Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 252: Bao Ngươi Cơm Ngon Rượu Say ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
03/04/2022
Ở sân sau, hai khuê nữ của Lưu thị đã sớm tham gia chơi cùng Đại An và Tiểu An.
Lão Dương vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế, ngừng thở chờ đợi tôn tử đại béo ra đời.
Dương Hoa Mai mệt mỏi, ôm Vượng Tài ngồi trên một hòn đá bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
Dương Nhược Tình đem chuồng lợn quét dọn sạch sẽ, lại nhặt quả trứng gà mới đẻ trong ổ của con gà mái già, về phòng rót một chén trà cho Dương Hoa Trung.
Sau đó nàng cầm trúc ra ngoài.
Qua buổi trưa, còn hơn một canh giờ nữa là trời tối.
Nàng định tranh thủ thời gian này, đi đến rừng cây sau thôn nhặt chút tùng mao về nhà làm củi.
Hai ngày trước củi đã gần hết nhưng vẫn luôn không có thời gian rảnh để đi nhặt.
Hai ngày này, củi để nấu cơm vẫn là từ hai bó Đường Nha Tử ngày đó xách lại đây.
Thấy cũng sắp đốt xong rồi, cần phải đi nhặt thêm.
Nàng từ hậu viện đi ra ngoài.
Mặt ngoài hậu viện có một cánh đồng rộng lớn.
Thời tiết này, lúa mạch và cây cải dầu gieo xuống còn chưa có xanh tươi trở lại, ngoài ruộng hạt cỏ hoa hồng cũng chưa có từ dưới đất chui lên.
Giữa cánh đồng có một cái ao nhỏ.
Trong mùa canh tác bận rộn, nước từ cái ao nhỏ này là nguồn tưới chính cho những cánh đồng gần đó.
Bây giờ đã là mùa đông, nước sông ở thượng nguồn đã rút, ao hồ cũng cạn theo.
Từ trong nước bùn ở đáy ao, từng cụm cây hương bồ ngạo nghễ đứng thẳng.
Xa xa nhìn lại, từng cây gậy màu đỏ sẫm trông như lõi ngô.
Để đến rừng cây cần đi qua cái ao này, Dương Nhược Tình dừng lại hái được một cây hương bồ ở trong tay.
Ngón tay gẩy gẩy một chút, màu đỏ sẫm trên bề mặt bay đi, lộ ra thứ màu trắng bên trong giống như lông tơ.
Thổi ra một hơi, đám lông tơ mềm mại liền bay ra ngoài.
Đầy khắp đất trời, giống như một trận mưa lông tơ.
Cây hương bồ này mọc khắp nơi ở nông thôn.
Nó mọc xung quanh ao, mương, đầm lầy, nơi có nước bùn, không thể dùng để nuôi lợn, bò, gà, vịt, cũng không thể ăn như một loại rau dại.
Nếu dùng để làm củi nhóm lửa, thì lại ngại nó lớn lên ở trong nước, nhiều hơi ẩm.
Các thôn dân đều không thích loại cây này, vì thế thứ này cũng càng ngày càng dài và nhiều hơn.
Chỉ cần là nơi có nước, có bùn đều có thể nhìn thấy thân ảnh của chúng.
Nhìn những cây hương bồ trong ao, Dương Nhược Tình giống như là thấy được bảo bối, đôi mắt đều sáng rực.
Nàng vội vàng buông gậy trúc xuống, lấy ra con dao chẻ củi tùy thân mang theo dùng để chém bụi gai.
Cởi giày ra đi xuống ao nước.
“Vèo vèo vèo……”
“Sàn sạt sạt……”
Sau một trận âm thanh cắt gọn gàng và dễ chịu, cây hương bồ đã bị nàng cắt xuống một tảng lớn.
“Tình Nhi, ngươi ở đây làm gì vậy?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Dương Nhược Tình quay đầu lại, thấy Lạc Phong Đường đã đứng ở bên bờ ruộng tự lúc nào không hay.
Hắn đi chân trần, đeo đôi giày cỏ, ống quần xắn tới đầu gối.
Trên vai vác một cái xẻng, trong tay còn xách theo một chiếc thùng gỗ.
