Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
Chương 73: Ép nước đường mật (Phần 1)
Sơ Tán Ngân Hà
15/02/2022
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật kéo tên nhóc say quắc cần câu về nhà, đặt lên sô pha.
Đường Ngữ lẩm bẩm, mặt đỏ bừng, mơ màng mở mắt ra nhìn thấy trên tấm thảm đối diện bàn trà có đặt hộp quà cao gần một mét.
"Em mở ra nhìn thử." Băng Mật chỉ vào hộp quà.
Đường Ngữ kích động, cựa quậy đứng lên: "Đây là bất ngờ dành cho em hả?!" Cậu vừa mới đứng chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỳ xuống đất.
Đường Ngữ chật vật đi đến chỗ hộp quà. Tay cậu hơi run, có lẽ là do quá kích động, nhưng cậu lại không dám mở ra.
Băng Mật cười: "Bất ngờ mười tám cộng của em đó, em không tò mò hả?"
"A..." Giọng điệu của Đường Ngữ có hơi không khỏe, không phải là mấy thứ đồ không phù hợp cho thiếu nhi chứ?
Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, cậu vẫn cúi người mở hộp quà ra. Khi mở tới lớp cuối cùng, mặt Đường Ngữ ngây ra. Cậu ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chú.
Trên đế hộp quà có một đôi búp bê bằng kẹo đường mặc đồng phục. Bộ đồng phục đó chính là đồng phục trường Phục Cao, cặp sách là cái cặp mà bình thường hai người hay đeo, giày là đôi Đường Ngữ hay mang. Mà đằng sau lưng áo đồng phục chính là tranh chân dung mà Đường Ngữ vẽ. Từng chi tiết nhỏ đều được phô bày.
Đương nhiên... mặt hai người là mặt của cậu và Băng Mật.
Búp bê trông giống Đường Ngữ kia kéo tay búp bê Băng Mật, đầu dựa vào vai Băng Mật, trông vừa tự nhiên vừa thân mật.
"Hu hu hu..." Bỗng dưng Đường Ngữ òa khóc.
Băng Mật bị dọa, vội vàng hỏi cậu bị làm sao, có phải xấu quá không, hay là làm cậu thất vọng rồi?
Ngờ đâu Đường Ngữ nức nở: "Không phải... hu hu... búp bê đường đẹp như vậy, em không muốn ăn đâu..."
Băng Mật dở khóc dở cười. Hắn đè trán, xoa đầu an ủi cậu: "Yên tâm đi, búp bê đường này chỉ cần em thích, anh sẽ niêm phong nó lại, dùng thủy tinh bảo vệ, tặng em cho em ngắm cả đời, chịu không?"
"Ừm ừm," Lần này Đường Ngữ gật đầu, rồi lại hỏi, "Anh mua ở đâu vậy?"
"Em quên rồi hả, bố anh có một cái xưởng, anh đến xưởng nhờ thợ làm. Độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho em thôi."
"Vậy anh có làm không?"
"Anh... nặn hỏng mất mặt em, cuối cùng là bác thợ sửa lại theo ảnh chụp." Băng Mật thật thà nói, suy cho cùng hắn cũng không chuyên nghiệp, nặn búp bê đường hơi xấu. Nếu mà dám nặn Đường Ngữ xấu, cậu nhất định sẽ nổi nóng, dù sao cậu cũng rất để tâm đến nhan sắc của mình.
Đường Ngữ khom lưng nhìn kỹ mặt hai con búp bê, lẩm bẩm: "Lần sau dẫn em đến xưởng nhà anh đi, em tự nặn."
"Được." Băng Mật nuông chiều nói.
Nào ngờ Đường Ngữ lại nói: "Đồ dối trá, chẳng mười tám cộng tí nào, rõ ràng đây là đồ cho trẻ con mà."
"Thế có bất ngờ không?" Băng Mật hỏi cậu.
"Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng không phải bất ngờ mười tám cộng." Đường Ngữ cẩn thận nâng bệ đứng của búp bê đường lên, cẩn thận đặt lên bàn trà, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của Băng Mật đang đứng đằng sau.
Vừa mới đặt xuống, Đường Ngữ đã bị hắn ôm lấy từ sau lưng, sau đó loạng choạng đứng không vững, hai người ngồi phịch xuống sô pha.
Băng Mật kêu lên một tiếng: "Em cố tình đấy à?"
"Đâu có đâu."
Băng Mật cười, ôm lấy người đang say xỉn trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em thành niên rồi đúng không?"
"Nói thừa." Đường Ngữ mềm như bông dựa lưng vào người Băng Mật.
"Vậy em có còn nhớ trước đó em hứa gì với anh không?"
"!" Đường Ngữ lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn hắn, "Em quên rồi, quên thật đó."
"Nhóc lừa đảo." Băng Mật nhìn là biết cậu đã nhớ ra nhưng muốn nuốt lời, còn lâu hắn mới cho.
Hắn nắm chặt cái cằm trắng nõn của Đường Ngữ, lấp kín môi cậu.
Hôn đến tận khi cậu mềm nhũn, Băng Mật mới buông ra, ghé sát vào tai cậu nói: "Chín năm giáo dục bắt buộc dạy cho chúng ta biết là, làm người phải giữ chữ tín. Lúc trước em ở trên giường anh mở đùi ra... ưm..."
Đường Ngữ bịt miệng Băng Mật. Cho dù cậu có hơi choáng nhưng vẫn biết xấu hổ, biết lúc đó mình hứa cái gì. Lúc đó cậu ỷ mình chưa đủ tuổi nên nói năng bừa bãi, nhưng đến lúc phải đối mặt cậu lại nhát gan, đúng vậy, lại nhát gan.
Băng Mật nhẹ nhàng gỡ tay Đường Ngữ ra, tiếp tục kề sát vào tai cậu nói: "Nhiệm vụ cuối cùng mà 520 giao là cái gì ấy nhỉ, à, ép nước ~"
Đường Ngữ cứng đờ.
Warning: Đoạn tiếp theo yếu tố quan hệ tình dục chưa có sự đồng thuận, nếu không chấp nhận được vui lòng skip.
Băng Mật: "Hơn nữa anh đã hứa là phải cho em một bất ngờ mười tám cộng rồi, tất nhiên là phải giữ lời hứa, em nói có đúng không?"
"Không cần đâu không cần đâu." Đường Ngữ lắc đầu, thậm chí còn muốn trốn khỏi vòng tay của Băng Mật, nhưng cậu phát hiện mình yếu đến buồn cười, không dịch chuyển được miếng nào bèn ra sức xoay người.
Vốn dĩ Băng Mật vẫn muốn đùa giỡn với cậu, nhưng mà cậu lại cứ xoay tới lui ngay chỗ quan trọng của hắn, chọc cho người anh em không nhịn được, một hai phải ngẩng đầu lên.
Băng Mật than một tiếng trầm khàn, bóp chặt eo Đường Ngữ, chẳng nói chẳng rằng bế cậu theo kiểu công chúa chạy lên lầu, mặc kệ người trong lòng đang giãy giụa.
"Hu hu hu... Anh đừng có ăn em, em là thỏ trắng thành tinh, dưới em còn hàng ngàn hàng vạn con thỏ trắng, chúng nó sẽ trả thù anh đấy!" Đường Ngữ cắn một cái lên vai Băng Mật.
Băng Mật: "..." Xem ra bây giờ Đường Ngữ say thật rồi, lần nào say cậu cũng nghĩ mình là thỏ trắng thành tinh. Con thỏ trắng thành tinh này cắn người hơi đau.
