Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
Chương 23: Ông trời
Sơ Tán Ngân Hà
26/06/2021
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Bài đăng đầu tiên là của Đường Ngữ, caption: Cậu nhỏ của tui là cậu nhỏ tốt nhất.
Ảnh là hình chụp chung của Đường Ngữ và Lý Dịch Sâm.
Ở góc chụp này, có thể thấy người cầm điện thoại là Lý Dịch Sâm, còn Đường Ngữ thì đang nghiêng đầu, tay cầm một cây kem, cười xán lạn như mặt trời.
Đối với Băng Mật, hình ảnh hai người mỉm cười nhìn vào ống kính cực kỳ ngứa mắt, mà thứ khiến ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bùng lên là, Lý Dịch Sâm kia nhìn Đường Ngữ với ánh mắt âu yếm nuông chiều.
Băng Mật cực kỳ ghét ánh mắt này. Từ lần ánh nhìn đầu tiên hắn đã không thích Lý Dịch Sâm.
Cậu nhỏ à?
Hừ.
Băng Mật nhíu mày nhìn chằm chằm vào gương mặt Đường Ngữ. Cậu ấy cười xán lạn đến như vậy, đôi mắt như ẩn chứa sao trời. Chắc là đi chơi rất vui vẻ đúng không?
Hắn chưa bao giờ bấm thích trong vòng bạn bè, chỉ nhìn rồi lướt qua, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Dù hắn đã chặn hết chỉ còn mỗi Đường Ngữ, thói quen đó vẫn không thay đổi.
Hơn nữa, hắn không muốn để Đường Ngữ biết mình xem vòng bạn bè của cậu ấy. Băng Mật tắt màn hình rồi bỗng thở dài, nhìn sách nhưng một chữ cũng không đọc vào. Hắn không biết vì sao trong lòng mình lại nghèn nghẹn.
Loại cảm xúc không tên này khiến Băng Mật có hơi bối rối. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể xử lý bất kỳ cảm xúc nào, nhưng một khi đã liên quan đến Đường Ngữ, hắn lại bó tay không giải quyết được.
Hắn hối hận. Hối hận vì lúc ấy đã nói không muốn Đường Ngữ đi cùng.
Nhưng mà... Nhưng mà, hắn không cần bạn bè, bởi vì hắn đã quen cô độc một mình rồi. Băng Mật xoắn xuýt đến mức không đọc nổi sách.
Phòng ngủ rộng như vậy nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một đôi chân dài trong bộ đồ ở nhà bước về phía lan can. Gió khẽ lùa từ ban công, mang theo hơi lạnh len vào quần áo phong phanh của Băng Mật.
Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên trời đêm, còn Đường Ngữ ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập.
Cái tên trên bức thư chỉ mới viết được năm lần đã bị vứt qua một bên, thỉnh thoảng lay động theo làn gió thổi.
520:【 Thân ái, nhiệm vụ "Đường mật ngọt ngào" bắt đầu~】
【Á, hôm nay tao mới làm xong bài môn Văn thôi.】Đường Ngữ lúng túng nhìn một đống bài tập còn chưa đụng vào.
【Ai kêu hôm nay cậu đi ra ngoài chơi với Lý Dịch Sâm. Vốn dĩ là phải trừ điểm của cậu, nhưng đó là do nguyên nhân đặc thù, nên thôi bỏ qua, nhưng mà không có lần sau đâu đó~】
【Coi như mày còn có lương tâm.】
Đường Ngữ vẫn phải cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào khung tin nhắn.
Tên nhóc ấu trĩ: Có đó không?
Cậu bé cầm cờ: Không.
Tên nhóc ấu trĩ:...
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu đang viết tên của tôi à?
Cậu bé cầm cờ: Ừ.
Đường Ngữ ôm điện thoại cười ha hả, chẳng biết vì sao chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Băng Mật vùi đầu chép tên giống mình cậu lại thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Nhưng sau đó mặc cho Đường Ngữ có bắt chuyện thế nào đi chăng nữa thì Băng Mật vẫn cứ lạnh nhạt. Rõ rành rành là cố ý.
Tên nhóc ấu trĩ: Rõ ràng là cậu bảo không muốn về nhà cùng tôi, cậu dỗi cái gì?!
Cậu còn gửi thêm cả meme bé trai tức giận chống nạnh.
Cậu bé cầm cờ: Tôi không có dỗi.
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu có dỗi, nói đi, cậu dỗi cái gì?
Cậu bé cầm cờ: Không có.
520:【Ký chủ, đã hết mười phút rồi, mặc kệ Băng Mật đi.】
【Ế? Mày vậy mà muốn tao bơ cậu ta?】Đường Ngữ ngạc nhiên, vì vốn dĩ là 520 bắt cậu dính lấy Băng Mật.
Kết quả là câu tiếp theo của 520 làm Đường Ngữ trợn trắng mắt: 【Đàn ông ấy mà, cứ thích bị treo cơ, có thế thì anh ta mới có thể nhớ cậu mãi không quên.】
【...】Đường Ngữ phục rồi, nhịn không được mà hỏi, 【Hệ thống bọn bây có phải đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp không, hay phải nói là, có phải hệ thống tụi bây yêu đương với nhau không, cho nên kinh nghiệm mới phong phú như vậy?】
【Á á á, ký chủ, hệ thống thì làm mà sao yêu nhau được, bọn tui không có tình cảm!】520 muốn phang một cái vào đầu Đường Ngữ.
