Chương 8: Bị sét đánh
Khúc Tiểu Khúc
23/11/2021
Lúc Tiền Thân Hào ung dung tiến vào cửa phòng học thì đã đến giờ giải lao sau tiết thứ hai.
Trước khi quay lại chỗ ngồi, anh thấy hàng ghế sau trống trơn.
Tiền Thân Hào sửng sốt, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người đâu, chỉ có thể đi hỏi Lam Đinh đang thẩn thờ ngồi ghế gần đó: "Bạn học nhỏ, cậu có thấy Trạm ca của chúng ta không, sao anh ấy không ở đây?"
Lam Đinh ngồi dậy, lấy lại tinh thần, có chút lo lắng: "Lạc Trạm bị cô Lưu gọi đến văn phòng."
"Hả? Tại sao?"
"Đến trễ..."
"Đến trễ? Không phải anh Trạm thường xuyên đến trễ sao?" Tiền Thân Hào dừng lại, chợt nâng cao giọng: "Lớp trưởng có ghi tên anh ấy vào danh sách đến trễ không?"
Lam Đinh gật đầu.
Tiền Thân Hào: "Không phải đâu, không phải lớp trưởng chỉ điểm danh vào tiết tự học thôi sao? Hôm nay anh Trạm tới sớm như vậy?"
Lam Đinh ngẩn ra: "Tiết tự học kết thúc, anh ấy mới đến."
Tiền Thân Hào nhẹ giọng nói thầm: "Bình thường sau tiết thứ nhất anh ấy có thể đến cũng không tệ, tiết tự học chưa kết thúc mà anh ấy đã đến mới là kỳ lạ đó."
Tiền Thân Hào vừa nói xong, ngó thấy khuôn mặt mờ mịt của cô gái nhỏ đang không nghe rõ anh nói gì. Một giây sau, Tiền Thân Hào đã hiểu thấu vấn đề, lập tức nhận ra nguyên nhân tại sao Lạc Trạm lại đến sớm.
Cậu lộ ra nụ cười hài hước: "Thì ra là vì cậu."
Lam Đinh cau mày mà tự trách: "Lạc Trạm vì tớ nên mới bị lớp trưởng ghi tên."
"Hả?"
"Hôm nay tớ cũng đến muộn, lớp trưởng phải ghi tên của tớ, nhưng Lạc Trạm nói là tại anh ấy nên chỉ ghi tên một mình anh ấy."
"Ồ!" Tiền Thân Hào thấy người gặp hoạ mà vẫn cười hả hê: "Lần đầu tiên đó nha, đây đúng là thế giới của kẻ mạnh sao?
"...?"
Lam Đinh ngơ ngác ngẩng đầu, cô cảm giác mình và người bạn cùng bàn này luôn giao tiếp không cùng một chủ đề, luôn không hiểu cậu ấy đang nói gì.
Tiền Thân Hào nhanh chóng nghiêm túc: "Bạn học nhỏ, đây là lỗi của cậu đối với cậu mà nói hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, sao cậu lại đến trễ?"
"..."
Lam Đinh do dự, cuối cùng vẫn nói nguyên nhân cho Tiền Thân Hào nghe.
Lạc Trạm bị cô Lưu niệm "Chú Kim Cô" xong, lập tức đi vào cửa sau phòng học, nhìn thấy Tiền Thân Hào đưa lưng về phía mình, ngồi trên bàn bên cạnh lối đi nhỏ, cười nghiêng cười ngả với cô gái nhỏ đối diện.
Lạc Trạm thấy thế vội dừng lại, nheo mắt. Tay anh đút trong túi quần, chậm chậm rút ra, không tiếng động mà đi đến.
Không cần đến gần vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Tiền Thân Hào.
"Ha ha ha, bạn học nhỏ, cậu đừng lo lắng quá. Anh Trạm là ai chứ, đám người trong hội học sinh kia không ai không biết anh ấy, còn cần ghi tên ghi lớp nữa sao? Hơn nữa, cho dù học sinh lớp khác có lá gan lớn cũng không dám đắc tội với anh Trạm, huống chi là đứng ở cổng trường cản trở anh ấy..."
Tiền Thân Hào vừa nói vừa cười, đột nhiên trong lòng hiện lên cảm giác bất an.
Một giây tiếp theo, sau khi hồi chuông cảnh báo vang lên, cậu ấy cảm nhận được luồng gió tà ác sắp đánh úp phía sau đầu mình.
"...!"
Miệng của Tiền Thân Hào nếu không nói chuyện sẽ cảm thấy rất khó chịu, lúc này tay chân nhanh hơn não, nhanh nhẹn nhảy về phía trước.
Đáng tiếc người phía sau cậu ấy phản ứng rất nhanh.
Vừa mới nhảy tới phía trước mấy centimet, Tiền Thân Hào đã nhận một cái tát, lập tức kêu lên "Au" một tiếng, sau đó bị một bàn tay tàn nhẫn túm cổ áo kéo lại.
"Ác nhân" vô tình ở phía sau lưng, giọng điệu lười biếng lộ ra vẻ lạnh lùng: "Muốn đi đâu đấy? Không phải tôi đã nói cậu nên tránh xa cô ấy rồi sao."
"... Em sai rồi, anh Trạm." Tiền Thân Hào khóc không ra nước mắt.
Có Lam Đinh ở đây, Lạc Trạm lười lãng phí thời gian với Tiền Thân Hào. Ngón tay anh buông lỏng, đem Tiền Thân Hào bỏ qua một bên, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt cô gái nhỏ.
Nhìn Lam Đinh đánh giá một lần từ trên xuống dưới, xác định rằng cô ấy không bị Tiền Thân Hào "làm bẩn" mới mở miệng hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lam Đinh ngập ngừng: "Cậu ấy nói những người đứng ở cổng trường không dám cản anh", mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Có phải em xen vào việc của người khác, còn hại anh bị lớp trưởng ghi tên không?"
"Đừng nghe cậu ấy nói bậy." Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi: "Cậu ấy lừa em đó."
"...?"
"Nếu hôm nay em không chờ ở bên ngoài trường đưa áo khoác đồng phục cho anh, bọn họ chắc chắn sẽ ghi tên anh, nói không chừng anh sẽ bị phê bình dưới cột cờ sau khi chào cờ xong."
Lam Đinh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Thật hả?"
"Anh chỉ là học sinh bình thường, hội học sinh sao có thể sợ anh?" Gương mặt Lạc Trạm bình tĩnh, một chút cũng không giống đang nói dối: "Cho nên hôm nay may mà có em, hiểu không?"
"Dạ."
Mặt của cô gái nhỏ còn đỏ hơn, cũng không nhịn được đã nở nụ cười vui vẻ.
Tiền Thân Hào bị gạt sang một bên: "..."
Ban ngày ban mặt mà anh ấy nói dối như vậy, không sợ bị sét đánh sao?
Trước khi quay lại chỗ ngồi, anh thấy hàng ghế sau trống trơn.
Tiền Thân Hào sửng sốt, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người đâu, chỉ có thể đi hỏi Lam Đinh đang thẩn thờ ngồi ghế gần đó: "Bạn học nhỏ, cậu có thấy Trạm ca của chúng ta không, sao anh ấy không ở đây?"
Lam Đinh ngồi dậy, lấy lại tinh thần, có chút lo lắng: "Lạc Trạm bị cô Lưu gọi đến văn phòng."
"Hả? Tại sao?"
"Đến trễ..."
"Đến trễ? Không phải anh Trạm thường xuyên đến trễ sao?" Tiền Thân Hào dừng lại, chợt nâng cao giọng: "Lớp trưởng có ghi tên anh ấy vào danh sách đến trễ không?"
Lam Đinh gật đầu.
Tiền Thân Hào: "Không phải đâu, không phải lớp trưởng chỉ điểm danh vào tiết tự học thôi sao? Hôm nay anh Trạm tới sớm như vậy?"
Lam Đinh ngẩn ra: "Tiết tự học kết thúc, anh ấy mới đến."
Tiền Thân Hào nhẹ giọng nói thầm: "Bình thường sau tiết thứ nhất anh ấy có thể đến cũng không tệ, tiết tự học chưa kết thúc mà anh ấy đã đến mới là kỳ lạ đó."
Tiền Thân Hào vừa nói xong, ngó thấy khuôn mặt mờ mịt của cô gái nhỏ đang không nghe rõ anh nói gì. Một giây sau, Tiền Thân Hào đã hiểu thấu vấn đề, lập tức nhận ra nguyên nhân tại sao Lạc Trạm lại đến sớm.
Cậu lộ ra nụ cười hài hước: "Thì ra là vì cậu."
Lam Đinh cau mày mà tự trách: "Lạc Trạm vì tớ nên mới bị lớp trưởng ghi tên."
"Hả?"
"Hôm nay tớ cũng đến muộn, lớp trưởng phải ghi tên của tớ, nhưng Lạc Trạm nói là tại anh ấy nên chỉ ghi tên một mình anh ấy."
"Ồ!" Tiền Thân Hào thấy người gặp hoạ mà vẫn cười hả hê: "Lần đầu tiên đó nha, đây đúng là thế giới của kẻ mạnh sao?
"...?"
Lam Đinh ngơ ngác ngẩng đầu, cô cảm giác mình và người bạn cùng bàn này luôn giao tiếp không cùng một chủ đề, luôn không hiểu cậu ấy đang nói gì.
Tiền Thân Hào nhanh chóng nghiêm túc: "Bạn học nhỏ, đây là lỗi của cậu đối với cậu mà nói hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, sao cậu lại đến trễ?"
"..."
Lam Đinh do dự, cuối cùng vẫn nói nguyên nhân cho Tiền Thân Hào nghe.
Lạc Trạm bị cô Lưu niệm "Chú Kim Cô" xong, lập tức đi vào cửa sau phòng học, nhìn thấy Tiền Thân Hào đưa lưng về phía mình, ngồi trên bàn bên cạnh lối đi nhỏ, cười nghiêng cười ngả với cô gái nhỏ đối diện.
Lạc Trạm thấy thế vội dừng lại, nheo mắt. Tay anh đút trong túi quần, chậm chậm rút ra, không tiếng động mà đi đến.
Không cần đến gần vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Tiền Thân Hào.
"Ha ha ha, bạn học nhỏ, cậu đừng lo lắng quá. Anh Trạm là ai chứ, đám người trong hội học sinh kia không ai không biết anh ấy, còn cần ghi tên ghi lớp nữa sao? Hơn nữa, cho dù học sinh lớp khác có lá gan lớn cũng không dám đắc tội với anh Trạm, huống chi là đứng ở cổng trường cản trở anh ấy..."
Tiền Thân Hào vừa nói vừa cười, đột nhiên trong lòng hiện lên cảm giác bất an.
Một giây tiếp theo, sau khi hồi chuông cảnh báo vang lên, cậu ấy cảm nhận được luồng gió tà ác sắp đánh úp phía sau đầu mình.
"...!"
Miệng của Tiền Thân Hào nếu không nói chuyện sẽ cảm thấy rất khó chịu, lúc này tay chân nhanh hơn não, nhanh nhẹn nhảy về phía trước.
Đáng tiếc người phía sau cậu ấy phản ứng rất nhanh.
Vừa mới nhảy tới phía trước mấy centimet, Tiền Thân Hào đã nhận một cái tát, lập tức kêu lên "Au" một tiếng, sau đó bị một bàn tay tàn nhẫn túm cổ áo kéo lại.
"Ác nhân" vô tình ở phía sau lưng, giọng điệu lười biếng lộ ra vẻ lạnh lùng: "Muốn đi đâu đấy? Không phải tôi đã nói cậu nên tránh xa cô ấy rồi sao."
"... Em sai rồi, anh Trạm." Tiền Thân Hào khóc không ra nước mắt.
Có Lam Đinh ở đây, Lạc Trạm lười lãng phí thời gian với Tiền Thân Hào. Ngón tay anh buông lỏng, đem Tiền Thân Hào bỏ qua một bên, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt cô gái nhỏ.
Nhìn Lam Đinh đánh giá một lần từ trên xuống dưới, xác định rằng cô ấy không bị Tiền Thân Hào "làm bẩn" mới mở miệng hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lam Đinh ngập ngừng: "Cậu ấy nói những người đứng ở cổng trường không dám cản anh", mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Có phải em xen vào việc của người khác, còn hại anh bị lớp trưởng ghi tên không?"
"Đừng nghe cậu ấy nói bậy." Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi: "Cậu ấy lừa em đó."
"...?"
"Nếu hôm nay em không chờ ở bên ngoài trường đưa áo khoác đồng phục cho anh, bọn họ chắc chắn sẽ ghi tên anh, nói không chừng anh sẽ bị phê bình dưới cột cờ sau khi chào cờ xong."
Lam Đinh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Thật hả?"
"Anh chỉ là học sinh bình thường, hội học sinh sao có thể sợ anh?" Gương mặt Lạc Trạm bình tĩnh, một chút cũng không giống đang nói dối: "Cho nên hôm nay may mà có em, hiểu không?"
"Dạ."
Mặt của cô gái nhỏ còn đỏ hơn, cũng không nhịn được đã nở nụ cười vui vẻ.
Tiền Thân Hào bị gạt sang một bên: "..."
Ban ngày ban mặt mà anh ấy nói dối như vậy, không sợ bị sét đánh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.