Chương 169: Tiêu Lang lại được tiếng đàn giải nguy
Ngọa Long Sinh
21/05/2013
Tiêu Lĩnh Vu biết rằng phải đấu Hồng y quái nhân trước rồi mới có thể dùng toàn lực đối phó với Thẩm Mộc Phong được. Chàng thấy hắn chưa bị trọng thương liền phát huy Tu La chỉ lực điểm tới.
Hồng y quái nhân bị hai đòn rất nặng, tuy mặc độc giáp hộ thân cũng không chịu nổi. Người hắn lão đảo sắp té xuống.
Thẩm Mộc Phong giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Mới mấy tháng không gặp mà công lực y đã tiến bộ quá nhiều. Gã này được những bậc danh sư truyền thụ đều là những nhân vật siêu quần bạt chúng. Đêm nay mà không giết gã đi thì e rằng sau này không còn cơ hội nào nữa.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Bỗng hắn hú lên một tiếng. Hồng y quái nhân đang lảo đảo sắp ngã, nghe tiếng hú liền đứng vững lại.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần mà ngươi không tỉnh ngộ thì đêm nay chẳng thể tha ngươi được nữa.
Hắn giơ tay phóng chưởng đánh tới Tiêu Lĩnh Vu.
Người hắn cao lớn, hai tay dài nên đứng cách chàng bốn thước mà hắn nhoai mình một cái vẫn có thể động tới sau lưng chàng.
Tiêu Lĩnh Vu mặt trước cũng có cường địch là quái nhân áo đỏ khiến chàng không dám phân tâm.
Chàng thấy Thẩm Mộc Phong phóng chưởng đánh tới phía sau mà không xoay lại nghinh địch được đành vận Cang thanh cương khí hộ vệ thân thể. Chàng định đánh ngã quái nhân áo đỏ rồi quay lại đấu với Thẩm Mộc Phong.
Thương Bát thấy Thẩm Mộc Phong đột nhiên ra tay tập kích Tiêu Lĩnh Vu . Tuy hắn biết sức mình không địch nổi nhưng chẳng thể không can thiệp liền vung bàn tính lên đánh vào khuỷu tay Thẩm Mộc Phong.
Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong cười lạt xoay tay trái búng một cái trúng chiếc bàn tính của Thương Bát.
Thương Bát thấy chiếc bàn tính bị đẩy bất lên coi bộ xuýt tuột khỏi tay thì không khỏi kinh hãi.
Bỗng thấy ánh hàn quang lấp loáng bay vọt về phía Hồng y quái nhân.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã phóng ra hai ngọn Thất hưu kiếm.
Thẩm Mộc Phong tay trái dùng chỉ lực đẩy bật bàn tính của Thương Bát , tay mặt đánh gần tới vai phải Tiêu Lĩnh Vu thì bị một luồng lực đạo vô hình chặn lại.
Bất giác hắn la lên:
- Hộ thân cương khí.
Hắn liền gia tăng mấy thành lực đạo, dựng bàn tay lên như đao chém xuống.
Luồng cương khí hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu chưa luyện đến chỗ đại thành, người khác trên giang hồ dĩ nhiên không đả thương được chàng, nhưng nội lực Thẩm Mộc Phong đặc biệt thâm hậu phá được luồng cương khí, đánh xuống như đao chém. Vai bên phải chàng bị tê chồn đau đớn cơ hồ không chịu nổi. Chàng biết mình đã bị thương, xương bả vai không gẫy cũng bị trật khớp.
Tiêu Lĩnh Vu bản tính quật cường, nghiến răng chịu đau không kêu một tiếng, lạng người lùi tạt ngang ra xa ba bước.
Thẩm Mộc Phong không thấy Tiêu Lĩnh Vu rên la, chẳng hiểu chàng bị thương nặng hay nhẹ. Tuy hắn vận nội lực phá được Hộ thân cương khí của đối phương nhưng cũng bị sức phản chấn làm cho cánh tay mặt tê chồn khó bề cử động.
Trong lúc nhất thời cánh tay mặt của hắn không thể vận động được ngay.
Diễn biến này xảy ra trong nháy mắt.
Lại nghe hai tiếng choang choảng vang lên. Triển Diệp Thanh phóng ra hai ngọn Thất hưu kiếm đều đánh trúng bả vai Hồng y quái nhân.
Nguyên Hồng y quái nhân tuy mặc áo giáp đao thương chém không vào nhưng hắn đã bị chưởng lực hùng hồn của Tiêu Lĩnh Vu làm cho nội phủ bị trọng thương nên Triển Diệp Thanh phóng hai thanh Thất hưu kiếm hắn cũng không tránh được mà bị đánh trúng.
Những thanh Thất hưu kiếm này đều đúc bằng thép ngàn năm, chuyên để phá nội gia khí công, nhưng không xuyên thủng được áo giáp, rơi cả xuống đất.
Thương Bát bỗng quát lên một tiếng thật to, vung chiếc bàn tính ra chiêu “Lãng chang tiêu nham” vận toàn lực đánh tới Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong tay mặt tê chồn đành chịu né tránh, vung tay trái phóng chưởng phản kích.
Thương Bát chưa kịp phóng ra chiêu thứ hai thì chưởng thế của Thẩm Mộc Phong đã đánh tới.
Ánh hào quang lóe lên, một thanh trường kiếm chém tới tay Thẩm Mộc Phong.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã nhảy vào vòng chiến phóng kiếm chém tới.
Thẩm Mộc Phong hạ thấp tay trái xuống tránh thế kiếm rồi quét ngang một cái phóng chưởng đánh ra.
Hán biến chiêu cực kỳ mau lẹ, bức bách Triển Diệp Thanh phải nhảy vọt lên đầu thuyền.
Thẩm Mộc Phong bật tiếng cười nham hiểm nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! E rằng con thuyền này sẽ là mồ chôn ngươi đó.
Hắn chưa dứt lời đột nhiên mấy tiếng leng keng vang lên. Một làn kim quang xé bầu không khí bắn tới Hồng y quái nhân.