“Đường Nha Tử, ngươi tới vừa đúng lúc, lại đây giúp ta cắt cây hương bồ đi!”
Dương Nhược Tình chào hỏi hắn.
Lạc Phong Đường buông cái xẻng và thùng gỗ trong tay xuống, cởi giày xuống ao nước.
Nước trong ao về cơ bản đã không còn, nơi nơi đều là bùn.
Hắn chân cao chân thấp đi đến bên cạnh Dương Nhược Tình.
Nhìn đám cây hương bồ bị nàng cắt xuống, hắn khó hiểu hỏi: “Tình Nhi, ngươi cắt loại cỏ nước hoang dã này làm gì?”
“Cây này gọi là cây hương bồ, chính là đồ tốt!” vẻ mặt Dương Nhược Tình nghiêm túc nói.
“A?”
Hắn kinh ngạc.
Loại cây này, thôn trước thôn sau nơi nơi đều có, chưa từng nghe người ta nói rằng cây này có tác dụng gì!
Thấy bộ dáng hắn nghi hoặc khó hiểu, Dương Nhược Tình cúi người hái một quả của cây hương bồ màu đỏ sậm.
“Cái này gọi là hoa hương bồ, khi nó chín sẽ có màu đỏ sậm, bán không được tiền.”
“Nhưng chờ mùa hè sang năm, nó cũng nở hoa.”
“Thu thập phấn hoa màu vàng, phơi khô, sau đó nghiền thành bột được gọi là bồ hoàng.”
“Bồ hoàng bán cho hiệu thuốc, chúng ta không phải lại kiếm tiền sao?”
“Mấu chốt là, thứ này đều không cần chúng ta phải xử lý gì cả. Ngươi nói, không phải thứ tốt, thì là gì!”
Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Lạc Phong Đường đã hiểu.
“Tình Nhi, ngươi thật lợi hại, biết được nhiều như vậy!”
Hắn nhếch miệng cười hàm hậu, trong ánh mắt kia đều là bội phục.
Dương Nhược Tình cười hì hì, không đỏ mặt nói: “Đương nhiên! Ta chính là trên thông thiên văn dưới tường địa lý.”
“Đi theo tỷ tỷ ta, đảm bảo bao ngươi cơm ngon, rượu say!”
Lạc Phong Đường bị lời nói của nàng làm cho buồn cười, dùng sức gật đầu: “Được, sau này nhờ Tình Nhi ngươi che chở cho ta!”
“Hì hì, nói chuyện dễ nghe.”
“Đúng rồi Tình Nhi, ngươi mới vừa nói cây hương bồ này đến mùa hè sang năm mới có thể thu thập nhụy hoa bồ hoàng. Vậy ngươi bây giờ cắt chúng thì có tác dụng gì đâu?” Lạc Phong Đường lại hỏi.
Dương Nhược Tình sửng sốt, ánh mắt chợt lóe, nói: “Phơi khô xong thì dùng làm củi!”
“Nhưng cây này nhiều nước, dùng làm củi sẽ bị khói.” Lạc Phong Đường nói.
“Tình nhi ngươi muốn củi, chờ ta đến rừng cây bên kia giúp ngươi lấy về.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình lại lắc đầu: “Không có việc gì, nhiều nước thì phơi lâu một chút là được!”
Cánh tay nàng vung lên: “Toàn bộ cây hương bồ trong ao này, ta đều sẽ lấy hết!”
Lạc Phong Đường nhìn hai chân nàng đạp lên nước bùn, còn có ống quần xắn tới đầu gối.
Nam hài ẩn ẩn nhíu mày.
Hắn trực tiếp nhận lấy dao chẻ củi trong tay nàng, “Để ta tới cắt là được, ngươi cứ lên bờ đeo giày vào đi!”
“Không có việc gì, ta làm được, ngươi giúp ta bẻ hoa hương bồ tử là được.” Nàng nói.
“Ta trước tiên sẽ cắt toàn bộ cây hương bồ, sau đó lại bẻ hoa cũng không vội. Ngươi mau lên bờ đi!” Hắn lại lần nữa thúc giục nàng.
Ao nước nhiều hơi ẩm, hắn là một nam hài tử không có chuyện gì.
