Chương 43: Yêu hết lòng, thương hết mình
Erly
07/02/2024
Trong cửa hàng hoa bày trí rất đơn giản, từ ngoài cửa vào nằm phía bên
trái là quầy thu ngân nhỏ, bọc theo xung quanh tường là những kệ lớn nhỏ trưng bày hoa.
Ra khỏi cửa sau của cửa hàng hoa dẫn ra hành lang ngắn về nhà. Ngôi nhà đơn giản, không gian vừa đủ tạo nên cảm giác ấm áp, phòng bên dưới tầng một là của mẹ Hoán Hiểu Đan, căn phòng trên lầu là của cô và Tâm Di.
Từ lúc bước chân vào nhà, trong lòng Giả Khinh Huân bỗng ào ạt trỗi dậy cảm xúc ngày xưa, khi anh và Hoán Hiểu Đan ở cùng nhau trong căn gác xép nhỏ.
Tuy rằng bây giờ có nhà riêng và phòng ngủ rộng rãi, nhưng trong lòng Giả Khinh Huân vẫn luôn có cảm giác mất mát không cách nào bù đắp.
Trong phòng của Hoán Hiểu Đan rất tối giản, đối diện cửa là một chiếc giường lớn nằm cạnh cửa sổ đang kéo kín rèm, bên phải là nhà tắm, bên trái là tủ quần áo và kệ sách nhỏ.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan soạn quần áo đi tắm, Giả Khinh Huân chậm rãi tham quan phòng một lượt, dừng lại bên cửa sổ cạnh giường ngủ.
Sau tấm rèm, ánh sáng từ nhà kính dưới vườn hắt lên, Giả Khinh Huân lúc này mới phát hiện vườn hoa tươi tốt bao phủ phía sau nhà.
“Khinh Huân.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Hoán Hiểu Đan cất lên giữa không gian yên tĩnh, Giả Khinh Huân theo phản xạ xoay đầu nhìn lại, ánh mắt cùng biểu cảm thoáng mang theo sự dịu dàng quen thuộc.
Hoán Hiểu Đan đứng trước tủ quần áo, dưới chân là hành lý của Giả Khinh Huân đang được mở ra.
“Khi nào anh về?”
Đoán được Hoán Hiểu Đan đang có ý không muốn xếp quần áo của Giả Khinh Huân vào tủ, ngoài mặt anh bình thản bước tới, giọng điệu cố tình tỏ ra tự cao: “Em hỏi con gái anh đấy.”
“Vậy anh bảo con gái anh giặt quần áo cho anh đi, trong hành lý của anh không còn đồ sạch đâu.”
Bất ngờ bị phũ một câu, Giả Khinh Huân có hơi ngạc nhiên vì bị hố một vố, mới rồi còn ngỡ rằng bị cô xua đuổi, nào ngờ lại là được quan tâm.
Giả Khinh Huân hắng giọng một cái, thái độ bỗng khiêm nhường đi hẳn: “Giữa chúng ta cũng cần phải quan tâm đến chuyện mặc đồ hay không à?”
“Vậy anh định khoả thân suốt ngày sao?” Hoán Hiểu Đan bất lực hỏi lại: “Em hỏi anh ở bao lâu để biết mua thêm quần áo, không thể chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại. Nhưng mà bây giờ anh chỉ biết có con gái của anh, vậy hai cha con anh tự xử đi, em không lo nữa.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan xoay lưng mở tủ quần áo, Giả Khinh Huân giờ đây nhìn cô chằm chằm không rời mắt, nụ cười đắc ý cũng lộ ra trên môi.
“Em đang ghen với người do chính em sinh ra sao?”
Trước câu hỏi của Giả Khinh Huân, trái tim của Hoán Hiểu Đan bỗng đập mạnh một cái. Sau vài giây ngập ngừng, cô chợt ngoái đầu nhìn anh, nửa thật nửa đùa đáp: “Ừm… cũng có một chút, vì tình yêu và sự dịu dàng của anh vốn thuộc về em, nay phải nhường lại cho con rồi.”
Nhận được câu trả lời từ Hoán Hiểu Đan, nụ cười trên môi Giả Khinh Huân bỗng vụt tắt, giữa lồng ngực đồng thời quặn thắt, đau đến mức tâm trí phải thức tỉnh.
Ngay giây phút này, Giả Khinh Huân chỉ muốn lao vào Hoán Hiểu Đan, dùng tất cả sự cuồng nhiệt để chứng minh cho cô thấy tình cảm anh dành cho cô từ trước đến nay lớn đến mức không ai có thể thay thế.
Tuy nhiên, lý trí đã níu hành động hấp tấp của Giả Khinh Huân lại.
Anh bỗng giơ tay nắm lấy cánh tay của Hoán Hiểu Đan kéo về phía mình, nụ hôn mang theo sự chân thành khẽ phủ lên môi cô.
Có điều, vì biết trong hơi thở có mùi bia, Giả Khinh Huân không vượt quá mức. Thay vào đó anh vòng tay ôm cổ Hoán Hiểu Đan ép chặt vào người mình, mặt đối mặt trong khoảng cách gần.
“Là em biến anh thành hiện tại, còn muốn trách móc anh sao?”
Hoán Hiểu Đan dứt khoát lắc đầu: “Em không trách anh, em chỉ than thở vài câu.”
“Được.” Giả Khinh Huân nhướng mày một cái, một bên khoé môi cong lên cao ẩn ý: “Anh thức cả đêm nghe em than thở đến khản cổ thì thôi.”
Một từ “Hả” đầy nghi vấn của Hoán Hiểu Đan vừa thoát ra khỏi miệng, cả cơ thể của cô bỗng bị nhấc lên khỏi mặt đất, tiến thẳng vào nhà tắm.
Vốn đã thời gian dài không tiếp xúc gần gũi, hơn nữa sau khi sinh Tâm Di thì cơ thể của Hoán Hiểu Đan cũng đã thay đổi, thế nên cô khó tránh được ngại ngùng khó xử.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan nắm chặt vạt áo chần chừ lo lắng, Giả Khinh Huân đã cởi xong quần áo trên người. Quay lại thấy cô vẫn đứng bất động một góc, anh không đủ kiên nhẫn sải bước lớn tiến gần đến.
Tầm mắt đang hướng xuống sàn, Hoán Hiểu Đan nhìn thấy bước chân của Giả Khinh Huân chớp nhoáng đã áp sát. Theo phản xạ có điều kiện, cô nín thở ngẩng đầu vội tìm cách hòa hoãn.
Chỉ là, ngay khi vừa ngước mặt lên, dấu vết trên ngực trái của Giả Khinh Huân đã khiến đôi môi vừa hé ra của Hoán Hiểu Đan đơ cứng.
Bởi trên ngực trái của Giả Khinh Huân, không rõ từ bao giờ đã xuất hiện hình xăm mang tên của Hoán Hiểu Đan, bao bọc lấy cái tên của cô là những vòng xiềng xích. truyện kiếm hiệp hay
Hoán Hiểu Đan thật sự không biết phản ứng thế nào cho đúng khi bản thân đã làm tổn thương Giả Khinh Huân từ linh hồn đến thể xác. Có lẽ thời điểm quyết định xăm những sợi dây xích trói buộc cô, cảm giác hận thù trong anh đã ở mức đỉnh điểm.
Nghĩ đến, nước mắt bỗng chốc đã cuộn trào, tràn ngập trong đôi mắt thất thần của Hoán Hiểu Đan.
Giả Khinh Huân thì trái ngược lại, thấy cô sững người nhìn chằm chằm vào hình xăm trên ngực mình, anh bình thản vòng tay ôm lấy người cô, mở lời thổ lộ: “Anh không muốn cùng em tiếp tục sống trong quá khứ đầy đau khổ đó. Hiện tại và tương lai, tình yêu và thời gian của anh, là để dành những điều tốt đẹp nhất cho vợ con.”
“Tại sao lại là em? Tại sao lại là chúng ta? Tại sao không phải là Giả Khinh Huân với một người xứng đáng hơn em rất nhiều?”
Con ngươi của Giả Khinh Huân chậm rãi chuyển động, dõi theo giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Hoán Hiểu Đan. Anh từ tốn giơ tay chạm vào mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trong suốt.
