Chương 12: Ngoại truyện: Chuyện cũ theo gió bay
Ngọc Giao
12/07/2016
Điều hối hận nhất trong đời của Tiểu Thanh là yêu Pháp Hải.
Còn điều hối hận nhất trong đời Bạch Tố Trân là đã không thể ngăn cản Tiểu Thanh yêu Pháp Hải.
Bạch Tố Trân yêu Tiểu Thanh, rất yêu, rất rất yêu. Tình yêu ấy không rõ bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết trong lúc âm thầm, lặng lẽ, nó đã sinh cành cắm rễ trong tim hắn, để rồi ngàn đời vạn kiếp không thể quay đầu lại nữa.
Bởi vì hắn yêu Tiểu Thanh, nên mới trân trọng nàng như thế. Nàng là bảo bối, là miếng thịt trong tâm can hắn. Từ bé đến lớn, không có thứ gì nàng muốn mà hắn không cố hết sức để cho nàng, hắn chưa bao giờ nỡ nói một câu cự tuyệt với nàng. Hắn yêu nàng, sủng nàng có mấy phần như huynh trưởng với muội muội, mấy phần như phụ thân với con gái, lại có mấy phần như phu quân với tiểu thê tử. Bình thường, hắn không nỡ mắng, nên mỗi lần tức giận chỉ biết ra vẻ thờ ơ không quan tâm tới nàng. Nhưng mỗi khi như thế, lại chẳng rõ là hắn đang phạt nàng hay phạt chính mình.
Mãi đến sau này, Bạch Tố Trân vẫn hối hận không thôi vì cách yêu dung túng ấy của mình. Nếu không phải hắn quá nuông chiều nàng, khiến nàng quen muốn gì được nấy, thì có lẽ, sau khi xuống núi gặp Pháp Hải, nàng đã không dễ dàng thấy thú vị với y, từ đó nảy sinh tình yêu. Tiểu Thanh vốn quen được hắn yêu chiều, thậm chí lớn tiếng mắng nàng một chút cũng không đành lòng. Nay gặp Pháp Hải, y dám quát nàng, làm trái ý nàng, nàng bèn cảm thấy lạ lẫm. Một người quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên nếm thử món đậu tương rau dưa bình thường, tất nhiên thấy mới lạ, ngon miệng. Tương tự như thế, trong cuộc sống suốt năm trăm năm luôn được yêu chiều dung túng của Tiểu Thanh, đột nhiên xuất hiện một con lừa ngốc Pháp Hải khiến nàng nếm trải đủ mọi cảm giác tức giận, tủi thân, bất lực, đau khổ, oán hận. Rốt cục, nàng đã yêu y, không thể quay đầu.
Năm đó, Bạch Tố Trân vẫn là một xà tinh thiện lương, cao khiết, một lòng tu tiên đạo. Thế nhưng, hắn vì Tiểu Thanh, tự từ bỏ cơ hội thành tiên trước mắt. Hắn chung quy vẫn luôn lo lắng bận lòng vì nàng. Nếu hắn thành tiên, nàng hãy còn chưa đủ đạo hạnh, một mình lẻ loi trơ trọi dưới trần gian, bị người bắt nạt, hắn làm sao yên tâm. Bồ Tát nói với hắn, cơ hội thành tiên chỉ có một, nếu đến kỳ mà hắn không tới chỗ của Thái Ất chân nhân để lấy Bạch Ất kiếm, thanh trừ yêu khí, thì vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ tiên lộ, vô duyên với tiên bang. Bạch Tố Trân nghĩ, đành vậy, hắn thà để nàng đắc đạo bỏ lại mình hắn nơi phàm gian, chứ không nỡ bỏ rơi nàng mà lên trời. Hắn sẽ ở bên chở che cho nàng đến khi nàng phi thăng thành tiên, sau đó ở lại trong gian nhà trúc tại Tử Trúc phong, đợi chờ nàng thi thoảng chợt nhớ tới hắn, hạ phàm ghé thăm vài ba khắc, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
Tất thảy những gì hắn làm cho nàng, Bạch Tố Trân đều giấu kín, chưa một lần hé môi nửa lời. Hắn sẽ không để tình yêu của mình ngăn cản con đường thành tiên của nàng, cũng không đành lòng để tư tâm của bản thân vấy bẩn nàng. Thanh nhi của hắn cứ làm một Thanh nhi vô ưu vô lo là được, tất cả những gì tốt đẹp nhất, hắn dành cho nàng, còn mọi khổ đau phiền muộn, một mình hắn gánh là đủ rồi.
