Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 156: Biến Thái Ham Mê ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
03/03/2022
Đầu tiên Dương Nhược Tình đi vào phòng của Dương Hoa Trung, gặp lão cha, nói với ông một chút chuyện giao đậu phụ hôm nay, được bao nhiêu tiền, đã mua những gì.
Sau đó, ước chừng canh giờ, nàng vào phòng bếp.
Đang cân nhắc nên nấu món gì tới chiêu đãi mọi người thì Lạc Phong Đường lắc mình đi vào.
“Tình Nhi, con cá trích ta mua về kia, trưa nay ngươi đem nó nấu cho mọi người ăn nhé!” Lạc Phong Đường nói.
“Không được, con cá đó là ngươi mua về tẩm bổ cho đại bá ngươi, ta vừa mới thay nước cho nó, đang nuôi tạm ở trong thùng!” Dương Nhược Tình nói.
“Không sao, ta không biết nấu cá, ngươi nấu hộ ta đi, về nhà ta gọi đại bá ta sang đây, chúng ta cùng nhau ăn là được!” Lạc Phong Đường đề nghị.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vậy cũng được, thế ta nấu một nồi cá trích kho tàu nhé?”
Lạc Phong Đường cười hắc hắc: “Như thế nào cũng được, ngươi cứ quyết định đi! Ta ra ngoài làm việc tiếp!”
Hắn lại lắc mình rời khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình gọi Đại An và Tiểu An tới.
“Hai đệ đi nhà Lạc gia ở đầu bên kia thôn, mời Lạc gia bá bá sang đây ăn cơm trưa với chúng ta nhé!”
“Vâng!”
Đại An, Tiểu An chạy đi ra ngoài.
Dương Nhược Tình bên này bắt đầu nấu nướng.
Gọt vỏ củ cải, rửa sạch bắp cải, cạo vỏ khoai mỡ, bẻ súp lơ thành từng miếng, chần súp lơ trong nước nóng, vớt ra và để ráo nước sau đó sẽ sử dụng sau ...
Lấy hai cân thịt ba chỉ, Dương Nhược Tình tính toán nấu một nồi thịt hầm củ cải, sau đó rắc thêm một ít hành lá, tỏi, ớt khô băm nhỏ, vậy là thành một món khai vị!
Tôn thị phải sau khi ăn xong cơm trưa mới trở về. Là Trường Canh giúp đỡ bà khiêng lợn vào trong sân.
Vừa đúng lúc bên này đã gần làm xong chuồng lợn.
Tôn thị nhìn một đống người đang bận rộn làm việc, lại nghe Dương Nhược Tình thuyết minh ý đồ của họ, bà vừa vui sướng lại vừa cảm kích.
Trong mắt người dân quê những con lợn đều là báu vật.
Việc thu hoạch lúa ngoài đồng, sau khi nộp các loại thuế phí, chỉ có thể đủ xoay xở cái ăn, cái mặc của gia đình.
Nếu không may gặp năm mùa màng thất bát, còn phải sống những ngày thật gian nan.
Bông ngoài đồng còn phải dùng để may quần áo, chăn mền ……
Hầu như không có một đồng tiền lưu động trong tay.
Vì thế, từng nhà đều tạo mọi điều kiện để chăn nuôi lợn, gà, vịt, cố gắng sử dụng gia cầm, vật nuôi này để bổ sung đồ dùng cho gia đình và cải thiện đồ ăn.
Tuy nhiên, trong thời đại này, điều kiện vệ sinh và y tế còn rất lạc hậu, tỷ lệ sống sót của gia cầm và gia súc nói chung là rất thấp.
Lợn càng trở nên giống như bảo bối!
Nhìn thấy thứ căng phồng trong túi gai, thỉnh thoảng động, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ‘ụt ịt’. Mọi người đều tạm buông việc xuống đi qua xem.
Ngay cả Lạc Thiết Tượng qua ăn trưa xong, chưa kịp về nhà cũng vây lại đây, kéo cổ nhìn chiếc túi gai.
