Quyển 4 - Chương 289: TÌNH NHÂN YÊU NGHIỆT [8]
Bổn Túi Túi
31/03/2014
Lại một lần nữa đi đến tòa nhà công sở để làm việc, Bối Bối ngẩng cổ nhìn tầng cao nhất, chấp nhận số phận thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu đi vào tòa lầu công sở, bấm thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mới mở, Vu đại thẩm mặc một bộ quần áo vệ sinh đứng ngay sau cửa.
“Nha đầu Bối Bối rốt cục cháu đã đến, ta còn nghĩ cháu sẽ đến muộn chứ, cháu cũng đừng làm cho Vu đại thẩm ta khó làm người a, tất cả nhân viên trong tòa cao óc này đều giám sát lần nhau, nhanh đi vào văn phòng của cháu đứa ngốc.”
Vu đại thẩm túm lấy thân hình xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng đi một mạch đến văn phòng nhỏ của nàng.
Mới mở cửa ra, bên trong đúng lúc vang lên tiếng nói: “Tô tiểu thư, cho tôi một ly cà phê.”
A? Cà phê? Nàng không biết pha cà phê a!
“Vâng.” Nàng kiên cường trả lời.
Nàng mới muốn chuyển hướng cầu cứu Vu đại thẩm, một bao cà phê hòa tan liền đã lủng lẳng trước mặt nàng.
“Này, cầm lấy đi, cà phê bây giờ không cần đun cũng được, nha đầu khờ, trong ngăn tủ bên kia còn có rất nhiều, sau này tổng tài lại gọi cà phê liền trực tiếp vào trong đó lấy. Tốt lắm, ta phải đi xuống dưới làm vệ sinh, cháu hầu hạ cho tốt, Tô bà cốt nói không cần giám sát cháu, có người tới tiếp nhận giúp ta, ta đi đây.”
Vu đại thẩm nói lải nhải dặn dò, lấy cây lau nhà oành một tiếng đóng cửa lại rời khỏi.
Nhìn cửa bị chấn động run run ong ong, Bối Bối nhìn túi cà phê hòa tan trong tay, nói thầm một chút: “Bà nội nói ngẫu nhiên có người tới bảo vệ ta sẽ không phải chính là tên Xà Vương vu oan đang ở trong nhà ta đó chứ?”
“Đúng là kẻ bất tài tại hạ đây!” Một âm thanh tiếng cười vang lên phía sau nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng.
Nàng quay đầu rất nhanh qua, chỉ thấy trong hồng quang, bóng dáng anh tuấn của Cô Ngự Hàn dần dần hiện ra rõ ràng.
“A a, ngươi như thế nào theo tới?” Bối Bối vội vàng hạ giọng xuống, cẩn thận đi kiểm tra một chút cửa đã đóng kĩ chưa, sau đó mới đi trở về đi vài vòng quanh hắn.
Làm như thế nào đây, hắn làm sao có thể theo vào tới trong này? Nếu như bị người ta phát hiện nàng “Kim ốc tàng kiều”(*) Nàng sẽ bị sa thải nha, bị mất việc là chuyện nhỏ, không thành đại sự mới là chuyện lớn, bà nội càng không tha cho nàng.
Buồn cười nhìn nàng đi vòng vòng, hắn đưa tay ôm nàng trước ngực, hạ mắt mang theo nụ cười: “Như thế nào? Không thích ta ở bên cạnh nàng sao?”
“Không phải.” Nàng trả lời rất nhanh.
Nụ cười tươi trên bờ môi của hắn mở rộng: “Vậy nàng vội cái gì?”
“Ta sợ ngươi bị người ta nhìn thấy, ngươi trưởng thành đẹp trai như vậy, có phải muốn dẫn dụ toàn bộ nữ nhân viên trong công ty đến như thiêu thân lao đầu vào lửa hay không?” Nàng đưa tay véo mặt hắn.
“Rinh rinh rinh...... Tô tiểu thư, cà phê của ta xong chưa?” Giọng nói của lão tổng tài truyền đến.