Nhưng Tình Nhi dù sao cũng là một nữ oa oa, thời tiết như vậy mà xuống ao nước, vạn nhất bị lạnh thì làm sao?
Thấy Dương Nhược Tình vẫn còn giằng co ở nơi đó không chịu đi, Lạc Phong Đường liền nóng nảy.
Hắn đặt dao chẻ củi trong tay sang một bên, cánh tay rắn chắc mà hữu lực thuận thế bế một cái.
Dương Nhược Tình còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn kẹp ở dưới nách đưa đến bên bờ ruộng.
“A, Đường Nha Tử ngươi làm gì vậy? Khiến ta sợ nhảy dựng!”
“Làm ngươi lên bờ, ngươi không lên, ta đành phải hành động.” Hắn nói.
Hả!
Dương Nhược Tình cũng cạn lời.
Còn tưởng rằng tiểu tử này chất phác thành thật, ngoại trừ đôi khi hơi bướng bỉnh, mặt khác liền không nửa điểm nóng nảy.
Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, trong xương cốt của hắn thế nhưng lại bá đạo như vậy!
Không nói hai lời, liền tiến lên ôm người.
Nhân tiện, ngươi có thể đổi tư thế được không?
Bị hắn kẹp ở dưới nách như vậy, đầu ở dưới chân ở trên, còn dẩu mông nhìn trời.
Thật sự rất xấu hổ có biết hay không hả?
Rất nhanh, hai chân nàng đã đặt lên lớp cỏ khô ở trên bờ ruộng.
“Mau lau khô chân và đeo giày vào, không cho phép ngươi lại xuống nữa!”
Hắn dặn dò nàng một tiếng, xoay người đi xuống ao.
Dẫm lên nước bùn cao đến đầu gối, từng bước đi đến chỗ đám cây hương bồ.
Dương Nhược Tình tùy tiện rửa chân ở mương nước nhỏ bên cạnh, lại ở trên cỏ khô cọ một chút, sau đó mới đeo giày vào.
Lúc trước nàng còn không cảm thấy gì, nhưng khi chân một lần nữa tiến vào trong đôi giày ấm áp, nàng mới phát hiện nước bùn thật sự rất lạnh, rất lạnh.
Lão Dương vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế, ngừng thở chờ đợi tôn tử đại béo ra đời.
Dương Hoa Mai mệt mỏi, ôm Vượng Tài ngồi trên một hòn đá bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
Dương Nhược Tình đem chuồng lợn quét dọn sạch sẽ, lại nhặt quả trứng gà mới đẻ trong ổ của con gà mái già, về phòng rót một chén trà cho Dương Hoa Trung.
Sau đó nàng cầm trúc ra ngoài.
Qua buổi trưa, còn hơn một canh giờ nữa là trời tối.
Nàng định tranh thủ thời gian này, đi đến rừng cây sau thôn nhặt chút tùng mao về nhà làm củi.
Hai ngày trước củi đã gần hết nhưng vẫn luôn không có thời gian rảnh để đi nhặt.
Hai ngày này, củi để nấu cơm vẫn là từ hai bó Đường Nha Tử ngày đó xách lại đây.
Thấy cũng sắp đốt xong rồi, cần phải đi nhặt thêm.
Nàng từ hậu viện đi ra ngoài.
Mặt ngoài hậu viện có một cánh đồng rộng lớn.
Thời tiết này, lúa mạch và cây cải dầu gieo xuống còn chưa có xanh tươi trở lại, ngoài ruộng hạt cỏ hoa hồng cũng chưa có từ dưới đất chui lên.
Giữa cánh đồng có một cái ao nhỏ.
Trong mùa canh tác bận rộn, nước từ cái ao nhỏ này là nguồn tưới chính cho những cánh đồng gần đó.
Bây giờ đã là mùa đông, nước sông ở thượng nguồn đã rút, ao hồ cũng cạn theo.
Từ trong nước bùn ở đáy ao, từng cụm cây hương bồ ngạo nghễ đứng thẳng.
Xa xa nhìn lại, từng cây gậy màu đỏ sẫm trông như lõi ngô.
Để đến rừng cây cần đi qua cái ao này, Dương Nhược Tình dừng lại hái được một cây hương bồ ở trong tay.