Hai con đen, một con hoa, ba con tất cả, thoạt nhìn khối lượng cũng tương đương nhau.
Mọi người đều xâu vào hỏi, mấy đực mấy cái, bao nhiêu cân, mấy văn tiền một cân.
Tôn thị nhất nhất trả lời: “Hai con đực màu đen, năm văn một cân, hai con đều mười tám cân.”
“Con hoa chính là heo cái, bảy văn một cân, nặng hai mươi cân.”
Dương Nhược Tình cũng đang xem, nàng rất thích ba con lợn con dễ thương này.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn gõ bàn tính tanh tách. Ba con heo con, tổng cộng là 320 văn tiền !
Nàng kéo Tôn thị sang một bên, đè thấp âm thanh hỏi: “Nương, trên người ngài chỉ có 129 văn tiền, số lợn con cũng đến 320 văn, còn thiếu 191 văn tiền, ngài đã thương lượng với người ta như thế nào vậy?”
Tôn thị cong môi cười nói: “Nói đến chuyện này, phải cảm ơn thúc Trường Canh và thím Quế Hoa của con.”
“Đúng lúc hộ gia đình bán heo chính là đường ca nhà mẹ đẻ của thím Quế Hoa con, là thím Quế Hoa đứng ra bảo đảm cho nương, số tiền còn thiếu, chờ sau này chúng ta bán một con rồi trả cũng không muộn!”
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
“Vâng, đúng thật là nhờ hai người. Nhưng không sao, không cần chờ đến khi lợn lớn lên, chỉ cần chúng ta giao thêm mấy chuyến đậu phụ đi lên trấn, là có thể đem tiền mua lợn con trả hết!”
“Như vậy thì thật là tốt!” Tôn thị nói.
Chuồng lợn phải đợi đến chạng vạng tối mới có thể bắt đầu sử dụng, Tôn thị và Dương Hoa Trung tính toán, để tạm ba con heo vào chuồng bò của Dương gia.
“Có cần qua nói một tiếng với ông bà của Tình Nhi không?” Tôn thị hỏi.
Dương Hoa Trung lắc đầu nói: “Anh nghĩ không cần phải đi hỏi đâu, hai ngày trước cha có qua đây thăm anh. Anh đã nói chuyện bắt lợn cho ông nghe, nhưng chưa kịp làm chuồng lợn nên trước mắt mượn tạm chuồng bò để thả, cha đã gật đầu đồng ý.”
Tôn thị nói: “Vậy cũng nên đi nói một tiếng với bà nội của Tình Nhi chứ.”
Dương Hoa Trung nói: “Cha đã gật đầu, nương sẽ không phản đối đâu.”
“Cũng chưa biết thế nào.” Tôn thị nói, “Vẫn nên để em đi qua nói một tiếng cho chắc.”
Nói xong bà liền đứng dậy định đi qua.
“Nương, ngài ngồi nghỉ tạm đi đã, để con đi nói cho!”
Dương Nhược Tình ngăn cản Tôn thị, xoay người ra khỏi phòng của Dương Hoa Trung, đi thẳng về phía đông sương phòng của tiền viện Dương gia.
Tiền viện.
Dương Hoa Mai đang chơi với chó ở trong sân.
Trên tay nàng đang cầm một sợi dây thừng, đầu dây còn lại buộc quanh cổ con mèo đen già trong nhà Lão Dương.
“Vượng Tài, mau đuổi theo, cắn nó, cắn nó đi!”
Dương Hoa Mai lắc sợi dây trong tay, hưng phấn kêu to với con chó đang ở trên mặt đất.
Con chó cũng tỏ ra thích thú, nhe răng trợn mắt, sủa ‘gâu gâu’ về phía con mèo già!
Sau đó nó nhảy dựng lên, vồ lấy con mèo, há mồm cắn vào chân sau con mèo già.
Con mèo cáu lên, “Méo” một tiếng, giơ móng vuốt cào lên mặt Vượng Tài.
Vượng Tài ‘ ư ử ~’ kêu hai tiếng, kẹp chặt cái đuôi lùi lại về phía sau.
