Chương 6
Huỳnh Dạ
19/10/2016
CHƯƠNG 6.
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Hoắc Cảnh Dung dùng khăn ăn lau miệng, bàn ăn trước mặt thì lại sạch bách, thẳng thắng nói: “Tính ra cậu hợp làm đầu bếp hơn diễn viên đấy.”
“Cậu quá khen.” Thẩm Trừng khiêm tốn trả lời.
“Không, tuyệt đối không quá, tôi đang nói lời thật lòng.” Hoắc Cảnh Dung hằn hộc nói, “Diễn xuất của cậu hoàn toàn tương phản với tay nghề của cậu, rốt cuộc thì tại sao cậu lại gia nhập giới này vậy? Rõ ràng nhìn cậu chả có tí hứng thú hay nhiệt tình nào đối với diễn xuất, dựa theo tình cảnh của cậu hiện tại, tôi thấy không bằng mau chóng bỏ nghề này đi mở nhà hàng còn hơn.”
“Sao cậu biết tôi không mở nhà hàng?” Thẩm Trừng hiếm khi tỏ ra không phục như vậy, vô thức cự lại.
Thực tế bản thân cậu cũng biết mình không thể trụ lâu trong nghề này, mấy năm trước đã bắt đầu đầu tư nhỏ, dù hiện tại thực sự cắt hợp đồng với công ty, về mặt cuộc sống cũng không thành vấn đề. Chỉ là cậu đã quen với lối sống và làm việc như vậy, cũng chưa hết hợp đồng, nên cứ việc sống qua ngày thế thôi, dù sao cũng không ai kỳ vọng cậu có thể bùng nổ tỏa sáng, đến cả cậu cũng không cảm thấy mình có triển vọng gì trong cái nghề này.
Chẳng qua không cần Hoắc Cảnh Dung phải thẳng thừng vậy, thế nên cậu nói năm ngoái cậu vừa đầu tư mở một nhà hàng, nói Hoắc Cảnh Dung có cơ hội thì đến ủng hộ. Nhưng, mới nói được phân nửa, thì Thẩm Trừng cứng người. Một tay của Hoắc Cảnh Thần, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã lặng lẽ đặt lên đùi cậu, cũng không có động tác đặc biệt gì, chỉ đơn giản đặt lên đấy. Hoắc Cảnh Thần không nhìn cậu, một tay cầm muỗng, giống như đang giết thời gian, chọc nguấy món tráng miệng còn dư.
Hoắc Cảnh Dung không để ý tới dị trạng của họ, vẫn tiếp tục nói: “Diễn xuất tệ lậu như vậy, sao không tham gia một khóa học bồi dưỡng? Cậu có biết, ở sau lưng cậu người ta toàn gọi cậu là bình hoa không.”
Thẩm Trừng nuốt nước miếng, cảm nhận độ ấm do bàn tay kia mang đến, miệng lưỡi khô khốc, như mất hồn nói: “Tôi . . . . Lúc đó vốn chỉ tham gia một buổi chụp hình quảng cáo, xem như đi làm thêm, cũng không phải thật sự có hứng thú với nghề này, về sau vào nghề hoàn toàn là ngoài ý muốn . . . .”
Hoắc Cảnh Dung sau khi nghe mấy lời này, lập tức lộ ra vẻ mặt hoàn toàn cụt hứng, “Nếu không có hứng thú, cậu còn đóng phim điện ảnh làm quái gì? Không bằng bỏ nghề sớm đi, đỡ lãng phí thời gian.” giọng điệu cậu ta tỏ rõ hà khắc, dường như rất chướng mất thái độ sống nước chảy bèo trôi tới đâu hay tới đó của cậu.
Dưới mặt bàn, Thẩm Trừng nhẹ tay đè lại bàn tay đang đặt trên đùi mình, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Dù sao cũng chỉ là công việc, tôi không giống cậu, biến hứng thú thành sự nghiệp.”
Thái độ Hoắc Cảnh Thần ung dung, cứ như bàn tay không cam chịu bị hắt hủi dưới bàn thật chất không phải của anh, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường nói với Hoắc Cảnh Dung: “Em có tư cách gì nói cậu ấy. Không nghĩ lại xem Cảnh Nghi đã giúp em làm bao nhiêu chuyện.”
Hoắc Cảnh Dung bị nói vậy, cũng không thốt thành lời, thế là thẹn quá hóa giận nói với người hầu đứng bên cạnh: “Đi pha cà phê, cho thêm đá!” kết thúc chủ đề một cách cộc cằn.
Sau khi kết thúc bữa tối, Hoắc Cảnh Dung đùng đùng bỏ lên lầu, về phòng riêng.
Thẩm Trừng đi theo sau Hoắc Cảnh Thần, tới một gian phòng rộng rãi, không giống phòng sách, ở giữa phòng có đặt một cây đàn dương cầm. Thẩm Trừng đang lúc hoang mang, lại nghe Hoắc Cảnh Thần nói: “Tầng này là của tôi, phòng đối diện là phòng ngủ, cậu có thể đi tắm trước, trong ngăn tủ có đầy đủ đồ dùng.”
Cậu có hơi căng thẳng, liền nghe theo lời Hoắc Cảnh Thần, đi tới phòng đối diện, cũng không có hơi sức quan tâm bày trí trong phòng, nhanh chóng vọt thẳng vào nước nóng tắm táp, sau đó lấy máy sấy sấy khô tóc. Vì không có quần áo thay sau khi tắm, nên cậu mở tủ lấy luôn cái áo choàng tắm màu xanh đen, đó là cái size nhỏ nhất của Hoắc Cảnh Thần, cậu mặc vào lại có hơi thùng thình, chỉ đành cột chặt dây áo, rồi rời khỏi phòng, trở về phòng đàn đối diện.
Hoắc Cảnh Thần đang đàn dương cầm, không phải những bản nổi tiếng thường hay nghe, giai điệu không thể nói là dễ nghe, thậm chí nghe còn có chút khô khan nhạt nhẽo, một lát sau, anh kết thúc bản nhạc, Thẩm Trừng đắn đo không biết cậu có nên vỗ tay khen ngợi không, đến cuối cùng đành đứng im lặng ở cửa.
“Chỉ là một bản luyện tập thôi.” Hoắc Cảnh Thần không quay đầu lại, ngữ điệu bình ổn, “Luyện đàn từ nhỏ, đã quen mỗi ngày dành ít thời gian để luyện tập.”
“Thực sự là . . . . Nhìn không ra.” cậu có hơi ngạc nhiên.
Thẩm Trừng vốn tưởng người như Hoắc Cảnh Thần, dù có là tiêu khiển, cũng sẽ là những lựa chọn nhàn nhã xa hoa hoặc khiến người bất ngờ hơn, có thể như phẩm rượu hay cưỡi ngựa, hoặc lái xe thể thao lên núi hóng gió, không ngờ đến anh lại tốn thời gian vào việc luyện đàn dương cầm, quái ở chỗ, trông Hoắc Cảnh Thần chẳng có vẻ gì là đặc biệt hứng thú với âm nhạc.
“Tốn một khoảng thời gian cố định để làm một việc cố định, có thể giúp đầu óc bình tĩnh.” Hoắc Cảnh Thần nói như đang giải thích.
Thẩm Trừng không sao thấu hiểu được, nhưng lại không biết phải tiếp lời thế nào, nên chỉ im lặng gật đầu.
