Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại
Chương 22: Thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đủ
Đồng Tước Kiều Kiều
04/01/2016
Gương mặt tuấn mỹ của hắn vốn có chút gầy, nhưng nhìn hắn tức giận như thế lại thêm vài phần mị hoặc, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt, lại xuất hiện vài phần ửng đỏ, ngay dưới ánh đèn lại càng mê ly hơn, nhìn mê người không có gì sánh được.
Hắn đứng ở đó, chân dẫm lên trên lan can, mắt nhìn về phía xa, tay tùy ý đặt trên đùi của mình, một hành động, dục vọng vừa có lập tức liền bị dập tắt.
Dưới lầu có không ít ánh mắt đầy si mê của các cô nương phóng đến cho hắn, hắn cũng lười phản ứng, trong đó có một thiếu nữ áo vàng đang cầm một lọn tóc trước ngực, mắt mở thật to nhìn hắn, trước sau đều là vẻ yêu mến không thôi.
Hắn nhìn dưới lầu có nhiều người mê trai như vậy liền lập tức trở về phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, rồi ngây ngốc một mình trong phòng giận hờn.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt hắn lập tức vui vẻ, chẳng lẽ là mị độc của Liễu Thanh Thanh lại tái phát, nàng đang muốn tìm hắn giải độc, hắn biết mà, thời gian ngắn như vậy thì làm sao mà đủ cho được.
Mở cửa phòng, gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười của hắn liền vụt tắt, đó là một thiếu nữ xa lạ, đang mặc y phục hạ nhân, trên đầu có búi hai cái bánh bao, vừa nhìn liền biết là nha hoàn.
"Muốn làm gì?" Tiêu Mặc nhíu mày tức giận nói, hắn không nhịn được quan sát nha đầu kia từ trên xuống dưới, nha đầu kia có vẻ lúng túng, lần đầu tiên được thấy nam tử tuấn mỹ như thế, nói không khẩn trương cũng không thể.
"Công tử, tiểu thư nô tỳ mời công tử cùng đi du thuyền, mong công tử đồng ý!" Nha đầu kia cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
"Đã hơn nữa đêm rồi còn muốn du thuyền cái gì? Tiểu thư các người điên rồi phải không?" Tiêu Mặc tức giận mắng, đẩy nha hoàn kia ra, định đóng cửa lại.
Nhưng nha đầu kia lại bước đến đứng trước cửa, bi thương nói: "Công tử, cầu xin người đi đi, nếu người không đi, tiểu thư lại đánh nô tỳ để trút giận nữa..."
"Phế vật kia, ngươi nói cái gì?" Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, sau đó nữ tử áo vàng vừa ở dưới lầu bước đến, một tay túm lấy nha hoàn ném sang chỗ khác, hai mắt trừng nha hoàn kia đầy tức giận, sau đó liền quay sang Tiêu Mặc cười trừ. Sắc mặt biến đổi rất nhanh, làm người khác phải khen một tiếng tuyệt diệu.
Nàng ta cười vô cùng ngọt ngào nhìn Tiêu Mặc, trang phục mặc trên người đều là vải thượng thừa, hai tay vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, nàng ta nhăn nhó nói: "Nếu như công tử nghĩ ra bờ sông không tiện, công tử ở trong phòng thôi cũng được, ta có thể lưu lại, chỉ là công tử ngày mai đến phủ ta cầu hôn, được chứ?"
"Ta có quen biết ngươi sao? Vì sao ta phải đi đến phủ ngươi cầu hôn, ngươi không phải là muốn nam nhân đến phát điên rồi chứ?" Tiêu Mặc quả là giận không thể kiềm chế được, trời đã khuya vậy mà còn gặp người điên, hắn vừa nói vừa đẩy thiếu nữ áo vàng ra khỏi cửa.
Thiếu nữ phồng miệng rồi lại khóc òa lên, đại khái là âm thanh tranh chấp bên này ảnh hưởng đến căn phòng bên cạnh của Liễu Thanh Thanh đang ngủ, Liễu Thanh Thanh đứng trước cửa phòng, ánh mắt mông lung buồn ngủ nhìn sang.
Tiêu Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy thiếu nữ áo vàng vào lòng, vỗ về nói: "Oanh Oanh, mau đến đây, gia biết oanh oanh là tri kỷ đêm khuya của ta, đêm nay gia nhất định cùng Oanh Oanh..."
Thiếu nữ kia trở tay không kịp, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc. Tiêu Mặc đem nàng ta kéo vào trong phòng, sau đó liền áp sát lỗ tai lên cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thiếu nữ thẹn thùng giải thích: "Công tử, ta không phải là Oanh Oanh, tên ta là Thiên Hồng, Vân Thiên Hồng."
