Quyển 3 - Chương 266: RỜI ĐI
Bổn Túi Túi
31/03/2014
Xa xa những hòn đá vẫn còn đang rơi, âm thanh cũng dần dần thu nhỏ.
Ánh mắt của Bối Bối dừng trên đá vụn, sau đó lại vòng về trên mặt của Hắc Khi Phong.
Vẻ mặt tràn đầy lo lắng của hắn phản chiếu trong tầm mắt, đôi mắt của nàng trở nên phức tạp liếc sang một bên, im lặng.
“Tiểu Bối, nàng như thế nào lại không nói lời gì, có phải vết thương lại đau hay không?”
Nói xong, Hắc Khi Phong liền kéo tay nàng, ngón tay thon dài đặt trên mạch của nàng kiểm tra.
Hắc Vương cười tủm tỉm đi tới, ánh mắt lóe sáng nhìn bọn họ nắm tay, sau đó ánh mắt từ ái dừng ở trên người Hắc Khi Phong.
“Phong nhi, đừng khẩn trương như vậy, Tô nha đầu không có việc gì, chỉ là hơi suy yếu một chút thôi, sau này tẩm bổ nhiều hơn một chút cơ thể có thể hoạt động thoải mái.”
Bối Bối mím chặt cánh môi, hơi dùng sức rút bàn tay mình về.
“Hắc Khi Phong, ta tới là muốn bàn bạc hôn sự với ngươi.”
Một câu nhẹ nhàng thản nhiên của nàng, giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ yên tĩnh trong lòng hắn, hắn vừa sợ lại...... nhịn không được vui sướng.
“Tiểu Bối, nàng...... nàng như thế nào đột nhiên...... Có phải Phụ Vương lại ép buộc nàng hay không?” Hắc Khi Phong cố gắng áp chế làn sóng cuồn cuộn trong lòng.
Hắc Vương nhíu mày:“Ta cũng không có ép buộc nàng ta, là nàng ta tự nguyện, Tô nha đầu ngươi nói có phải hay không?”
Bối Bối âm thầm cắn răng, nhịn xuống không nổi giận, nâng mắt bình tĩnh nhìn Hắc Khi Phong, đã thấy đôi mắt đen láy như mặc ngọc (*) của hắn dưới ánh sáng của những hạt tuyết rơi lại trong trẻo như thế, dường như trong suốt, trong đó, có thể thấy ánh mắt dịu dàng hoàn toàn là vì mình.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, hắn thật sự rất ngây thơ, làm cho người ta không đành lòng, chỉ là...... nàng rơi vào tình thế phải lừa gạt hắn.
Sắp xếp lại tâm trạng, Bối Bối đưa tay chỉ nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Hắc Khi Phong, trừng hắn.
“Hắc Khi Phong, ngươi cảm thấy Tô Bối Bối ta không xứng với ngươi hay sao?”
“Không...... Không phải như thế, ta chỉ là...... chỉ là......” Hắc Khi Phong có chút không biết làm sao, khuôn mặt chất phác đỏ ửng.
Tay nàng chỉ chỉ nhẹ vào ngực hắn, cảm giác mềm mại, làm nhiễu loạn cảm xúc của hắn.
Hắc Khi Phong nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khát, ánh mắt chứa đầy lửa nóng chăm chú nhìn vào đôi mắt hờn dỗi của nàng.
Bối Bối không có lưu ý đến phản ứng mặt đỏ cổ hồng, nhịp tim đập nhanh của hắn, lườm hắn tiếp tục nói:“Tốt lắm, ngươi đã không phải ghét bỏ ta, vậy chúng ta thành thân đi, ngươi dám phản đối thử xem.”
“Ta không có phản đối, nhưng mà......” Hắc Khi Phong cảm thấy trong lòng có một nút thắt.
“Không có phản đối chính là tán thành, nói như vậy đã định rồi, ngươi nhanh đi chuẩn bị một hôn lễ long trọng cưới ta, không long trọng ta dứt khoát không buông tha, nhanh đi!”
