Quyển 5 - Chương 21: THƯƠNG TUYỆT LỆ VS HÀ KHẢ Y
Bổn Túi Túi
01/04/2014
Nhìn hắn, ánh nến leo lét bao phủ ở trên người hắn, tựa như vị thần trong bóng đêm, cao lớn như vậy, có cảm giác an toàn như vậy, có thể dựa vào như vậy.
Khả Y nức nở một tiếng, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
“Tuyệt Lệ......”
Sau khi trải qua tuyệt vọng mà sống lại, cuối cùng nàng không thể áp chế được tình cảm trong lòng.
Nếu đây là mộng, nếu đây là cái nhìn trước lúc chia tay, nàng hy vọng mình “Chết không nhắm mắt”.
Thương Tuyệt Lệ chạy như bay vài bước đã đi đến bên giường:“Khả Y, Khả Y......”
Cánh tay tráng kiện của hắn duỗi ra, đỡ nàng lên khỏi giường mà ôm lấy, ôm chặt vào lòng.
Mãi cho đến giờ phút này, mãi cho đến khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng, cuối cùng lòng của hắn mới lại sống lại.
Hắn nghe thấy được trái tim mình đập, cũng nghe thấy được trái tim của nàng đang đập.
Hồi lâu, hắn mới lưu luyến không rời thoáng buông nàng ra, bàn tay thô của hắn khẽ vuốt lau giọt lệ trên hai má nàng, đáy mắt thâm tình của hắn từ đầu đến cuối vẫn không tiêu tan.
“Thực xin lỗi, ta vẫn đến chậm, để cho nàng kinh sợ, thực xin lỗi......”
Giọng nói của hắn nhịn không được có chút nghẹn ngào, nếu đến trễ một bước, hắn nhìn thấy chính là xác......
Không dám suy nghĩ tiếp, trong mắt của hắn lại vẫn là nhịn không được vì khả năng kia mà xuất hiện nỗi đau sâu sắc.
Khả Y nhẹ nhàng khóc nức nở, chậm rãi lắc đầu:“Đừng nói thực xin lỗi, nên nói lời xin lỗi là ta, ta không nên do dự về tình cảm giữa chúng ta, ta không nên......”
Nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn, nắm thật chặt.
Trong lúc đó, tình cảm hai bên không còn có che dấu, như sức mạnh dời núi lấp biển trút về hướng đối phương.
Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má nàng, sau đó giúp nàng tựa vào thành giường, mới đứng dậy chuyển hướng về tên hái hoa tặc vẫn còn đứng một bên.
Trong phút chốc, nhu tình trên mặt hắn không còn, cuồng phong bão táp như làn khói mờ tràn đầy khuôn mặt của hắn, ánh mắt lại như đao kiếm sắc bén muốn đem hái hoa tặc ra lăng trì.
Nhìn gương mặt kia giống như lệ quỷ muốn lấy mạng, hái hoa tặc sợ tới mức phát lạnh đến thấu xương.
“Không......đừng giết ta, đại hiệp tha...... tha mạng a, ta biết sai rồi, tha mạng a......”
Đôi mắt của Thương Tuyệt Lệ nhíu lại, đáy mắt lóe ra vẻ tàn nhẫn từ trước đến nay chưa hề có.
Lồng ngực của hắn phập phồng, tay mắm chặt thành quyền “rắc rắc” âm thanh rung động vang lên.
“Tha ngươi? Ta không chỉ có sẽ không tha cho ngươi, ta còn sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Tiếng nói tàn khốc lạnh như băng tựa như từ trong địa ngục bay ra, lọt vào trong lỗ tai hái hoa tặc, lạnh đến thấu xương.
Hai chân hắn không trụ được mà phát run, đáy quần màu xám dần dần hiện ra một khối ẩm ướt, chỉ chốc lát sau, hắn liền ngã xuống trên mặt đất.
“Đại...... Đại hiệp, ta thật sự biết sai rồi, biết sai rồi......”
Hái hoa tặc cứng ngắc trên mặt đất, thân người không thể nhúc nhích, chỉ có thể nâng mí mắt cầu xin tha thứ nhìn Thương Tuyệt Lệ, khóc vừa nước mũi vừa nước mắt, hoàn toàn đã không có thái độ như trước, xấu như kẻ ăn xin.
Lòng bàn tay của Thương Tuyệt Lệ mở ra, một chưởng không lưu tình chút nào đánh về phía ngực của hái hoa tặc.
“A......” Hái hoa tặc đau rú lên, thân thể giống như diều đứt dây bay về phía ngoài cửa, thị vệ sớm đã chờ đợi ở cửa cầm đao lên vây lấy, lưỡi đao sáng quắc chĩa đầy vào cổ hái hoa tặc.
Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, Thương Tuyệt Lệ “vèo” một cái đi ra đến ngoài cửa, lập tức lòng bàn tay chưởng ra gió, liền đóng kín cửa lại, ngăn cách khỏi tầm mắt.
Hắn không muốn để cho bất kể kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều khuôn mặt ửng hồng do dược tính phát tác của Khả Y bây giờ.
“Tha mạng a tha mạng a......”
Hái hoa tặc hoảng sợ nhìn lưỡi đao sắc bén trước mắt này, một dáng vẻ cầu xin tha thứ.
Thương Tuyệt Lệ một bước giẫm lên ngực của hái hoa tặc, ấn mạnh xuống, dường như muốn giẫm bẹp hái hoa tặc.
“Ngươi có biết có một kiểu chết phải trải qua ngàn đao cắt xẻo hay không, từng đao từng đao lưu lại vết cắt không sâu ở trên người ngươi, cho ngươi chảy máu từ từ, cho đến một ngàn đao mới có để cho ngươi máu chảy hết mà chết, cho nên...... cái này lại gọi là lăng trì!”
Nhìn ánh mắt khát máu của Thương Tuyệt Lệ, hái hoa tặc hoảng sợ đầu ong ong phát vang tiếng:“Không...... Không......đừng......”
“Đem hắn kéo xuống, khiến cho hắn từ từ nếm trải mùi vị lăng trì.”
Thương Tuyệt Lệ vung tay lên, sau đó lạnh lùng xoay người, đẩy cửa vào, cửa mở ra lại đóng chặt lại, ngăn cách tiếng kêu rên của hái hoa tặc.
......
“Khả Y, nàng cảm thấy thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ luống cuống tay chân lấy khăn thấm lau mồ hôi trên trán Khả Y, nhưng mà, lại thủy chung không thể giúp nàng ngừng chảy ra mồ hôi nóng.
Khô nóng, thổi quét lý trí của Khả Y......
Khả Y không thể tự mình cởi bỏ vạt áo, môi hồng nhuận phát ra tiếng:“Nóng...... Thiếp nóng quá, cứu cứu thiếp, thiếp thật là khó chịu...... Tuyệt Lệ......”
Thuận theo bản năng của thân thể và tâm lý, nàng ngả dựa vào hắn, dùng hai má cọ xát lồng ngực rắn chắc của hắn:“Người của chàng rất lạnh, thật thoải mái, Tuyệt Lệ...... Thiếp thích dựa vào chàng như vậy, ôm thiếp một cái được không?”
Nàng nâng đôi mắt mơ màng lên, dịu dàng chân thành chăm chú nhìn hắn, đáy mắt xuất hiện ngàn vạn tình ý.
Thương Tuyệt Lệ thở gấp gáp, cố gắng áp chế phản ứng của thân thể theo bản năng.
Nữ tử âu yếm vào trong ngực, nhu tình ngàn vạn, kiều mỵ đến không ngờ, gọi hắn, như thế nào có thể làm Liễu Hạ Huệ.
Lắc lắc đầu, hắn muốn xua tan đi suy nghĩ kiều mị ẩn hiện trong đầu.
“Khả Y, đừng động đậy, nàng nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi, Khả Y......đừng động nữa......”
Hắn vừa cố sức đỡ lấy thân hình mảnh mai nghiêng ngả của nàng, vừa không quên giúp nàng lau mồ hôi.
Cho dù đây là sự chăm sóc nhưng tra tấn người bao nhiêu, hắn cũng cam nguyện.
“Tuyệt Lệ...... Thương công tử......”
Nghe được của nàng thay đổi phương pháp, cả người của Thương Tuyệt Lệ chấn động, hạ tầm mắt nhìn nàng:“Nàng...... tỉnh táo lại chưa?”
Khả Y nuốt nuốt nước miếng, chớp chớp đôi mắt long lanh, thẹn thùng gật đầu:“Thiếp...... Thiếp còn biết mình đang làm những gì, chàng...... không cần thiếp sao? Thiếp...... Thiếp không muốn lại trốn tránh, thiếp...... thiếp......”
Nàng thẹn thùng không biết nên nói tiếp như thế nào, hơn nữa trong cơ thể khô nóng, làm cho tiếng nói của nàng cũng là mềm mại lại là vỡ tan, vỡ tan làm cho người ta muốn yêu thương luyến tiếc thật sâu sắc.
Thương Tuyệt Lệ trừng lớn mắt, mừng như điên nâng gương mặt của nàng:“Nàng...... Nàng thật xác định sao? Xác định muốn đi theo ta, không hề trốn tránh ta? Muốn ở bên cạnh ta?”