Băng Mật thấy Đường Ngữ không trả lời bèn nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, nhìn đến lúc nó tự tắt đi. Hắn cho rằng Đường Ngữ sẽ hỏi tới cùng, nhưng mà không có, vậy mà lại không có.
Hắn lấy sách bài tập môn Toán mình mua ra bắt đầu giải. Mỗi khi tâm trạng không tốt hắn sẽ giải đề, vì lúc chìm đắm trong thế giới kỳ diệu của Toán học, hắn sẽ quên đi hiện thực đầy muộn phiền.
Mười giờ rưỡi rồi mà Đương Ngữ vẫn chưa làm xong một nửa chỗ bài tập. Cậu nhìn sang tờ giấy viết thư màu hồng, rồi lại nhìn đống bài tập còn lại.
Cậu cảm giác mình đang thấy bài thi mọc tay, không ngừng vẫy gọi cậu, quyến rũ cậu mau mau làm. Còn tờ giấy viết thư màu hồng thì lẻ loi ngồi ngốc một chỗ, một mình tự vui trông thấy mà thương.
Đường Ngữ lẩm bẩm: "Trẫm không thích tiện tì yêu diễm, trẫm chỉ thích mỹ nhân lạnh lùng." Sau đó yên tâm cầm giấy viết thư lên.
【Cậu làm hoàng đế đến nghiện luôn rồi hả?】520 nhịn không được mà mỉa mai.
Dưới ánh đèn, Đường Ngữ nghiêm túc viết từng nét bút, gò mỗi nét móc, sổ*, hồi tiểu học luyện chữ cũng không nghiêm túc bằng.
*Ở đây bản gốc tác giả để "hoành chiết thụ câu", là một nét bút thư pháp, gồm ngang, gập, móc.
Mỗi khi viết xong tên Băng Mật một lần, Đường Ngữ sẽ nở một nụ cười hài lòng. Càng viết càng nhiều, đến nỗi bây giờ tâm trí cậu tràn ngập cái tên Băng Mật.
Chép tên một trăm lần hết gần một tiếng, Đường Ngữ thở ra một hơi thật dài, đóng nắp bút rồi cầm giấy viết thư màu hồng đi tới đi lui thưởng thức.
Ừm, không tệ, mình viết rất đẹp.
Khoan đã, Băng Mật chưa nói địa chỉ nhà cậu ta, vậy mình phải gửi đi đâu?
Tên nhóc ấu trĩ: Gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi.
Cậu bé cầm cờ: Cậu hỏi tôi cái này để làm gì?
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu mất trí nhớ rồi hả? Không nói địa chỉ thì tôi gửi thư đến nhà cậu bằng niềm tin à?
Đường Ngữ đợi khoảng ba phút mới thấy Cậu bé cầm cờ gửi tới một chuỗi địa chỉ.
Ể?
Địa chỉ này không phải là cái khu biệt thự kia à, hình như cách tiểu khu nhà mình cũng không xa lắm.
Cậu bé cầm cờ: Địa chỉ nhà cậu.
Đường Ngữ lập tức gửi qua, nhưng lại là địa chỉ chỗ bảo vệ ở ngoài cổng tiểu khu.
Băng Mật nhìn địa chỉ mà Đường Ngữ gửi, bọn họ thật sự đã trao đổi địa chỉ?
Thật ra hôm nay lúc nói gửi thư, Băng Mật đã nghĩ đến rồi, nhưng mà hắn vẫn quyết định làm như thế.
Hắn muốn biết địa chỉ nhà Đường Ngữ.
Thật ra Băng Mật là người rất chú trọng riêng tư, ngay cả khi thầy chủ nhiệm quan tâm hỏi chuyện gia đình hắn, hắn cũng chỉ nói nửa thật nửa giả, dừng lại đúng lúc*. Lão Mã có hỏi cũng không hỏi được gì.
*"点到即止" ý là vừa đủ, có điểm dừng.
Nếu có người dám hỏi địa chỉ nhà hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói, nhưng mà, Đường Ngữ khiến hắn tin tưởng.
Mười hai giờ đúng, đêm khuya tĩnh lặng.
Điện thoại Băng Mật đổ chuông, ai lại gọi điện thoại vào giờ này?
Trên màn hình hiện "Kim Giác đại vương"?
"?" Băng Mật nhíu mày nhận điện thoại.
"Alô..."
"Con trai đấy à! Dạo này tiêu hết tiền chưa, bố chuyển vào thẻ cho con?" Âm thanh đầu bên kia rất ồn ào, cho người ta biết xung quanh có rất nhiều người. Trong điện thoại phát ra giọng nói của cả nam lẫn nữ la hét bảo Băng tổng cẩn thận.
Hình như bố hắn say quắc cần câu luôn rồi.
Mặt Băng Mật phủ một lớp sương lạnh: "Không cần đâu."
"Hả? Con nói cái gì? Nói to lên, bố bảo Tống Ngân mang một tấm thẻ đến cho con nhé?"
Tống Ngân là bồ nhí Băng Vĩ Kiện nuôi gần đây, hai mươi sáu tuổi, trẻ trung xinh đẹp, gợi cảm quyến rũ, lúc nói chuyện với người khác tay chân không yên được. Băng Mật chỉ mới gặp một lần nhưng cô ta lại khiến hắn ghê tởm rất lâu.
