Quyển 1 - Chương 9: TA THAY NGƯƠI TIẾN CUNG
Bổn Túi Túi
28/03/2014
“Anh họ, làm sao bây giờ? Là Vương, nhất định là Vương, bọn họ đuổi tới rồi, làm sao bây giờ…” Khả Y hai mắt tràn lệ, nhìn biểu ca một cách yếu ớt.
“Em họ đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ nhất định sẽ không để cho bọn họ ép ngươi tiến …”
Bối Bối chen vào nói: “Khoan khoan, các ngươi nói cái gì tiến? Ai lại đuổi tới? Ta không có thấy có người đến. Chuyện gì xảy ra, các ngươi đang sợ ai sao?”
Nghe những gì bọn họ nói, trong lòng nàng lo lắng không yên, sao càng ngày càng có cảm giác bản thân đang sống ở thời cổ đại như vậy ?
Khả Y nhìn Bối Bối, do dự một hồi, liền yếu ớt nói rõ tất cả…
“… Chuyện là như vậy, ta với anh họ Thượng Vinh từ nhỏ đã ý hợp tâm đầu*, ta thật sự không muốn đi tuyển hậu…” Khả Y nói xong lời cuối cùng, giọng trở nên bi thương thảm thiết nghẹn ngào.
Bối Bối vừa nghe, ánh mắt trợn tròn, có một ngày… Trời ạ, thật sự là nàng ngã một cái đã tới quốc gia cổ đại nào không biết, không chết lại gặp người trốn đám cưới!
“Hóa ra tên nam nhân thô lỗ này tên Thượng Vinh, nghe thế nào cũng thấy như tên của người xấu, Thượng Vinh, tôn trọng vinh hoa, thật là buồn cười.” Bối Bối nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi dám cười tên ta sao ?” Thượng Vinh tức giận mặt sa sầm.
Khả Y kéo tay anh họ, ngăn hắn nổi giận, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng phản bác Bối Bối: ” Anh họ ta không phải người ham giàu sang, hắn là người tốt.”
Bối Bối vội vàng che miệng lại, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, than thở: “Tại sao rõ ràng ta nói chuyện thiếu chút nữa liền chính mình cũng nghe không được, các ngươi sao còn có thể nghe được?”
“Hừ! Đó là bởi vì ngươi nghễnh ngãng!” Thượng Vinh châm chọc, nữ nhân này là từ nơi nào tới, công phu kém đến nguy hiểm, cả thanh âm nho nhỏ cũng không nghe được!
“Này! Ngươi nói chuyện có thể phân biệt tốt xấu một chút hay không, nghễnh ngãng, hừ! Ta tuổi còn trẻ như vậy sao có thể nghễnh ngãng, vậy tai ngươi còn điếc đó !” Bối Bối hoàn toàn quên mới vừa rồi còn bị người cầm kiếm uy hiếp, tỏ ý không phục phản bác lại.
“Ngươi…” Thượng Vinh định bác bỏ, lại bị tiếng khóc nức nở ngăn lại. Thấy Khả Y giơ tay áo che lệ, Bối Bối cảm giác thấy nội tâm như tan chảy, mỹ nhân khóc như hoa lê, bộ dáng lại đáng thương, thật đau lòng, nhiệt khí hừng hực dâng lên, nàng vỗ ngực khảng khái nói: “Khả Y… Khụ… Cô nương, ngươi đừng khóc, ta nhất định sẽ giúp ngươi!”
“Ngươi… Giúp ta ? Là sao …” Khả Y ngước mắt, có chút nghi ngờ, bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra… Vị tiểu cô nương này tay trói gà không chặt muốn giúp nàng như thế nào?
“Chỉ bằng ngươi?” Thượng Vinh liếc mắt nhìn Bối Bối.
Ánh mắt của hắn như vậy nghĩa là sao, xem thường nàng có phải hay không? Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đúng vậy, chỉ bằng ta! Ta thay thế Khả Y đi.”
“Sao có thể thế được ?” Khả Y phản đối gần như ngay lập tức, nàng sao có thể để cho người khác hy sinh vì bản thân, đây chính là đại sự cả đời của một cô nương a.
“Có thể, ngươi yên tâm đi, ta thế ngươi tiến, ngươi nghĩ xem cái…kia ,cái gì Vương cung…”
“Là Diễm cung.” Khả Y nhắc nhở.
“Ai nha, dù sao mặc kệ cái gì cung, bên trong khẳng định là mỹ nữ nhiều như mây, cái Đại Vương gì đó sẽ không tuyển trúng ta, đến lúc đó ta có thể bỏ chạy lấy thân, ngược lại ngươi không thể tiến đi, ngươi đẹp như thế, nhất định sẽ bị tuyển trúng!” Bối Bối nói đạo lý rõ ràng.
“Này… Thật sự được không?” Trong mắt Khả Y lóe lên một tia hy vọng.
Thượng Vinh vỗ vỗ bả vai em họ: “Yên tâm đi, em họ, nàng nói không sai, bằng vào nàng sao có thể lọt vào mắt đại Vương.”
