Chương 30
Cung Tâm Văn
04/09/2024
Đám lính gác đến từ kinh đô Đế quốc cõng những người bị thương lên chỗ cao hơn.
Thật ra bọn họ cũng không hiểu lắm vì sao Nghê Tễ lại yêu cầu bọn họ mang theo gánh nặng này.
Với một thằng bé ở xứ chó ăn đá gà ăn sỏi thì 50 đồng đế quốc to thật, nhưng với lính gác ăn lương biên chế ở kinh đô đế quốc thì chẳng là gì cả.
Nếu Nghê Tễ không ra lệnh thì bọn họ không đời nào vì vài cắc bạc ấy mà cõng mấy cục nợ không quen biết ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Tuy mới đi một quãng ngắn ngủi nhưng ai nấy trong bọn đều đã tin phục người đội trưởng mới, sẵn sàng phục tùng sự sắp xếp của anh và không dám làm trái lệnh anh.
Nghê Tễ chẳng những là một lính gác mạnh mẽ mà còn là một đội trưởng giàu kinh nghiệm, có chiến lược và đầy trách nhiệm. Nhờ sự chỉ huy chính xác và bình tĩnh của Nghê Tễ mà cả đội mới có thể thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn trong nhiều lần chạm trán đàn méo.
Đây là tố chất được tôi luyện qua mấy trăm lần ra vào khu ô nhiễm, là thứ mà phòng huấn luyện trong Học viện lính gác không đời nào đào tạo nổi, khiến ai ai cũng phải ngả mũ thán phục.
Thành thật mà nói, nếu bọn họ không có Nghê Tễ chỉ huy mà rong ruổi trong khu ô nhiễm vào “ban đêm” thì chưa chắc tình hình thương vong của cả đội đã khá hơn đám lính gác Đông Tân, chí ít là không thể nào lành lặn như bây giờ được.
Đám lính gác đi rất nhanh. Cả đoàn đội mưa cõng những người bị thương đi, nhanh chóng tìm thấy một chỗ tránh mưa ở trên cao.
Đó là một ngôi nhà bằng đá có ba bức tường và một mái hiên nhô ra nên không bị mưa tạt, hơn nữa có tầm nhìn tốt, rất hợp làm nơi trú ẩn.
Mọi người nhóm lửa trong căn nhà đá rồi vây quanh đống lửa hong quần áo, đun nước ấm và hâm đồ ăn. Sau một ngày chiến đấu, cuối cùng họ cũng được thư giãn giây lát. Đám lính gác ngồi quanh đống lửa trò chuyện khe khẽ với nhau.
Còn Nghê Tễ ngồi một mình dưới mái hiên, cách xa đống lửa náo nhiệt kia. Anh dựa thân hình cao gầy vào cánh cửa, trông ra mặt biển huyền ảo trong cơn mưa lớn.
Tống Nguyên Tư đưa đồ ăn cho Nghê Tễ và mời anh vào ăn chung với mọi người. Anh lịch sự nhận đồ ăn và xua tay từ chối tham gia cùng họ, tiếp tục ngồi một mình.
- Các cậu cứ ăn đi, anh đang dở phiên gác.
Tống Nguyên Tư đành quay lại chỗ ngồi. Dưới màn mưa, bóng dáng Nghê Tễ trông gầy gò lạ thường. Bộ chiến phục bó sát ôm khít vòng eo thon săn chắc, phần xương bả vai sau lưng hơi gồ lên dưới lớp áo. Anh im lặng ngồi ngoài cửa trong màn đêm mịt mùng như muốn tan vào bóng tối.
Tống Nguyên Tư thấy giờ anh trông thật cô độc.
Cậu ta hết lòng ngưỡng mộ Nghê Tễ nên rất muốn làm thân với anh. Nhưng kể từ khi Nghê Tễ trở về, cậu ta luôn cảm nhận rõ ràng sự xa cách của anh. Không phải với mỗi cậu ta mà với tất cả mọi người, anh đều chỉ giữ thái độ lịch sự ngoài mặt.
Như thể anh không muốn bất cứ kẻ nào tới gần mình, hoặc không muốn mình có điều vướng bận.
Địa hình ở đây rất cao, có thể thấy rõ bờ biển cách đó không xa. Lũ méo say ngủ vào “Ban ngày” đã tỉnh lại vào “Ban đêm”, đang kéo nhau bò ra khỏi biển, chúng sáng lập lòe như những vong hồn, xếp thành hàng đi về nơi từng là nhà chúng.
