Quyển 4 - Chương 348: TRANH BÁ [17]
Bổn Túi Túi
01/04/2014
“Chát chát chát...... Bang bang phanh...... bùm bùm......”
Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng vó ngựa, kết hợp lại vang khắp cả một vùng trời, cơ hồ như muốn lay động cả dãy núi.
Hắc Khi Dạ giục ngựa chạy tới, truy đuổi đội quân chạy tan tác lẫn trong những cụm khói mù mịt phía trước.
Ngay lúc sắp tiến vào một khe núi hiểm trở, tế ti bắt đầu cảm thấy bất an, hắn nheo đôi mắt nhỏ tí tinh quái lại để suy nghĩ.
Một khắc sau, hắn tăng tốc giục ngựa chắn ngay trước con tuấn mã của Hắc Khi Dạ, giơ tay ra ngăn Hắc Khi Dạ tiến về phía trước
“Hắc Vương, phía trước đường núi hiểm trở, dễ thủ khó công, chúng ta nên thám thính trước rồi hãy tiến tới.”
Hắc Khi Dạ mím chặt môi, đôi mắt lạnh lẽo của hắn toát ra một luồng yêu khí khát máu.
Hắn giơ kiếm lên, đắc ý nhìn những vết máu tươi còn dính ở mũi kiếm.
Sau đó, hắn phóng tầm mắt lạnh lẽo về phía tế ti:“Tránh ra, bổn vương vất vả lắm mới đả thương Xích Diễm Vương, lần này...... Bổn vương tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội trốn thoát, bổn vương nhất định tiêu diệt hắn!”
“Hắc Vương, xin ngài cân nhắc rồi hãy đi, cũng có thể đây là cái bẫy mà Xích Diễm vương đặt ra, thuộc hạ cảm thấy không ổn, Xích Diễm Vương đường đường vua của một nước, làm sao có thể chạy trối chết. Nếu chúng ta không suy nghĩ kỹ mà chỉ đem theo vài tinh binh đuổi bắt thế này, chỉ sợ......”
“Hừ! lực lượng hùng hậu này của Bổn vương cũng đủ để đối phó với Xích Diễm Vương đưa thêm những tên bính tôm tướng cá kia đến chiến trường chỉ thêm dư thừa, huống chi bây giờ cả lính và ngựa của hắn đều chạy trốn hết rồi,
Bỏ lại quân đội. Về phần Xích Diễm Vương đó......khi đã là người đang phải đối mặt với sinh tử thì, mặc kệ hắn có là Vương hay thần, đều làm mọi thứ có thể để cầu xin
Sống, Xích Diễm Vương đương nhiên phải chạy trốn chạy, nếu ngay cả ngọn núi xanh này mà hắn không giữ được, củi của cả Xích Diễm quốc liệu có còn không? Huống hồ......tế ti, hành quân đánh giặc,
Trọng yếu nhất là lương thảo, không có cơm, nói binh linh làm sao có thể lực đánh giặc đây, chúng ta trên đường đuổi theo, mọi người đều cùng nhìn thấy quân bại trận của Xích Diễm quốc
Sự nhanh nhẹn giảm xuống, những cụm lò được nhóm càng ngày càng ít chính là chứng minh tốt nhất, cơm được nấu để cầm bụng cũng ngày càng ít, không phải những vật chứng như vậy đã chứng minh cho chúng ta thấy tình hình binh lính của Xích Diễm quốc
Vì cố chạy trốn mà trở nên tán loạn, Xích Diễm Vương ngay cả lòng binh cũng không nắm được, bổn vương lúc này không thừa thắng xông lên thì phải đợi đến bao giờ!”
Hắc Khi Dạ quét ánh mắt một dọc những đài bếp nằm rải rác hai bên đường, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo.
Hắn vung tay lên:“Cùng bổn vương đi, tiếp tục đuổi theo!”
Rồi hắn trừng mắt vào tế ti:“Còn không mau tránh ra cho bản vương!”
Mắt tế ti trầm ngâm, những vết nhăn nganh dọc trên mặt cứ kéo giãn rồi nhăn lại, từng nếp nhăn đều đang run.
Cho dù mọi việc có chỉ ra Xích Diễm Vương bị thua tháo chạy là sự thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì hắn không nói được.
Cặp mắt sáng quắc của hắn nhìn Hắc Khi Dạ, muốn ngăn cản, nhưng lại không tìm ra lý do thích hợp.
“Hắc Vương, thuộc hạ vẫn là cảm thấy không quá thỏa......” Hắn khuyên nhủ.