“Ngươi…” Bối Bối phồng má tức giận, có cần không nể mặt mà nói móc nàng thế không chứ.
Trong lúc bọn họ vẫn còn thương lượng cách trao đổi thân phận như thế nào, bên ngoài vang lên thanh âm từ xa.
“Bọn họ đuổi tới! Em họ, chúng ta mau rời đi.” Ngữ khí của Thượng Vinh trở nên ngưng trọng.
“A? Nhanh như vậy đã đuổi tới a? Vậy vậy… Ta như thế nào có thể lập tức biến thành mỹ nhân Khả Y xinh đẹp?” Bối Bối nhất thời bối rối, tự nhiên nghĩ tới mắt xích quan trọng.
“Như vậy là được!” Thượng Vinh đưa tay chỉ lên mặt Bối Bối một cái, chỉ thấy một luồng sáng chói hiện lên, bên trong phòng lập tức xuất hiện hai Khả Y.
“Oa! Ngươi còn có pháp thuật? Này này này…” Bối Bối kinh ngạc ngây người, không phải nàng thật sự tới tiên cảnh nhân gian chứ?
“Em họ, chạy mau!” Thượng Vinh kéo Khả Y, muốn rời đi theo cửa sau.
Khả Y nhìn Bối Bối biến thành mình, ánh mắt phức tạp, có chút không đành lòng, nàng yếu ớt vội vã lấy một khối ngọc bội trên cổ, cầm chặt trong tay, mắt hơi đỏ lên: “Ta… thật sự không biết cảm tạ ngươi như thế nào, chúng ta thậm chí còn không có gì, khối ngọc bội này theo ta từ nhỏ … quý trọng nhất, ta hy vọng nó có thể phù hộ ngươi bình an.”
“Ta gọi là Tô Bối Bối, như vậy chúng ta liền quen biết nha, chỉ cần gặp lại cần gì từng quen biết, hoạn nạn mới thấy chân tình! Chỉ là ngọc bội kia ta không thể lấy, quá trân quý …” Bối Bối cười đẩy lại.
“Không! Nếu như ngươi không chấp nhận, cả đời này ta càng không an tâm.” Khả Y rất kiên trì, trong mắt lộ ra vẻ van cầu.
Bối Bối đang thấy khó xử, đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tới gần, nàng không còn cách nào khác đành chấp nhận…
Nhìn bọn họ rời đi, Bối Bối xoay tròn ngắm trên ngắm dưới, lần đầu tiên cảm giác được bản thân… thật đúng là đẹp đến ngây người!
___
*Ý hợp tâm đầu: hợp tình hợp ý, yêu thương lẫn nhau.
“Em họ đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ nhất định sẽ không để cho bọn họ ép ngươi tiến …”
Bối Bối chen vào nói: “Khoan khoan, các ngươi nói cái gì tiến? Ai lại đuổi tới? Ta không có thấy có người đến. Chuyện gì xảy ra, các ngươi đang sợ ai sao?”
Nghe những gì bọn họ nói, trong lòng nàng lo lắng không yên, sao càng ngày càng có cảm giác bản thân đang sống ở thời cổ đại như vậy ?
Khả Y nhìn Bối Bối, do dự một hồi, liền yếu ớt nói rõ tất cả…
“… Chuyện là như vậy, ta với anh họ Thượng Vinh từ nhỏ đã ý hợp tâm đầu*, ta thật sự không muốn đi tuyển hậu…” Khả Y nói xong lời cuối cùng, giọng trở nên bi thương thảm thiết nghẹn ngào.
Bối Bối vừa nghe, ánh mắt trợn tròn, có một ngày… Trời ạ, thật sự là nàng ngã một cái đã tới quốc gia cổ đại nào không biết, không chết lại gặp người trốn đám cưới!
“Hóa ra tên nam nhân thô lỗ này tên Thượng Vinh, nghe thế nào cũng thấy như tên của người xấu, Thượng Vinh, tôn trọng vinh hoa, thật là buồn cười.” Bối Bối nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi dám cười tên ta sao ?” Thượng Vinh tức giận mặt sa sầm.
Khả Y kéo tay anh họ, ngăn hắn nổi giận, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng phản bác Bối Bối: ” Anh họ ta không phải người ham giàu sang, hắn là người tốt.”
Bối Bối vội vàng che miệng lại, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, than thở: “Tại sao rõ ràng ta nói chuyện thiếu chút nữa liền chính mình cũng nghe không được, các ngươi sao còn có thể nghe được?”
“Hừ! Đó là bởi vì ngươi nghễnh ngãng!” Thượng Vinh châm chọc, nữ nhân này là từ nơi nào tới, công phu kém đến nguy hiểm, cả thanh âm nho nhỏ cũng không nghe được!
