Chương 47: Gen di truyền
Erly
10/02/2024
Sáng sớm hôm sau, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đến bệnh
viện xét nghiệm ADN, sẵn tiện kiểm tra tổng quát cho hai mẹ con cô một
lượt.
Việc xét nghiệm ADN không phải do Giả Khinh Huân nghi ngờ, thực chất là vì để đổi lại khai sinh và thêm tên cha trong giấy tờ cho Tâm Di, anh cần phải bổ sung chứng minh quan hệ cha con.
Lúc từ bệnh viện đến cơ quan làm lại giấy tờ, Tâm Di ngồi ở ghế an toàn, ngẩn ngơ nhìn đường xá ở ngoài cửa sổ xe.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên Tâm Di quay ngoắt qua gọi: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Hoán Hiểu Đan ngồi cùng Tâm Di ở ghế sau, nghe gọi cô liền lên tiếng đáp.
Tâm Di vươn tay nắm lấy tay Hoán Hiểu Đan, nghiêm túc nói: “Hồi nãy cha nói mẹ ngốc đó.”
Lời Tâm Di vừa dứt, Hoán Hiểu Đan ngạc nhiên tròn mắt, tuy nhiên cô còn chưa hỏi lại thì Giả Khinh Huân đang lái xe đã nhanh chóng phủ nhận: “Cha nói mẹ ngốc khi nào chứ?”
“Hồi nãy cha nói với chú bác sĩ mà.”
Tâm Di khẳng định đáp lại, hại Giả Khinh Huân dở khóc dở cười phải vội phân trần: “Bác sĩ nói con thừa hưởng gen tốt của cha, thì cha nói con thông minh giống cha, chứ cha đâu có nói mẹ ngốc.”
“Không phải đâu.” Tâm Di quyết lắc đầu không chịu, cô bé quay sang Hoán Hiểu Đan mách: “Cha nói… may quá, con thông minh giống cha, không giống mẹ.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Liếc qua gương chiếu hậu thấy biểu cảm câm nín bất lực của Hoán Hiểu Đan, lần này Giả Khinh Huân không biện minh nữa mà ngang nhiên cười lấp liếm.
Ban đầu khi bàn tính, Giả Khinh Huân cũng muốn chia ra, nếu Tâm Di theo họ Hoán Hiểu Đan thì đứa sau sẽ theo họ anh. Nhưng tính đi tính lại, lo rằng nếu đứa sau là con trai lại còn theo họ cha, chẳng may Tâm Di hiểu lầm anh thương con trai hơn thì sẽ không tốt.
Vậy nên để công bằng, nếu Tâm Di đã được Hoán Hiểu Đan đặt tên, họ của cô bé sẽ được đổi sang họ của Giả Khinh Huân.
Hoán Tâm Di được đổi thành Giả Tâm Di.
Quan trọng hơn, Hoán Hiểu Đan cũng trở thành vợ hợp pháp của Giả Khinh Huân.
Sau bao cố gắng và kiên trì, Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan cũng có thể cho nhau một danh phận được pháp luật bảo vệ.
Giải quyết xong xuôi giấy tờ, cả hai dự định thu xếp quay lại chỗ ông bà ngoại Tâm Di, sau đó mới từ từ tính tiếp.
Không ngờ, lúc vừa xuống sảnh để ra về, cuộc gặp gỡ không dự tính trước với cha mẹ Giả Khinh Huân lại xảy ra.
Cha mẹ Giả Khinh Huân từ ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Giả Khinh Huân bế một đứa bé và đi cùng Hoán Hiểu Đan, cả hai ông bà đều ngạc nhiên đến khựng người.
Hơn ai hết, Giả Khinh Huân lại vô cùng hào hứng với cuộc chạm mặt ngoài dự kiến này.
Nắm tay kéo Hoán Hiểu Đan đến thẳng trước mặt cha mẹ, anh bỗng vỗ nhẹ lên lưng Tâm Di nhắc nhở: “Thưa ông bà nội đi con.”
Nghe nhắc, Tâm Di liền ngoái đầu ra sau nhìn, tuy nhiên vì kinh ngạc mà mẹ Giả Khinh Huân trợn trừng mắt, thêm nét mặt vốn sắc lạnh khiến dáng vẻ của bà như thêm dọa người.
Giật mình trước bộ dạng của mẹ Giả Khinh Huân, Tâm Di lập tức quay lại ôm chặt cổ anh, hai chân cũng quắp vào người anh mà òa khóc trong sợ hãi.
Trước phản ứng của Tâm Di, Giả Khinh Huân vuốt lưng vỗ về con gái, thái độ của anh khi đối diện với cha mẹ vẫn hờ hững như trước: “Cha mẹ không cần phải chấp nhận con dâu và cháu nội, chỉ cần pháp luật thừa nhận đây là vợ con của tôi đã đủ rồi.”
Nói xong anh nắm lấy tay Hoán Hiểu Đan, trước khi rời đi vẫn cố tình để lại vài câu gây khích: “Cha mẹ hãy trân trọng những danh lợi mà cha mẹ theo đuổi bấy lâu, bởi chỉ có chúng mới khiến cha mẹ hạnh phúc. Còn đứa con trai cha mẹ trông mong làm đẹp mặt, nó đã sớm chết vì điên tình.”
