Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 145: Bã Đậu Chọc Họa ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
28/02/2022
Dương Nhược Tình dự định dùng bắp cải để xào bã đậu, sau đó xào rau diếp.
Ướp một bát đậu phộng vào nước muối, sau đó dùng năm quả trứng để dành mấy ngày qua làm một bát to canh trứng gà hành thái.
Năm món và một canh, ở nông hộ, dùng để tiếp đón khách nhân đến hỗ trợ làm việc, cũng là đầy đủ rồi!
Nhiều người lực lớn, có Trường Canh cùng Đại Ngưu hỗ trợ, chỉ trong một buổi sáng, một mẫu ruộng vừa gieo cây cải dầu vừa gieo lúa mạch đã hoàn thành.
Buổi trưa mọi người kết thúc công việc trở về, Dương Nhược Tình bê mâm đồ ăn nóng hổi lên, chiêu đãi bọn họ một phen.
Ăn uống no đủ, lại nhàn thoại một chút việc nhà, sau đó mọi người mới tan đi.
Trường Canh, Đại Ngưu chân trước vừa đi, mặt sau Dương Nhược Tình và Tôn thị liền phải xuống tay làm đậu phụ.
50 cân đậu phụ, được nấu trong hai chiếc nồi, một lớn một nhỏ.
Đại An lại đây hỗ trợ thêm củi vào miệng bếp, Dương Nhược Tình và Tôn thị phụ trách làm đậu phụ.
Lần trước đã quan sát Dương Nhược Tình trực tiếp biểu thị nên lần này Tôn thị làm thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai mẹ con vắt hết những giọt sữa đậu nành cuối cùng còn sót lại trong bã đậu, rồi đổ sữa đậu nành vào hai cái nồi nấu.
“Đại An, đệ để ý lửa trong bếp, nương, ngài trông nồi sữa đậu nành nhé. Con đem bã đậu ra trước sân để phơi nắng.”
Dương Nhược Tình nói xong, cầm lấy cái sàng hình tròn mang ra sân.
Đây là cái sàng bằng trúc, nông hộ nhà nào cũng giống nhau đều phải có mấy cái.
Rất tiện để phơi bông, phơi hạt mè, đậu xanh,v..v..
Chiếc sàng lớn trong nhà của Dương Nhược Tình được Dương Hoa Trung mấy ngày nay đặc biệt đan ra để phơi bã đậu.
Lấy ra hai chiếc ghế dài, nàng đặt chiếc sàng lớn lên trên ghế, sau đó quay về phòng bếp lấy bã đậu ra phơi nắng.
Bã đậu khô lại sẽ cho vào bao cất đi, đợi mẹ bắt được lợn con về, dùng để làm thức ăn cho lợn rất tốt!
Bên này đang phơi nắng, bên kia, Đàm thị đỡ Dương Hoa Mai đi tới.
“Mai nhi con dưới chân đi chậm một chút, đừng để bị ngã!”
Đàm thị một bên đỡ, một bên dặn dò.
Dương Hoa Mai đôi tay che lại chiếc phệ bụng, đôi lông mày nhăn ở bên nhau, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mới vừa đi đến phụ cận, nàng đột nhiên che lại mũi và miệng, nôn khan vài tiếng.
“Mai nhi, con làm sao vậy?” Đàm thị vẻ mặt nôn nóng hỏi.
Dương Hoa Mai đưa cánh tay còn lại chỉ vào Dương Nhược Tình đang khom người phơi bã đậu: “Nương, mùi bã đậu kia thật buồn nôn……”
Đàm thị quay đầu lại mới nhận ra Dương Nhược Tình đang ở đây.
“Mập Mạp, mau chút, lấy cái gì bọc bã đậu lại đi, cô ngươi nếu ngửi thấy sẽ ói ra!” Đàm thị cao giọng phân phó.
Dương Nhược Tình nhướng mi liếc hai mẹ con một cái, đảo mắt, vùi đầu phơi bã đậu tiếp.
