Chương 8: Đây là lão đại của chúng ta
Bách Quỷ Vụ Lâm
23/11/2021
" Hai ngươi đây xem như hòa thuận rồi?" trong tán cây rậm rạp đột ngột truyền ra một tiếng nói, giọng điệu cứng nhắc, lá cây trên nhành cây nào đó xào xạc run rẩy, một bóng trắng theo gió bổ nhào xuống.
Trước đống lửa có một con vẹt kim cang cao chừng nửa người, toàn thân tuyết trắng làm nó nhìn có vẻ thập phần khoan thai lộng lẫy, ngước mặt đánh giá trên dưới Bạch bán tiên, bỗng 'các các các'..... giống như gà trống duỗi thẳng cổ kêu quái dị,
" Quác quác...... lão đại, ngươi chọn phải một tên độc nhãn long."
Bạch bán tiên nhìn xem chung quanh, ngoại trừ bóng tối ra thì vẫn là bóng tối, khó nén lo lắng, nói: " Đồ đệ của ta mất tích rồi, Bạch công tử ngài có thể giúp ta tính xem, vẫn còn sống không?"
Con vẹt kéo dài thân hình cường tráng nhảy qua đây, nói: " Ngươi là nói cái tên.... Cái tên to lớn bị cái gì kia kia à?"
Bạch bán tiên mông lung: "Bị cái gì kia kia là bị cái gì?"
Con vẹt nói: " Ngươi sau này sẽ biết."
Bạch Thượng Nhã tựa như phương sĩ tu tiên, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, trên đất trống xuất hiện một hàng chữ, " Người đó không cần tìm."
Bạch bán tiên: " Vì cái gì?"
"Đồ đệ của ngươi với thi Tướng kia có ân oán sâu xa, bằng không Thi Tướng thần chí trấn tĩnh, không có khả năng nhìn chằm chằm hắn không tha."
Bạch bán tiên ngồi xuống trước mặt Bạch Thượng Nhã, nói: " Thi tướng lại là cái gì nữa."
"Ngươi gặp qua."
Bạch bán tiên " Lúc nào?" hắn sao lại không có ấn tượng.
"Chính là cái vị vừa nãy mới đánh ngươi."
"......." Bạch bán tiên: " Ta với hắn không cừu không hận, hắn cớ gì đánh ta?"
Con vẹt tiếp lời nói: " Không giết ngươi là may rồi! ta chính mắt nhìn thấy, cái hồi mặt trời xuống núi, lúc đồ đệ ngươi nhắm mắt đi đường thì bị ngươi chơi xấu ngáng chân người ta vấp ngã, cho ngươi ngáng chân làm người ta vấp ngã, lại không cho vị kia của người ta ngáng chân lại sao?"
"........" lượng thông tin này.....có hơi lớn! "Vị kia của người ta?"
Con vẹt: " Hôm qua sau khi ngươi ngất xỉu, hai tên ấy thân mật suốt, đều nói đến thẳng thừng ra như thế rồi, ngươi còn chưa hiểu? ngươi là tên ngu sao?"
A.... con vẹt hét một tiếng nhảy bật bay lên, phựt phựt rơi mất mấy cọng lông, sau khi nó rơi xuống đất thì lông toàn thân đã dựng hết cả lên, nhảy đến trước mặt Bạch Thượng Nhã, nói: "Ngươi lại tập kích ta! Lông sắp bị ngươi nhổ trụi rồi!!!"
Chữ hiện ra trên đất, " Không được lắm mồm, đàm tiếu sau lưng người khác là không đúng."
Bạch bán tiên nói: " Nó còn nói ta là độc nhãn long cũng không đúng, Bạch công tử người nên nhổ thêm mấy cọng lông của nó nữa đi."
"Ngươi vốn là độc nhãn, Lai Phú nói sự thật, cũng không có gì là không đúng."
"......" Bạch bán tiên nghĩ thầm, cái sự thật này cũng quá cường đại.
Con vẹt đá đá đầu gối của Bạch bán tiên, nói: " Đây là lão đại của chúng ta, ta là huynh đệ của lão đại, ngươi sau này chính là tùy tùng của bọn ta đây."
Bạch bán tiên xoa xoa lông vũ trên đầu của nó, nói: "Lai Phú...... đừng nghịch."
