Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 268: Bị Người A Sủng Cảm Giác ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
07/04/2022
Bột lúa mạch thì nông hộ nhân gia cũng không thiếu.
Nhưng bột lúa mạch thông thường đều chỉ dùng để làm bánh rán, hoặc là bánh nướng áp chảo.
Làm vằn thắn, cán sợi mì lại rất ít.
Chủ yếu là vì tốn quá nhiều công sức.
Tôn thị đã không nhớ rõ nổi, chính mình bao lâu rồi còn chưa cán mì sợi cho bọn nhỏ ăn.
“Mì sợi này nấu cùng với gì vậy? Sao ngửi thơm như thế?”
Tôn thị lại hỏi.
Bên này, Dương Nhược Tình bưng một chén cho Dương Hoa Trung.
Lại đem hai cái muỗng bỏ vào trong chén hai đệ đệ, để cho bọn họ từ từ vừa thổi vừa ăn.
Nghe Tôn thị hỏi, Dương Nhược Tình cong môi cười nói: “Dùng canh ba ba để nấu!”
“Canh ba ba? Sao lại có ba ba vậy?” Tôn thị ngạc nhiên.
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn Lạc Phong Đường ở bên cạnh: “Hai ngày trước Đường Nha Tử đào được ở ao nhỏ phía sau.”
“Con đặt ở trong vại trà, hôm qua khi nấu cơm tối liền hầm trong phòng bếp, nhưng lại quên nói với nương.” Dương Nhược Tình nói.
Phàm là Dương Nhược Tình ở nhà, việc lo liệu thức ăn trong phòng bếp cơ bản đều do nàng đảm nhiệm.
Tôn thị chủ yếu chỉ làm trợ thủ, cho nên không biết vại trà đang hầm một con ba ba, cũng không có gì lạ.
Nghe Dương Nhược Tình nói, Tôn thị bình thường trở lại.
Phụ nhân nhìn vào mì sợi trên bàn.
Thịt ba ba hầm rất mềm, dung nhập vào bên trong nước canh, lại ngấm vào trong sợi mì.
Chỉ liếc mắt một cái, đã thật câu nhân.
Khuôn mặt phụ nhân vui mừng nhìn về phía Lạc Phong Đường.
Thấy hắn còn đứng, vội vàng tiếp đón: “Đường Nha Tử sao còn đứng vậy cháu? Mau ngồi xuống ăn mì đi!”
Lạc Phong Đường cười lắc đầu: “Không vội, tam thẩm tam thúc ăn trước đi ạ.”
Dương Nhược Tình cũng nói: “Phần của con và hắn vẫn còn ở trong phòng bếp, chờ chút nữa liền đi ăn.”
Tôn thị cùng Dương Hoa Trung sau đó mới gật gật đầu.
Hai vợ chồng bưng chén mì sợi lên, nhìn thấy quả trứng trần.
Hai người cũng không chịu động đũa.
Dương Nhược Tình lại khuyên nhủ: “Mỗi người đều có một quả, cha mẹ hãy ăn đi!”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, không cần lớn lên nữa, ăn cũng uổng phí. Đại An, Tiểu An lại đây, gắp trứng trần đi!”
Vì thế, trứng trần của hai vợ chồng, phân biệt rơi xuống trong chén Đại An, Tiểu An.
Đại An, Tiểu An cũng không dám ăn, ánh mắt hỏi ý nhìn về phía trưởng tỷ Dương Nhược Tình.
Dương Hoa Trung trêu ghẹo nói: “Đúng là đảo ngược, lời cha mẹ nói còn không bằng lời của tỷ, ha ha ~”
Tôn thị cũng che miệng cười, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con hãy nói một chút, nếu không hai đứa lại không dám ăn.”
Dương Nhược Tình cong môi cười, nói với hai đệ đệ: “Đã là cha mẹ cho các đệ thì các đệ hãy ăn đi!”
Hai đệ đệ sau đó mới dám động đũa.
Nhìn người nhà lăn lộn một ngày, cuối cùng cũng có thể ăn một chén mì sợi nóng hầm hập, trong lòng Dương Nhược Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nói với Lạc Phong Đường : “Đi, chúng ta cũng đi ăn mì.”
“Ừ!”
Hai người vào phòng bếp.
Thừa dịp Lạc Phong Đường đem khay treo lại lên chiếc cọc ở trên vách tường, Dương Nhược Tình vội vàng đem hai chén ra tới.
Quả trứng trần cuối cùng, nàng đặt ở trong chén Lạc Phong Đường .