“Vượng Tài, đừng sợ, ngươi là chó, sao có thể để một con mèo hù dọa được? Cứ tiến lên đi, ta giúp ngươi!”
Dương Hoa Mai lớn tiếng nói, chân voi đạp một cái, đá con mèo già lăn bổ nhào vài vòng.
“Vượng Tài, đến đây, cắn nó đi, cắn mạnh vào!”
Vượng Tài được cổ vũ, lại lần nữa nhe răng, trợn mắt lên, nhào tới trên người con mèo già.
Con mèo già bị Dương Hoa Mai đá cho một cái, khí thế đều đã bị đè ép đi xuống.
Có lẽ nó đã hiểu, Vượng Tài và nó ở trong gia đình này, tuy đều là kiếp súc sinh, nhưng địa vị lại không giống nhau.
Con mèo già sợ tới mức đáng thương, bị Vượng Tài đuổi chạy tán loạn trên sân.
Bị dây thừng trong tay Dương Hoa Mai giữ chặt, con mèo già liều mạng giãy giụa, nhưng không thoát được, cổ bị kéo sắp đứt, không ngừng trợn trắng mắt.
Vượng Tài cuối cùng cũng đuổi kịp, nhào lên người con mèo già cắn xé như điên.
Cắn đến rung đùi đắc ý……
Dương Hoa Mai vỗ tay cười to, ánh mắt đầy đắc ý và tự hào.
Nhìn thấy máu mèo từ trên mặt đất chảy ra, tiếng kêu meo meo của con mèo già ngày càng yếu ớt, Dương Hoa Mai cuối cùng cũng buông sợi dây ra.
Nàng cúi người ôm lấy Vượng Tài khóe miệng còn đang dính máu, âu yếm vỗ vỗ đầu nó.
“Vượng Tài nhà ta thật là lợi hại quá đi, đúng là tướng khuyển uy dũng.”
Vượng Tài liếm vết máu mèo còn sót lại nơi khóe miệng, vẫn rất kích động, muốn nhảy khỏi vòng tay nàng.
“A, ngươi vẫn chưa tận hứng sao? Còn muốn đi cắn mèo tiếp sao?”
Sau đó, ước chừng canh giờ, nàng vào phòng bếp.
Đang cân nhắc nên nấu món gì tới chiêu đãi mọi người thì Lạc Phong Đường lắc mình đi vào.
“Tình Nhi, con cá trích ta mua về kia, trưa nay ngươi đem nó nấu cho mọi người ăn nhé!” Lạc Phong Đường nói.
“Không được, con cá đó là ngươi mua về tẩm bổ cho đại bá ngươi, ta vừa mới thay nước cho nó, đang nuôi tạm ở trong thùng!” Dương Nhược Tình nói.
“Không sao, ta không biết nấu cá, ngươi nấu hộ ta đi, về nhà ta gọi đại bá ta sang đây, chúng ta cùng nhau ăn là được!” Lạc Phong Đường đề nghị.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vậy cũng được, thế ta nấu một nồi cá trích kho tàu nhé?”
Lạc Phong Đường cười hắc hắc: “Như thế nào cũng được, ngươi cứ quyết định đi! Ta ra ngoài làm việc tiếp!”
Hắn lại lắc mình rời khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình gọi Đại An và Tiểu An tới.
“Hai đệ đi nhà Lạc gia ở đầu bên kia thôn, mời Lạc gia bá bá sang đây ăn cơm trưa với chúng ta nhé!”
“Vâng!”
Đại An, Tiểu An chạy đi ra ngoài.
Dương Nhược Tình bên này bắt đầu nấu nướng.
Gọt vỏ củ cải, rửa sạch bắp cải, cạo vỏ khoai mỡ, bẻ súp lơ thành từng miếng, chần súp lơ trong nước nóng, vớt ra và để ráo nước sau đó sẽ sử dụng sau ...
Lấy hai cân thịt ba chỉ, Dương Nhược Tình tính toán nấu một nồi thịt hầm củ cải, sau đó rắc thêm một ít hành lá, tỏi, ớt khô băm nhỏ, vậy là thành một món khai vị!