Sao có thể để người phụ nữ xa lạ đáng ghét kia đến nhà mình?
Băng Mật lạnh nhạt nói: "Không cần đâu ạ." rồi cúp điện thoại.
Nhật ký cuộc gọi hiển thị trên màn hình toàn là tên các nhân vật giả tưởng.
Cả người Băng Mật cứng đờ, ai đã đụng vào điện thoại của hắn?!
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy hoảng hốt khi bị xâm phạm quyền riêng tư.
Ngón tay hắn cứng đờ ấn mở tin nhắn, phát hiện tất cả các tin nhắn quấy rầy từ số lạ đều là của hôm nay, còn ngày hôm qua đâu rồi?
Hắn nhớ rõ là mình không có xóa.
Trái tim Băng Mật nặng nề, điện thoại rõ ràng là có cài mật khẩu, vậy mà vẫn có người mở được.
Hắn lại ấn mở danh bạ, kéo từ đầu đến cuối ——
Cảnh sát trưởng Mèo Đen, Maruko-chan, Na Tra, Cừu Vui Vẻ, Naruto, Đường Tăng, Giả Bảo Ngọc, Doraemon, Batman, Vương Mẫu nương nương, Conan,...
*Dành cho những ai chưa biết, cảnh sát trưởng Mèo Đen là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình cùng tên, Giả Bảo Ngọc là nhân vật trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng".
"!" Băng Mật.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một cái biệt danh "Ông trời", đây là cái kiêu ngạo nhất trong số đó.
Trong lòng hắn biết là ai rồi.
"Reng reng reng ——" tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh thức Đường Ngữ đang ngủ gật trên bàn.
Cậu dụi mắt, cầm điện thoại lên, nhìn cũng không biết là ai, bực bội nhận điện thoại. "Alo! Hơn nửa đêm rồi còn thiếu đạo đức đi quấy nhiễu mộng xuân của người khác à?"
"Mộng xuân đẹp không?"
Âm thanh lành lạnh truyền vào tai Đường Ngữ làm cậu rùng mình, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt trợn tròn, lý nha lý nhí: "Không tồi."
Đầu bên kia cười chế giễu, sau đó: "Chuyện điện thoại tôi cậu giải thích thế nào?"
Đường Ngữ kinh hãi tột độ. Băng Mật phát hiện rồi, Băng Mật phát hiện rồi, Băng Mật phát hiện rồi!
Á á á á, cậu ta bây giờ mới phát hiện, á á á, tui xong đời rồi xong đời rồi.
Trong một phút, Đường Ngữ tưởng tượng ra các cảnh bị Băng Mật bắt nạt, không rét mà run, thật sự rất đáng sợ.
Đừng có trách tôi, tôi cũng đâu có muốn đụng vào điện thoại cậu đâu. Muốn trách thì đi mà trách 520 ấy, tất cả là tại nó ép tôi, tôi vô tội!
Nhưng mà Băng Mật không thể nghe thấy tiếng lòng của Đường Ngữ, vì cậu chỉ dám la hét trong lòng.
Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới.
Giọng Đường Ngữ run rẩy: "À ờm... Tôi tôi tôi..."
"Ngày mai cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý." Băng Mật nhả ra mấy chữ này rồi lập tức cúp máy.
Đường Ngữ vẫn ngẩn ngơ duy trì động tác kia. Giải thích? Giải thích kiểu gì? Khai 520 ra hả?
Thôi bỏ đi, cậu đi chết luôn cho xong.
520:【Ký chủ yên tâm nè~ chẳng phải lúc trước cậu đã chọn "Thẻ tha thứ" à, có thẻ trong tay thì sao phải sợ?】
【... Tao hận mày.】
Sáng sớm hôm sau, mắt Đường Ngữ thâm như gấu trúc. Lúc ăn sáng, Lý Dư Phân nghiền ngẫm con trai mình thật lâu, sau đó nhịn không được mà hỏi: "Cục cưng, dạo này con đang yêu đương đúng không?"
"Không có ạ!" Đường Ngữ giật mình, nhanh chóng cắn một miếng bánh bao thật lớn, vội vàng đeo cặp, cầm một phần đồ ăn sáng khác, rồi đạp cửa chạy đi.
Lý Dư Phân vốn định tìm cơ hội hỏi Kha Đô một chút, nhưng Kha Đô ở trọ trong trường rồi. Bà rất muốn biết gần đây con trai bị làm sao mà nắng mưa thất thường hệt như đang yêu đương.
Không có Kha Đô lảm nhảm ríu rít bên cạnh, Đường Ngữ lại cảm thấy đường đến trường vô cùng quạnh quẽ.
Gửi thư xong, Đường Ngữ ủ rũ bước đi, vừa ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Băng Mật!
Chuẩn không cần chỉnh, cậu đã nhìn thấy bóng lưng Băng Mật rất nhiều lần, lúc đi đường hắn có thói quen đút hai tay vào túi quần, hơn nữa, quần đồng phục không dài bằng chân hắn nên để lộ một đoạn cổ chân.
Đường Ngữ rất phấn khích, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp được Băng Mật trên đường đi học đó.
Cậu vội vàng chạy tới, nhảy một cái đến trước mặt Băng Mật: "Chào buổi sáng nha!"