Yêu cầu vô lý, không đáng để ý tới.
Dương Hoa Mai nôn khan càng kịch liệt, một tiếng tiếp theo một tiếng, nhưng lại không nôn ra cái gì.
Đàm thị càng nóng nảy, gấp đến độ dậm chân, “Mập Mạp chết tiệt kia, tai ngươi điếc hay sao? Mau che chỗ bã đậu kia lại!”
Dương Nhược Tình nhíu mày, rốt cuộc đứng thẳng thân mình.
“Cháu đang phơi bã đậu, ảnh hưởng gì đến hai người ạ?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Mập Mạp chết tiệt, cô ngươi thân mình không được tốt, ngửi thấy mùi này rất khó chịu, bảo ngươi che thì che đi, nếu không thì dọn đi nơi khác, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!” Đàm thị lạnh giọng chất vấn.
“Ngửi thấy mùi này rất khó chịu ư? Tiểu cô từ bên kia vòng qua đây đi nhà xí, bưng một bụng cứt đái đi qua cửa nhà cháu, cháu còn chưa có chê các người ghê tởm thì thôi!” Dương Nhược Tình tức giận nói.
Dương Hoa Mai này ăn nhiều, đi ngoài cũng nhiều.
Một ngày hai lần bưng bụng chạy đi nhà xí, có khi Đàm thị phải dắt Dương Hoa Mai vào nhà vệ sinh vài lần.
Còn có tứ thẩm Lưu thị phần lớn đều chọn giờ ăn cơm chạy đi nhà xí.
Từ nhà xí đi ra, tay cũng không rửa, cả người dính đầy mùi nhà xí nhưng vẫn ghé vào phòng bếp của tam phòng, thật là kinh tởm!
Tại đây, Đàm thị vừa nghe những lời này của Dương Nhược Tình, càng tức giận hơn nữa.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi vừa nói những lời hỗn trướng gì đấy? Căn nhà các ngươi đang ở là tài sản của Dương gia chúng ta! Chúng ta đi nhà xí, không đi qua cửa nhà các ngươi thì đi qua đâu?”
“Đã phân cho gia đình cháu thì đây chính là địa bàn của nhà cháu.” Dương Nhược Tình cũng không cam lòng yếu thế đánh trả trở về.
“Đường này là cháu làm, cây này do cháu trồng, muốn đi qua đây, thì phải trả tiền! Lấy tiền tới, bằng không không cho đi qua!”
Dương Nhược Tình đưa tay về hướng Đàm thị.
Đàm thị tức giận đến lệch cả mũi.
Bà đã từng gặp qua rất nhiều kẻ vô lại, nhưng còn chưa có gặp qua kẻ nào vô lại đến như vậy!
Viện này từ trước đến sau, tất cả đều là của Dương gia. Từ khi nào bà đi nhà xí, còn không được phép đi qua?
“Mập Mạp chết tiệt, ta không thèm nói chuyện với ngươi!” Đàm thị tức giận nói, kiễng chân lên hét về phía phòng sau lưng Dương Nhược Tình: “Lão tam, vợ lão tam, các ngươi đừng có mà giả chết, ta biết các ngươi đều nghe được, mau ra đây quản giáo khuê nữ ngoan của các ngươi. Lại dám không cho chúng ta đi qua, đây là muốn nghịch thiên hay sao?”
Đàm thị vừa dứt lời, Tôn thị liền hoảng hoảng loạn loạn từ phòng bếp chạy ra tới.
Tôn thị nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, đưa tay xoa tạp dề bên hông.
“Nương, ngài bớt giận, Tình Nhi nhà con không phải ý như vậy……”
“Nương, con chính là muốn nói như vậy!”
Dương Nhược Tình chặn đứng lời Tôn thị nói, “Con đang phơi bã đậu, các nàng một hai phải nói mùi bã đậu làm các nàng buồn nôn, bắt con phải che đi, là các nàng vô cớ gây rối trước!”
“A?” Tôn thị lại nhìn phía Đàm thị.