Bối Bối chạy nhanh nhào tới bên bàn điện thoại: “Dạ xong rồi, xin tổng tài chờ một chút.”
Ấn điện thoại xuống, nàng luống cuống tay chân vội vàng pha cà phê.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt đen nheo lại, hắn đưa tay vòng qua giữ lấy thắt lưng nàng, giọng điệu có chút trầm xuống: “Ai dám ra lệnh cho Tiểu Bối Bối của ta làm việc?”
Bối Bối vặn vẹo một chút, cuối cùng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, bây giờ nàng đang làm việc.
“Cô Ngự Hàn, trước hết ngươi đừng lộn xộn nữa, ta phải bưng trà đến cho cấp trên tổng tài, ngươi ở trong này đừng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt biết không?”
Nàng vừa nói vừa bưng khai lên, ánh mắt nhìn vào cánh tay còn đang quàng ở trên thắt lưng: “Mau buông tay, ta phải bưng cà phê đến cho tổng tài.”
“Hừ, không buông! Nàng chưa từng chủ động mang trà đến cho ta!” Hắn nhíu chặt mày, tăng thêm sức ôm chặt lấy nàng, biểu hiện giận dỗi không chịu buông tha.
“Mau buông ra, bằng không tổng tài tức giận ta sẽ bị đá về nhà, tiền lương tháng này liền bye bye chạy mất.” Bối Bối một tay nâng khay, một tay gỡ tay hắn ra, chỉ là tay hắn cứng như sắt, như thế nào cũng gỡ không ra.
Nàng có chút nóng nảy: “Cô Ngự Hàn, ngươi còn như vậy ta đuổi ngươi về nhà đó, bà nội cũng sẽ không giúp ngươi, bởi vì đây là chuyện bà nội bảo ta làm.”
“......” Hắn mím môi im lặng hẳn đi, đáy mắt không cam lòng.
Ánh mắt dừng ở trên tách cà phê, mắt sắc của hắn chợt lóe, động tay rất nhanh cầm lấy tách cà phê kia lập tức uống ừng ực vào trong bụng.
Á? Bối Bối nhìn chiếc tách rỗng tuếch trong tay hắn, nhìn lại thấy biểu hiện đắc ý của hắn, nàng nhịn không được muốn nổi bão tố: “Cô Ngự Hàn, ngươi...... Ngươi đang làm cái gì a!”
Hắn đem cái tách đặt xuống, hí mắt tiến sát vào nàng: “Ta muốn uống tách đầu tiên nàng pha, cái tổng tài gì đó xếp ở sau đi.”
Nhìn ánh mắt rất để ý của hắn, Bối Bối trừng mắt: “Ngươi rất là ấu trĩ, ta đang làm chính sự, là đại sự! Ngươi đừng lại phá hư, bằng không ta thật sự sẽ đuổi ngươi về nhà.”
Nàng không biết làm sao vội vàng pha một ly cà phê, sau đó dùng trừng mắt giữ lấy động tác của hắn, bước chân bay nhanh rời đi.
Một khắc khi cánh cửa kia đóng lại, nàng suy nghĩ lại thò đầu vào: “Nhớ rõ đừng để cho người ta phát hiện.”
“Oành.” Cử bị đóng lại.
Cô Ngự Hàn buồn giận trừng mắt nhìn cánh cửa kia.
Tốt lắm, bà nội Tô giao việc đại sự là đi, hắn phải đi nhìn xem rốt cuộc yêu nghiệt ở phương nào cũng dám làm phiền đến xà hậu của hắn bưng trà rót nước!
Suy nghĩ đến đó, hắn thi triển ẩn thân thuật từ từ đem thân thể hòa hợp với không khí, sau đó nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Vừa vặn ở bên ngoài nhân viên đi qua nhìn thấy cửa bị mở ra, sau đó lại bị đóng lại, lại ngay cả một bóng người cũng không có nhìn thấy, hắn nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy các nhân viên khác đều đang vùi đầu làm việc, sắc mặt của hắn khó coi vội vàng chạy về vị trí làm việc của mình, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Công ty sẽ không có chuyện ma quái đó chứ? Gần đây rất nhiều người đang truyền miệng nói là tổng tài giống như bị quỷ ám?