"..." Băng Mật dừng lại quay đầu sang chỗ khác như thể bị Đường Ngữ tung tăng nhảy nhót chọc cười.
*活蹦乱跳 (Hoạt bính loạn khiêu): nhảy nhót, sống động, vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
"Chào buổi sáng đàn anh."
"À?" Lúc này Đường Ngữ mới nhìn thấy có người bên cạnh Băng Mật. Nam sinh này mặc đồng phục trường Phục Cao, đang cười với cậu.
Đường Ngữ vẫy tay với nam sinh: "Éc... Chào cậu nha."
Nam sinh kia có vóc người bình thường, khoảng 1m75, mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh, ngay cả cặp sách cũng đeo thẳng thớm, gương mặt thanh tú hơi ngại ngùng, vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan.
Nhưng mà, cậu ta là gì của Băng Mật?
Nam sinh đó ngại ngùng nhìn Đường Ngữ, cậu hỏi: "Anh là anh Đường Ngữ đúng không ạ?"
"Ừa ừa... Chào cậu, cậu là?"
"Em là em họ của anh Băng Mật, tên là Tỉnh Hiến, lớp 10-3 ở dưới lầu lớp các anh, em thường xuyên thấy anh Đường Ngữ." Tỉnh Hiến nói.
Hóa ra là em họ của Băng Mật, bây giờ cậu mới biết. Chẳng lẽ bọn họ bình thường vẫn đi học cùng nhau à?
Đường Ngữ thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng vì đó là em họ của Băng Mật, nên phải đối xử thật lịch sự.
Đường Ngữ lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong ví ra đưa cho Tỉnh Hiến: "Rất vui được gặp em, mời em một viên kẹo nhé, đây là lễ gặp mặt."
Tỉnh Hiến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bộ dáng được chiều mà sợ, nhận kẹo sữa nhưng ngại nên không bóc ra ăn mà chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn.
Băng Mật đen mặt: "Đi thôi."
Gặp ai cũng cho kẹo.
Đường Ngữ thấy Băng Mật đen mặt, mà vừa nãy rõ ràng còn rất vui vẻ, xem ra chuyện hôm qua khiến Băng Mật không vui đến tận bây giờ. Ba người cùng đi, Đường Ngữ đi ở giữa, cậu ngậm một lúc mới lúng túng hỏi: "Cậu sửa cái danh bạ kia rồi hả?"
"Không thì sao hả Ông trời." Băng Mật oán cậu một cậu.
"Phụt..." Tỉnh Hiến nhịn không được cười thành tiếng.
Đường Ngữ bị vặn đến tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn tiếp tục: "Lúc đó tôi sơ ý mở khóa điện thoại cậu, vốn là định sửa biệt danh của mình, kết quả là ngứa tay nên sửa lại hết luôn..."
Lời nói dối này giả đến mức quỷ cũng không tin.
Tối hôm qua Băng Mật đã suy luận ra toàn bộ quá trình phạm tội, hắn nhìn thẳng phía trước: "Cậu nhìn lén tôi mở khóa điện thoại, rồi nhân lúc tôi không có mặt mà mở khóa đọc tin nhắn của tôi, sau đó xóa đi. Cậu sợ tôi phát hiện ra nên dương đông kích tây, sửa tên trong danh bạ của tôi, cho rằng như vậy thì tôi sẽ chỉ chú ý đến cái danh bạ mà bỏ qua tin nhắn," Hắn nhìn sang Đường Ngữ, "Tôi nói có đúng không? Ngu ngốc."
"Cậu thiệt là giỏi, quả là Conan nhập." Đường Ngữ chân chó vỗ tay.
"..." Băng Mật thở dài, trầm giọng nói, "Tôi muốn biết lý do."
"!" Đường Ngữ.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường một:
Tên nhóc ấu trĩ: Đời này tui chưa từng nghiêm túc viết tên ai một trăm lần đâu đó, Băng Mật cậu là người đầu tiên.
Cậu bé cầm cờ: Cũng là người cuối cùng.
Tiểu kịch trường hai:
Đường Ngữ bé nhỏ: Người nào đó lần nào cũng vào rồi lén xem vòng bạn bè của tui, không bấm like.
Tiểu Ngân Hà: Vậy chắc chắn là hắn ta crush cậu.
- --
*Hoành chiết thụ câu (横折竖勾) là nét thư pháp như hình, nhưng nét này người ta hay gọi là "hoành chiết câu" chứ không có chữ "thụ". Bọn tui cũng không biết tác giả đang liệt kê bốn nét hay chỉ là một nét thôi, mà tác giả còn viết sai chữ "câu" nữa. Hơn nữa, trong tên của Băng Mật không có nét này. Tui cũng không biết là tụi tui hiểu sai ý tác giả hay tác giả sai nữa...
*Kim giác đại vương: một trong hai nhân vật "Kim Giác Ngân Giác" trong "Tây Du Ký":))))))
Btw các bạn có thấy Đường Ngữ đặt tên rức là hợp lý hong? Ông bố là Kim giác đại vương, rồi ổng hẹn hò với bà tên là Ngân, hai người thành một đôi, rức chi là hợp lý đúng hong. Tui hong biết là tác giả cố ý hay cố tình nữa.
