Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 73

Tả Mộc Trà Trà Quân

27/11/2021

Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

Tạ ca nhi nghe xong trong lòng liền động, về tới trấn trên liền vội vàng đi tìm hiệu thuốc xem xét, quả nhiên, hắn đã có hài tử với Lâm Phương Lương.

Mà Lâm Phương Lương vào lúc này cũng được một người tốt bụng nhìn thấy Tạ ca nhi thông tri cho, do đó cũng tìm đến hiệu thuốc Tạ ca nhi vừa đi vào.

Hai người hòa hảo trở lại, hơn nữa Tạ ca nhi có thai, có thể nói là song hỷ lâm môn, phu phu Tạ gia càng là cười không khép miệng được, Lâm Phương Lương giúp Tạ ca nhi chẩn bệnh, phát hiện trừ bỏ thân thể tương đối suy yếu thì không có vấn đề gì, cho nên liền nhanh nhẹn khai mấy thang thuốc bổ, hầm chung với đồ bổ cho Tạ ca nhi ăn.

"Ta cũng không ngờ tới, có cũng ba tháng rồi, chúng ta lại vẫn không biết, thật không xứng chức một người mẹ." Tạ ca nhi vuốt bụng, nói với Hứa Thanh.

"Này có gì đâu, không phải là vội vàng chiếu cố cho Lâm lão đại phu sao, trong lòng nghĩ chuyện khác nên phản ứng của thân thể cũng chậm hơn một chút, ngươi xem, mấy ngày này ngươi cũng gầy đi nhiều, cho nên dù đã ba tháng ngươi cũng không phát hiện ra." Chuyện này ca nhi cũng không thể so với nữ nhân, có cái kia nhắc nhở, phản ứng hoài thai cũng không sai biệt lắm, hay nôn ói, tính tình sẽ hơi nóng nảy.

"Còn không phải sao, ta muốn nói Lâm lão đại phu không chừng chính là biết ngươi đã có thai, mới có thể mỉm cười rời đi đi," Tạ thẩm bưng thịt gà hầm cho Tạ ca nhi đi tới, nói thêm vào một câu.

Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi liếc nhìn nhau một cái, "Đừng nói, Tiểu Vũ ca, chuyện này cũng rất có khả năng." Nhưng nếu lời này là đúng, vậy tại sao lão đại phu lại không nói ra để mọi người cao hứng? Hứa Thanh lại có chút khó hiểu.

Tạ thẩm cười, "Ta nghĩ là do Lâm lão đại phu cảm thấy đại nạn của mình đã đến, hắn vừa đi Phương Lương cùng Tiểu Vũ còn không phải là cực kỳ bi thương sao, vào thời điểm này bọn họ lại phát hiện ra mình có hài tử, đây còn không phải là tin vui lấp đầy trái tim sao!"

Tạ ca nhi lúc này mới nhớ tới, khi chiếu cố Lâm lão đại phu, hình như là được nhắc nhở rất nhiều lần, kêu mình chú ý thân thể đừng để bị thương, lúc ấy hắn còn tưởng rằng mình đừng để bị thương đến bệnh căn, cẩn thận bệnh cũ tái phát, xem ra là hắn quá sơ suất rồi.

"Đừng nói tới chuyện đã qua nữa, tới, ăn gà hầm thuốc này đi." Tạ thẩm thấy vẻ mặt Tạ ca nhi trầm tư, sợ hắn nhớ tới chuyện gì không vui, liền đem thịt gà đã có thể ăn đưa đến trong tay Tạ ca nhi.

"Cảm ơn mẹ."

Tạ ca nhi tiếp nhận lấy cái chén nhẹ nhàng nói, Đoàn Đoàn trong lồng ngực Hứa Thanh nhìn cái chén đang bốc hơi nóng trong tay Tạ ca nhi, cái miệng nhỏ bắt đầu chảy nước miếng, chọc đến mọi người cười không ngừng.

Lý Trường Phong và Lâm Phương Lương đang ngồi ở gian ngoài, uống trà ăn đậu phộng, cùng nhau tán gẫu sôi nổi, "Lý nhị ca, ngươi nói đứa nhỏ này của ta đặt tên gì thì tốt!"