Nhìn từ đây, cả thế giới như hòa làm một với vô số đốm đom đóm đang bay về phía những ngôi nhà sáng đèn.
Khu trung tâm là nơi sáng nhất, nhìn từ xa sẽ thấy những luồng sáng tụ lại và chảy thành một vòng xoáy khổng lồ.
Khu ô nhiễm số 5 có mấy trăm năm lịch sử, từng kinh qua vô số lần lan rộng, đã nuốt chửng một lượng lớn đất đai và sinh linh, bao phủ một khu vực rộng lớn.
Nhà cửa phần ngoài rìa chuộng lối kiến trúc một hai thập niên trước, nhưng phong cách kiến trúc từ từ thay đổi khi đi sâu vào trong. Ở khu trung tâm toàn là những tòa nhà cổ kính bề thế xen lẫn ánh đèn điện công nghệ cao.
Nơi ấy là di tích cổ, cũng là sào huyệt mà bọn méo đã cư ngụ hàng trăm năm qua.
Lâm Uyển ngồi bên đống lửa ngủ gà ngủ gật.
Giữa bốn bề lính gác, hướng đạo duy nhất như cô chẳng khác nào con cừu lạc giữa bầy sói hoang, đáng lẽ cô phải thấy hoảng loạn và sợ hãi mới đúng.
Nhưng Lâm Uyển lại ngủ ngon lành như vừa làm gì đó rất mất sức. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chống cằm, đầu gật gù như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Còn bé Mục lại bận luôn tay. Nó phải chăm sóc Hổ Kềnh với Chim Nhỏ, khử trùng và băng bó vết thương cho cả đám lính gác, rồi đun ấm nước và nướng vài lát bánh trên đống lửa, sau đó gọi Lâm Uyển dậy ăn.
Lâm Uyển dụi mắt tỉnh lại, nhận bánh bé Mục nướng, vừa gặm vừa xem xét tình hình bọn Chim Nhỏ.
Chim Nhỏ và Hổ Kềnh đều bị thương rất nặng, nhờ có thể chất cường tráng của lính gác nên mới sống tới bây giờ. Nếu được đưa ra ngoài kịp thời và chữa trị đàng hoàng thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu cứ mắc kẹt mãi trong này thì rất khó nói.
Lâm Uyển hỏi:
- Bao giờ chúng ta mới ra ngoài được?
Bé Mục khó xử trả lời:
- Chúng ta không có “chìa khóa”. Ban đêm ở khu ô nhiễm số 5 kéo dài tận 72 tiếng đồng hồ mà giờ mới bắt đầu không lâu.
Vào khu ô nhiễm rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đi ra thì cần phải dùng “chìa khóa” chuyên dụng mở cửa.
Tất cả khu vực lõi của mỗi khu ô nhiễm đều có một con méo mạnh nhất được gọi là “Trụ”. Bất cứ bộ phận nào trên người “Trụ” dù là mắt, ngón tay, răng hay tóc đều có thể dùng làm “chìa khóa” mở cửa.
Vào ban ngày, hầu như “Trụ” luôn ngủ say, dù lén lấy một bộ phận trên người nó thì nó cũng không tỉnh lại. Vết thương trên người quái vật có khả năng khép miệng cực mạnh, trong lúc ngủ nó sẽ tự chữa lành nên thậm chí còn chẳng biết từng có người tới lấy chìa khóa trên người nó.
Nhưng vào ban đêm, “Trụ” sẽ hoàn toàn tỉnh táo, bấy giờ muốn đánh cắp một bộ phận trên người nó sẽ nguy hiểm như chìm vào ác mộng.
Nếu chờ ban đêm kết thúc thì phải chờ tận ba ngày.
Lâm Uyển nhìn khuôn mặt bất tỉnh của Chim Nhỏ, biết bọn họ không chờ nổi.
- Một người trong số họ vừa đi lấy chìa khóa.
Bé Mục thầm thì vào tai Lâm Uyển:
- Biết đâu chừng anh ta có thể mang chìa khóa về.
Lâm Uyển chẳng hỏi cũng biết người đó là ai, vì vừa ngủ dậy cô đã nghe bọn xúc tu lẩm bẩm phàn nàn rằng con cá bự đã biến mất.