Đàm thị cắn răng nói: “Ngươi sớm không phơi muộn không phơi, cố tình đợi đúng lúc cô ngươi đi nhà xí phơi. Ngươi chẳng lẽ không biết được là cô ngươi không ngửi được mùi này sao? Ngươi là cố tình giở trò!”
Cái gì?
Dương Nhược Tình cũng thấy say.
Làm ơn đi bà nội, bã đậu này vừa mới xay ra, được không?
Bên kia, Tôn thị lập tức giải thích: “Nương, ngài thật sự nghĩ sai rồi. Bã đậu này là vừa mới được xay ra, cần phải nhanh chóng đem đi phơi nắng……”
“Không được! Không được phơi nắng, dùng đồ vật che lại đi. Chờ Mai nhi đi vệ sinh xong quay về phòng mới được mở ra!” Đàm thị ra lệnh.
Tôn thị vẻ mặt khó xử, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười lạnh nói: “Cháu không đậy nắp, nàng có thể làm gì cháu nào?”
Bã đậu tươi này, nếu muốn giữ được lâu, cần phải kịp thời phơi nắng hong gió.
Ngày rất ngắn, buổi trưa nắng gắt, nếu không nhanh chóng phơi cho khô mà lại che lại đợi nắng tắt, thiếu ánh sáng, bã đậu này rất dễ bị ôi thiu, nấm mốc.
Bã đậu chua không thể nấu cho lợn ăn, chỉ có thể đem đi làm phân bón nông nghiệp để làm ẩm đất!
Thế nhưng Đàm thị lại bá đạo, đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy! Thật chưa từng thấy qua!
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi……”
Đàm thị tức giận đến gương mặt đều vặn vẹo, hận không thể đứng dậy lật cái sàng đựng bã đậu xuống đất!
Tuy nhiên, bà nhớ đến cảnh Dương Nhược Tình đánh Dương Hoa Mai lần trước.
Mập Mạp chết tiệt chẳng phân biệt bối phận, không chừng dám đánh cả bà nội!
Nhưng bỏ qua như vậy cũng không phải là phong cách của Đàm thị.
Ướp một bát đậu phộng vào nước muối, sau đó dùng năm quả trứng để dành mấy ngày qua làm một bát to canh trứng gà hành thái.
Năm món và một canh, ở nông hộ, dùng để tiếp đón khách nhân đến hỗ trợ làm việc, cũng là đầy đủ rồi!
Nhiều người lực lớn, có Trường Canh cùng Đại Ngưu hỗ trợ, chỉ trong một buổi sáng, một mẫu ruộng vừa gieo cây cải dầu vừa gieo lúa mạch đã hoàn thành.
Buổi trưa mọi người kết thúc công việc trở về, Dương Nhược Tình bê mâm đồ ăn nóng hổi lên, chiêu đãi bọn họ một phen.
Ăn uống no đủ, lại nhàn thoại một chút việc nhà, sau đó mọi người mới tan đi.
Trường Canh, Đại Ngưu chân trước vừa đi, mặt sau Dương Nhược Tình và Tôn thị liền phải xuống tay làm đậu phụ.
50 cân đậu phụ, được nấu trong hai chiếc nồi, một lớn một nhỏ.
Đại An lại đây hỗ trợ thêm củi vào miệng bếp, Dương Nhược Tình và Tôn thị phụ trách làm đậu phụ.
Lần trước đã quan sát Dương Nhược Tình trực tiếp biểu thị nên lần này Tôn thị làm thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai mẹ con vắt hết những giọt sữa đậu nành cuối cùng còn sót lại trong bã đậu, rồi đổ sữa đậu nành vào hai cái nồi nấu.
“Đại An, đệ để ý lửa trong bếp, nương, ngài trông nồi sữa đậu nành nhé. Con đem bã đậu ra trước sân để phơi nắng.”
Dương Nhược Tình nói xong, cầm lấy cái sàng hình tròn mang ra sân.
Đây là cái sàng bằng trúc, nông hộ nhà nào cũng giống nhau đều phải có mấy cái.
