Chương 45: Định nghĩa lại hạnh phúc
Erly
10/02/2024
Ngày trước khi ở bên nhau, Giả Khinh Huân vẫn luôn cố gắng chăm lo cho
Hoán Hiểu Đan từng chút một, thậm chí chỉ muốn thay cô gánh vác tất cả
mọi thứ.
Nhưng cuộc sống ngỡ như sẽ tốt đẹp ấy bị xáo trộn, Hoán Hiểu Đan lần nữa vụt mất khỏi vòng tay Giả Khinh Huân, thế giới đầy bất công này lại đè nặng lên vai cô.
Trời vừa hửng sáng, Hoán Hiểu Đan đã rời giường chuẩn bị cho công việc của ngày mới. Lúc níu kéo cô ở lại giường không thành, Giả Khinh Huân cũng thức dậy sớm.
Qua khoảng bảy giờ sáng, ngay khi Hoán Hiểu Đan định xuống mở tiệm thì cửa phòng đã bị đập vài tiếng. Dựa vào sức và vị trí cửa bị đập, cô không cần hỏi cũng biết ai đến.
Hoán Hiểu Đan ra mở cửa, quả nhiên Tâm Di đứng đợi ở bên ngoài, mẹ cô đứng ở bậc cầu thang, chờ khi cô bé được đón mới an tâm quay lưng xuống dưới nhà.
Sau khi cửa mở, Tâm Di vừa giơ tay nắm bàn tay của Hoán Hiểu Đan, vừa ngó nghiêng khắp phòng, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, cha đâu?”
Tâm Di vừa hỏi dứt câu, Hoán Hiểu Đan còn chưa kịp mở miệng đáp thì Giả Khinh Huân đã từ nhà tắm bước ra.
Thấy anh, Tâm Di không chút chần chừ buông tay Hoán Hiểu Đan, vui vẻ chạy ào đến chỗ Giả Khinh Huân. Nhìn cha con anh mới sáng sớm đã tình thương mến thương, Hoán Hiểu Đan cũng tự nhận thức được bản thân đã ra rìa, thế nên cô dĩ nhiên không dám lên tiếng xen vào.
Ăn vội bữa sáng, Hoán Hiểu Đan phải ra vườn thu hoạch hoa sớm, còn Giả Khinh Huân đưa Tâm Di ra ngoài đi dạo, chủ yếu để hỏi ý cô bé về việc chuyển chỗ ở.
Từ lúc còn trong bụng mẹ, Tâm Di đã được ông bà ngoại chăm lo đến hiện tại, sớm đã mến tay mến chân, vậy nên không thể nói sống xa nhau là ngày một ngày hai có thể chấp nhận.
Tuy rằng Tâm Di còn nhỏ, nhưng suy nghĩ không hẳn vô tư vô lo. Khi phải chọn lựa giữa việc sống cùng ông bà hay cha mẹ, cô bé lại rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Chỉ cho đến khi Giả Khinh Huân đưa ra đề nghị đưa Tâm Di về thăm ông bà vào mỗi kỳ nghỉ lễ và hè, cô bé mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Giả Khinh Huân sẽ về giải quyết công việc riêng trước, sau đó sẽ quay trở lại cùng Hoán Hiểu Đan sắp xếp cuộc sống sắp tới. Thế nhưng khi biết Giả Khinh Huân sẽ rời đi, Tâm Di đã khóc lóc bám lấy anh không chịu buông.
Chỉ vì sợ Giả Khinh Huân nói dối và lẻn đi lúc Tâm Di không để ý, vậy nên từ lúc biết chuyện cô bé lúc nào cũng theo đuôi anh khư khư không rời.
Sáng sớm hôm sau, phía Peter và trợ lý của Giả Khinh Huân lái xe đến đón. Do quyết định có hơi gấp rút, thế nên tạm thời Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di theo Giả Khinh Huân vài ngày, đợi anh giải quyết công việc xong mới quay lại tính kỹ càng chuyện tương lai.
Quay trở lại nơi từng quen thuộc sau bốn năm, Hoán Hiểu Đan vừa cảm thấy xa lạ vừa có chút ngột ngạt. Bởi nơi đây chất chứa quá nhiều đau thương, nhưng cũng là nơi khởi nguồn cho hạnh phúc.
Chỉ sau bốn năm, từ một thanh niên sửa xe sống tạm bợ ở gara, Giả Khinh Huân giờ đây tựa như có tất cả thứ mình muốn trong tay.
Lúc bước chân vào căn penthouse đắt tiền, thay vì vui mừng hãnh diện, Hoán Hiểu Đan lại chỉ cảm thấy chạnh lòng.
Bởi tiền bạc và tài sản Giả Khinh Huân có, là do bán mạng mà ra.
Tuy không có suy nghĩ như Hoán Hiểu Đan, thế nhưng Tâm Di cũng không thích căn hộ này. Khi đến cạnh cửa sổ sát trần trong phòng khách nhìn xuống, vừa thấy độ cao cô bé đã sợ hãi chạy trở vào bên trong.
Trong lúc Giả Khinh Huân mang hành lý về phòng, Hoán Hiểu Đan chậm rãi tham quan căn hộ một lượt.
Dù diện tích rộng lớn, nhưng mọi thứ trong nhà vô cùng tối giản, muốn tìm một chút hơi ấm cũng không thể. Trái ngược hoàn toàn với căn gác xép nhỏ, nhưng đầy ấm áp năm đó.
Bỗng nhiên, giữa không gian yên tĩnh lại vang lên giọng nói mếu máo của Tâm Di, khiến Hoán Hiểu Đan giật mình thoát khỏi ký ức ngày xưa.
“Con muốn đi xuống, con không muốn ở đây đâu.”
Theo hướng âm thanh phát ra, khi Hoán Hiểu Đan tìm thấy Tâm Di thì bắt gặp cô bé đứng trước phòng ngủ khóc nức nở, Giả Khinh Huân bên cạnh quỳ một chân xuống sàn, kiên nhẫn trấn an con gái.
Xem ra, kiếp trước Giả Khinh Huân đã mắc nợ Hoán Hiểu Đan và Tâm Di, thế nên kiếp này dù sinh ra là một kẻ kiêu ngạo, anh vẫn phải hạ mình trước cô và con gái.
Lấy một số giấy tờ cần thiết, Giả Khinh Huân phải đến công ty giải quyết một số công việc quan trọng. Nhân tiện, Hoán Hiểu Đan cũng muốn đưa Tâm Di về thăm Dã Thường Nghi và Lý Lệ Mai.
Từ lúc phát hiện đang ở trên cao quá mức tưởng tượng, Tâm Di sợ đến mức không dám đi lại, liên tục đòi trở xuống đất. Chỉ đến khi được Giả Khinh Huân bế lên, cô bé mới tạm ngưng khóc.
Trong thang máy, Giả Khinh Huân một tay bế con, người tựa ra sau vách liếc nhìn Hoán Hiểu Đan trầm mặc suốt buổi.
Giả Khinh Huân biết, dù cho rất cần tiền thì Hoán Hiểu Đan cũng sẽ không muốn anh dính dáng đến chợ đen. Nhưng vào thời điểm cô biến mất, vào lúc cuộc sống rơi vào tuyệt vọng, trong anh chỉ còn lại ý nghĩ phải có được tiền và quyền trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giành lại những thứ thuộc về mình.
Giả Khinh Huân bất chợt giơ xấp giấy tờ qua phía Hoán Hiểu Đan, nhẹ giọng nhờ vả: “Cầm giúp anh đi.”
Ngay khi Hoán Hiểu Đan cầm lấy, Giả Khinh Huân lập tức vòng tay qua cổ kéo cô sát vào người mình, thuận thế nâng cằm cô ngước qua đối mặt anh.
Trước ánh mắt khó hiểu của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân im lặng nhìn cô vài giây, nửa úp nửa mở dò hỏi: “Một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp, sẽ khiến em hạnh phúc hơn đúng không?”
Không rõ vì sao khi nghe câu hỏi này, cảm xúc bỗng cuộn trào trong lòng Hoán Hiểu Đan. Bởi cô vô cùng nhớ ngày tháng cùng Giả Khinh Huân sống trong nhà kho ở gara, nhớ khoảng thời gian sống trong tình yêu và sự bao bọc của anh.
Vào giây phút không khống chế được bản thân, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má của Hoán Hiểu Đan. Nhưng rất nhanh, cô đã vội bình tĩnh lại, nụ cười có chút tiếc nuối cũng bất giác hiện lên.
“Một ngôi nhà nhỏ nhưng có anh, đó mới thật sự là hạnh phúc mà em cần.”
Bất ngờ nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, Giả Khinh Huân chốc lát sững người quên cả phản ứng. Thậm chí đến khi thang máy vang lên âm thanh mở cửa, anh vẫn đứng yên bất động nhìn cô không chớp mắt.
Cuối cùng, mọi sự cố gắng về tình yêu của Giả Khinh Huân dành cho Hoán Hiểu Đan cũng đã có cái kết đẹp.
Giả Khinh Huân chợt rút tay về để giữ sau đầu của Tâm Di, cô bé đang úp mặt lên vai anh bị giữ chặt đến mức không nhúc nhích được.