- Em nghĩ liệu anh ấy có thể lấy được chìa khóa không?
Lâm Uyển hỏi bé Mục.
- Không rõ, em thấy khó lắm.
Bé Mục chỉ cho Lâm Uyển xem:
- Ở chỗ đó, ngay tâm xoáy nước, nơi sáng nhất ấy. Chìa khóa nằm trong đó. Đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm, dù ai mạnh cỡ nào cũng không chắc sẽ lấy được chìa khóa.
Bên đống lửa, hai tên lính gác thuộc Cục an ninh đang nói chuyện với nhau.
- Tao thực sự không thể hiểu nổi Nghê Tễ. Tại sao bây giờ anh ấy lại phải đi lấy chìa khóa? Chẳng phải chờ thêm ba bốn bữa nữa sẽ an toàn hơn sao?
Tên lính gác nói xong bèn đưa mắt nhìn đám người bị thương đang nằm dưới đất, hỏi:
- Chẳng lẽ là vì bọn nhà quê này?
Tên đồng đội ngồi cạnh hắn phì cười đáp:
- Đời nào có chuyện đó. Tao đoán chắc anh ấy giỏi quá hóa liều, muốn tranh thủ ra ngoài sớm để về khoe công với Hiệu trưởng thôi.
- Cũng có lý, bọn mình đâu đoán được bọn họ nghĩ gì.
- Mà kể ra thì nhiệm vụ lần này cũng quái gở thật. Đây là lần đầu tiên tao nghe nói ban đêm trong khu ô nhiễm sẽ đến sớm đó.
- Đúng thế, ai mà ngờ anh Thụ lại mất mạng tại đây, ban đêm thì đến sớm, và bọn méo còn biến thái hơn cả tưởng tượng. Đâu đâu cũng toàn chuyện lạ, thậm chí còn gặp cả hướng đạo ở cái chỗ khỉ gió này nữa.
- Ủa? Mà hướng đạo kia đâu? Hướng đạo chạy đâu mất rồi?
Biết Lâm Uyển tính lẻn ra ngoài, bé Mục đâm hoảng.
- Chị, chị bảo muốn làm gì cơ?
- Chị tính đi lấy chìa khóa thử xem sao.
- Nhưng anh lính gác kia đi rồi mà.
- Chuyện càng hệ trọng thì càng nên tự mình làm.
Lâm Uyển hùng hồn nói:
- Sao có thể gửi gắm hy vọng vào một người không liên quan được?
Bé Mục á khẩu nhìn cô trân trối, không biết nói gì thêm.
Bây giờ thằng bé không còn nghĩ hướng đạo là kẻ yếu cần lính gác bảo vệ nữa. Dù thế thì chị Lâm Uyển cũng to gan quá, chị ấy luôn làm mấy chuyện giật gân đến mức khiến ngay cả lính gác như nó cũng sợ hết hồn.
Chẳng hạn như cô muốn tự đi lấy chìa khóa vào ban đêm.
- Thế, thế em cũng đi.
- Em không đi được đâu, em sẽ liên lụy chị.
Câu nói của Lâm Uyển làm thằng bé bị tổn thương.
“Ê quá đáng rồi nha.”
“Hải cẩu cũng là người mà.”
“Hải cẩu cũng đáng yêu lắm mà.”
“Nó vẫn còn bé mà.”
Lâm Uyển đành phải bắt chước Chim Nhỏ, miễn cưỡng xoa đầu thằng bé bảo:
- Em hãy cố gắng phấn đấu để hai ba năm nữa trở thành lính gác chính thức. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phối hợp với nhau.
- Bây giờ chưa được đâu, hơn nữa đám Chim Nhỏ cũng cần người chăm sóc.
Lâm Uyển bắt bé Mục ở lại, rồi một mình đi xuống dưới.
Cô đụng độ ba bà bác giống nhau như đúc đang bưng rổ đi mua trứng gà trước tiên.
Con méo lúc trước bị Hổ Kềnh chém thành ba khúc vừa trông thấy cô đã lộ vẻ mặt hung dữ chực xông tới.
Lâm Uyển đứng lại, mở to mắt bình tĩnh nhìn chăm chú ba con quái vật đang giương nanh múa vuốt nhào vào mình.
Đôi ngươi cô lóe lên thứ ánh sáng bàng bạc như mượn của mặt trăng. Ánh trăng trong veo lấp lánh trong mắt cô.
