Chương 55: Bao bọc bởi tình yêu
Erly
15/02/2024
Do nhà mới chỉ bắt đầu sửa chữa xây dựng lại cách đây không lâu, vậy nên thời gian từ đây đến khi nhà mới hoàn thành, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di vẫn sẽ ở lại penthouse.
Theo kế hoạch, sau khi cho Tâm Di đi nhà trẻ, Hoán Hiểu Đan cũng sẽ quay về tiệm hoa của Dã Thường Nghi làm việc. Riêng Giả Khinh Huân tuy giải nghệ không tiếp tục thi đấu, nhưng vẫn ở lại làm việc cho công ty bên lĩnh vực chuyên môn.
Sau vài ngày ổn định nhà cửa và giấy tờ, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan chọn trường cho Tâm Di. Ban đầu, cô bé có vẻ không thích, nhưng sau một buổi đến tham quan, nhìn sân trường đủ mọi đồ chơi, trong lớp lại có nhiều bạn, thế nên Tâm Di cũng đã tạm đồng ý đi học thử.
Tuy rằng trường của Tâm Di có hơi xa nơi ở hiện tại, nhưng bù lại nằm rất gần vị trí nhà mới, đặc biệt cũng gần với phòng khám Trung y của ông bà ngoại Giả Khinh Huân.
Tâm Di được đi học, Hoán Hiểu Đan cũng bắt đầu đi làm lại. Mặc dù với điều kiện của Giả Khinh Huân hiện tại, anh thừa sức làm chủ kinh tế gia đình, nhưng thay vì để cô một mình quanh quẩn trong nhà suốt ngày, anh thà rằng để cô được làm điều mình thích.
Bận rộn tay chân một chút, đầu óc sẽ thảnh thơi. Để tâm trí nghĩ ngợi quá nhiều, sớm muộn gì cũng trở nên tiêu cực.
Trước đây tiệm hoa của Dã Thường Nghi mới mở không lâu nên lượng công việc còn tương đối ít, nhưng hiện tại tiệm hoa đã mở rộng, số lượng hoa nhập về càng nhiều, rất nhiều công việc khác cũng phát sinh.
Bên cạnh hoa tươi, tiệm còn kinh doanh hoa khô làm từ những hoa tươi đang bán. Ngoài ra, ông ngoại Tâm Di và mẹ Hoán Hiểu Đan cùng những người làm trong tiệm và vườn hoa cũng bắt đầu tìm hiểu phối giống hoa lạ, sau đó sẽ chuyển về tiệm của Dã Thường Nghi.
Năm đó tuy rằng là những người xa lạ lần đầu gặp nhau, nhưng chính nhờ sự giang tay giúp đỡ của Dã Thường Nghi, cuộc sống của Hoán Hiểu Đan và những người thân thiết xung quanh cô đều tốt lên.
Một bông hoa héo úa từng nấp mình trong bóng tối như Hoán Hiểu Đan, giờ đây đã có thể tự tin vươn mình đón ánh mặt trời.
Qua một thời gian, mọi thứ dần đâu vào đấy, cuộc sống gia đình ba người của Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di cũng trở nên quen thuộc.
Thời điểm cuối năm cũ đầu năm mới, nhu cầu sử dụng hoa tăng lên, Hoán Hiểu Đan vì bận việc ở tiệm hoa nên đành để cha con Giả Khinh Huân tự lo cho nhau.
Công việc của Giả Khinh Huân ở công ty tuy không quá bận rộn, nhưng còn phải chăm Tâm Di và giám sát công trình xây nhà nên cũng không dư dả thời gian.
Có điều, lời hứa của năm hai mươi tuổi, Giả Khinh Huân vẫn chưa từng quên.