Nàng thở hổn hển một chút, cố gắng ngăn chận sự nóng bức trong cơ thể, kiên định nhìn chăm chú hắn, gật đầu:“Vâng.”
Khả Y nức nở một tiếng, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
“Tuyệt Lệ......”
Sau khi trải qua tuyệt vọng mà sống lại, cuối cùng nàng không thể áp chế được tình cảm trong lòng.
Nếu đây là mộng, nếu đây là cái nhìn trước lúc chia tay, nàng hy vọng mình “Chết không nhắm mắt”.
Thương Tuyệt Lệ chạy như bay vài bước đã đi đến bên giường:“Khả Y, Khả Y......”
Cánh tay tráng kiện của hắn duỗi ra, đỡ nàng lên khỏi giường mà ôm lấy, ôm chặt vào lòng.
Mãi cho đến giờ phút này, mãi cho đến khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng, cuối cùng lòng của hắn mới lại sống lại.
Hắn nghe thấy được trái tim mình đập, cũng nghe thấy được trái tim của nàng đang đập.
Hồi lâu, hắn mới lưu luyến không rời thoáng buông nàng ra, bàn tay thô của hắn khẽ vuốt lau giọt lệ trên hai má nàng, đáy mắt thâm tình của hắn từ đầu đến cuối vẫn không tiêu tan.
“Thực xin lỗi, ta vẫn đến chậm, để cho nàng kinh sợ, thực xin lỗi......”
Giọng nói của hắn nhịn không được có chút nghẹn ngào, nếu đến trễ một bước, hắn nhìn thấy chính là xác......
Không dám suy nghĩ tiếp, trong mắt của hắn lại vẫn là nhịn không được vì khả năng kia mà xuất hiện nỗi đau sâu sắc.
Khả Y nhẹ nhàng khóc nức nở, chậm rãi lắc đầu:“Đừng nói thực xin lỗi, nên nói lời xin lỗi là ta, ta không nên do dự về tình cảm giữa chúng ta, ta không nên......”
Nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn, nắm thật chặt.
Trong lúc đó, tình cảm hai bên không còn có che dấu, như sức mạnh dời núi lấp biển trút về hướng đối phương.
Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má nàng, sau đó giúp nàng tựa vào thành giường, mới đứng dậy chuyển hướng về tên hái hoa tặc vẫn còn đứng một bên.
Trong phút chốc, nhu tình trên mặt hắn không còn, cuồng phong bão táp như làn khói mờ tràn đầy khuôn mặt của hắn, ánh mắt lại như đao kiếm sắc bén muốn đem hái hoa tặc ra lăng trì.
Nhìn gương mặt kia giống như lệ quỷ muốn lấy mạng, hái hoa tặc sợ tới mức phát lạnh đến thấu xương.
“Không......đừng giết ta, đại hiệp tha...... tha mạng a, ta biết sai rồi, tha mạng a......”
Đôi mắt của Thương Tuyệt Lệ nhíu lại, đáy mắt lóe ra vẻ tàn nhẫn từ trước đến nay chưa hề có.
Lồng ngực của hắn phập phồng, tay mắm chặt thành quyền “rắc rắc” âm thanh rung động vang lên.
“Tha ngươi? Ta không chỉ có sẽ không tha cho ngươi, ta còn sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Tiếng nói tàn khốc lạnh như băng tựa như từ trong địa ngục bay ra, lọt vào trong lỗ tai hái hoa tặc, lạnh đến thấu xương.
Hai chân hắn không trụ được mà phát run, đáy quần màu xám dần dần hiện ra một khối ẩm ướt, chỉ chốc lát sau, hắn liền ngã xuống trên mặt đất.
“Đại...... Đại hiệp, ta thật sự biết sai rồi, biết sai rồi......”
Hái hoa tặc cứng ngắc trên mặt đất, thân người không thể nhúc nhích, chỉ có thể nâng mí mắt cầu xin tha thứ nhìn Thương Tuyệt Lệ, khóc vừa nước mũi vừa nước mắt, hoàn toàn đã không có thái độ như trước, xấu như kẻ ăn xin.
Lòng bàn tay của Thương Tuyệt Lệ mở ra, một chưởng không lưu tình chút nào đánh về phía ngực của hái hoa tặc.
“A......” Hái hoa tặc đau rú lên, thân thể giống như diều đứt dây bay về phía ngoài cửa, thị vệ sớm đã chờ đợi ở cửa cầm đao lên vây lấy, lưỡi đao sáng quắc chĩa đầy vào cổ hái hoa tặc.
Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, Thương Tuyệt Lệ “vèo” một cái đi ra đến ngoài cửa, lập tức lòng bàn tay chưởng ra gió, liền đóng kín cửa lại, ngăn cách khỏi tầm mắt.