Ba con méo bỗng khựng lại trước ánh mắt đó. Khuôn mặt nhăn nhó của chúng giãn ra, bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Bọn họ ấp úng báo cho Lâm Uyển biết:
- Trứng gà ở trung tâm thương mại sắp giảm giá.
- Đúng thế, mau đi mua thôi.
Lâm Uyển đáp lại.
Ba bà bác vỗ tay một cái, hăm hở đi về phía trước.
- Đúng thế, mau đi mua thôi.
“Kế hoạch chạy êm ru.”
“Xử xong phát một.”
“Đâu khác gì con người đâu.”
“Có cảm xúc là dễ ẹt chứ sao.”
“Méo thì có gì mà căng, chẳng qua suy nghĩ của tụi nó hơi khác loài người thôi.”
Lâm Uyển tiếp tục tiến lên, đến con phố đông nghịt bọn méo.
Cô không thể tránh né chúng bằng cách vượt nóc băng tường như lính gác, đành đi thật chậm, cố gắng nhích từng bước về phía trước.
Một bước, thêm bước nữa, sắp đến rồi.
Đám xúc tu đứa thì vây quanh bảo vệ cô, đứa lại ngo ngoe bò dưới đất, kết nối với mọi sinh vật có suy nghĩ và cảm xúc, qua đó xâm lấn thế giới tinh thần của chúng.
Trong đầu Lâm Uyển liên tục xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ do đám xúc tu truyền tới.
Khung cảnh hỗn loạn, những câu ú ớ khó hiểu, thế giới méo mó giương nanh múa vuốt.
Song những cảnh tượng kỳ quái trong đầu không làm cô sợ hãi.
Lâm Uyển chưa từng trải qua cảm giác mang tên sợ hãi.
Cô vốn luôn sống trong một thế giới hỗn loạn và khó hiểu.
Lâm Uyển tiến từng bước về phía trước, dần dà cô có thể hít thở tự nhiên hơn, bước chân cũng theo đó mà nhanh nhẹn hẳn.
Khi nhìn thấy cô, lũ méo kỳ lạ kia sẽ thấy hơi bối rối hoặc phớt lờ, sau đó để mặc Lâm Uyển đi lướt qua chúng như thể cô là đồng loại của chúng.
- Em bị mất mèo, chị có thấy nó đâu không ạ?
Một con méo trong hình hài cậu bé cao bằng tòa nhà ba tầng cúi xuống hỏi cô.
- Chị không thấy, để chị đi lên trước kiếm phụ em.
Lâm Uyển đáp.
Con méo có chút ý thức kia nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ một lúc rồi để cô đi.
Suốt đường đi, Lâm Uyển phải giải quyết rất nhiều chuyện lạ lùng và luôn phải tập trung cao độ vì quãng đường này hung hiểm như đi trên dây.
Chỉ cần cô hoảng sợ hoặc sơ sẩy một giây là sẽ biến thành mồi cho lũ quái vật này ngay.
Khả năng hiện tại của Lâm Uyển chỉ cho phép cô vượt qua rừng quái vật dày đặc một cách cố sức.
Nhưng chuyện này lại khiến Lâm Uyển thấy hơi phấn khích, cô chợt có cảm giác rất giống lúc ở Tháp Trắng.
Mỗi lần cô chuồn khỏi Tháp Trắng cũng y hệt bây giờ, chậm rãi lướt qua đám đông mà mình không hiểu rõ.
Với cô mà nói thì những người đó không khác bọn quái vật là mấy.
Cô biết bọn họ không thích mình, coi cô là quái vật, thế nên cô cũng không thích bọn họ cho lắm, coi bọn họ là giống loài khác mình.
Cô thích đùa dai bằng cách khiến tất cả mọi người không nhìn thấy mình rồi ngang nhiên chuồn ra ngoài ngay trước mắt họ.
Không bị ai trông thấy tuy rất thú vị nhưng lại hơi cô đơn.
Lần nào trốn đi, cô cũng chủ động quay về chứ trước giờ không hề bị phát hiện.
Ngoại trừ một lần có anh lính gác trẻ từ trên trời giáng xuống làm tuyết bắn tung tóe dưới chân.
Anh nói:
- Đã tìm thấy con bé.
Phải rồi, anh lính gác đó cũng đang ở đây.
Cô có thể so tài với anh lần nữa, thi xem ai sẽ lấy được chìa khóa trước.
