Chương 35
Kim Đại
12/11/2015
Kiều Hân một hơi nói xong những lời đó, cô đã làm xong chuẩn bị trả thù rồi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là, Kiều Bùi chỉ là bất động nhìn cô.
Sau khi qua một lúc lâu, Kiều Bùi mới động, lúc trước anh đứng ở bên cạnh xe, khẽ dựa cửa xe, lúc này anh đứng thẳng người.
Ngón tay của anh từ từ cài nút tây trang.
Nút áo tây trang sáng bóng rất đặc biệt, ở bên trong có một loại hấp dẫn mà không lộ liễu, rất trau truốt, rất trầm ổn.
Kiều Hân không biết làm sao, cảm giác da đầu tê dại một trận, cô chợt nhớ tới trước đây không lâu, cô đã từng rất thân mật đứng ở trước mặt anh, cài nút tây trang cho anh.
Khi đó ánh mắt anh nhìn mình vẫn luôn hàm chứa một nụ cười.
Nhưng lúc này ánh mắt anh ngưng lại, ánh mắt nặng trĩu.
Anh cũng không có nhìn cô nữa, sau đó anh làm một động tác rời khỏi.
Rất nhanh những vệ sĩ, phụ tá ở vòng ngoài đều lần lượt trở về chỗ, có vệ sĩ đã chạy tới mở cửa xe cho anh.
Kiều Bùi bình tĩnh đi vào bên trong xe, rất nhanh cửa xe được đóng lại, những người vệ sĩ kia có vài người đi qua trước mặt cô, lúc ngồi vào chỗ, những người vệ sĩ kia đều cúi đầu.
Kiều Hân ngu nữa cũng cảm thấy, không khí trong nháy mắt liền không giống nhau, toàn bộ chỗ này giống như hạ xuống mấy độ.
Phụ tá Lý bên cạnh càng thêm muốn nói lại thôi, nhìn về phía Kiều Hân.
Chủ yếu là Kiều tiên sinh chênh lệch múi giờ, hứng trí bừng bừng tới tìm.
Lúc đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại, cho dù là cách rất xa, anh ta đều có thể nhìn thấy khóe miệng Kiều tiên sinh treo nụ cười.
Ở bên cạnh Kiều tiên sinh khá lâu rồi, bọn họ chưa từng thấy Kiều tiên sinh dịu dàng, vui vẻ như vậy.
Vào lúc này lại khiến Kiều tiên sinh tức giận. . . . . .
Phụ tá Lý cách một chiếc xe, lúc nhìn Kiều Hân lần nữa, quả thật cũng có chút đồng tình với đứa nhỏ này rồi.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ sau khi cô nói như vậy, Kiều Bùi sẽ phản ứng như thế.
Cô nhìn phương hướng rời khỏi của đoàn xe, chợt sinh ra một loại cảm giác Kiều Bùi đây là đang chạy trối chết. . . . . .
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. . . . . .
Luôn cảm thấy Kiều Bùi đó không nên như vậy.
Đây chính là Kiều Bùi mà cô sùng bái, Kiều Bùi khiến cô nhìn lên bao nhiêu năm!
Mặc kệ anh là anh trai, hay là Kiều tiên sinh không có liên hệ máu mủ, Kiều Hân đều không cho là loại người như vậy có lúc sẽ chạy trối chết.
Ngược lại sau khi Kiều Hân đứng ở dưới này vài giây, rốt cuộc cô đi về chỗ làm việc.
Trước đó cô còn hào hứng bừng bừng, phải làm một nhân viên tốt. Nhưng nếu đối tượng phải phục vụ là Kiều Bùi, Kiều Hân thật là im lặng không có gì để nói.
Cô đã không có biện pháp ở bên trong phòng chờ điện thoại, phục vụ cho khách hàng lớn rồi.
Cho nên vừa trở về, cô ngay cả chào hỏi cũng không chào, trực tiếp thu dọn đồ đạc của mình.
Chờ đến khi tan việc, Đỗ Thiến Thiến mới vừa vào nhà liền có chút ngoài ý muốn.