Trả lời với trích dẫn
Huỳnh Thiên Trúc
Message subject: Re: Bộ 2 c22Thư mục: Inbox
Chương 22: Thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đủ
Gương mặt tuấn mỹ của hắn vốn có chút gầy, nhưng nhìn hắn tức giận như thế này lại thêm vài phần mị hoặc, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt, lại xuất hiện vài phần ửng đỏ, dưới ngay dưới ánh đèn này lại càng mê ly hơn, nhìn mê người không có gì sánh được.
Hắn đứng ở đó, chân dẫm lên trên lan can, mắt nhìn về phía xa, tay tùy ý đặt trên đùi của mình, một hành động, dục vọng vừa có lập tức liền bị dập tắt.
Dưới lầu có không ít ánh mắt đầy si mê của các cô nương phóng đến cho hắn, hắn cũng lười phản ứng, trong đó có một thiếu nữ áo vàng đang cầm một lọn tóc trước ngực, mắt mở thật to nhìn hắn, trước sau đều là vẻ yêu mến không thôi.
Hắn nhìn dưới lầu có nhiều người mê trai như vậy liền lập tức trở về phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, rồi ngồi ngốc một mình trong phòng giận hờn.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt hắn liền lập tức vui vẻ, chẳng lẽ là mị độc của Liễu Thanh Thanh lại tái phát, nàng đang muốn tìm hắn giải độc, hắn biết mà, thời gian ngắn như vậy thì làm sao mà đủ cho được.
Mở cửa phòng, gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười của hắn liền vụt tắt, kia là một thiếu nữ xa lạ, đang mặc y phục hạ nhân, trên đầu có búi hai bánh bao, vừa nhìn liền biết là nha hoàn.
"Muốn làm gì?" Tiêu Mặc nhíu mày tức giận nói, hắn không nhịn được quan sát nha đầu kia từ trên xuống dưới, nha đầu kia có vẻ lúng túng, lần đầu tiên được thấy nam tử tuấn mỹ như thế, nói không khẩn trương cũng không thể.
"Công tử, tiểu thư nô tỳ mời công tử cùng đi du thuyền, mong công tử đồng ý!" Nha đầu kia cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
"Đã hơn nữa đêm rồi còn muốn du thuyền cái gì? Tiểu thư các ngươi điên rồi phải không?" Tiêu Mặc tức giận mắng, đẩy nha hoàn kia ra, định đóng cửa lại.
Nhưng nha đầu kia lại bước đến đứng trước cửa, bi thương nói: "Công tử, cầu xin người đi đi, nếu người không đi, tiểu thư lại đánh nô tỳ để trút giận nữa..."
"Phế vật kia, ngươi nói cái gì?" Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, sau đó nữ tử áo vàng vừa dưới lầu bước đến, một tay túm lấy nha hoàn ném sang chỗ khác, hai mắt trừng nha hoàn kia đầy tức giận, sau đó liền quay sang Tiêu Mặc cười trừ. Sắc mặt biến đổi rất nhanh, làm người khác phải khen một tiếng tuyệt diệu
Nàng ta cười vô cùng ngọt ngào nhìn Tiêu Mặc, trang phục mặc trên người đều là vải thượng thừa, hai tay vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, nàng ta nhăn nhó nói: "Nếu như công tử nghĩ ra bờ sông không tiện, công tử ở trong phòng thôi cũng được, ta có thể lưu lại, chỉ là công tử ngày mai đến phủ ta cầu hôn, được chứ?"
"Ta có quen biết ngươi sao? Vì sao ta phải đi đến phủ ngươi cầu hôn, ngươi không phải là muốn nam nhân đến phát điên rồi chứ?" Tiêu Mặc quả là giận không thể kiềm chế được, trời đã khuya như vậy mà còn gặp người điên, hắn vừa nói vừa đẩy thiếu nữ áo vàng ra khỏi cửa.
Thiếu nữ phồng miệng rồi lại khóc òa lên, đại khái là âm thanh tranh chấp bên này ảnh hưởng đến căn phòng bên cạnh của Liễu Thanh Thanh đang ngủ, Liễu Thanh Thanh đứng trước cửa phòng, ánh mắt mông lung buồn ngủ nhìn sang.
Tiêu Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy thiếu nữ áo vàng vào lòng, vỗ về nói: "Oanh Oanh, mau đến đây, gia biết oanh oanh là tri kỷ tối đêm khuya của ta, đêm nay gia nhất định cùng Oanh Oanh..."