Đường Ngữ belike:
Bóc phốt Hoàng Thựn:
18/10/2020
Hết chương 23
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Bài đăng đầu tiên là của Đường Ngữ, caption: Cậu nhỏ của tui là cậu nhỏ tốt nhất.
Ảnh là hình chụp chung của Đường Ngữ và Lý Dịch Sâm.
Ở góc chụp này, có thể thấy người cầm điện thoại là Lý Dịch Sâm, còn Đường Ngữ thì đang nghiêng đầu, tay cầm một cây kem, cười xán lạn như mặt trời.
Đối với Băng Mật, hình ảnh hai người mỉm cười nhìn vào ống kính cực kỳ ngứa mắt, mà thứ khiến ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bùng lên là, Lý Dịch Sâm kia nhìn Đường Ngữ với ánh mắt âu yếm nuông chiều.
Băng Mật cực kỳ ghét ánh mắt này. Từ lần ánh nhìn đầu tiên hắn đã không thích Lý Dịch Sâm.
Cậu nhỏ à?
Hừ.
Băng Mật nhíu mày nhìn chằm chằm vào gương mặt Đường Ngữ. Cậu ấy cười xán lạn đến như vậy, đôi mắt như ẩn chứa sao trời. Chắc là đi chơi rất vui vẻ đúng không?
Hắn chưa bao giờ bấm thích trong vòng bạn bè, chỉ nhìn rồi lướt qua, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Dù hắn đã chặn hết chỉ còn mỗi Đường Ngữ, thói quen đó vẫn không thay đổi.
Hơn nữa, hắn không muốn để Đường Ngữ biết mình xem vòng bạn bè của cậu ấy. Băng Mật tắt màn hình rồi bỗng thở dài, nhìn sách nhưng một chữ cũng không đọc vào. Hắn không biết vì sao trong lòng mình lại nghèn nghẹn.
Loại cảm xúc không tên này khiến Băng Mật có hơi bối rối. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể xử lý bất kỳ cảm xúc nào, nhưng một khi đã liên quan đến Đường Ngữ, hắn lại bó tay không giải quyết được.
Hắn hối hận. Hối hận vì lúc ấy đã nói không muốn Đường Ngữ đi cùng.
Nhưng mà... Nhưng mà, hắn không cần bạn bè, bởi vì hắn đã quen cô độc một mình rồi. Băng Mật xoắn xuýt đến mức không đọc nổi sách.
Phòng ngủ rộng như vậy nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một đôi chân dài trong bộ đồ ở nhà bước về phía lan can. Gió khẽ lùa từ ban công, mang theo hơi lạnh len vào quần áo phong phanh của Băng Mật.
Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên trời đêm, còn Đường Ngữ ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập.
Cái tên trên bức thư chỉ mới viết được năm lần đã bị vứt qua một bên, thỉnh thoảng lay động theo làn gió thổi.
520:【 Thân ái, nhiệm vụ "Đường mật ngọt ngào" bắt đầu~】
【Á, hôm nay tao mới làm xong bài môn Văn thôi.】Đường Ngữ lúng túng nhìn một đống bài tập còn chưa đụng vào.
【Ai kêu hôm nay cậu đi ra ngoài chơi với Lý Dịch Sâm. Vốn dĩ là phải trừ điểm của cậu, nhưng đó là do nguyên nhân đặc thù, nên thôi bỏ qua, nhưng mà không có lần sau đâu đó~】
【Coi như mày còn có lương tâm.】
Đường Ngữ vẫn phải cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn vào khung tin nhắn.
Tên nhóc ấu trĩ: Có đó không?
Cậu bé cầm cờ: Không.
Tên nhóc ấu trĩ:...
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu đang viết tên của tôi à?
Cậu bé cầm cờ: Ừ.
Đường Ngữ ôm điện thoại cười ha hả, chẳng biết vì sao chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Băng Mật vùi đầu chép tên giống mình cậu lại thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Nhưng sau đó mặc cho Đường Ngữ có bắt chuyện thế nào đi chăng nữa thì Băng Mật vẫn cứ lạnh nhạt. Rõ rành rành là cố ý.
Tên nhóc ấu trĩ: Rõ ràng là cậu bảo không muốn về nhà cùng tôi, cậu dỗi cái gì?!
Cậu còn gửi thêm cả meme bé trai tức giận chống nạnh.
Cậu bé cầm cờ: Tôi không có dỗi.
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu có dỗi, nói đi, cậu dỗi cái gì?
Cậu bé cầm cờ: Không có.
520:【Ký chủ, đã hết mười phút rồi, mặc kệ Băng Mật đi.】
【Ế? Mày vậy mà muốn tao bơ cậu ta?】Đường Ngữ ngạc nhiên, vì vốn dĩ là 520 bắt cậu dính lấy Băng Mật.
Kết quả là câu tiếp theo của 520 làm Đường Ngữ trợn trắng mắt: 【Đàn ông ấy mà, cứ thích bị treo cơ, có thế thì anh ta mới có thể nhớ cậu mãi không quên.】
【...】Đường Ngữ phục rồi, nhịn không được mà hỏi, 【Hệ thống bọn bây có phải đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp không, hay phải nói là, có phải hệ thống tụi bây yêu đương với nhau không, cho nên kinh nghiệm mới phong phú như vậy?】
【Á á á, ký chủ, hệ thống thì làm mà sao yêu nhau được, bọn tui không có tình cảm!】520 muốn phang một cái vào đầu Đường Ngữ.