Trong nhà có một mùi thịt nướng rất nồng đậm.
Đỗ Thiến Thiến chạy nhanh đến phòng bếp, quả nhiên đã nhìn thấy Kiều Hân mặc một cái tạp dề, đang tính số lượng nguyên liệu nấu ăn. Mà trên bàn đã sớm bày một bàn cánh gà nướng, còn có một dĩa rau xào.
Đỗ Thiến Thiến cũng có chút kinh ngạc, tay nghề của Kiều Hân lại có thể tốt như vậy. Cô vừa cầm một cánh gà lên gặm, vừa cười nói một câu: "Hôm nay cậu về sớm à?"
Phải chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, không tốn hai tiếng đồng hồ khẳng định là không xong.
Kiều Hân nhàn nhạt trả lời: "Tớ từ chức."
Đỗ Thiến Thiến 'a' một tiếng, cô vội vàng nhìn Kiều Hân một cái.
Kiều Hân ngược lại không có biểu lộ cái gì, sau khi thả bắp cải trong tay xong, lại đổ ít xì dầu lên.
Đỗ Thiến Thiến cũng không có ý muốn an ủi Kiều Hân, chỉ vì đây là Kiều Hân chứ sao.
Đối với Kiều Hân mà nói, đây tính là cái gì, anh của cô hoàn toàn có thể ném một công ty như vậy đến để cho cô chơi.
Kiều Hân cũng có ý nghĩ của mình, kể từ sau khi cô trở lại, trong đầu liền rối loạn, chủ yếu là cô không rõ ràng lắm bước kế tiếp của Kiều Bùi sẽ là gì? Bởi vì chỉ có cô hiểu rất rõ Kiều Bùi, sau khi cô nói xong những lời đó, Kiều Bùi nên châm chọc trở lại, hoặc là. . . . . . trừng phạt cô?
Thật ra thì Kiều Hân cũng không biết Kiều Bùi sẽ trừng phạt mình thế nào? Cô vẫn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời anh. Đối với cô mà nói, nếu nói trừng phạt, chính là Kiều Bùi thất vọng về cô.
Mỗi khi anh biểu lộ không vui, hoặc là dáng vẻ cau mày, Kiều Hân đều sẽ cảm giác như trời sập.
Khi đó cô ở trong mộng cũng muốn làm cho anh vui vẻ.
Nhưng lần này phản ứng này của Kiều Bùi quá ngoài dự đoán của mọi người.
Trừ cái này ra, Kiều Hân cũng không biết mình còn cần thiết đi tìm việc không?
Dù sao lấy thủ đoạn của Kiều Bùi, cô đi đâu cũng phải bị đuổi đến trung tâm phục vụ khách hàng lớn. . . . . .
Chỉ là mặc kệ như thế nào, Kiều Hân cũng không có để lộ ra. Lúc cô ở nhà Đỗ Thiến Thiến, mỗi ngày đều đi dạo phố một chút, nấu những món ăn ngon, biến đổi đa dạng, hoàn toàn chính là một bộ dáng vui vẻ.
Thật ra thì trong lòng Kiều Hân sắp bốc cháy rồi, chỉ là rất nhanh, Kiều Hân lại tìm được mục tiêu.
Lúc đang xem truyền hình với Đỗ Thiến Thiến, Kiều Hân chợt nhìn thấy dưới TV trước mặt chạy một thông báo quảng cáo. Thì ra trường dạy thêm công lập sơ trung của bọn họ mở rộng, cho nên mới quảng cáo tuyển rất nhiều giáo viên.
Chuyện này ngược lại nhắc nhở Kiều Hân.
Cô liền động lòng, sau đó cô chuẩn bị hồ sơ, ghi danh ở trên internet.
Cuộc thi cũng không tính là quá khó khăn với Kiều Hân.
Sau đó chính là làm từng bước chuẩn bị thủ tục đi thi.
Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, loại người mới ra trường như Kiều Hân tới tham gia cuộc thi thật ra thì rất thoải mái, lúc đưa danh sách ra, cô quả nhiên có tên ở bên trong.
Đỗ Thiến Thiến ngược lại sớm biết Kiều Hân muốn làm giáo viên, hiện tại thấy cô chuẩn bị bài giảng cho cuộc thi, Đỗ Thiến Thiến đi theo làm học sinh trung học một lần, ở đó giương mắt nghe Kiều Hân nói một tiết.
Nhưng Kiều Hân còn đang lo lắng đề phòng, gần đây gió êm sóng lặng như vậy, cô rất sợ đợi khi cô đến trường học, sẽ thấy trên bảng hiệu trường học treo thêm một tấm bảng quỹ đầu tư XX của Kiều thị . . . . . .
Chỉ là khiến Kiều Hân ngoài ý là lần này ngược lại thật gió êm sóng lặng, lại có thể không có một chút tiếng thở.
Hơn nữa trong lúc đào tạo, đừng nói không có trà Hoa Lài dư thừa gì đó, trường học cũng không cung cấp được một ly nước, giấy bút càng phải tự chuẩn bị.
Thậm chí đào tạo xong, lúc đi căn tin ăn cơm, sư phụ phụ trách bới cơm kia cũng chỉ bới cho cô một vá bông cải.
Đối xử bình đẳng giống như dùng thước đo.
Chỉ là có một chuyện xui xẻo, ngay lúc Kiều Hân thở dài một hơi, nghĩ thầm đến lúc trước mình đã làm Kiều Bùi tức giận bỏ đi. Khi cô cảm thấy mình được buông tha, cô lại có thể ở chỗ này gặp được người quen.
Lúc mới về, nghe đối phương gọi cô, Kiều Hân sửng sốt một chút.
Kiều Hân không ngờ sẽ gặp được Tiểu Lý ở đây.
Lúc trước, thời điểm cô tránh né Kiều Bùi, Tiểu Lý này chính là đồng nghiệp trong trường học tư nhân kia.
Cô không ngờ Tiểu Lý cũng sẽ xuất hiện ở khu dạy mới này.
Hiển nhiên Tiểu Lý cũng sững sờ, kinh ngạc hỏi cô: "Thật đúng là cô ư? Kiều Hân, cô vào đây bằng cách nào?"
Nói xong giống như nhớ tới cái gì, Tiểu Lý vội lấy danh sách thông qua lúc trước ra, đây là danh sách trúng tuyển phát cho bọn họ lần trước.
Bên trong trừ thư giới thiệu của cá nhân, còn giới thiệu sơ lược nhóm người lần này. Làm như vậy là để biểu hiện công bình công chính, tất cả mọi người phù hợp tiêu chuẩn trúng tuyển.
Trong nháy mắt Tiểu Lý liền kinh hãi mở to miệng, "Cô chính là người họ Kiều đó!"
Mặc dù là giới thiệu, nhưng vì an toàn *, phần lớn phía sau tên tuổi đều là XX.
"Hóa ra cô học đại học X à?"
Nhưng nếu là học đại học X thì tại sao phải làm người hướng dẫn ký túc xá ở trường học nhỏ chứ?
Nói xong lời này, Tiểu Lý lại như nhớ tới cái gì, cô ta rất thần bí hỏi Kiều Hân: "Đúng rồi Kiều Hân, lần trước xe tới đón cô là có chuyện gì xảy ra? Cô được lắm, đột nhiên mất tích bí ẩn, nếu không phải sau đó có người tới lấy hành lý của cô. . . . . ."
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Kiều Hân chính là sợ cô ta nói cái này.
Lúc này nghe lời nói của Tiểu Lý, Kiều Hân liền muốn cúi đầu qua loa, lời nói của Tiểu Lý ngược lại nhắc nhở cô.
Kiều Hân vội cau mày hỏi một câu, "Đồ của tôi bị người ta lấy đi rồi sao?"
