Chương 65
Tả Mộc Trà Trà Quân
19/10/2021
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Qua vài ngày sau, thân thể Lý tiểu ca nhi dần dần khôi phục, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh lớn tiếng phát ra xung quanh, Lý Trường Phong lập tức đưa Lý tiểu ca nhi đến hiệu thuốc Lâm gia trấn trên xem xét.
"Ừm, không tồi, tiếp tục tu dưỡng, không lâu nữa sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
Lâm lão đại phu xem xét cho Lý tiểu ca nhi xong nói, Lý tiểu ca nhi tuy rằng không thể nghe thấy hoàn toàn, nhưng từ biểu tình của nhị ca nhà mình cũng có thể nhìn ra, lỗ tai mình đang chậm rãi khôi phục, điều này làm cho hắn vui mừng khôn xiết, nếu hắn cứ như vậy điếc cả đời, còn không bằng hắn chết đi!
Lý Trường Phong nghe xong trong lòng cũng cao hứng, nhưng vẫn nhờ Lâm lão đại phu kê thêm mấy thang thuốc, như vậy trong lòng hắn mới càng thêm yên tâm hơn, "Phiền toái ngài." Lâm lão đại phu cười xua xua tay, liền bắt đầu phối thuốc cho Lý tiểu ca nhi.
Lý tiểu ca nhi nhìn Lý Trường Phong lấy ra túi tiền trả tiền thuốc, trong lòng hụt hẫng, hắn ở nhà Lý Trường Phong và Hứa Thanh, không chỉ được ăn uống tốt, ngay cả thuốc thang cũng đều là hai người này ra tiền, bản thân mình lại không làm được gì giúp cho nhị ca bọn họ, điều này làm cho Lý tiểu ca nhi cảm giác mình đang tống tiền, rất ngượng ngùng xấu hổ.
"Lâm đại phu! Lâm đại phu!"
Từng tiếng la hét truyền đến hiệu thuốc, ngay sau đó là một bà tử ăn mặc có chút sang trọng phú quý sốt ruột tiến vào, Lâm lão đại phu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người tới sắc mặt lo lắng, bởi vì chạy tới mà thở phì phò.
"Là Đặng gia a, là lão bà bà nhà ngươi lại phát bệnh?"
Đặng bà tử xoa xoa lồng ngực không ngừng phập phồng, nghe Lâm lão đại phu nói thì gật gật đầu, "Còn không phải sao, liền vất vả ngài đi cùng ta một chuyến."
Lâm lão đại phu hốt thuốc cho Lý Trường Phong bọn họ xong, gật đầu, lại quay đầu lại phân phó tiểu dược đồng tốt mọi thứ, sau đó liền mang theo hòm thuốc đi theo Đặng bà tử rời đi, tiểu dược đồng nhìn thân ảnh bọn họ rời đi khẽ thở dài một cái.
Chọc đến Lý tiểu ca nhi tò mò nhìn hắn, tiểu dược đồng cho rằng Lý tiểu ca nhi muốn hỏi mình tại sao lại thở dài, liền nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Đặng gia cũng coi như là có tiền đồ, lão bà bà một mình nuôi lớn nhi tử duy nhất thành người, may mắn, hắn ra ngoài làm buôn bán nhỏ cũng liền càng ngày càng bận rộn, trong nhà liền không có người bồi lão bà bà, lão bà bà thân thể lại không tốt, hắn cũng phải thường xuyên trở về bởi vì lão bà bà bệnh."
Lý Trường Phong khó hiểu nói: "Nhà bọn họ không có thân thích có thể chăm sóc sao?" Tiểu dược đồng lắc đầu, "Nghe nói nhà bọn họ cũng là mấy năm trước chạy nạn tránh tới đây, nhưng từ đầu năm nay chỉ sợ cũng trôi qua không dễ dàng."
Tiểu dược đồng nhìn trên đường bị ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, lắc đầu, mấy ngày nay anh em bà con nhà hắn đều là ăn rau dại và bánh bột bắp, chỉ sợ ngày sau không có lương thực ăn, phải chết đói.
Mặc dù Lý tiểu ca nhi không nghe được hết lời nói của tiểu dược đồng, nhưng cũng không nói thêm gì, Lý Trường Phong thấy thời gian không còn sớm, liền muốn đưa Lý tiểu ca nhi trở về, nào biết Lý tiểu ca nhi lại không muốn tiếp tục đi theo Lý Trường Phong về nhà.
"Nhị ca, ta không trở về cùng ngươi nữa, ta cũng nên về nhà rồi, tiền thuốc liền tính là ngươi cho ta mượn đi, về sau sẽ trả lại ngươi."