“Để rèn luyện tính tình, người nhà yêu cầu chúng tôi bắt đầu học một loại nhạc cụ từ thuở nhỏ. Tôi học được cách giữ kiên nhẫn trong quá trình luyện tập, tính tình cũng được mài giũa bình tĩnh hơn, còn Cảnh Dung thì tiêu phí hết mớ kiên nhẫn vốn đã không nhiều nhặn gì của nó, cho nên hiện giờ mới trở nên bộp chộp vậy đấy.” Hoắc Cảnh Thần khá tiếc nuối nói, “Nó khi bé rất ngoan.”
Hoắc Cảnh Dung nhìn không giống kiểu người có thể ngồi hàng giờ liền trước đàn dương cầm. Điểm ấy Thẩm Trừng sâu sắc đồng cảm. Nhưng, cậu chợt nghĩ đến một chuyện, không thèm suy nghĩ đã ngốc nghếch lên tiếng hỏi: “Hồi nãy lúc dùng cơm, sao anh lại để tay lên đùi tôi?”
“Vì cậu rất quá đáng.” ngón tay Hoắc Cảnh Thần trên phím đàn chợt dừng lại, gương mặt đứng đắn, như mang theo chút trang nghiêm, tỏ ra như không khép lại cuốn cầm phổ cũ, thấp giọng nói: “Tôi ở ngay bên cạnh, nhưng cậu chỉ lo trò chuyện với Cảnh Dung.”
“Tôi không phải . . . .” Thẩm Trừng chưa từng trông đợi nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng cậu cảm thấy loạn.
Hoắc Cảnh Thần đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Trừng, cầm một đầu dây áo choàng tắm, hình như nghĩ tới điều gì, nên đổi chủ đề, “Không mặc gì ở trong?”
Thẩm Trừng có hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu, thành thực thừa nhận.
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Cảnh Thần đột nhiên mỉm cười, như đứa trẻ đầy lòng chờ mong tháo dây gói quà Noel, bao nhiêu mong đợi bao nhiêu hào hứng kéo dây áo tắm xuống, sau đấy, cậu phối hợp với động tác của anh, để áo tắm bằng bông trượt xuống đất, cơ thể xích lõa của Thẩm Trừng xuất hiện trước mắt Hoắc Cảnh Thần, nhìn không sót thứ gì.
Thẩm Trừng thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm, đứng thẳng lưng, ánh mắt Hoắc Cảnh Thần di chuyển một cách mờ ám trên người cậu, Thẩm Trừng chỉ cảm thấy mặt mình đang cháy phừng phực, đầu ngón tay run nhẹ, tứ chi như nhũn ra, mất tự nhiên đến cực độ, cứ như phải đứng thẳng thế nào cũng đã quên sạch.
“Tôi không nhìn lầm.” giọng Hoắc Cảnh Thần trầm thấp, thậm chí nghe như khàn khàn, khẽ thở dài nói: “Cậu quả nhiên rất đáng yêu.”
Đáng yêu?
Đáng yêu chỗ nào?
Thẩm Trừng cơ bản không dám xác nhận xem đối phương đang nhìn bộ phận nào trên người cậu, ánh mắt nóng rực của Hoắc Cảnh Thần làm người cậu cứng đờ như tượng đá, không rõ là do sợ hãi hay do không khí lạnh xung quanh, trên lưng nổi một tầng da gà, đến một chữ cũng không thốt nên lời, như hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ.
“Cậu đang run.” Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh như thường, cũng không đến gần hơn, cũng không có hành động gì khác, giữ một khoảng cách, ánh nhìn như đang xem xét, “Lạnh lắm sao? Hay . . . . sợ?”
Thẩm Trừng nuốt nước bọt, miệng lưỡi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Cái này không cùng cấp độ với mấy thứ như ôm hôn, cậu không có bất kỳ kinh nghiệm gì nên cơ bản không biết phải làm sao. Miễn nói đến vụ Hoắc Cảnh Thần đang quần áo chỉnh tề, còn cậu thì trần như nhộng, cảm giác bị một người đàn ông không chút giấu giếm dùng ánh mắt thưởng thức quan sát cơ thể xích lõa quả thật lạ lẫm, cậu nhẫn nại ham muốn xoay người bỏ đi, im lặng nhìn ngón chân trần trụi của mình.
“Thẩm Trừng.” Hoắc Cảnh Thần gọi tên cậu, “Lại đây.”
Giống như cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh từ trong lúng túng vô hạn, Thẩm Trừng khựng lại một lúc, rồi vẫn nghe theo lời đối phương, đi về phía Hoắc Cảnh Thần. Ánh mắt Hoắc Cảnh Thần vẫn đặt trên người cậu, Thẩm Trừng đã sống dưới ánh đèn nhiều năm, vốn đã quen với cái nhìn ái mộ hoặc nhiệt liệt của người ngoài, nhưng ánh mắt của Hoắc Cảnh Thần lại khiến cậu rất rất mất tự nhiên.
Bước chân của cậu rất chậm, tốn rất nhiều thời gian mới đến cạnh Hoắc Cảnh Thần. Trên mặt Hoắc Cảnh Thần không có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ có khóe môi hơi cong tiết lộ tâm trạng khoái trá như có như không, dường như đang vô cùng hưởng thụ bộ dạng quẫn bách và xấu hổ này của cậu. Đúng là một người xấu xa. Thẩm Trừng nghĩ vậy, nhưng dù có xấu xa, cậu cũng không cách nào cảm thấy phản cảm được.
Thẩm Trừng im lặng cúi đầu, vì đoán trước chuyện sắp xảy ra tiếp theo mà cố gắng kiềm nén căng thẳng dưới đáy lòng.
Hoắc Cảnh Thần vươn tay ra, không chạm vào người cậu, ngược lại vuốt ve lỗ tai và má cậu, sau đó áp sát lại, ghé vào bên tai cậu thấp giọng hỏi: “Cậu thích ở đây, hay về phòng ngủ?”
Thẩm Trừng hơi sửng sốt, mau chóng đưa ra lựa chọn, “Phòng ngủ.”
Tuy rằng đã hạ quyết tâm phối hợp với Hoắc Cảnh Thần, nhưng đối với người lần đầu tiên không có kinh nghiệm như cậu mà nói, Thẩm Trừng cho rằng chọn phòng ngủ trông có vẻ ổn hơn. Đương nhiên, nếu Hoắc Cảnh Thần khăng khăng muốn ở đây, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, vậy nên đối với sự quan tâm của đối phương khiến cậu ít nhiều thấy cảm kích.
Hoắc Cảnh Thần như cười một tiếng, cầm tay cậu, “Đi theo tôi.”
Thẩm Trừng ngơ ngác bị anh dắt đi, hồi sau mới ý thức được bản thân đang lõa thể, nhất thời cấp bách hô to: “Đợi một lát ――”
Đối phương gần như nhặt áo tắm lên cùng lúc với Thẩm Trừng nói, nghe vậy có hơi ngạc nhiên quay đầu lại. Mãi đến lúc đối phương khoác áo tắm mềm mại lại cho cậu, Thẩm Trừng mới phát hiện hình như cậu đã có hiểu lầm không đáng, trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ muốn độn thổ.
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười nói với cậu: “Yên tâm, tôi không có hứng với trò này, cũng không có ý định để người khác thấy bộ dạng này của cậu.” anh thoáng dừng lại, nhưng đang suy tư, “Nhưng nếu chỉ nghe được tiếng thì lại khác. Không biết cậu sẽ phát ra thanh âm thế nào?” anh hỏi rất nghiêm túc, như đang tự hỏi không biết thứ nhạc cụ xa lạ này sẽ phát ra âm sắc thế nào.