Hắc Khi Dạ hết kiên nhẫn nhíu đôi mày rậm, cổ tay quay một vòng, thanh kiếm sắc nhọn đầy vết máu “vút” nháy mắt chĩa thẳng vào tế ti
“Ngươi dám cản đường bổn vương?!”
Thanh kiếm lạnh toát hướng thẳng về phía tế ti, nhưng mà, lần này thần thái khác thường hắn không sợ xanh mặt đến tè cả ra quần
Hắn thoáng cúi đầu, cặp mắt nhỏ đầy nham hiểm nhìn mũi kiếm sắp đâm thẳng vào yết hầu.
Đáy mắt hắn thấp thoáng luồng âm khí lạnh lẽo.
“Hắc Vương, thuộc hạ vẫn là thỉnh ngài cân nhắc.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Hắc Khi Dạ một cách giận dữ.
Đôi mắt của tế ti ẩn dấu một sự lạnh lẽo, nó còn khiến cho người ta thấy ớn lạnh, bị nhìn như vậy mắt Hắc Khi Dạ cũng dần se lại.
Rất nhanh, trong ngực hắn cái cảm giác rụt rè kỳ quái ấy bị ngọn lửa phẫn nộ che mất .
Tên tế ti đáng kiếp, dám khiêu chiến với Vương uy của hắn.
Lóa mắt một cái, thanh kiếm trong tay Hắc Khi Dạ vung lên rồi để lại trên cổ tên tế ti một vết cứa tứa máu.
“Tế ti, hôm nay ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à, dám to gan phạm thượng như thế, ngươi còn ngăn cản bổn vương, bổn vương không ngại đem thứ như ngươi đi thi hành vương pháp đâu”
Sự đau đớn do vết thương trên cổ làm cho tế ti chớp chớp mắt, mặt hắn nhăn lại, một cách chậm rãi, hắn quay đầu ngựa, không có ý ngăn cản nữa.
“cha!” Hắc Khi Dạ giục ngựa cất vó, chỉ trong chớp mắt, hắn thống lĩnh quân sĩ tiếp tục truy kích về hướng Cô Ngự Hàn đã chạy xa
......
“Rầm rầm oanh......”
Tiếng vọng như tiếng của thiên bịnh vạn mã vang khắp cả vùng núi dốc hẹp.
Bối Bối nghe thấy liền lao tới.
“Tẩu tẩu, tẩu tẩu...... Làm ơn, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, hiện bụng người lại lớn như thế, lỡ như té ngã ta sẽ bị Vương huynh mắng chết, tẩu tử......”
Huyên Trữ thở hồng hộc đuổi theo sau Bối Bối, lo lắng nhìn cảnh Bối Bối bước đi không vững mà còn ôm cái bụng ngày một lớn mà chạy.
“Lịch lịch lịch......” đột nhiên Bối Bối nghe thấy tiếng ngựa hí, nàng không kịp phản ứng lại, liền cảm giác chính mình nâng lên không trung.
“A......” Nàng thất thanh, nhắm mắt lại không dám đi tưởng tượng mình ngã xuống sẽ như thế nào.
Một chốc, nàng đã rớt vào một vòng tay ấm áp to lớn.
“Dám liều mạng chạy nhanh như vậy, bây giờ sao lại không dám mở mắt ra nhìn thế, hử?”
Tiếng nói xen lẫn có chút phẫn nộ từ trên đỉnh đầu nàng vọng xuống.
Bối Bối chớp chớp rồi mở to mắt, không kịp cảnh báo nàng ngẩng thẳng đầu.
“binh!”
“Ôi [ ư ]”âm thanh vang lên cả từ hai phía.
Cái mũi thẳng cao của Cô Ngự Hàn bị đụng phải đỏ hết cả, hắn trừng mắt nhìn con người liều lĩnh với sắc mặt không tốt tí nào.
“Tô Bối Bối!” Hắn dường như rít tên nàng qua từng khẽ răng.
Thật muốn dựng nàng đứng dậy rồi đánh vào mông nàng một trận, nàng có thể đừng có luôn hành động mà không để ý đến hậu quả như thế được không.
Vừa rồi nhìn thấy nàng mang cái bụng to như vậy mà còn đi lắt lẻo trên vách núi hiểm trở, thân hình nhỏ nhắn của nàng lại mang theo cái bụng to quá khổ, tim của hắn cơ hồ như muốn nhảy cả ra ngoài.
Hắn thấy kinh ngạc bụng của nàng sao có thể lớn nhanh như thế, vui mừng mong ngày đứa bé lớn lên nhưng hắn cũng cảm thấy xót xa vì bản thân không thể ở bên nàng trong những ngày đó.
Nhưng mà, có bao nhiêu cảm xúc đi nữa thì cũng không bằng cái khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy.