Khi ấy, Bạch Tố Trân cho rằng đó là tình yêu cao cả. Sau đó, hắn mới biết, cao cả thực chất là nhu nhược. Bởi vì yêu mà không có dũng khí đi tranh giành, chưa thử đoạt lấy đã đầu hàng buông tay, những kẻ nhu nhược trên đời này thường như hắn của năm đó, tự dùng hai chữ "cao thượng" để biện minh cho sự nhu nhược của mình.
Ngu ngốc.
Thật sự ngu ngốc.
Một năm đó, Thanh nhi lén hắn xuống núi.
Bạch Tố Trinh muốn phi thăng thành tiên, Bồ Tát bảo nàng ta còn vướng ân nợ nơi trần gian, phải tìm ân nhân của mình để báo đáp cho trọn, lúc ấy mới rũ bỏ mọi sự mà lên trời được. Tiểu Thanh nửa do ham vui, nửa do muốn giúp tỷ tỷ, liền xuống núi giúp đỡ Bạch Tố Trinh.
Hai nàng được Thái Bạch Kim Tinh chỉ điểm rằng ngày nọ tháng nọ, đứng chờ bên bờ Tây Hồ, trên cây Đoạn kiều, sẽ gặp được ân nhân.
Bạch Tố Trinh nhận nhầm Pháp Hải là ân nhân. Bấy giờ, Pháp Hải còn là một hòa thượng ngây ngô xuống núi hóa duyên, chưa biết chút pháp lực nào, gặp hai nàng cũng không nhận ra là yêu tinh. Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh giả làm hai thiên kim tiểu thư gặp đạo tặc, Pháp Hải ra tay đánh cướp giải cứu. Hai người quyên một số bạc lớn cho y mang về xây chùa.
Sau đó, Bạch Tố Trinh phát hiện ra bản thân đã nhầm người, lập tức chạy đi tìm Hứa Tiên, làm sao còn tâm trí để ý đến Pháp Hải? Pháp Hải mang theo số bạc, bị ngờ là kẻ cướp quan ngân, chịu tra tấn thừa sống thiếu chết. Tiểu Thanh thấy con lừa ngốc này cũng thú vị, bèn nhàn rỗi ra tay cứu giúp. Cả hai cùng trải nhiều hoạn nạn, sinh tử có nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Pháp Hải lúc ấy vẫn chưa phải là Pháp Hải cố chấp như sau này. Y không biết Tiểu Thanh là yêu xà, trong lòng lại cảm kích nàng xả thân cứu mình, lâu dần ở cạnh nhau, không khỏi sinh lòng yêu mến. Thậm chí, y từng có ý nghĩ hoàn tục, sau đó cả hai tìm một vùng non xanh nước biếc, dựng một gian nhà bên bờ suối, cùng nhau hạnh phúc sống suốt đời.
Đến khi Bạch Tố Trân ngàn dặm bôn ba tìm được Thanh nhi của hắn giữa chốn phàm gian, nàng đã đối với Pháp Hải tình cảm đậm sâu.
Bạch Tố Trân vẫn cho rằng bản thân yêu nàng không cần hồi đáp.
Nhưng không. Khi thấy hai người ấy vui vẻ bên nhau, hắn đột nhiên ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ, ghen tỵ đến điên cuồng.
Hắn có thể chấp nhận để Thanh nhi đắc đạo thành tiên, bởi thiên quy nghiêm ngặt, thần tiên không thể có tình yêu nam nữ, nàng chung quy cũng vẫn là của hắn, một mình hắn mà thôi.
Nhưng nay, hắn làm sao tha thứ cho việc một phàm nhân thua kém hắn trăm lần vạn lần có được nàng? Thanh nhi là bảo bối trong lòng hắn, là miếng thịt trong tâm can hắn, hắn thà khổ sở nhẫn nhịn dục vọng, đêm đêm tắm nước lạnh, cũng chưa từng nỡ để tư tâm xấu xa vấy bẩn nàng nửa phần. Vậy mà phàm nhân ngu muội kia lại dám chạm đến nàng, hắn sao có thể không hận?
Trong thâm tâm của Bạch Tố Trân, hắn luôn cho rằng Pháp Hải chỉ mê luyến vẻ bề ngoài xinh đẹp mỹ miều của Tiểu Thanh, không phải thật lòng với nàng. Hắn tự lấy cho mình cái lý do chính đáng là bảo vệ Thanh nhi, giúp nàng chuyên tâm tu luyện, để chia rẽ nàng với Pháp Hải. Phải. Tất cả chỉ là vì tốt cho nàng mà thôi. Không phải là tư tâm xấu xa của hắn. Hắn tự nhủ như vậy.