Rất tiện để phơi bông, phơi hạt mè, đậu xanh,v..v..
Chiếc sàng lớn trong nhà của Dương Nhược Tình được Dương Hoa Trung mấy ngày nay đặc biệt đan ra để phơi bã đậu.
Lấy ra hai chiếc ghế dài, nàng đặt chiếc sàng lớn lên trên ghế, sau đó quay về phòng bếp lấy bã đậu ra phơi nắng.
Bã đậu khô lại sẽ cho vào bao cất đi, đợi mẹ bắt được lợn con về, dùng để làm thức ăn cho lợn rất tốt!
Bên này đang phơi nắng, bên kia, Đàm thị đỡ Dương Hoa Mai đi tới.
“Mai nhi con dưới chân đi chậm một chút, đừng để bị ngã!”
Đàm thị một bên đỡ, một bên dặn dò.
Dương Hoa Mai đôi tay che lại chiếc phệ bụng, đôi lông mày nhăn ở bên nhau, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mới vừa đi đến phụ cận, nàng đột nhiên che lại mũi và miệng, nôn khan vài tiếng.
“Mai nhi, con làm sao vậy?” Đàm thị vẻ mặt nôn nóng hỏi.
Dương Hoa Mai đưa cánh tay còn lại chỉ vào Dương Nhược Tình đang khom người phơi bã đậu: “Nương, mùi bã đậu kia thật buồn nôn……”
Đàm thị quay đầu lại mới nhận ra Dương Nhược Tình đang ở đây.
“Mập Mạp, mau chút, lấy cái gì bọc bã đậu lại đi, cô ngươi nếu ngửi thấy sẽ ói ra!” Đàm thị cao giọng phân phó.
Dương Nhược Tình nhướng mi liếc hai mẹ con một cái, đảo mắt, vùi đầu phơi bã đậu tiếp.
Yêu cầu vô lý, không đáng để ý tới.
Dương Hoa Mai nôn khan càng kịch liệt, một tiếng tiếp theo một tiếng, nhưng lại không nôn ra cái gì.
Đàm thị càng nóng nảy, gấp đến độ dậm chân, “Mập Mạp chết tiệt kia, tai ngươi điếc hay sao? Mau che chỗ bã đậu kia lại!”
Dương Nhược Tình nhíu mày, rốt cuộc đứng thẳng thân mình.
“Cháu đang phơi bã đậu, ảnh hưởng gì đến hai người ạ?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Mập Mạp chết tiệt, cô ngươi thân mình không được tốt, ngửi thấy mùi này rất khó chịu, bảo ngươi che thì che đi, nếu không thì dọn đi nơi khác, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!” Đàm thị lạnh giọng chất vấn.
“Ngửi thấy mùi này rất khó chịu ư? Tiểu cô từ bên kia vòng qua đây đi nhà xí, bưng một bụng cứt đái đi qua cửa nhà cháu, cháu còn chưa có chê các người ghê tởm thì thôi!” Dương Nhược Tình tức giận nói.
Dương Hoa Mai này ăn nhiều, đi ngoài cũng nhiều.
Một ngày hai lần bưng bụng chạy đi nhà xí, có khi Đàm thị phải dắt Dương Hoa Mai vào nhà vệ sinh vài lần.
Còn có tứ thẩm Lưu thị phần lớn đều chọn giờ ăn cơm chạy đi nhà xí.
Từ nhà xí đi ra, tay cũng không rửa, cả người dính đầy mùi nhà xí nhưng vẫn ghé vào phòng bếp của tam phòng, thật là kinh tởm!
Tại đây, Đàm thị vừa nghe những lời này của Dương Nhược Tình, càng tức giận hơn nữa.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi vừa nói những lời hỗn trướng gì đấy? Căn nhà các ngươi đang ở là tài sản của Dương gia chúng ta! Chúng ta đi nhà xí, không đi qua cửa nhà các ngươi thì đi qua đâu?”