Bối Bối vừa nói vừa đẩy hắn, ý bảo hắn nhanh chút đi chuẩn bị hôn lễ.
Hắc Khi Phong bị động bị nàng đẫy lảo đảo vài bước, vẻ mặt vẫn thể hiện chút mơ màng như cũ.
Hắc Vương vẫn im lặng từ đầu đến cuối đi tới, vỗ vỗ bả vai của Hắc Khi Phong:“Phong nhi, nhanh đi chuẩn bị hôn lễ cưới tân nương a, chẳng lẽ con không muốn lấy Tô nha đầu?”
“Con đương nhiên muốn lấy Tiểu Bối!”
Hắc Khi Phong thốt ra, sau khi nói xong tai cũng đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn Bối Bối một cái.
Thấy mặt mày của nàng hớn hở, lúm đồng tiền giống như hoa lê bên nước mùa xuân động lòng người, tim hắn đập liên hồi, không khỏi cũng cười dịu dàng nhìn nàng.
Nếu đây chính là kỳ tích chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hắn cũng muốn giữ lại.
“Vậy còn chờ cái gì, nhanh đi chuẩn bị hôn lễ a.” Hắc Vương thúc giục.
“Được...... được, ta lập tức đi, Tiểu Bối, nàng chờ ta.”
Hắc Khi Phong nở nụ cười hơi ngớ ngẩn, trong lúc đó mặt mày tươi sáng giống ánh mặt trời, chói mắt như gió xuân tan băng.
Trong trời đất giống như chỉ có hào quang sáng rọi cả người tuấn dật của hắn chiếu sáng.
Bối Bối nhìn hắn, bị đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn làm cảm động.
Trên mặt tươi cười đáp lại hắn, lòng lại nặng trịch tràn ngập áy náy.
Nàng chỉ là lợi dụng hắn, vì sao hắn không hiểu, còn biểu hiện vui vẻ như vậy.
“Vậy ngươi còn không mau đi!” Bối Bối lại đẩy hắn một chút.
Làm ơn nhanh rời đi một chút, nàng thật sự không thể lại đối mặt với ánh mắt thuần khiết của hắn như vậy, nàng sợ chính mình sẽ bị tội ác ép tử.
Hắc Khi Phong không kìm lòng được đưa tay vén sợi tóc bên thái dương của nàng, dịu dàng nói nhỏ:“Tốt lắm, nàng an tâm chờ ta, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ.”
“Ừ ừ.” Bối Bối chỉ có thể gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ là không dám lại nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
......
Hôn sự của bọn họ được truyền ra ngoài, toàn bộ hoàng cung Hắc Phong quốc dường như xôn xao lên.
Mọi nơi đều bận rộn thu xếp việc vui, tơ lụa màu đỏ bắt đầu được trang trí khắp hoàng cung.
Huyên Trữ công chúa có chút tò mò đứng ở cửa nhìn xung quanh.
“Tẩu tử, ngươi xem bọn họ đang làm cái gì a?Có vẻ giống như sắp tổ chức chuyện vui.”
Bối Bối không để ý đến tất cả bên ngoài, nàng vào trong cung rất nhanh ra sức vơ vét một ít vàng bạc châu báu, lấy túi đựng y phục nhét vào trong tay Huyên Trữ công chúa.
“Tẩu tử, ngươi làm cái gì vậy?” Huyên Trữ công chúa ẩn ẩn trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Bối Bối đẩy nàng ra cửa:“Huyên Trữ, ta không có thời gian giải thích nhiều như vậy với ngươi, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi Hắc Phong quốc trở về Xích Diễm quốc đi, đừng ở lại nơi này.”
Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa mở to hai mắt, có chút kinh ngạc vui mừng nói:“Có phải Hắc Vương kia đồng ý thả chúng ta đi hay không?”