Sau đó, Bạch Tố Trân sắp xếp để Pháp Hải phát hiện ra Tiểu Thanh là xà yêu. Quả như hắn dự đoán, phàm nhân ngu muội kia sợ đến tái mặt, thấy nàng là lảng tránh. Hắn nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Thanh nhi khi nàng trông thấy thái độ của Pháp Hải, trong lòng muôn phần xót xa. Đáng tiếc, Tiểu Thanh chỉ luôn nhìn về phía Pháp Hải, chưa bao giờ quay đầu để thấy ánh mắt yêu thương của hắn.
Sau đó nữa, Bạch Tố Trân vờ như vô tình nói cho Pháp Hải rằng Tiểu Thanh đã dùng yêu thuật mê hoặc y, lại giả danh nàng mà giết sư phụ của Pháp Hải. Đúng như hắn đã bày mưu trước, Pháp Hải tin là thật, đem lòng oán hận Tiểu Thanh.
Ha ha, y thế mà lại tin là thật!!!
Bạch Tố Trân vừa buồn cười cho cái gọi là tình thâm của phàm nhân, lại vừa chua xót cho những tình cảm sâu nặng mà Thanh nhi ngốc của hắn đã bỏ ra.
Thanh nhi, muội hãy nhìn cho rõ, thề non hẹn biển, tình sâu nghĩa nặng của phàm nhân, lại không thể địch lại một lời nói dối.
Pháp Hải được lão phương trượng trước khi viên tịch truyền cho trăm năm pháp lực, trở thành Pháp Hải đại sư lập thệ sẽ diệt trừ hết yêu ma trong thiên hạ. Y xem quãng thời gian bị Tiểu Thanh "mê hoặc" là nỗi ô nhục lớn nhất đời mình, gặp nàng luôn đuổi tận giết tuyệt, không hề nương tay.
Bạch Tố Trân nghĩ rằng nhìn thấy Pháp Hải tuyệt tình như thế, hẳn Thanh nhi của hắn đã sáng mắt ra, buông bỏ đoạn nghiệt duyên này, trở về bên hắn, hắn sẽ xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Nếu nàng không muốn tu tiên đạo, hắn sẽ không ép buộc. Chỉ cần hai người bên cạnh nhau như trước đây đã đủ lắm rồi.
Nào ngờ tính tình của Tiểu Thanh vô cùng ương ngạnh, cho dù đụng phải vách đá cũng thà bị máu chảy đầm đìa chứ nhất định không quay lại. Nàng ngoài miệng luôn cứng rắn, kỳ thực đối với người mà nàng để trong lòng, dù tự hại chính mình cũng không nỡ nhe ra răng độc với người nọ. Không phải Pháp Hải có khả năng tổn thương Tiểu Thanh, mà là Tiểu Thanh cho phép y tổn thương mình. Tiểu Thanh khăng khăng một mực yêu Pháp Hải, mặc cho bị tổn thương bao nhiêu, cũng nhất quyết không quay đầu. Nàng mất hết pháp lực, nhưng nghe tin Pháp Hải gặp nạn, vẫn quỳ xuống cầu xin Bạch Tố Trân mang nàng đi cứu y. Đó là lần đầu hắn trông thấy Thanh nhi của mình cúi đầu trước mặt người khác. Không đúng, Thanh nhi của hắn không nên như thế! Nàng nên là cô nàng rắn kiêu ngạo, ương bướng, không coi ai ra gì, khiến hắn vừa phiền não vừa yêu thương vô cùng. Tại sao vì một Pháp Hải, nàng có thể biến mình thành thế này? Y có gì xứng với nàng chứ? Tại sao bao nhiêu hi sinh của hắn, nàng lại làm như không thấy, tại sao nàng cứ nhớ mãi những điểm tốt nhỏ nhoi của Pháp Hải?
Bạch Tố Trân không phục, không cam tâm. Nhưng hắn luôn mềm lòng trước Tiểu Thanh. Điều này chưa từng có ngoại lệ.
Hắn đưa nàng đi tìm Pháp Hải, đổi lại chỉ là Tiểu Thanh bị tổn thương nhiều hơn. Hắn hận đến muốn giết Pháp Hải, Tiểu Thanh lại cản trước mặt không cho hắn ra tay. Hắn nhất quyết bỏ mặc nàng, trở về Nga My đỉnh. Hắn sợ rằng nếu mình còn ở lại nơi này thêm một giây một khắc nào nữa, còn thấy nàng một mực sống chết vì Pháp Hải nữa, hắn sẽ không kiềm được mà giết nàng, sau đó tự sát. Hắn bị suy nghĩ lóe lên trong đầu làm kinh sợ. Tại sao hắn có thể nghĩ như vậy? Hắn vốn thường hành thiện cứu người, trước nay chưa từng hại một ai.