Băng Mật thấy Đường Ngữ không trả lời bèn nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, nhìn đến lúc nó tự tắt đi. Hắn cho rằng Đường Ngữ sẽ hỏi tới cùng, nhưng mà không có, vậy mà lại không có.
Hắn lấy sách bài tập môn Toán mình mua ra bắt đầu giải. Mỗi khi tâm trạng không tốt hắn sẽ giải đề, vì lúc chìm đắm trong thế giới kỳ diệu của Toán học, hắn sẽ quên đi hiện thực đầy muộn phiền.
Mười giờ rưỡi rồi mà Đương Ngữ vẫn chưa làm xong một nửa chỗ bài tập. Cậu nhìn sang tờ giấy viết thư màu hồng, rồi lại nhìn đống bài tập còn lại.
Cậu cảm giác mình đang thấy bài thi mọc tay, không ngừng vẫy gọi cậu, quyến rũ cậu mau mau làm. Còn tờ giấy viết thư màu hồng thì lẻ loi ngồi ngốc một chỗ, một mình tự vui trông thấy mà thương.
Đường Ngữ lẩm bẩm: "Trẫm không thích tiện tì yêu diễm, trẫm chỉ thích mỹ nhân lạnh lùng." Sau đó yên tâm cầm giấy viết thư lên.
【Cậu làm hoàng đế đến nghiện luôn rồi hả?】520 nhịn không được mà mỉa mai.
Dưới ánh đèn, Đường Ngữ nghiêm túc viết từng nét bút, gò mỗi nét móc, sổ*, hồi tiểu học luyện chữ cũng không nghiêm túc bằng.
*Ở đây bản gốc tác giả để "hoành chiết thụ câu", là một nét bút thư pháp, gồm ngang, gập, móc.
Mỗi khi viết xong tên Băng Mật một lần, Đường Ngữ sẽ nở một nụ cười hài lòng. Càng viết càng nhiều, đến nỗi bây giờ tâm trí cậu tràn ngập cái tên Băng Mật.
Chép tên một trăm lần hết gần một tiếng, Đường Ngữ thở ra một hơi thật dài, đóng nắp bút rồi cầm giấy viết thư màu hồng đi tới đi lui thưởng thức.
Ừm, không tệ, mình viết rất đẹp.
Khoan đã, Băng Mật chưa nói địa chỉ nhà cậu ta, vậy mình phải gửi đi đâu?
Tên nhóc ấu trĩ: Gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi.
Cậu bé cầm cờ: Cậu hỏi tôi cái này để làm gì?
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu mất trí nhớ rồi hả? Không nói địa chỉ thì tôi gửi thư đến nhà cậu bằng niềm tin à?
Đường Ngữ đợi khoảng ba phút mới thấy Cậu bé cầm cờ gửi tới một chuỗi địa chỉ.
Ể?
Địa chỉ này không phải là cái khu biệt thự kia à, hình như cách tiểu khu nhà mình cũng không xa lắm.
Cậu bé cầm cờ: Địa chỉ nhà cậu.
Đường Ngữ lập tức gửi qua, nhưng lại là địa chỉ chỗ bảo vệ ở ngoài cổng tiểu khu.
Băng Mật nhìn địa chỉ mà Đường Ngữ gửi, bọn họ thật sự đã trao đổi địa chỉ?
Thật ra hôm nay lúc nói gửi thư, Băng Mật đã nghĩ đến rồi, nhưng mà hắn vẫn quyết định làm như thế.
Hắn muốn biết địa chỉ nhà Đường Ngữ.
Thật ra Băng Mật là người rất chú trọng riêng tư, ngay cả khi thầy chủ nhiệm quan tâm hỏi chuyện gia đình hắn, hắn cũng chỉ nói nửa thật nửa giả, dừng lại đúng lúc*. Lão Mã có hỏi cũng không hỏi được gì.
*"点到即止" ý là vừa đủ, có điểm dừng.
Nếu có người dám hỏi địa chỉ nhà hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói, nhưng mà, Đường Ngữ khiến hắn tin tưởng.
Mười hai giờ đúng, đêm khuya tĩnh lặng.
Điện thoại Băng Mật đổ chuông, ai lại gọi điện thoại vào giờ này?
Trên màn hình hiện "Kim Giác đại vương"?
"?" Băng Mật nhíu mày nhận điện thoại.
"Alô..."
"Con trai đấy à! Dạo này tiêu hết tiền chưa, bố chuyển vào thẻ cho con?" Âm thanh đầu bên kia rất ồn ào, cho người ta biết xung quanh có rất nhiều người. Trong điện thoại phát ra giọng nói của cả nam lẫn nữ la hét bảo Băng tổng cẩn thận.
Hình như bố hắn say quắc cần câu luôn rồi.
Mặt Băng Mật phủ một lớp sương lạnh: "Không cần đâu."
"Hả? Con nói cái gì? Nói to lên, bố bảo Tống Ngân mang một tấm thẻ đến cho con nhé?"
Tống Ngân là bồ nhí Băng Vĩ Kiện nuôi gần đây, hai mươi sáu tuổi, trẻ trung xinh đẹp, gợi cảm quyến rũ, lúc nói chuyện với người khác tay chân không yên được. Băng Mật chỉ mới gặp một lần nhưng cô ta lại khiến hắn ghê tởm rất lâu.