Bối Bối âm thầm thở dài một hơi, mỉm cười nói:“Không phải, ngươi đi trước, ta theo sau mới có thể đi.”
Lúc này, cuối cùng Huyên Trữ công chúa biết vì sao mình cảm thấy bất an, nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đứng tại chỗ, mặc cho Bối Bối đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích.
“Ta không muốn đi trước, phải đi cùng nhau.”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Huyên Trữ, Bối Bối nhíu mày, gương mặt yêu kiều nghiêm túc hẳn.
“Huyên Trữ, ngươi đi trước, ngươi ở lại chỉ có thể nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.”
Đột nhiên giọng điệu nghiêm túc làm cho Huyên Trữ công chúa quả thực sửng sốt một chút, nàng hoàn hồn rất nhanh, đôi mắt nhịn không được lộ ra một chút lệ hồng.
“Ta đã biết, tẩu tử, có phải bọn họ dùng ta để uy hiếp ngươi gả cho Hắc Khi Phong hay không, bên ngoài náo nhiệt như vậy, có phải ở tổ chức hôn sự của ngươi và Hắc Khi Phong hay không?”
Bối Bối cắn môi, mắt sắc nhìn thấy người hầu đi tới, nàng dùng sức đẩy Huyên Trữ công chúa rời khỏi.
“Giúp ta mang nàng đi.”
Người hầu giữ lấy hai bên của Huyên Trữ công chúa, Huyên Trữ công chúa giãy dụa, hốc mắt chảy ra nước mắt.
“Tẩu tử, ta không muốn đi, ta muốn ở lại với ngươi a, ta không muốn đi, buông, buông......”
Bối Bối cố gắng nhịn xuống chua chát trong đáy mắt, buộc mình phải quay mặt đi:“Mang nàng ta đi.”
Thị vệ rất nhanh đưa Huyên Trữ công chúa ra ngoài.
“Không, tẩu tử, tẩu tử...... Huyên Trữ không muốn đi......” Huyên Trữ công chúa chưa từ bỏ ý định quay đầu kêu khóc, trong mắt có khẩn cầu sâu đậm.
Ánh mắt của Bối Bối dừng trên đá vụn, sau đó lại vòng về trên mặt của Hắc Khi Phong.
Vẻ mặt tràn đầy lo lắng của hắn phản chiếu trong tầm mắt, đôi mắt của nàng trở nên phức tạp liếc sang một bên, im lặng.
“Tiểu Bối, nàng như thế nào lại không nói lời gì, có phải vết thương lại đau hay không?”
Nói xong, Hắc Khi Phong liền kéo tay nàng, ngón tay thon dài đặt trên mạch của nàng kiểm tra.
Hắc Vương cười tủm tỉm đi tới, ánh mắt lóe sáng nhìn bọn họ nắm tay, sau đó ánh mắt từ ái dừng ở trên người Hắc Khi Phong.
“Phong nhi, đừng khẩn trương như vậy, Tô nha đầu không có việc gì, chỉ là hơi suy yếu một chút thôi, sau này tẩm bổ nhiều hơn một chút cơ thể có thể hoạt động thoải mái.”
Bối Bối mím chặt cánh môi, hơi dùng sức rút bàn tay mình về.
“Hắc Khi Phong, ta tới là muốn bàn bạc hôn sự với ngươi.”
Một câu nhẹ nhàng thản nhiên của nàng, giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ yên tĩnh trong lòng hắn, hắn vừa sợ lại...... nhịn không được vui sướng.
“Tiểu Bối, nàng...... nàng như thế nào đột nhiên...... Có phải Phụ Vương lại ép buộc nàng hay không?” Hắc Khi Phong cố gắng áp chế làn sóng cuồn cuộn trong lòng.
Hắc Vương nhíu mày:“Ta cũng không có ép buộc nàng ta, là nàng ta tự nguyện, Tô nha đầu ngươi nói có phải hay không?”