"A ui......" Lai Phú thoáng cái nhảy ra, một bên cánh hướng trên mặt của Bạch bán tiên mà vỗ, nói " Tục danh của trẫm một tên điêu dân như ngươi có thể gọi sao?"
Bạch bán tiên bị vỗ đến hôn mê rồi, ngơ ra nữa ngày mới cảm thản nói: " Lão đại nhà ngươi làm thế nào huấn luyện ra ngươi?" con chim này thành tinh rồi.
Ha ha ha ha ha ha ha.... Lai Phú cười đủ rồi mới nói: " Đầu lưỡi của y cũng đã bị người nhổ rồi, một tên câm làm sao huấn luyện ta, ta là thiên tài, thiên tài thì không cần đạo sư (thầy)."
Bạch bán tiên đưa mắt ra hiệu với Lai Phú, tuy nhiên con vẹt có thể nhìn hiểu hay không thì là chuyện khác.
Lai Phú: " Ta có thật nói thật, ngươi nháy mắt nhướn mày với ta làm gì? Bị phong thái của bổn vương mê mẩn rồi sao? Muốn hầu hạ bổn vương? Ngươi chết tâm đi, bổn vương không ham ngươi."
Con chim này đốp chát lại Bạch bán tiên đến ngây ngẩn, nó là đầu thai lộn rồi đi, Bạch bán tiên: " Ngươi vạch sẹo của người ta, không sợ y buồn sao?"
Trên đất xuất hiện dòng chữ: " Lưỡi ta vốn dĩ là bị người nhổ đi, lúc nhổ cũng không thấy khổ sở, bây giờ thì có gì mà buồn?"
Nhìn chân diện máu chảy đầm đìa ban đầu của y, thì chắc rằng đã bị tàn nhẫn tra tấn qua, lại nhìn dung nhan an tỉnh xinh đẹp trước mắt, Bạch bán tiên cảm thán nói: " Nhận không ít đau khổ đi."
" Vãi......" Lai Phú đứng trên vai của Bạch bán tiên, giơ ra một cái chân, móng vuốt đạp lên mặt của Bạch bán tiên, nói: " Đừng nhắc chuyện trước kia của y, lão đại điên lên thì không có ai cản nổi."
"Không sao, mọi việc đã qua, ta..... đã quên rồi........"
"Chao ôi......" Lai Phú vỗ vỗ Bạch bán tiên, nói: " Nước miếng của ngươi nhiểu đầy đất rồi kìa! Tự trọng, tự trọng chút.....ngày tháng sau này chúng ta bên nhau còn dài." Lão đại sớm muộn cũng là của ngươi.
Bạch Thượng Nhã, "Ngủ thôi."
Bạch bán tiên rốt cuộc không nhịn nổi lại hỏi một lần nữa, " Nhị Bạch...... không thể cứu được sao?"
Bạch Thượng Nhã: " Ân oán quá sâu, tốt nhất đừng đi. Nhưng nếu ngươi khăng khăng cố chấp, ta bồi ngươi là được."
Bạch bán tiên: "Lỡ như...... hắn giết chết Nhị Bạch thì làm sao bây giờ?"
Bạch Thượng Nhã mở mắt, mắt xanh thuần túy sâu xa, "Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc? *" - không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?
"A?" Bạch bán tiên cúi đầu nghĩ nghĩ: " Kia ngươi muốn ta trường mệnh trăm tuổi, vậy giữa hai ta cũng có ân oán?" ví như thư sinh trên đường đi thi gặp được hồ ly,Thiện Nữ lấy thân báo đáp, vướng mắc ân oán tiền kiếp, y cũng đến báo ân sao?
Môi mỏng của Bạch Thượng Nhã động đậy, "Đừng truy đuổi quá khứ, mà nên nhìn về phía trước. Ở bên cạnh ta, ta có thể bảo vệ ngươi."
Tay Bạch bán tiên nắm chặt rồi lại thả, xong đối mắt với cặp mắt xanh mê người kia, nói: " Ta mai về làng gọi hai tên đồ đệ của ta xong, sẽ cùng ngươi phiêu bạt giang hồ."
Lai Phú nói: " Thôn làng đấy đã gặp chuyện, ngươi không thể quay về. Ai..... ta nói......." Lai Phú nghẹo cái đầu đùng con mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm vào Bạch bán tiên, " Nhìn không ra, tên điêu dân ngươi có nhiều môn đồ như vậy a."
