Chương 20: Cây kim trong bọc
Erly
22/01/2024
Thời điểm thi đại học của Chi Linh đến cận kề, Giả Khinh Huân cũng sắp làm xong nhiệm vụ dạy kèm, sau đó anh có thể dành tất cả thì giờ để chăm lo cho gia đình riêng.
Công việc của Hoán Hiểu Đan phải làm xuyên suốt, bù lại mức lương khá tốt, cố gắng thêm một thời gian sẽ có thể cùng Giả Khinh Huân dọn ra nhà riêng, thay vì chỉ ở trong một căn nhà kho tạm bợ.
Hoán Hiểu Đan không phải bỏ qua ơn tình của chú Trần, cũng không phải không trân trọng căn phòng ấm áp trên gác xép nhỏ được tự tay Giả Khinh Huân xây dựng. Nhưng nơi đó vốn không phải là nhà, cũng không phải là nơi vững chắc có thể sinh sống cả đời.
Còn chưa kể, Chi Linh đã sắp tự do và thoát khỏi sự kìm kẹp của phụ huynh. Ngay cả việc phá hoại tình cảm của người khác cô ta cũng dám làm khi chưa mười tám tuổi, vậy nên Hoán Hiểu Đan thà diệt tận gốc từ đầu, trước khi để cỏ có cơ hội mọc lên.
Buổi sáng như bình thường, khoảng bảy giờ hơn Hoán Hiểu Đan sẽ rời nhà, đón xe buýt đến tiệm hoa làm việc. Có điều, vào ngày cuối Chi Linh đi thi, Hoán Hiểu Đan vừa rời nhà đã tình cờ chạm mặt người giao hàng.
Thấy Hoán Hiểu Đan bước ra từ cổng gara, người giao hàng dừng xe gạt chống, lên tiếng hỏi: “Cô là Chi Linh phải không?”
Vừa nói, người giao hàng vừa kiểm tra đơn hàng trong điện thoại, và tìm hộp hàng ở thùng đựng phía sau xe máy.
Tuy nhiên, để tránh rước họa vào thân, Hoán Hiểu Đan vội phủ nhận: “Tôi không phải là Chi Linh, tầm khoảng mười hai giờ anh quay lại, cô ấy sẽ có ở nhà.”
Nghe vậy, người giao hàng cũng nhanh chóng đồng ý, chuẩn bị đi giao hàng cho nơi khác.
Hoán Hiểu Đan vốn đã đi lướt qua chỗ người giao hàng, nhưng chỉ vài bước cô bất giác dừng chân, ngoái đầu nhìn lại anh ta.
Đến trưa, Chi Linh thi xong môn cuối như cũng trút bỏ được áp lực, vừa ra khỏi trường đã vội chạy về thẳng nhà.
Ở gara, chú Trần và các nhân viên trong xưởng cũng đã nghỉ ngơi sớm, đợi cùng ăn cơm chúc mừng cho Chi Linh.
Chú Trần không phải là người thích khoe khoang, nhưng Chi Linh vừa xinh đẹp lại học giỏi, vậy nên con gái là điều duy nhất ông khoe khoang vì cảm thấy tự hào.
Lúc Chi Linh về tới nơi, thấy mọi người đang ngồi ở bàn ăn chờ sẵn, Giả Khinh Huân cũng có mặt thay vì đi đưa cơm cho Hoán Hiểu Đan như mọi khi, tâm trạng vốn đang vui của Chi Linh lại càng vui thêm.
Cả bữa cơm đều do chú Trần tự tay chuẩn bị, nghe Chi Linh nói làm bài thi tốt, trong bụng ông càng mong mỏi đến ngày nhận được kết quả đại học của con gái.
Suốt buổi chú Trần cười không ngưng miệng, các anh em trong xưởng cũng biết ý hùa theo tâng bốc Chi Linh, riêng Giả Khinh Huân lại không thoải mái như thường ngày.
Sau một hồi mải mê tập trung vào con gái, nhìn qua Giả Khinh Huân im lặng suốt bữa, chú Trần sực nhớ vội nói vào: “Quên mất, nếu Chi Linh đậu đại học phải cảm ơn Khinh Huân, đều nhờ chú mày kèm cho em nó. Chi Linh có được mấy người anh trai như mấy đứa, chú cũng yên tâm hẳn.”
Dù khen ngợi, chú Trần cũng không để Chi Linh nhen nhóm suy nghĩ về tình cảm không nên có với Giả Khinh Huân.
Đáp lại, anh chỉ cười nhạt: “Quan trọng là năng lực của mỗi người thôi chú ạ.”
Mặc cho đang ngồi cạnh cha, cũng mặc cho những lời ông ấy vừa mới nói, Chi Linh vẫn không ngừng hướng ánh mắt về phía Giả Khinh Huân ngồi phía đối diện, thái độ dành cho anh tỏ rõ sự quan tâm.
“Sao nhìn anh lo lắng vậy? Mấy bài anh dạy em đều áp dụng được, em chắc chắn sẽ đậu đại học mà.”
Nghe qua cứ ngỡ Giả Khinh Huân đang thật sự bất an chuyện thi cử của Chi Linh, bởi nếu anh đã dạy kèm nhưng cô ta không đậu đại học, chứng tỏ không tròn trách nhiệm sẽ khó ăn khó nói với chú Trần.
Dù có đồng suy nghĩ, thế nhưng ngay cả chú Trần còn chưa kịp trấn an, Hoàng Thành ngồi cạnh Giả Khinh Huân đã vạch trần sự thật.
“Khinh Huân không phải lo cho em đâu. Tại vì sáng nay Hiểu Đan gọi điện nói không cần mang cơm, cũng bảo nó đừng đến chỗ cô ấy làm, nên nó khó chịu bức rức cả buổi sáng ấy mà.”
Nụ cười mong đợi trên gương mặt Chi Linh thoáng chốc đã vụt tắt, tia hy vọng chưa kịp nổi lên đã bị phủ nhận.
Liếc thấy con gái hụt hẫng ra mặt, chú Trần tuy không muốn khiến Chi Linh buồn trong ngày vui, nhưng ông càng không muốn thấy bộ dạng càng ngày càng mù quáng của con gái.
Dường như, dù ông có khuyên nhủ hay răn đe, Chi Linh cũng không chịu buông bỏ tình cảm dành cho Giả Khinh Huân.
Chú Trần ngán ngẩm thở dài một tiếng, ngay khi vừa nhìn thẳng lên đã thấy bóng dáng ai đó từ cửa bước vào.
“Hiểu Đan à?”
Vừa nghe chú Trần lên tiếng, không chỉ riêng Giả Khinh Huân, mà những người có mặt cũng đồng loạt ngoái đầu nhìn.
Thấy Hoán Hiểu Đan quả thật đang đi vào, Giả Khinh Huân theo phản xạ lập tức bật dậy bước đến chỗ cô, hoang mang hỏi: “Sao em về giờ này?”
“Mẹ nói không khỏe nên em xin nghỉ vài tiếng đưa bà ấy đi bệnh viện kiểm tra, em về lấy ít đồ.” Vừa nói, Hoán Hiểu Đan vừa nhét túi quýt vào tay Giả Khinh Huân: “Mua cho anh với mọi người nè, đưa mẹ đi khám xong chắc em ghé chỗ làm luôn, có gì buổi tối anh đến đón em nha.”
Túi trái cây được Hoán Hiểu Đan nhét vào tay, Giả Khinh Huân tiện tay nắm luôn tay cô níu níu kéo kéo: “Hay anh đi cùng em?”
“Thôi.” Hoán Hiểu Đan dứt khoát lắc đầu từ chối: “Em về lấy đồ đã, anh ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan gỡ tay Giả Khinh Huân ra khỏi tay mình, trước lúc về nhà bằng cửa phụ của gara, cô vẫn không quên chào hỏi một tiếng.
Đợi Hoán Hiểu Đan ra khỏi cửa, Giả Khinh Huân cầm túi trái cây quay lại chỗ ngồi, sắc mặt có phần tươi tỉnh hơn lúc đầu.
Không ngờ, khi Giả Khinh Huân vừa chuẩn bị đặt mông ngồi xuống ghế, từ phía cửa chính của gara lại bất ngờ vang lên giọng nói lớn tiếng của một người đàn ông.