Sẽ phát ra âm sắc thế nào, đương nhiên được quyết định bởi người diễn tấu. Chỉ là Thẩm Trừng nói không nên lời, cuối cùng đành phải xấu hổ lắc đầu, “Tôi . . . . Tôi không biết.” cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng cố lấy hết dũng khí để nói: “Tôi không có kinh nghiệm, nên . . . .”
“Nên?” Hoặc Cảnh Thần như rất hào hứng nhìn cậu.
Cậu như bị nóng đầu, nói không lựa lời: “Tôi ―― Tôi sẽ cố gắng.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Thần lại bật cười, cũng không phải kiểu cười nhẹ nhàng kiềm chế, mà là thật sự cười thành tiếng. Đoán chừng anh hoàn toàn không ngờ Thẩm Trừng sẽ nói ra những lời này, nên cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy thú vị, tuy rằng cười khá thoải mái, nhưng không phải mang ý cười nhạo. Thẩm Trừng không được tự nhiên đứng trân tại chỗ, rồi lại cảm nhận xúc cảm nóng rực xa lạ trên má ―― là Hoắc Cảnh Thần gần như hứng chí nhất thời hôn lên má cậu.
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ nói, vì là lần đầu tiên, hãy dịu dàng với cậu.” Hoắc Cảnh Thần nhịn cười, vẻ mặt ung dung, “Cậu thật sự làm tôi bất ngờ.” hình như anh còn muốn nói gì, nhưng không còn bất kỳ âm thanh nào ra khỏi miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng không biết nói gì, sau một lúc lâu, mới do dự nói: “Không dịu dàng cũng không sao.”
“Tại sao?” Hoắc Cảnh Thần đối với lời nói của cậu hiển nhiên hơi bất ngờ, “Cậu thích kiểu bạo lực một chút?”
“Không phải.” Thẩm Trừng lắc đầu, cảm xúc nồng cháy lại ngại ngừng dưới đáy lòng như bị tạt nước lạnh, hóa lạnh trong giây lát, nhịp tim thôi thúc cũng dần dần lấy lại nhịp, cậu suy nghĩ một lúc, bình tĩnh và khéo léo nói: “Tôi không biết anh thích kiểu nào, nhưng tôi sẽ cố hết sức, anh cũng không cần để ý tới tôi quá . . . . Chính là vậy đấy.”
“Cậu thật sự rất đáng yêu.” Hoắc Cảnh Thần nói.
“Dù sao tôi cũng là một người đàn ông . . . .” Thẩm Trừng buồn bực nói.
“Không phải, cậu không hiểu ý tôi.” Hoắc Cảnh Thần bật cười, “Cậu càng ngoan ngoãn nghe lời, lại càng làm người khác muốn khi dễ cậu ―― điều đó chắc cậu rõ hơn tôi.”
Thẩm Trừng nghe hiểu ý anh, nên càng thấy xấu hổ hơn. Đây là đang ve vãn à? Nhưng cậu cơ bản không biết nên tiếp lời thế nào, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi gục đầu.
Sau một khoảng không im lặng, Hoắc Cảnh Thần bỗng nói: “Chẳng thấy cậu cười bao giờ.”
Thẩm Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Lúc ở trên TV, cậu luôn luôn mỉm cười.” Hoắc Cảnh Thần như thấy đáng tiếc, lại có chút khó hiểu, “Ở trước mặt tôi thì rất căng thăng . . . . Sợ tôi vậy à?”
Không phải sợ, là thích. Cho nên mới căng thẳng mới mất tự nhiên, như dây đàn kéo căng có thể đứt bất kỳ lúc nào, đến cả mỉm cười nói chuyện tự nhiên cũng không làm được. Nhưng lời này nói sao cũng không thốt ra miệng được, Thẩm Trừng cũng không tin Hoắc Cảnh Thần thật sự không hề phát hiện, cho nên cậu hơi sững sờ trong giây lát, giống như cố trốn tránh đề tài này, chủ động ngẩng đầu hôn đối phương.
Hoắc Cảnh Thần có thể đã quen với chuyện này, tựa vào đầu giường, vẫn điệu bộ ung dung.
Thẩm Trừng có hơi do dự, nhưng vẫn thuận theo cởi áo tắm, chậm chạp trèo lên giường. Hoắc Cảnh Thần nắm cổ tay cậu dùng sức kéo, Thẩm Trừng ngã về phía trước, cả mặt vùi ngay bụng dưới đối phương, cậu ngớ người, ánh mắt thất thố, thứ ngay yếu hầu cậu, cậu biết rõ nó là gì, nhưng cậu không biết phải làm gì.
Hoắc Cảnh Thần cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng cậu.
Thẩm Trừng cố lấy dũng khí, dùng mặt cọ cọ vật cứng giữa hai chân đối phương, cảm giác mặt mình như nóng lên, nhưng cũng không dám chuyển tầm nhìn, một bên nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thần, một bên thử dùng tay vuốt ve nơi đó. Hoắc Canh Thần phát ra một âm thanh như thở dài, hai tay để bên cạnh, vẫn không hề có ý định nhúc nhích.
Cậu cắn răng, đưa tay cởi quần lót của đối phương, chỉ là ngón tay run lẩy bẩy, lần mò hồi lâu, khó khăn lắm mới tìm được. Thẩm Trừng hơi chần chờ, cách quần lót liếm nhẹ lên bộ vị kia, không phải do cậu không muốn liếm tính khí của anh, chỉ là căng thẳng quá, nên hơi lính quýnh.
“Thẩm Trừng.” cuối cùng Hoắc Cảnh Thần cũng mở miệng, “Được rồi.”
Thẩm Trừng lập tức nghĩ rằng bản thân làm không tốt, hoặc khiến đối phương cảm thấy khó chịu, thế nên lật đật ngước đầu lên, hấp tấp nói: “Đợi chút, tôi . . . .”
“Đừng vội, từ từ sẽ được.” Hoắc Cảnh Thần nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, trên gương mặt hơi kiềm nén hiện lên chút dịu dàng, “Cậu không cần căng thẳng vậy đâu.”
Bị anh nói vậy, kỳ lạ là Thẩm Trừng lại cảm thấy chột dạ, nhưng căng thẳng trong lòng quả thật thoáng cái tiêu tan theo lời anh. Cậu ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, cố trấn an bản thân mỉm cười, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu biết lắm . . . . Anh dạy tôi đi.”
“Không cần căng thẳng, cũng không cần xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần nói đến đây, thấp giọng cười. “Cậu nằm xuống trước đi, để đấy tôi làm.”
Bỗng nghe được câu “Để đấy tôi làm”, Thẩm Trừng thở phào nhẹ nhõm, dựa theo chỉ đạo của đối phương nằm xuống giường, cơ thể trần trụi chìm trong chăn nệm mềm mịn, cậu không khỏi ý thức được, đây là nơi mỗi đêm Hoắc Cảnh Thần dành khoảng thời gian dài để ngủ, một khi có suy nghĩ này, trong đầu sẽ bắt đầu nghĩ đến trên nệm giường trên gối đầu dường như đều thoang thoảng mùi hương giống đối phương, tức tim đập như trống.
Hoắc Cảnh Thần đứng xuống bên giường, từ tốn cởi hết đồ trên người, đầu tiên là áo sơ mi, tiếp theo là quần, đợi đến lúc đối phương cởi sạch, Thẩm Trần đã hoàn toàn thất thần, ngơ ngác nhìn cơ thể của Hoắc Cảnh Thần, không thu về ánh mắt gần như gàn rỡ vô lễ.