Bạch bán tiên: " Vậy hai đồ đệ khác của ta phải làm sao? Bọn chúng nhất định đang ở nhà chờ ta." Nhị Bạch đã không xong rồi, hai tên nhóc kia cũng mất luôn, người làm sư phụ như hắn bôi dầu dưới chân mà chuồn trước xem mà được sao?
Ngay sau đó Bạch bán tiên nói:
" Ngươi nói trong thôn gặp nạn, chết.....chết hết rồi?"
Lai Phú gật đầu, " Gần như vậy"
Bạch bán tiên: " Ngươi không biết, đồ đệ ta vốn dĩ không phải người sống."
Bạch Thượng Nhã, " Không phải người sống?"
Lai Phú chen vô nói: " Bộ dáng ra sao?"
Bạch bán tiên một bên nói một bên khua chân múa tay, Bạch Thượng Nhã bên cạnh gật gật đầu, rồi Lai Phú nói: " Oh, biết rồi."
Bạch bán tiên có chút ngạc nhiên, " Các ngươi thấy qua sao?"
"Ừ." Lai Phú: " Bị Hoa hòa thượng bắt đi rồi."
"......." Hoa hòa thượng là ai? có mình hắn đang chiến đấu sao? Bạch thị tam kiệt đều đã ngã xuống?
" Hoa hòa thượng à....." Lai Phú nhổ một ngụm nước bọt, nói: " Là một tên nghèo kiết hủ lậu ở trên đồi núi."
Bạch Thượng Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Bạch bán tiên, " Yên tâm, đã tĩnh tâm tu hành thì sẽ không làm gì đồ đệ của ngươi đâu. Ngủ đi, ngày mai đi tìm."
Lai Phú bay lên cành cây, như người mà thanh thanh cuống họng, nói: " Lão đại đã nói, ngủ thôi ngủ thôi." Xong đầu rục vào trong cánh, nhất thời an tĩnh, Bạch bán tiên ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm. Mấy ngày nay không có một phút yên bình, bất tri bất giác cơn buồn ngủ đánh tới. Trong con nửa tỉnh nửa mê, có người đẩy hắn một cái, mở ra mí mắt nặng trĩu thì không biết từ lúc nào có một người ngồi xổm ở bên cạnh hắn, là một ông già, nếp nhăn bò kín cả mặt, một đầu tóc trắng, bộ dáng xấu xí của kẻ trộm..... đây không phải là sư phụ đã cưỡi hạc về tây thiên của hắn đây sao? Bạch bán tiên thoáng chốc thanh tỉnh!
Trên người Lão đầu đang mặc áo liệm lúc ông hạ táng, đã bị rách thành từng mảnh từng mảnh.
Bạch bán tiên thất kinh nhảy ra, Lão đầu một tay nắm chặt hắn, thì đã kéo hắn trở về.
Bạch bán tiên bị dọa đến vỡ túi mật, kinh hô đến lạc cả giọng: " Cương thi! Cương thi!" một bên hét một bên thì vung loạn hai tay, " Cứu mạng cứu mạng a cứu....." bên đống lửa, Bạch Thượng Nhã công tử đang nhắm mắt tĩnh tọa, khóe miệng một tia cười nhạt như có như không.
"Rủa ta đúng không?" là một giọng già nua, nhưng lại trung khí mười phần, chỉ thấy ông già gầy như con khỉ, thoáng chốc đã nhấc bổng Bạch bán tiên lên, hai bạt tay quét đến miệng hắn, mở miệng mắng: " Cho ngươi rủa ta, cho ngươi rủa ta, hừ, xem ngươi còn dám rủa ta không..... ôi ô, còn dám chạy?Cho ngươi chạy này, chạy a? lại chạy đánh gãy chân ngươi....."
Lão đầu đánh mệt rồi mới dừng lại, cứ bị một quyền đấm chân cước, Bạch bán tiên cũng không dám chạy nữa, bắp đùi mềm oặt, liếc Bạch Phách một cái, Lão già..... không nhìn thấy y.