Lâm Phương Lương hưng phấn đỏ bừng mặt nhìn thẳng Lý Trường Phong, Lý Trường Phong suy nghĩ một chút, không chắc lắm trả lời: "Lâm Phương Vũ?"

Đại não Lâm Phương Lương lập tức liền bình tĩnh lại, "Tại sao lại đặt cái tên này?"

Lý Trường Phong cười nói: "Thời điểm ta đặt tên cho Đoàn Đoàn, chính là ghép từ tên của ta cùng tức phụ nhi ta, như vậy về sau hắn lớn lên, ta liền có thể nói với hắn, tên của ngươi sở dĩ kêu Hứa Thanh Phong, chính là bởi vì ta cùng mẹ ngươi quá mức yêu nhau, ngươi là con của chúng ta, đương nhiên dùng tên hai chúng ta ghép lại với nhau mới tốt!"

Lâm Phương Lương vừa nghe, cảm thấy rất có ý tứ, "Ta tên Lâm Phương Lương, tức phụ nhi ta tên Tạ Vũ, vậy hài tử chúng ta nếu là một ca nhi, ân, sẽ kêu Lâm Tiểu Vũ, nếu là một a ca sẽ kêu Lâm Đại Vũ, nhị ca, ngươi cảm thấy thế nào!"

Lý Trường Phong nghe xong vẻ mặt phức tạp, trình độ đặt tên của người này so ra còn kém hơn hắn! Đúng lúc này, Tạ thúc đã trở lại, "Các ngươi đang nói cái gì thế? Ta ở rất xa cũng nghe thấy âm thanh hai ngươi nói chuyện."

"Nhạc phụ, chúng ta đang thảo luận hài tử ta sau này tên gọi là gì mới tốt đây, ngài cũng cho chút ý kiến đi, nhiều người suy nghĩ mới có thể nghĩ ra được tên gọi tốt nhất." Lâm Phương Lương cầm một cái ly, vừa đổ trà nóng vào vừa nói với Tạ thúc.

"Này có cái gì khó, tên Tiểu Vũ nhà chúng ta chính là bởi vì ngày sinh hắn vừa lúc trời đổ mưa, cho nên ta liền lấy tên Tạ Vũ, vừa đơn giản lại còn rất êm tai!" Đây là chuyện Tạ thúc kiêu ngạo nhất, năm đó cha Hứa Thanh đã từng bởi vì tên Tạ Vũ mà khích lệ Tạ thúc.

Nói hắn tuy rằng không đọc qua sách vở, nhưng đặt cái tên này lại rất hay, điều này làm cho Tạ thúc đắc ý vểnh cái đuôi vài tháng, gặp người nào cũng nói tên hài tử nhà mình là do chính mình đặt, chọc đến người trong thôn nhìn thấy hắn có thể trốn liền trốn.

"Đúng rồi, nói tới đây, vậy các ngươi đã nghĩ ra cái tên nào chưa?" Tạ thúc ném mấy hạt đậu phộng vào trong miệng rồi hỏi.

Lý Trường Phong nghẹn cười, cầm lấy chén trà che trước mặt mình, "Một cái kêu Lâm Tiểu Vũ, một cái kêu Lâm Đại Vũ." Lâm Phương Lương nghe xong cũng liên tục gật đầu, có một chút đắc ý nhìn Tạ thúc.

"Lâm Tiểu Vũ? Lâm Đại Vũ? Đây là cái tên gì nha? Có phải còn có Lâm Tiểu Tuyết, Lâm Đại Tuyết hay không?" Tạ thúc nghe xong quả nhiên tùy tiện mà cười nhạo.

"Còn không phải sao, tâm Phương Lương cũng lớn lắm, một đứa làm sao có thể đủ, phải sinh bốn đứa mới được!" Lý Trường Phong phá vỡ vẻ nghiêm túc của dĩ vãng, cùng nhau cười nhạo.

Lâm Phương Lương cũng không tức giận, nếu có thể sinh hạ bốn đứa, hắn cảm thấy mỹ mãn còn không kịp, sao phải tức giận làm gì.