Anh lớn hơn Thẩm Trừng năm sáu tuổi, cơ thể cũng không mất đi độ co dãn mà lỏng lẻo như những người đồng trang lứa, tuy không thể tính là cường tráng, nhưng cũng có thể nói là rắn chắc, chắc phải rèn luyện thường xuyên, da không sạm, độ sáng bóng khá đồng đều, Thẩm Trừng nhìn cái bụng bằng phẳng của đối phương, phần lông không dày không thưa, khí quan giữa hai chân, không khỏi xấu hổ cụp mắt xuống.
Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh và thản nhiên đi đến bên cạnh, bắt đầu hôn cậu. Mãi đến lúc nụ hôn đầu tiên được đặt xuống môi, Thẩm Trừng mới hoàn hồn, bờ môi nóng bỏng của anh lẩn quẩn bên gáy như đang một nụ hôn sâu, Thẩm Trừng chần chờ trong một thoáng, vươn tay ôm lấy đối phương, những cái đụng chạm xa lạ từ đôi tay của cậu. Bởi vì không quen, khi dùng sức cũng rất cẩn thận, dường như sợ khiến đối phương thấy khó chịu.
Một chốc sau, Hoắc Cảnh Thần phát ra một tiếng rên, Thẩm Trừng cảm thấy không đúng lắm, vội vã ngước đầu nhìn, sau khi nghe được âm thanh trầm thấp truyền ra từ yết hầu của anh, mới ý thức được hóa ra đối phương đang nhịn cười.
“Xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần suy nghĩ một chốc, thẳng thắng thừa nhận: “Cậu làm tôi . . . . hơi nhột.”
Thẩm Trừng ngớ ra, cảm thấy tất cả dũng khí khó khăn lắm mới tập hợp được đã hoàn toàn bay biến, trong lòng hơi chán chường, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần ngược lại không hề có vẻ mất hứng, chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không cho rằng cậu tệ . . . . Như vậy cũng được.”
Thẩm Trừng kiềm nén cảm giác xấu hổ, gục đầu nói: “Hoắc tiên sinh . . . .” cậu vừa cất tiếng, lập tức dừng lại.
Mãi đến lúc này, cậu mới phát hiện cách xưng hô của bản thân hình như hơi khác thường. Đều đã xích lõa nằm trên giường rồi, còn xưng hô với đối phương một cách lễ phép khách sáo như vậy, nghĩ sao cũng thấy khá buồn cười. Cậu còn đang đắn đo, thì chợt nghe Hoắc Cảnh Thần thấp giọng nói: “Gọi tên tôi.”
“Cảnh . . . . Cảnh Thần.” Thẩm Trừng ngoan ngoãn gọi, nhưng vẫn không giấu được sự xa cách không quen trong giọng nói.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Thần như đang trấn an, đáp lại bằng giọng nói trầm ấm, xong tiếp tục: “Cậu không cần phải cẩn thận như vậy, tôi không sợ đau, mạnh tay hơn cũng không sao.”
Cậu nghe theo gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ngay sau đấy, Hoắc Cảnh Thần vươn tay cầm hạ thân của cậu, Thẩm Trừng cứng người, cảm nhận bàn tay thành thạo của đối phương xoa nắn hạ thân cậu, tính khí vốn vì căng thẳng quá mà mềm nhũn gần như cương lên ngay trong giây phút đối phương chạm tay, như bị mở đúng chốt không nên mở, cương đến mức đau nhức, tính khí trướng đỏ bao bọc bởi bàn tay có khớp xương rõ ràng của Hoắc Cảnh Thần, trên mặt Thẩm Trừng ửng đỏ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đó là đôi tay mới ban nãy còn đàn dương cầm, giờ lại đang giam cầm lấy cậu . . . .
“Cậu rất hưng phấn.” Hoắc Cảnh Thần như đang ngẫm nghĩ, ngữ điệu bình ổn như thể hai người đang đàm luận về thời tiết, “Rất cứng.”
Nguyên nhân hưng phấn như thế hoàn toàn là do đối tượng, nhưng câu này có chết cũng không thể nói ra, đồng thời Thẩm Trừng cũng ngại mở miệng, chỉ đành gật đầu đại, mắt mở lớn nhìn tính khí bản thân đang tiết ra ít chất lỏng trong suốt, dính ướt ngón tay đối phương. Trên ngón tay Hoắc Cảnh Thần có vết chai tay khá mỏng, lúc ma sát qua đầu mút, hơi đau, đồng thời cũng sinh ra cảm giác kích thích khó hiểu, cậu thật sự không nhịn được nữa, phát ra tiếng rên rỉ êm ái đến cả bản thân cũng không ngờ đến.
“Làm đau cậu à? Xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần tỏ ra lơ đễnh, nhưng thực tế đã nhẹ tay hơn, quan tâm nói: “Muốn bắn cũng không sao, không cần nhịn.”
Nghe từ miệng đối phương nói ra những lời này, Thẩm Trừng mặt đỏ bừng, không chỉ cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí cả người còn cứng còng. Cậu và Hoắc Cảnh Thần không thể tính là quen biết, gần đây có trò chuyện với nhau mấy lần, đối phương vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ tiến thoái chừng mực, tới hiện giờ, từ đôi môi mỏng ấy nói ra những lời không hề kiêng dè kiểu này, quả thật làm cậu nghẹn họng trân trối.
Thẩm Trừng thậm chí không kịp kiềm chế bản thân, gần như cùng lúc nghe thấy lời nói đó, cậu phát ra tiếng thở gấp như nức nở, chất nhày trắng đục tức khắc bắn ra, dính đầy cả tay Hoắc Cảnh Thần.
Cậu vừa sợ vừa thẹn, nhưng cơ thể vẫn đang chìm đắm trong khoái cảm, thậm chí còn hơi run rẩy, đầu mút trướng đỏ lại bắn ra vài dòng chất nhày gián đoạn, mới kết thúc. Thẩm Trừng thấp giọng thở dốc, đầu óc hỗn loạn, gần như quên mất cách hô hấp, ngơ ngác nhìn Hoắc Cảnh Thần.
Hoắc Cảnh Thần bị cậu nhìn cũng không cảm thấy ngại, rút một tờ khăn giấy, cận thận và thong thả lau sạch từng ngón từng ngón tay một, cuối cùng mới ý vị thâm trường nói: “Cậu quả nhiên còn rất trẻ.”
Thẩm Trừng đỏ mặt, biết thật chất đối phương đang quanh co trêu ghẹo chuyện cậu phát tiết trong thời gian quá ngắn, trong giây phút vừa quẫn vừa cuống, không lựa lời mà cự lại: “Vậy anh có thể giữ được bao lâu chứ?” nói ra lời này, chẳng khác nào đang khiêu khích, Thẩm Trừng vừa nói xong lập tức cảm thấy hối hận, chỉ có thể sững sờ nhìn đối phương.
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười, cũng không giận, thản nhiên nói: “Chí ít thì thỏa mãn cậu không thành vấn đề.”
Thẩm Trừng nghe vậy, quả nhiên vô cùng xấu hổ, không chỉ có tai, mà đến cả ngực cũng một mảng đỏ nhạt, bởi vì ám chỉ thẳng thừng của đối phương mà mặt đỏ bừng lên, trong giờ phút này, thứ dâng trào trong lòng không phải hoảng sợ, mà là chờ mong, cùng lúc nhận thức được điều này, cậu càng cảm thấy xấu hổ hơn.