Quá khứ của Hoán Hiểu Đan tuy không đẹp, nhưng hạnh phúc hiện tại cô có, ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Hơn mười giờ đêm, Hoán Hiểu Đan vừa tan ca bước ra cửa thì Tâm Di đã chạy ào đến chỗ cô. Ngay khi được cô bế lên, cô bé đã ôm chặt lấy cổ cô nịnh bợ: “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.”
Hoán Hiểu Đan mỉm cười, ôm Tâm Di lắc lư nhẹ: “Mẹ cũng nhớ con nữa.”
Lúc này, Lý Lệ Mai từ trong tiệm đi ra, thấy Tâm Di nên chị nán lại bên cạnh hỏi thăm: “Hôm nay lại thức khuya đến đón mẹ hả công chúa?”
Tâm Di hai tay ôm cổ Hoán Hiểu Đan, nhưng quay mặt sang phía Lý Lệ Mai, gật đầu đáp: “Dạ!”
Nghe xong Lý Lệ Mai bỗng cười gian, chị nắm lấy chân Tâm Di lắc lắc, ẩn ý nói: “Con ngủ sớm thì mới mau có em chứ.”
“Cha con nói mấy năm nữa em mới sinh ra.”
Thấy Tâm Di thật thà, Lý Lệ Mai cũng không trêu nữa mà ra về trước, để Hoán Hiểu Đan đưa cô bé về nhà nghỉ ngơi sớm.
Ba chiếc xe hơi bóng loáng đổ dọc theo sát vỉa hè ngay trước tiệm hoa, đứng cạnh cửa phụ đang mở lại là những người đàn ông thanh niên đang chờ vợ và bạn gái.
Tuy nhỏ tuổi hơn Lý Lệ Mai, nhưng bạn trai chị là một người chín chắn, luôn vui vẻ nuông chiều theo sự nghịch ngợm của bạn gái. Truyện Điền Văn
Mặc kệ là bốn năm trước hay bốn năm sau, Phó Lăng Kỷ vẫn đều đặn đưa đón Dã Thường Nghi, sự dịu dàng ấm áp dường như chưa một lần phai nhạt.
Riêng với Hoán Hiểu Đan bây giờ, không còn chàng thanh niên đợi cô tan làm đón xe buýt về nhà, thay vào đó là một người chồng chung thủy và một cô con gái ngọt ngào đón cô về tổ ấm.
Ngay khi về đến nhà, Tâm Di đã chạy tít vào phòng. Giả Khinh Huân vào nhà sau cùng, anh vừa đóng cửa vừa lên tiếng nhắc: “Hồi nãy anh xả nước nóng vào bồn rồi, chắc bây giờ nguội bớt, nếu không ấm em nhớ xả thêm, anh đi hâm đồ ăn cho em.”
Hoán Hiểu Đan không chút nghi ngờ gật đầu đi thẳng vào phòng ngủ.
Vốn mang tâm thế thả lỏng bản thân, cảnh tượng sau cánh cửa khiến Hoán Hiểu Đan giật mình đến căng người.
Từ cửa nhìn vào, nhìn cánh hoa hồng được xếp hình trái tim lớn trên giường, Hoán Hiểu Đan nhất thời chỉ biết bật cười trong bất lực.
Xem ra, đêm nay Hoán Hiểu Đan lại phải “tăng ca” sau thời gian bỏ bê Giả Khinh Huân.
Nghĩ đến Hoán Hiểu Đan chỉ càng thêm buồn cười. Chỉ là, lúc lấy quần áo từ trong tủ để đi tắm, một cảm giác không lành bỗng xẹt ngang qua khiến cô bừng tỉnh.
Hoán Hiểu Đan lập tức quay ngoắt nhìn sang bình hoa cạnh bên cửa sổ. Quả nhiên, hai mươi mốt cành hoa hồng Giả Khinh Huân vừa tặng cho cô cách đây hai ngày nhân dịp ngẫu hứng, nay đã bị anh vặt trụi không còn một cánh hoa bám trụ.
Sự lãng mạn này, thật sự rất khó nói.