Thiếu nữ kia trở tay không kịp, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc. Tiêu Mặc đem nàng ta kéo vào trong phòng, sau đó liền áp sát lỗ tai lên cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thiếu nữ thẹn thùng giải thích: "Công tử, ta không phải là Oanh Oanh, tên ta là Thiên Hồng, Vân Thiên Hồng."
Hắn đứng ở đó, chân dẫm lên trên lan can, mắt nhìn về phía xa, tay tùy ý đặt trên đùi của mình, một hành động, dục vọng vừa có lập tức liền bị dập tắt.
Dưới lầu có không ít ánh mắt đầy si mê của các cô nương phóng đến cho hắn, hắn cũng lười phản ứng, trong đó có một thiếu nữ áo vàng đang cầm một lọn tóc trước ngực, mắt mở thật to nhìn hắn, trước sau đều là vẻ yêu mến không thôi.
Hắn nhìn dưới lầu có nhiều người mê trai như vậy liền lập tức trở về phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, rồi ngây ngốc một mình trong phòng giận hờn.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt hắn lập tức vui vẻ, chẳng lẽ là mị độc của Liễu Thanh Thanh lại tái phát, nàng đang muốn tìm hắn giải độc, hắn biết mà, thời gian ngắn như vậy thì làm sao mà đủ cho được.
Mở cửa phòng, gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười của hắn liền vụt tắt, đó là một thiếu nữ xa lạ, đang mặc y phục hạ nhân, trên đầu có búi hai cái bánh bao, vừa nhìn liền biết là nha hoàn.
"Muốn làm gì?" Tiêu Mặc nhíu mày tức giận nói, hắn không nhịn được quan sát nha đầu kia từ trên xuống dưới, nha đầu kia có vẻ lúng túng, lần đầu tiên được thấy nam tử tuấn mỹ như thế, nói không khẩn trương cũng không thể.
"Công tử, tiểu thư nô tỳ mời công tử cùng đi du thuyền, mong công tử đồng ý!" Nha đầu kia cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
"Đã hơn nữa đêm rồi còn muốn du thuyền cái gì? Tiểu thư các người điên rồi phải không?" Tiêu Mặc tức giận mắng, đẩy nha hoàn kia ra, định đóng cửa lại.
Nhưng nha đầu kia lại bước đến đứng trước cửa, bi thương nói: "Công tử, cầu xin người đi đi, nếu người không đi, tiểu thư lại đánh nô tỳ để trút giận nữa..."
"Phế vật kia, ngươi nói cái gì?" Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, sau đó nữ tử áo vàng vừa ở dưới lầu bước đến, một tay túm lấy nha hoàn ném sang chỗ khác, hai mắt trừng nha hoàn kia đầy tức giận, sau đó liền quay sang Tiêu Mặc cười trừ. Sắc mặt biến đổi rất nhanh, làm người khác phải khen một tiếng tuyệt diệu.
Nàng ta cười vô cùng ngọt ngào nhìn Tiêu Mặc, trang phục mặc trên người đều là vải thượng thừa, hai tay vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, nàng ta nhăn nhó nói: "Nếu như công tử nghĩ ra bờ sông không tiện, công tử ở trong phòng thôi cũng được, ta có thể lưu lại, chỉ là công tử ngày mai đến phủ ta cầu hôn, được chứ?"
"Ta có quen biết ngươi sao? Vì sao ta phải đi đến phủ ngươi cầu hôn, ngươi không phải là muốn nam nhân đến phát điên rồi chứ?" Tiêu Mặc quả là giận không thể kiềm chế được, trời đã khuya vậy mà còn gặp người điên, hắn vừa nói vừa đẩy thiếu nữ áo vàng ra khỏi cửa.
Thiếu nữ phồng miệng rồi lại khóc òa lên, đại khái là âm thanh tranh chấp bên này ảnh hưởng đến căn phòng bên cạnh của Liễu Thanh Thanh đang ngủ, Liễu Thanh Thanh đứng trước cửa phòng, ánh mắt mông lung buồn ngủ nhìn sang.
Tiêu Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy thiếu nữ áo vàng vào lòng, vỗ về nói: "Oanh Oanh, mau đến đây, gia biết oanh oanh là tri kỷ đêm khuya của ta, đêm nay gia nhất định cùng Oanh Oanh..."
Thiếu nữ kia trở tay không kịp, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc. Tiêu Mặc đem nàng ta kéo vào trong phòng, sau đó liền áp sát lỗ tai lên cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thiếu nữ thẹn thùng giải thích: "Công tử, ta không phải là Oanh Oanh, tên ta là Thiên Hồng, Vân Thiên Hồng."