Lúc này Hồng y quái nhân đã dồn Tiêu Lĩnh Vu vào góc con thuyền. Hắn chĩa mười móng tay nhọn hoắt như móng rồng từ từ chụp vào người Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vì tình thế bắt buộc phải nhịn đau đớn nơi bả vai, chuẩn bị toàn lực vào tay trái để đánh một quyền. Chàng định bụng dù mình có chết vì mười móng tay quái nhân thì cũng đánh cho hắn trọng thương.
Trong lúc chàng chuẩn bị đánh một đòn trí mạng thì một luồng kim quang bắn tới.
Hồng y quái nhân rú lên một tiếng, hai tay hắn đang nhằm chụp Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xoay lại bưng mắt. Hắn run lên một cái rồi té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thoát chết không khỏi ngẩn người. Tai chàng nghe thấy tiếng đàn trầm trầm vọng tới.
Thẩm Mộc Phong quát to một tiếng vung tay trái đánh về phía Thương Bát.
Hắn tung mình chạy lại cúi xuống ôm lấy Hồng y quái nhân lên, nhảy sang con thuyền nhỏ rẽ sóng đi ngay.
Động tác hắn cực kỳ mau lẹ.
Triển Diệp Thanh đứng trên sạp ngoài khoang thuyền ngó thấy Thẩm Mộc Phong nhảy sang thuyền nhỏ chạy đi cũng không kịp ngăn trở vì y bị chưởng lực của Thẩm Mộc Phong làm cho chấn động nội phủ, y đang ngấm ngầm vận khí điều dưỡng.
Sự thực dù Triển Diệp Thanh chưa bị thương chút nào cũng không ngăn cản nổi Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu đứng ngó Thẩm Mộc Phong cắp Hồng y quái nhân nhảy sang thuyền nhỏ, chàng chẳng khác gì người trong giấc mộng bừng tỉnh. Miệng chàng lẩm bẩm:
- Thật là nguy hiểm! Thật là nguy hiểm! Nếu Thẩm Mộc Phong cắp người áo đỏ vọt đi tiện tay đánh mình một chưởng thì mình chẳng chết cũng bị trọng thương.
Trong khoảng khắc này. cuộc sinh tử tồn vong treo trên sợi tóc khiến chàng nghĩ lại không khỏi rùng mình.
Chàng chú ý lắng nghe thì tiếng đàn kia đã im bặt từ lúc nào.
Thương Bát là tay lão luyện giang hồ. Sau cơn nguy biến hắn nghĩ ngay tới tình thế trước mắt, khẽ nói:
- Đại ca! Chúng ta phải cắp mấy người này chạy đi cho lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bốn lão áo xanh cùng Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói:
- Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho sáu vị trước đã.
Thương Bát đáp:
- Không cần! Hãy đem người lên bờ rồi tìm cách giải huyệt cũng chưa muộn.
Hắn vừa nói vừa cắp hai lão áo xanh lên.
Tiêu Lĩnh Vu cắp Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà còn Triển Diệp Thanh ôm hai lão áo xanh kia.
Ba người ra khỏi khoang thuyền thấy bốn mặt sóng nước dạt dào. Con thuyền nhỏ đã bị Thẩm Mộc Phong cưỡi chạy đi rồi, không còn vật gì để lên bờ được.
Cả ba người không hiểu bơi lội, đứng nhìn làn nước biếc, lâm vào tình trạng anh hùng không đất dụng võ.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi:
- Làm thế nào đi được?
Thương Bát đáp:
- Cái ao này không lớn lắm, cách bờ chỉ chừng mấy trượng. Chúng ta nhảy xuống nước lội vào bờ càng lẹ càng tốt.
Triển Diệp Thanh lấy làm kỳ hỏi:
- Sao lại vội thế?
Thương Bát đáp:
- Trên con thuyền vuông này e rằng có điều cổ quái.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta chạy lẹ đi.
Chành đề khí toan nhảy xuống nước thì thấy Thương Bát đặt hai lão áo xanh xuống, phóng chưởng đánh binh hai cái. Hai tấm cánh cửa khoang thuyền rơi xuống nước.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy xuống. Chàng đặt Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà lên cánh cửa. Còn chàng lội xuống nước.
Thương Bát và Triển Diệp Thanh cũng đặt mấy người kia lên cánh cửa đẩy vào bờ.
Triển Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống, quần áo ướt đầu đìa, y quay lại ngó con thuyền vuông đèn lửa huy hoàng, miệng lẩm bẩm:
- Nếu bọn mình thong thả một chút, từ từ nghĩ cách lên bờ thì đâu đến nỗi thảm hại thế này.
Y còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì bỗng nghe tiếng nổ đùng đùng, con thuyền vuông vỡ tan, lửa cháy ầm ầm.
Trên thuyền dường như bố trí toàn đồ dẫn hỏa nên lửa cháy rất mau lẹ.
Triển Diệp Thanh hổ thẹn trong lòng, đưa mắt nhìn Thương Bát nói:
- Nếu Thương huynh không giục giã rời thuyền cho mau thì bây giờ chúng ta đã bị chết cháy hết.
Thương Bát cười đáp:
- Cái đó chẳng qua phúc đáo tâm linh, chẳng có chi đáng kể.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Thế mới biết những người bôn tẩu giang hồ chỉ ỷ vào võ công thì không thể sống còn, mà phải thêm phần cơ trí mới mong tồn tại.
Thương Bát nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ đã qua cơ nguy hiểm. Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho sáu vị. Võ lâm Tứ đại hiền trước nay không bị lôi cuốn vào vòng thị phi chốn giang hồ, người võ lâm cũng không ai gây sự với các vị. Chuyến này Thẩm Mộc Phong muốn gia hại các vị nhưng chưa được. Nếu ta cứu tỉnh được bốn vị thì Bách Hoa sơn trang lại có thêm bốn tay cường địch.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ hoài nghi Thẩm Mộc Phong không những chỉ điểm huyệt các vị mà thôi.
Triển Diệp Thanh giật mình kinh hãi hỏi:
- Theo ý Tiêu đại hiệp thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ muốn nói ngoài chuyện điểm huyệt e rằng Thẩm Mộc Phong còn dùng thủ đoạn khác. Khó mà biết trước có cứu tỉnh được bọn họ hay không.
Thương Bát nói:
- Phải chăng đại ca muốn nói Thẩm Mộc Phong đã hạ độc vào người sáu vị này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!