Tắm xong, Hoán Hiểu Đan ăn nhẹ trước khi đi ngủ. Trước mặt Tâm Di, cô không tiện nhắc đến chuyện kia vì lo con gái tò mò, nếu cô bé tò mò vào phòng xem sẽ thấy hoa bày trên giường, thấy hoa bày trên giường cô bé sẽ ham vui ngủ lại.
Và nếu Tâm Di không về phòng riêng ngủ, Giả Khinh Huân chắc chắn lại “ghi sổ tính lãi”.
Trong lúc Hoán Hiểu Đan ăn khuya, Tâm Di cầm sổ bé ngoan trèo lên ngồi cạnh cô, vừa mở sổ vừa khoe.
“Mẹ ơi hôm nay cô phát sổ.”
“Woa, giỏi quá.” Nhìn những ô trong tháng được dán phiếu bé ngoan, Hoán Hiểu Đan hùa theo cổ vũ con gái: “Đưa mẹ xem cô giáo ghi thế nào.”
Giả Khinh Huân chống cằm ngồi bên cạnh chỗ còn lại của Hoán Hiểu Đan, buổi chiều lúc đón Tâm Di đã xem qua nên không còn bất ngờ. Ngược lại, hiện tại anh còn tỏ ra bất bình.
“Anh nghĩ giáo viên ngày xưa có thành kiến với anh. Anh đi học rõ nhiệt huyết, vậy mà cả năm được mỗi hai phiếu bé ngoan, hôm cầm về nhà lại bị mắc mưa làm ướt rách mất.”
Giả Khinh Huân kể xong, đột nhiên nhận về hai ánh mắt đầy đánh giá của Hoán Hiểu Đan và Tâm Di.
Bỗng nhiên, biểu cảm của Tâm Di trở nên lo lắng, cô bé nắm cánh tay Hoán Hiểu Đan, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, con không muốn thông minh giống cha đâu.”
Hoán Hiểu Đan giơ tay che mặt, cố nén cơn cười giữ lại hình tượng cho Giả Khinh Huân trước mặt con gái.
Riêng Giả Khinh Huân: “…”
Theo kế hoạch, sau khi cho Tâm Di đi nhà trẻ, Hoán Hiểu Đan cũng sẽ quay về tiệm hoa của Dã Thường Nghi làm việc. Riêng Giả Khinh Huân tuy giải nghệ không tiếp tục thi đấu, nhưng vẫn ở lại làm việc cho công ty bên lĩnh vực chuyên môn.
Sau vài ngày ổn định nhà cửa và giấy tờ, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan chọn trường cho Tâm Di. Ban đầu, cô bé có vẻ không thích, nhưng sau một buổi đến tham quan, nhìn sân trường đủ mọi đồ chơi, trong lớp lại có nhiều bạn, thế nên Tâm Di cũng đã tạm đồng ý đi học thử.
Tuy rằng trường của Tâm Di có hơi xa nơi ở hiện tại, nhưng bù lại nằm rất gần vị trí nhà mới, đặc biệt cũng gần với phòng khám Trung y của ông bà ngoại Giả Khinh Huân.
Tâm Di được đi học, Hoán Hiểu Đan cũng bắt đầu đi làm lại. Mặc dù với điều kiện của Giả Khinh Huân hiện tại, anh thừa sức làm chủ kinh tế gia đình, nhưng thay vì để cô một mình quanh quẩn trong nhà suốt ngày, anh thà rằng để cô được làm điều mình thích.
Bận rộn tay chân một chút, đầu óc sẽ thảnh thơi. Để tâm trí nghĩ ngợi quá nhiều, sớm muộn gì cũng trở nên tiêu cực.
Trước đây tiệm hoa của Dã Thường Nghi mới mở không lâu nên lượng công việc còn tương đối ít, nhưng hiện tại tiệm hoa đã mở rộng, số lượng hoa nhập về càng nhiều, rất nhiều công việc khác cũng phát sinh.