Không đúng. Hắn đã giết lão phương trượng. Hắn giết ông ta để chia rẽ Pháp Hải và Thanh nhi. Tay hắn đã nhuốm máu người. Suốt đời này, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại là một Bạch Tố Trân ôn hòa hiền lành trên Nga My đỉnh nữa.
Bạch Tố Trân chỉ nghĩ lánh mặt Thanh nhi một thời gian, giống như mọi khi hắn vẫn lảng tránh nàng để cho nàng biết rằng hắn đang rất giận. Hắn chắc mẩm rằng cũng như trước đây, chẳng mấy chốc nàng sẽ chủ động đi tìm hắn làm hòa, rúc vào lòng hắn mà làm nũng.
Thế nhưng ...
Cái Bạch Tố Trân chờ được là tin dữ từ miệng của Bạch Tố Trinh: Thanh nhi đã không còn nữa. Nàng hóa thành một chuỗi ngọc xanh, cùng Pháp Hải đi khắp thế gian chuộc lại lỗi lầm.
Năm xưa, tiền kiếp của Pháp Hải từng cho Tiểu Thanh một chuỗi phật châu.
Bây giờ, Tiểu Thanh hóa thành một chuỗi phật châu khác, trả lại ân tình đó cho y.
Thật là một câu chuyện tình cảm động lòng người.
Vậy còn hắn? Hắn là gì trong câu chuyện này?
Ngay cả tên của hắn cũng không được nhắc đến trong câu chuyện lưu lại về sau của hậu thế.
Người ta chỉ biết có một Bạch Xà Bạch Tố Trinh yêu và kết duyên cùng Hứa Tiên, một Thanh Xà Tiểu Thanh yêu hận triền miên với hòa thượng Pháp Hải. Cuối cùng, Bạch nương tử cùng quan nhân của nàng ta đoàn viên. Tiểu Thanh hóa thành chuỗi ngọc vĩnh viễn bầu bạn bên đại sư mà nàng yêu.
Hắn là gì?
Một nhân vật phụ không ai nhớ mặt đặt tên.
Ngay cả khi chết, nàng cũng muốn ở bên Pháp Hải.
Bạch Tố Trân cảm thấy thật buồn cười, buồn cười cho cái tình yêu "cao thượng" của mình. Làm người tốt thì được gì chứ? Hi sinh thầm lặng thì có ai biết ai hay?
Hắn gặp nàng trước, yêu nàng trước, mọi cách che chở bảo vệ nàng, nàng lại một lòng sống chết vì người kia.
Yêu cũng Pháp Hải.
Hận cũng Pháp Hải.
Hắn mãi mãi chỉ là một ca ca tốt, không hơn không kém.
Nếu đã làm người tốt lại có kết cục như vậy, tại sao hắn phải sống cho người khác?
Bạch Tố Trân không rõ là hắn đã điên cuồng giết bao nhiêu người. Pháp Hải cứu một người, hắn giết một người.
Cuối cùng, hắn cũng đoạt lại được Thanh nhi của hắn. Bấy giờ, nàng chỉ là một chuỗi ngọc màu xanh, vô tri vô giác.
Hắn áp chuỗi ngọc vào má, cọ cọ mấy cái, chỉ cảm thấy khóe mắt đau nhói. Hai hàng huyết lệ từ mắt ứa ra, rơi xuống chuỗi ngọc.
Xà yêu không có nước mắt.
Thứ chảy ra từ mắt khi bi thống tận cùng, chính là máu.
Bạch Tố Trân đốt chuỗi ngọc thành tro trong ánh mắt thảng thốt của Pháp Hải, sau đó bỏ tro vào một chiếc túi, đặt vào ngực áo, nơi gần tim nhất.
Một năm đó, khi Bạch Tố Trân cảm thấy sinh mệnh của mình đang đi đến tận cùng, hắn dùng một mồi lửa, tự thiêu.
Trăm ngàn năm sau, tro cốt của hắn trộn lẫn với tro cốt của nàng. Rốt cục, không phân rõ được đâu là nàng, đâu là hắn nữa.
Kiếp này đã viết một dấu chấm hết trên trang "Bạch Xà truyền".
Nếu tất cả được quay lại từ đầu ...
Nếu tất cả có thể quay lại từ đầu ...
Còn điều hối hận nhất trong đời Bạch Tố Trân là đã không thể ngăn cản Tiểu Thanh yêu Pháp Hải.
Bạch Tố Trân yêu Tiểu Thanh, rất yêu, rất rất yêu. Tình yêu ấy không rõ bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết trong lúc âm thầm, lặng lẽ, nó đã sinh cành cắm rễ trong tim hắn, để rồi ngàn đời vạn kiếp không thể quay đầu lại nữa.
Bởi vì hắn yêu Tiểu Thanh, nên mới trân trọng nàng như thế. Nàng là bảo bối, là miếng thịt trong tâm can hắn. Từ bé đến lớn, không có thứ gì nàng muốn mà hắn không cố hết sức để cho nàng, hắn chưa bao giờ nỡ nói một câu cự tuyệt với nàng. Hắn yêu nàng, sủng nàng có mấy phần như huynh trưởng với muội muội, mấy phần như phụ thân với con gái, lại có mấy phần như phu quân với tiểu thê tử. Bình thường, hắn không nỡ mắng, nên mỗi lần tức giận chỉ biết ra vẻ thờ ơ không quan tâm tới nàng. Nhưng mỗi khi như thế, lại chẳng rõ là hắn đang phạt nàng hay phạt chính mình.
Mãi đến sau này, Bạch Tố Trân vẫn hối hận không thôi vì cách yêu dung túng ấy của mình. Nếu không phải hắn quá nuông chiều nàng, khiến nàng quen muốn gì được nấy, thì có lẽ, sau khi xuống núi gặp Pháp Hải, nàng đã không dễ dàng thấy thú vị với y, từ đó nảy sinh tình yêu. Tiểu Thanh vốn quen được hắn yêu chiều, thậm chí lớn tiếng mắng nàng một chút cũng không đành lòng. Nay gặp Pháp Hải, y dám quát nàng, làm trái ý nàng, nàng bèn cảm thấy lạ lẫm. Một người quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên nếm thử món đậu tương rau dưa bình thường, tất nhiên thấy mới lạ, ngon miệng. Tương tự như thế, trong cuộc sống suốt năm trăm năm luôn được yêu chiều dung túng của Tiểu Thanh, đột nhiên xuất hiện một con lừa ngốc Pháp Hải khiến nàng nếm trải đủ mọi cảm giác tức giận, tủi thân, bất lực, đau khổ, oán hận. Rốt cục, nàng đã yêu y, không thể quay đầu.
Năm đó, Bạch Tố Trân vẫn là một xà tinh thiện lương, cao khiết, một lòng tu tiên đạo. Thế nhưng, hắn vì Tiểu Thanh, tự từ bỏ cơ hội thành tiên trước mắt. Hắn chung quy vẫn luôn lo lắng bận lòng vì nàng. Nếu hắn thành tiên, nàng hãy còn chưa đủ đạo hạnh, một mình lẻ loi trơ trọi dưới trần gian, bị người bắt nạt, hắn làm sao yên tâm. Bồ Tát nói với hắn, cơ hội thành tiên chỉ có một, nếu đến kỳ mà hắn không tới chỗ của Thái Ất chân nhân để lấy Bạch Ất kiếm, thanh trừ yêu khí, thì vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ tiên lộ, vô duyên với tiên bang. Bạch Tố Trân nghĩ, đành vậy, hắn thà để nàng đắc đạo bỏ lại mình hắn nơi phàm gian, chứ không nỡ bỏ rơi nàng mà lên trời. Hắn sẽ ở bên chở che cho nàng đến khi nàng phi thăng thành tiên, sau đó ở lại trong gian nhà trúc tại Tử Trúc phong, đợi chờ nàng thi thoảng chợt nhớ tới hắn, hạ phàm ghé thăm vài ba khắc, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
Tất thảy những gì hắn làm cho nàng, Bạch Tố Trân đều giấu kín, chưa một lần hé môi nửa lời. Hắn sẽ không để tình yêu của mình ngăn cản con đường thành tiên của nàng, cũng không đành lòng để tư tâm của bản thân vấy bẩn nàng. Thanh nhi của hắn cứ làm một Thanh nhi vô ưu vô lo là được, tất cả những gì tốt đẹp nhất, hắn dành cho nàng, còn mọi khổ đau phiền muộn, một mình hắn gánh là đủ rồi.