"Ngu xuẩn! bản lĩnh của ta, bỏ xa ngươi một con phố!" Lão đầu ngồi trên đất, nước miếng văng phèo phèo, chỉ mặt Bạch bán tiên mà mắng một trận " Ngươi nói ngươi giúp ta chọn phần mộ à, cái hố đó ai nằm thì người đó xui xẻo, nghèo tám đời cũng không trở mình lại được, ngươi thế mà đem ta chôn trong đó."
Chưa thấy qua cương thi nào lại có thể có lối suy nghĩ mẫn tiệp như vậy, miệng mồm lanh lãnh, nội tâm Bạch bán tiên rất kinh hoảng, giơ ra một ngón tay đưa qua đặt dưới lỗ mũi của Lão đầu, đầu ngón tay cảm nhận được một luồng khí nóng thổi qua.....
Lão đầu đen mặt nói: " Ngươi làm gì đấy?"
Bạch bán tiên rụt cằng cổ, tận lực cố gắng giữ khoảng cách với ông, nói: " Xem người sống hay...... đã chết......"
Vừa nghe được lời này, Lão đầu tức đến râu cũng dựng ngược lên, mắng: " Vốn dĩ chưa chết, là bị nghịch đồ nhà ngươi chôn sống xém chút nghẹn chết.... ngươi biến, ta không quen biết ngươi cái tên xấu xa này."
Bạch bán tiên há miệng, lời ra tới bên miệng lại nuốt trở về, lão già lúc đó quả thực là đã tắt thở rồi, linh cửu để một đêm, nhập liệm, phong quan toàn bộ quá trình đều có Bạch bán tiên đứng một bên xem.
Lão đầu ngồi bên đống lửa, từ trong lòng ngực lấy ra một con gà rừng bị nướng đen thùi lùi cắn lên.
***
*子非鱼,安知鱼之乐?: Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.
Trang Tử nói: "Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá"
Huệ Tử đáp: "Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?"
Trang Tử nói: "Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?"
Huệ Tử nói: "Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá".
Trang Tử nói: "Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy".
----Trần Văn Chánh dịch--- nguồn: saimonthidan.com
Shichen: mình mới phát hiện diễn đàn này đó nó quá hay luôn, các bạn dịch hay edit có thể lên học hỏi thêm rất nhiều kiến thức hay( cổ thi, đường thi, ca dao tục ngữ, thành ngữ, thơ ca Việt Nam với Trung Quốc đều có trên này). Rồi còn có truyện lịch sử truyện ngắn truyện dài nữa ôi thôi luôn~
Trước đống lửa có một con vẹt kim cang cao chừng nửa người, toàn thân tuyết trắng làm nó nhìn có vẻ thập phần khoan thai lộng lẫy, ngước mặt đánh giá trên dưới Bạch bán tiên, bỗng 'các các các'..... giống như gà trống duỗi thẳng cổ kêu quái dị,
" Quác quác...... lão đại, ngươi chọn phải một tên độc nhãn long."
Bạch bán tiên nhìn xem chung quanh, ngoại trừ bóng tối ra thì vẫn là bóng tối, khó nén lo lắng, nói: " Đồ đệ của ta mất tích rồi, Bạch công tử ngài có thể giúp ta tính xem, vẫn còn sống không?"
Con vẹt kéo dài thân hình cường tráng nhảy qua đây, nói: " Ngươi là nói cái tên.... Cái tên to lớn bị cái gì kia kia à?"
Bạch bán tiên mông lung: "Bị cái gì kia kia là bị cái gì?"
Con vẹt nói: " Ngươi sau này sẽ biết."
Bạch Thượng Nhã tựa như phương sĩ tu tiên, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, trên đất trống xuất hiện một hàng chữ, " Người đó không cần tìm."
Bạch bán tiên: " Vì cái gì?"
"Đồ đệ của ngươi với thi Tướng kia có ân oán sâu xa, bằng không Thi Tướng thần chí trấn tĩnh, không có khả năng nhìn chằm chằm hắn không tha."
Bạch bán tiên ngồi xuống trước mặt Bạch Thượng Nhã, nói: " Thi tướng lại là cái gì nữa."
"Ngươi gặp qua."
Bạch bán tiên " Lúc nào?" hắn sao lại không có ấn tượng.
"Chính là cái vị vừa nãy mới đánh ngươi."
"......." Bạch bán tiên: " Ta với hắn không cừu không hận, hắn cớ gì đánh ta?"