Lý tiểu ca nhi nói làm Lý Trường Phong có chút sinh khí, "Ngươi nói gì vậy, ta và nhị tẩu ngươi là cái loại người này sao?" Nói xong lại thấy vẻ mặt "Ta không nghe rõ ngươi nói cái gì" của Lý tiểu ca nhi, trong lòng nghẹn một bụng lửa, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
"Nếu không, nhị ca, ngươi đưa ta trở về nhà đi, hoặc là, ta tự mình đi trở về." Lý tiểu ca nhi thấy biểu tình của Lý Trường Phong liền biết hắn đang sinh khí, vì thế trong lòng lập tức uyển chuyển đưa ra hai lựa chọn.
Đầu óc Lý Trường Phong co giật, hắn sao có thể để tiểu đệ ca nhi tự mình đi trở về nhà! Hắn cần thiết phải tự mình đưa về! Trời nắng to như vậy, thân thể vừa mới khôi phục được một chút, cũng không thể mặc hắn làm bậy, vì thế Lý Trường Phong thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ liền đưa Lý tiểu ca nhi trở về, trên đường về nhà hắn mới tỉnh ngộ ra, được lắm, bị tiểu đệ ca nhi nhà mình tính kế!
Sau khi Hứa Thanh nghe xong Lý Trường Phong kể lại, cũng không biết nói với hắn cái gì mới tốt, "Xem ra đầu óc ngươi cũng không phải thông minh lắm." Lý Trường Phong gật gật đầu, "Ta vốn dĩ cũng không thông minh."
Hứa Thanh mới lười đưa cho Lý Trường Phong một cây cột, để hắn theo hướng mà bò lên trên, hai tay cậu đặt lên bụng đã phồng lên của mình, có chút mơ màng sắp ngủ, trong cơn mơ màng, cậu cảm giác đầu mình bị đặt ở một vị trí quen thuộc, không bao lâu liền ngủ thiếp đi rồi.
Một tháng sau, đồng ruộng trong thôn đã hoàn toàn khô cạn, trong thôn, các hộ điều kiện trong nhà tương đối tốt cũng không đến mức khổ sở, còn những hộ điều kiện trong nhà tương đối kém thì rất sầu khổ, không nói đến những ngày này điều kiện ăn uống không đủ no, có khi còn không có gì để ăn! Cũng có người đói không chịu được, liền lập thành đội đến sau núi săn thú, kết quả trong thời kỳ này, đừng nói người, ngay cả dã thú trong núi đều đói đến hai mắt sáng lên, thấy bọn họ liền xanh con mắt xông lên, nếu không phải bọn họ nhiều người, không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kể từ đó người trong thôn cũng không dám đánh chủ ý đến trên núi, ngược lại bắt đầu phòng bị, sợ dã thú trên núi vào thôn thì không phải là chuyện đói khát nữa! Mà chính là chuyện mạng sống rồi!
Vì thế người đi ngang qua trước nhà Hứa Thanh bọn họ cũng dần dần thưa thớt hơn, Hứa Thanh thật ra cũng không có một chút cảm giác nào, tường vây nhà bọn họ cũng mới tu sửa, cao tới bốn mét! Tất cả đều được xây từ những tảng đá lớn, kể cả là sói tới, bọn họ cũng không lo lắng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
Sáng sớm hôm nay Lý Trường Phong liền trở về Lý gia, hôm qua ở trấn trên gặp được Lý tiểu ca nhi đã khôi phục thính lực, tiện thể nhắn hắn trở về một chuyến, cũng không biết là có chuyện gì.
Hứa Thanh phe phẩy quạt hương bồ, đỡ bụng chậm rãi đi tới đi lui ở nhà chính, trong sân nắng nóng, ban ngày không thể đi, ở trong phòng cậu cũng có thể tùy tiện đi lại, cái bụng cũng càng ngày càng lớn, có thể nói là Hứa Thanh bị sự kỳ diệu của sinh mệnh chinh phục, cậu có thể cảm giác được hài tử trong bụng đang trưởng thành từng ngày từng ngày, không ngừng lớn mạnh, mỗi ngày cậu đều uống linh tuyền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cậu và hài tử hấp thu.
Con sông ngoài thôn đã bắt đầu khô cạn, từ một con sông lớn hiện giờ đã biến thành một cái mương nhỏ, chỉ là nước để uống cũng trở thành một vấn đề lớn của thôn dân, mà về chuyện này nhà Hứa Thanh bọn họ thật ra lại không nóng nảy, cũng không biết nguyên nhân có phải bởi vì ngày đó Hứa Thanh đổ linh tuyền vào giếng hay không, nước trong giếng cư nhiên không còn giảm xuống! Tuy rằng thời điểm múc nước so với ngày thường phải phóng thùng nước sâu hơn một chút, nhưng vẫn có nước.