Chàng ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Vừa rồi xảy ra cuộc ác đấu dưới thuyền chúng ta đã lâm vào thế kém. Nếu không có người ngấm ngầm viện trợ thì tiểu huynh đã bị thương dưới tay Hồng y quái nhân rồi. Quái nhân mặc thứ giáp cứng rắn phi thường, không sợ đao kiếm, thật là khó lòng đối phó. Hỡi ơi! Kim Lan, Ngọc Lan nói đúng lắm. Ngũ Long trận của Thẩm Mộc Phong thật ghê gớm. Đêm nay chúng ta mới chạm trán Ngũ Long đã bị nguy rồi . Nếu đủ cả Ngũ Long xuất hiện thì Thẩm Mộc Phong chẳng cần động thủ ba người chúng ta cũng khó lòng trốn thoát mà rời khỏi con thuyền vuông.
Thương Bát trầm ngâm hỏi:
- Ai đã ngấm ngầm viện trợ chúng ta?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh cũng không hiểu. Giữa lúc nguy nan người đó ra tay kịp thời, dường như y dùng ám khí bằng kim châm để đả thương hai mắt quái nhân.
Thương Bát đáp:
- Nếu là ám khí nhỏ như kim châm thì không thể bắn đi xa được. Người ám trợ dường như cách xa chúng ta không đầy ba trượng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế! Y ở gần mà chúng ta cũng không phát giác được hành tung.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Triển huynh ở ngaòi khoang thuyền có phát giác điều chi khả nghi chăng?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Thật là mắc cỡ! Tiểu đệ chẳng phát giác ra chỗ nào khả nghi.
Thương Bát hỏi:
- Đại ca có nhớ kim châm từ phía nào bắn tới không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh nhớ mang máng dường như những mũi kim châm từ cửa khoang thuyền bắn vào.
Triển Diệp Thanh nói:
- Nếu có người đứng bên sạp thuyền bắn ám khí thì tại hạ tin rằng không thể qua mắt mình được.
Triển Diệp Thanh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiêu huynh! Khi Tiêu huynh đang đánh nhau với Hồng y quái nhân dường như có tiếng đàn trầm trầm vọng lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì phải rồi! Bữa trước lệnh huynh cùng Tôn lão tiền bối chạm trán với bọn Thẩm Mộc Phong ở bên bờ hồ, khi hai bên sắp động thủ cũng nghe thấy tiếng đàn hòa với tiếng tiêu rồi Thẩm Mộc Phong hoang mang bỏ chạy. Đêm nay chúng ta lại nghe thấy tiếng đàn mà không có tiếng tiêu, Thẩm Mộc Phong cũng hốt hoảng bỏ trốn, thậm trí hắn cũng không kịp thi triển thủ đoạn độc ác đã chuẩn bị từ trước.
Thương Bát gật đầu đáp:
- Tiểu đệ cũng nghe thấy tiếng đàn trầm trầm. Cái đó chứng minh Thẩm Mộc Phong rất sợ tiếng đàn này.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu huynh nghi ngờ nắm kim châm kia cũng do người gẩy đàn phát ra.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người đó vẫn ẩn mình trong bóng tối để viện trợ chúng ta. Bữa trước y đã dùng kim châm để đả thương lão đại và lão tứ trong Nam Hải ngũ hung khiến chúng mang ơn chúng ta đã cứu trị mà không giúp Thẩm Mộc Phong nữa. Thế là chúng ta bớt được mấy tay kình địch.
Thương Bát nói:
- Lạ ở chỗ người đó không chịu giáp mặt chúng ta.
Triển Diệp Thanh vẫn lo lắng đến sự an nguy của sư huynh liền nói:
- Tiêu huynh! Tôn lão tiền bối và tệ sư huynh đều là những nhân vật lịch duyệt giang hồ, túc trí đa mưu. Nếu giải khai được huyệt đạo thì may ra các vị có thể giúp chúng ta giải thích mối nghi ngờ này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Triển huynh nói phải lắm. Nhưng tại hạ cảm thấy rất ít hi vọng thành công. Có điều mình cũng cứ thử xem.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiểu đệ hãy thử trước. Nếu không thành công thì Tiêu huynh ra tay cũng chưa muộn.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Nơi đây không tiện. Chúng ta hãy vào từ đường họ La thì hơn.
Dứt lời hắn ôm hai người áo xanh lên tiến về phía trước.
Mỗi người cắp hai người đi đến từ đường, đặt sáu lão xuống nhà đại sảnh.
Thương Bát nói:
- Tiểu đệ đi coi tình hình bốn mặt xem sao.
Triển Diệp Thanh nói:
- Xin Thương huynh cứ tùy tiện.
Rồi y đưa tay ra nắm bóp vào người Vô Vi đạo trưởng.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng chú ý theo dõi.
Vô Vi đạo trưởng nhắm mắt ngồi yên không nhúc nhích.
Triển Diệp Thanh thi triển công phu “Thôi cung quá huyệt” nắn bóp trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm nhưng Vô Vi đạo trưởng vẫn không biến chuyển chút nào.
Triển Diệp Thanh dừng lại lau mồ hôi trán nói:
- Đây chắc là một thủ pháp độc môn, tiểu đệ không làm gì được, chỉ còn trông vào Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ e rằng cũng khó thành công.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiêu huynh thử làm đi, bất tất phải khiêm nhượng.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống đặt bàn tay lên lưng Vô Vi đạo trưởng. Chàng ngầm vận chân khí trút nội lực vào người lão.
Sau một lúc chàng thu tay mặt về, vung tay trái vỗ vào bốn chỗ đại huyệt trên người Vô Vi đạo trưởng.
Chàng đã vận dụng hết mọi thủ pháp giải huyệt mà Vô Vi đạo trưởng vẫn chẳng có chuyển biến chi hết. Chàng thở dài nói:
- Không được rồi! Xem chừng chúng ta khó lòng giải khai được huyệt đạo cho mấy vị.
Lúc này Thương Bát đã trở vào trong đại sảnh. Hắn đặt tay lên ngực Vô Vi đạo trưởng thấy tim vẫn đập liền nói:
- Các vị vẫn còn sống.
Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười nói:
- Trong mình Vô Vi đạo trưởng quả có chỗ kinh mạch không thông. Chẳng hiểu Thẩm Mộc Phong dùng thủ pháp gì mà chúng ta không giải khai được huyệt đạo cho các vị.
Thương Bát nói:
- Thuật điểm huyệt của các phái lớn không giống nhau. Nào trảm mạch, nào chấn huyệt, nào phất huyệt. Chỉ cần hơi thở chưa tắt là vẫn có thể cứu được. Đại ca bất tất phải nóng nẩy. Chúng ta cứ thủng thẳng tìm cách.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Nếu không giải khai được huyệt đạo cho sáu người, chẳng lẽ chúng ta cứ cõng các vị chạy đi ư?
Thương Bát toan trả lời, đột nhiên nghe tiếng tiêu réo rắt vọng lại Tiếng tiêu này tuy nhỏ bé nhưng lọt vào tai mấy người tựa hồ sấm nổ. Ai nấy đều không khỏi sửng sốt.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay ra hiệu cho hai người đừng nói nữa để chàng chú ý lắng nghe.
Tiếng tiêu đầy vẻ thê thảm ai oán như khóc như than nổi lên giữa lúc canh khuya thanh vắng khiến người nghe không khỏi não nuột.
Tiếng tiêu bỗng dừng lại mà dư âm vẫn như văng vẳng bên tai.
Triển Diệp Thanh thở phào một tiếng khẽ nói:
- Tiếng tiêu buồn thảm vô cùng, tại hạ tưởng chừng như đứt đoạn can trường.
Thương Bát nói:
- Tiếng tiêu buồn thảm nhưng nghe rất rõ. Người thổi tiêu nhất định là một cao nhân trong võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Lúc nãy tiếng đàn trầm trầm, bây giờ lại tiếng tiêu réo rắt. Hai vị cao nhân gảy đàn thổi tiêu dường như ở gần đâu đây.
Thương Bát động tâm nói:
- Tiếng đàn vừa dứt, tiếng tiêu kế tiếp. Hai thứ âm nhạc này không lìa xa nhau....
Hắn chưa dứt lời bỗng tiếng đàn lại nổi lên.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu. Triển Diệp Thanh, Thương Bát đều bị tiếng đàn làm cho nao nao trong dạ, bất giác trong lòng thê thảm cơ hồ sa lụy.
Tiếng tiêu dừng lại mấy người tưởng chừng như ngủ mê choàng tỉnh, giơ tay lau nước mắt.
Triển Diệp Thanh đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng nói:
- Nếu đêm nay chúng ta không bị vướng sáu vị thì có thể đi tìm cho ra người gảy đàn.
Y chưa dứt lời, tiếng tiêu lại nổi lên nghe càng não nuột hơn cả tiếng đàn.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:
- Chúng ta thử đi coi xem.
Thương Bát hỏi:
- Đại ca định đi một mình?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ở đây còn sáu vị bị thương , chúng ta không thể nào bỏ đi hết được. Vậy hai vị ở lại chiếu cố, một mình tại hạ đi rồi trở về ngay.
Thương Bát nói:
- Nếu đại ca gặp địch nhân thì hú lên một tiếng làm hiệu cho bọn tiểu đệ đi tiếp viện.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu những người gẩy đàn thổi tiêu mà là địch nhân thì nhất định họ không giúp đỡ chúng ta.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Gia sư thường bảo những nhân vật mình mang tuyệt kỷ phần nhiều tính tình quái đản. Vạn nhất mà xảy ra chuyện xung chàng, tại hạ có bị thương về tay họ thì dù hai vị chạy đến cũng chưa chắc đã viện trợ gì được. Nếu sau một giờ tại hạ chưa trở lại thì hai vị cũng đừng chờ ở đây lâu, xin đưa Tôn lão tiền bối và mọi người về chỗ hẹn, bất tất phải kiếm tại hạ.
Lúc này bầu trời mây đen kéo đến che lấp cả ánh sao.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ cất bước đi về phía có tiếng tiêu. Chàng để hết tinh thần lắng nghe, chẳng hiểu mình đi về phương nào.
Tiếng tiêu mỗi lúc một gần. Trong bóng đêm Tiêu Lĩnh Vu phảng phất thấy có bóng người ngồi trên một tảng đá lớn.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng, trấn tĩnh tinh thần, vận mục lực nhìn quanh một lượt mới phát giác ra đây là một nơi hoang dã. Xa xa có một trái núi nhỏ đứng sừng sững.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nghĩ thầm:
- Người này để hết tâm trí vào việc thổi tiêu, ta đã hắng dặng mấy tiếng mà y cũng chưa nghe thấy.
Bất thình lình có tiếng quát hỏi:
- Ai?
Tiếng quát đột ngột này không phải do người thổi tiêu phát ra.
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người ở sau gốc cây cách đó không xa từ từ bước ra.
Tiêu Lĩnh Vu cảm giác thanh âm này rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời chàng không nghĩ được ra là ai.
Chàng toan trả lời bỗng nghe một thanh âm nhỏ bé lọt vào tai:
- Đừng có lên tiếng. Hãy đeo mặt nạ vào, không nên tiết lộ thân thế.
Thanh âm nhỏ bé này vừa lọt vào tai khiến Tiêu Lĩnh Vu không khỏi ngẩn người ra.
Chàng định thần lại, miễn cưỡng dằn mối xúc động trong lòng vội quay đi đeo mặt nạ vào.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy bóng người sau gốc cây lớn từ từ tiến lại.
Lúc này tiếng tiêu cũng im bặt. Thanh âm lạnh lẽo cất lên hỏi:
- Có phải Ngọc Đường đệ đệ đó không?
Bóng người đang đi về phía Tiêu Lĩnh Vu dừng lại nói:
- Phải rồi! Chính là tiểu đệ.
Thanh âm lạnh lẽo ra chiều tức giận nói:
- Xá muội đi tìm ngươi khắp chốn. Ngươi có biết không?
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Quả nhiên đúng thật. Gã này đã có lần mạo danh ta, tên gã là Lam Ngọc Đường.
Lại nghe Lam Ngọc Đường nói:
- Tiểu biểu muội tính tình nóng nẩy, tiểu đệ chịu không nổi nên không muốn gặp y.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Té ra người thổi tiêu và Lam Ngọc Đường là biểu huynh biểu muội.
Hồng y quái nhân bị hai đòn rất nặng, tuy mặc độc giáp hộ thân cũng không chịu nổi. Người hắn lão đảo sắp té xuống.
Thẩm Mộc Phong giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Mới mấy tháng không gặp mà công lực y đã tiến bộ quá nhiều. Gã này được những bậc danh sư truyền thụ đều là những nhân vật siêu quần bạt chúng. Đêm nay mà không giết gã đi thì e rằng sau này không còn cơ hội nào nữa.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Bỗng hắn hú lên một tiếng. Hồng y quái nhân đang lảo đảo sắp ngã, nghe tiếng hú liền đứng vững lại.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần mà ngươi không tỉnh ngộ thì đêm nay chẳng thể tha ngươi được nữa.
Hắn giơ tay phóng chưởng đánh tới Tiêu Lĩnh Vu.
Người hắn cao lớn, hai tay dài nên đứng cách chàng bốn thước mà hắn nhoai mình một cái vẫn có thể động tới sau lưng chàng.
Tiêu Lĩnh Vu mặt trước cũng có cường địch là quái nhân áo đỏ khiến chàng không dám phân tâm.
Chàng thấy Thẩm Mộc Phong phóng chưởng đánh tới phía sau mà không xoay lại nghinh địch được đành vận Cang thanh cương khí hộ vệ thân thể. Chàng định đánh ngã quái nhân áo đỏ rồi quay lại đấu với Thẩm Mộc Phong.
Thương Bát thấy Thẩm Mộc Phong đột nhiên ra tay tập kích Tiêu Lĩnh Vu . Tuy hắn biết sức mình không địch nổi nhưng chẳng thể không can thiệp liền vung bàn tính lên đánh vào khuỷu tay Thẩm Mộc Phong.
Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong cười lạt xoay tay trái búng một cái trúng chiếc bàn tính của Thương Bát.
Thương Bát thấy chiếc bàn tính bị đẩy bất lên coi bộ xuýt tuột khỏi tay thì không khỏi kinh hãi.
Bỗng thấy ánh hàn quang lấp loáng bay vọt về phía Hồng y quái nhân.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã phóng ra hai ngọn Thất hưu kiếm.
Thẩm Mộc Phong tay trái dùng chỉ lực đẩy bật bàn tính của Thương Bát , tay mặt đánh gần tới vai phải Tiêu Lĩnh Vu thì bị một luồng lực đạo vô hình chặn lại.
Bất giác hắn la lên:
- Hộ thân cương khí.
Hắn liền gia tăng mấy thành lực đạo, dựng bàn tay lên như đao chém xuống.
Luồng cương khí hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu chưa luyện đến chỗ đại thành, người khác trên giang hồ dĩ nhiên không đả thương được chàng, nhưng nội lực Thẩm Mộc Phong đặc biệt thâm hậu phá được luồng cương khí, đánh xuống như đao chém. Vai bên phải chàng bị tê chồn đau đớn cơ hồ không chịu nổi. Chàng biết mình đã bị thương, xương bả vai không gẫy cũng bị trật khớp.
Tiêu Lĩnh Vu bản tính quật cường, nghiến răng chịu đau không kêu một tiếng, lạng người lùi tạt ngang ra xa ba bước.
Thẩm Mộc Phong không thấy Tiêu Lĩnh Vu rên la, chẳng hiểu chàng bị thương nặng hay nhẹ. Tuy hắn vận nội lực phá được Hộ thân cương khí của đối phương nhưng cũng bị sức phản chấn làm cho cánh tay mặt tê chồn khó bề cử động.
Trong lúc nhất thời cánh tay mặt của hắn không thể vận động được ngay.
Diễn biến này xảy ra trong nháy mắt.
Lại nghe hai tiếng choang choảng vang lên. Triển Diệp Thanh phóng ra hai ngọn Thất hưu kiếm đều đánh trúng bả vai Hồng y quái nhân.
Nguyên Hồng y quái nhân tuy mặc áo giáp đao thương chém không vào nhưng hắn đã bị chưởng lực hùng hồn của Tiêu Lĩnh Vu làm cho nội phủ bị trọng thương nên Triển Diệp Thanh phóng hai thanh Thất hưu kiếm hắn cũng không tránh được mà bị đánh trúng.
Những thanh Thất hưu kiếm này đều đúc bằng thép ngàn năm, chuyên để phá nội gia khí công, nhưng không xuyên thủng được áo giáp, rơi cả xuống đất.
Thương Bát bỗng quát lên một tiếng thật to, vung chiếc bàn tính ra chiêu “Lãng chang tiêu nham” vận toàn lực đánh tới Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong tay mặt tê chồn đành chịu né tránh, vung tay trái phóng chưởng phản kích.
Thương Bát chưa kịp phóng ra chiêu thứ hai thì chưởng thế của Thẩm Mộc Phong đã đánh tới.
Ánh hào quang lóe lên, một thanh trường kiếm chém tới tay Thẩm Mộc Phong.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã nhảy vào vòng chiến phóng kiếm chém tới.
Thẩm Mộc Phong hạ thấp tay trái xuống tránh thế kiếm rồi quét ngang một cái phóng chưởng đánh ra.
Hán biến chiêu cực kỳ mau lẹ, bức bách Triển Diệp Thanh phải nhảy vọt lên đầu thuyền.
Thẩm Mộc Phong bật tiếng cười nham hiểm nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! E rằng con thuyền này sẽ là mồ chôn ngươi đó.
Hắn chưa dứt lời đột nhiên mấy tiếng leng keng vang lên. Một làn kim quang xé bầu không khí bắn tới Hồng y quái nhân.
Lúc này Hồng y quái nhân đã dồn Tiêu Lĩnh Vu vào góc con thuyền. Hắn chĩa mười móng tay nhọn hoắt như móng rồng từ từ chụp vào người Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vì tình thế bắt buộc phải nhịn đau đớn nơi bả vai, chuẩn bị toàn lực vào tay trái để đánh một quyền. Chàng định bụng dù mình có chết vì mười móng tay quái nhân thì cũng đánh cho hắn trọng thương.