Bên cạnh hoa tươi, tiệm còn kinh doanh hoa khô làm từ những hoa tươi đang bán. Ngoài ra, ông ngoại Tâm Di và mẹ Hoán Hiểu Đan cùng những người làm trong tiệm và vườn hoa cũng bắt đầu tìm hiểu phối giống hoa lạ, sau đó sẽ chuyển về tiệm của Dã Thường Nghi.
Năm đó tuy rằng là những người xa lạ lần đầu gặp nhau, nhưng chính nhờ sự giang tay giúp đỡ của Dã Thường Nghi, cuộc sống của Hoán Hiểu Đan và những người thân thiết xung quanh cô đều tốt lên.
Một bông hoa héo úa từng nấp mình trong bóng tối như Hoán Hiểu Đan, giờ đây đã có thể tự tin vươn mình đón ánh mặt trời.
Qua một thời gian, mọi thứ dần đâu vào đấy, cuộc sống gia đình ba người của Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di cũng trở nên quen thuộc.
Thời điểm cuối năm cũ đầu năm mới, nhu cầu sử dụng hoa tăng lên, Hoán Hiểu Đan vì bận việc ở tiệm hoa nên đành để cha con Giả Khinh Huân tự lo cho nhau.
Công việc của Giả Khinh Huân ở công ty tuy không quá bận rộn, nhưng còn phải chăm Tâm Di và giám sát công trình xây nhà nên cũng không dư dả thời gian.
Có điều, lời hứa của năm hai mươi tuổi, Giả Khinh Huân vẫn chưa từng quên.
Quá khứ của Hoán Hiểu Đan tuy không đẹp, nhưng hạnh phúc hiện tại cô có, ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Hơn mười giờ đêm, Hoán Hiểu Đan vừa tan ca bước ra cửa thì Tâm Di đã chạy ào đến chỗ cô. Ngay khi được cô bế lên, cô bé đã ôm chặt lấy cổ cô nịnh bợ: “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.”
Hoán Hiểu Đan mỉm cười, ôm Tâm Di lắc lư nhẹ: “Mẹ cũng nhớ con nữa.”
Lúc này, Lý Lệ Mai từ trong tiệm đi ra, thấy Tâm Di nên chị nán lại bên cạnh hỏi thăm: “Hôm nay lại thức khuya đến đón mẹ hả công chúa?”
Tâm Di hai tay ôm cổ Hoán Hiểu Đan, nhưng quay mặt sang phía Lý Lệ Mai, gật đầu đáp: “Dạ!”
Nghe xong Lý Lệ Mai bỗng cười gian, chị nắm lấy chân Tâm Di lắc lắc, ẩn ý nói: “Con ngủ sớm thì mới mau có em chứ.”
“Cha con nói mấy năm nữa em mới sinh ra.”
Thấy Tâm Di thật thà, Lý Lệ Mai cũng không trêu nữa mà ra về trước, để Hoán Hiểu Đan đưa cô bé về nhà nghỉ ngơi sớm.
Ba chiếc xe hơi bóng loáng đổ dọc theo sát vỉa hè ngay trước tiệm hoa, đứng cạnh cửa phụ đang mở lại là những người đàn ông thanh niên đang chờ vợ và bạn gái.
Tuy nhỏ tuổi hơn Lý Lệ Mai, nhưng bạn trai chị là một người chín chắn, luôn vui vẻ nuông chiều theo sự nghịch ngợm của bạn gái. Truyện Điền Văn
Mặc kệ là bốn năm trước hay bốn năm sau, Phó Lăng Kỷ vẫn đều đặn đưa đón Dã Thường Nghi, sự dịu dàng ấm áp dường như chưa một lần phai nhạt.
Riêng với Hoán Hiểu Đan bây giờ, không còn chàng thanh niên đợi cô tan làm đón xe buýt về nhà, thay vào đó là một người chồng chung thủy và một cô con gái ngọt ngào đón cô về tổ ấm.