Hắn không muốn để cho bất kể kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều khuôn mặt ửng hồng do dược tính phát tác của Khả Y bây giờ.
“Tha mạng a tha mạng a......”
Hái hoa tặc hoảng sợ nhìn lưỡi đao sắc bén trước mắt này, một dáng vẻ cầu xin tha thứ.
Thương Tuyệt Lệ một bước giẫm lên ngực của hái hoa tặc, ấn mạnh xuống, dường như muốn giẫm bẹp hái hoa tặc.
“Ngươi có biết có một kiểu chết phải trải qua ngàn đao cắt xẻo hay không, từng đao từng đao lưu lại vết cắt không sâu ở trên người ngươi, cho ngươi chảy máu từ từ, cho đến một ngàn đao mới có để cho ngươi máu chảy hết mà chết, cho nên...... cái này lại gọi là lăng trì!”
Nhìn ánh mắt khát máu của Thương Tuyệt Lệ, hái hoa tặc hoảng sợ đầu ong ong phát vang tiếng:“Không...... Không......đừng......”
“Đem hắn kéo xuống, khiến cho hắn từ từ nếm trải mùi vị lăng trì.”
Thương Tuyệt Lệ vung tay lên, sau đó lạnh lùng xoay người, đẩy cửa vào, cửa mở ra lại đóng chặt lại, ngăn cách tiếng kêu rên của hái hoa tặc.
......
“Khả Y, nàng cảm thấy thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ luống cuống tay chân lấy khăn thấm lau mồ hôi trên trán Khả Y, nhưng mà, lại thủy chung không thể giúp nàng ngừng chảy ra mồ hôi nóng.
Khô nóng, thổi quét lý trí của Khả Y......
Khả Y không thể tự mình cởi bỏ vạt áo, môi hồng nhuận phát ra tiếng:“Nóng...... Thiếp nóng quá, cứu cứu thiếp, thiếp thật là khó chịu...... Tuyệt Lệ......”
Thuận theo bản năng của thân thể và tâm lý, nàng ngả dựa vào hắn, dùng hai má cọ xát lồng ngực rắn chắc của hắn:“Người của chàng rất lạnh, thật thoải mái, Tuyệt Lệ...... Thiếp thích dựa vào chàng như vậy, ôm thiếp một cái được không?”
Nàng nâng đôi mắt mơ màng lên, dịu dàng chân thành chăm chú nhìn hắn, đáy mắt xuất hiện ngàn vạn tình ý.
Thương Tuyệt Lệ thở gấp gáp, cố gắng áp chế phản ứng của thân thể theo bản năng.
Nữ tử âu yếm vào trong ngực, nhu tình ngàn vạn, kiều mỵ đến không ngờ, gọi hắn, như thế nào có thể làm Liễu Hạ Huệ.
Lắc lắc đầu, hắn muốn xua tan đi suy nghĩ kiều mị ẩn hiện trong đầu.
“Khả Y, đừng động đậy, nàng nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi, Khả Y......đừng động nữa......”
Hắn vừa cố sức đỡ lấy thân hình mảnh mai nghiêng ngả của nàng, vừa không quên giúp nàng lau mồ hôi.
Cho dù đây là sự chăm sóc nhưng tra tấn người bao nhiêu, hắn cũng cam nguyện.
“Tuyệt Lệ...... Thương công tử......”
Nghe được của nàng thay đổi phương pháp, cả người của Thương Tuyệt Lệ chấn động, hạ tầm mắt nhìn nàng:“Nàng...... tỉnh táo lại chưa?”
Khả Y nuốt nuốt nước miếng, chớp chớp đôi mắt long lanh, thẹn thùng gật đầu:“Thiếp...... Thiếp còn biết mình đang làm những gì, chàng...... không cần thiếp sao? Thiếp...... Thiếp không muốn lại trốn tránh, thiếp...... thiếp......”
Nàng thẹn thùng không biết nên nói tiếp như thế nào, hơn nữa trong cơ thể khô nóng, làm cho tiếng nói của nàng cũng là mềm mại lại là vỡ tan, vỡ tan làm cho người ta muốn yêu thương luyến tiếc thật sâu sắc.
Thương Tuyệt Lệ trừng lớn mắt, mừng như điên nâng gương mặt của nàng:“Nàng...... Nàng thật xác định sao? Xác định muốn đi theo ta, không hề trốn tránh ta? Muốn ở bên cạnh ta?”
Nàng thở hổn hển một chút, cố gắng ngăn chận sự nóng bức trong cơ thể, kiên định nhìn chăm chú hắn, gật đầu:“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.