"Các ngươi đang nói chuyện gì đây, ở buồng trong cũng có thể nghe thấy tiếng cười của các ngươi." Tạ thẩm bưng chén không đi ra, nhìn ba người hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, ăn xong rồi sao, ngài nghỉ ngơi đi để ta đi rửa!" Lâm Phương Lương nhanh nhẹn nhận lấy chén trong tay Tạ thẩm, cũng không đợi Tạ thẩm nói lời nào, trực tiếp liền đi về phòng bếp, mọi người nhìn theo lại cười lớn.

Hứa Thanh và Tạ ca nhi trong phòng nghe tiếng cười ngoài phòng cũng không khỏi gợi lên tươi cười, Tạ ca nhi nghĩ đứa nhỏ này tới quá là đúng lúc, Phương Lương đã thật lâu không có vui vẻ như vậy, hắn cuối cùng cũng biết hài tử rất quan trọng đối với gia đình.

Tạ ca nhi thỏa mãn mà nhìn Đoàn Đoàn, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền nói: "Như vậy vừa thấy, hài tử của ta so với Đoàn Đoàn thì nhỏ hơn 1 tuổi, ngươi nói nếu bọn chúng cùng nhau lớn lên, còn không phải là thanh mai trúc mã sao? Mà ta lại là mẹ nuôi Đoàn Đoàn, nếu không chúng ta thân càng thêm thân, định hôn cho hai hài tử trước! Ngươi thấy thế nào?"

Hứa Thanh sửng sốt một hồi, nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ ngon trong lồng ngực mình, hài tử còn nhỏ như vậy cậu đã định thân cho hắn sao? Hứa Thanh có chút không thể lý giải và tiếp thu được, cậu không hy vọng hài tử chịu sự quản lý quá mức của mình, có thể là bởi vì ở Trung Hoa sinh hoạt lâu rồi, Hứa Thanh giáo dục hài tử đều là dùng phương pháp hiện đại để giáo dục đi.

Nhưng cũng không thể từ chối trực tiếp, dù sao ở thời đại này lời nói này của Tạ ca nhi cũng không có gì là sai cả, ngược lại còn là một loại phương thức kết thân rất phổ biến, vì thế Hứa Thanh cười nói: "Xem ngươi gấp thế kia, đứa nhỏ này còn chưa có sinh ra đâu, ngươi liền biết hắn là ca nhi, hay là a ca sao?"

Thấy Tạ ca nhi một bộ bộ dáng tự hỏi, Hứa Thanh tiếp tục nói: "Hơn nữa, vạn nhất ngươi sinh là một a ca, bọn chúng làm sao kết làm phu phu?" Đương nhiên, nếu hai đứa có thể kết làm phu phu, cũng chỉ có thể thuyết minh hài tử của mình cùng hài tử của Tạ ca nhi là gay thôi.

"Điều này cũng đúng, là ta quá sốt ruột, chờ sinh hạ hài tử ra rồi chúng ta nói sau, dù sao chuyện này cũng không thể vội trong chốc lát." Tạ ca nhi nhìn Đoàn Đoàn cười đáp lời.

Từ Lâm gia về đến nhà, tắm rửa đơn giản xong, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong liền mang hài tử đi ngủ, một ngày hôm nay tuy rằng không mệt, nhưng trời quá lạnh, bọn họ cũng không muốn ngồi thêm ở bên ngoài.

Mắt thấy khoảng cách tới tết Nguyên Đán càng ngày càng gần, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đều ngập tràn mong đợi, đây là năm đầu tiên nhà bọn họ ăn tết, những thứ nên chuẩn bị Lý Trường Phong đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ năm mới đến.

Mà trước một ngày ăn tết Nguyên Đán, Lý tiểu ca nhi bất ngờ tới, ăn mặc một thân y phục hồng nhạt mà Hứa Thanh đưa cho hắn, che một cái dù giấy, dẫm trên tầng tầng bông tuyết bước vào sân Hứa gia.

"Nhị tẩu."

Hứa Thanh đang dọn dẹp chỗ Đoàn Đoàn ị ra, liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc bên tai, "Đệ ca nhi tới rồi! Ngươi đây là, tới một mình?"

Hứa Thanh nhìn Lý tiểu ca nhi một lượt, lòng bàn chân cũng không ướt nhiều, xem ra là ngồi xe tới, nhưng mà Hứa Thanh vừa mới buông xuống nghi ngờ liền thấy mặt Lý tiểu ca nhi nổi lên một chút ửng đỏ sau khi nghe cậu hỏi.