Bối Bối âm thầm cắn răng, nhịn xuống không nổi giận, nâng mắt bình tĩnh nhìn Hắc Khi Phong, đã thấy đôi mắt đen láy như mặc ngọc (*) của hắn dưới ánh sáng của những hạt tuyết rơi lại trong trẻo như thế, dường như trong suốt, trong đó, có thể thấy ánh mắt dịu dàng hoàn toàn là vì mình.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, hắn thật sự rất ngây thơ, làm cho người ta không đành lòng, chỉ là...... nàng rơi vào tình thế phải lừa gạt hắn.
Sắp xếp lại tâm trạng, Bối Bối đưa tay chỉ nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Hắc Khi Phong, trừng hắn.
“Hắc Khi Phong, ngươi cảm thấy Tô Bối Bối ta không xứng với ngươi hay sao?”
“Không...... Không phải như thế, ta chỉ là...... chỉ là......” Hắc Khi Phong có chút không biết làm sao, khuôn mặt chất phác đỏ ửng.
Tay nàng chỉ chỉ nhẹ vào ngực hắn, cảm giác mềm mại, làm nhiễu loạn cảm xúc của hắn.
Hắc Khi Phong nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khát, ánh mắt chứa đầy lửa nóng chăm chú nhìn vào đôi mắt hờn dỗi của nàng.
Bối Bối không có lưu ý đến phản ứng mặt đỏ cổ hồng, nhịp tim đập nhanh của hắn, lườm hắn tiếp tục nói:“Tốt lắm, ngươi đã không phải ghét bỏ ta, vậy chúng ta thành thân đi, ngươi dám phản đối thử xem.”
“Ta không có phản đối, nhưng mà......” Hắc Khi Phong cảm thấy trong lòng có một nút thắt.
“Không có phản đối chính là tán thành, nói như vậy đã định rồi, ngươi nhanh đi chuẩn bị một hôn lễ long trọng cưới ta, không long trọng ta dứt khoát không buông tha, nhanh đi!”
Bối Bối vừa nói vừa đẩy hắn, ý bảo hắn nhanh chút đi chuẩn bị hôn lễ.
Hắc Khi Phong bị động bị nàng đẫy lảo đảo vài bước, vẻ mặt vẫn thể hiện chút mơ màng như cũ.
Hắc Vương vẫn im lặng từ đầu đến cuối đi tới, vỗ vỗ bả vai của Hắc Khi Phong:“Phong nhi, nhanh đi chuẩn bị hôn lễ cưới tân nương a, chẳng lẽ con không muốn lấy Tô nha đầu?”
“Con đương nhiên muốn lấy Tiểu Bối!”
Hắc Khi Phong thốt ra, sau khi nói xong tai cũng đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn Bối Bối một cái.
Thấy mặt mày của nàng hớn hở, lúm đồng tiền giống như hoa lê bên nước mùa xuân động lòng người, tim hắn đập liên hồi, không khỏi cũng cười dịu dàng nhìn nàng.
Nếu đây chính là kỳ tích chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hắn cũng muốn giữ lại.
“Vậy còn chờ cái gì, nhanh đi chuẩn bị hôn lễ a.” Hắc Vương thúc giục.
“Được...... được, ta lập tức đi, Tiểu Bối, nàng chờ ta.”
Hắc Khi Phong nở nụ cười hơi ngớ ngẩn, trong lúc đó mặt mày tươi sáng giống ánh mặt trời, chói mắt như gió xuân tan băng.
Trong trời đất giống như chỉ có hào quang sáng rọi cả người tuấn dật của hắn chiếu sáng.
Bối Bối nhìn hắn, bị đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn làm cảm động.
Trên mặt tươi cười đáp lại hắn, lòng lại nặng trịch tràn ngập áy náy.
Nàng chỉ là lợi dụng hắn, vì sao hắn không hiểu, còn biểu hiện vui vẻ như vậy.
“Vậy ngươi còn không mau đi!” Bối Bối lại đẩy hắn một chút.