Tôn thị phải sau khi ăn xong cơm trưa mới trở về. Là Trường Canh giúp đỡ bà khiêng lợn vào trong sân.
Vừa đúng lúc bên này đã gần làm xong chuồng lợn.
Tôn thị nhìn một đống người đang bận rộn làm việc, lại nghe Dương Nhược Tình thuyết minh ý đồ của họ, bà vừa vui sướng lại vừa cảm kích.
Trong mắt người dân quê những con lợn đều là báu vật.
Việc thu hoạch lúa ngoài đồng, sau khi nộp các loại thuế phí, chỉ có thể đủ xoay xở cái ăn, cái mặc của gia đình.
Nếu không may gặp năm mùa màng thất bát, còn phải sống những ngày thật gian nan.
Bông ngoài đồng còn phải dùng để may quần áo, chăn mền ……
Hầu như không có một đồng tiền lưu động trong tay.
Vì thế, từng nhà đều tạo mọi điều kiện để chăn nuôi lợn, gà, vịt, cố gắng sử dụng gia cầm, vật nuôi này để bổ sung đồ dùng cho gia đình và cải thiện đồ ăn.
Tuy nhiên, trong thời đại này, điều kiện vệ sinh và y tế còn rất lạc hậu, tỷ lệ sống sót của gia cầm và gia súc nói chung là rất thấp.
Lợn càng trở nên giống như bảo bối!
Nhìn thấy thứ căng phồng trong túi gai, thỉnh thoảng động, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ‘ụt ịt’. Mọi người đều tạm buông việc xuống đi qua xem.
Ngay cả Lạc Thiết Tượng qua ăn trưa xong, chưa kịp về nhà cũng vây lại đây, kéo cổ nhìn chiếc túi gai.
Hai con đen, một con hoa, ba con tất cả, thoạt nhìn khối lượng cũng tương đương nhau.
Mọi người đều xâu vào hỏi, mấy đực mấy cái, bao nhiêu cân, mấy văn tiền một cân.
Tôn thị nhất nhất trả lời: “Hai con đực màu đen, năm văn một cân, hai con đều mười tám cân.”
“Con hoa chính là heo cái, bảy văn một cân, nặng hai mươi cân.”
Dương Nhược Tình cũng đang xem, nàng rất thích ba con lợn con dễ thương này.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn gõ bàn tính tanh tách. Ba con heo con, tổng cộng là 320 văn tiền !
Nàng kéo Tôn thị sang một bên, đè thấp âm thanh hỏi: “Nương, trên người ngài chỉ có 129 văn tiền, số lợn con cũng đến 320 văn, còn thiếu 191 văn tiền, ngài đã thương lượng với người ta như thế nào vậy?”
Tôn thị cong môi cười nói: “Nói đến chuyện này, phải cảm ơn thúc Trường Canh và thím Quế Hoa của con.”
“Đúng lúc hộ gia đình bán heo chính là đường ca nhà mẹ đẻ của thím Quế Hoa con, là thím Quế Hoa đứng ra bảo đảm cho nương, số tiền còn thiếu, chờ sau này chúng ta bán một con rồi trả cũng không muộn!”
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
“Vâng, đúng thật là nhờ hai người. Nhưng không sao, không cần chờ đến khi lợn lớn lên, chỉ cần chúng ta giao thêm mấy chuyến đậu phụ đi lên trấn, là có thể đem tiền mua lợn con trả hết!”
“Như vậy thì thật là tốt!” Tôn thị nói.
Chuồng lợn phải đợi đến chạng vạng tối mới có thể bắt đầu sử dụng, Tôn thị và Dương Hoa Trung tính toán, để tạm ba con heo vào chuồng bò của Dương gia.
“Có cần qua nói một tiếng với ông bà của Tình Nhi không?” Tôn thị hỏi.