Lạc Phong Đường treo khay trở về, Dương Nhược Tình đã bưng chén ngồi ở cửa bếp ăn.
Hắn quả trứng trần trong chén của mình, lại nhìn vào chén của Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi không phải nói mỗi người đều có một quả trứng sao? Của ngươi đâu?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ bên cạnh chén, dường như không có việc gì nói: “Ta sợ nó lạnh nên dìm xuống bên dưới chén!”
Đáy mắt Lạc Phong Đường xẹt qua một tia hồ nghi.
Nam hài không hỏi lại, hắn ngay sau đó bưng chén lên, cầm đũa.
Dương Nhược Tình chăm chú ăn mì nước canh ba ba trong tay mình.
Đột nhiên, một quả trứng nóng bỏng được gắp tới trong chén nàng.
Nàng nâng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy hắn thu hồi tay lại.
Dương Nhược Tình đứng dậy, trách cứ hắn: “Ngươi làm cái gì vậy? Đây là phần của ngươi, phần của ta ở dưới chén!”
“Ta không thích ăn trứng trần, ngươi ăn giúp ta!”
Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Thời buổi này, trứng gà một văn tiền một quả.
Nông hộ người ta nuôi gà, phần lớn đều luyến tiếc ăn trứng.
Chủ yếu lưu trữ để bán lấy tiền mua dầu, muối, tương, dấm.
Đàm thị sủng nịch Dương Hoa Mai như vậy, nhưng một ngày cũng chỉ cấp cho Dương Hoa Mai hai quả trứng gà!
Tiểu tử này lấy cớ cũng quá vụng về đi?
“Tiểu tử ngốc này, ta đã nói rồi bên dưới chén của ta có một quả.”
Nàng nói tiếp, “Ngươi lại đưa thêm cho ta một quả, đây là ý định muốn khiến ta béo chết sao? Không được, không được, mau lấy lại đi!”
Nàng muốn đem trứng gà gắp lại cho hắn, hắn lắc mình né tránh.
“Không nhiều lắm, chỉ có một quả!” Hắn nói, đứng ở bên kia, quang minh chính đại liếc mắt nhìn trên người nàng một cái.
Nam hài nhếch miệng cười nói: “hơn nữa, Tình Nhi ngươi bộ dáng bụ bẫm xinh đẹp, giống chiếc bánh bao rất đáng yêu!”
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .
Nàng hướng hắn nghiến răng, làm ra biểu tình thực hung ác.
“Tiểu tử thúi, không biết khen người khác thì hãy im lặng. Ngươi đây là đang khen ta hay là tổn hại ta?”
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười: “Hắc hắc, Tình Nhi đừng bực, không quan tâm bộ dáng ngươi thế nào đều rất xinh đẹp!”
Nói xong những lời này, hắn bưng chén trước mặt mình lên, lòng bàn chân chuyển động, chạy ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình muốn tức cũng không tức được, cười cũng không cười được.
Cái tên tiểu tử thúi này!
Rũ mắt nhìn quả trứng trần trong chén.
Một tia tức giận vừa rồi, lại nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thay thế vào đó là tràn đầy hạnh phúc.
Loại cảm giác được người khác chiều chuộng, thật tốt.
……
Ăn uống no đủ xong người một nhà đều thực thỏa mãn.
Lạc Phong Đường đứng dậy cáo từ, bị Dương Nhược Tình kêu tới phòng bếp.
Nàng đem một chiếc giỏ tre đưa cho hắn.
Trong giỏ tre đựng một cái chén, mặt trên chén còn úp một chiếc chén khác.
“Đem chén mì sợi này về cho Lạc đại bá nếm thử mùi vị, cũng đỡ cho bá tối nay phải nhóm lửa.”
Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường tiếp nhận giỏ tre kia, vẻ mặt xúc động nhìn Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi có tâm.”
Bị hắn nhìn như vậy, nàng lại có hơi chút ngượng ngùng, rũ mắt xuống, vén sợi tóc mái qua tai, hướng hắn nhoẻn miệng cười.
“Không có gì, trời sắp tối rồi, ngươi mau trở về đi!”
“Ừ!”
Hắn xoay người bước nhanh rời khỏi sân.
……
Trong viện Lạc gia.
Chiều hôm đã dần buông xuống, Lạc Thiết Tượng đứng ở trong sân nhìn về phía giao lộ.
Cháu trai ăn xong cơm trưa liền đẩy xe cút kít đi rừng cây gom tùng mao.
Trời đều đã tối, sao còn chưa thấy về tới nhà?