Có chuyện! Hứa Thanh phản ứng lại, lập tức kêu Lý tiểu ca nhi ngồi xuống, liền gân cổ lên kêu Lý Trường Phong đang ở trong phòng thay quần cho Đoàn Đoàn, "Trường Phong, đệ ca nhi tới!"

"Đi đường chắc lạnh lắm rồi, ta đi pha cho ngươi chút trà táo đỏ, bỏ thêm vào chút gừng và đường, chính là thứ tốt để đuổi hàn khí." Hứa Thanh dọn dẹp sạch sẽ xong, rửa tay liền đi phòng bếp pha trà táo đỏ cho Lý tiểu ca nhi.

Lý tiểu ca nhi ngoan ngoãn ngồi ở nhà chính, đôi tay nắm lại, giữa mày có chút rối rắm, lại có chút ngượng ngùng, hắn suy nghĩ xem nên nói như thế nào với Lý Trường Phong và Hứa Thanh đây.

"Nào, uống một chút đi" Hứa Thanh đem trà táo đỏ đưa cho Lý tiểu ca nhi, thấy Lý Trường Phong còn chưa ra tới liền biết còn lăn lộn ở bên trong, "Ta đi nhìn xem, thay cái quần sao lại lâu như vậy."

"Không sao đâu." Lý tiểu ca nhi thổi thổi trà nóng rồi uống một ngụm, vị ngọt lành đầy miệng theo cổ họng chảy vào dạ dày, cực kỳ giống như đồ ngọt mà người kia đã chuẩn bị cho mình.

"Sao vậy, còn chưa xong sao, đệ ca nhi tới, mau đi ra nhìn xem đi, để ta làm tiếp." Hứa Thanh tiếp nhận Đoàn Đoàn đang không ngừng vặn vẹo không muốn phối hợp, thúc giục Lý Trường Phong đi ra ngoài, Lý Trường Phong cũng thực bất đắc dĩ, hắn sợ dùng sức sẽ tổn thương đến Đoàn Đoàn cho nên mới lăn lộn lâu như vậy.

"Nhị ca."

Lý tiểu ca nhi vừa thấy Lý Trường Phong tiến vào, lập tức buông trà táo đỏ trong tay xuống đứng lên.

"Cũng đến thời điểm ăn tết rồi sao còn chạy khắp nơi? Còn chạy tới tận nơi này, người khác nhìn thấy sẽ nói lời không dễ nghe, ngươi đang ở tuổi muốn nghị thân, mọi việc đều phải suy xét cho chu toàn."

Lý Trường Phong nhìn thấy Lý tiểu ca nhi liền nhẹ nhàng giáo huấn, Lý tiểu ca nhi đã sớm hiểu rõ tính tình Lý Trường Phong, thành thành thật thật cúi đầu nghe hắn nói xong mới ngồi xuống, lúc này Hứa Thanh liền ôm Đoàn Đoàn đã thay xong quần áo đi ra.

"Đoàn Đoàn nhìn xem, ai tới đây?" Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn đang tròn mắt nhìn đưa tới trong lồng ngực Lý tiểu ca nhi, trêu chọc hắn nhận người.

"Lúc này mới bao lâu không thấy, Đoàn Đoàn đã lớn như vậy rồi." Lý tiểu ca nhi kinh ngạc nhìn Đoàn Đoàn so với lúc mới sinh ra khổ người lớn hơn không ít.



"Còn không phải sao, ăn uống rất tốt, còn ngươi, nói đi, đây là có chuyện gì?" Hứa Thanh từ trước đến nay tính tình thẳng thắn, Lý tiểu ca nhi cũng rõ ràng, hắn ngượng ngùng cười, đem Đoàn Đoàn đưa lại cho Hứa Thanh mới ngượng ngùng nói với hai người.

"Có người tới cửa cầu hôn."

"Đó là chuyện tốt, xem biểu tình ngươi này, ngươi là có ý?" Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn, trêu đùa nói.

Lý Trường Phong không nói gì, chờ Lý tiểu ca nhi nói xong.

