Chương 8: Vẫn là không đành lòng
Erly
22/01/2024
Sau khi rời khỏi nhà mẹ, Hoán Hiểu Đan vẫn chưa vội trở về với Giả Khinh Huân. Trên đường nghĩ ngợi về chuyện cả hai, bao nhiêu áp lực đè nén trong cô lại trỗi dậy.
Hoán Hiểu Đan ghé tiệm tạp hoá mua một bao thuốc lá và quẹt diêm, thuần thục châm một điếu hút.
Thời gian còn ở trong tù, Hoán Hiểu Đan tiếp xúc với không ít loại người. Có người vào tù vì lỡ dại tương tự như cô, nhưng cũng có những đàn chị chuyên làm chuyện xấu.
Hoán Hiểu Đan dĩ nhiên không chọn lún sâu vào bùn lầy, nhưng thứ có thể khiến cô tạm quên đi áp lực lại là mùi thuốc lá khó ngửi kia.
Một mình lang thang trên vỉa hè, một tay Hoán Hiểu Đan đút trong túi áo khoác jean, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy đỏ.
Cứ như thế, Hoán Hiểu Đan lầm lũi đi thẳng về phía trước. Thấp thoáng một cơn gió lớn thổi qua làm rối tung mái tóc đang xõa dài, khi Hoán Hiểu Đan vuốt gọn tóc mái ra sau, lúc này trên mặt mới lộ ra đôi mắt ngập nước.
Cũng ngay khi Hoán Hiểu Đan ngước mặt nhìn lên, cách chỗ cô chỉ vài trăm mét, bà ngoại Giả Khinh Huân từ ghế sau của một chiếc ô tô bốn chỗ đang đỗ sát lề đường bước ra.
Theo sau bà ngoại Giả Khinh Huân là một cô gái trẻ tầm ngoài hai mươi. Vừa xuống xe, cô ta đã đỡ lấy cánh tay bà, cười nói vô cùng ngọt ngào.
Hoán Hiểu Đan không cần tốn thời gian suy đoán cũng nhận ra cô gái kia là ai, bởi cô ta là hàng xóm gần nhà Giả Khinh Huân, giữa cô và cô ta cũng đã tình cờ chạm mặt vài lần trước đây.
Hơn nữa, gia đình Giả Khinh Huân rất quý cô gái kia, một cô gái có xuất thân môn đăng hộ đối, vừa thông minh vừa xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với Hoán Hiểu Đan.
Nếu Hoán Hiểu Đan không xuất hiện trong cuộc đời Giả Khinh Huân, có lẽ bây giờ anh đang được huấn luyện trở thành một cảnh sát giỏi, sau này ra trường cũng sẽ lấy được một cô gái xứng đôi vừa lứa, mà không phải vùi tương lai làm một công nhân sửa xe và mang theo gánh nặng là cô như hiện tại.
Hoán Hiểu Đan không muốn cản trở tương lai của Giả Khinh Huân, nhưng mỗi khi nghĩ về anh, cô giống như tìm thấy được một tia sáng tốt đẹp dẫn lối khỏi cuộc đời tối tăm.
Buông tay... thật sự không nỡ, cũng thật sự không dễ.
Níu kéo thêm một lúc, có lẽ vẫn chấp nhận được.
Khi Hoán Hiểu Đan về tới gara, cô vừa vào tới cổng thì Giả Khinh Huân đã trong khu sửa xe chính chạy ra, mặc cho anh em bên trong vẫn luôn dõi mắt theo.
Đến chỗ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân còn chưa nghỉ lấy hơi đã vội hỏi: “Ok rồi, không có vấn đề gì phải không?”
Hoán Hiểu Đan có hơi lưỡng lự không đáp, cô ngước mắt nhìn anh, miễn cưỡng mở lời: “Cũng không hẳn là không có.”
Lời Hoán Hiểu Đan vừa dứt, Giả Khinh Huân liền cau mày hoài nghi. Tuy nhiên trước ánh mắt nghiêm túc dò xét của anh, cô không chút lo lắng, ngược lại còn ẩn ý nhắc nhở.
“Khinh Huân, anh suy nghĩ kỹ lại chuyện chúng ta đi. Nếu anh cứ giữ em bên cạnh, em chắc chắn sẽ làm tổn thương anh.”
“Chỉ cần được ở bên nhau, anh tự nguyện để em làm tổn thương.”
Nghe xong câu trả lời của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vô thức bật cười trong bất lực. Tuy nhiên trái với thái độ có phần muốn buông xuôi của cô, anh vẫn cứng rắn giữ nguyên ý định ban đầu.