Có chuyện gì đây?
Đúng lúc Lạc Thiết Tượng nôn nóng bất an, tính toán đi rừng cây tìm người thì thân ảnh Lạc Phong Đường cuối cùng đã xuất hiện.
“Ngươi đứa nhỏ này, đi ra ngoài nửa ngày sao đến giờ mới trở về?”
Lạc Thiết Tượng đón hắn ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
Lại nhìn vào chiếc xe cút kít trống trơn kia, “Không phải nói đi thu gom tùng mao sao?”
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười với Lạc Thiết Tượng: “Đại bá, tùng mao cháu đã đưa qua nhà Tình Nhi rồi.”
“Cái gì?” Lạc Thiết Tượng kinh ngạc.
Lạc Phong Đường thấy bộ dáng này của Lạc Thiết Tượng, vội vàng nói: “Ngày mai cháu lại đi gom tùng mao cho nhà sử dụng ……”
“Ha ha ha ~”
Lạc Thiết Tượng nhìn thấy cháu trai như vậy, biết cháu trai hiểu lầm ý tứ của ông.
“Tiểu tử ngốc, cuối cùng thì ngươi cũng thông suốt rồi! Hahaha ~”
Lạc Thiết Tượng vươn bàn tay to, cứng như sắt, dùng sức chụp mạnh lên vai Lạc Phong Đường .
“Làm tốt lắm, không cần đại bá ta phải phân phó, chính ngươi đã tự hiểu phải đưa tùng mao cho nhà Tình Nhi, làm tốt lắm!”
Lạc Phong Đường bị đại bá của hắn làm cho không hiểu ra sao.
“Đi đi đi, mau về nhà đi, đại bá sẽ thưởng cho ngươi. Tối nay nhà ta làm bún ăn như thế nào?”
“Đại bá, cháu ăn ở nhà Tình Nhi rồi. Tình Nhi còn bảo cháu tiện thể mang theo một phần về cho bá!”
“Vậy ư?”
Lạc Thiết Tượng sau đó mới lưu ý đến trong khuỷu tay của Lạc Phong Đường còn đeo một cái giỏ tre.
“Món gì thế?”
“Mì sợi nấu canh ba ba.”
“Nghe đã thấy ngon rồi, đúng lúc trong nhà còn có một ít rượu, ta phải uống hai chung mới được.”
Nhưng bột lúa mạch thông thường đều chỉ dùng để làm bánh rán, hoặc là bánh nướng áp chảo.
Làm vằn thắn, cán sợi mì lại rất ít.
Chủ yếu là vì tốn quá nhiều công sức.
Tôn thị đã không nhớ rõ nổi, chính mình bao lâu rồi còn chưa cán mì sợi cho bọn nhỏ ăn.
“Mì sợi này nấu cùng với gì vậy? Sao ngửi thơm như thế?”
Tôn thị lại hỏi.
Bên này, Dương Nhược Tình bưng một chén cho Dương Hoa Trung.
Lại đem hai cái muỗng bỏ vào trong chén hai đệ đệ, để cho bọn họ từ từ vừa thổi vừa ăn.
Nghe Tôn thị hỏi, Dương Nhược Tình cong môi cười nói: “Dùng canh ba ba để nấu!”
“Canh ba ba? Sao lại có ba ba vậy?” Tôn thị ngạc nhiên.
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn Lạc Phong Đường ở bên cạnh: “Hai ngày trước Đường Nha Tử đào được ở ao nhỏ phía sau.”
“Con đặt ở trong vại trà, hôm qua khi nấu cơm tối liền hầm trong phòng bếp, nhưng lại quên nói với nương.” Dương Nhược Tình nói.
Phàm là Dương Nhược Tình ở nhà, việc lo liệu thức ăn trong phòng bếp cơ bản đều do nàng đảm nhiệm.
Tôn thị chủ yếu chỉ làm trợ thủ, cho nên không biết vại trà đang hầm một con ba ba, cũng không có gì lạ.
Nghe Dương Nhược Tình nói, Tôn thị bình thường trở lại.
Phụ nhân nhìn vào mì sợi trên bàn.
Thịt ba ba hầm rất mềm, dung nhập vào bên trong nước canh, lại ngấm vào trong sợi mì.
Chỉ liếc mắt một cái, đã thật câu nhân.
Khuôn mặt phụ nhân vui mừng nhìn về phía Lạc Phong Đường.
Thấy hắn còn đứng, vội vàng tiếp đón: “Đường Nha Tử sao còn đứng vậy cháu? Mau ngồi xuống ăn mì đi!”