Ngón tay gẩy gẩy một chút, màu đỏ sẫm trên bề mặt bay đi, lộ ra thứ màu trắng bên trong giống như lông tơ.
Thổi ra một hơi, đám lông tơ mềm mại liền bay ra ngoài.
Đầy khắp đất trời, giống như một trận mưa lông tơ.
Cây hương bồ này mọc khắp nơi ở nông thôn.
Nó mọc xung quanh ao, mương, đầm lầy, nơi có nước bùn, không thể dùng để nuôi lợn, bò, gà, vịt, cũng không thể ăn như một loại rau dại.
Nếu dùng để làm củi nhóm lửa, thì lại ngại nó lớn lên ở trong nước, nhiều hơi ẩm.
Các thôn dân đều không thích loại cây này, vì thế thứ này cũng càng ngày càng dài và nhiều hơn.
Chỉ cần là nơi có nước, có bùn đều có thể nhìn thấy thân ảnh của chúng.
Nhìn những cây hương bồ trong ao, Dương Nhược Tình giống như là thấy được bảo bối, đôi mắt đều sáng rực.
Nàng vội vàng buông gậy trúc xuống, lấy ra con dao chẻ củi tùy thân mang theo dùng để chém bụi gai.
Cởi giày ra đi xuống ao nước.
“Vèo vèo vèo……”
“Sàn sạt sạt……”
Sau một trận âm thanh cắt gọn gàng và dễ chịu, cây hương bồ đã bị nàng cắt xuống một tảng lớn.
“Tình Nhi, ngươi ở đây làm gì vậy?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Dương Nhược Tình quay đầu lại, thấy Lạc Phong Đường đã đứng ở bên bờ ruộng tự lúc nào không hay.
Hắn đi chân trần, đeo đôi giày cỏ, ống quần xắn tới đầu gối.
Trên vai vác một cái xẻng, trong tay còn xách theo một chiếc thùng gỗ.
“Đường Nha Tử, ngươi tới vừa đúng lúc, lại đây giúp ta cắt cây hương bồ đi!”
Dương Nhược Tình chào hỏi hắn.
Lạc Phong Đường buông cái xẻng và thùng gỗ trong tay xuống, cởi giày xuống ao nước.
Nước trong ao về cơ bản đã không còn, nơi nơi đều là bùn.
Hắn chân cao chân thấp đi đến bên cạnh Dương Nhược Tình.
Nhìn đám cây hương bồ bị nàng cắt xuống, hắn khó hiểu hỏi: “Tình Nhi, ngươi cắt loại cỏ nước hoang dã này làm gì?”
“Cây này gọi là cây hương bồ, chính là đồ tốt!” vẻ mặt Dương Nhược Tình nghiêm túc nói.
“A?”
Hắn kinh ngạc.
Loại cây này, thôn trước thôn sau nơi nơi đều có, chưa từng nghe người ta nói rằng cây này có tác dụng gì!
Thấy bộ dáng hắn nghi hoặc khó hiểu, Dương Nhược Tình cúi người hái một quả của cây hương bồ màu đỏ sậm.
“Cái này gọi là hoa hương bồ, khi nó chín sẽ có màu đỏ sậm, bán không được tiền.”
“Nhưng chờ mùa hè sang năm, nó cũng nở hoa.”
“Thu thập phấn hoa màu vàng, phơi khô, sau đó nghiền thành bột được gọi là bồ hoàng.”
“Bồ hoàng bán cho hiệu thuốc, chúng ta không phải lại kiếm tiền sao?”
“Mấu chốt là, thứ này đều không cần chúng ta phải xử lý gì cả. Ngươi nói, không phải thứ tốt, thì là gì!”
Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Lạc Phong Đường đã hiểu.
“Tình Nhi, ngươi thật lợi hại, biết được nhiều như vậy!”
Hắn nhếch miệng cười hàm hậu, trong ánh mắt kia đều là bội phục.
Dương Nhược Tình cười hì hì, không đỏ mặt nói: “Đương nhiên! Ta chính là trên thông thiên văn dưới tường địa lý.”
“Đi theo tỷ tỷ ta, đảm bảo bao ngươi cơm ngon, rượu say!”