“Trần Chi Linh có đơn hàng hai hộp bao cao su!”
Công việc của Hoán Hiểu Đan phải làm xuyên suốt, bù lại mức lương khá tốt, cố gắng thêm một thời gian sẽ có thể cùng Giả Khinh Huân dọn ra nhà riêng, thay vì chỉ ở trong một căn nhà kho tạm bợ.
Hoán Hiểu Đan không phải bỏ qua ơn tình của chú Trần, cũng không phải không trân trọng căn phòng ấm áp trên gác xép nhỏ được tự tay Giả Khinh Huân xây dựng. Nhưng nơi đó vốn không phải là nhà, cũng không phải là nơi vững chắc có thể sinh sống cả đời.
Còn chưa kể, Chi Linh đã sắp tự do và thoát khỏi sự kìm kẹp của phụ huynh. Ngay cả việc phá hoại tình cảm của người khác cô ta cũng dám làm khi chưa mười tám tuổi, vậy nên Hoán Hiểu Đan thà diệt tận gốc từ đầu, trước khi để cỏ có cơ hội mọc lên.
Buổi sáng như bình thường, khoảng bảy giờ hơn Hoán Hiểu Đan sẽ rời nhà, đón xe buýt đến tiệm hoa làm việc. Có điều, vào ngày cuối Chi Linh đi thi, Hoán Hiểu Đan vừa rời nhà đã tình cờ chạm mặt người giao hàng.
Thấy Hoán Hiểu Đan bước ra từ cổng gara, người giao hàng dừng xe gạt chống, lên tiếng hỏi: “Cô là Chi Linh phải không?”
Vừa nói, người giao hàng vừa kiểm tra đơn hàng trong điện thoại, và tìm hộp hàng ở thùng đựng phía sau xe máy.
Tuy nhiên, để tránh rước họa vào thân, Hoán Hiểu Đan vội phủ nhận: “Tôi không phải là Chi Linh, tầm khoảng mười hai giờ anh quay lại, cô ấy sẽ có ở nhà.”
Nghe vậy, người giao hàng cũng nhanh chóng đồng ý, chuẩn bị đi giao hàng cho nơi khác.
Hoán Hiểu Đan vốn đã đi lướt qua chỗ người giao hàng, nhưng chỉ vài bước cô bất giác dừng chân, ngoái đầu nhìn lại anh ta.
Đến trưa, Chi Linh thi xong môn cuối như cũng trút bỏ được áp lực, vừa ra khỏi trường đã vội chạy về thẳng nhà.
Ở gara, chú Trần và các nhân viên trong xưởng cũng đã nghỉ ngơi sớm, đợi cùng ăn cơm chúc mừng cho Chi Linh.
Chú Trần không phải là người thích khoe khoang, nhưng Chi Linh vừa xinh đẹp lại học giỏi, vậy nên con gái là điều duy nhất ông khoe khoang vì cảm thấy tự hào.
Lúc Chi Linh về tới nơi, thấy mọi người đang ngồi ở bàn ăn chờ sẵn, Giả Khinh Huân cũng có mặt thay vì đi đưa cơm cho Hoán Hiểu Đan như mọi khi, tâm trạng vốn đang vui của Chi Linh lại càng vui thêm.
Cả bữa cơm đều do chú Trần tự tay chuẩn bị, nghe Chi Linh nói làm bài thi tốt, trong bụng ông càng mong mỏi đến ngày nhận được kết quả đại học của con gái.
Suốt buổi chú Trần cười không ngưng miệng, các anh em trong xưởng cũng biết ý hùa theo tâng bốc Chi Linh, riêng Giả Khinh Huân lại không thoải mái như thường ngày.
Sau một hồi mải mê tập trung vào con gái, nhìn qua Giả Khinh Huân im lặng suốt bữa, chú Trần sực nhớ vội nói vào: “Quên mất, nếu Chi Linh đậu đại học phải cảm ơn Khinh Huân, đều nhờ chú mày kèm cho em nó. Chi Linh có được mấy người anh trai như mấy đứa, chú cũng yên tâm hẳn.”