Trong lúc chàng chuẩn bị đánh một đòn trí mạng thì một luồng kim quang bắn tới.
Hồng y quái nhân rú lên một tiếng, hai tay hắn đang nhằm chụp Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xoay lại bưng mắt. Hắn run lên một cái rồi té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thoát chết không khỏi ngẩn người. Tai chàng nghe thấy tiếng đàn trầm trầm vọng tới.
Thẩm Mộc Phong quát to một tiếng vung tay trái đánh về phía Thương Bát.
Hắn tung mình chạy lại cúi xuống ôm lấy Hồng y quái nhân lên, nhảy sang con thuyền nhỏ rẽ sóng đi ngay.
Động tác hắn cực kỳ mau lẹ.
Triển Diệp Thanh đứng trên sạp ngoài khoang thuyền ngó thấy Thẩm Mộc Phong nhảy sang thuyền nhỏ chạy đi cũng không kịp ngăn trở vì y bị chưởng lực của Thẩm Mộc Phong làm cho chấn động nội phủ, y đang ngấm ngầm vận khí điều dưỡng.
Sự thực dù Triển Diệp Thanh chưa bị thương chút nào cũng không ngăn cản nổi Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu đứng ngó Thẩm Mộc Phong cắp Hồng y quái nhân nhảy sang thuyền nhỏ, chàng chẳng khác gì người trong giấc mộng bừng tỉnh. Miệng chàng lẩm bẩm:
- Thật là nguy hiểm! Thật là nguy hiểm! Nếu Thẩm Mộc Phong cắp người áo đỏ vọt đi tiện tay đánh mình một chưởng thì mình chẳng chết cũng bị trọng thương.
Trong khoảng khắc này. cuộc sinh tử tồn vong treo trên sợi tóc khiến chàng nghĩ lại không khỏi rùng mình.
Chàng chú ý lắng nghe thì tiếng đàn kia đã im bặt từ lúc nào.
Thương Bát là tay lão luyện giang hồ. Sau cơn nguy biến hắn nghĩ ngay tới tình thế trước mắt, khẽ nói:
- Đại ca! Chúng ta phải cắp mấy người này chạy đi cho lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bốn lão áo xanh cùng Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói:
- Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho sáu vị trước đã.
Thương Bát đáp:
- Không cần! Hãy đem người lên bờ rồi tìm cách giải huyệt cũng chưa muộn.
Hắn vừa nói vừa cắp hai lão áo xanh lên.
Tiêu Lĩnh Vu cắp Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà còn Triển Diệp Thanh ôm hai lão áo xanh kia.
Ba người ra khỏi khoang thuyền thấy bốn mặt sóng nước dạt dào. Con thuyền nhỏ đã bị Thẩm Mộc Phong cưỡi chạy đi rồi, không còn vật gì để lên bờ được.
Cả ba người không hiểu bơi lội, đứng nhìn làn nước biếc, lâm vào tình trạng anh hùng không đất dụng võ.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi:
- Làm thế nào đi được?
Thương Bát đáp:
- Cái ao này không lớn lắm, cách bờ chỉ chừng mấy trượng. Chúng ta nhảy xuống nước lội vào bờ càng lẹ càng tốt.
Triển Diệp Thanh lấy làm kỳ hỏi:
- Sao lại vội thế?
Thương Bát đáp:
- Trên con thuyền vuông này e rằng có điều cổ quái.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta chạy lẹ đi.
Chành đề khí toan nhảy xuống nước thì thấy Thương Bát đặt hai lão áo xanh xuống, phóng chưởng đánh binh hai cái. Hai tấm cánh cửa khoang thuyền rơi xuống nước.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy xuống. Chàng đặt Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà lên cánh cửa. Còn chàng lội xuống nước.
Thương Bát và Triển Diệp Thanh cũng đặt mấy người kia lên cánh cửa đẩy vào bờ.
Triển Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống, quần áo ướt đầu đìa, y quay lại ngó con thuyền vuông đèn lửa huy hoàng, miệng lẩm bẩm:
- Nếu bọn mình thong thả một chút, từ từ nghĩ cách lên bờ thì đâu đến nỗi thảm hại thế này.
Y còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì bỗng nghe tiếng nổ đùng đùng, con thuyền vuông vỡ tan, lửa cháy ầm ầm.
Trên thuyền dường như bố trí toàn đồ dẫn hỏa nên lửa cháy rất mau lẹ.
Triển Diệp Thanh hổ thẹn trong lòng, đưa mắt nhìn Thương Bát nói:
- Nếu Thương huynh không giục giã rời thuyền cho mau thì bây giờ chúng ta đã bị chết cháy hết.
Thương Bát cười đáp:
- Cái đó chẳng qua phúc đáo tâm linh, chẳng có chi đáng kể.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Thế mới biết những người bôn tẩu giang hồ chỉ ỷ vào võ công thì không thể sống còn, mà phải thêm phần cơ trí mới mong tồn tại.
Thương Bát nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ đã qua cơ nguy hiểm. Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho sáu vị. Võ lâm Tứ đại hiền trước nay không bị lôi cuốn vào vòng thị phi chốn giang hồ, người võ lâm cũng không ai gây sự với các vị. Chuyến này Thẩm Mộc Phong muốn gia hại các vị nhưng chưa được. Nếu ta cứu tỉnh được bốn vị thì Bách Hoa sơn trang lại có thêm bốn tay cường địch.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ hoài nghi Thẩm Mộc Phong không những chỉ điểm huyệt các vị mà thôi.
Triển Diệp Thanh giật mình kinh hãi hỏi:
- Theo ý Tiêu đại hiệp thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ muốn nói ngoài chuyện điểm huyệt e rằng Thẩm Mộc Phong còn dùng thủ đoạn khác. Khó mà biết trước có cứu tỉnh được bọn họ hay không.
Thương Bát nói:
- Phải chăng đại ca muốn nói Thẩm Mộc Phong đã hạ độc vào người sáu vị này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!
