện mình thay Khả Y tiến cung sẽ bị tố giác, không chỉ có nàng gặp phiền phức, mà Khả Y còn rất có khả năng bị bắt trở về.
Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhìn lại Cô Ngự Hàn, hắn là Đại Vương…
___
*Đồng tử : con ngươi.
**Cẩm tọa :ghế bọc gấm.
“Oa a, ngươi làm chi đánh ta, đau lắm đó. Ai cần biết ngươi họ gì, dù sao ngươi nhất định là giữ ấm! Hắc hắc, vốn dĩ là tên của ngươi có ý nghĩa như thế, cho nên ngươi mới xấu hổ cho mình đúng không?” Bối Bối leo lên vai hắn, le lưỡi trêu hắn, làm tức chết là tốt nhất.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn hai tròng mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng gian tà, hắn đưa tay ôm nàng, toàn thân ngồi xuống ghế.
Nhằm chỗ mọi người không nhìn thấy, bàn tay to lớn của hắn qua lại vuốt ve thắt lưng mềm mại của nàng, giở trò xấu xa: “Cưng ơi, ta rất là hoan nghênh nàng lại đây sưởi ấm, ta xem khí trời đúng là rất lạnh, ta giúp nàng sưởi ấm một chút nhé.”
Thân thể lúc này bị hắn vuốt ve, thoáng chốc giống như bị giật điện, nàng nhịn không được run rẩy.
“Vậy thì ta đây không khách khí, mặc dù thân thể của ngươi cứng rắn như đá!” Bối Bối âm thầm nắm tay hắn tác quái, bướng bỉnh dùng sức bóp chặt, nét mặt cười rạng rỡ đến động lòng người, trong mắt sát ý giấu giếm.
Thương Tuyệt Lệ cùng thị vệ đồng tử* dường như nở ra hết cỡ, Vương… từ khi nào lại yêu thích nam nhi?
Cô Ngự Hàn cổ tay vừa chuyển động, nắm chặt lấy nàng thoải mái hành hạ, sau đó ung dung nhìn ánh mắt đen láy không phục của nàng.
Khí lực đấu không lại hắn, Bối Bối ánh mắt liếc Thương Tuyệt Lệ với vẻ quái dị, suy nghĩ liền vận động.
Nhắm mắt để che giấu ánh nhìn giảo hoạt, miệng nàng mím lại, tựa đầu vào cổ của hắn khóc: “Ô ô ô, ngươi chiếm tiện nghi, đường đường một đại nam nhân mà lại ăn đậu hũ của ta, sờ soạn khắp người ta, ô ô ô… Ta muốn xuống, ngươi không cần ôm ta trước mặt mọi người, ô ô ô…”
“Vương…” Thương Tuyệt Lệ nghe Bối Bối ủy khuất, nhìn bộ dạng vừa mới tán tỉnh nhau của bọn họ, chỉ trong chốc lát suy nghĩ lại trở nên hoài nghi, Vương đối Tô Bối Bối có thái độ đặc biệt, thật khiến người ta lo lắng.
“Báo… Vương, đây là ý kiến của chúng thần đối người được đề cử ngôi vị hậu, mời Vương xem qua.” Một tên thị vệ quỳ xuống khấu đầu đưa lên một quyển tấu chương.
Thương Tuyệt Lệ tiếp nhận tấu chương, vẫy người lui xuống, trình tấu chương lên trước cẩm tọa**, rồi lui xuống nhìn Bối Bối bằng cặp mắt cảnh cáo : xuống mau lên !
Bối Bối không rảnh để ý tới ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ , nàng hoàn toàn ngây dại, trong mắt xẹt qua đủ loại nghi ngờ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và hoang mang: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là lão đại Vương đó ư?”
“Ân hừ, ta già vậy sao?” Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng hắn, cất tiếng cười gian trá gần khuôn mặt ngơ ngác của nàng, thân mật dùng môi nhẹ đùa má nàng.
Thị vệ hai bên đều té ngã ngửa. Ông trời ơi…Vương của bọn họ không phải yêu mến người đồng giới chứ!
Rèm mi Thương Tuyệt Lệ lượn quanh, hắn nhẹ nhàng khụ khụ, hy vọng nhắc nhở Vương về những cử chỉ đáng sợ này, tuy nhiên không có ai ủng hộ hắn, hắn nhìn các thị vệ khác, tâm sợ hãi, chuyện Vương yêu thích người đồng giới là chuyện tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
“Các ngươi lui đi, hiện tại một câu cũng không được lộ ra, nếu không để đầu lại!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm nghị nhìn thủ vệ .
“Dạ”
Đang trừng mắt với Cô Ngự Hàn, Bối Bối không phát giác có người rời đi, nàng hiện tại chỉ lo lắng cho chuyện mình thay Khả Y tiến cung sẽ bị tố giác, không chỉ có nàng gặp phiền phức, mà Khả Y còn rất có khả năng bị bắt trở về.
Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhìn lại Cô Ngự Hàn, hắn là Đại Vương…
___
*Đồng tử : con ngươi.
**Cẩm tọa :ghế bọc gấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.