Khi ấy, Bạch Tố Trân cho rằng đó là tình yêu cao cả. Sau đó, hắn mới biết, cao cả thực chất là nhu nhược. Bởi vì yêu mà không có dũng khí đi tranh giành, chưa thử đoạt lấy đã đầu hàng buông tay, những kẻ nhu nhược trên đời này thường như hắn của năm đó, tự dùng hai chữ "cao thượng" để biện minh cho sự nhu nhược của mình.
Ngu ngốc.
Thật sự ngu ngốc.
Một năm đó, Thanh nhi lén hắn xuống núi.
Bạch Tố Trinh muốn phi thăng thành tiên, Bồ Tát bảo nàng ta còn vướng ân nợ nơi trần gian, phải tìm ân nhân của mình để báo đáp cho trọn, lúc ấy mới rũ bỏ mọi sự mà lên trời được. Tiểu Thanh nửa do ham vui, nửa do muốn giúp tỷ tỷ, liền xuống núi giúp đỡ Bạch Tố Trinh.
Hai nàng được Thái Bạch Kim Tinh chỉ điểm rằng ngày nọ tháng nọ, đứng chờ bên bờ Tây Hồ, trên cây Đoạn kiều, sẽ gặp được ân nhân.
Bạch Tố Trinh nhận nhầm Pháp Hải là ân nhân. Bấy giờ, Pháp Hải còn là một hòa thượng ngây ngô xuống núi hóa duyên, chưa biết chút pháp lực nào, gặp hai nàng cũng không nhận ra là yêu tinh. Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh giả làm hai thiên kim tiểu thư gặp đạo tặc, Pháp Hải ra tay đánh cướp giải cứu. Hai người quyên một số bạc lớn cho y mang về xây chùa.
Sau đó, Bạch Tố Trinh phát hiện ra bản thân đã nhầm người, lập tức chạy đi tìm Hứa Tiên, làm sao còn tâm trí để ý đến Pháp Hải? Pháp Hải mang theo số bạc, bị ngờ là kẻ cướp quan ngân, chịu tra tấn thừa sống thiếu chết. Tiểu Thanh thấy con lừa ngốc này cũng thú vị, bèn nhàn rỗi ra tay cứu giúp. Cả hai cùng trải nhiều hoạn nạn, sinh tử có nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Pháp Hải lúc ấy vẫn chưa phải là Pháp Hải cố chấp như sau này. Y không biết Tiểu Thanh là yêu xà, trong lòng lại cảm kích nàng xả thân cứu mình, lâu dần ở cạnh nhau, không khỏi sinh lòng yêu mến. Thậm chí, y từng có ý nghĩ hoàn tục, sau đó cả hai tìm một vùng non xanh nước biếc, dựng một gian nhà bên bờ suối, cùng nhau hạnh phúc sống suốt đời.
Đến khi Bạch Tố Trân ngàn dặm bôn ba tìm được Thanh nhi của hắn giữa chốn phàm gian, nàng đã đối với Pháp Hải tình cảm đậm sâu.
Bạch Tố Trân vẫn cho rằng bản thân yêu nàng không cần hồi đáp.
Nhưng không. Khi thấy hai người ấy vui vẻ bên nhau, hắn đột nhiên ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ, ghen tỵ đến điên cuồng.
Hắn có thể chấp nhận để Thanh nhi đắc đạo thành tiên, bởi thiên quy nghiêm ngặt, thần tiên không thể có tình yêu nam nữ, nàng chung quy cũng vẫn là của hắn, một mình hắn mà thôi.
Nhưng nay, hắn làm sao tha thứ cho việc một phàm nhân thua kém hắn trăm lần vạn lần có được nàng? Thanh nhi là bảo bối trong lòng hắn, là miếng thịt trong tâm can hắn, hắn thà khổ sở nhẫn nhịn dục vọng, đêm đêm tắm nước lạnh, cũng chưa từng nỡ để tư tâm xấu xa vấy bẩn nàng nửa phần. Vậy mà phàm nhân ngu muội kia lại dám chạm đến nàng, hắn sao có thể không hận?
Trong thâm tâm của Bạch Tố Trân, hắn luôn cho rằng Pháp Hải chỉ mê luyến vẻ bề ngoài xinh đẹp mỹ miều của Tiểu Thanh, không phải thật lòng với nàng. Hắn tự lấy cho mình cái lý do chính đáng là bảo vệ Thanh nhi, giúp nàng chuyên tâm tu luyện, để chia rẽ nàng với Pháp Hải. Phải. Tất cả chỉ là vì tốt cho nàng mà thôi. Không phải là tư tâm xấu xa của hắn. Hắn tự nhủ như vậy.