“Này! Ngươi nói chuyện có thể phân biệt tốt xấu một chút hay không, nghễnh ngãng, hừ! Ta tuổi còn trẻ như vậy sao có thể nghễnh ngãng, vậy tai ngươi còn điếc đó !” Bối Bối hoàn toàn quên mới vừa rồi còn bị người cầm kiếm uy hiếp, tỏ ý không phục phản bác lại.
“Ngươi…” Thượng Vinh định bác bỏ, lại bị tiếng khóc nức nở ngăn lại. Thấy Khả Y giơ tay áo che lệ, Bối Bối cảm giác thấy nội tâm như tan chảy, mỹ nhân khóc như hoa lê, bộ dáng lại đáng thương, thật đau lòng, nhiệt khí hừng hực dâng lên, nàng vỗ ngực khảng khái nói: “Khả Y… Khụ… Cô nương, ngươi đừng khóc, ta nhất định sẽ giúp ngươi!”
“Ngươi… Giúp ta ? Là sao …” Khả Y ngước mắt, có chút nghi ngờ, bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra… Vị tiểu cô nương này tay trói gà không chặt muốn giúp nàng như thế nào?
“Chỉ bằng ngươi?” Thượng Vinh liếc mắt nhìn Bối Bối.
Ánh mắt của hắn như vậy nghĩa là sao, xem thường nàng có phải hay không? Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đúng vậy, chỉ bằng ta! Ta thay thế Khả Y đi.”
“Sao có thể thế được ?” Khả Y phản đối gần như ngay lập tức, nàng sao có thể để cho người khác hy sinh vì bản thân, đây chính là đại sự cả đời của một cô nương a.
“Có thể, ngươi yên tâm đi, ta thế ngươi tiến, ngươi nghĩ xem cái…kia ,cái gì Vương cung…”
“Là Diễm cung.” Khả Y nhắc nhở.
“Ai nha, dù sao mặc kệ cái gì cung, bên trong khẳng định là mỹ nữ nhiều như mây, cái Đại Vương gì đó sẽ không tuyển trúng ta, đến lúc đó ta có thể bỏ chạy lấy thân, ngược lại ngươi không thể tiến đi, ngươi đẹp như thế, nhất định sẽ bị tuyển trúng!” Bối Bối nói đạo lý rõ ràng.
“Này… Thật sự được không?” Trong mắt Khả Y lóe lên một tia hy vọng.
Thượng Vinh vỗ vỗ bả vai em họ: “Yên tâm đi, em họ, nàng nói không sai, bằng vào nàng sao có thể lọt vào mắt đại Vương.”
“Ngươi…” Bối Bối phồng má tức giận, có cần không nể mặt mà nói móc nàng thế không chứ.
Trong lúc bọn họ vẫn còn thương lượng cách trao đổi thân phận như thế nào, bên ngoài vang lên thanh âm từ xa.
“Bọn họ đuổi tới! Em họ, chúng ta mau rời đi.” Ngữ khí của Thượng Vinh trở nên ngưng trọng.
“A? Nhanh như vậy đã đuổi tới a? Vậy vậy… Ta như thế nào có thể lập tức biến thành mỹ nhân Khả Y xinh đẹp?” Bối Bối nhất thời bối rối, tự nhiên nghĩ tới mắt xích quan trọng.
“Như vậy là được!” Thượng Vinh đưa tay chỉ lên mặt Bối Bối một cái, chỉ thấy một luồng sáng chói hiện lên, bên trong phòng lập tức xuất hiện hai Khả Y.
“Oa! Ngươi còn có pháp thuật? Này này này…” Bối Bối kinh ngạc ngây người, không phải nàng thật sự tới tiên cảnh nhân gian chứ?
“Em họ, chạy mau!” Thượng Vinh kéo Khả Y, muốn rời đi theo cửa sau.
Khả Y nhìn Bối Bối biến thành mình, ánh mắt phức tạp, có chút không đành lòng, nàng yếu ớt vội vã lấy một khối ngọc bội trên cổ, cầm chặt trong tay, mắt hơi đỏ lên: “Ta… thật sự không biết cảm tạ ngươi như thế nào, chúng ta thậm chí còn không có gì, khối ngọc bội này theo ta từ nhỏ … quý trọng nhất, ta hy vọng nó có thể phù hộ ngươi bình an.”
“Ta gọi là Tô Bối Bối, như vậy chúng ta liền quen biết nha, chỉ cần gặp lại cần gì từng quen biết, hoạn nạn mới thấy chân tình! Chỉ là ngọc bội kia ta không thể lấy, quá trân quý …” Bối Bối cười đẩy lại.
“Không! Nếu như ngươi không chấp nhận, cả đời này ta càng không an tâm.” Khả Y rất kiên trì, trong mắt lộ ra vẻ van cầu.
Bối Bối đang thấy khó xử, đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tới gần, nàng không còn cách nào khác đành chấp nhận…
Nhìn bọn họ rời đi, Bối Bối xoay tròn ngắm trên ngắm dưới, lần đầu tiên cảm giác được bản thân… thật đúng là đẹp đến ngây người!
___
*Ý hợp tâm đầu: hợp tình hợp ý, yêu thương lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.