“Thật thú vị.” Lâm Uyển nghĩ.
Thật ra bọn họ cũng không hiểu lắm vì sao Nghê Tễ lại yêu cầu bọn họ mang theo gánh nặng này.
Với một thằng bé ở xứ chó ăn đá gà ăn sỏi thì 50 đồng đế quốc to thật, nhưng với lính gác ăn lương biên chế ở kinh đô đế quốc thì chẳng là gì cả.
Nếu Nghê Tễ không ra lệnh thì bọn họ không đời nào vì vài cắc bạc ấy mà cõng mấy cục nợ không quen biết ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Tuy mới đi một quãng ngắn ngủi nhưng ai nấy trong bọn đều đã tin phục người đội trưởng mới, sẵn sàng phục tùng sự sắp xếp của anh và không dám làm trái lệnh anh.
Nghê Tễ chẳng những là một lính gác mạnh mẽ mà còn là một đội trưởng giàu kinh nghiệm, có chiến lược và đầy trách nhiệm. Nhờ sự chỉ huy chính xác và bình tĩnh của Nghê Tễ mà cả đội mới có thể thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn trong nhiều lần chạm trán đàn méo.
Đây là tố chất được tôi luyện qua mấy trăm lần ra vào khu ô nhiễm, là thứ mà phòng huấn luyện trong Học viện lính gác không đời nào đào tạo nổi, khiến ai ai cũng phải ngả mũ thán phục.
Thành thật mà nói, nếu bọn họ không có Nghê Tễ chỉ huy mà rong ruổi trong khu ô nhiễm vào “ban đêm” thì chưa chắc tình hình thương vong của cả đội đã khá hơn đám lính gác Đông Tân, chí ít là không thể nào lành lặn như bây giờ được.
Đám lính gác đi rất nhanh. Cả đoàn đội mưa cõng những người bị thương đi, nhanh chóng tìm thấy một chỗ tránh mưa ở trên cao.
Đó là một ngôi nhà bằng đá có ba bức tường và một mái hiên nhô ra nên không bị mưa tạt, hơn nữa có tầm nhìn tốt, rất hợp làm nơi trú ẩn.
Mọi người nhóm lửa trong căn nhà đá rồi vây quanh đống lửa hong quần áo, đun nước ấm và hâm đồ ăn. Sau một ngày chiến đấu, cuối cùng họ cũng được thư giãn giây lát. Đám lính gác ngồi quanh đống lửa trò chuyện khe khẽ với nhau.
Còn Nghê Tễ ngồi một mình dưới mái hiên, cách xa đống lửa náo nhiệt kia. Anh dựa thân hình cao gầy vào cánh cửa, trông ra mặt biển huyền ảo trong cơn mưa lớn.
Tống Nguyên Tư đưa đồ ăn cho Nghê Tễ và mời anh vào ăn chung với mọi người. Anh lịch sự nhận đồ ăn và xua tay từ chối tham gia cùng họ, tiếp tục ngồi một mình.
- Các cậu cứ ăn đi, anh đang dở phiên gác.
Tống Nguyên Tư đành quay lại chỗ ngồi. Dưới màn mưa, bóng dáng Nghê Tễ trông gầy gò lạ thường. Bộ chiến phục bó sát ôm khít vòng eo thon săn chắc, phần xương bả vai sau lưng hơi gồ lên dưới lớp áo. Anh im lặng ngồi ngoài cửa trong màn đêm mịt mùng như muốn tan vào bóng tối.
Tống Nguyên Tư thấy giờ anh trông thật cô độc.
Cậu ta hết lòng ngưỡng mộ Nghê Tễ nên rất muốn làm thân với anh. Nhưng kể từ khi Nghê Tễ trở về, cậu ta luôn cảm nhận rõ ràng sự xa cách của anh. Không phải với mỗi cậu ta mà với tất cả mọi người, anh đều chỉ giữ thái độ lịch sự ngoài mặt.
Như thể anh không muốn bất cứ kẻ nào tới gần mình, hoặc không muốn mình có điều vướng bận.
Địa hình ở đây rất cao, có thể thấy rõ bờ biển cách đó không xa. Lũ méo say ngủ vào “Ban ngày” đã tỉnh lại vào “Ban đêm”, đang kéo nhau bò ra khỏi biển, chúng sáng lập lòe như những vong hồn, xếp thành hàng đi về nơi từng là nhà chúng.