Lạc Phong Đường cười lắc đầu: “Không vội, tam thẩm tam thúc ăn trước đi ạ.”
Dương Nhược Tình cũng nói: “Phần của con và hắn vẫn còn ở trong phòng bếp, chờ chút nữa liền đi ăn.”
Tôn thị cùng Dương Hoa Trung sau đó mới gật gật đầu.
Hai vợ chồng bưng chén mì sợi lên, nhìn thấy quả trứng trần.
Hai người cũng không chịu động đũa.
Dương Nhược Tình lại khuyên nhủ: “Mỗi người đều có một quả, cha mẹ hãy ăn đi!”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, không cần lớn lên nữa, ăn cũng uổng phí. Đại An, Tiểu An lại đây, gắp trứng trần đi!”
Vì thế, trứng trần của hai vợ chồng, phân biệt rơi xuống trong chén Đại An, Tiểu An.
Đại An, Tiểu An cũng không dám ăn, ánh mắt hỏi ý nhìn về phía trưởng tỷ Dương Nhược Tình.
Dương Hoa Trung trêu ghẹo nói: “Đúng là đảo ngược, lời cha mẹ nói còn không bằng lời của tỷ, ha ha ~”
Tôn thị cũng che miệng cười, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con hãy nói một chút, nếu không hai đứa lại không dám ăn.”
Dương Nhược Tình cong môi cười, nói với hai đệ đệ: “Đã là cha mẹ cho các đệ thì các đệ hãy ăn đi!”
Hai đệ đệ sau đó mới dám động đũa.
Nhìn người nhà lăn lộn một ngày, cuối cùng cũng có thể ăn một chén mì sợi nóng hầm hập, trong lòng Dương Nhược Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nói với Lạc Phong Đường : “Đi, chúng ta cũng đi ăn mì.”
“Ừ!”
Hai người vào phòng bếp.
Thừa dịp Lạc Phong Đường đem khay treo lại lên chiếc cọc ở trên vách tường, Dương Nhược Tình vội vàng đem hai chén ra tới.
Quả trứng trần cuối cùng, nàng đặt ở trong chén Lạc Phong Đường .
Lạc Phong Đường treo khay trở về, Dương Nhược Tình đã bưng chén ngồi ở cửa bếp ăn.
Hắn quả trứng trần trong chén của mình, lại nhìn vào chén của Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi không phải nói mỗi người đều có một quả trứng sao? Của ngươi đâu?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ bên cạnh chén, dường như không có việc gì nói: “Ta sợ nó lạnh nên dìm xuống bên dưới chén!”
Đáy mắt Lạc Phong Đường xẹt qua một tia hồ nghi.
Nam hài không hỏi lại, hắn ngay sau đó bưng chén lên, cầm đũa.
Dương Nhược Tình chăm chú ăn mì nước canh ba ba trong tay mình.
Đột nhiên, một quả trứng nóng bỏng được gắp tới trong chén nàng.
Nàng nâng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy hắn thu hồi tay lại.
Dương Nhược Tình đứng dậy, trách cứ hắn: “Ngươi làm cái gì vậy? Đây là phần của ngươi, phần của ta ở dưới chén!”
“Ta không thích ăn trứng trần, ngươi ăn giúp ta!”
Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Thời buổi này, trứng gà một văn tiền một quả.
Nông hộ người ta nuôi gà, phần lớn đều luyến tiếc ăn trứng.
Chủ yếu lưu trữ để bán lấy tiền mua dầu, muối, tương, dấm.
Đàm thị sủng nịch Dương Hoa Mai như vậy, nhưng một ngày cũng chỉ cấp cho Dương Hoa Mai hai quả trứng gà!
Tiểu tử này lấy cớ cũng quá vụng về đi?
“Tiểu tử ngốc này, ta đã nói rồi bên dưới chén của ta có một quả.”
Nàng nói tiếp, “Ngươi lại đưa thêm cho ta một quả, đây là ý định muốn khiến ta béo chết sao? Không được, không được, mau lấy lại đi!”
Nàng muốn đem trứng gà gắp lại cho hắn, hắn lắc mình né tránh.
“Không nhiều lắm, chỉ có một quả!” Hắn nói, đứng ở bên kia, quang minh chính đại liếc mắt nhìn trên người nàng một cái.
Nam hài nhếch miệng cười nói: “hơn nữa, Tình Nhi ngươi bộ dáng bụ bẫm xinh đẹp, giống chiếc bánh bao rất đáng yêu!”