Làm ơn nhanh rời đi một chút, nàng thật sự không thể lại đối mặt với ánh mắt thuần khiết của hắn như vậy, nàng sợ chính mình sẽ bị tội ác ép tử.
Hắc Khi Phong không kìm lòng được đưa tay vén sợi tóc bên thái dương của nàng, dịu dàng nói nhỏ:“Tốt lắm, nàng an tâm chờ ta, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ.”
“Ừ ừ.” Bối Bối chỉ có thể gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ là không dám lại nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
......
Hôn sự của bọn họ được truyền ra ngoài, toàn bộ hoàng cung Hắc Phong quốc dường như xôn xao lên.
Mọi nơi đều bận rộn thu xếp việc vui, tơ lụa màu đỏ bắt đầu được trang trí khắp hoàng cung.
Huyên Trữ công chúa có chút tò mò đứng ở cửa nhìn xung quanh.
“Tẩu tử, ngươi xem bọn họ đang làm cái gì a?Có vẻ giống như sắp tổ chức chuyện vui.”
Bối Bối không để ý đến tất cả bên ngoài, nàng vào trong cung rất nhanh ra sức vơ vét một ít vàng bạc châu báu, lấy túi đựng y phục nhét vào trong tay Huyên Trữ công chúa.
“Tẩu tử, ngươi làm cái gì vậy?” Huyên Trữ công chúa ẩn ẩn trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Bối Bối đẩy nàng ra cửa:“Huyên Trữ, ta không có thời gian giải thích nhiều như vậy với ngươi, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi Hắc Phong quốc trở về Xích Diễm quốc đi, đừng ở lại nơi này.”
Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa mở to hai mắt, có chút kinh ngạc vui mừng nói:“Có phải Hắc Vương kia đồng ý thả chúng ta đi hay không?”
Bối Bối âm thầm thở dài một hơi, mỉm cười nói:“Không phải, ngươi đi trước, ta theo sau mới có thể đi.”
Lúc này, cuối cùng Huyên Trữ công chúa biết vì sao mình cảm thấy bất an, nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đứng tại chỗ, mặc cho Bối Bối đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích.
“Ta không muốn đi trước, phải đi cùng nhau.”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Huyên Trữ, Bối Bối nhíu mày, gương mặt yêu kiều nghiêm túc hẳn.
“Huyên Trữ, ngươi đi trước, ngươi ở lại chỉ có thể nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.”
Đột nhiên giọng điệu nghiêm túc làm cho Huyên Trữ công chúa quả thực sửng sốt một chút, nàng hoàn hồn rất nhanh, đôi mắt nhịn không được lộ ra một chút lệ hồng.
“Ta đã biết, tẩu tử, có phải bọn họ dùng ta để uy hiếp ngươi gả cho Hắc Khi Phong hay không, bên ngoài náo nhiệt như vậy, có phải ở tổ chức hôn sự của ngươi và Hắc Khi Phong hay không?”
Bối Bối cắn môi, mắt sắc nhìn thấy người hầu đi tới, nàng dùng sức đẩy Huyên Trữ công chúa rời khỏi.
“Giúp ta mang nàng đi.”
Người hầu giữ lấy hai bên của Huyên Trữ công chúa, Huyên Trữ công chúa giãy dụa, hốc mắt chảy ra nước mắt.
“Tẩu tử, ta không muốn đi, ta muốn ở lại với ngươi a, ta không muốn đi, buông, buông......”
Bối Bối cố gắng nhịn xuống chua chát trong đáy mắt, buộc mình phải quay mặt đi:“Mang nàng ta đi.”
Thị vệ rất nhanh đưa Huyên Trữ công chúa ra ngoài.
“Không, tẩu tử, tẩu tử...... Huyên Trữ không muốn đi......” Huyên Trữ công chúa chưa từ bỏ ý định quay đầu kêu khóc, trong mắt có khẩn cầu sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.