Sao có thể để người phụ nữ xa lạ đáng ghét kia đến nhà mình?
Băng Mật lạnh nhạt nói: "Không cần đâu ạ." rồi cúp điện thoại.
Nhật ký cuộc gọi hiển thị trên màn hình toàn là tên các nhân vật giả tưởng.
Cả người Băng Mật cứng đờ, ai đã đụng vào điện thoại của hắn?!
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy hoảng hốt khi bị xâm phạm quyền riêng tư.
Ngón tay hắn cứng đờ ấn mở tin nhắn, phát hiện tất cả các tin nhắn quấy rầy từ số lạ đều là của hôm nay, còn ngày hôm qua đâu rồi?
Hắn nhớ rõ là mình không có xóa.
Trái tim Băng Mật nặng nề, điện thoại rõ ràng là có cài mật khẩu, vậy mà vẫn có người mở được.
Hắn lại ấn mở danh bạ, kéo từ đầu đến cuối ——
Cảnh sát trưởng Mèo Đen, Maruko-chan, Na Tra, Cừu Vui Vẻ, Naruto, Đường Tăng, Giả Bảo Ngọc, Doraemon, Batman, Vương Mẫu nương nương, Conan,...
*Dành cho những ai chưa biết, cảnh sát trưởng Mèo Đen là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình cùng tên, Giả Bảo Ngọc là nhân vật trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng".
"!" Băng Mật.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một cái biệt danh "Ông trời", đây là cái kiêu ngạo nhất trong số đó.
Trong lòng hắn biết là ai rồi.
"Reng reng reng ——" tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh thức Đường Ngữ đang ngủ gật trên bàn.
Cậu dụi mắt, cầm điện thoại lên, nhìn cũng không biết là ai, bực bội nhận điện thoại. "Alo! Hơn nửa đêm rồi còn thiếu đạo đức đi quấy nhiễu mộng xuân của người khác à?"
"Mộng xuân đẹp không?"
Âm thanh lành lạnh truyền vào tai Đường Ngữ làm cậu rùng mình, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt trợn tròn, lý nha lý nhí: "Không tồi."
Đầu bên kia cười chế giễu, sau đó: "Chuyện điện thoại tôi cậu giải thích thế nào?"
Đường Ngữ kinh hãi tột độ. Băng Mật phát hiện rồi, Băng Mật phát hiện rồi, Băng Mật phát hiện rồi!
Á á á á, cậu ta bây giờ mới phát hiện, á á á, tui xong đời rồi xong đời rồi.
Trong một phút, Đường Ngữ tưởng tượng ra các cảnh bị Băng Mật bắt nạt, không rét mà run, thật sự rất đáng sợ.
Đừng có trách tôi, tôi cũng đâu có muốn đụng vào điện thoại cậu đâu. Muốn trách thì đi mà trách 520 ấy, tất cả là tại nó ép tôi, tôi vô tội!
Nhưng mà Băng Mật không thể nghe thấy tiếng lòng của Đường Ngữ, vì cậu chỉ dám la hét trong lòng.
Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới.
Giọng Đường Ngữ run rẩy: "À ờm... Tôi tôi tôi..."
"Ngày mai cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý." Băng Mật nhả ra mấy chữ này rồi lập tức cúp máy.
Đường Ngữ vẫn ngẩn ngơ duy trì động tác kia. Giải thích? Giải thích kiểu gì? Khai 520 ra hả?
Thôi bỏ đi, cậu đi chết luôn cho xong.
520:【Ký chủ yên tâm nè~ chẳng phải lúc trước cậu đã chọn "Thẻ tha thứ" à, có thẻ trong tay thì sao phải sợ?】
【... Tao hận mày.】
Sáng sớm hôm sau, mắt Đường Ngữ thâm như gấu trúc. Lúc ăn sáng, Lý Dư Phân nghiền ngẫm con trai mình thật lâu, sau đó nhịn không được mà hỏi: "Cục cưng, dạo này con đang yêu đương đúng không?"
"Không có ạ!" Đường Ngữ giật mình, nhanh chóng cắn một miếng bánh bao thật lớn, vội vàng đeo cặp, cầm một phần đồ ăn sáng khác, rồi đạp cửa chạy đi.
Lý Dư Phân vốn định tìm cơ hội hỏi Kha Đô một chút, nhưng Kha Đô ở trọ trong trường rồi. Bà rất muốn biết gần đây con trai bị làm sao mà nắng mưa thất thường hệt như đang yêu đương.
Không có Kha Đô lảm nhảm ríu rít bên cạnh, Đường Ngữ lại cảm thấy đường đến trường vô cùng quạnh quẽ.
Gửi thư xong, Đường Ngữ ủ rũ bước đi, vừa ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Băng Mật!
Chuẩn không cần chỉnh, cậu đã nhìn thấy bóng lưng Băng Mật rất nhiều lần, lúc đi đường hắn có thói quen đút hai tay vào túi quần, hơn nữa, quần đồng phục không dài bằng chân hắn nên để lộ một đoạn cổ chân.
Đường Ngữ rất phấn khích, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp được Băng Mật trên đường đi học đó.
Cậu vội vàng chạy tới, nhảy một cái đến trước mặt Băng Mật: "Chào buổi sáng nha!"