Con vẹt tiếp lời nói: " Không giết ngươi là may rồi! ta chính mắt nhìn thấy, cái hồi mặt trời xuống núi, lúc đồ đệ ngươi nhắm mắt đi đường thì bị ngươi chơi xấu ngáng chân người ta vấp ngã, cho ngươi ngáng chân làm người ta vấp ngã, lại không cho vị kia của người ta ngáng chân lại sao?"
"........" lượng thông tin này.....có hơi lớn! "Vị kia của người ta?"
Con vẹt: " Hôm qua sau khi ngươi ngất xỉu, hai tên ấy thân mật suốt, đều nói đến thẳng thừng ra như thế rồi, ngươi còn chưa hiểu? ngươi là tên ngu sao?"
A.... con vẹt hét một tiếng nhảy bật bay lên, phựt phựt rơi mất mấy cọng lông, sau khi nó rơi xuống đất thì lông toàn thân đã dựng hết cả lên, nhảy đến trước mặt Bạch Thượng Nhã, nói: "Ngươi lại tập kích ta! Lông sắp bị ngươi nhổ trụi rồi!!!"
Chữ hiện ra trên đất, " Không được lắm mồm, đàm tiếu sau lưng người khác là không đúng."
Bạch bán tiên nói: " Nó còn nói ta là độc nhãn long cũng không đúng, Bạch công tử người nên nhổ thêm mấy cọng lông của nó nữa đi."
"Ngươi vốn là độc nhãn, Lai Phú nói sự thật, cũng không có gì là không đúng."
"......" Bạch bán tiên nghĩ thầm, cái sự thật này cũng quá cường đại.
Con vẹt đá đá đầu gối của Bạch bán tiên, nói: " Đây là lão đại của chúng ta, ta là huynh đệ của lão đại, ngươi sau này chính là tùy tùng của bọn ta đây."
Bạch bán tiên xoa xoa lông vũ trên đầu của nó, nói: "Lai Phú...... đừng nghịch."
"A ui......" Lai Phú thoáng cái nhảy ra, một bên cánh hướng trên mặt của Bạch bán tiên mà vỗ, nói " Tục danh của trẫm một tên điêu dân như ngươi có thể gọi sao?"
Bạch bán tiên bị vỗ đến hôn mê rồi, ngơ ra nữa ngày mới cảm thản nói: " Lão đại nhà ngươi làm thế nào huấn luyện ra ngươi?" con chim này thành tinh rồi.
Ha ha ha ha ha ha ha.... Lai Phú cười đủ rồi mới nói: " Đầu lưỡi của y cũng đã bị người nhổ rồi, một tên câm làm sao huấn luyện ta, ta là thiên tài, thiên tài thì không cần đạo sư (thầy)."
Bạch bán tiên đưa mắt ra hiệu với Lai Phú, tuy nhiên con vẹt có thể nhìn hiểu hay không thì là chuyện khác.
Lai Phú: " Ta có thật nói thật, ngươi nháy mắt nhướn mày với ta làm gì? Bị phong thái của bổn vương mê mẩn rồi sao? Muốn hầu hạ bổn vương? Ngươi chết tâm đi, bổn vương không ham ngươi."
Con chim này đốp chát lại Bạch bán tiên đến ngây ngẩn, nó là đầu thai lộn rồi đi, Bạch bán tiên: " Ngươi vạch sẹo của người ta, không sợ y buồn sao?"
Trên đất xuất hiện dòng chữ: " Lưỡi ta vốn dĩ là bị người nhổ đi, lúc nhổ cũng không thấy khổ sở, bây giờ thì có gì mà buồn?"
Nhìn chân diện máu chảy đầm đìa ban đầu của y, thì chắc rằng đã bị tàn nhẫn tra tấn qua, lại nhìn dung nhan an tỉnh xinh đẹp trước mắt, Bạch bán tiên cảm thán nói: " Nhận không ít đau khổ đi."
" Vãi......" Lai Phú đứng trên vai của Bạch bán tiên, giơ ra một cái chân, móng vuốt đạp lên mặt của Bạch bán tiên, nói: " Đừng nhắc chuyện trước kia của y, lão đại điên lên thì không có ai cản nổi."
"Không sao, mọi việc đã qua, ta..... đã quên rồi........"