Ban đầu Hứa Thanh còn sợ Lý Trường Phong hoài nghi cái gì, kết quả Lý Trường Phong tự mình nói ra, hắn nghĩ nguyên nhân là bởi vì nhà mình ở sau núi, thông với rừng rậm nên giếng này vẫn có nhiều nước, lại còn dặn dò Hứa Thanh không thể tùy tiện ra bên ngoài nói về chuyện nước giếng nhà mình, để tránh bị người nhớ thương, rốt cuộc không có nước uống cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Cũng không phải Lý Trường Phong nhẫn tâm, hắn là sợ nếu đột nhiên không có nước, Hứa Thanh cùng hài tử phải làm sao bây giờ, hắn có thể không uống nước, nhưng mà Hứa Thanh hắn lại luyến tiếc.
Buổi tối Lý Trường Phong mới trở về, hiện tại Hứa Thanh là một thân hai người, không thể nhịn đói quá lâu, đợi nửa canh giờ Lý Trường Phong còn không trở lại, liền tự mình ăn trước.
"Ăn cơm chưa?"
Lý Trường Phong lắc đầu, "Không có, nhà cũ hiện tại không có cơm ăn."
Hứa Thanh nghĩ nghĩ, "Có phải lão tam không thi đậu hay không?"
Lý lão tam một tháng này chính là lăn lộn đủ lợi hại, trong nhà lương thực vốn dĩ không nhiều lắm, kết quả hắn còn hành, luôn lấy các loại lý do bổ thân thể khảo thí mới có kết quả tốt để Lý bà tử làm nhiều chút đồ ăn cho hắn không bị đói bụng, lương thực tiêu hao cũng liền nhiều hơn, Lý bà tử tuy là đau lòng, nhưng nghĩ đến Lý lão tam thi trúng thì cái gì cũng đều có. Vì vậy hết lần này đến lần khác đều đáp ứng Lý lão tam, lương thực trong nhà ở mấy ngày trước khi Lý lão tam đi khảo thí đã không còn bao nhiêu.
Lý Trường Phong xoa xoa ấn đường, "Cuối cùng còn không phải là thi không đậu sao! Trong nhà hiện tại không có lương thực, đại tẩu nháo lợi hại, lão tam cũng không phải người chịu thiệt thòi, hai người nháo thành một mớ hỗn độn."
Tức phụ Lý lão đại có hai đứa nhỏ, chính là Lý lão tam chỉ có một hài tử, liền so sánh ra thì hai đứa nhỏ nhà hắn ăn nhiều hơn, vậy mới tính, chỉ cần Lý lão tam có thể thi đậu, chút vấn đề này cũng không tính gì, nhưng mà lương thực ăn xong rồi, Lý lão tam lại không thi đậu, tiền trong nhà cũng không còn một đồng, còn không phải bắt đầu nháo sao!
Hứa Thanh nghĩ đến kho lương thực nhà mình, lại nghĩ đến Lý Trường Phong dù thế nào cũng là Lý bà tử sinh ra, vẫn là hỏi: "Chúng ta đưa qua chút gì đó đi?" Lý Trường Phong gật đầu, "Đưa, đương nhiên sẽ đưa, bây giờ ta ăn cơm xong rồi sẽ đưa qua."
Chính là Lý Trường Phong cơm nước xong, khi Hứa Thanh nhìn thấy lương thực trong tay hắn, khóe miệng bắt đầu run rẩy, "Đây là lương thực ngươi đưa đi? Dứt khoát nấu một nồi cơm khô to đưa qua còn đẹp mắt hơn!"
Lý Trường Phong cầm trong tay một cái túi nhỏ, bên trong khả năng cũng chỉ có chừng mười cân gạo, Lý Trường Phong cười cười, nói với Hứa Thanh: "Ngươi phải biết rằng, đấu gạo nuôi ân, thăng gạo nuôi thù, cho càng nhiều, tâm bọn họ sẽ càng lớn, hiện tại chính là năm mất mùa." Hắn sẽ không để người nhà Lý gia chết đói, nhưng cũng sẽ không đem mạng sống tức phụ cùng hài tử nhà mình ra làm trò đùa, năm nay mất mùa, chuyện gì người ta cũng có thể làm ra được.