“Tiểu Ngô.” Một nhân viên làm việc ở bàn sát bên gọi hắn một tiếng.
“A.” Tiểu Ngô lập tức kinh sợ dường như nhảy dựng lên, dẫn tới sự chú ý của những người khác.
Hắn xấu hổ vội vàng ngồi xuống, hạ giọng: “Tiểu Trương, đột nhiên ngươi gọi ta muốn hù chết ta phải không?”
“Ngươi gặp quỷ sao? Làm sao đột nhiên đương không lại dễ bị dọa như vậy, lúc bình thường chẳng phải gọi như vậy.” Tiểu Trương không cho là đúng.
“Đừng...... Đừng nói quỷ.” Da gà của Tiểu Ngô nổi lên, ánh mắt nhịn không được liếc về phía cánh cửa vừa rồi, đó không phải là chỗ của Tô tiểu thư tiểu muội lo việc trà nước sao?
Ánh mắt của Tiểu Trương thuận thế nhìn qua, thần bí nói: “Ngươi có biết cái cô Tô Bối Bối kia là loại người nào không? Nàng là cháu gái của Tô bà cốt có tiếng bắt quỷ, chắc có lẽ đến trừ tà cho tổng tài.”
“A? Ta đây vừa rồi......” Tiểu Ngô kinh ngạc thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc.
“Vừa rồi làm sao vậy?” Tiểu Trương tò mò lại khẩn trương hỏi lại.
“Ta nói với ngươi, ta vừa rồi nhìn thấy......” Tiểu Ngô nói rất nhỏ về chuyện mình vừa chứng kiến, không có để ý đến những người khác cũng đang vãnh tai nghe.
Rất nhanh, tin tức chuyện ma quái truyền đi trong công ty.
____
(*) Kim ốc tàng kiều:Thuở nhỏ, Lưu Triệt (Hán Vũ Đế) sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:
- Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng ?
Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:
- Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !
_ Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng "Kim ốc tàng Kiều" (nhà vàng cất người đẹp).
Cửa thang máy mới mở, Vu đại thẩm mặc một bộ quần áo vệ sinh đứng ngay sau cửa.
“Nha đầu Bối Bối rốt cục cháu đã đến, ta còn nghĩ cháu sẽ đến muộn chứ, cháu cũng đừng làm cho Vu đại thẩm ta khó làm người a, tất cả nhân viên trong tòa cao óc này đều giám sát lần nhau, nhanh đi vào văn phòng của cháu đứa ngốc.”
Vu đại thẩm túm lấy thân hình xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng đi một mạch đến văn phòng nhỏ của nàng.
Mới mở cửa ra, bên trong đúng lúc vang lên tiếng nói: “Tô tiểu thư, cho tôi một ly cà phê.”
A? Cà phê? Nàng không biết pha cà phê a!
“Vâng.” Nàng kiên cường trả lời.
Nàng mới muốn chuyển hướng cầu cứu Vu đại thẩm, một bao cà phê hòa tan liền đã lủng lẳng trước mặt nàng.
“Này, cầm lấy đi, cà phê bây giờ không cần đun cũng được, nha đầu khờ, trong ngăn tủ bên kia còn có rất nhiều, sau này tổng tài lại gọi cà phê liền trực tiếp vào trong đó lấy. Tốt lắm, ta phải đi xuống dưới làm vệ sinh, cháu hầu hạ cho tốt, Tô bà cốt nói không cần giám sát cháu, có người tới tiếp nhận giúp ta, ta đi đây.”
Vu đại thẩm nói lải nhải dặn dò, lấy cây lau nhà oành một tiếng đóng cửa lại rời khỏi.
Nhìn cửa bị chấn động run run ong ong, Bối Bối nhìn túi cà phê hòa tan trong tay, nói thầm một chút: “Bà nội nói ngẫu nhiên có người tới bảo vệ ta sẽ không phải chính là tên Xà Vương vu oan đang ở trong nhà ta đó chứ?”