Dương Hoa Trung lắc đầu nói: “Anh nghĩ không cần phải đi hỏi đâu, hai ngày trước cha có qua đây thăm anh. Anh đã nói chuyện bắt lợn cho ông nghe, nhưng chưa kịp làm chuồng lợn nên trước mắt mượn tạm chuồng bò để thả, cha đã gật đầu đồng ý.”
Tôn thị nói: “Vậy cũng nên đi nói một tiếng với bà nội của Tình Nhi chứ.”
Dương Hoa Trung nói: “Cha đã gật đầu, nương sẽ không phản đối đâu.”
“Cũng chưa biết thế nào.” Tôn thị nói, “Vẫn nên để em đi qua nói một tiếng cho chắc.”
Nói xong bà liền đứng dậy định đi qua.
“Nương, ngài ngồi nghỉ tạm đi đã, để con đi nói cho!”
Dương Nhược Tình ngăn cản Tôn thị, xoay người ra khỏi phòng của Dương Hoa Trung, đi thẳng về phía đông sương phòng của tiền viện Dương gia.
Tiền viện.
Dương Hoa Mai đang chơi với chó ở trong sân.
Trên tay nàng đang cầm một sợi dây thừng, đầu dây còn lại buộc quanh cổ con mèo đen già trong nhà Lão Dương.
“Vượng Tài, mau đuổi theo, cắn nó, cắn nó đi!”
Dương Hoa Mai lắc sợi dây trong tay, hưng phấn kêu to với con chó đang ở trên mặt đất.
Con chó cũng tỏ ra thích thú, nhe răng trợn mắt, sủa ‘gâu gâu’ về phía con mèo già!
Sau đó nó nhảy dựng lên, vồ lấy con mèo, há mồm cắn vào chân sau con mèo già.
Con mèo cáu lên, “Méo” một tiếng, giơ móng vuốt cào lên mặt Vượng Tài.
Vượng Tài ‘ ư ử ~’ kêu hai tiếng, kẹp chặt cái đuôi lùi lại về phía sau.
“Vượng Tài, đừng sợ, ngươi là chó, sao có thể để một con mèo hù dọa được? Cứ tiến lên đi, ta giúp ngươi!”
Dương Hoa Mai lớn tiếng nói, chân voi đạp một cái, đá con mèo già lăn bổ nhào vài vòng.
“Vượng Tài, đến đây, cắn nó đi, cắn mạnh vào!”
Vượng Tài được cổ vũ, lại lần nữa nhe răng, trợn mắt lên, nhào tới trên người con mèo già.
Con mèo già bị Dương Hoa Mai đá cho một cái, khí thế đều đã bị đè ép đi xuống.
Có lẽ nó đã hiểu, Vượng Tài và nó ở trong gia đình này, tuy đều là kiếp súc sinh, nhưng địa vị lại không giống nhau.
Con mèo già sợ tới mức đáng thương, bị Vượng Tài đuổi chạy tán loạn trên sân.
Bị dây thừng trong tay Dương Hoa Mai giữ chặt, con mèo già liều mạng giãy giụa, nhưng không thoát được, cổ bị kéo sắp đứt, không ngừng trợn trắng mắt.
Vượng Tài cuối cùng cũng đuổi kịp, nhào lên người con mèo già cắn xé như điên.
Cắn đến rung đùi đắc ý……
Dương Hoa Mai vỗ tay cười to, ánh mắt đầy đắc ý và tự hào.
Nhìn thấy máu mèo từ trên mặt đất chảy ra, tiếng kêu meo meo của con mèo già ngày càng yếu ớt, Dương Hoa Mai cuối cùng cũng buông sợi dây ra.
Nàng cúi người ôm lấy Vượng Tài khóe miệng còn đang dính máu, âu yếm vỗ vỗ đầu nó.
“Vượng Tài nhà ta thật là lợi hại quá đi, đúng là tướng khuyển uy dũng.”
Vượng Tài liếm vết máu mèo còn sót lại nơi khóe miệng, vẫn rất kích động, muốn nhảy khỏi vòng tay nàng.
“A, ngươi vẫn chưa tận hứng sao? Còn muốn đi cắn mèo tiếp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.