"Chao ôi......" Lai Phú vỗ vỗ Bạch bán tiên, nói: " Nước miếng của ngươi nhiểu đầy đất rồi kìa! Tự trọng, tự trọng chút.....ngày tháng sau này chúng ta bên nhau còn dài." Lão đại sớm muộn cũng là của ngươi.
Bạch Thượng Nhã, "Ngủ thôi."
Bạch bán tiên rốt cuộc không nhịn nổi lại hỏi một lần nữa, " Nhị Bạch...... không thể cứu được sao?"
Bạch Thượng Nhã: " Ân oán quá sâu, tốt nhất đừng đi. Nhưng nếu ngươi khăng khăng cố chấp, ta bồi ngươi là được."
Bạch bán tiên: "Lỡ như...... hắn giết chết Nhị Bạch thì làm sao bây giờ?"
Bạch Thượng Nhã mở mắt, mắt xanh thuần túy sâu xa, "Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc? *" - không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?
"A?" Bạch bán tiên cúi đầu nghĩ nghĩ: " Kia ngươi muốn ta trường mệnh trăm tuổi, vậy giữa hai ta cũng có ân oán?" ví như thư sinh trên đường đi thi gặp được hồ ly,Thiện Nữ lấy thân báo đáp, vướng mắc ân oán tiền kiếp, y cũng đến báo ân sao?
Môi mỏng của Bạch Thượng Nhã động đậy, "Đừng truy đuổi quá khứ, mà nên nhìn về phía trước. Ở bên cạnh ta, ta có thể bảo vệ ngươi."
Tay Bạch bán tiên nắm chặt rồi lại thả, xong đối mắt với cặp mắt xanh mê người kia, nói: " Ta mai về làng gọi hai tên đồ đệ của ta xong, sẽ cùng ngươi phiêu bạt giang hồ."
Lai Phú nói: " Thôn làng đấy đã gặp chuyện, ngươi không thể quay về. Ai..... ta nói......." Lai Phú nghẹo cái đầu đùng con mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm vào Bạch bán tiên, " Nhìn không ra, tên điêu dân ngươi có nhiều môn đồ như vậy a."
Bạch bán tiên: " Vậy hai đồ đệ khác của ta phải làm sao? Bọn chúng nhất định đang ở nhà chờ ta." Nhị Bạch đã không xong rồi, hai tên nhóc kia cũng mất luôn, người làm sư phụ như hắn bôi dầu dưới chân mà chuồn trước xem mà được sao?
Ngay sau đó Bạch bán tiên nói:
" Ngươi nói trong thôn gặp nạn, chết.....chết hết rồi?"
Lai Phú gật đầu, " Gần như vậy"
Bạch bán tiên: " Ngươi không biết, đồ đệ ta vốn dĩ không phải người sống."
Bạch Thượng Nhã, " Không phải người sống?"
Lai Phú chen vô nói: " Bộ dáng ra sao?"
Bạch bán tiên một bên nói một bên khua chân múa tay, Bạch Thượng Nhã bên cạnh gật gật đầu, rồi Lai Phú nói: " Oh, biết rồi."
Bạch bán tiên có chút ngạc nhiên, " Các ngươi thấy qua sao?"
"Ừ." Lai Phú: " Bị Hoa hòa thượng bắt đi rồi."
"......." Hoa hòa thượng là ai? có mình hắn đang chiến đấu sao? Bạch thị tam kiệt đều đã ngã xuống?
" Hoa hòa thượng à....." Lai Phú nhổ một ngụm nước bọt, nói: " Là một tên nghèo kiết hủ lậu ở trên đồi núi."
Bạch Thượng Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Bạch bán tiên, " Yên tâm, đã tĩnh tâm tu hành thì sẽ không làm gì đồ đệ của ngươi đâu. Ngủ đi, ngày mai đi tìm."
Lai Phú bay lên cành cây, như người mà thanh thanh cuống họng, nói: " Lão đại đã nói, ngủ thôi ngủ thôi." Xong đầu rục vào trong cánh, nhất thời an tĩnh, Bạch bán tiên ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm. Mấy ngày nay không có một phút yên bình, bất tri bất giác cơn buồn ngủ đánh tới. Trong con nửa tỉnh nửa mê, có người đẩy hắn một cái, mở ra mí mắt nặng trĩu thì không biết từ lúc nào có một người ngồi xổm ở bên cạnh hắn, là một ông già, nếp nhăn bò kín cả mặt, một đầu tóc trắng, bộ dáng xấu xí của kẻ trộm..... đây không phải là sư phụ đã cưỡi hạc về tây thiên của hắn đây sao? Bạch bán tiên thoáng chốc thanh tỉnh!