Nhìn từ đây, cả thế giới như hòa làm một với vô số đốm đom đóm đang bay về phía những ngôi nhà sáng đèn.
Khu trung tâm là nơi sáng nhất, nhìn từ xa sẽ thấy những luồng sáng tụ lại và chảy thành một vòng xoáy khổng lồ.
Khu ô nhiễm số 5 có mấy trăm năm lịch sử, từng kinh qua vô số lần lan rộng, đã nuốt chửng một lượng lớn đất đai và sinh linh, bao phủ một khu vực rộng lớn.
Nhà cửa phần ngoài rìa chuộng lối kiến trúc một hai thập niên trước, nhưng phong cách kiến trúc từ từ thay đổi khi đi sâu vào trong. Ở khu trung tâm toàn là những tòa nhà cổ kính bề thế xen lẫn ánh đèn điện công nghệ cao.
Nơi ấy là di tích cổ, cũng là sào huyệt mà bọn méo đã cư ngụ hàng trăm năm qua.
Lâm Uyển ngồi bên đống lửa ngủ gà ngủ gật.
Giữa bốn bề lính gác, hướng đạo duy nhất như cô chẳng khác nào con cừu lạc giữa bầy sói hoang, đáng lẽ cô phải thấy hoảng loạn và sợ hãi mới đúng.
Nhưng Lâm Uyển lại ngủ ngon lành như vừa làm gì đó rất mất sức. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chống cằm, đầu gật gù như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Còn bé Mục lại bận luôn tay. Nó phải chăm sóc Hổ Kềnh với Chim Nhỏ, khử trùng và băng bó vết thương cho cả đám lính gác, rồi đun ấm nước và nướng vài lát bánh trên đống lửa, sau đó gọi Lâm Uyển dậy ăn.
Lâm Uyển dụi mắt tỉnh lại, nhận bánh bé Mục nướng, vừa gặm vừa xem xét tình hình bọn Chim Nhỏ.
Chim Nhỏ và Hổ Kềnh đều bị thương rất nặng, nhờ có thể chất cường tráng của lính gác nên mới sống tới bây giờ. Nếu được đưa ra ngoài kịp thời và chữa trị đàng hoàng thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu cứ mắc kẹt mãi trong này thì rất khó nói.
Lâm Uyển hỏi:
- Bao giờ chúng ta mới ra ngoài được?
Bé Mục khó xử trả lời:
- Chúng ta không có “chìa khóa”. Ban đêm ở khu ô nhiễm số 5 kéo dài tận 72 tiếng đồng hồ mà giờ mới bắt đầu không lâu.
Vào khu ô nhiễm rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đi ra thì cần phải dùng “chìa khóa” chuyên dụng mở cửa.
Tất cả khu vực lõi của mỗi khu ô nhiễm đều có một con méo mạnh nhất được gọi là “Trụ”. Bất cứ bộ phận nào trên người “Trụ” dù là mắt, ngón tay, răng hay tóc đều có thể dùng làm “chìa khóa” mở cửa.
Vào ban ngày, hầu như “Trụ” luôn ngủ say, dù lén lấy một bộ phận trên người nó thì nó cũng không tỉnh lại. Vết thương trên người quái vật có khả năng khép miệng cực mạnh, trong lúc ngủ nó sẽ tự chữa lành nên thậm chí còn chẳng biết từng có người tới lấy chìa khóa trên người nó.
Nhưng vào ban đêm, “Trụ” sẽ hoàn toàn tỉnh táo, bấy giờ muốn đánh cắp một bộ phận trên người nó sẽ nguy hiểm như chìm vào ác mộng.
Nếu chờ ban đêm kết thúc thì phải chờ tận ba ngày.
Lâm Uyển nhìn khuôn mặt bất tỉnh của Chim Nhỏ, biết bọn họ không chờ nổi.
- Một người trong số họ vừa đi lấy chìa khóa.
Bé Mục thầm thì vào tai Lâm Uyển:
- Biết đâu chừng anh ta có thể mang chìa khóa về.
Lâm Uyển chẳng hỏi cũng biết người đó là ai, vì vừa ngủ dậy cô đã nghe bọn xúc tu lẩm bẩm phàn nàn rằng con cá bự đã biến mất.
- Em nghĩ liệu anh ấy có thể lấy được chìa khóa không?