Sau đó, Bạch Tố Trân sắp xếp để Pháp Hải phát hiện ra Tiểu Thanh là xà yêu. Quả như hắn dự đoán, phàm nhân ngu muội kia sợ đến tái mặt, thấy nàng là lảng tránh. Hắn nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Thanh nhi khi nàng trông thấy thái độ của Pháp Hải, trong lòng muôn phần xót xa. Đáng tiếc, Tiểu Thanh chỉ luôn nhìn về phía Pháp Hải, chưa bao giờ quay đầu để thấy ánh mắt yêu thương của hắn.
Sau đó nữa, Bạch Tố Trân vờ như vô tình nói cho Pháp Hải rằng Tiểu Thanh đã dùng yêu thuật mê hoặc y, lại giả danh nàng mà giết sư phụ của Pháp Hải. Đúng như hắn đã bày mưu trước, Pháp Hải tin là thật, đem lòng oán hận Tiểu Thanh.
Ha ha, y thế mà lại tin là thật!!!
Bạch Tố Trân vừa buồn cười cho cái gọi là tình thâm của phàm nhân, lại vừa chua xót cho những tình cảm sâu nặng mà Thanh nhi ngốc của hắn đã bỏ ra.
Thanh nhi, muội hãy nhìn cho rõ, thề non hẹn biển, tình sâu nghĩa nặng của phàm nhân, lại không thể địch lại một lời nói dối.
Pháp Hải được lão phương trượng trước khi viên tịch truyền cho trăm năm pháp lực, trở thành Pháp Hải đại sư lập thệ sẽ diệt trừ hết yêu ma trong thiên hạ. Y xem quãng thời gian bị Tiểu Thanh "mê hoặc" là nỗi ô nhục lớn nhất đời mình, gặp nàng luôn đuổi tận giết tuyệt, không hề nương tay.
Bạch Tố Trân nghĩ rằng nhìn thấy Pháp Hải tuyệt tình như thế, hẳn Thanh nhi của hắn đã sáng mắt ra, buông bỏ đoạn nghiệt duyên này, trở về bên hắn, hắn sẽ xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Nếu nàng không muốn tu tiên đạo, hắn sẽ không ép buộc. Chỉ cần hai người bên cạnh nhau như trước đây đã đủ lắm rồi.
Nào ngờ tính tình của Tiểu Thanh vô cùng ương ngạnh, cho dù đụng phải vách đá cũng thà bị máu chảy đầm đìa chứ nhất định không quay lại. Nàng ngoài miệng luôn cứng rắn, kỳ thực đối với người mà nàng để trong lòng, dù tự hại chính mình cũng không nỡ nhe ra răng độc với người nọ. Không phải Pháp Hải có khả năng tổn thương Tiểu Thanh, mà là Tiểu Thanh cho phép y tổn thương mình. Tiểu Thanh khăng khăng một mực yêu Pháp Hải, mặc cho bị tổn thương bao nhiêu, cũng nhất quyết không quay đầu. Nàng mất hết pháp lực, nhưng nghe tin Pháp Hải gặp nạn, vẫn quỳ xuống cầu xin Bạch Tố Trân mang nàng đi cứu y. Đó là lần đầu hắn trông thấy Thanh nhi của mình cúi đầu trước mặt người khác. Không đúng, Thanh nhi của hắn không nên như thế! Nàng nên là cô nàng rắn kiêu ngạo, ương bướng, không coi ai ra gì, khiến hắn vừa phiền não vừa yêu thương vô cùng. Tại sao vì một Pháp Hải, nàng có thể biến mình thành thế này? Y có gì xứng với nàng chứ? Tại sao bao nhiêu hi sinh của hắn, nàng lại làm như không thấy, tại sao nàng cứ nhớ mãi những điểm tốt nhỏ nhoi của Pháp Hải?
Bạch Tố Trân không phục, không cam tâm. Nhưng hắn luôn mềm lòng trước Tiểu Thanh. Điều này chưa từng có ngoại lệ.
Hắn đưa nàng đi tìm Pháp Hải, đổi lại chỉ là Tiểu Thanh bị tổn thương nhiều hơn. Hắn hận đến muốn giết Pháp Hải, Tiểu Thanh lại cản trước mặt không cho hắn ra tay. Hắn nhất quyết bỏ mặc nàng, trở về Nga My đỉnh. Hắn sợ rằng nếu mình còn ở lại nơi này thêm một giây một khắc nào nữa, còn thấy nàng một mực sống chết vì Pháp Hải nữa, hắn sẽ không kiềm được mà giết nàng, sau đó tự sát. Hắn bị suy nghĩ lóe lên trong đầu làm kinh sợ. Tại sao hắn có thể nghĩ như vậy? Hắn vốn thường hành thiện cứu người, trước nay chưa từng hại một ai.