Người phụ nữ này...... không có một khắc nào làm cho hắn an tâm được!
Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng vó ngựa, kết hợp lại vang khắp cả một vùng trời, cơ hồ như muốn lay động cả dãy núi.
Hắc Khi Dạ giục ngựa chạy tới, truy đuổi đội quân chạy tan tác lẫn trong những cụm khói mù mịt phía trước.
Ngay lúc sắp tiến vào một khe núi hiểm trở, tế ti bắt đầu cảm thấy bất an, hắn nheo đôi mắt nhỏ tí tinh quái lại để suy nghĩ.
Một khắc sau, hắn tăng tốc giục ngựa chắn ngay trước con tuấn mã của Hắc Khi Dạ, giơ tay ra ngăn Hắc Khi Dạ tiến về phía trước
“Hắc Vương, phía trước đường núi hiểm trở, dễ thủ khó công, chúng ta nên thám thính trước rồi hãy tiến tới.”
Hắc Khi Dạ mím chặt môi, đôi mắt lạnh lẽo của hắn toát ra một luồng yêu khí khát máu.
Hắn giơ kiếm lên, đắc ý nhìn những vết máu tươi còn dính ở mũi kiếm.
Sau đó, hắn phóng tầm mắt lạnh lẽo về phía tế ti:“Tránh ra, bổn vương vất vả lắm mới đả thương Xích Diễm Vương, lần này...... Bổn vương tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội trốn thoát, bổn vương nhất định tiêu diệt hắn!”
“Hắc Vương, xin ngài cân nhắc rồi hãy đi, cũng có thể đây là cái bẫy mà Xích Diễm vương đặt ra, thuộc hạ cảm thấy không ổn, Xích Diễm Vương đường đường vua của một nước, làm sao có thể chạy trối chết. Nếu chúng ta không suy nghĩ kỹ mà chỉ đem theo vài tinh binh đuổi bắt thế này, chỉ sợ......”
“Hừ! lực lượng hùng hậu này của Bổn vương cũng đủ để đối phó với Xích Diễm Vương đưa thêm những tên bính tôm tướng cá kia đến chiến trường chỉ thêm dư thừa, huống chi bây giờ cả lính và ngựa của hắn đều chạy trốn hết rồi,
Bỏ lại quân đội. Về phần Xích Diễm Vương đó......khi đã là người đang phải đối mặt với sinh tử thì, mặc kệ hắn có là Vương hay thần, đều làm mọi thứ có thể để cầu xin
Sống, Xích Diễm Vương đương nhiên phải chạy trốn chạy, nếu ngay cả ngọn núi xanh này mà hắn không giữ được, củi của cả Xích Diễm quốc liệu có còn không? Huống hồ......tế ti, hành quân đánh giặc,
Trọng yếu nhất là lương thảo, không có cơm, nói binh linh làm sao có thể lực đánh giặc đây, chúng ta trên đường đuổi theo, mọi người đều cùng nhìn thấy quân bại trận của Xích Diễm quốc
Sự nhanh nhẹn giảm xuống, những cụm lò được nhóm càng ngày càng ít chính là chứng minh tốt nhất, cơm được nấu để cầm bụng cũng ngày càng ít, không phải những vật chứng như vậy đã chứng minh cho chúng ta thấy tình hình binh lính của Xích Diễm quốc
Vì cố chạy trốn mà trở nên tán loạn, Xích Diễm Vương ngay cả lòng binh cũng không nắm được, bổn vương lúc này không thừa thắng xông lên thì phải đợi đến bao giờ!”
Hắc Khi Dạ quét ánh mắt một dọc những đài bếp nằm rải rác hai bên đường, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo.
Hắn vung tay lên:“Cùng bổn vương đi, tiếp tục đuổi theo!”
Rồi hắn trừng mắt vào tế ti:“Còn không mau tránh ra cho bản vương!”
Mắt tế ti trầm ngâm, những vết nhăn nganh dọc trên mặt cứ kéo giãn rồi nhăn lại, từng nếp nhăn đều đang run.
Cho dù mọi việc có chỉ ra Xích Diễm Vương bị thua tháo chạy là sự thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì hắn không nói được.
Cặp mắt sáng quắc của hắn nhìn Hắc Khi Dạ, muốn ngăn cản, nhưng lại không tìm ra lý do thích hợp.
“Hắc Vương, thuộc hạ vẫn là cảm thấy không quá thỏa......” Hắn khuyên nhủ.
Hắc Khi Dạ hết kiên nhẫn nhíu đôi mày rậm, cổ tay quay một vòng, thanh kiếm sắc nhọn đầy vết máu “vút” nháy mắt chĩa thẳng vào tế ti
“Ngươi dám cản đường bổn vương?!”