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Hoắc Cảnh Dung dùng khăn ăn lau miệng, bàn ăn trước mặt thì lại sạch bách, thẳng thắng nói: “Tính ra cậu hợp làm đầu bếp hơn diễn viên đấy.”
“Cậu quá khen.” Thẩm Trừng khiêm tốn trả lời.
“Không, tuyệt đối không quá, tôi đang nói lời thật lòng.” Hoắc Cảnh Dung hằn hộc nói, “Diễn xuất của cậu hoàn toàn tương phản với tay nghề của cậu, rốt cuộc thì tại sao cậu lại gia nhập giới này vậy? Rõ ràng nhìn cậu chả có tí hứng thú hay nhiệt tình nào đối với diễn xuất, dựa theo tình cảnh của cậu hiện tại, tôi thấy không bằng mau chóng bỏ nghề này đi mở nhà hàng còn hơn.”
“Sao cậu biết tôi không mở nhà hàng?” Thẩm Trừng hiếm khi tỏ ra không phục như vậy, vô thức cự lại.
Thực tế bản thân cậu cũng biết mình không thể trụ lâu trong nghề này, mấy năm trước đã bắt đầu đầu tư nhỏ, dù hiện tại thực sự cắt hợp đồng với công ty, về mặt cuộc sống cũng không thành vấn đề. Chỉ là cậu đã quen với lối sống và làm việc như vậy, cũng chưa hết hợp đồng, nên cứ việc sống qua ngày thế thôi, dù sao cũng không ai kỳ vọng cậu có thể bùng nổ tỏa sáng, đến cả cậu cũng không cảm thấy mình có triển vọng gì trong cái nghề này.
Chẳng qua không cần Hoắc Cảnh Dung phải thẳng thừng vậy, thế nên cậu nói năm ngoái cậu vừa đầu tư mở một nhà hàng, nói Hoắc Cảnh Dung có cơ hội thì đến ủng hộ. Nhưng, mới nói được phân nửa, thì Thẩm Trừng cứng người. Một tay của Hoắc Cảnh Thần, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã lặng lẽ đặt lên đùi cậu, cũng không có động tác đặc biệt gì, chỉ đơn giản đặt lên đấy. Hoắc Cảnh Thần không nhìn cậu, một tay cầm muỗng, giống như đang giết thời gian, chọc nguấy món tráng miệng còn dư.
Hoắc Cảnh Dung không để ý tới dị trạng của họ, vẫn tiếp tục nói: “Diễn xuất tệ lậu như vậy, sao không tham gia một khóa học bồi dưỡng? Cậu có biết, ở sau lưng cậu người ta toàn gọi cậu là bình hoa không.”
Thẩm Trừng nuốt nước miếng, cảm nhận độ ấm do bàn tay kia mang đến, miệng lưỡi khô khốc, như mất hồn nói: “Tôi . . . . Lúc đó vốn chỉ tham gia một buổi chụp hình quảng cáo, xem như đi làm thêm, cũng không phải thật sự có hứng thú với nghề này, về sau vào nghề hoàn toàn là ngoài ý muốn . . . .”
Hoắc Cảnh Dung sau khi nghe mấy lời này, lập tức lộ ra vẻ mặt hoàn toàn cụt hứng, “Nếu không có hứng thú, cậu còn đóng phim điện ảnh làm quái gì? Không bằng bỏ nghề sớm đi, đỡ lãng phí thời gian.” giọng điệu cậu ta tỏ rõ hà khắc, dường như rất chướng mất thái độ sống nước chảy bèo trôi tới đâu hay tới đó của cậu.
Dưới mặt bàn, Thẩm Trừng nhẹ tay đè lại bàn tay đang đặt trên đùi mình, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Dù sao cũng chỉ là công việc, tôi không giống cậu, biến hứng thú thành sự nghiệp.”
Thái độ Hoắc Cảnh Thần ung dung, cứ như bàn tay không cam chịu bị hắt hủi dưới bàn thật chất không phải của anh, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường nói với Hoắc Cảnh Dung: “Em có tư cách gì nói cậu ấy. Không nghĩ lại xem Cảnh Nghi đã giúp em làm bao nhiêu chuyện.”
Hoắc Cảnh Dung bị nói vậy, cũng không thốt thành lời, thế là thẹn quá hóa giận nói với người hầu đứng bên cạnh: “Đi pha cà phê, cho thêm đá!” kết thúc chủ đề một cách cộc cằn.
Sau khi kết thúc bữa tối, Hoắc Cảnh Dung đùng đùng bỏ lên lầu, về phòng riêng.
Thẩm Trừng đi theo sau Hoắc Cảnh Thần, tới một gian phòng rộng rãi, không giống phòng sách, ở giữa phòng có đặt một cây đàn dương cầm. Thẩm Trừng đang lúc hoang mang, lại nghe Hoắc Cảnh Thần nói: “Tầng này là của tôi, phòng đối diện là phòng ngủ, cậu có thể đi tắm trước, trong ngăn tủ có đầy đủ đồ dùng.”
Cậu có hơi căng thẳng, liền nghe theo lời Hoắc Cảnh Thần, đi tới phòng đối diện, cũng không có hơi sức quan tâm bày trí trong phòng, nhanh chóng vọt thẳng vào nước nóng tắm táp, sau đó lấy máy sấy sấy khô tóc. Vì không có quần áo thay sau khi tắm, nên cậu mở tủ lấy luôn cái áo choàng tắm màu xanh đen, đó là cái size nhỏ nhất của Hoắc Cảnh Thần, cậu mặc vào lại có hơi thùng thình, chỉ đành cột chặt dây áo, rồi rời khỏi phòng, trở về phòng đàn đối diện.
Hoắc Cảnh Thần đang đàn dương cầm, không phải những bản nổi tiếng thường hay nghe, giai điệu không thể nói là dễ nghe, thậm chí nghe còn có chút khô khan nhạt nhẽo, một lát sau, anh kết thúc bản nhạc, Thẩm Trừng đắn đo không biết cậu có nên vỗ tay khen ngợi không, đến cuối cùng đành đứng im lặng ở cửa.
“Chỉ là một bản luyện tập thôi.” Hoắc Cảnh Thần không quay đầu lại, ngữ điệu bình ổn, “Luyện đàn từ nhỏ, đã quen mỗi ngày dành ít thời gian để luyện tập.”
“Thực sự là . . . . Nhìn không ra.” cậu có hơi ngạc nhiên.
Thẩm Trừng vốn tưởng người như Hoắc Cảnh Thần, dù có là tiêu khiển, cũng sẽ là những lựa chọn nhàn nhã xa hoa hoặc khiến người bất ngờ hơn, có thể như phẩm rượu hay cưỡi ngựa, hoặc lái xe thể thao lên núi hóng gió, không ngờ đến anh lại tốn thời gian vào việc luyện đàn dương cầm, quái ở chỗ, trông Hoắc Cảnh Thần chẳng có vẻ gì là đặc biệt hứng thú với âm nhạc.
“Tốn một khoảng thời gian cố định để làm một việc cố định, có thể giúp đầu óc bình tĩnh.” Hoắc Cảnh Thần nói như đang giải thích.
Thẩm Trừng không sao thấu hiểu được, nhưng lại không biết phải tiếp lời thế nào, nên chỉ im lặng gật đầu.