Sau khi vào phòng ngủ, Băng Mật tùy ý đá một cái cho cửa đóng lại. Đường Ngữ lăn vào giường lớn, chổng mông lên, chui đầu dưới gối, đập gối la thật to: "Các anh em, mau tới cứu tôi, tôi sắp bị sói ăn thịt rồi!"
"Bốp" Bàn tay vỗ lên cái mông vểnh của thỏ trắng thành tinh.
"Á á á, không được sờ mông thỏ!" Đường Ngữ lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lập tức lại bị "sói" đè xuống, không lăn được nữa.
Đường Ngữ vươn tay ra đẩy, kết quả lại phát hiện áo đối phương không biết đã cởi từ lúc nào, cho nên thứ cậu sờ được là da thịt hắn, nóng chết mất...
"Thật ngại quá," Băng Mật cúi người, môi đụng vào vành tai cậu, "Anh chỉ muốn sờ thử xem em có phải thỏ thật không, nhưng lại phát hiện ra..."
"Cái gì?" Đường Ngữ cố gắng nghiêm túc lắng nghe.
"Phát hiện ra em không có đuôi, em là con thỏ giả." Băng Mật nói xong thổi một cái vào tai cậu.
Khiến cho con thỏ giả run lên.
"Không thể nào, em là thỏ trắng thành tinh thật mà, em có đuôi mà, không tin em cởi ra cho anh xem!" Đường Ngữ lập tức bắt đầu cởi quần.
Băng Mật cười nham hiểm, như thể đã thực hiện được âm mưu của mình. Ai bảo hắn hiểu Đường Ngữ như vậy.
Đường Ngữ cởi quần xong rồi lần mò tìm đuôi nhỏ.
Hả?
Đuôi của mình đâu?
Đuôi của mình bị mất rồi!
"A? Đuôi của em bị người ta cắt rồi..." Đường Ngữ mặt tràn đầy khổ đau, lại dúi đầu vào gối chổng mông lên, ngoảnh mặt vào gối la to: "Các anh em, mau mang cho tôi một cái đuôi... Á!"
Cậu lại bị người đánh mông, nhưng lần này tiếng đánh khác lần trước, bởi vì... cậu không có mặc quần!
"Á á á, đồ dê xồm!" Đường Ngữ đau buồn phẫn nộ che mông, xoay người trợn mắt nhìn người trước mặt.
Băng Mật lại trông có vẻ rất vô tội: "Anh đang giúp em mà, bởi vì anh phát hiện đuôi của em không phải bị cắt mà là bị rụt vào."
"Rụt, rụt vào?" Đường Ngữ lơ mơ hỏi.
"Ừ." Băng Mật nghiêm túc, "Anh thử xem có đánh cho nó ra được không."
"Ồ... thì ra là vậy," Đường Ngữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, may mà đuôi của mình vẫn còn, chỉ bị rụt vào, cậu lập tức xin Băng Mật giúp đỡ: "Vậy sói ơi, anh có thể đánh cho nó chạy ra giúp em được không?"
Băng Mật đưa tay che môi cố nhịn cười, hắn đang định trêu cậu, ai ngờ Đường Ngữ trở mình, lại chổng mông lên, hơn nữa không bận tâm gì mà hướng về hắn.
Đường Ngữ nắm chặt chăn: "Xin sói hãy vỗ cho cái đuôi chui ra giúp em."
Băng Mật: "...!" Lần tấn công này hơi mạnh, khiến hắn nghĩ có phải mình đùa hơi quá trớn rồi không. Khoan đã, hình như Đường Ngữ không nhớ chuyện xảy ra sau khi say, cho dù có nhớ cũng mất thật lâu.
Thế thì không được.
Đúng, phải ghi hình lại để hôm sau có thể gợi cho Đường Ngữ nhớ lại.