Dù khen ngợi, chú Trần cũng không để Chi Linh nhen nhóm suy nghĩ về tình cảm không nên có với Giả Khinh Huân.
Đáp lại, anh chỉ cười nhạt: “Quan trọng là năng lực của mỗi người thôi chú ạ.”
Mặc cho đang ngồi cạnh cha, cũng mặc cho những lời ông ấy vừa mới nói, Chi Linh vẫn không ngừng hướng ánh mắt về phía Giả Khinh Huân ngồi phía đối diện, thái độ dành cho anh tỏ rõ sự quan tâm.
“Sao nhìn anh lo lắng vậy? Mấy bài anh dạy em đều áp dụng được, em chắc chắn sẽ đậu đại học mà.”
Nghe qua cứ ngỡ Giả Khinh Huân đang thật sự bất an chuyện thi cử của Chi Linh, bởi nếu anh đã dạy kèm nhưng cô ta không đậu đại học, chứng tỏ không tròn trách nhiệm sẽ khó ăn khó nói với chú Trần.
Dù có đồng suy nghĩ, thế nhưng ngay cả chú Trần còn chưa kịp trấn an, Hoàng Thành ngồi cạnh Giả Khinh Huân đã vạch trần sự thật.
“Khinh Huân không phải lo cho em đâu. Tại vì sáng nay Hiểu Đan gọi điện nói không cần mang cơm, cũng bảo nó đừng đến chỗ cô ấy làm, nên nó khó chịu bức rức cả buổi sáng ấy mà.”
Nụ cười mong đợi trên gương mặt Chi Linh thoáng chốc đã vụt tắt, tia hy vọng chưa kịp nổi lên đã bị phủ nhận.
Liếc thấy con gái hụt hẫng ra mặt, chú Trần tuy không muốn khiến Chi Linh buồn trong ngày vui, nhưng ông càng không muốn thấy bộ dạng càng ngày càng mù quáng của con gái.
Dường như, dù ông có khuyên nhủ hay răn đe, Chi Linh cũng không chịu buông bỏ tình cảm dành cho Giả Khinh Huân.
Chú Trần ngán ngẩm thở dài một tiếng, ngay khi vừa nhìn thẳng lên đã thấy bóng dáng ai đó từ cửa bước vào.
“Hiểu Đan à?”
Vừa nghe chú Trần lên tiếng, không chỉ riêng Giả Khinh Huân, mà những người có mặt cũng đồng loạt ngoái đầu nhìn.
Thấy Hoán Hiểu Đan quả thật đang đi vào, Giả Khinh Huân theo phản xạ lập tức bật dậy bước đến chỗ cô, hoang mang hỏi: “Sao em về giờ này?”
“Mẹ nói không khỏe nên em xin nghỉ vài tiếng đưa bà ấy đi bệnh viện kiểm tra, em về lấy ít đồ.” Vừa nói, Hoán Hiểu Đan vừa nhét túi quýt vào tay Giả Khinh Huân: “Mua cho anh với mọi người nè, đưa mẹ đi khám xong chắc em ghé chỗ làm luôn, có gì buổi tối anh đến đón em nha.”
Túi trái cây được Hoán Hiểu Đan nhét vào tay, Giả Khinh Huân tiện tay nắm luôn tay cô níu níu kéo kéo: “Hay anh đi cùng em?”
“Thôi.” Hoán Hiểu Đan dứt khoát lắc đầu từ chối: “Em về lấy đồ đã, anh ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan gỡ tay Giả Khinh Huân ra khỏi tay mình, trước lúc về nhà bằng cửa phụ của gara, cô vẫn không quên chào hỏi một tiếng.
Đợi Hoán Hiểu Đan ra khỏi cửa, Giả Khinh Huân cầm túi trái cây quay lại chỗ ngồi, sắc mặt có phần tươi tỉnh hơn lúc đầu.
Không ngờ, khi Giả Khinh Huân vừa chuẩn bị đặt mông ngồi xuống ghế, từ phía cửa chính của gara lại bất ngờ vang lên giọng nói lớn tiếng của một người đàn ông.
“Trần Chi Linh có đơn hàng hai hộp bao cao su!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.