Tận dụng từng giây từng phút, Giả Khinh Huân chớp mắt đã hôn lên môi Hoán Hiểu Đan. Tư vị ngọt ngào, căn bản không có từ nào để diễn tả.
Nhưng cuộc sống ngỡ như sẽ tốt đẹp ấy bị xáo trộn, Hoán Hiểu Đan lần nữa vụt mất khỏi vòng tay Giả Khinh Huân, thế giới đầy bất công này lại đè nặng lên vai cô.
Trời vừa hửng sáng, Hoán Hiểu Đan đã rời giường chuẩn bị cho công việc của ngày mới. Lúc níu kéo cô ở lại giường không thành, Giả Khinh Huân cũng thức dậy sớm.
Qua khoảng bảy giờ sáng, ngay khi Hoán Hiểu Đan định xuống mở tiệm thì cửa phòng đã bị đập vài tiếng. Dựa vào sức và vị trí cửa bị đập, cô không cần hỏi cũng biết ai đến.
Hoán Hiểu Đan ra mở cửa, quả nhiên Tâm Di đứng đợi ở bên ngoài, mẹ cô đứng ở bậc cầu thang, chờ khi cô bé được đón mới an tâm quay lưng xuống dưới nhà.
Sau khi cửa mở, Tâm Di vừa giơ tay nắm bàn tay của Hoán Hiểu Đan, vừa ngó nghiêng khắp phòng, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, cha đâu?”
Tâm Di vừa hỏi dứt câu, Hoán Hiểu Đan còn chưa kịp mở miệng đáp thì Giả Khinh Huân đã từ nhà tắm bước ra.
Thấy anh, Tâm Di không chút chần chừ buông tay Hoán Hiểu Đan, vui vẻ chạy ào đến chỗ Giả Khinh Huân. Nhìn cha con anh mới sáng sớm đã tình thương mến thương, Hoán Hiểu Đan cũng tự nhận thức được bản thân đã ra rìa, thế nên cô dĩ nhiên không dám lên tiếng xen vào.
Ăn vội bữa sáng, Hoán Hiểu Đan phải ra vườn thu hoạch hoa sớm, còn Giả Khinh Huân đưa Tâm Di ra ngoài đi dạo, chủ yếu để hỏi ý cô bé về việc chuyển chỗ ở.
Từ lúc còn trong bụng mẹ, Tâm Di đã được ông bà ngoại chăm lo đến hiện tại, sớm đã mến tay mến chân, vậy nên không thể nói sống xa nhau là ngày một ngày hai có thể chấp nhận.
Tuy rằng Tâm Di còn nhỏ, nhưng suy nghĩ không hẳn vô tư vô lo. Khi phải chọn lựa giữa việc sống cùng ông bà hay cha mẹ, cô bé lại rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Chỉ cho đến khi Giả Khinh Huân đưa ra đề nghị đưa Tâm Di về thăm ông bà vào mỗi kỳ nghỉ lễ và hè, cô bé mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Giả Khinh Huân sẽ về giải quyết công việc riêng trước, sau đó sẽ quay trở lại cùng Hoán Hiểu Đan sắp xếp cuộc sống sắp tới. Thế nhưng khi biết Giả Khinh Huân sẽ rời đi, Tâm Di đã khóc lóc bám lấy anh không chịu buông.
Chỉ vì sợ Giả Khinh Huân nói dối và lẻn đi lúc Tâm Di không để ý, vậy nên từ lúc biết chuyện cô bé lúc nào cũng theo đuôi anh khư khư không rời.
Sáng sớm hôm sau, phía Peter và trợ lý của Giả Khinh Huân lái xe đến đón. Do quyết định có hơi gấp rút, thế nên tạm thời Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di theo Giả Khinh Huân vài ngày, đợi anh giải quyết công việc xong mới quay lại tính kỹ càng chuyện tương lai.
Quay trở lại nơi từng quen thuộc sau bốn năm, Hoán Hiểu Đan vừa cảm thấy xa lạ vừa có chút ngột ngạt. Bởi nơi đây chất chứa quá nhiều đau thương, nhưng cũng là nơi khởi nguồn cho hạnh phúc.
Chỉ sau bốn năm, từ một thanh niên sửa xe sống tạm bợ ở gara, Giả Khinh Huân giờ đây tựa như có tất cả thứ mình muốn trong tay.
Lúc bước chân vào căn penthouse đắt tiền, thay vì vui mừng hãnh diện, Hoán Hiểu Đan lại chỉ cảm thấy chạnh lòng.
Bởi tiền bạc và tài sản Giả Khinh Huân có, là do bán mạng mà ra.