520 lặng lẽ nhìn Băng Mật quay video: "..." Trong lòng nó chửi một tiếng mé nó, thật là kích thích. Vốn dĩ nó đặc biệt tới để ghi hình làm tư liệu sống cho các hệ thống khác xem, không ngờ... há há há Băng Mật cũng quay video!!!
Lúc này Băng Mật không quay Đường Ngữ, mà là đang cầm một lọ gel bôi trơn bước đến trước mặt Đường Ngữ, nghiêm túc giới thiệu: "Đây là dầu thánh để bôi ở... ờm... gốc đuôi, anh có thể..." Hắn ngại quá không bịa tiếp được.
Trong lòng 520 cười ầm lêm: Má nó chứ dầu thánh! Há há há há...
Ngờ đâu Đường Ngữ vô cùng biết ơn: "Cảm ơn anh nha, nghe nói cái dầu thành này quý giá lắm, chỉ bôi một chút thôi là đã có hiệu quả rồi. Nhờ anh bôi giúp em nhé."
"..." Băng Mật đỡ trán, chầm chậm nói, "Cái này không phải bôi ở ngoài, mà phải bôi ở bên trong. Đuôi của em rụt vào trong một cái lỗ rất nhỏ, anh phải thò ngón tay vào đó."
"Không sao, chỉ cần có thể làm cho đuôi của em mọc ra là được." Đường Ngữ cắn chặt răng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hai tay nắm chặt drap giường sạch sẽ.
Băng Mật nén cười, "Nếu tay anh không với tới, có thể anh sẽ phải dùng một cái gậy thô hơn cứng hơn, vậy có sao không?"
"Hả..." Đường Ngữ hơi sợ, không biết từ khi nào mắt đã ướt sũng, trông vừa mơ màng vừa đáng thương, "Có đau không?"
Băng Mật an ủi cậu: "Anh sẽ làm nhẹ thôi."
Hắn có cảm giác mình là người xấu, cái loại người cực kỳ cực kỳ xấu ấy, như đang dụ dỗ thiếu niên ngây thơ trong sáng chìm vào dòng sông tình dục.
Không biết ngày mai tỉnh lại Đường Ngữ có khóc không.
Hay là nhẹ nhàng một chút đi.
Rõ ràng trước đó hắn đã tự gõ chuông cảnh báo bản thân, nhưng lúc chạm vào đối phương vẫn có hơi mất kiểm soát. Hắn vốn tưởng ngày mai mới được nhìn thấy Đường Ngữ khóc, kết quả bây giờ cậu đã khóc rồi, vừa khóc vừa co người.
Bên trong cũng rụt tới rụt lui. Băng Mật đã trút bỏ lốt cừu bên ngoài, để lộ bản tính như sói dữ. Hốc mắt hắn đỏ lên, hơi thở cũng nóng rực, tựa như một chú ong bắp cày không ngừng dùng "vũ khí sắc bén" đốt con mồi dưới thân.
Con mồi bị "đốt" đến nỗi mềm nhìn như nước, ngoài khóc ra chẳng còn làm được gì.
"Không cần đuôi nữa đâu... hu hu..." Đường Ngữ lấy tay che miệng mà khóc, mắt ầng ậc nước, y như một con búp bê vải rách nát.
"Không được, anh lại đi sâu vào một chút, biết đâu lại bắt được cái đuôi." Băng Mật ấn tay cậu lên đỉnh đầu. Hắn muốn nghe Đường Ngữ khóc.
Không biết đã qua bao lâu, mèo lớn đè thỏ trắng thành tinh ra mà yêu thương hết lần này đến lần khác, một người khóc lóc nói không cần đuôi nữa, một người nói sắp bắt được rồi. Kết quả là đến tận khi thỏ trắng thành tinh ngất xỉu cũng không bắt được.
520: "..." Tui chảy máu mũi rồi hả, à không, tui không có máu. Có thể là thanh máu đã cạn.
Quá kích thích!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Bọn họ đang ép nước, xin đừng quay lén, OK?