"Ừ!" Tiểu Lý một bộ dáng rất tự nhiên, "Chắc là người thân của cô, dù sao đồ của cô đều mang hết đi rồi. Đúng rồi, bọn họ nói trong đó có một người khá đẹp trai. Hình như người đó còn ngồi trong phòng cô ở một lúc, đồ của cô hình như đều do anh ta thu dọn."
Kiều Hân đột nhiên nhớ tới đồ lót cô phơi trên giá. . . . . .
Tiểu Lý chính mắt thấy được một màn kia, hiện tại lại thấy Kiều Hân thần bí như vậy, trong nháy mắt thái độ của Tiểu Lý đối với Kiều Hân cung kính hơn rất nhiều, đến giọng nói cũng vô ý giảm xuống.
Dù sao xã hội bây giờ nhiều bạn bè vẫn tốt hơn, nếu Kiều Hân thật có bối cảnh, kết giao bạn bè với người như thế chỉ có lợi. Lại nói Kiều Hân có thể quen biết với người đi xe cao cấp như vậy, chắc sẽ có cơ hội tùy tiện giới thiệu cho cô ta một người.
Kiều Hân không chú ý tới thái độ của Tiểu Lý biến hóa, trong đầu cô rất loạn.
Cô đã sớm cảm thấy loại an tĩnh này rất đáng sợ, cô cũng không thể nói chính xác đây là loại cảm giác gì.
Cô hung hăn chất vấn như vậy, Kiều Bùi lại không phản bác cũng không giải thích, anh chỉ bình tĩnh rời đi. Khi anh rời đi, ánh mắt của anh không có sắc bén như lúc trước.
Ánh mắt đó làm cho người ta cảm thấy đè nén.
Kiều Hân nỗ lực nhớ lại ánh mắt tương tự như vậy trong ký ức, nhưng cuối cùng cô thật sự không nhớ ra được.
Ánh mắt đó của Kiều Bùi chưa từng xuất hiện ở trong trí nhớ của cô.
Phần lớn thời gian anh đều là thong dong bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt lúc đó của anh có thể nói là chật vật.
Vừa suy nghĩ rõ điều này, trong nháy mắt Kiều Hân liền dựng tóc gáy.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là, Kiều Bùi chỉ là bất động nhìn cô.
Sau khi qua một lúc lâu, Kiều Bùi mới động, lúc trước anh đứng ở bên cạnh xe, khẽ dựa cửa xe, lúc này anh đứng thẳng người.
Ngón tay của anh từ từ cài nút tây trang.
Nút áo tây trang sáng bóng rất đặc biệt, ở bên trong có một loại hấp dẫn mà không lộ liễu, rất trau truốt, rất trầm ổn.
Kiều Hân không biết làm sao, cảm giác da đầu tê dại một trận, cô chợt nhớ tới trước đây không lâu, cô đã từng rất thân mật đứng ở trước mặt anh, cài nút tây trang cho anh.
Khi đó ánh mắt anh nhìn mình vẫn luôn hàm chứa một nụ cười.
Nhưng lúc này ánh mắt anh ngưng lại, ánh mắt nặng trĩu.
Anh cũng không có nhìn cô nữa, sau đó anh làm một động tác rời khỏi.
Rất nhanh những vệ sĩ, phụ tá ở vòng ngoài đều lần lượt trở về chỗ, có vệ sĩ đã chạy tới mở cửa xe cho anh.
Kiều Bùi bình tĩnh đi vào bên trong xe, rất nhanh cửa xe được đóng lại, những người vệ sĩ kia có vài người đi qua trước mặt cô, lúc ngồi vào chỗ, những người vệ sĩ kia đều cúi đầu.
Kiều Hân ngu nữa cũng cảm thấy, không khí trong nháy mắt liền không giống nhau, toàn bộ chỗ này giống như hạ xuống mấy độ.
Phụ tá Lý bên cạnh càng thêm muốn nói lại thôi, nhìn về phía Kiều Hân.
Chủ yếu là Kiều tiên sinh chênh lệch múi giờ, hứng trí bừng bừng tới tìm.