Lý tiểu ca nhi khẽ cười cười, "Là có, cha mẹ bọn họ cũng vừa lòng, nhưng nhị ca, nhị tẩu, hai người cũng biết, chỉ cần gia cảnh đối phương tốt một chút, cha mẹ bọn họ đều sẽ vừa lòng, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của ta, ta sợ chính mình cũng nhìn nhầm, cho nên mới nghĩ muốn hai người tìm hiểu kỹ giúp ta."

Chuyện của Tạ ca nhi Lý tiểu ca nhi cũng có nghe đến, hắn sợ chính mình quá mức trầm luân, không thấy rõ tốt xấu, cho nên muốn để hai người Lý Trường Phong nhìn xem, rốt cuộc thì mọi người trong nhà đều chỉ xem gia cảnh như thế nào, sẽ không để ý quá nhiều đến nhân phẩm, tuy rằng hắn cảm thấy người nọ nhân phẩm là không tồi.

"Vậy ngươi cẩn thận nói kỹ, ta nghe xong lại nói." Lý Trường Phong thấy Lý tiểu ca nhi thật sự có ý, nhưng vẫn có tâm tư quan tâm đến vấn đề này, cũng coi như là không uổng công lo lắng cho hắn.

Bởi vì Đặng lão bà thích ăn đồ ngọt, cho nên khi Lý tiểu ca nhi tới Đặng gia, Đặng lão bà liền bảo hắn đến cửa hàng chuyên bán đồ ngọt cách đó không xa mua đồ ăn Đặng lão bà thích.

Cửa hàng cũng không phải rất lớn, nhưng được chủ nhân thu thập đặc biệt sạch sẽ, sáng sủa, kẹo thơm ngọt, đồ ăn vặt bày bán chỉnh chỉnh tề tề, làm người vừa thấy liền muốn ăn, chủ nhân cửa hàng là một tiểu tử khoảng mười tám mười chín tuổi, lớn lên chính là một bộ dáng khôn khéo, miệng lưỡi cũng ngọt ngào, biết ăn nói, cư xử và buôn bán, người này họ Vương, kêu Vương Lỗi, cũng chính là người này đến Lý gia đề thân.

Vương Lỗi năm nay mười chín, phía trên có một ca ca, là ca nhi, đã xuất giá, cũng là một nhà ở trấn trên, hiện giờ trong nhà chỉ có ba người Vương bà tử, Vương lão hán cùng Vương Lỗi, phu phu Vương gia tính tình ôn hòa hiền hậu, quan hệ cùng hàng xóm cũng rất tốt.

Vương Lỗi là người nhanh nhẹn, đi theo cữu cữu học được chút bản lĩnh ở tửu lầu, cũng đi ra ngoài xông pha, sau đó trở về trấn trên, thấy không có cửa hàng nào chuyên bán đồ ngọt và đồ ăn vặt liền sinh ra chủ ý, mượn chút tiền mua một gian cửa hàng làm thành bộ dáng như hiện tại, từ khi cửa hàng khai trương tới nay, giá cả vừa phải, đồ ăn lại không tồi, hơn nữa Vương Lỗi lại biết buôn bán, liền tích lũy không ít khách quen, có thể nói là kiếm được không ít tiền.

Tuy nhiên, hắn chính là không vừa ý ca nhi nào, chậm chạp không chịu chấp nhận người Vương bà tử giới thiệu, điều này khiến phu phu Vương gia gấp gáp, khuyên nhủ tới mức trên miệng cũng muốn nổi bong bóng luôn rồi.

Vương Lỗi cũng không vội, hắn cách ngày quan phủ định hôn còn xa lắm, hắn cũng không tin trong những ngày này hắn không tìm thấy một ca nhi khiến mình động tâm.

Mà Lý tiểu ca nhi ở một ngày nọ theo chỉ đường của Đặng lão bà bước vào cửa hàng kẹo của Vương gia, cũng chính là bước vào trong lòng Vương Lỗi.

Lý tiểu ca nhi mua tới mua đồ ngọt vừa qua ngày thứ hai, Vương Lỗi cũng đã hỏi thăm và biết được một phần nào hoàn cảnh của Lý tiểu ca nhi, đối với hắn càng là ân cần, chậm rãi Lý tiểu ca nhi tự nhiên cũng cảm giác được ý tứ của Vương Lỗi, trong lòng có chút e lệ ngượng ngùng, đồng thời, Lý tiểu ca nhi cũng cảm thấy Vương Lỗi quả thật không tồi, chỉ là hoàn cảnh này của hắn, sợ là Vương Lỗi cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận được.