"..." Băng Mật dừng lại quay đầu sang chỗ khác như thể bị Đường Ngữ tung tăng nhảy nhót chọc cười.
*活蹦乱跳 (Hoạt bính loạn khiêu): nhảy nhót, sống động, vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
"Chào buổi sáng đàn anh."
"À?" Lúc này Đường Ngữ mới nhìn thấy có người bên cạnh Băng Mật. Nam sinh này mặc đồng phục trường Phục Cao, đang cười với cậu.
Đường Ngữ vẫy tay với nam sinh: "Éc... Chào cậu nha."
Nam sinh kia có vóc người bình thường, khoảng 1m75, mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh, ngay cả cặp sách cũng đeo thẳng thớm, gương mặt thanh tú hơi ngại ngùng, vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan.
Nhưng mà, cậu ta là gì của Băng Mật?
Nam sinh đó ngại ngùng nhìn Đường Ngữ, cậu hỏi: "Anh là anh Đường Ngữ đúng không ạ?"
"Ừa ừa... Chào cậu, cậu là?"
"Em là em họ của anh Băng Mật, tên là Tỉnh Hiến, lớp 10-3 ở dưới lầu lớp các anh, em thường xuyên thấy anh Đường Ngữ." Tỉnh Hiến nói.
Hóa ra là em họ của Băng Mật, bây giờ cậu mới biết. Chẳng lẽ bọn họ bình thường vẫn đi học cùng nhau à?
Đường Ngữ thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng vì đó là em họ của Băng Mật, nên phải đối xử thật lịch sự.
Đường Ngữ lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong ví ra đưa cho Tỉnh Hiến: "Rất vui được gặp em, mời em một viên kẹo nhé, đây là lễ gặp mặt."
Tỉnh Hiến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bộ dáng được chiều mà sợ, nhận kẹo sữa nhưng ngại nên không bóc ra ăn mà chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn.
Băng Mật đen mặt: "Đi thôi."
Gặp ai cũng cho kẹo.
Đường Ngữ thấy Băng Mật đen mặt, mà vừa nãy rõ ràng còn rất vui vẻ, xem ra chuyện hôm qua khiến Băng Mật không vui đến tận bây giờ. Ba người cùng đi, Đường Ngữ đi ở giữa, cậu ngậm một lúc mới lúng túng hỏi: "Cậu sửa cái danh bạ kia rồi hả?"
"Không thì sao hả Ông trời." Băng Mật oán cậu một cậu.
"Phụt..." Tỉnh Hiến nhịn không được cười thành tiếng.
Đường Ngữ bị vặn đến tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn tiếp tục: "Lúc đó tôi sơ ý mở khóa điện thoại cậu, vốn là định sửa biệt danh của mình, kết quả là ngứa tay nên sửa lại hết luôn..."
Lời nói dối này giả đến mức quỷ cũng không tin.
Tối hôm qua Băng Mật đã suy luận ra toàn bộ quá trình phạm tội, hắn nhìn thẳng phía trước: "Cậu nhìn lén tôi mở khóa điện thoại, rồi nhân lúc tôi không có mặt mà mở khóa đọc tin nhắn của tôi, sau đó xóa đi. Cậu sợ tôi phát hiện ra nên dương đông kích tây, sửa tên trong danh bạ của tôi, cho rằng như vậy thì tôi sẽ chỉ chú ý đến cái danh bạ mà bỏ qua tin nhắn," Hắn nhìn sang Đường Ngữ, "Tôi nói có đúng không? Ngu ngốc."
"Cậu thiệt là giỏi, quả là Conan nhập." Đường Ngữ chân chó vỗ tay.
"..." Băng Mật thở dài, trầm giọng nói, "Tôi muốn biết lý do."
"!" Đường Ngữ.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường một:
Tên nhóc ấu trĩ: Đời này tui chưa từng nghiêm túc viết tên ai một trăm lần đâu đó, Băng Mật cậu là người đầu tiên.
Cậu bé cầm cờ: Cũng là người cuối cùng.
Tiểu kịch trường hai:
Đường Ngữ bé nhỏ: Người nào đó lần nào cũng vào rồi lén xem vòng bạn bè của tui, không bấm like.
Tiểu Ngân Hà: Vậy chắc chắn là hắn ta crush cậu.
- --
*Hoành chiết thụ câu (横折竖勾) là nét thư pháp như hình, nhưng nét này người ta hay gọi là "hoành chiết câu" chứ không có chữ "thụ". Bọn tui cũng không biết tác giả đang liệt kê bốn nét hay chỉ là một nét thôi, mà tác giả còn viết sai chữ "câu" nữa. Hơn nữa, trong tên của Băng Mật không có nét này. Tui cũng không biết là tụi tui hiểu sai ý tác giả hay tác giả sai nữa...
*Kim giác đại vương: một trong hai nhân vật "Kim Giác Ngân Giác" trong "Tây Du Ký":))))))
Btw các bạn có thấy Đường Ngữ đặt tên rức là hợp lý hong? Ông bố là Kim giác đại vương, rồi ổng hẹn hò với bà tên là Ngân, hai người thành một đôi, rức chi là hợp lý đúng hong. Tui hong biết là tác giả cố ý hay cố tình nữa.
Đường Ngữ belike:
Bóc phốt Hoàng Thựn:
18/10/2020
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.