“Để rèn luyện tính tình, người nhà yêu cầu chúng tôi bắt đầu học một loại nhạc cụ từ thuở nhỏ. Tôi học được cách giữ kiên nhẫn trong quá trình luyện tập, tính tình cũng được mài giũa bình tĩnh hơn, còn Cảnh Dung thì tiêu phí hết mớ kiên nhẫn vốn đã không nhiều nhặn gì của nó, cho nên hiện giờ mới trở nên bộp chộp vậy đấy.” Hoắc Cảnh Thần khá tiếc nuối nói, “Nó khi bé rất ngoan.”
Hoắc Cảnh Dung nhìn không giống kiểu người có thể ngồi hàng giờ liền trước đàn dương cầm. Điểm ấy Thẩm Trừng sâu sắc đồng cảm. Nhưng, cậu chợt nghĩ đến một chuyện, không thèm suy nghĩ đã ngốc nghếch lên tiếng hỏi: “Hồi nãy lúc dùng cơm, sao anh lại để tay lên đùi tôi?”
“Vì cậu rất quá đáng.” ngón tay Hoắc Cảnh Thần trên phím đàn chợt dừng lại, gương mặt đứng đắn, như mang theo chút trang nghiêm, tỏ ra như không khép lại cuốn cầm phổ cũ, thấp giọng nói: “Tôi ở ngay bên cạnh, nhưng cậu chỉ lo trò chuyện với Cảnh Dung.”
“Tôi không phải . . . .” Thẩm Trừng chưa từng trông đợi nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng cậu cảm thấy loạn.
Hoắc Cảnh Thần đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Trừng, cầm một đầu dây áo choàng tắm, hình như nghĩ tới điều gì, nên đổi chủ đề, “Không mặc gì ở trong?”
Thẩm Trừng có hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu, thành thực thừa nhận.
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Cảnh Thần đột nhiên mỉm cười, như đứa trẻ đầy lòng chờ mong tháo dây gói quà Noel, bao nhiêu mong đợi bao nhiêu hào hứng kéo dây áo tắm xuống, sau đấy, cậu phối hợp với động tác của anh, để áo tắm bằng bông trượt xuống đất, cơ thể xích lõa của Thẩm Trừng xuất hiện trước mắt Hoắc Cảnh Thần, nhìn không sót thứ gì.
Thẩm Trừng thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm, đứng thẳng lưng, ánh mắt Hoắc Cảnh Thần di chuyển một cách mờ ám trên người cậu, Thẩm Trừng chỉ cảm thấy mặt mình đang cháy phừng phực, đầu ngón tay run nhẹ, tứ chi như nhũn ra, mất tự nhiên đến cực độ, cứ như phải đứng thẳng thế nào cũng đã quên sạch.
“Tôi không nhìn lầm.” giọng Hoắc Cảnh Thần trầm thấp, thậm chí nghe như khàn khàn, khẽ thở dài nói: “Cậu quả nhiên rất đáng yêu.”
Đáng yêu?
Đáng yêu chỗ nào?
Thẩm Trừng cơ bản không dám xác nhận xem đối phương đang nhìn bộ phận nào trên người cậu, ánh mắt nóng rực của Hoắc Cảnh Thần làm người cậu cứng đờ như tượng đá, không rõ là do sợ hãi hay do không khí lạnh xung quanh, trên lưng nổi một tầng da gà, đến một chữ cũng không thốt nên lời, như hoàn toàn đánh mất khả năng ngôn ngữ.
“Cậu đang run.” Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh như thường, cũng không đến gần hơn, cũng không có hành động gì khác, giữ một khoảng cách, ánh nhìn như đang xem xét, “Lạnh lắm sao? Hay . . . . sợ?”
Thẩm Trừng nuốt nước bọt, miệng lưỡi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Cái này không cùng cấp độ với mấy thứ như ôm hôn, cậu không có bất kỳ kinh nghiệm gì nên cơ bản không biết phải làm sao. Miễn nói đến vụ Hoắc Cảnh Thần đang quần áo chỉnh tề, còn cậu thì trần như nhộng, cảm giác bị một người đàn ông không chút giấu giếm dùng ánh mắt thưởng thức quan sát cơ thể xích lõa quả thật lạ lẫm, cậu nhẫn nại ham muốn xoay người bỏ đi, im lặng nhìn ngón chân trần trụi của mình.
“Thẩm Trừng.” Hoắc Cảnh Thần gọi tên cậu, “Lại đây.”
Giống như cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh từ trong lúng túng vô hạn, Thẩm Trừng khựng lại một lúc, rồi vẫn nghe theo lời đối phương, đi về phía Hoắc Cảnh Thần. Ánh mắt Hoắc Cảnh Thần vẫn đặt trên người cậu, Thẩm Trừng đã sống dưới ánh đèn nhiều năm, vốn đã quen với cái nhìn ái mộ hoặc nhiệt liệt của người ngoài, nhưng ánh mắt của Hoắc Cảnh Thần lại khiến cậu rất rất mất tự nhiên.
Bước chân của cậu rất chậm, tốn rất nhiều thời gian mới đến cạnh Hoắc Cảnh Thần. Trên mặt Hoắc Cảnh Thần không có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ có khóe môi hơi cong tiết lộ tâm trạng khoái trá như có như không, dường như đang vô cùng hưởng thụ bộ dạng quẫn bách và xấu hổ này của cậu. Đúng là một người xấu xa. Thẩm Trừng nghĩ vậy, nhưng dù có xấu xa, cậu cũng không cách nào cảm thấy phản cảm được.
Thẩm Trừng im lặng cúi đầu, vì đoán trước chuyện sắp xảy ra tiếp theo mà cố gắng kiềm nén căng thẳng dưới đáy lòng.
Hoắc Cảnh Thần vươn tay ra, không chạm vào người cậu, ngược lại vuốt ve lỗ tai và má cậu, sau đó áp sát lại, ghé vào bên tai cậu thấp giọng hỏi: “Cậu thích ở đây, hay về phòng ngủ?”
Thẩm Trừng hơi sửng sốt, mau chóng đưa ra lựa chọn, “Phòng ngủ.”
Tuy rằng đã hạ quyết tâm phối hợp với Hoắc Cảnh Thần, nhưng đối với người lần đầu tiên không có kinh nghiệm như cậu mà nói, Thẩm Trừng cho rằng chọn phòng ngủ trông có vẻ ổn hơn. Đương nhiên, nếu Hoắc Cảnh Thần khăng khăng muốn ở đây, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, vậy nên đối với sự quan tâm của đối phương khiến cậu ít nhiều thấy cảm kích.
Hoắc Cảnh Thần như cười một tiếng, cầm tay cậu, “Đi theo tôi.”
Thẩm Trừng ngơ ngác bị anh dắt đi, hồi sau mới ý thức được bản thân đang lõa thể, nhất thời cấp bách hô to: “Đợi một lát ――”
Đối phương gần như nhặt áo tắm lên cùng lúc với Thẩm Trừng nói, nghe vậy có hơi ngạc nhiên quay đầu lại. Mãi đến lúc đối phương khoác áo tắm mềm mại lại cho cậu, Thẩm Trừng mới phát hiện hình như cậu đã có hiểu lầm không đáng, trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ muốn độn thổ.
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười nói với cậu: “Yên tâm, tôi không có hứng với trò này, cũng không có ý định để người khác thấy bộ dạng này của cậu.” anh thoáng dừng lại, nhưng đang suy tư, “Nhưng nếu chỉ nghe được tiếng thì lại khác. Không biết cậu sẽ phát ra thanh âm thế nào?” anh hỏi rất nghiêm túc, như đang tự hỏi không biết thứ nhạc cụ xa lạ này sẽ phát ra âm sắc thế nào.