Lúc đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại, cho dù là cách rất xa, anh ta đều có thể nhìn thấy khóe miệng Kiều tiên sinh treo nụ cười.
Ở bên cạnh Kiều tiên sinh khá lâu rồi, bọn họ chưa từng thấy Kiều tiên sinh dịu dàng, vui vẻ như vậy.
Vào lúc này lại khiến Kiều tiên sinh tức giận. . . . . .
Phụ tá Lý cách một chiếc xe, lúc nhìn Kiều Hân lần nữa, quả thật cũng có chút đồng tình với đứa nhỏ này rồi.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ sau khi cô nói như vậy, Kiều Bùi sẽ phản ứng như thế.
Cô nhìn phương hướng rời khỏi của đoàn xe, chợt sinh ra một loại cảm giác Kiều Bùi đây là đang chạy trối chết. . . . . .
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. . . . . .
Luôn cảm thấy Kiều Bùi đó không nên như vậy.
Đây chính là Kiều Bùi mà cô sùng bái, Kiều Bùi khiến cô nhìn lên bao nhiêu năm!
Mặc kệ anh là anh trai, hay là Kiều tiên sinh không có liên hệ máu mủ, Kiều Hân đều không cho là loại người như vậy có lúc sẽ chạy trối chết.
Ngược lại sau khi Kiều Hân đứng ở dưới này vài giây, rốt cuộc cô đi về chỗ làm việc.
Trước đó cô còn hào hứng bừng bừng, phải làm một nhân viên tốt. Nhưng nếu đối tượng phải phục vụ là Kiều Bùi, Kiều Hân thật là im lặng không có gì để nói.
Cô đã không có biện pháp ở bên trong phòng chờ điện thoại, phục vụ cho khách hàng lớn rồi.
Cho nên vừa trở về, cô ngay cả chào hỏi cũng không chào, trực tiếp thu dọn đồ đạc của mình.
Chờ đến khi tan việc, Đỗ Thiến Thiến mới vừa vào nhà liền có chút ngoài ý muốn.
Trong nhà có một mùi thịt nướng rất nồng đậm.
Đỗ Thiến Thiến chạy nhanh đến phòng bếp, quả nhiên đã nhìn thấy Kiều Hân mặc một cái tạp dề, đang tính số lượng nguyên liệu nấu ăn. Mà trên bàn đã sớm bày một bàn cánh gà nướng, còn có một dĩa rau xào.
Đỗ Thiến Thiến cũng có chút kinh ngạc, tay nghề của Kiều Hân lại có thể tốt như vậy. Cô vừa cầm một cánh gà lên gặm, vừa cười nói một câu: "Hôm nay cậu về sớm à?"
Phải chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, không tốn hai tiếng đồng hồ khẳng định là không xong.
Kiều Hân nhàn nhạt trả lời: "Tớ từ chức."
Đỗ Thiến Thiến 'a' một tiếng, cô vội vàng nhìn Kiều Hân một cái.
Kiều Hân ngược lại không có biểu lộ cái gì, sau khi thả bắp cải trong tay xong, lại đổ ít xì dầu lên.
Đỗ Thiến Thiến cũng không có ý muốn an ủi Kiều Hân, chỉ vì đây là Kiều Hân chứ sao.
Đối với Kiều Hân mà nói, đây tính là cái gì, anh của cô hoàn toàn có thể ném một công ty như vậy đến để cho cô chơi.
Kiều Hân cũng có ý nghĩ của mình, kể từ sau khi cô trở lại, trong đầu liền rối loạn, chủ yếu là cô không rõ ràng lắm bước kế tiếp của Kiều Bùi sẽ là gì? Bởi vì chỉ có cô hiểu rất rõ Kiều Bùi, sau khi cô nói xong những lời đó, Kiều Bùi nên châm chọc trở lại, hoặc là. . . . . . trừng phạt cô?
Thật ra thì Kiều Hân cũng không biết Kiều Bùi sẽ trừng phạt mình thế nào? Cô vẫn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời anh. Đối với cô mà nói, nếu nói trừng phạt, chính là Kiều Bùi thất vọng về cô.