Trả lời với trích dẫn
Huỳnh Thiên Trúc
Message subject: Re: Bộ 2 c22Thư mục: Inbox
Chương 22: Thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đủ
Gương mặt tuấn mỹ của hắn vốn có chút gầy, nhưng nhìn hắn tức giận như thế này lại thêm vài phần mị hoặc, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt, lại xuất hiện vài phần ửng đỏ, dưới ngay dưới ánh đèn này lại càng mê ly hơn, nhìn mê người không có gì sánh được.
Hắn đứng ở đó, chân dẫm lên trên lan can, mắt nhìn về phía xa, tay tùy ý đặt trên đùi của mình, một hành động, dục vọng vừa có lập tức liền bị dập tắt.
Dưới lầu có không ít ánh mắt đầy si mê của các cô nương phóng đến cho hắn, hắn cũng lười phản ứng, trong đó có một thiếu nữ áo vàng đang cầm một lọn tóc trước ngực, mắt mở thật to nhìn hắn, trước sau đều là vẻ yêu mến không thôi.
Hắn nhìn dưới lầu có nhiều người mê trai như vậy liền lập tức trở về phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, rồi ngồi ngốc một mình trong phòng giận hờn.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt hắn liền lập tức vui vẻ, chẳng lẽ là mị độc của Liễu Thanh Thanh lại tái phát, nàng đang muốn tìm hắn giải độc, hắn biết mà, thời gian ngắn như vậy thì làm sao mà đủ cho được.
Mở cửa phòng, gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười của hắn liền vụt tắt, kia là một thiếu nữ xa lạ, đang mặc y phục hạ nhân, trên đầu có búi hai bánh bao, vừa nhìn liền biết là nha hoàn.
"Muốn làm gì?" Tiêu Mặc nhíu mày tức giận nói, hắn không nhịn được quan sát nha đầu kia từ trên xuống dưới, nha đầu kia có vẻ lúng túng, lần đầu tiên được thấy nam tử tuấn mỹ như thế, nói không khẩn trương cũng không thể.
"Công tử, tiểu thư nô tỳ mời công tử cùng đi du thuyền, mong công tử đồng ý!" Nha đầu kia cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
"Đã hơn nữa đêm rồi còn muốn du thuyền cái gì? Tiểu thư các ngươi điên rồi phải không?" Tiêu Mặc tức giận mắng, đẩy nha hoàn kia ra, định đóng cửa lại.
Nhưng nha đầu kia lại bước đến đứng trước cửa, bi thương nói: "Công tử, cầu xin người đi đi, nếu người không đi, tiểu thư lại đánh nô tỳ để trút giận nữa..."
"Phế vật kia, ngươi nói cái gì?" Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, sau đó nữ tử áo vàng vừa dưới lầu bước đến, một tay túm lấy nha hoàn ném sang chỗ khác, hai mắt trừng nha hoàn kia đầy tức giận, sau đó liền quay sang Tiêu Mặc cười trừ. Sắc mặt biến đổi rất nhanh, làm người khác phải khen một tiếng tuyệt diệu
Nàng ta cười vô cùng ngọt ngào nhìn Tiêu Mặc, trang phục mặc trên người đều là vải thượng thừa, hai tay vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, nàng ta nhăn nhó nói: "Nếu như công tử nghĩ ra bờ sông không tiện, công tử ở trong phòng thôi cũng được, ta có thể lưu lại, chỉ là công tử ngày mai đến phủ ta cầu hôn, được chứ?"
"Ta có quen biết ngươi sao? Vì sao ta phải đi đến phủ ngươi cầu hôn, ngươi không phải là muốn nam nhân đến phát điên rồi chứ?" Tiêu Mặc quả là giận không thể kiềm chế được, trời đã khuya như vậy mà còn gặp người điên, hắn vừa nói vừa đẩy thiếu nữ áo vàng ra khỏi cửa.
Thiếu nữ phồng miệng rồi lại khóc òa lên, đại khái là âm thanh tranh chấp bên này ảnh hưởng đến căn phòng bên cạnh của Liễu Thanh Thanh đang ngủ, Liễu Thanh Thanh đứng trước cửa phòng, ánh mắt mông lung buồn ngủ nhìn sang.
Tiêu Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy thiếu nữ áo vàng vào lòng, vỗ về nói: "Oanh Oanh, mau đến đây, gia biết oanh oanh là tri kỷ tối đêm khuya của ta, đêm nay gia nhất định cùng Oanh Oanh..."
Thiếu nữ kia trở tay không kịp, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc. Tiêu Mặc đem nàng ta kéo vào trong phòng, sau đó liền áp sát lỗ tai lên cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thiếu nữ thẹn thùng giải thích: "Công tử, ta không phải là Oanh Oanh, tên ta là Thiên Hồng, Vân Thiên Hồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.