520: Không công bằng, rõ ràng Băng Mật cũng quay!
Băng Mật kéo tên nhóc say quắc cần câu về nhà, đặt lên sô pha.
Đường Ngữ lẩm bẩm, mặt đỏ bừng, mơ màng mở mắt ra nhìn thấy trên tấm thảm đối diện bàn trà có đặt hộp quà cao gần một mét.
"Em mở ra nhìn thử." Băng Mật chỉ vào hộp quà.
Đường Ngữ kích động, cựa quậy đứng lên: "Đây là bất ngờ dành cho em hả?!" Cậu vừa mới đứng chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỳ xuống đất.
Đường Ngữ chật vật đi đến chỗ hộp quà. Tay cậu hơi run, có lẽ là do quá kích động, nhưng cậu lại không dám mở ra.
Băng Mật cười: "Bất ngờ mười tám cộng của em đó, em không tò mò hả?"
"A..." Giọng điệu của Đường Ngữ có hơi không khỏe, không phải là mấy thứ đồ không phù hợp cho thiếu nhi chứ?
Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, cậu vẫn cúi người mở hộp quà ra. Khi mở tới lớp cuối cùng, mặt Đường Ngữ ngây ra. Cậu ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chú.
Trên đế hộp quà có một đôi búp bê bằng kẹo đường mặc đồng phục. Bộ đồng phục đó chính là đồng phục trường Phục Cao, cặp sách là cái cặp mà bình thường hai người hay đeo, giày là đôi Đường Ngữ hay mang. Mà đằng sau lưng áo đồng phục chính là tranh chân dung mà Đường Ngữ vẽ. Từng chi tiết nhỏ đều được phô bày.
Đương nhiên... mặt hai người là mặt của cậu và Băng Mật.
Búp bê trông giống Đường Ngữ kia kéo tay búp bê Băng Mật, đầu dựa vào vai Băng Mật, trông vừa tự nhiên vừa thân mật.
"Hu hu hu..." Bỗng dưng Đường Ngữ òa khóc.
Băng Mật bị dọa, vội vàng hỏi cậu bị làm sao, có phải xấu quá không, hay là làm cậu thất vọng rồi?
Ngờ đâu Đường Ngữ nức nở: "Không phải... hu hu... búp bê đường đẹp như vậy, em không muốn ăn đâu..."
Băng Mật dở khóc dở cười. Hắn đè trán, xoa đầu an ủi cậu: "Yên tâm đi, búp bê đường này chỉ cần em thích, anh sẽ niêm phong nó lại, dùng thủy tinh bảo vệ, tặng em cho em ngắm cả đời, chịu không?"
"Ừm ừm," Lần này Đường Ngữ gật đầu, rồi lại hỏi, "Anh mua ở đâu vậy?"
"Em quên rồi hả, bố anh có một cái xưởng, anh đến xưởng nhờ thợ làm. Độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho em thôi."
"Vậy anh có làm không?"
"Anh... nặn hỏng mất mặt em, cuối cùng là bác thợ sửa lại theo ảnh chụp." Băng Mật thật thà nói, suy cho cùng hắn cũng không chuyên nghiệp, nặn búp bê đường hơi xấu. Nếu mà dám nặn Đường Ngữ xấu, cậu nhất định sẽ nổi nóng, dù sao cậu cũng rất để tâm đến nhan sắc của mình.
Đường Ngữ khom lưng nhìn kỹ mặt hai con búp bê, lẩm bẩm: "Lần sau dẫn em đến xưởng nhà anh đi, em tự nặn."
"Được." Băng Mật nuông chiều nói.
Nào ngờ Đường Ngữ lại nói: "Đồ dối trá, chẳng mười tám cộng tí nào, rõ ràng đây là đồ cho trẻ con mà."
"Thế có bất ngờ không?" Băng Mật hỏi cậu.
"Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng không phải bất ngờ mười tám cộng." Đường Ngữ cẩn thận nâng bệ đứng của búp bê đường lên, cẩn thận đặt lên bàn trà, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của Băng Mật đang đứng đằng sau.
Vừa mới đặt xuống, Đường Ngữ đã bị hắn ôm lấy từ sau lưng, sau đó loạng choạng đứng không vững, hai người ngồi phịch xuống sô pha.
Băng Mật kêu lên một tiếng: "Em cố tình đấy à?"
"Đâu có đâu."
Băng Mật cười, ôm lấy người đang say xỉn trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em thành niên rồi đúng không?"
"Nói thừa." Đường Ngữ mềm như bông dựa lưng vào người Băng Mật.
"Vậy em có còn nhớ trước đó em hứa gì với anh không?"
"!" Đường Ngữ lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn hắn, "Em quên rồi, quên thật đó."
"Nhóc lừa đảo." Băng Mật nhìn là biết cậu đã nhớ ra nhưng muốn nuốt lời, còn lâu hắn mới cho.
Hắn nắm chặt cái cằm trắng nõn của Đường Ngữ, lấp kín môi cậu.
Hôn đến tận khi cậu mềm nhũn, Băng Mật mới buông ra, ghé sát vào tai cậu nói: "Chín năm giáo dục bắt buộc dạy cho chúng ta biết là, làm người phải giữ chữ tín. Lúc trước em ở trên giường anh mở đùi ra... ưm..."
Đường Ngữ bịt miệng Băng Mật. Cho dù cậu có hơi choáng nhưng vẫn biết xấu hổ, biết lúc đó mình hứa cái gì. Lúc đó cậu ỷ mình chưa đủ tuổi nên nói năng bừa bãi, nhưng đến lúc phải đối mặt cậu lại nhát gan, đúng vậy, lại nhát gan.
Băng Mật nhẹ nhàng gỡ tay Đường Ngữ ra, tiếp tục kề sát vào tai cậu nói: "Nhiệm vụ cuối cùng mà 520 giao là cái gì ấy nhỉ, à, ép nước ~"
Đường Ngữ cứng đờ.
Warning: Đoạn tiếp theo yếu tố quan hệ tình dục chưa có sự đồng thuận, nếu không chấp nhận được vui lòng skip.
Băng Mật: "Hơn nữa anh đã hứa là phải cho em một bất ngờ mười tám cộng rồi, tất nhiên là phải giữ lời hứa, em nói có đúng không?"
"Không cần đâu không cần đâu." Đường Ngữ lắc đầu, thậm chí còn muốn trốn khỏi vòng tay của Băng Mật, nhưng cậu phát hiện mình yếu đến buồn cười, không dịch chuyển được miếng nào bèn ra sức xoay người.
Vốn dĩ Băng Mật vẫn muốn đùa giỡn với cậu, nhưng mà cậu lại cứ xoay tới lui ngay chỗ quan trọng của hắn, chọc cho người anh em không nhịn được, một hai phải ngẩng đầu lên.
Băng Mật than một tiếng trầm khàn, bóp chặt eo Đường Ngữ, chẳng nói chẳng rằng bế cậu theo kiểu công chúa chạy lên lầu, mặc kệ người trong lòng đang giãy giụa.
"Hu hu hu... Anh đừng có ăn em, em là thỏ trắng thành tinh, dưới em còn hàng ngàn hàng vạn con thỏ trắng, chúng nó sẽ trả thù anh đấy!" Đường Ngữ cắn một cái lên vai Băng Mật.
Băng Mật: "..." Xem ra bây giờ Đường Ngữ say thật rồi, lần nào say cậu cũng nghĩ mình là thỏ trắng thành tinh. Con thỏ trắng thành tinh này cắn người hơi đau.