Đấu gạo nuôi ân, thăng gạo nuôi thù: Mười thăng thì bằng một đấu (đơn vị đo lường gạo). Câu nói này có ý rằng: Nếu chúng ta giúp một người đang ở trong nguy nan, người đó sẽ vô cùng cảm kích chúng ta. Nếu người đó đã có thể tự sống được bằng sức mình, chúng ta vẫn không ngừng giúp đỡ, vẫn tiếp tục cung cấp gạo cho anh ta như cũ. Khi thời gian kéo dài, số lần nhiều lên, thì anh ta vốn trước đây có lòng cảm kích chúng ta, sẽ dần dần coi sự giúp đỡ của chúng ta là đương nhiên. Giả sử một ngày nào đó, đột nhiên chúng ta không giúp anh ta được nữa, vì anh ta đã coi giúp đỡ đó là đương nhiên, nên có thể sẽ vì vậy mà ôm hận trong lòng, bắt đầu phẫn nộ với người đã gia ơn cho mình.
Hứa Thanh cũng biết cái lý này, cậu duỗi tay sờ sờ mặt Lý Trường Phong, "Ta biết, cũng nên giáo huấn bọn họ một chút, mới biết được hết thảy đều không phải cứ muốn có là có thể có được." Cậu và Lý Trường Phong sở dĩ tới bây giờ vẫn có thể ăn no, cũng là bọn họ vất vả cực khổ lao động đổi lấy, Lý Trường Phong vì làm mộc tiểu oa tay đều bị mài thành từng bọng, từng bọng máu, vì kéo vật liệu gỗ từ trên núi trở về, bả vai Lý Trường Phong đều là vết máu đỏ, lúc nào trở về nhà cũng đổ mồ hôi đầy đầu.
Người Lý gia không nghe theo lời Lý Trường Phong nói, trước tiên đi mua lương thực dự trữ, ngược lại đem toàn bộ tiền có được đưa Lý lão tam dùng cho kỳ thi của hắn, hết thảy đều là do bọn họ "Cảm thấy" chỉ cần Lý lão tam thi trúng, bọn họ sẽ có tất cả, vẫn luôn không suy xét tới chuyện nếu Lý lão tam không thi đậu, thì toàn bộ người trong nhà làm sao sống được trong năm mất mùa đói kém này.
Lý tiểu ca nhi chỉ là đem một loại kết quả khác nói ra, đã bị Lý lão tam dưới sự tức giận đánh cho thiếu chút nữa bị điếc, bọn họ kiêng kị "Thi không trúng!" Lại không nghĩ tới đây là hai loại kết quả phải đối mặt.
Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh, cúi đầu hôn hôn trán cậu, bàn tay to còn lại sờ sờ bụng to của Hứa Thanh, "Ở nhà đừng chờ ta, ngủ sớm một chút, ta đưa qua xong liền trở về."
Hứa Thanh đồng ý, chờ Lý Trường Phong đi rồi, liền dọn dẹp một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, hiện tại cậu thường xuyên có cảm giác rất là buồn ngủ, ngay cả khi không muốn ngủ, cũng không thắng nổi khi cơn buồn ngủ xuất hiện.
Lý Trường Phong đem lương thực trong tay đưa cho Lý bà tử, cũng không quan tâm tới sắc mặt mọi người ở đây, "Lương thực nhà chúng ta không còn nhiều lắm, chỗ lương thực này cũng là tổng lương thực của nhà chúng ta chia đều làm hai, tức phụ nhi ta trước đây một mình một người cũng không loại ra lương thực dư thừa, cho nên cũng không có lương thực tồn lại."
Tức phụ Lý lão đại có chút không cam lòng nhìn nhìn số lượng lương thực ít ỏi, nhịn không được xen mồm: "Nhị đệ ngươi không phải ở thời điểm lương thực còn chưa tăng giá cao liền nhắc nhở chúng ta sao? Chẳng lẽ các ngươi lại không đi mua nhiều chút?"
Lý Trường Phong thở dài, "Các ngươi cũng biết, tiền chúng ta có đều cầm đi xây phòng, nào biết, phòng ở xây xong không bao lâu, thời tiết liền trở nên như vậy, làm gì còn có nhiều tiền dư mà đi mua lương thực."
Chuyện Lý Trường Phong làm mộc tiểu oa người Lý gia cũng không biết đến, nhưng xác thật là phòng ở Lý Trường Phong bọn họ xây xong không bao lâu, thời tiết liền bắt đầu biến sắc, chuyện này mọi người đều biết đến, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý lão gia tử, lão bà tử mới khôi phục như thường lệ, Lý tiểu ca nhi cúi đầu không nói lời nào, từ khi hắn ở nhà nhị ca, nhị tẩu trở về, liền không còn giống tính tình của hài tử như trước đây, cũng ít nói chuyện với người trong nhà.
Lý lão tam vẻ mặt tiều tụy và tuyệt vọng, hắn lúc này vẫn chưa thể lấy lại tinh thần khi biết mình thi không trúng!