“Đúng là kẻ bất tài tại hạ đây!” Một âm thanh tiếng cười vang lên phía sau nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng.
Nàng quay đầu rất nhanh qua, chỉ thấy trong hồng quang, bóng dáng anh tuấn của Cô Ngự Hàn dần dần hiện ra rõ ràng.
“A a, ngươi như thế nào theo tới?” Bối Bối vội vàng hạ giọng xuống, cẩn thận đi kiểm tra một chút cửa đã đóng kĩ chưa, sau đó mới đi trở về đi vài vòng quanh hắn.
Làm như thế nào đây, hắn làm sao có thể theo vào tới trong này? Nếu như bị người ta phát hiện nàng “Kim ốc tàng kiều”(*) Nàng sẽ bị sa thải nha, bị mất việc là chuyện nhỏ, không thành đại sự mới là chuyện lớn, bà nội càng không tha cho nàng.
Buồn cười nhìn nàng đi vòng vòng, hắn đưa tay ôm nàng trước ngực, hạ mắt mang theo nụ cười: “Như thế nào? Không thích ta ở bên cạnh nàng sao?”
“Không phải.” Nàng trả lời rất nhanh.
Nụ cười tươi trên bờ môi của hắn mở rộng: “Vậy nàng vội cái gì?”
“Ta sợ ngươi bị người ta nhìn thấy, ngươi trưởng thành đẹp trai như vậy, có phải muốn dẫn dụ toàn bộ nữ nhân viên trong công ty đến như thiêu thân lao đầu vào lửa hay không?” Nàng đưa tay véo mặt hắn.
“Rinh rinh rinh...... Tô tiểu thư, cà phê của ta xong chưa?” Giọng nói của lão tổng tài truyền đến.
Bối Bối chạy nhanh nhào tới bên bàn điện thoại: “Dạ xong rồi, xin tổng tài chờ một chút.”
Ấn điện thoại xuống, nàng luống cuống tay chân vội vàng pha cà phê.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt đen nheo lại, hắn đưa tay vòng qua giữ lấy thắt lưng nàng, giọng điệu có chút trầm xuống: “Ai dám ra lệnh cho Tiểu Bối Bối của ta làm việc?”
Bối Bối vặn vẹo một chút, cuối cùng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, bây giờ nàng đang làm việc.
“Cô Ngự Hàn, trước hết ngươi đừng lộn xộn nữa, ta phải bưng trà đến cho cấp trên tổng tài, ngươi ở trong này đừng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt biết không?”
Nàng vừa nói vừa bưng khai lên, ánh mắt nhìn vào cánh tay còn đang quàng ở trên thắt lưng: “Mau buông tay, ta phải bưng cà phê đến cho tổng tài.”
“Hừ, không buông! Nàng chưa từng chủ động mang trà đến cho ta!” Hắn nhíu chặt mày, tăng thêm sức ôm chặt lấy nàng, biểu hiện giận dỗi không chịu buông tha.
“Mau buông ra, bằng không tổng tài tức giận ta sẽ bị đá về nhà, tiền lương tháng này liền bye bye chạy mất.” Bối Bối một tay nâng khay, một tay gỡ tay hắn ra, chỉ là tay hắn cứng như sắt, như thế nào cũng gỡ không ra.
Nàng có chút nóng nảy: “Cô Ngự Hàn, ngươi còn như vậy ta đuổi ngươi về nhà đó, bà nội cũng sẽ không giúp ngươi, bởi vì đây là chuyện bà nội bảo ta làm.”
“......” Hắn mím môi im lặng hẳn đi, đáy mắt không cam lòng.
Ánh mắt dừng ở trên tách cà phê, mắt sắc của hắn chợt lóe, động tay rất nhanh cầm lấy tách cà phê kia lập tức uống ừng ực vào trong bụng.