Sau khi vào phòng ngủ, Băng Mật tùy ý đá một cái cho cửa đóng lại. Đường Ngữ lăn vào giường lớn, chổng mông lên, chui đầu dưới gối, đập gối la thật to: "Các anh em, mau tới cứu tôi, tôi sắp bị sói ăn thịt rồi!"
"Bốp" Bàn tay vỗ lên cái mông vểnh của thỏ trắng thành tinh.
"Á á á, không được sờ mông thỏ!" Đường Ngữ lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lập tức lại bị "sói" đè xuống, không lăn được nữa.
Đường Ngữ vươn tay ra đẩy, kết quả lại phát hiện áo đối phương không biết đã cởi từ lúc nào, cho nên thứ cậu sờ được là da thịt hắn, nóng chết mất...
"Thật ngại quá," Băng Mật cúi người, môi đụng vào vành tai cậu, "Anh chỉ muốn sờ thử xem em có phải thỏ thật không, nhưng lại phát hiện ra..."
"Cái gì?" Đường Ngữ cố gắng nghiêm túc lắng nghe.
"Phát hiện ra em không có đuôi, em là con thỏ giả." Băng Mật nói xong thổi một cái vào tai cậu.
Khiến cho con thỏ giả run lên.
"Không thể nào, em là thỏ trắng thành tinh thật mà, em có đuôi mà, không tin em cởi ra cho anh xem!" Đường Ngữ lập tức bắt đầu cởi quần.
Băng Mật cười nham hiểm, như thể đã thực hiện được âm mưu của mình. Ai bảo hắn hiểu Đường Ngữ như vậy.
Đường Ngữ cởi quần xong rồi lần mò tìm đuôi nhỏ.
Hả?
Đuôi của mình đâu?
Đuôi của mình bị mất rồi!
"A? Đuôi của em bị người ta cắt rồi..." Đường Ngữ mặt tràn đầy khổ đau, lại dúi đầu vào gối chổng mông lên, ngoảnh mặt vào gối la to: "Các anh em, mau mang cho tôi một cái đuôi... Á!"
Cậu lại bị người đánh mông, nhưng lần này tiếng đánh khác lần trước, bởi vì... cậu không có mặc quần!
"Á á á, đồ dê xồm!" Đường Ngữ đau buồn phẫn nộ che mông, xoay người trợn mắt nhìn người trước mặt.
Băng Mật lại trông có vẻ rất vô tội: "Anh đang giúp em mà, bởi vì anh phát hiện đuôi của em không phải bị cắt mà là bị rụt vào."
"Rụt, rụt vào?" Đường Ngữ lơ mơ hỏi.
"Ừ." Băng Mật nghiêm túc, "Anh thử xem có đánh cho nó ra được không."
"Ồ... thì ra là vậy," Đường Ngữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, may mà đuôi của mình vẫn còn, chỉ bị rụt vào, cậu lập tức xin Băng Mật giúp đỡ: "Vậy sói ơi, anh có thể đánh cho nó chạy ra giúp em được không?"
Băng Mật đưa tay che môi cố nhịn cười, hắn đang định trêu cậu, ai ngờ Đường Ngữ trở mình, lại chổng mông lên, hơn nữa không bận tâm gì mà hướng về hắn.
Đường Ngữ nắm chặt chăn: "Xin sói hãy vỗ cho cái đuôi chui ra giúp em."
Băng Mật: "...!" Lần tấn công này hơi mạnh, khiến hắn nghĩ có phải mình đùa hơi quá trớn rồi không. Khoan đã, hình như Đường Ngữ không nhớ chuyện xảy ra sau khi say, cho dù có nhớ cũng mất thật lâu.
Thế thì không được.
Đúng, phải ghi hình lại để hôm sau có thể gợi cho Đường Ngữ nhớ lại.
520 lặng lẽ nhìn Băng Mật quay video: "..." Trong lòng nó chửi một tiếng mé nó, thật là kích thích. Vốn dĩ nó đặc biệt tới để ghi hình làm tư liệu sống cho các hệ thống khác xem, không ngờ... há há há Băng Mật cũng quay video!!!