Mỗi khi anh biểu lộ không vui, hoặc là dáng vẻ cau mày, Kiều Hân đều sẽ cảm giác như trời sập.
Khi đó cô ở trong mộng cũng muốn làm cho anh vui vẻ.
Nhưng lần này phản ứng này của Kiều Bùi quá ngoài dự đoán của mọi người.
Trừ cái này ra, Kiều Hân cũng không biết mình còn cần thiết đi tìm việc không?
Dù sao lấy thủ đoạn của Kiều Bùi, cô đi đâu cũng phải bị đuổi đến trung tâm phục vụ khách hàng lớn. . . . . .
Chỉ là mặc kệ như thế nào, Kiều Hân cũng không có để lộ ra. Lúc cô ở nhà Đỗ Thiến Thiến, mỗi ngày đều đi dạo phố một chút, nấu những món ăn ngon, biến đổi đa dạng, hoàn toàn chính là một bộ dáng vui vẻ.
Thật ra thì trong lòng Kiều Hân sắp bốc cháy rồi, chỉ là rất nhanh, Kiều Hân lại tìm được mục tiêu.
Lúc đang xem truyền hình với Đỗ Thiến Thiến, Kiều Hân chợt nhìn thấy dưới TV trước mặt chạy một thông báo quảng cáo. Thì ra trường dạy thêm công lập sơ trung của bọn họ mở rộng, cho nên mới quảng cáo tuyển rất nhiều giáo viên.
Chuyện này ngược lại nhắc nhở Kiều Hân.
Cô liền động lòng, sau đó cô chuẩn bị hồ sơ, ghi danh ở trên internet.
Cuộc thi cũng không tính là quá khó khăn với Kiều Hân.
Sau đó chính là làm từng bước chuẩn bị thủ tục đi thi.
Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, loại người mới ra trường như Kiều Hân tới tham gia cuộc thi thật ra thì rất thoải mái, lúc đưa danh sách ra, cô quả nhiên có tên ở bên trong.
Đỗ Thiến Thiến ngược lại sớm biết Kiều Hân muốn làm giáo viên, hiện tại thấy cô chuẩn bị bài giảng cho cuộc thi, Đỗ Thiến Thiến đi theo làm học sinh trung học một lần, ở đó giương mắt nghe Kiều Hân nói một tiết.
Nhưng Kiều Hân còn đang lo lắng đề phòng, gần đây gió êm sóng lặng như vậy, cô rất sợ đợi khi cô đến trường học, sẽ thấy trên bảng hiệu trường học treo thêm một tấm bảng quỹ đầu tư XX của Kiều thị . . . . . .
Chỉ là khiến Kiều Hân ngoài ý là lần này ngược lại thật gió êm sóng lặng, lại có thể không có một chút tiếng thở.
Hơn nữa trong lúc đào tạo, đừng nói không có trà Hoa Lài dư thừa gì đó, trường học cũng không cung cấp được một ly nước, giấy bút càng phải tự chuẩn bị.
Thậm chí đào tạo xong, lúc đi căn tin ăn cơm, sư phụ phụ trách bới cơm kia cũng chỉ bới cho cô một vá bông cải.
Đối xử bình đẳng giống như dùng thước đo.
Chỉ là có một chuyện xui xẻo, ngay lúc Kiều Hân thở dài một hơi, nghĩ thầm đến lúc trước mình đã làm Kiều Bùi tức giận bỏ đi. Khi cô cảm thấy mình được buông tha, cô lại có thể ở chỗ này gặp được người quen.
Lúc mới về, nghe đối phương gọi cô, Kiều Hân sửng sốt một chút.
Kiều Hân không ngờ sẽ gặp được Tiểu Lý ở đây.
Lúc trước, thời điểm cô tránh né Kiều Bùi, Tiểu Lý này chính là đồng nghiệp trong trường học tư nhân kia.
Cô không ngờ Tiểu Lý cũng sẽ xuất hiện ở khu dạy mới này.