Qua vài ngày sau, thân thể Lý tiểu ca nhi dần dần khôi phục, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh lớn tiếng phát ra xung quanh, Lý Trường Phong lập tức đưa Lý tiểu ca nhi đến hiệu thuốc Lâm gia trấn trên xem xét.
"Ừm, không tồi, tiếp tục tu dưỡng, không lâu nữa sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
Lâm lão đại phu xem xét cho Lý tiểu ca nhi xong nói, Lý tiểu ca nhi tuy rằng không thể nghe thấy hoàn toàn, nhưng từ biểu tình của nhị ca nhà mình cũng có thể nhìn ra, lỗ tai mình đang chậm rãi khôi phục, điều này làm cho hắn vui mừng khôn xiết, nếu hắn cứ như vậy điếc cả đời, còn không bằng hắn chết đi!
Lý Trường Phong nghe xong trong lòng cũng cao hứng, nhưng vẫn nhờ Lâm lão đại phu kê thêm mấy thang thuốc, như vậy trong lòng hắn mới càng thêm yên tâm hơn, "Phiền toái ngài." Lâm lão đại phu cười xua xua tay, liền bắt đầu phối thuốc cho Lý tiểu ca nhi.
Lý tiểu ca nhi nhìn Lý Trường Phong lấy ra túi tiền trả tiền thuốc, trong lòng hụt hẫng, hắn ở nhà Lý Trường Phong và Hứa Thanh, không chỉ được ăn uống tốt, ngay cả thuốc thang cũng đều là hai người này ra tiền, bản thân mình lại không làm được gì giúp cho nhị ca bọn họ, điều này làm cho Lý tiểu ca nhi cảm giác mình đang tống tiền, rất ngượng ngùng xấu hổ.
"Lâm đại phu! Lâm đại phu!"
Từng tiếng la hét truyền đến hiệu thuốc, ngay sau đó là một bà tử ăn mặc có chút sang trọng phú quý sốt ruột tiến vào, Lâm lão đại phu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người tới sắc mặt lo lắng, bởi vì chạy tới mà thở phì phò.
"Là Đặng gia a, là lão bà bà nhà ngươi lại phát bệnh?"
Đặng bà tử xoa xoa lồng ngực không ngừng phập phồng, nghe Lâm lão đại phu nói thì gật gật đầu, "Còn không phải sao, liền vất vả ngài đi cùng ta một chuyến."
Lâm lão đại phu hốt thuốc cho Lý Trường Phong bọn họ xong, gật đầu, lại quay đầu lại phân phó tiểu dược đồng tốt mọi thứ, sau đó liền mang theo hòm thuốc đi theo Đặng bà tử rời đi, tiểu dược đồng nhìn thân ảnh bọn họ rời đi khẽ thở dài một cái.
Chọc đến Lý tiểu ca nhi tò mò nhìn hắn, tiểu dược đồng cho rằng Lý tiểu ca nhi muốn hỏi mình tại sao lại thở dài, liền nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Đặng gia cũng coi như là có tiền đồ, lão bà bà một mình nuôi lớn nhi tử duy nhất thành người, may mắn, hắn ra ngoài làm buôn bán nhỏ cũng liền càng ngày càng bận rộn, trong nhà liền không có người bồi lão bà bà, lão bà bà thân thể lại không tốt, hắn cũng phải thường xuyên trở về bởi vì lão bà bà bệnh."
Lý Trường Phong khó hiểu nói: "Nhà bọn họ không có thân thích có thể chăm sóc sao?" Tiểu dược đồng lắc đầu, "Nghe nói nhà bọn họ cũng là mấy năm trước chạy nạn tránh tới đây, nhưng từ đầu năm nay chỉ sợ cũng trôi qua không dễ dàng."
Tiểu dược đồng nhìn trên đường bị ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, lắc đầu, mấy ngày nay anh em bà con nhà hắn đều là ăn rau dại và bánh bột bắp, chỉ sợ ngày sau không có lương thực ăn, phải chết đói.
Mặc dù Lý tiểu ca nhi không nghe được hết lời nói của tiểu dược đồng, nhưng cũng không nói thêm gì, Lý Trường Phong thấy thời gian không còn sớm, liền muốn đưa Lý tiểu ca nhi trở về, nào biết Lý tiểu ca nhi lại không muốn tiếp tục đi theo Lý Trường Phong về nhà.
"Nhị ca, ta không trở về cùng ngươi nữa, ta cũng nên về nhà rồi, tiền thuốc liền tính là ngươi cho ta mượn đi, về sau sẽ trả lại ngươi."