Giả Khinh Huân khẽ cong môi cười, hạ thấp giọng hỏi lại: “Vậy tại sao không phải là Hoán Hiểu Đan sống hạnh phúc bên Giả Khinh Huân, mà lại là Hoán Hiểu Đan chọn một mình sống với bất công tăm tối?”
Ra khỏi cửa sau của cửa hàng hoa dẫn ra hành lang ngắn về nhà. Ngôi nhà đơn giản, không gian vừa đủ tạo nên cảm giác ấm áp, phòng bên dưới tầng một là của mẹ Hoán Hiểu Đan, căn phòng trên lầu là của cô và Tâm Di.
Từ lúc bước chân vào nhà, trong lòng Giả Khinh Huân bỗng ào ạt trỗi dậy cảm xúc ngày xưa, khi anh và Hoán Hiểu Đan ở cùng nhau trong căn gác xép nhỏ.
Tuy rằng bây giờ có nhà riêng và phòng ngủ rộng rãi, nhưng trong lòng Giả Khinh Huân vẫn luôn có cảm giác mất mát không cách nào bù đắp.
Trong phòng của Hoán Hiểu Đan rất tối giản, đối diện cửa là một chiếc giường lớn nằm cạnh cửa sổ đang kéo kín rèm, bên phải là nhà tắm, bên trái là tủ quần áo và kệ sách nhỏ.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan soạn quần áo đi tắm, Giả Khinh Huân chậm rãi tham quan phòng một lượt, dừng lại bên cửa sổ cạnh giường ngủ.
Sau tấm rèm, ánh sáng từ nhà kính dưới vườn hắt lên, Giả Khinh Huân lúc này mới phát hiện vườn hoa tươi tốt bao phủ phía sau nhà.
“Khinh Huân.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Hoán Hiểu Đan cất lên giữa không gian yên tĩnh, Giả Khinh Huân theo phản xạ xoay đầu nhìn lại, ánh mắt cùng biểu cảm thoáng mang theo sự dịu dàng quen thuộc.
Hoán Hiểu Đan đứng trước tủ quần áo, dưới chân là hành lý của Giả Khinh Huân đang được mở ra.
“Khi nào anh về?”
Đoán được Hoán Hiểu Đan đang có ý không muốn xếp quần áo của Giả Khinh Huân vào tủ, ngoài mặt anh bình thản bước tới, giọng điệu cố tình tỏ ra tự cao: “Em hỏi con gái anh đấy.”
“Vậy anh bảo con gái anh giặt quần áo cho anh đi, trong hành lý của anh không còn đồ sạch đâu.”
Bất ngờ bị phũ một câu, Giả Khinh Huân có hơi ngạc nhiên vì bị hố một vố, mới rồi còn ngỡ rằng bị cô xua đuổi, nào ngờ lại là được quan tâm.
Giả Khinh Huân hắng giọng một cái, thái độ bỗng khiêm nhường đi hẳn: “Giữa chúng ta cũng cần phải quan tâm đến chuyện mặc đồ hay không à?”
“Vậy anh định khoả thân suốt ngày sao?” Hoán Hiểu Đan bất lực hỏi lại: “Em hỏi anh ở bao lâu để biết mua thêm quần áo, không thể chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại. Nhưng mà bây giờ anh chỉ biết có con gái của anh, vậy hai cha con anh tự xử đi, em không lo nữa.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan xoay lưng mở tủ quần áo, Giả Khinh Huân giờ đây nhìn cô chằm chằm không rời mắt, nụ cười đắc ý cũng lộ ra trên môi.
“Em đang ghen với người do chính em sinh ra sao?”
Trước câu hỏi của Giả Khinh Huân, trái tim của Hoán Hiểu Đan bỗng đập mạnh một cái. Sau vài giây ngập ngừng, cô chợt ngoái đầu nhìn anh, nửa thật nửa đùa đáp: “Ừm… cũng có một chút, vì tình yêu và sự dịu dàng của anh vốn thuộc về em, nay phải nhường lại cho con rồi.”
Nhận được câu trả lời từ Hoán Hiểu Đan, nụ cười trên môi Giả Khinh Huân bỗng vụt tắt, giữa lồng ngực đồng thời quặn thắt, đau đến mức tâm trí phải thức tỉnh.