Trên người Lão đầu đang mặc áo liệm lúc ông hạ táng, đã bị rách thành từng mảnh từng mảnh.
Bạch bán tiên thất kinh nhảy ra, Lão đầu một tay nắm chặt hắn, thì đã kéo hắn trở về.
Bạch bán tiên bị dọa đến vỡ túi mật, kinh hô đến lạc cả giọng: " Cương thi! Cương thi!" một bên hét một bên thì vung loạn hai tay, " Cứu mạng cứu mạng a cứu....." bên đống lửa, Bạch Thượng Nhã công tử đang nhắm mắt tĩnh tọa, khóe miệng một tia cười nhạt như có như không.
"Rủa ta đúng không?" là một giọng già nua, nhưng lại trung khí mười phần, chỉ thấy ông già gầy như con khỉ, thoáng chốc đã nhấc bổng Bạch bán tiên lên, hai bạt tay quét đến miệng hắn, mở miệng mắng: " Cho ngươi rủa ta, cho ngươi rủa ta, hừ, xem ngươi còn dám rủa ta không..... ôi ô, còn dám chạy?Cho ngươi chạy này, chạy a? lại chạy đánh gãy chân ngươi....."
Lão đầu đánh mệt rồi mới dừng lại, cứ bị một quyền đấm chân cước, Bạch bán tiên cũng không dám chạy nữa, bắp đùi mềm oặt, liếc Bạch Phách một cái, Lão già..... không nhìn thấy y.
"Ngu xuẩn! bản lĩnh của ta, bỏ xa ngươi một con phố!" Lão đầu ngồi trên đất, nước miếng văng phèo phèo, chỉ mặt Bạch bán tiên mà mắng một trận " Ngươi nói ngươi giúp ta chọn phần mộ à, cái hố đó ai nằm thì người đó xui xẻo, nghèo tám đời cũng không trở mình lại được, ngươi thế mà đem ta chôn trong đó."
Chưa thấy qua cương thi nào lại có thể có lối suy nghĩ mẫn tiệp như vậy, miệng mồm lanh lãnh, nội tâm Bạch bán tiên rất kinh hoảng, giơ ra một ngón tay đưa qua đặt dưới lỗ mũi của Lão đầu, đầu ngón tay cảm nhận được một luồng khí nóng thổi qua.....
Lão đầu đen mặt nói: " Ngươi làm gì đấy?"
Bạch bán tiên rụt cằng cổ, tận lực cố gắng giữ khoảng cách với ông, nói: " Xem người sống hay...... đã chết......"
Vừa nghe được lời này, Lão đầu tức đến râu cũng dựng ngược lên, mắng: " Vốn dĩ chưa chết, là bị nghịch đồ nhà ngươi chôn sống xém chút nghẹn chết.... ngươi biến, ta không quen biết ngươi cái tên xấu xa này."
Bạch bán tiên há miệng, lời ra tới bên miệng lại nuốt trở về, lão già lúc đó quả thực là đã tắt thở rồi, linh cửu để một đêm, nhập liệm, phong quan toàn bộ quá trình đều có Bạch bán tiên đứng một bên xem.
Lão đầu ngồi bên đống lửa, từ trong lòng ngực lấy ra một con gà rừng bị nướng đen thùi lùi cắn lên.
***
*子非鱼,安知鱼之乐?: Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.
Trang Tử nói: "Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá"
Huệ Tử đáp: "Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?"
Trang Tử nói: "Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?"
Huệ Tử nói: "Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá".
Trang Tử nói: "Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy".
----Trần Văn Chánh dịch--- nguồn: saimonthidan.com
Shichen: mình mới phát hiện diễn đàn này đó nó quá hay luôn, các bạn dịch hay edit có thể lên học hỏi thêm rất nhiều kiến thức hay( cổ thi, đường thi, ca dao tục ngữ, thành ngữ, thơ ca Việt Nam với Trung Quốc đều có trên này). Rồi còn có truyện lịch sử truyện ngắn truyện dài nữa ôi thôi luôn~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.