“Anh không cần biết em vì mẹ em hay vì người nhà anh mà bỏ rơi anh. Nhưng nếu em bỏ đi, anh sẽ tự làm tay mình tàn phế, để khi phải quay về vạch xuất phát, anh cũng sẽ không bao giờ trở thành cảnh sát và nghe theo sự sắp đặt của người lớn.”
Bị Giả Khinh Huân lấy chính bản thân anh ra đe doạ, Hoán Hiểu Đan chỉ biết giả vờ cười để che giấu sự chua xót và hỗn loạn của chính mình.
Có điều, nét cười gượng gạo cùng đôi mắt đượm buồn của Hoán Hiểu Đan vốn không thể lừa dối được Giả Khinh Huân. Biết cô vẫn không cách nào buông bỏ chướng ngại từ người lớn, anh khẽ khom lưng hôn lên môi cô an ủi.
Khi khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát, hơi thở tựa như trộn lẫn vào nhau. Chính lúc này, Giả Khinh Huân bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá từ miệng của Hoán Hiểu Đan phả ra.
Chớp mắt, anh đã đứng thẳng người lại, mặt mũi nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, hạ giọng chất vấn: “Em hút thuốc sao?”
Nghe thấy giọng điệu kìm nén cơn giận dữ của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan tự động nhường một bước, thành thật gật đầu thừa nhận: “Phải, lúc ở trong tù có lén học hư, nhưng em không nghiện, chỉ là...”
Hoán Hiểu Đan còn chưa giải thích xong, Giả Khinh Huân đã quay mặt sang hướng khác, bộ dạng tỏ rõ sự tức giận.
Trước phản ứng của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan cong môi cười cam chịu, sau đó chủ động lấy bao thuốc lá cùng hộp quẹt diêm trong túi áo khoác nhét vào tay anh.
Tự giác giao nộp “đồ cấm” cho anh xong, cô không giải thích thêm mà đi lướt qua.
Chỉ là, lúc ngang qua trước mặt Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan cố ý bước chậm lại, đồng thời nghiêng người về phía anh, thì thầm bằng giọng điệu và biểu cảm sâu xa: “Anh muốn phạt thế nào em cũng chịu.”
Hoán Hiểu Đan vừa bước qua khỏi tầm mắt, Giả Khinh Huân lập tức liếc mắt dõi theo, dáng vẻ giận dỗi vừa rồi cũng thoáng chốc đã chuyển sang có chút ngại ngùng.
Hoán Hiểu Đan ghé tiệm tạp hoá mua một bao thuốc lá và quẹt diêm, thuần thục châm một điếu hút.
Thời gian còn ở trong tù, Hoán Hiểu Đan tiếp xúc với không ít loại người. Có người vào tù vì lỡ dại tương tự như cô, nhưng cũng có những đàn chị chuyên làm chuyện xấu.
Hoán Hiểu Đan dĩ nhiên không chọn lún sâu vào bùn lầy, nhưng thứ có thể khiến cô tạm quên đi áp lực lại là mùi thuốc lá khó ngửi kia.
Một mình lang thang trên vỉa hè, một tay Hoán Hiểu Đan đút trong túi áo khoác jean, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy đỏ.
Cứ như thế, Hoán Hiểu Đan lầm lũi đi thẳng về phía trước. Thấp thoáng một cơn gió lớn thổi qua làm rối tung mái tóc đang xõa dài, khi Hoán Hiểu Đan vuốt gọn tóc mái ra sau, lúc này trên mặt mới lộ ra đôi mắt ngập nước.
Cũng ngay khi Hoán Hiểu Đan ngước mặt nhìn lên, cách chỗ cô chỉ vài trăm mét, bà ngoại Giả Khinh Huân từ ghế sau của một chiếc ô tô bốn chỗ đang đỗ sát lề đường bước ra.
Theo sau bà ngoại Giả Khinh Huân là một cô gái trẻ tầm ngoài hai mươi. Vừa xuống xe, cô ta đã đỡ lấy cánh tay bà, cười nói vô cùng ngọt ngào.
Hoán Hiểu Đan không cần tốn thời gian suy đoán cũng nhận ra cô gái kia là ai, bởi cô ta là hàng xóm gần nhà Giả Khinh Huân, giữa cô và cô ta cũng đã tình cờ chạm mặt vài lần trước đây.
Hơn nữa, gia đình Giả Khinh Huân rất quý cô gái kia, một cô gái có xuất thân môn đăng hộ đối, vừa thông minh vừa xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với Hoán Hiểu Đan.
Nếu Hoán Hiểu Đan không xuất hiện trong cuộc đời Giả Khinh Huân, có lẽ bây giờ anh đang được huấn luyện trở thành một cảnh sát giỏi, sau này ra trường cũng sẽ lấy được một cô gái xứng đôi vừa lứa, mà không phải vùi tương lai làm một công nhân sửa xe và mang theo gánh nặng là cô như hiện tại.
Hoán Hiểu Đan không muốn cản trở tương lai của Giả Khinh Huân, nhưng mỗi khi nghĩ về anh, cô giống như tìm thấy được một tia sáng tốt đẹp dẫn lối khỏi cuộc đời tối tăm.
Buông tay... thật sự không nỡ, cũng thật sự không dễ.
Níu kéo thêm một lúc, có lẽ vẫn chấp nhận được.
Khi Hoán Hiểu Đan về tới gara, cô vừa vào tới cổng thì Giả Khinh Huân đã trong khu sửa xe chính chạy ra, mặc cho anh em bên trong vẫn luôn dõi mắt theo.
Đến chỗ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân còn chưa nghỉ lấy hơi đã vội hỏi: “Ok rồi, không có vấn đề gì phải không?”
Hoán Hiểu Đan có hơi lưỡng lự không đáp, cô ngước mắt nhìn anh, miễn cưỡng mở lời: “Cũng không hẳn là không có.”
Lời Hoán Hiểu Đan vừa dứt, Giả Khinh Huân liền cau mày hoài nghi. Tuy nhiên trước ánh mắt nghiêm túc dò xét của anh, cô không chút lo lắng, ngược lại còn ẩn ý nhắc nhở.
“Khinh Huân, anh suy nghĩ kỹ lại chuyện chúng ta đi. Nếu anh cứ giữ em bên cạnh, em chắc chắn sẽ làm tổn thương anh.”
“Chỉ cần được ở bên nhau, anh tự nguyện để em làm tổn thương.”
Nghe xong câu trả lời của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vô thức bật cười trong bất lực. Tuy nhiên trái với thái độ có phần muốn buông xuôi của cô, anh vẫn cứng rắn giữ nguyên ý định ban đầu.
“Anh không cần biết em vì mẹ em hay vì người nhà anh mà bỏ rơi anh. Nhưng nếu em bỏ đi, anh sẽ tự làm tay mình tàn phế, để khi phải quay về vạch xuất phát, anh cũng sẽ không bao giờ trở thành cảnh sát và nghe theo sự sắp đặt của người lớn.”
Bị Giả Khinh Huân lấy chính bản thân anh ra đe doạ, Hoán Hiểu Đan chỉ biết giả vờ cười để che giấu sự chua xót và hỗn loạn của chính mình.
Có điều, nét cười gượng gạo cùng đôi mắt đượm buồn của Hoán Hiểu Đan vốn không thể lừa dối được Giả Khinh Huân. Biết cô vẫn không cách nào buông bỏ chướng ngại từ người lớn, anh khẽ khom lưng hôn lên môi cô an ủi.
Khi khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát, hơi thở tựa như trộn lẫn vào nhau. Chính lúc này, Giả Khinh Huân bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá từ miệng của Hoán Hiểu Đan phả ra.
Chớp mắt, anh đã đứng thẳng người lại, mặt mũi nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, hạ giọng chất vấn: “Em hút thuốc sao?”
Nghe thấy giọng điệu kìm nén cơn giận dữ của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan tự động nhường một bước, thành thật gật đầu thừa nhận: “Phải, lúc ở trong tù có lén học hư, nhưng em không nghiện, chỉ là...”
Hoán Hiểu Đan còn chưa giải thích xong, Giả Khinh Huân đã quay mặt sang hướng khác, bộ dạng tỏ rõ sự tức giận.
Trước phản ứng của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan cong môi cười cam chịu, sau đó chủ động lấy bao thuốc lá cùng hộp quẹt diêm trong túi áo khoác nhét vào tay anh.
Tự giác giao nộp “đồ cấm” cho anh xong, cô không giải thích thêm mà đi lướt qua.
Chỉ là, lúc ngang qua trước mặt Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan cố ý bước chậm lại, đồng thời nghiêng người về phía anh, thì thầm bằng giọng điệu và biểu cảm sâu xa: “Anh muốn phạt thế nào em cũng chịu.”
Hoán Hiểu Đan vừa bước qua khỏi tầm mắt, Giả Khinh Huân lập tức liếc mắt dõi theo, dáng vẻ giận dỗi vừa rồi cũng thoáng chốc đã chuyển sang có chút ngại ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.