Lý tiểu ca nhi nói làm Lý Trường Phong có chút sinh khí, "Ngươi nói gì vậy, ta và nhị tẩu ngươi là cái loại người này sao?" Nói xong lại thấy vẻ mặt "Ta không nghe rõ ngươi nói cái gì" của Lý tiểu ca nhi, trong lòng nghẹn một bụng lửa, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
"Nếu không, nhị ca, ngươi đưa ta trở về nhà đi, hoặc là, ta tự mình đi trở về." Lý tiểu ca nhi thấy biểu tình của Lý Trường Phong liền biết hắn đang sinh khí, vì thế trong lòng lập tức uyển chuyển đưa ra hai lựa chọn.
Đầu óc Lý Trường Phong co giật, hắn sao có thể để tiểu đệ ca nhi tự mình đi trở về nhà! Hắn cần thiết phải tự mình đưa về! Trời nắng to như vậy, thân thể vừa mới khôi phục được một chút, cũng không thể mặc hắn làm bậy, vì thế Lý Trường Phong thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ liền đưa Lý tiểu ca nhi trở về, trên đường về nhà hắn mới tỉnh ngộ ra, được lắm, bị tiểu đệ ca nhi nhà mình tính kế!
Sau khi Hứa Thanh nghe xong Lý Trường Phong kể lại, cũng không biết nói với hắn cái gì mới tốt, "Xem ra đầu óc ngươi cũng không phải thông minh lắm." Lý Trường Phong gật gật đầu, "Ta vốn dĩ cũng không thông minh."
Hứa Thanh mới lười đưa cho Lý Trường Phong một cây cột, để hắn theo hướng mà bò lên trên, hai tay cậu đặt lên bụng đã phồng lên của mình, có chút mơ màng sắp ngủ, trong cơn mơ màng, cậu cảm giác đầu mình bị đặt ở một vị trí quen thuộc, không bao lâu liền ngủ thiếp đi rồi.
Một tháng sau, đồng ruộng trong thôn đã hoàn toàn khô cạn, trong thôn, các hộ điều kiện trong nhà tương đối tốt cũng không đến mức khổ sở, còn những hộ điều kiện trong nhà tương đối kém thì rất sầu khổ, không nói đến những ngày này điều kiện ăn uống không đủ no, có khi còn không có gì để ăn! Cũng có người đói không chịu được, liền lập thành đội đến sau núi săn thú, kết quả trong thời kỳ này, đừng nói người, ngay cả dã thú trong núi đều đói đến hai mắt sáng lên, thấy bọn họ liền xanh con mắt xông lên, nếu không phải bọn họ nhiều người, không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kể từ đó người trong thôn cũng không dám đánh chủ ý đến trên núi, ngược lại bắt đầu phòng bị, sợ dã thú trên núi vào thôn thì không phải là chuyện đói khát nữa! Mà chính là chuyện mạng sống rồi!
Vì thế người đi ngang qua trước nhà Hứa Thanh bọn họ cũng dần dần thưa thớt hơn, Hứa Thanh thật ra cũng không có một chút cảm giác nào, tường vây nhà bọn họ cũng mới tu sửa, cao tới bốn mét! Tất cả đều được xây từ những tảng đá lớn, kể cả là sói tới, bọn họ cũng không lo lắng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
Sáng sớm hôm nay Lý Trường Phong liền trở về Lý gia, hôm qua ở trấn trên gặp được Lý tiểu ca nhi đã khôi phục thính lực, tiện thể nhắn hắn trở về một chuyến, cũng không biết là có chuyện gì.
Hứa Thanh phe phẩy quạt hương bồ, đỡ bụng chậm rãi đi tới đi lui ở nhà chính, trong sân nắng nóng, ban ngày không thể đi, ở trong phòng cậu cũng có thể tùy tiện đi lại, cái bụng cũng càng ngày càng lớn, có thể nói là Hứa Thanh bị sự kỳ diệu của sinh mệnh chinh phục, cậu có thể cảm giác được hài tử trong bụng đang trưởng thành từng ngày từng ngày, không ngừng lớn mạnh, mỗi ngày cậu đều uống linh tuyền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cậu và hài tử hấp thu.
Con sông ngoài thôn đã bắt đầu khô cạn, từ một con sông lớn hiện giờ đã biến thành một cái mương nhỏ, chỉ là nước để uống cũng trở thành một vấn đề lớn của thôn dân, mà về chuyện này nhà Hứa Thanh bọn họ thật ra lại không nóng nảy, cũng không biết nguyên nhân có phải bởi vì ngày đó Hứa Thanh đổ linh tuyền vào giếng hay không, nước trong giếng cư nhiên không còn giảm xuống! Tuy rằng thời điểm múc nước so với ngày thường phải phóng thùng nước sâu hơn một chút, nhưng vẫn có nước.