Không đúng. Hắn đã giết lão phương trượng. Hắn giết ông ta để chia rẽ Pháp Hải và Thanh nhi. Tay hắn đã nhuốm máu người. Suốt đời này, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại là một Bạch Tố Trân ôn hòa hiền lành trên Nga My đỉnh nữa.
Bạch Tố Trân chỉ nghĩ lánh mặt Thanh nhi một thời gian, giống như mọi khi hắn vẫn lảng tránh nàng để cho nàng biết rằng hắn đang rất giận. Hắn chắc mẩm rằng cũng như trước đây, chẳng mấy chốc nàng sẽ chủ động đi tìm hắn làm hòa, rúc vào lòng hắn mà làm nũng.
Thế nhưng ...
Cái Bạch Tố Trân chờ được là tin dữ từ miệng của Bạch Tố Trinh: Thanh nhi đã không còn nữa. Nàng hóa thành một chuỗi ngọc xanh, cùng Pháp Hải đi khắp thế gian chuộc lại lỗi lầm.
Năm xưa, tiền kiếp của Pháp Hải từng cho Tiểu Thanh một chuỗi phật châu.
Bây giờ, Tiểu Thanh hóa thành một chuỗi phật châu khác, trả lại ân tình đó cho y.
Thật là một câu chuyện tình cảm động lòng người.
Vậy còn hắn? Hắn là gì trong câu chuyện này?
Ngay cả tên của hắn cũng không được nhắc đến trong câu chuyện lưu lại về sau của hậu thế.
Người ta chỉ biết có một Bạch Xà Bạch Tố Trinh yêu và kết duyên cùng Hứa Tiên, một Thanh Xà Tiểu Thanh yêu hận triền miên với hòa thượng Pháp Hải. Cuối cùng, Bạch nương tử cùng quan nhân của nàng ta đoàn viên. Tiểu Thanh hóa thành chuỗi ngọc vĩnh viễn bầu bạn bên đại sư mà nàng yêu.
Hắn là gì?
Một nhân vật phụ không ai nhớ mặt đặt tên.
Ngay cả khi chết, nàng cũng muốn ở bên Pháp Hải.
Bạch Tố Trân cảm thấy thật buồn cười, buồn cười cho cái tình yêu "cao thượng" của mình. Làm người tốt thì được gì chứ? Hi sinh thầm lặng thì có ai biết ai hay?
Hắn gặp nàng trước, yêu nàng trước, mọi cách che chở bảo vệ nàng, nàng lại một lòng sống chết vì người kia.
Yêu cũng Pháp Hải.
Hận cũng Pháp Hải.
Hắn mãi mãi chỉ là một ca ca tốt, không hơn không kém.
Nếu đã làm người tốt lại có kết cục như vậy, tại sao hắn phải sống cho người khác?
Bạch Tố Trân không rõ là hắn đã điên cuồng giết bao nhiêu người. Pháp Hải cứu một người, hắn giết một người.
Cuối cùng, hắn cũng đoạt lại được Thanh nhi của hắn. Bấy giờ, nàng chỉ là một chuỗi ngọc màu xanh, vô tri vô giác.
Hắn áp chuỗi ngọc vào má, cọ cọ mấy cái, chỉ cảm thấy khóe mắt đau nhói. Hai hàng huyết lệ từ mắt ứa ra, rơi xuống chuỗi ngọc.
Xà yêu không có nước mắt.
Thứ chảy ra từ mắt khi bi thống tận cùng, chính là máu.
Bạch Tố Trân đốt chuỗi ngọc thành tro trong ánh mắt thảng thốt của Pháp Hải, sau đó bỏ tro vào một chiếc túi, đặt vào ngực áo, nơi gần tim nhất.
Một năm đó, khi Bạch Tố Trân cảm thấy sinh mệnh của mình đang đi đến tận cùng, hắn dùng một mồi lửa, tự thiêu.
Trăm ngàn năm sau, tro cốt của hắn trộn lẫn với tro cốt của nàng. Rốt cục, không phân rõ được đâu là nàng, đâu là hắn nữa.
Kiếp này đã viết một dấu chấm hết trên trang "Bạch Xà truyền".
Nếu tất cả được quay lại từ đầu ...
Nếu tất cả có thể quay lại từ đầu ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.