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .
Nàng hướng hắn nghiến răng, làm ra biểu tình thực hung ác.
“Tiểu tử thúi, không biết khen người khác thì hãy im lặng. Ngươi đây là đang khen ta hay là tổn hại ta?”
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười: “Hắc hắc, Tình Nhi đừng bực, không quan tâm bộ dáng ngươi thế nào đều rất xinh đẹp!”
Nói xong những lời này, hắn bưng chén trước mặt mình lên, lòng bàn chân chuyển động, chạy ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình muốn tức cũng không tức được, cười cũng không cười được.
Cái tên tiểu tử thúi này!
Rũ mắt nhìn quả trứng trần trong chén.
Một tia tức giận vừa rồi, lại nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thay thế vào đó là tràn đầy hạnh phúc.
Loại cảm giác được người khác chiều chuộng, thật tốt.
……
Ăn uống no đủ xong người một nhà đều thực thỏa mãn.
Lạc Phong Đường đứng dậy cáo từ, bị Dương Nhược Tình kêu tới phòng bếp.
Nàng đem một chiếc giỏ tre đưa cho hắn.
Trong giỏ tre đựng một cái chén, mặt trên chén còn úp một chiếc chén khác.
“Đem chén mì sợi này về cho Lạc đại bá nếm thử mùi vị, cũng đỡ cho bá tối nay phải nhóm lửa.”
Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường tiếp nhận giỏ tre kia, vẻ mặt xúc động nhìn Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi có tâm.”
Bị hắn nhìn như vậy, nàng lại có hơi chút ngượng ngùng, rũ mắt xuống, vén sợi tóc mái qua tai, hướng hắn nhoẻn miệng cười.
“Không có gì, trời sắp tối rồi, ngươi mau trở về đi!”
“Ừ!”
Hắn xoay người bước nhanh rời khỏi sân.
……
Trong viện Lạc gia.
Chiều hôm đã dần buông xuống, Lạc Thiết Tượng đứng ở trong sân nhìn về phía giao lộ.
Cháu trai ăn xong cơm trưa liền đẩy xe cút kít đi rừng cây gom tùng mao.
Trời đều đã tối, sao còn chưa thấy về tới nhà?
Có chuyện gì đây?
Đúng lúc Lạc Thiết Tượng nôn nóng bất an, tính toán đi rừng cây tìm người thì thân ảnh Lạc Phong Đường cuối cùng đã xuất hiện.
“Ngươi đứa nhỏ này, đi ra ngoài nửa ngày sao đến giờ mới trở về?”
Lạc Thiết Tượng đón hắn ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
Lại nhìn vào chiếc xe cút kít trống trơn kia, “Không phải nói đi thu gom tùng mao sao?”
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười với Lạc Thiết Tượng: “Đại bá, tùng mao cháu đã đưa qua nhà Tình Nhi rồi.”
“Cái gì?” Lạc Thiết Tượng kinh ngạc.
Lạc Phong Đường thấy bộ dáng này của Lạc Thiết Tượng, vội vàng nói: “Ngày mai cháu lại đi gom tùng mao cho nhà sử dụng ……”
“Ha ha ha ~”
Lạc Thiết Tượng nhìn thấy cháu trai như vậy, biết cháu trai hiểu lầm ý tứ của ông.
“Tiểu tử ngốc, cuối cùng thì ngươi cũng thông suốt rồi! Hahaha ~”
Lạc Thiết Tượng vươn bàn tay to, cứng như sắt, dùng sức chụp mạnh lên vai Lạc Phong Đường .
“Làm tốt lắm, không cần đại bá ta phải phân phó, chính ngươi đã tự hiểu phải đưa tùng mao cho nhà Tình Nhi, làm tốt lắm!”
Lạc Phong Đường bị đại bá của hắn làm cho không hiểu ra sao.
“Đi đi đi, mau về nhà đi, đại bá sẽ thưởng cho ngươi. Tối nay nhà ta làm bún ăn như thế nào?”
“Đại bá, cháu ăn ở nhà Tình Nhi rồi. Tình Nhi còn bảo cháu tiện thể mang theo một phần về cho bá!”
“Vậy ư?”
Lạc Thiết Tượng sau đó mới lưu ý đến trong khuỷu tay của Lạc Phong Đường còn đeo một cái giỏ tre.
“Món gì thế?”
“Mì sợi nấu canh ba ba.”
“Nghe đã thấy ngon rồi, đúng lúc trong nhà còn có một ít rượu, ta phải uống hai chung mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.