Ngay giây phút này, Giả Khinh Huân chỉ muốn lao vào Hoán Hiểu Đan, dùng tất cả sự cuồng nhiệt để chứng minh cho cô thấy tình cảm anh dành cho cô từ trước đến nay lớn đến mức không ai có thể thay thế.
Tuy nhiên, lý trí đã níu hành động hấp tấp của Giả Khinh Huân lại.
Anh bỗng giơ tay nắm lấy cánh tay của Hoán Hiểu Đan kéo về phía mình, nụ hôn mang theo sự chân thành khẽ phủ lên môi cô.
Có điều, vì biết trong hơi thở có mùi bia, Giả Khinh Huân không vượt quá mức. Thay vào đó anh vòng tay ôm cổ Hoán Hiểu Đan ép chặt vào người mình, mặt đối mặt trong khoảng cách gần.
“Là em biến anh thành hiện tại, còn muốn trách móc anh sao?”
Hoán Hiểu Đan dứt khoát lắc đầu: “Em không trách anh, em chỉ than thở vài câu.”
“Được.” Giả Khinh Huân nhướng mày một cái, một bên khoé môi cong lên cao ẩn ý: “Anh thức cả đêm nghe em than thở đến khản cổ thì thôi.”
Một từ “Hả” đầy nghi vấn của Hoán Hiểu Đan vừa thoát ra khỏi miệng, cả cơ thể của cô bỗng bị nhấc lên khỏi mặt đất, tiến thẳng vào nhà tắm.
Vốn đã thời gian dài không tiếp xúc gần gũi, hơn nữa sau khi sinh Tâm Di thì cơ thể của Hoán Hiểu Đan cũng đã thay đổi, thế nên cô khó tránh được ngại ngùng khó xử.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan nắm chặt vạt áo chần chừ lo lắng, Giả Khinh Huân đã cởi xong quần áo trên người. Quay lại thấy cô vẫn đứng bất động một góc, anh không đủ kiên nhẫn sải bước lớn tiến gần đến.
Tầm mắt đang hướng xuống sàn, Hoán Hiểu Đan nhìn thấy bước chân của Giả Khinh Huân chớp nhoáng đã áp sát. Theo phản xạ có điều kiện, cô nín thở ngẩng đầu vội tìm cách hòa hoãn.
Chỉ là, ngay khi vừa ngước mặt lên, dấu vết trên ngực trái của Giả Khinh Huân đã khiến đôi môi vừa hé ra của Hoán Hiểu Đan đơ cứng.
Bởi trên ngực trái của Giả Khinh Huân, không rõ từ bao giờ đã xuất hiện hình xăm mang tên của Hoán Hiểu Đan, bao bọc lấy cái tên của cô là những vòng xiềng xích. truyện kiếm hiệp hay
Hoán Hiểu Đan thật sự không biết phản ứng thế nào cho đúng khi bản thân đã làm tổn thương Giả Khinh Huân từ linh hồn đến thể xác. Có lẽ thời điểm quyết định xăm những sợi dây xích trói buộc cô, cảm giác hận thù trong anh đã ở mức đỉnh điểm.
Nghĩ đến, nước mắt bỗng chốc đã cuộn trào, tràn ngập trong đôi mắt thất thần của Hoán Hiểu Đan.
Giả Khinh Huân thì trái ngược lại, thấy cô sững người nhìn chằm chằm vào hình xăm trên ngực mình, anh bình thản vòng tay ôm lấy người cô, mở lời thổ lộ: “Anh không muốn cùng em tiếp tục sống trong quá khứ đầy đau khổ đó. Hiện tại và tương lai, tình yêu và thời gian của anh, là để dành những điều tốt đẹp nhất cho vợ con.”
“Tại sao lại là em? Tại sao lại là chúng ta? Tại sao không phải là Giả Khinh Huân với một người xứng đáng hơn em rất nhiều?”
Con ngươi của Giả Khinh Huân chậm rãi chuyển động, dõi theo giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Hoán Hiểu Đan. Anh từ tốn giơ tay chạm vào mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trong suốt.
Giả Khinh Huân khẽ cong môi cười, hạ thấp giọng hỏi lại: “Vậy tại sao không phải là Hoán Hiểu Đan sống hạnh phúc bên Giả Khinh Huân, mà lại là Hoán Hiểu Đan chọn một mình sống với bất công tăm tối?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.