Chàng ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Vừa rồi xảy ra cuộc ác đấu dưới thuyền chúng ta đã lâm vào thế kém. Nếu không có người ngấm ngầm viện trợ thì tiểu huynh đã bị thương dưới tay Hồng y quái nhân rồi. Quái nhân mặc thứ giáp cứng rắn phi thường, không sợ đao kiếm, thật là khó lòng đối phó. Hỡi ơi! Kim Lan, Ngọc Lan nói đúng lắm. Ngũ Long trận của Thẩm Mộc Phong thật ghê gớm. Đêm nay chúng ta mới chạm trán Ngũ Long đã bị nguy rồi . Nếu đủ cả Ngũ Long xuất hiện thì Thẩm Mộc Phong chẳng cần động thủ ba người chúng ta cũng khó lòng trốn thoát mà rời khỏi con thuyền vuông.
Thương Bát trầm ngâm hỏi:
- Ai đã ngấm ngầm viện trợ chúng ta?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh cũng không hiểu. Giữa lúc nguy nan người đó ra tay kịp thời, dường như y dùng ám khí bằng kim châm để đả thương hai mắt quái nhân.
Thương Bát đáp:
- Nếu là ám khí nhỏ như kim châm thì không thể bắn đi xa được. Người ám trợ dường như cách xa chúng ta không đầy ba trượng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế! Y ở gần mà chúng ta cũng không phát giác được hành tung.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Triển huynh ở ngaòi khoang thuyền có phát giác điều chi khả nghi chăng?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Thật là mắc cỡ! Tiểu đệ chẳng phát giác ra chỗ nào khả nghi.
Thương Bát hỏi:
- Đại ca có nhớ kim châm từ phía nào bắn tới không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh nhớ mang máng dường như những mũi kim châm từ cửa khoang thuyền bắn vào.
Triển Diệp Thanh nói:
- Nếu có người đứng bên sạp thuyền bắn ám khí thì tại hạ tin rằng không thể qua mắt mình được.
Triển Diệp Thanh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiêu huynh! Khi Tiêu huynh đang đánh nhau với Hồng y quái nhân dường như có tiếng đàn trầm trầm vọng lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì phải rồi! Bữa trước lệnh huynh cùng Tôn lão tiền bối chạm trán với bọn Thẩm Mộc Phong ở bên bờ hồ, khi hai bên sắp động thủ cũng nghe thấy tiếng đàn hòa với tiếng tiêu rồi Thẩm Mộc Phong hoang mang bỏ chạy. Đêm nay chúng ta lại nghe thấy tiếng đàn mà không có tiếng tiêu, Thẩm Mộc Phong cũng hốt hoảng bỏ trốn, thậm trí hắn cũng không kịp thi triển thủ đoạn độc ác đã chuẩn bị từ trước.
Thương Bát gật đầu đáp:
- Tiểu đệ cũng nghe thấy tiếng đàn trầm trầm. Cái đó chứng minh Thẩm Mộc Phong rất sợ tiếng đàn này.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu huynh nghi ngờ nắm kim châm kia cũng do người gẩy đàn phát ra.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người đó vẫn ẩn mình trong bóng tối để viện trợ chúng ta. Bữa trước y đã dùng kim châm để đả thương lão đại và lão tứ trong Nam Hải ngũ hung khiến chúng mang ơn chúng ta đã cứu trị mà không giúp Thẩm Mộc Phong nữa. Thế là chúng ta bớt được mấy tay kình địch.
Thương Bát nói:
- Lạ ở chỗ người đó không chịu giáp mặt chúng ta.
Triển Diệp Thanh vẫn lo lắng đến sự an nguy của sư huynh liền nói:
- Tiêu huynh! Tôn lão tiền bối và tệ sư huynh đều là những nhân vật lịch duyệt giang hồ, túc trí đa mưu. Nếu giải khai được huyệt đạo thì may ra các vị có thể giúp chúng ta giải thích mối nghi ngờ này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Triển huynh nói phải lắm. Nhưng tại hạ cảm thấy rất ít hi vọng thành công. Có điều mình cũng cứ thử xem.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiểu đệ hãy thử trước. Nếu không thành công thì Tiêu huynh ra tay cũng chưa muộn.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Nơi đây không tiện. Chúng ta hãy vào từ đường họ La thì hơn.
Dứt lời hắn ôm hai người áo xanh lên tiến về phía trước.
Mỗi người cắp hai người đi đến từ đường, đặt sáu lão xuống nhà đại sảnh.
Thương Bát nói:
- Tiểu đệ đi coi tình hình bốn mặt xem sao.
Triển Diệp Thanh nói:
- Xin Thương huynh cứ tùy tiện.
Rồi y đưa tay ra nắm bóp vào người Vô Vi đạo trưởng.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng chú ý theo dõi.
Vô Vi đạo trưởng nhắm mắt ngồi yên không nhúc nhích.
Triển Diệp Thanh thi triển công phu “Thôi cung quá huyệt” nắn bóp trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm nhưng Vô Vi đạo trưởng vẫn không biến chuyển chút nào.
Triển Diệp Thanh dừng lại lau mồ hôi trán nói:
- Đây chắc là một thủ pháp độc môn, tiểu đệ không làm gì được, chỉ còn trông vào Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ e rằng cũng khó thành công.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiêu huynh thử làm đi, bất tất phải khiêm nhượng.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống đặt bàn tay lên lưng Vô Vi đạo trưởng. Chàng ngầm vận chân khí trút nội lực vào người lão.
Sau một lúc chàng thu tay mặt về, vung tay trái vỗ vào bốn chỗ đại huyệt trên người Vô Vi đạo trưởng.
Chàng đã vận dụng hết mọi thủ pháp giải huyệt mà Vô Vi đạo trưởng vẫn chẳng có chuyển biến chi hết. Chàng thở dài nói:
- Không được rồi! Xem chừng chúng ta khó lòng giải khai được huyệt đạo cho mấy vị.
Lúc này Thương Bát đã trở vào trong đại sảnh. Hắn đặt tay lên ngực Vô Vi đạo trưởng thấy tim vẫn đập liền nói:
- Các vị vẫn còn sống.
Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười nói:
- Trong mình Vô Vi đạo trưởng quả có chỗ kinh mạch không thông. Chẳng hiểu Thẩm Mộc Phong dùng thủ pháp gì mà chúng ta không giải khai được huyệt đạo cho các vị.