Lâm Uyển hỏi bé Mục.
- Không rõ, em thấy khó lắm.
Bé Mục chỉ cho Lâm Uyển xem:
- Ở chỗ đó, ngay tâm xoáy nước, nơi sáng nhất ấy. Chìa khóa nằm trong đó. Đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm, dù ai mạnh cỡ nào cũng không chắc sẽ lấy được chìa khóa.
Bên đống lửa, hai tên lính gác thuộc Cục an ninh đang nói chuyện với nhau.
- Tao thực sự không thể hiểu nổi Nghê Tễ. Tại sao bây giờ anh ấy lại phải đi lấy chìa khóa? Chẳng phải chờ thêm ba bốn bữa nữa sẽ an toàn hơn sao?
Tên lính gác nói xong bèn đưa mắt nhìn đám người bị thương đang nằm dưới đất, hỏi:
- Chẳng lẽ là vì bọn nhà quê này?
Tên đồng đội ngồi cạnh hắn phì cười đáp:
- Đời nào có chuyện đó. Tao đoán chắc anh ấy giỏi quá hóa liều, muốn tranh thủ ra ngoài sớm để về khoe công với Hiệu trưởng thôi.
- Cũng có lý, bọn mình đâu đoán được bọn họ nghĩ gì.
- Mà kể ra thì nhiệm vụ lần này cũng quái gở thật. Đây là lần đầu tiên tao nghe nói ban đêm trong khu ô nhiễm sẽ đến sớm đó.
- Đúng thế, ai mà ngờ anh Thụ lại mất mạng tại đây, ban đêm thì đến sớm, và bọn méo còn biến thái hơn cả tưởng tượng. Đâu đâu cũng toàn chuyện lạ, thậm chí còn gặp cả hướng đạo ở cái chỗ khỉ gió này nữa.
- Ủa? Mà hướng đạo kia đâu? Hướng đạo chạy đâu mất rồi?
Biết Lâm Uyển tính lẻn ra ngoài, bé Mục đâm hoảng.
- Chị, chị bảo muốn làm gì cơ?
- Chị tính đi lấy chìa khóa thử xem sao.
- Nhưng anh lính gác kia đi rồi mà.
- Chuyện càng hệ trọng thì càng nên tự mình làm.
Lâm Uyển hùng hồn nói:
- Sao có thể gửi gắm hy vọng vào một người không liên quan được?
Bé Mục á khẩu nhìn cô trân trối, không biết nói gì thêm.
Bây giờ thằng bé không còn nghĩ hướng đạo là kẻ yếu cần lính gác bảo vệ nữa. Dù thế thì chị Lâm Uyển cũng to gan quá, chị ấy luôn làm mấy chuyện giật gân đến mức khiến ngay cả lính gác như nó cũng sợ hết hồn.
Chẳng hạn như cô muốn tự đi lấy chìa khóa vào ban đêm.
- Thế, thế em cũng đi.
- Em không đi được đâu, em sẽ liên lụy chị.
Câu nói của Lâm Uyển làm thằng bé bị tổn thương.
“Ê quá đáng rồi nha.”
“Hải cẩu cũng là người mà.”
“Hải cẩu cũng đáng yêu lắm mà.”
“Nó vẫn còn bé mà.”
Lâm Uyển đành phải bắt chước Chim Nhỏ, miễn cưỡng xoa đầu thằng bé bảo:
- Em hãy cố gắng phấn đấu để hai ba năm nữa trở thành lính gác chính thức. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phối hợp với nhau.
- Bây giờ chưa được đâu, hơn nữa đám Chim Nhỏ cũng cần người chăm sóc.
Lâm Uyển bắt bé Mục ở lại, rồi một mình đi xuống dưới.
Cô đụng độ ba bà bác giống nhau như đúc đang bưng rổ đi mua trứng gà trước tiên.
Con méo lúc trước bị Hổ Kềnh chém thành ba khúc vừa trông thấy cô đã lộ vẻ mặt hung dữ chực xông tới.
Lâm Uyển đứng lại, mở to mắt bình tĩnh nhìn chăm chú ba con quái vật đang giương nanh múa vuốt nhào vào mình.
Đôi ngươi cô lóe lên thứ ánh sáng bàng bạc như mượn của mặt trăng. Ánh trăng trong veo lấp lánh trong mắt cô.
Ba con méo bỗng khựng lại trước ánh mắt đó. Khuôn mặt nhăn nhó của chúng giãn ra, bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Bọn họ ấp úng báo cho Lâm Uyển biết:
- Trứng gà ở trung tâm thương mại sắp giảm giá.
- Đúng thế, mau đi mua thôi.
Lâm Uyển đáp lại.
Ba bà bác vỗ tay một cái, hăm hở đi về phía trước.
- Đúng thế, mau đi mua thôi.
“Kế hoạch chạy êm ru.”
“Xử xong phát một.”
“Đâu khác gì con người đâu.”
“Có cảm xúc là dễ ẹt chứ sao.”
“Méo thì có gì mà căng, chẳng qua suy nghĩ của tụi nó hơi khác loài người thôi.”
Lâm Uyển tiếp tục tiến lên, đến con phố đông nghịt bọn méo.
Cô không thể tránh né chúng bằng cách vượt nóc băng tường như lính gác, đành đi thật chậm, cố gắng nhích từng bước về phía trước.
Một bước, thêm bước nữa, sắp đến rồi.
Đám xúc tu đứa thì vây quanh bảo vệ cô, đứa lại ngo ngoe bò dưới đất, kết nối với mọi sinh vật có suy nghĩ và cảm xúc, qua đó xâm lấn thế giới tinh thần của chúng.
Trong đầu Lâm Uyển liên tục xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ do đám xúc tu truyền tới.
Khung cảnh hỗn loạn, những câu ú ớ khó hiểu, thế giới méo mó giương nanh múa vuốt.
Song những cảnh tượng kỳ quái trong đầu không làm cô sợ hãi.
Lâm Uyển chưa từng trải qua cảm giác mang tên sợ hãi.
Cô vốn luôn sống trong một thế giới hỗn loạn và khó hiểu.
Lâm Uyển tiến từng bước về phía trước, dần dà cô có thể hít thở tự nhiên hơn, bước chân cũng theo đó mà nhanh nhẹn hẳn.
Khi nhìn thấy cô, lũ méo kỳ lạ kia sẽ thấy hơi bối rối hoặc phớt lờ, sau đó để mặc Lâm Uyển đi lướt qua chúng như thể cô là đồng loại của chúng.
- Em bị mất mèo, chị có thấy nó đâu không ạ?
Một con méo trong hình hài cậu bé cao bằng tòa nhà ba tầng cúi xuống hỏi cô.
- Chị không thấy, để chị đi lên trước kiếm phụ em.
Lâm Uyển đáp.
Con méo có chút ý thức kia nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ một lúc rồi để cô đi.
Suốt đường đi, Lâm Uyển phải giải quyết rất nhiều chuyện lạ lùng và luôn phải tập trung cao độ vì quãng đường này hung hiểm như đi trên dây.
Chỉ cần cô hoảng sợ hoặc sơ sẩy một giây là sẽ biến thành mồi cho lũ quái vật này ngay.
Khả năng hiện tại của Lâm Uyển chỉ cho phép cô vượt qua rừng quái vật dày đặc một cách cố sức.
Nhưng chuyện này lại khiến Lâm Uyển thấy hơi phấn khích, cô chợt có cảm giác rất giống lúc ở Tháp Trắng.
Mỗi lần cô chuồn khỏi Tháp Trắng cũng y hệt bây giờ, chậm rãi lướt qua đám đông mà mình không hiểu rõ.
Với cô mà nói thì những người đó không khác bọn quái vật là mấy.
Cô biết bọn họ không thích mình, coi cô là quái vật, thế nên cô cũng không thích bọn họ cho lắm, coi bọn họ là giống loài khác mình.
Cô thích đùa dai bằng cách khiến tất cả mọi người không nhìn thấy mình rồi ngang nhiên chuồn ra ngoài ngay trước mắt họ.
Không bị ai trông thấy tuy rất thú vị nhưng lại hơi cô đơn.
Lần nào trốn đi, cô cũng chủ động quay về chứ trước giờ không hề bị phát hiện.
Ngoại trừ một lần có anh lính gác trẻ từ trên trời giáng xuống làm tuyết bắn tung tóe dưới chân.
Anh nói:
- Đã tìm thấy con bé.
Phải rồi, anh lính gác đó cũng đang ở đây.
Cô có thể so tài với anh lần nữa, thi xem ai sẽ lấy được chìa khóa trước.
“Thật thú vị.” Lâm Uyển nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.