Lúc này Băng Mật không quay Đường Ngữ, mà là đang cầm một lọ gel bôi trơn bước đến trước mặt Đường Ngữ, nghiêm túc giới thiệu: "Đây là dầu thánh để bôi ở... ờm... gốc đuôi, anh có thể..." Hắn ngại quá không bịa tiếp được.
Trong lòng 520 cười ầm lêm: Má nó chứ dầu thánh! Há há há há...
Ngờ đâu Đường Ngữ vô cùng biết ơn: "Cảm ơn anh nha, nghe nói cái dầu thành này quý giá lắm, chỉ bôi một chút thôi là đã có hiệu quả rồi. Nhờ anh bôi giúp em nhé."
"..." Băng Mật đỡ trán, chầm chậm nói, "Cái này không phải bôi ở ngoài, mà phải bôi ở bên trong. Đuôi của em rụt vào trong một cái lỗ rất nhỏ, anh phải thò ngón tay vào đó."
"Không sao, chỉ cần có thể làm cho đuôi của em mọc ra là được." Đường Ngữ cắn chặt răng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hai tay nắm chặt drap giường sạch sẽ.
Băng Mật nén cười, "Nếu tay anh không với tới, có thể anh sẽ phải dùng một cái gậy thô hơn cứng hơn, vậy có sao không?"
"Hả..." Đường Ngữ hơi sợ, không biết từ khi nào mắt đã ướt sũng, trông vừa mơ màng vừa đáng thương, "Có đau không?"
Băng Mật an ủi cậu: "Anh sẽ làm nhẹ thôi."
Hắn có cảm giác mình là người xấu, cái loại người cực kỳ cực kỳ xấu ấy, như đang dụ dỗ thiếu niên ngây thơ trong sáng chìm vào dòng sông tình dục.
Không biết ngày mai tỉnh lại Đường Ngữ có khóc không.
Hay là nhẹ nhàng một chút đi.
Rõ ràng trước đó hắn đã tự gõ chuông cảnh báo bản thân, nhưng lúc chạm vào đối phương vẫn có hơi mất kiểm soát. Hắn vốn tưởng ngày mai mới được nhìn thấy Đường Ngữ khóc, kết quả bây giờ cậu đã khóc rồi, vừa khóc vừa co người.
Bên trong cũng rụt tới rụt lui. Băng Mật đã trút bỏ lốt cừu bên ngoài, để lộ bản tính như sói dữ. Hốc mắt hắn đỏ lên, hơi thở cũng nóng rực, tựa như một chú ong bắp cày không ngừng dùng "vũ khí sắc bén" đốt con mồi dưới thân.
Con mồi bị "đốt" đến nỗi mềm nhìn như nước, ngoài khóc ra chẳng còn làm được gì.
"Không cần đuôi nữa đâu... hu hu..." Đường Ngữ lấy tay che miệng mà khóc, mắt ầng ậc nước, y như một con búp bê vải rách nát.
"Không được, anh lại đi sâu vào một chút, biết đâu lại bắt được cái đuôi." Băng Mật ấn tay cậu lên đỉnh đầu. Hắn muốn nghe Đường Ngữ khóc.
Không biết đã qua bao lâu, mèo lớn đè thỏ trắng thành tinh ra mà yêu thương hết lần này đến lần khác, một người khóc lóc nói không cần đuôi nữa, một người nói sắp bắt được rồi. Kết quả là đến tận khi thỏ trắng thành tinh ngất xỉu cũng không bắt được.
520: "..." Tui chảy máu mũi rồi hả, à không, tui không có máu. Có thể là thanh máu đã cạn.
Quá kích thích!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Bọn họ đang ép nước, xin đừng quay lén, OK?
520: Không công bằng, rõ ràng Băng Mật cũng quay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.