Thương Bát nói:
- Thuật điểm huyệt của các phái lớn không giống nhau. Nào trảm mạch, nào chấn huyệt, nào phất huyệt. Chỉ cần hơi thở chưa tắt là vẫn có thể cứu được. Đại ca bất tất phải nóng nẩy. Chúng ta cứ thủng thẳng tìm cách.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Nếu không giải khai được huyệt đạo cho sáu người, chẳng lẽ chúng ta cứ cõng các vị chạy đi ư?
Thương Bát toan trả lời, đột nhiên nghe tiếng tiêu réo rắt vọng lại Tiếng tiêu này tuy nhỏ bé nhưng lọt vào tai mấy người tựa hồ sấm nổ. Ai nấy đều không khỏi sửng sốt.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay ra hiệu cho hai người đừng nói nữa để chàng chú ý lắng nghe.
Tiếng tiêu đầy vẻ thê thảm ai oán như khóc như than nổi lên giữa lúc canh khuya thanh vắng khiến người nghe không khỏi não nuột.
Tiếng tiêu bỗng dừng lại mà dư âm vẫn như văng vẳng bên tai.
Triển Diệp Thanh thở phào một tiếng khẽ nói:
- Tiếng tiêu buồn thảm vô cùng, tại hạ tưởng chừng như đứt đoạn can trường.
Thương Bát nói:
- Tiếng tiêu buồn thảm nhưng nghe rất rõ. Người thổi tiêu nhất định là một cao nhân trong võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Lúc nãy tiếng đàn trầm trầm, bây giờ lại tiếng tiêu réo rắt. Hai vị cao nhân gảy đàn thổi tiêu dường như ở gần đâu đây.
Thương Bát động tâm nói:
- Tiếng đàn vừa dứt, tiếng tiêu kế tiếp. Hai thứ âm nhạc này không lìa xa nhau....
Hắn chưa dứt lời bỗng tiếng đàn lại nổi lên.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu. Triển Diệp Thanh, Thương Bát đều bị tiếng đàn làm cho nao nao trong dạ, bất giác trong lòng thê thảm cơ hồ sa lụy.
Tiếng tiêu dừng lại mấy người tưởng chừng như ngủ mê choàng tỉnh, giơ tay lau nước mắt.
Triển Diệp Thanh đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng nói:
- Nếu đêm nay chúng ta không bị vướng sáu vị thì có thể đi tìm cho ra người gảy đàn.
Y chưa dứt lời, tiếng tiêu lại nổi lên nghe càng não nuột hơn cả tiếng đàn.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:
- Chúng ta thử đi coi xem.
Thương Bát hỏi:
- Đại ca định đi một mình?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ở đây còn sáu vị bị thương , chúng ta không thể nào bỏ đi hết được. Vậy hai vị ở lại chiếu cố, một mình tại hạ đi rồi trở về ngay.
Thương Bát nói:
- Nếu đại ca gặp địch nhân thì hú lên một tiếng làm hiệu cho bọn tiểu đệ đi tiếp viện.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu những người gẩy đàn thổi tiêu mà là địch nhân thì nhất định họ không giúp đỡ chúng ta.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Gia sư thường bảo những nhân vật mình mang tuyệt kỷ phần nhiều tính tình quái đản. Vạn nhất mà xảy ra chuyện xung chàng, tại hạ có bị thương về tay họ thì dù hai vị chạy đến cũng chưa chắc đã viện trợ gì được. Nếu sau một giờ tại hạ chưa trở lại thì hai vị cũng đừng chờ ở đây lâu, xin đưa Tôn lão tiền bối và mọi người về chỗ hẹn, bất tất phải kiếm tại hạ.
Lúc này bầu trời mây đen kéo đến che lấp cả ánh sao.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ cất bước đi về phía có tiếng tiêu. Chàng để hết tinh thần lắng nghe, chẳng hiểu mình đi về phương nào.
Tiếng tiêu mỗi lúc một gần. Trong bóng đêm Tiêu Lĩnh Vu phảng phất thấy có bóng người ngồi trên một tảng đá lớn.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng, trấn tĩnh tinh thần, vận mục lực nhìn quanh một lượt mới phát giác ra đây là một nơi hoang dã. Xa xa có một trái núi nhỏ đứng sừng sững.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nghĩ thầm:
- Người này để hết tâm trí vào việc thổi tiêu, ta đã hắng dặng mấy tiếng mà y cũng chưa nghe thấy.
Bất thình lình có tiếng quát hỏi:
- Ai?
Tiếng quát đột ngột này không phải do người thổi tiêu phát ra.
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người ở sau gốc cây cách đó không xa từ từ bước ra.
Tiêu Lĩnh Vu cảm giác thanh âm này rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời chàng không nghĩ được ra là ai.
Chàng toan trả lời bỗng nghe một thanh âm nhỏ bé lọt vào tai:
- Đừng có lên tiếng. Hãy đeo mặt nạ vào, không nên tiết lộ thân thế.
Thanh âm nhỏ bé này vừa lọt vào tai khiến Tiêu Lĩnh Vu không khỏi ngẩn người ra.
Chàng định thần lại, miễn cưỡng dằn mối xúc động trong lòng vội quay đi đeo mặt nạ vào.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy bóng người sau gốc cây lớn từ từ tiến lại.
Lúc này tiếng tiêu cũng im bặt. Thanh âm lạnh lẽo cất lên hỏi:
- Có phải Ngọc Đường đệ đệ đó không?
Bóng người đang đi về phía Tiêu Lĩnh Vu dừng lại nói:
- Phải rồi! Chính là tiểu đệ.
Thanh âm lạnh lẽo ra chiều tức giận nói:
- Xá muội đi tìm ngươi khắp chốn. Ngươi có biết không?
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Quả nhiên đúng thật. Gã này đã có lần mạo danh ta, tên gã là Lam Ngọc Đường.
Lại nghe Lam Ngọc Đường nói:
- Tiểu biểu muội tính tình nóng nẩy, tiểu đệ chịu không nổi nên không muốn gặp y.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Té ra người thổi tiêu và Lam Ngọc Đường là biểu huynh biểu muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.