Thanh kiếm lạnh toát hướng thẳng về phía tế ti, nhưng mà, lần này thần thái khác thường hắn không sợ xanh mặt đến tè cả ra quần
Hắn thoáng cúi đầu, cặp mắt nhỏ đầy nham hiểm nhìn mũi kiếm sắp đâm thẳng vào yết hầu.
Đáy mắt hắn thấp thoáng luồng âm khí lạnh lẽo.
“Hắc Vương, thuộc hạ vẫn là thỉnh ngài cân nhắc.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Hắc Khi Dạ một cách giận dữ.
Đôi mắt của tế ti ẩn dấu một sự lạnh lẽo, nó còn khiến cho người ta thấy ớn lạnh, bị nhìn như vậy mắt Hắc Khi Dạ cũng dần se lại.
Rất nhanh, trong ngực hắn cái cảm giác rụt rè kỳ quái ấy bị ngọn lửa phẫn nộ che mất .
Tên tế ti đáng kiếp, dám khiêu chiến với Vương uy của hắn.
Lóa mắt một cái, thanh kiếm trong tay Hắc Khi Dạ vung lên rồi để lại trên cổ tên tế ti một vết cứa tứa máu.
“Tế ti, hôm nay ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à, dám to gan phạm thượng như thế, ngươi còn ngăn cản bổn vương, bổn vương không ngại đem thứ như ngươi đi thi hành vương pháp đâu”
Sự đau đớn do vết thương trên cổ làm cho tế ti chớp chớp mắt, mặt hắn nhăn lại, một cách chậm rãi, hắn quay đầu ngựa, không có ý ngăn cản nữa.
“cha!” Hắc Khi Dạ giục ngựa cất vó, chỉ trong chớp mắt, hắn thống lĩnh quân sĩ tiếp tục truy kích về hướng Cô Ngự Hàn đã chạy xa
......
“Rầm rầm oanh......”
Tiếng vọng như tiếng của thiên bịnh vạn mã vang khắp cả vùng núi dốc hẹp.
Bối Bối nghe thấy liền lao tới.
“Tẩu tẩu, tẩu tẩu...... Làm ơn, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, hiện bụng người lại lớn như thế, lỡ như té ngã ta sẽ bị Vương huynh mắng chết, tẩu tử......”
Huyên Trữ thở hồng hộc đuổi theo sau Bối Bối, lo lắng nhìn cảnh Bối Bối bước đi không vững mà còn ôm cái bụng ngày một lớn mà chạy.
“Lịch lịch lịch......” đột nhiên Bối Bối nghe thấy tiếng ngựa hí, nàng không kịp phản ứng lại, liền cảm giác chính mình nâng lên không trung.
“A......” Nàng thất thanh, nhắm mắt lại không dám đi tưởng tượng mình ngã xuống sẽ như thế nào.
Một chốc, nàng đã rớt vào một vòng tay ấm áp to lớn.
“Dám liều mạng chạy nhanh như vậy, bây giờ sao lại không dám mở mắt ra nhìn thế, hử?”
Tiếng nói xen lẫn có chút phẫn nộ từ trên đỉnh đầu nàng vọng xuống.
Bối Bối chớp chớp rồi mở to mắt, không kịp cảnh báo nàng ngẩng thẳng đầu.
“binh!”
“Ôi [ ư ]”âm thanh vang lên cả từ hai phía.
Cái mũi thẳng cao của Cô Ngự Hàn bị đụng phải đỏ hết cả, hắn trừng mắt nhìn con người liều lĩnh với sắc mặt không tốt tí nào.
“Tô Bối Bối!” Hắn dường như rít tên nàng qua từng khẽ răng.
Thật muốn dựng nàng đứng dậy rồi đánh vào mông nàng một trận, nàng có thể đừng có luôn hành động mà không để ý đến hậu quả như thế được không.
Vừa rồi nhìn thấy nàng mang cái bụng to như vậy mà còn đi lắt lẻo trên vách núi hiểm trở, thân hình nhỏ nhắn của nàng lại mang theo cái bụng to quá khổ, tim của hắn cơ hồ như muốn nhảy cả ra ngoài.
Hắn thấy kinh ngạc bụng của nàng sao có thể lớn nhanh như thế, vui mừng mong ngày đứa bé lớn lên nhưng hắn cũng cảm thấy xót xa vì bản thân không thể ở bên nàng trong những ngày đó.
Nhưng mà, có bao nhiêu cảm xúc đi nữa thì cũng không bằng cái khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy.
Người phụ nữ này...... không có một khắc nào làm cho hắn an tâm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.