Ngay khi về đến nhà, Tâm Di đã chạy tít vào phòng. Giả Khinh Huân vào nhà sau cùng, anh vừa đóng cửa vừa lên tiếng nhắc: “Hồi nãy anh xả nước nóng vào bồn rồi, chắc bây giờ nguội bớt, nếu không ấm em nhớ xả thêm, anh đi hâm đồ ăn cho em.”
Hoán Hiểu Đan không chút nghi ngờ gật đầu đi thẳng vào phòng ngủ.
Vốn mang tâm thế thả lỏng bản thân, cảnh tượng sau cánh cửa khiến Hoán Hiểu Đan giật mình đến căng người.
Từ cửa nhìn vào, nhìn cánh hoa hồng được xếp hình trái tim lớn trên giường, Hoán Hiểu Đan nhất thời chỉ biết bật cười trong bất lực.
Xem ra, đêm nay Hoán Hiểu Đan lại phải “tăng ca” sau thời gian bỏ bê Giả Khinh Huân.
Nghĩ đến Hoán Hiểu Đan chỉ càng thêm buồn cười. Chỉ là, lúc lấy quần áo từ trong tủ để đi tắm, một cảm giác không lành bỗng xẹt ngang qua khiến cô bừng tỉnh.
Hoán Hiểu Đan lập tức quay ngoắt nhìn sang bình hoa cạnh bên cửa sổ. Quả nhiên, hai mươi mốt cành hoa hồng Giả Khinh Huân vừa tặng cho cô cách đây hai ngày nhân dịp ngẫu hứng, nay đã bị anh vặt trụi không còn một cánh hoa bám trụ.
Sự lãng mạn này, thật sự rất khó nói.
Tắm xong, Hoán Hiểu Đan ăn nhẹ trước khi đi ngủ. Trước mặt Tâm Di, cô không tiện nhắc đến chuyện kia vì lo con gái tò mò, nếu cô bé tò mò vào phòng xem sẽ thấy hoa bày trên giường, thấy hoa bày trên giường cô bé sẽ ham vui ngủ lại.
Và nếu Tâm Di không về phòng riêng ngủ, Giả Khinh Huân chắc chắn lại “ghi sổ tính lãi”.
Trong lúc Hoán Hiểu Đan ăn khuya, Tâm Di cầm sổ bé ngoan trèo lên ngồi cạnh cô, vừa mở sổ vừa khoe.
“Mẹ ơi hôm nay cô phát sổ.”
“Woa, giỏi quá.” Nhìn những ô trong tháng được dán phiếu bé ngoan, Hoán Hiểu Đan hùa theo cổ vũ con gái: “Đưa mẹ xem cô giáo ghi thế nào.”
Giả Khinh Huân chống cằm ngồi bên cạnh chỗ còn lại của Hoán Hiểu Đan, buổi chiều lúc đón Tâm Di đã xem qua nên không còn bất ngờ. Ngược lại, hiện tại anh còn tỏ ra bất bình.
“Anh nghĩ giáo viên ngày xưa có thành kiến với anh. Anh đi học rõ nhiệt huyết, vậy mà cả năm được mỗi hai phiếu bé ngoan, hôm cầm về nhà lại bị mắc mưa làm ướt rách mất.”
Giả Khinh Huân kể xong, đột nhiên nhận về hai ánh mắt đầy đánh giá của Hoán Hiểu Đan và Tâm Di.
Bỗng nhiên, biểu cảm của Tâm Di trở nên lo lắng, cô bé nắm cánh tay Hoán Hiểu Đan, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, con không muốn thông minh giống cha đâu.”
Hoán Hiểu Đan giơ tay che mặt, cố nén cơn cười giữ lại hình tượng cho Giả Khinh Huân trước mặt con gái.
Riêng Giả Khinh Huân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.