Vào ngày trăng tròn của Đoàn Đoàn, Lý tiểu ca nhi liền trực tiếp tới nơi này của Lý Trường Phong, sau khi ăn xong vốn là phải trở về trấn trên, lại nghĩ lâu rồi không về qua nhà, vừa lúc người nhà Đặng lão bà đã trở lại, nói là về ở vài ngày, cho nên Lý tiểu ca nhi liền thu thập một phen, mua vài thứ liền trở về Lý gia ở mấy ngày.

Mà mấy ngày này vừa lúc chính là ngày Lý tiểu ca nhi thường đi mua kẹo, Vương Lỗi đợi một ngày lại một ngày, mong mong ngóng ngóng vẫn không thấy người quen thuộc tới, ngược lại gặp được Đặng thẩm, Vương Lỗi liền cố ý vô tình hỏi thăm một phen, Đặng thẩm liền nói câu vui đùa, "Không chừng là về nhà chuẩn bị gả đi."

Lời này đối Vương Lỗi quả thực chính là sét đánh giữa trời quang! Tối hôm đó về đến nhà liền ăn mà không biết mùi vị gì, sắc mặt trầm trọng, làm phu phu Vương gia còn tưởng rằng cửa hàng không còn kinh doanh được nữa.

Truy hỏi một hồi, Vương Lỗi mới nói ra tiếng lòng, bộ dáng biểu tình uể oải trở về phòng, Vương bà tử lập tức đem việc này đặt ở trong lòng, ngày hôm sau liền nhờ người đi hỏi thăm mới biết được Lý tiểu ca nhi vẫn chưa bị gả, chỉ là về thăm nhà thôi, đem tin tức này nói cho Vương Lỗi, Vương Lỗi lập tức đầy máu sống lại.

Chờ Lý tiểu ca nhi thăm nhà xong trở lại trấn trên, Vương Lỗi liền chủ động xuất kích, bày tỏ tâm ý với Lý tiểu ca nhi, Lý tiểu ca nhi cũng không trì hoãn ngượng ngùng, hào phóng lộ ra suy nghĩ và cảm xúc của mình. Vương Lỗi vui mừng khôn xiết cũng giải trừ những lo lắng của Lý tiểu ca nhi, phu phu Vương gia cũng từng trải qua tháng ngày khổ cực, tính tình lại ôn hòa hiền hậu, cũng không lấy này đó tới nhìn người, bọn họ cũng là vừa lòng với Lý tiểu ca nhi.

Vì thế để tránh cho đêm dài lắm mộng, hôm qua Vương gia liền đến Lý gia cầu hôn, tính toán đem hôn sự định ra trước, năm sau thành thân cũng không quá gấp gáp. Ngày hôm qua người nhà Đặng lão bà đã trở về, cũng ngày hôm qua Lý tiểu ca nhi mới trở về Lý gia, vì muốn Lý Trường Phong cũng biết chuyện cầu hôn này, cũng muốn để Lý Trường Phong kiểm tra, Lý tiểu ca nhi liền tự mình đến đây.

"Mẹ đáp ứng rồi sao?"

Lý Trường Phong sau khi nghe xong liền hỏi.

Lý tiểu ca nhi gật đầu, "Cha mẹ bọn họ rất vui vẻ." Bởi vì ca nhi nhà mình có thể gả đến trấn trên, còn không phải là cho mình thể diện sao?

"Ngày lành được định là khi nào?"

Lý tiểu ca nhi có chút ngượng ngùng, "Ngày hai tháng hai, mẹ nói rồng ngẩng đầu, là ngày tốt lành nhất."

"Đây cũng là chuyện tốt, nghe ngươi nói thì Vương Lỗi kia cũng là người siêng năng, đầu óc lại linh hoạt, nói vậy nhân phẩm cũng sẽ không kém đi." Hứa Thanh cảm thấy sau khi nghe Lý tiểu ca nhi nói, Vương Lỗi kia cũng mạnh hơn Mã Phú Quý rất nhiều, rốt cuộc không phải ai cũng sẽ gặp được một người kỳ ba giống Mã Phú Quý vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook