Chương 24: Càng yêu càng thấu
Erly
22/01/2024
Lúc Giả Khinh Huân xong công việc trở về cũng đã gần mười một giờ đêm, sau khi tắm rửa sơ qua, anh nhanh chóng quay lên phòng cùng Hoán Hiểu Đan.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm, hòa cùng ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ thông gió, Hoán Hiểu Đan nằm nghiêng quay mặt về chỗ trống bên cạnh.
Giả Khinh Huân ngồi nhìn Hoán Hiểu Đan ngủ say, trong tâm trí lại nhớ về cuộc đối thoại giữa Chi Linh và Gia Đoàn lúc tối.
Khi biết Chi Linh mua thứ nhạy cảm kia, Giả Khinh Huân đã có chút ngờ ngợ, bởi trước đó cô ta và Gia Đoàn chẳng có chút dấu hiệu nào qua lại với nhau. Cứ ngỡ là chuyện riêng của người khác, nào ngờ lại liên quan trực tiếp đến chuyện của mình.
Giả Khinh Huân lặng lẽ thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hoán Hiểu Đan, vô thức vuốt những sợi tóc nơi vành tai của cô.
Nghĩ đến việc Hoán Hiểu Đan phát hiện thứ nhạy cảm xuất hiện trong đồ của Giả Khinh Huân, tuy anh không rõ cô có cảm giác như thế nào, nhưng anh biết dù có ghen tuông cô cũng sẽ không nói ra.
Vì Hoán Hiểu Đan mà Giả Khinh Huân biết, giỏi nhất là cam chịu, cô chắc chắn sẽ không để anh bất hoà với người anh có ơn là chú Trần. Vả lại, có lẽ Hoán Hiểu Đan cũng thừa biết anh yêu cô nhiều đến mức nào, chuyện anh phản bội cô thật sự rất khó tin.
Có điều, giờ đây Giả Khinh Huân mới hiểu rõ lý do vì sao trong gara chỉ có Hoán Hiểu Đan và Chi Linh là con gái, thế nhưng cả hai không hề thân thiết, ngược lại còn rất giữ khoảng cách như người xa lạ.
Lẽ ra, Giả Khinh Huân nên tinh ý hơn khi Chi Linh nhiều lần dò xét chuyện tình cảm của anh. Vô tình để cho Hoán Hiểu Đan tiếp tục chịu thiệt trong mối quan hệ của cả hai, anh lại càng cảm thấy bản thân tệ hại.
Hết gia đình, người thân, rồi lại đến người ngoài ức hiếp bạn gái mình, vậy mà Giả Khinh Huân lại không thể giải quyết đến cùng, đòi lại công bằng cho Hoán Hiểu Đan.
Trong không gian yên tĩnh chỉ phát ra tiếng rì rì của quạt máy, Giả Khinh Huân thẫn người nhìn chằm chằm vào hàng mi đang khép chặt của Hoán Hiểu Đan. Ngón tay anh trên vành tai cô khẽ trượt xuống gò má, giọng nói thì thào cũng bất chợt cất lên.
“Hiểu Đan, có phải ngay từ đầu em không đồng ý ở bên anh vì thấy anh sai rồi phải không? Nếu như anh không cố bám lấy mối quan hệ này, em đã không bị gia đình anh gây khó dễ, em cũng không phải vì nghĩ cho anh mà chịu bao tủi nhục. Nhưng anh phải làm sao bây giờ… anh không muốn mất em.”
Ngay khi lời Giả Khinh Huân vừa dứt, Hoán Hiểu Đan bất ngờ mở mắt nhìn thẳng vào anh. Thấp thoáng trong ánh sáng tờ mờ, con ngươi của cô khẽ lấp lánh bởi dòng lệ dâng trào.
Bất chợt, Hoán Hiểu Đan nhướng người hôn lên môi Giả Khinh Huân, giữa khoảng cách gần sát của hai gương mặt, từ ánh mắt đến giọng nói của cô đều vô cùng kiên định.
“Trước đây em đã cho anh cơ hội quay đầu, là anh tự chọn ở bên em, vậy nên từ nay về sau đừng viện lý do để chia tay. Em sẽ không bao giờ… buông tha cho anh đâu.”
“Anh không có ý đó…”
Trong khi Giả Khinh Huân nóng lòng ôm eo Hoán Hiểu Đan kéo sát vào người mình, cô lại tỏ ra không vui hờn dỗi: “Từ lúc anh đến đón em tan làm về đã nói những lời kỳ lạ. Hay là vì cô học trò nhỏ của anh sắp lấy chồng nên anh đau lòng?”
“Em nói gì vậy chứ, ai lấy chồng thì mặc họ, đâu liên quan đến anh.”
Ngoài miệng Giả Khinh Huân bình tĩnh giải thích, tuy nhiên tay chân đã bắt đầu luống cuống giữ lấy người Hoán Hiểu Đan khi cô cố đẩy anh ra.
Hoán Hiểu Đan cố tình phớt lờ lời nói của Giả Khinh Huân, cô vung tay đá chân không cho anh ôm lấy.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay của Giả Khinh Huân luồn dưới vạt áo chạm vào eo của Hoán Hiểu Đan, da thịt tiếp xúc khiến cô bị nhột mà bật cười thành tiếng.
Được đà lấn tới, không để Hoán Hiểu Đan có cơ hội giận dỗi, Giả Khinh Huân trở người đè nửa người lên thân thể cô, anh hết hôn lên khắp mặt rồi lại hôn xuống cổ, khiến cô vì không chịu được nhột mà phải vội xuống nước “xin tha”.
Đến khi Hoán Hiểu Đan giơ được tay bịt miệng Giả Khinh Huân ngăn không cho anh hôn loạn, lúc này anh mới chịu dừng hành động.
Nhưng kéo dài không được quá lâu, Giả Khinh Huân gỡ tay Hoán Hiểu Đan ra, thuần thục đan xen kẽ những ngón tay của cả hai vào nhau, sau đó anh bỗng đè tay cô xuống nệm phía trên đỉnh đầu.
Giả Khinh Huân nghiêm túc mắt đối mắt với Hoán Hiểu Đan, giọng điệu từ tốn đầy chân thành: “Anh không có ý nghĩ rời xa em, chỉ là anh cảm thấy bản thân rất tệ khi không thể bảo vệ em.”
“Anh có thể bù đắp cho em.”
Câu trước Hoán Hiểu Đan vừa dứt, Giả Khinh Huân không hề suy nghĩ đã vội hỏi lại: “Bằng cách nào?”
“Ừm…” Hoán Hiểu Đan vờ kéo dài giọng suy nghĩ, nửa thật nửa đùa đề nghị: “Hôn em một trăm cái.”
Giả Khinh Huân nhất thời khựng người trong vài giây, tiếp đó bàn tay anh thận trọng trượt từ eo xuống lưng quần của Hoán Hiểu Đan, đồng thời lời nói mờ ám cũng thì thào vang lên: “Anh hôn một cái ở trên, còn lại hôn ở dưới được không?”
“Lưu manh!”
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm, hòa cùng ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ thông gió, Hoán Hiểu Đan nằm nghiêng quay mặt về chỗ trống bên cạnh.
Giả Khinh Huân ngồi nhìn Hoán Hiểu Đan ngủ say, trong tâm trí lại nhớ về cuộc đối thoại giữa Chi Linh và Gia Đoàn lúc tối.
Khi biết Chi Linh mua thứ nhạy cảm kia, Giả Khinh Huân đã có chút ngờ ngợ, bởi trước đó cô ta và Gia Đoàn chẳng có chút dấu hiệu nào qua lại với nhau. Cứ ngỡ là chuyện riêng của người khác, nào ngờ lại liên quan trực tiếp đến chuyện của mình.
Giả Khinh Huân lặng lẽ thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hoán Hiểu Đan, vô thức vuốt những sợi tóc nơi vành tai của cô.
Nghĩ đến việc Hoán Hiểu Đan phát hiện thứ nhạy cảm xuất hiện trong đồ của Giả Khinh Huân, tuy anh không rõ cô có cảm giác như thế nào, nhưng anh biết dù có ghen tuông cô cũng sẽ không nói ra.
Vì Hoán Hiểu Đan mà Giả Khinh Huân biết, giỏi nhất là cam chịu, cô chắc chắn sẽ không để anh bất hoà với người anh có ơn là chú Trần. Vả lại, có lẽ Hoán Hiểu Đan cũng thừa biết anh yêu cô nhiều đến mức nào, chuyện anh phản bội cô thật sự rất khó tin.
Có điều, giờ đây Giả Khinh Huân mới hiểu rõ lý do vì sao trong gara chỉ có Hoán Hiểu Đan và Chi Linh là con gái, thế nhưng cả hai không hề thân thiết, ngược lại còn rất giữ khoảng cách như người xa lạ.
Lẽ ra, Giả Khinh Huân nên tinh ý hơn khi Chi Linh nhiều lần dò xét chuyện tình cảm của anh. Vô tình để cho Hoán Hiểu Đan tiếp tục chịu thiệt trong mối quan hệ của cả hai, anh lại càng cảm thấy bản thân tệ hại.