Sẽ phát ra âm sắc thế nào, đương nhiên được quyết định bởi người diễn tấu. Chỉ là Thẩm Trừng nói không nên lời, cuối cùng đành phải xấu hổ lắc đầu, “Tôi . . . . Tôi không biết.” cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng cố lấy hết dũng khí để nói: “Tôi không có kinh nghiệm, nên . . . .”
“Nên?” Hoặc Cảnh Thần như rất hào hứng nhìn cậu.
Cậu như bị nóng đầu, nói không lựa lời: “Tôi ―― Tôi sẽ cố gắng.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Thần lại bật cười, cũng không phải kiểu cười nhẹ nhàng kiềm chế, mà là thật sự cười thành tiếng. Đoán chừng anh hoàn toàn không ngờ Thẩm Trừng sẽ nói ra những lời này, nên cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy thú vị, tuy rằng cười khá thoải mái, nhưng không phải mang ý cười nhạo. Thẩm Trừng không được tự nhiên đứng trân tại chỗ, rồi lại cảm nhận xúc cảm nóng rực xa lạ trên má ―― là Hoắc Cảnh Thần gần như hứng chí nhất thời hôn lên má cậu.
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ nói, vì là lần đầu tiên, hãy dịu dàng với cậu.” Hoắc Cảnh Thần nhịn cười, vẻ mặt ung dung, “Cậu thật sự làm tôi bất ngờ.” hình như anh còn muốn nói gì, nhưng không còn bất kỳ âm thanh nào ra khỏi miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng không biết nói gì, sau một lúc lâu, mới do dự nói: “Không dịu dàng cũng không sao.”
“Tại sao?” Hoắc Cảnh Thần đối với lời nói của cậu hiển nhiên hơi bất ngờ, “Cậu thích kiểu bạo lực một chút?”
“Không phải.” Thẩm Trừng lắc đầu, cảm xúc nồng cháy lại ngại ngừng dưới đáy lòng như bị tạt nước lạnh, hóa lạnh trong giây lát, nhịp tim thôi thúc cũng dần dần lấy lại nhịp, cậu suy nghĩ một lúc, bình tĩnh và khéo léo nói: “Tôi không biết anh thích kiểu nào, nhưng tôi sẽ cố hết sức, anh cũng không cần để ý tới tôi quá . . . . Chính là vậy đấy.”
“Cậu thật sự rất đáng yêu.” Hoắc Cảnh Thần nói.
“Dù sao tôi cũng là một người đàn ông . . . .” Thẩm Trừng buồn bực nói.
“Không phải, cậu không hiểu ý tôi.” Hoắc Cảnh Thần bật cười, “Cậu càng ngoan ngoãn nghe lời, lại càng làm người khác muốn khi dễ cậu ―― điều đó chắc cậu rõ hơn tôi.”
Thẩm Trừng nghe hiểu ý anh, nên càng thấy xấu hổ hơn. Đây là đang ve vãn à? Nhưng cậu cơ bản không biết nên tiếp lời thế nào, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi gục đầu.
Sau một khoảng không im lặng, Hoắc Cảnh Thần bỗng nói: “Chẳng thấy cậu cười bao giờ.”
Thẩm Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Lúc ở trên TV, cậu luôn luôn mỉm cười.” Hoắc Cảnh Thần như thấy đáng tiếc, lại có chút khó hiểu, “Ở trước mặt tôi thì rất căng thăng . . . . Sợ tôi vậy à?”
Không phải sợ, là thích. Cho nên mới căng thẳng mới mất tự nhiên, như dây đàn kéo căng có thể đứt bất kỳ lúc nào, đến cả mỉm cười nói chuyện tự nhiên cũng không làm được. Nhưng lời này nói sao cũng không thốt ra miệng được, Thẩm Trừng cũng không tin Hoắc Cảnh Thần thật sự không hề phát hiện, cho nên cậu hơi sững sờ trong giây lát, giống như cố trốn tránh đề tài này, chủ động ngẩng đầu hôn đối phương.
Hoắc Cảnh Thần có thể đã quen với chuyện này, tựa vào đầu giường, vẫn điệu bộ ung dung.
Thẩm Trừng có hơi do dự, nhưng vẫn thuận theo cởi áo tắm, chậm chạp trèo lên giường. Hoắc Cảnh Thần nắm cổ tay cậu dùng sức kéo, Thẩm Trừng ngã về phía trước, cả mặt vùi ngay bụng dưới đối phương, cậu ngớ người, ánh mắt thất thố, thứ ngay yếu hầu cậu, cậu biết rõ nó là gì, nhưng cậu không biết phải làm gì.
Hoắc Cảnh Thần cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng cậu.
Thẩm Trừng cố lấy dũng khí, dùng mặt cọ cọ vật cứng giữa hai chân đối phương, cảm giác mặt mình như nóng lên, nhưng cũng không dám chuyển tầm nhìn, một bên nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thần, một bên thử dùng tay vuốt ve nơi đó. Hoắc Canh Thần phát ra một âm thanh như thở dài, hai tay để bên cạnh, vẫn không hề có ý định nhúc nhích.
Cậu cắn răng, đưa tay cởi quần lót của đối phương, chỉ là ngón tay run lẩy bẩy, lần mò hồi lâu, khó khăn lắm mới tìm được. Thẩm Trừng hơi chần chờ, cách quần lót liếm nhẹ lên bộ vị kia, không phải do cậu không muốn liếm tính khí của anh, chỉ là căng thẳng quá, nên hơi lính quýnh.
“Thẩm Trừng.” cuối cùng Hoắc Cảnh Thần cũng mở miệng, “Được rồi.”
Thẩm Trừng lập tức nghĩ rằng bản thân làm không tốt, hoặc khiến đối phương cảm thấy khó chịu, thế nên lật đật ngước đầu lên, hấp tấp nói: “Đợi chút, tôi . . . .”
“Đừng vội, từ từ sẽ được.” Hoắc Cảnh Thần nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, trên gương mặt hơi kiềm nén hiện lên chút dịu dàng, “Cậu không cần căng thẳng vậy đâu.”
Bị anh nói vậy, kỳ lạ là Thẩm Trừng lại cảm thấy chột dạ, nhưng căng thẳng trong lòng quả thật thoáng cái tiêu tan theo lời anh. Cậu ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, cố trấn an bản thân mỉm cười, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu biết lắm . . . . Anh dạy tôi đi.”
“Không cần căng thẳng, cũng không cần xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần nói đến đây, thấp giọng cười. “Cậu nằm xuống trước đi, để đấy tôi làm.”
Bỗng nghe được câu “Để đấy tôi làm”, Thẩm Trừng thở phào nhẹ nhõm, dựa theo chỉ đạo của đối phương nằm xuống giường, cơ thể trần trụi chìm trong chăn nệm mềm mịn, cậu không khỏi ý thức được, đây là nơi mỗi đêm Hoắc Cảnh Thần dành khoảng thời gian dài để ngủ, một khi có suy nghĩ này, trong đầu sẽ bắt đầu nghĩ đến trên nệm giường trên gối đầu dường như đều thoang thoảng mùi hương giống đối phương, tức tim đập như trống.
Hoắc Cảnh Thần đứng xuống bên giường, từ tốn cởi hết đồ trên người, đầu tiên là áo sơ mi, tiếp theo là quần, đợi đến lúc đối phương cởi sạch, Thẩm Trần đã hoàn toàn thất thần, ngơ ngác nhìn cơ thể của Hoắc Cảnh Thần, không thu về ánh mắt gần như gàn rỡ vô lễ.