“Đã phân cho gia đình cháu thì đây chính là địa bàn của nhà cháu.” Dương Nhược Tình cũng không cam lòng yếu thế đánh trả trở về.
“Đường này là cháu làm, cây này do cháu trồng, muốn đi qua đây, thì phải trả tiền! Lấy tiền tới, bằng không không cho đi qua!”
Dương Nhược Tình đưa tay về hướng Đàm thị.
Đàm thị tức giận đến lệch cả mũi.
Bà đã từng gặp qua rất nhiều kẻ vô lại, nhưng còn chưa có gặp qua kẻ nào vô lại đến như vậy!
Viện này từ trước đến sau, tất cả đều là của Dương gia. Từ khi nào bà đi nhà xí, còn không được phép đi qua?
“Mập Mạp chết tiệt, ta không thèm nói chuyện với ngươi!” Đàm thị tức giận nói, kiễng chân lên hét về phía phòng sau lưng Dương Nhược Tình: “Lão tam, vợ lão tam, các ngươi đừng có mà giả chết, ta biết các ngươi đều nghe được, mau ra đây quản giáo khuê nữ ngoan của các ngươi. Lại dám không cho chúng ta đi qua, đây là muốn nghịch thiên hay sao?”
Đàm thị vừa dứt lời, Tôn thị liền hoảng hoảng loạn loạn từ phòng bếp chạy ra tới.
Tôn thị nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, đưa tay xoa tạp dề bên hông.
“Nương, ngài bớt giận, Tình Nhi nhà con không phải ý như vậy……”
“Nương, con chính là muốn nói như vậy!”
Dương Nhược Tình chặn đứng lời Tôn thị nói, “Con đang phơi bã đậu, các nàng một hai phải nói mùi bã đậu làm các nàng buồn nôn, bắt con phải che đi, là các nàng vô cớ gây rối trước!”
“A?” Tôn thị lại nhìn phía Đàm thị.
Đàm thị cắn răng nói: “Ngươi sớm không phơi muộn không phơi, cố tình đợi đúng lúc cô ngươi đi nhà xí phơi. Ngươi chẳng lẽ không biết được là cô ngươi không ngửi được mùi này sao? Ngươi là cố tình giở trò!”
Cái gì?
Dương Nhược Tình cũng thấy say.
Làm ơn đi bà nội, bã đậu này vừa mới xay ra, được không?
Bên kia, Tôn thị lập tức giải thích: “Nương, ngài thật sự nghĩ sai rồi. Bã đậu này là vừa mới được xay ra, cần phải nhanh chóng đem đi phơi nắng……”
“Không được! Không được phơi nắng, dùng đồ vật che lại đi. Chờ Mai nhi đi vệ sinh xong quay về phòng mới được mở ra!” Đàm thị ra lệnh.
Tôn thị vẻ mặt khó xử, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười lạnh nói: “Cháu không đậy nắp, nàng có thể làm gì cháu nào?”
Bã đậu tươi này, nếu muốn giữ được lâu, cần phải kịp thời phơi nắng hong gió.
Ngày rất ngắn, buổi trưa nắng gắt, nếu không nhanh chóng phơi cho khô mà lại che lại đợi nắng tắt, thiếu ánh sáng, bã đậu này rất dễ bị ôi thiu, nấm mốc.
Bã đậu chua không thể nấu cho lợn ăn, chỉ có thể đem đi làm phân bón nông nghiệp để làm ẩm đất!
Thế nhưng Đàm thị lại bá đạo, đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy! Thật chưa từng thấy qua!
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi……”
Đàm thị tức giận đến gương mặt đều vặn vẹo, hận không thể đứng dậy lật cái sàng đựng bã đậu xuống đất!
Tuy nhiên, bà nhớ đến cảnh Dương Nhược Tình đánh Dương Hoa Mai lần trước.
Mập Mạp chết tiệt chẳng phân biệt bối phận, không chừng dám đánh cả bà nội!
Nhưng bỏ qua như vậy cũng không phải là phong cách của Đàm thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.