Ban đầu Hứa Thanh còn sợ Lý Trường Phong hoài nghi cái gì, kết quả Lý Trường Phong tự mình nói ra, hắn nghĩ nguyên nhân là bởi vì nhà mình ở sau núi, thông với rừng rậm nên giếng này vẫn có nhiều nước, lại còn dặn dò Hứa Thanh không thể tùy tiện ra bên ngoài nói về chuyện nước giếng nhà mình, để tránh bị người nhớ thương, rốt cuộc không có nước uống cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Cũng không phải Lý Trường Phong nhẫn tâm, hắn là sợ nếu đột nhiên không có nước, Hứa Thanh cùng hài tử phải làm sao bây giờ, hắn có thể không uống nước, nhưng mà Hứa Thanh hắn lại luyến tiếc.
Buổi tối Lý Trường Phong mới trở về, hiện tại Hứa Thanh là một thân hai người, không thể nhịn đói quá lâu, đợi nửa canh giờ Lý Trường Phong còn không trở lại, liền tự mình ăn trước.
"Ăn cơm chưa?"
Lý Trường Phong lắc đầu, "Không có, nhà cũ hiện tại không có cơm ăn."
Hứa Thanh nghĩ nghĩ, "Có phải lão tam không thi đậu hay không?"
Lý lão tam một tháng này chính là lăn lộn đủ lợi hại, trong nhà lương thực vốn dĩ không nhiều lắm, kết quả hắn còn hành, luôn lấy các loại lý do bổ thân thể khảo thí mới có kết quả tốt để Lý bà tử làm nhiều chút đồ ăn cho hắn không bị đói bụng, lương thực tiêu hao cũng liền nhiều hơn, Lý bà tử tuy là đau lòng, nhưng nghĩ đến Lý lão tam thi trúng thì cái gì cũng đều có. Vì vậy hết lần này đến lần khác đều đáp ứng Lý lão tam, lương thực trong nhà ở mấy ngày trước khi Lý lão tam đi khảo thí đã không còn bao nhiêu.
Lý Trường Phong xoa xoa ấn đường, "Cuối cùng còn không phải là thi không đậu sao! Trong nhà hiện tại không có lương thực, đại tẩu nháo lợi hại, lão tam cũng không phải người chịu thiệt thòi, hai người nháo thành một mớ hỗn độn."
Tức phụ Lý lão đại có hai đứa nhỏ, chính là Lý lão tam chỉ có một hài tử, liền so sánh ra thì hai đứa nhỏ nhà hắn ăn nhiều hơn, vậy mới tính, chỉ cần Lý lão tam có thể thi đậu, chút vấn đề này cũng không tính gì, nhưng mà lương thực ăn xong rồi, Lý lão tam lại không thi đậu, tiền trong nhà cũng không còn một đồng, còn không phải bắt đầu nháo sao!
Hứa Thanh nghĩ đến kho lương thực nhà mình, lại nghĩ đến Lý Trường Phong dù thế nào cũng là Lý bà tử sinh ra, vẫn là hỏi: "Chúng ta đưa qua chút gì đó đi?" Lý Trường Phong gật đầu, "Đưa, đương nhiên sẽ đưa, bây giờ ta ăn cơm xong rồi sẽ đưa qua."
Chính là Lý Trường Phong cơm nước xong, khi Hứa Thanh nhìn thấy lương thực trong tay hắn, khóe miệng bắt đầu run rẩy, "Đây là lương thực ngươi đưa đi? Dứt khoát nấu một nồi cơm khô to đưa qua còn đẹp mắt hơn!"
Lý Trường Phong cầm trong tay một cái túi nhỏ, bên trong khả năng cũng chỉ có chừng mười cân gạo, Lý Trường Phong cười cười, nói với Hứa Thanh: "Ngươi phải biết rằng, đấu gạo nuôi ân, thăng gạo nuôi thù, cho càng nhiều, tâm bọn họ sẽ càng lớn, hiện tại chính là năm mất mùa." Hắn sẽ không để người nhà Lý gia chết đói, nhưng cũng sẽ không đem mạng sống tức phụ cùng hài tử nhà mình ra làm trò đùa, năm nay mất mùa, chuyện gì người ta cũng có thể làm ra được.