Việc xét nghiệm ADN không phải do Giả Khinh Huân nghi ngờ, thực chất là vì để đổi lại khai sinh và thêm tên cha trong giấy tờ cho Tâm Di, anh cần phải bổ sung chứng minh quan hệ cha con.
Lúc từ bệnh viện đến cơ quan làm lại giấy tờ, Tâm Di ngồi ở ghế an toàn, ngẩn ngơ nhìn đường xá ở ngoài cửa sổ xe.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên Tâm Di quay ngoắt qua gọi: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Hoán Hiểu Đan ngồi cùng Tâm Di ở ghế sau, nghe gọi cô liền lên tiếng đáp.
Tâm Di vươn tay nắm lấy tay Hoán Hiểu Đan, nghiêm túc nói: “Hồi nãy cha nói mẹ ngốc đó.”
Lời Tâm Di vừa dứt, Hoán Hiểu Đan ngạc nhiên tròn mắt, tuy nhiên cô còn chưa hỏi lại thì Giả Khinh Huân đang lái xe đã nhanh chóng phủ nhận: “Cha nói mẹ ngốc khi nào chứ?”
“Hồi nãy cha nói với chú bác sĩ mà.”
Tâm Di khẳng định đáp lại, hại Giả Khinh Huân dở khóc dở cười phải vội phân trần: “Bác sĩ nói con thừa hưởng gen tốt của cha, thì cha nói con thông minh giống cha, chứ cha đâu có nói mẹ ngốc.”
“Không phải đâu.” Tâm Di quyết lắc đầu không chịu, cô bé quay sang Hoán Hiểu Đan mách: “Cha nói… may quá, con thông minh giống cha, không giống mẹ.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Liếc qua gương chiếu hậu thấy biểu cảm câm nín bất lực của Hoán Hiểu Đan, lần này Giả Khinh Huân không biện minh nữa mà ngang nhiên cười lấp liếm.
Ban đầu khi bàn tính, Giả Khinh Huân cũng muốn chia ra, nếu Tâm Di theo họ Hoán Hiểu Đan thì đứa sau sẽ theo họ anh. Nhưng tính đi tính lại, lo rằng nếu đứa sau là con trai lại còn theo họ cha, chẳng may Tâm Di hiểu lầm anh thương con trai hơn thì sẽ không tốt.
Vậy nên để công bằng, nếu Tâm Di đã được Hoán Hiểu Đan đặt tên, họ của cô bé sẽ được đổi sang họ của Giả Khinh Huân.
Hoán Tâm Di được đổi thành Giả Tâm Di.
Quan trọng hơn, Hoán Hiểu Đan cũng trở thành vợ hợp pháp của Giả Khinh Huân.
Sau bao cố gắng và kiên trì, Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan cũng có thể cho nhau một danh phận được pháp luật bảo vệ.
Giải quyết xong xuôi giấy tờ, cả hai dự định thu xếp quay lại chỗ ông bà ngoại Tâm Di, sau đó mới từ từ tính tiếp.
Không ngờ, lúc vừa xuống sảnh để ra về, cuộc gặp gỡ không dự tính trước với cha mẹ Giả Khinh Huân lại xảy ra.
Cha mẹ Giả Khinh Huân từ ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Giả Khinh Huân bế một đứa bé và đi cùng Hoán Hiểu Đan, cả hai ông bà đều ngạc nhiên đến khựng người.
Hơn ai hết, Giả Khinh Huân lại vô cùng hào hứng với cuộc chạm mặt ngoài dự kiến này.
Nắm tay kéo Hoán Hiểu Đan đến thẳng trước mặt cha mẹ, anh bỗng vỗ nhẹ lên lưng Tâm Di nhắc nhở: “Thưa ông bà nội đi con.”
Nghe nhắc, Tâm Di liền ngoái đầu ra sau nhìn, tuy nhiên vì kinh ngạc mà mẹ Giả Khinh Huân trợn trừng mắt, thêm nét mặt vốn sắc lạnh khiến dáng vẻ của bà như thêm dọa người.
Giật mình trước bộ dạng của mẹ Giả Khinh Huân, Tâm Di lập tức quay lại ôm chặt cổ anh, hai chân cũng quắp vào người anh mà òa khóc trong sợ hãi.
Trước phản ứng của Tâm Di, Giả Khinh Huân vuốt lưng vỗ về con gái, thái độ của anh khi đối diện với cha mẹ vẫn hờ hững như trước: “Cha mẹ không cần phải chấp nhận con dâu và cháu nội, chỉ cần pháp luật thừa nhận đây là vợ con của tôi đã đủ rồi.”
Nói xong anh nắm lấy tay Hoán Hiểu Đan, trước khi rời đi vẫn cố tình để lại vài câu gây khích: “Cha mẹ hãy trân trọng những danh lợi mà cha mẹ theo đuổi bấy lâu, bởi chỉ có chúng mới khiến cha mẹ hạnh phúc. Còn đứa con trai cha mẹ trông mong làm đẹp mặt, nó đã sớm chết vì điên tình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.