Hết gia đình, người thân, rồi lại đến người ngoài ức hiếp bạn gái mình, vậy mà Giả Khinh Huân lại không thể giải quyết đến cùng, đòi lại công bằng cho Hoán Hiểu Đan.
Trong không gian yên tĩnh chỉ phát ra tiếng rì rì của quạt máy, Giả Khinh Huân thẫn người nhìn chằm chằm vào hàng mi đang khép chặt của Hoán Hiểu Đan. Ngón tay anh trên vành tai cô khẽ trượt xuống gò má, giọng nói thì thào cũng bất chợt cất lên.
“Hiểu Đan, có phải ngay từ đầu em không đồng ý ở bên anh vì thấy anh sai rồi phải không? Nếu như anh không cố bám lấy mối quan hệ này, em đã không bị gia đình anh gây khó dễ, em cũng không phải vì nghĩ cho anh mà chịu bao tủi nhục. Nhưng anh phải làm sao bây giờ… anh không muốn mất em.”
Ngay khi lời Giả Khinh Huân vừa dứt, Hoán Hiểu Đan bất ngờ mở mắt nhìn thẳng vào anh. Thấp thoáng trong ánh sáng tờ mờ, con ngươi của cô khẽ lấp lánh bởi dòng lệ dâng trào.
Bất chợt, Hoán Hiểu Đan nhướng người hôn lên môi Giả Khinh Huân, giữa khoảng cách gần sát của hai gương mặt, từ ánh mắt đến giọng nói của cô đều vô cùng kiên định.
“Trước đây em đã cho anh cơ hội quay đầu, là anh tự chọn ở bên em, vậy nên từ nay về sau đừng viện lý do để chia tay. Em sẽ không bao giờ… buông tha cho anh đâu.”
“Anh không có ý đó…”
Trong khi Giả Khinh Huân nóng lòng ôm eo Hoán Hiểu Đan kéo sát vào người mình, cô lại tỏ ra không vui hờn dỗi: “Từ lúc anh đến đón em tan làm về đã nói những lời kỳ lạ. Hay là vì cô học trò nhỏ của anh sắp lấy chồng nên anh đau lòng?”
“Em nói gì vậy chứ, ai lấy chồng thì mặc họ, đâu liên quan đến anh.”
Ngoài miệng Giả Khinh Huân bình tĩnh giải thích, tuy nhiên tay chân đã bắt đầu luống cuống giữ lấy người Hoán Hiểu Đan khi cô cố đẩy anh ra.
Hoán Hiểu Đan cố tình phớt lờ lời nói của Giả Khinh Huân, cô vung tay đá chân không cho anh ôm lấy.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay của Giả Khinh Huân luồn dưới vạt áo chạm vào eo của Hoán Hiểu Đan, da thịt tiếp xúc khiến cô bị nhột mà bật cười thành tiếng.
Được đà lấn tới, không để Hoán Hiểu Đan có cơ hội giận dỗi, Giả Khinh Huân trở người đè nửa người lên thân thể cô, anh hết hôn lên khắp mặt rồi lại hôn xuống cổ, khiến cô vì không chịu được nhột mà phải vội xuống nước “xin tha”.
Đến khi Hoán Hiểu Đan giơ được tay bịt miệng Giả Khinh Huân ngăn không cho anh hôn loạn, lúc này anh mới chịu dừng hành động.
Nhưng kéo dài không được quá lâu, Giả Khinh Huân gỡ tay Hoán Hiểu Đan ra, thuần thục đan xen kẽ những ngón tay của cả hai vào nhau, sau đó anh bỗng đè tay cô xuống nệm phía trên đỉnh đầu.
Giả Khinh Huân nghiêm túc mắt đối mắt với Hoán Hiểu Đan, giọng điệu từ tốn đầy chân thành: “Anh không có ý nghĩ rời xa em, chỉ là anh cảm thấy bản thân rất tệ khi không thể bảo vệ em.”
“Anh có thể bù đắp cho em.”
Câu trước Hoán Hiểu Đan vừa dứt, Giả Khinh Huân không hề suy nghĩ đã vội hỏi lại: “Bằng cách nào?”
“Ừm…” Hoán Hiểu Đan vờ kéo dài giọng suy nghĩ, nửa thật nửa đùa đề nghị: “Hôn em một trăm cái.”
Giả Khinh Huân nhất thời khựng người trong vài giây, tiếp đó bàn tay anh thận trọng trượt từ eo xuống lưng quần của Hoán Hiểu Đan, đồng thời lời nói mờ ám cũng thì thào vang lên: “Anh hôn một cái ở trên, còn lại hôn ở dưới được không?”
“Lưu manh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.