Á? Bối Bối nhìn chiếc tách rỗng tuếch trong tay hắn, nhìn lại thấy biểu hiện đắc ý của hắn, nàng nhịn không được muốn nổi bão tố: “Cô Ngự Hàn, ngươi...... Ngươi đang làm cái gì a!”
Hắn đem cái tách đặt xuống, hí mắt tiến sát vào nàng: “Ta muốn uống tách đầu tiên nàng pha, cái tổng tài gì đó xếp ở sau đi.”
Nhìn ánh mắt rất để ý của hắn, Bối Bối trừng mắt: “Ngươi rất là ấu trĩ, ta đang làm chính sự, là đại sự! Ngươi đừng lại phá hư, bằng không ta thật sự sẽ đuổi ngươi về nhà.”
Nàng không biết làm sao vội vàng pha một ly cà phê, sau đó dùng trừng mắt giữ lấy động tác của hắn, bước chân bay nhanh rời đi.
Một khắc khi cánh cửa kia đóng lại, nàng suy nghĩ lại thò đầu vào: “Nhớ rõ đừng để cho người ta phát hiện.”
“Oành.” Cử bị đóng lại.
Cô Ngự Hàn buồn giận trừng mắt nhìn cánh cửa kia.
Tốt lắm, bà nội Tô giao việc đại sự là đi, hắn phải đi nhìn xem rốt cuộc yêu nghiệt ở phương nào cũng dám làm phiền đến xà hậu của hắn bưng trà rót nước!
Suy nghĩ đến đó, hắn thi triển ẩn thân thuật từ từ đem thân thể hòa hợp với không khí, sau đó nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Vừa vặn ở bên ngoài nhân viên đi qua nhìn thấy cửa bị mở ra, sau đó lại bị đóng lại, lại ngay cả một bóng người cũng không có nhìn thấy, hắn nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy các nhân viên khác đều đang vùi đầu làm việc, sắc mặt của hắn khó coi vội vàng chạy về vị trí làm việc của mình, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Công ty sẽ không có chuyện ma quái đó chứ? Gần đây rất nhiều người đang truyền miệng nói là tổng tài giống như bị quỷ ám?
“Tiểu Ngô.” Một nhân viên làm việc ở bàn sát bên gọi hắn một tiếng.
“A.” Tiểu Ngô lập tức kinh sợ dường như nhảy dựng lên, dẫn tới sự chú ý của những người khác.
Hắn xấu hổ vội vàng ngồi xuống, hạ giọng: “Tiểu Trương, đột nhiên ngươi gọi ta muốn hù chết ta phải không?”
“Ngươi gặp quỷ sao? Làm sao đột nhiên đương không lại dễ bị dọa như vậy, lúc bình thường chẳng phải gọi như vậy.” Tiểu Trương không cho là đúng.
“Đừng...... Đừng nói quỷ.” Da gà của Tiểu Ngô nổi lên, ánh mắt nhịn không được liếc về phía cánh cửa vừa rồi, đó không phải là chỗ của Tô tiểu thư tiểu muội lo việc trà nước sao?
Ánh mắt của Tiểu Trương thuận thế nhìn qua, thần bí nói: “Ngươi có biết cái cô Tô Bối Bối kia là loại người nào không? Nàng là cháu gái của Tô bà cốt có tiếng bắt quỷ, chắc có lẽ đến trừ tà cho tổng tài.”
“A? Ta đây vừa rồi......” Tiểu Ngô kinh ngạc thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc.
“Vừa rồi làm sao vậy?” Tiểu Trương tò mò lại khẩn trương hỏi lại.
“Ta nói với ngươi, ta vừa rồi nhìn thấy......” Tiểu Ngô nói rất nhỏ về chuyện mình vừa chứng kiến, không có để ý đến những người khác cũng đang vãnh tai nghe.
Rất nhanh, tin tức chuyện ma quái truyền đi trong công ty.
____
(*) Kim ốc tàng kiều:Thuở nhỏ, Lưu Triệt (Hán Vũ Đế) sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:
- Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng ?
Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:
- Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !
_ Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng "Kim ốc tàng Kiều" (nhà vàng cất người đẹp).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.