Lạc Phong Đường bị lời nói của nàng làm cho buồn cười, dùng sức gật đầu: “Được, sau này nhờ Tình Nhi ngươi che chở cho ta!”
“Hì hì, nói chuyện dễ nghe.”
“Đúng rồi Tình Nhi, ngươi mới vừa nói cây hương bồ này đến mùa hè sang năm mới có thể thu thập nhụy hoa bồ hoàng. Vậy ngươi bây giờ cắt chúng thì có tác dụng gì đâu?” Lạc Phong Đường lại hỏi.
Dương Nhược Tình sửng sốt, ánh mắt chợt lóe, nói: “Phơi khô xong thì dùng làm củi!”
“Nhưng cây này nhiều nước, dùng làm củi sẽ bị khói.” Lạc Phong Đường nói.
“Tình nhi ngươi muốn củi, chờ ta đến rừng cây bên kia giúp ngươi lấy về.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình lại lắc đầu: “Không có việc gì, nhiều nước thì phơi lâu một chút là được!”
Cánh tay nàng vung lên: “Toàn bộ cây hương bồ trong ao này, ta đều sẽ lấy hết!”
Lạc Phong Đường nhìn hai chân nàng đạp lên nước bùn, còn có ống quần xắn tới đầu gối.
Nam hài ẩn ẩn nhíu mày.
Hắn trực tiếp nhận lấy dao chẻ củi trong tay nàng, “Để ta tới cắt là được, ngươi cứ lên bờ đeo giày vào đi!”
“Không có việc gì, ta làm được, ngươi giúp ta bẻ hoa hương bồ tử là được.” Nàng nói.
“Ta trước tiên sẽ cắt toàn bộ cây hương bồ, sau đó lại bẻ hoa cũng không vội. Ngươi mau lên bờ đi!” Hắn lại lần nữa thúc giục nàng.
Ao nước nhiều hơi ẩm, hắn là một nam hài tử không có chuyện gì.
Nhưng Tình Nhi dù sao cũng là một nữ oa oa, thời tiết như vậy mà xuống ao nước, vạn nhất bị lạnh thì làm sao?
Thấy Dương Nhược Tình vẫn còn giằng co ở nơi đó không chịu đi, Lạc Phong Đường liền nóng nảy.
Hắn đặt dao chẻ củi trong tay sang một bên, cánh tay rắn chắc mà hữu lực thuận thế bế một cái.
Dương Nhược Tình còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn kẹp ở dưới nách đưa đến bên bờ ruộng.
“A, Đường Nha Tử ngươi làm gì vậy? Khiến ta sợ nhảy dựng!”
“Làm ngươi lên bờ, ngươi không lên, ta đành phải hành động.” Hắn nói.
Hả!
Dương Nhược Tình cũng cạn lời.
Còn tưởng rằng tiểu tử này chất phác thành thật, ngoại trừ đôi khi hơi bướng bỉnh, mặt khác liền không nửa điểm nóng nảy.
Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, trong xương cốt của hắn thế nhưng lại bá đạo như vậy!
Không nói hai lời, liền tiến lên ôm người.
Nhân tiện, ngươi có thể đổi tư thế được không?
Bị hắn kẹp ở dưới nách như vậy, đầu ở dưới chân ở trên, còn dẩu mông nhìn trời.
Thật sự rất xấu hổ có biết hay không hả?
Rất nhanh, hai chân nàng đã đặt lên lớp cỏ khô ở trên bờ ruộng.
“Mau lau khô chân và đeo giày vào, không cho phép ngươi lại xuống nữa!”
Hắn dặn dò nàng một tiếng, xoay người đi xuống ao.
Dẫm lên nước bùn cao đến đầu gối, từng bước đi đến chỗ đám cây hương bồ.
Dương Nhược Tình tùy tiện rửa chân ở mương nước nhỏ bên cạnh, lại ở trên cỏ khô cọ một chút, sau đó mới đeo giày vào.
Lúc trước nàng còn không cảm thấy gì, nhưng khi chân một lần nữa tiến vào trong đôi giày ấm áp, nàng mới phát hiện nước bùn thật sự rất lạnh, rất lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.