Đấu gạo nuôi ân, thăng gạo nuôi thù: Mười thăng thì bằng một đấu (đơn vị đo lường gạo). Câu nói này có ý rằng: Nếu chúng ta giúp một người đang ở trong nguy nan, người đó sẽ vô cùng cảm kích chúng ta. Nếu người đó đã có thể tự sống được bằng sức mình, chúng ta vẫn không ngừng giúp đỡ, vẫn tiếp tục cung cấp gạo cho anh ta như cũ. Khi thời gian kéo dài, số lần nhiều lên, thì anh ta vốn trước đây có lòng cảm kích chúng ta, sẽ dần dần coi sự giúp đỡ của chúng ta là đương nhiên. Giả sử một ngày nào đó, đột nhiên chúng ta không giúp anh ta được nữa, vì anh ta đã coi giúp đỡ đó là đương nhiên, nên có thể sẽ vì vậy mà ôm hận trong lòng, bắt đầu phẫn nộ với người đã gia ơn cho mình.
Hứa Thanh cũng biết cái lý này, cậu duỗi tay sờ sờ mặt Lý Trường Phong, "Ta biết, cũng nên giáo huấn bọn họ một chút, mới biết được hết thảy đều không phải cứ muốn có là có thể có được." Cậu và Lý Trường Phong sở dĩ tới bây giờ vẫn có thể ăn no, cũng là bọn họ vất vả cực khổ lao động đổi lấy, Lý Trường Phong vì làm mộc tiểu oa tay đều bị mài thành từng bọng, từng bọng máu, vì kéo vật liệu gỗ từ trên núi trở về, bả vai Lý Trường Phong đều là vết máu đỏ, lúc nào trở về nhà cũng đổ mồ hôi đầy đầu.
Người Lý gia không nghe theo lời Lý Trường Phong nói, trước tiên đi mua lương thực dự trữ, ngược lại đem toàn bộ tiền có được đưa Lý lão tam dùng cho kỳ thi của hắn, hết thảy đều là do bọn họ "Cảm thấy" chỉ cần Lý lão tam thi trúng, bọn họ sẽ có tất cả, vẫn luôn không suy xét tới chuyện nếu Lý lão tam không thi đậu, thì toàn bộ người trong nhà làm sao sống được trong năm mất mùa đói kém này.
Lý tiểu ca nhi chỉ là đem một loại kết quả khác nói ra, đã bị Lý lão tam dưới sự tức giận đánh cho thiếu chút nữa bị điếc, bọn họ kiêng kị "Thi không trúng!" Lại không nghĩ tới đây là hai loại kết quả phải đối mặt.
Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh, cúi đầu hôn hôn trán cậu, bàn tay to còn lại sờ sờ bụng to của Hứa Thanh, "Ở nhà đừng chờ ta, ngủ sớm một chút, ta đưa qua xong liền trở về."
Hứa Thanh đồng ý, chờ Lý Trường Phong đi rồi, liền dọn dẹp một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, hiện tại cậu thường xuyên có cảm giác rất là buồn ngủ, ngay cả khi không muốn ngủ, cũng không thắng nổi khi cơn buồn ngủ xuất hiện.
Lý Trường Phong đem lương thực trong tay đưa cho Lý bà tử, cũng không quan tâm tới sắc mặt mọi người ở đây, "Lương thực nhà chúng ta không còn nhiều lắm, chỗ lương thực này cũng là tổng lương thực của nhà chúng ta chia đều làm hai, tức phụ nhi ta trước đây một mình một người cũng không loại ra lương thực dư thừa, cho nên cũng không có lương thực tồn lại."
Tức phụ Lý lão đại có chút không cam lòng nhìn nhìn số lượng lương thực ít ỏi, nhịn không được xen mồm: "Nhị đệ ngươi không phải ở thời điểm lương thực còn chưa tăng giá cao liền nhắc nhở chúng ta sao? Chẳng lẽ các ngươi lại không đi mua nhiều chút?"
Lý Trường Phong thở dài, "Các ngươi cũng biết, tiền chúng ta có đều cầm đi xây phòng, nào biết, phòng ở xây xong không bao lâu, thời tiết liền trở nên như vậy, làm gì còn có nhiều tiền dư mà đi mua lương thực."
Chuyện Lý Trường Phong làm mộc tiểu oa người Lý gia cũng không biết đến, nhưng xác thật là phòng ở Lý Trường Phong bọn họ xây xong không bao lâu, thời tiết liền bắt đầu biến sắc, chuyện này mọi người đều biết đến, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý lão gia tử, lão bà tử mới khôi phục như thường lệ, Lý tiểu ca nhi cúi đầu không nói lời nào, từ khi hắn ở nhà nhị ca, nhị tẩu trở về, liền không còn giống tính tình của hài tử như trước đây, cũng ít nói chuyện với người trong nhà.
Lý lão tam vẻ mặt tiều tụy và tuyệt vọng, hắn lúc này vẫn chưa thể lấy lại tinh thần khi biết mình thi không trúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.