Anh lớn hơn Thẩm Trừng năm sáu tuổi, cơ thể cũng không mất đi độ co dãn mà lỏng lẻo như những người đồng trang lứa, tuy không thể tính là cường tráng, nhưng cũng có thể nói là rắn chắc, chắc phải rèn luyện thường xuyên, da không sạm, độ sáng bóng khá đồng đều, Thẩm Trừng nhìn cái bụng bằng phẳng của đối phương, phần lông không dày không thưa, khí quan giữa hai chân, không khỏi xấu hổ cụp mắt xuống.
Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh và thản nhiên đi đến bên cạnh, bắt đầu hôn cậu. Mãi đến lúc nụ hôn đầu tiên được đặt xuống môi, Thẩm Trừng mới hoàn hồn, bờ môi nóng bỏng của anh lẩn quẩn bên gáy như đang một nụ hôn sâu, Thẩm Trừng chần chờ trong một thoáng, vươn tay ôm lấy đối phương, những cái đụng chạm xa lạ từ đôi tay của cậu. Bởi vì không quen, khi dùng sức cũng rất cẩn thận, dường như sợ khiến đối phương thấy khó chịu.
Một chốc sau, Hoắc Cảnh Thần phát ra một tiếng rên, Thẩm Trừng cảm thấy không đúng lắm, vội vã ngước đầu nhìn, sau khi nghe được âm thanh trầm thấp truyền ra từ yết hầu của anh, mới ý thức được hóa ra đối phương đang nhịn cười.
“Xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần suy nghĩ một chốc, thẳng thắng thừa nhận: “Cậu làm tôi . . . . hơi nhột.”
Thẩm Trừng ngớ ra, cảm thấy tất cả dũng khí khó khăn lắm mới tập hợp được đã hoàn toàn bay biến, trong lòng hơi chán chường, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần ngược lại không hề có vẻ mất hứng, chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không cho rằng cậu tệ . . . . Như vậy cũng được.”
Thẩm Trừng kiềm nén cảm giác xấu hổ, gục đầu nói: “Hoắc tiên sinh . . . .” cậu vừa cất tiếng, lập tức dừng lại.
Mãi đến lúc này, cậu mới phát hiện cách xưng hô của bản thân hình như hơi khác thường. Đều đã xích lõa nằm trên giường rồi, còn xưng hô với đối phương một cách lễ phép khách sáo như vậy, nghĩ sao cũng thấy khá buồn cười. Cậu còn đang đắn đo, thì chợt nghe Hoắc Cảnh Thần thấp giọng nói: “Gọi tên tôi.”
“Cảnh . . . . Cảnh Thần.” Thẩm Trừng ngoan ngoãn gọi, nhưng vẫn không giấu được sự xa cách không quen trong giọng nói.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Thần như đang trấn an, đáp lại bằng giọng nói trầm ấm, xong tiếp tục: “Cậu không cần phải cẩn thận như vậy, tôi không sợ đau, mạnh tay hơn cũng không sao.”
Cậu nghe theo gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ngay sau đấy, Hoắc Cảnh Thần vươn tay cầm hạ thân của cậu, Thẩm Trừng cứng người, cảm nhận bàn tay thành thạo của đối phương xoa nắn hạ thân cậu, tính khí vốn vì căng thẳng quá mà mềm nhũn gần như cương lên ngay trong giây phút đối phương chạm tay, như bị mở đúng chốt không nên mở, cương đến mức đau nhức, tính khí trướng đỏ bao bọc bởi bàn tay có khớp xương rõ ràng của Hoắc Cảnh Thần, trên mặt Thẩm Trừng ửng đỏ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đó là đôi tay mới ban nãy còn đàn dương cầm, giờ lại đang giam cầm lấy cậu . . . .
“Cậu rất hưng phấn.” Hoắc Cảnh Thần như đang ngẫm nghĩ, ngữ điệu bình ổn như thể hai người đang đàm luận về thời tiết, “Rất cứng.”
Nguyên nhân hưng phấn như thế hoàn toàn là do đối tượng, nhưng câu này có chết cũng không thể nói ra, đồng thời Thẩm Trừng cũng ngại mở miệng, chỉ đành gật đầu đại, mắt mở lớn nhìn tính khí bản thân đang tiết ra ít chất lỏng trong suốt, dính ướt ngón tay đối phương. Trên ngón tay Hoắc Cảnh Thần có vết chai tay khá mỏng, lúc ma sát qua đầu mút, hơi đau, đồng thời cũng sinh ra cảm giác kích thích khó hiểu, cậu thật sự không nhịn được nữa, phát ra tiếng rên rỉ êm ái đến cả bản thân cũng không ngờ đến.
“Làm đau cậu à? Xin lỗi.” Hoắc Cảnh Thần tỏ ra lơ đễnh, nhưng thực tế đã nhẹ tay hơn, quan tâm nói: “Muốn bắn cũng không sao, không cần nhịn.”
Nghe từ miệng đối phương nói ra những lời này, Thẩm Trừng mặt đỏ bừng, không chỉ cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí cả người còn cứng còng. Cậu và Hoắc Cảnh Thần không thể tính là quen biết, gần đây có trò chuyện với nhau mấy lần, đối phương vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ tiến thoái chừng mực, tới hiện giờ, từ đôi môi mỏng ấy nói ra những lời không hề kiêng dè kiểu này, quả thật làm cậu nghẹn họng trân trối.
Thẩm Trừng thậm chí không kịp kiềm chế bản thân, gần như cùng lúc nghe thấy lời nói đó, cậu phát ra tiếng thở gấp như nức nở, chất nhày trắng đục tức khắc bắn ra, dính đầy cả tay Hoắc Cảnh Thần.
Cậu vừa sợ vừa thẹn, nhưng cơ thể vẫn đang chìm đắm trong khoái cảm, thậm chí còn hơi run rẩy, đầu mút trướng đỏ lại bắn ra vài dòng chất nhày gián đoạn, mới kết thúc. Thẩm Trừng thấp giọng thở dốc, đầu óc hỗn loạn, gần như quên mất cách hô hấp, ngơ ngác nhìn Hoắc Cảnh Thần.
Hoắc Cảnh Thần bị cậu nhìn cũng không cảm thấy ngại, rút một tờ khăn giấy, cận thận và thong thả lau sạch từng ngón từng ngón tay một, cuối cùng mới ý vị thâm trường nói: “Cậu quả nhiên còn rất trẻ.”
Thẩm Trừng đỏ mặt, biết thật chất đối phương đang quanh co trêu ghẹo chuyện cậu phát tiết trong thời gian quá ngắn, trong giây phút vừa quẫn vừa cuống, không lựa lời mà cự lại: “Vậy anh có thể giữ được bao lâu chứ?” nói ra lời này, chẳng khác nào đang khiêu khích, Thẩm Trừng vừa nói xong lập tức cảm thấy hối hận, chỉ có thể sững sờ nhìn đối phương.
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười, cũng không giận, thản nhiên nói: “Chí ít thì thỏa mãn cậu không thành vấn đề.”
Thẩm Trừng nghe vậy, quả nhiên vô cùng xấu hổ, không chỉ có tai, mà đến cả ngực cũng một mảng đỏ nhạt, bởi vì ám chỉ thẳng thừng của đối phương mà mặt đỏ bừng lên, trong giờ phút này, thứ dâng trào trong lòng không phải hoảng sợ, mà là chờ mong, cùng lúc nhận thức được điều này, cậu càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.