Tuy không có suy nghĩ như Hoán Hiểu Đan, thế nhưng Tâm Di cũng không thích căn hộ này. Khi đến cạnh cửa sổ sát trần trong phòng khách nhìn xuống, vừa thấy độ cao cô bé đã sợ hãi chạy trở vào bên trong.
Trong lúc Giả Khinh Huân mang hành lý về phòng, Hoán Hiểu Đan chậm rãi tham quan căn hộ một lượt.
Dù diện tích rộng lớn, nhưng mọi thứ trong nhà vô cùng tối giản, muốn tìm một chút hơi ấm cũng không thể. Trái ngược hoàn toàn với căn gác xép nhỏ, nhưng đầy ấm áp năm đó.
Bỗng nhiên, giữa không gian yên tĩnh lại vang lên giọng nói mếu máo của Tâm Di, khiến Hoán Hiểu Đan giật mình thoát khỏi ký ức ngày xưa.
“Con muốn đi xuống, con không muốn ở đây đâu.”
Theo hướng âm thanh phát ra, khi Hoán Hiểu Đan tìm thấy Tâm Di thì bắt gặp cô bé đứng trước phòng ngủ khóc nức nở, Giả Khinh Huân bên cạnh quỳ một chân xuống sàn, kiên nhẫn trấn an con gái.
Xem ra, kiếp trước Giả Khinh Huân đã mắc nợ Hoán Hiểu Đan và Tâm Di, thế nên kiếp này dù sinh ra là một kẻ kiêu ngạo, anh vẫn phải hạ mình trước cô và con gái.
Lấy một số giấy tờ cần thiết, Giả Khinh Huân phải đến công ty giải quyết một số công việc quan trọng. Nhân tiện, Hoán Hiểu Đan cũng muốn đưa Tâm Di về thăm Dã Thường Nghi và Lý Lệ Mai.
Từ lúc phát hiện đang ở trên cao quá mức tưởng tượng, Tâm Di sợ đến mức không dám đi lại, liên tục đòi trở xuống đất. Chỉ đến khi được Giả Khinh Huân bế lên, cô bé mới tạm ngưng khóc.
Trong thang máy, Giả Khinh Huân một tay bế con, người tựa ra sau vách liếc nhìn Hoán Hiểu Đan trầm mặc suốt buổi.
Giả Khinh Huân biết, dù cho rất cần tiền thì Hoán Hiểu Đan cũng sẽ không muốn anh dính dáng đến chợ đen. Nhưng vào thời điểm cô biến mất, vào lúc cuộc sống rơi vào tuyệt vọng, trong anh chỉ còn lại ý nghĩ phải có được tiền và quyền trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giành lại những thứ thuộc về mình.
Giả Khinh Huân bất chợt giơ xấp giấy tờ qua phía Hoán Hiểu Đan, nhẹ giọng nhờ vả: “Cầm giúp anh đi.”
Ngay khi Hoán Hiểu Đan cầm lấy, Giả Khinh Huân lập tức vòng tay qua cổ kéo cô sát vào người mình, thuận thế nâng cằm cô ngước qua đối mặt anh.
Trước ánh mắt khó hiểu của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân im lặng nhìn cô vài giây, nửa úp nửa mở dò hỏi: “Một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp, sẽ khiến em hạnh phúc hơn đúng không?”
Không rõ vì sao khi nghe câu hỏi này, cảm xúc bỗng cuộn trào trong lòng Hoán Hiểu Đan. Bởi cô vô cùng nhớ ngày tháng cùng Giả Khinh Huân sống trong nhà kho ở gara, nhớ khoảng thời gian sống trong tình yêu và sự bao bọc của anh.
Vào giây phút không khống chế được bản thân, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má của Hoán Hiểu Đan. Nhưng rất nhanh, cô đã vội bình tĩnh lại, nụ cười có chút tiếc nuối cũng bất giác hiện lên.
“Một ngôi nhà nhỏ nhưng có anh, đó mới thật sự là hạnh phúc mà em cần.”
Bất ngờ nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, Giả Khinh Huân chốc lát sững người quên cả phản ứng. Thậm chí đến khi thang máy vang lên âm thanh mở cửa, anh vẫn đứng yên bất động nhìn cô không chớp mắt.
Cuối cùng, mọi sự cố gắng về tình yêu của Giả Khinh Huân dành cho Hoán Hiểu Đan cũng đã có cái kết đẹp.
Giả Khinh Huân chợt rút tay về để giữ sau đầu của Tâm Di, cô bé đang úp mặt lên vai anh bị giữ chặt đến mức không nhúc nhích được.
Tận dụng từng giây từng phút, Giả Khinh Huân chớp mắt đã hôn lên môi Hoán Hiểu Đan. Tư vị ngọt ngào, căn bản không có từ nào để diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.