Hiển nhiên Tiểu Lý cũng sững sờ, kinh ngạc hỏi cô: "Thật đúng là cô ư? Kiều Hân, cô vào đây bằng cách nào?"
Nói xong giống như nhớ tới cái gì, Tiểu Lý vội lấy danh sách thông qua lúc trước ra, đây là danh sách trúng tuyển phát cho bọn họ lần trước.
Bên trong trừ thư giới thiệu của cá nhân, còn giới thiệu sơ lược nhóm người lần này. Làm như vậy là để biểu hiện công bình công chính, tất cả mọi người phù hợp tiêu chuẩn trúng tuyển.
Trong nháy mắt Tiểu Lý liền kinh hãi mở to miệng, "Cô chính là người họ Kiều đó!"
Mặc dù là giới thiệu, nhưng vì an toàn *, phần lớn phía sau tên tuổi đều là XX.
"Hóa ra cô học đại học X à?"
Nhưng nếu là học đại học X thì tại sao phải làm người hướng dẫn ký túc xá ở trường học nhỏ chứ?
Nói xong lời này, Tiểu Lý lại như nhớ tới cái gì, cô ta rất thần bí hỏi Kiều Hân: "Đúng rồi Kiều Hân, lần trước xe tới đón cô là có chuyện gì xảy ra? Cô được lắm, đột nhiên mất tích bí ẩn, nếu không phải sau đó có người tới lấy hành lý của cô. . . . . ."
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Kiều Hân chính là sợ cô ta nói cái này.
Lúc này nghe lời nói của Tiểu Lý, Kiều Hân liền muốn cúi đầu qua loa, lời nói của Tiểu Lý ngược lại nhắc nhở cô.
Kiều Hân vội cau mày hỏi một câu, "Đồ của tôi bị người ta lấy đi rồi sao?"
"Ừ!" Tiểu Lý một bộ dáng rất tự nhiên, "Chắc là người thân của cô, dù sao đồ của cô đều mang hết đi rồi. Đúng rồi, bọn họ nói trong đó có một người khá đẹp trai. Hình như người đó còn ngồi trong phòng cô ở một lúc, đồ của cô hình như đều do anh ta thu dọn."
Kiều Hân đột nhiên nhớ tới đồ lót cô phơi trên giá. . . . . .
Tiểu Lý chính mắt thấy được một màn kia, hiện tại lại thấy Kiều Hân thần bí như vậy, trong nháy mắt thái độ của Tiểu Lý đối với Kiều Hân cung kính hơn rất nhiều, đến giọng nói cũng vô ý giảm xuống.
Dù sao xã hội bây giờ nhiều bạn bè vẫn tốt hơn, nếu Kiều Hân thật có bối cảnh, kết giao bạn bè với người như thế chỉ có lợi. Lại nói Kiều Hân có thể quen biết với người đi xe cao cấp như vậy, chắc sẽ có cơ hội tùy tiện giới thiệu cho cô ta một người.
Kiều Hân không chú ý tới thái độ của Tiểu Lý biến hóa, trong đầu cô rất loạn.
Cô đã sớm cảm thấy loại an tĩnh này rất đáng sợ, cô cũng không thể nói chính xác đây là loại cảm giác gì.
Cô hung hăn chất vấn như vậy, Kiều Bùi lại không phản bác cũng không giải thích, anh chỉ bình tĩnh rời đi. Khi anh rời đi, ánh mắt của anh không có sắc bén như lúc trước.
Ánh mắt đó làm cho người ta cảm thấy đè nén.
Kiều Hân nỗ lực nhớ lại ánh mắt tương tự như vậy trong ký ức, nhưng cuối cùng cô thật sự không nhớ ra được.
Ánh mắt đó của Kiều Bùi chưa từng xuất hiện ở trong trí nhớ của cô.
Phần lớn thời gian anh đều là thong dong bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt lúc đó của anh có thể nói là chật vật.
Vừa suy nghĩ rõ điều này, trong nháy mắt Kiều Hân liền dựng tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.