Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 279: Cảm Kích Ta Cái Gì? ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
12/04/2022
“Tình Nhi, ta chờ ngươi đã lâu, ngươi cuối cùng đã trở lại.”
Mộc Tử Xuyên lại đây liền nói.
Dương Nhược Tình đáy lòng âm thầm ngạc nhiên.
Thật đúng là bị Đường Nha Tử nói trúng rồi!
Nàng nhìn thẳng Mộc Tử Xuyên, hỏi: “ngươi chờ ta làm gì?”
Mộc Tử Xuyên cười, chà xát tay nói: “Mấy ngày gần đây, trời giá rét, ta sợ ngươi lạnh, đưa chút than lại đây cho ngươi.”
“Than?”
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Mộc Tử Xuyên mỉm cười gật đầu.
Hắn xoay người chỉ vào một cái túi nhỏ dựa vào góc tường bên kia.
“Nơi đó là năm cân than củi nhị đẳng, là nương ta nhờ đại cữu làm ra, để cho ta ban đêm đọc sách, viết chữ sưởi ấm.”
“Ta nghĩ đến trong phòng Tình Nhi khẳng định cũng lạnh, liền sẻ ra một nửa mang lại đây cho ngươi.”
Mộc Tử Xuyên chậm rãi nói.
Dương Nhược Tình nhìn túi than ở góc tường kia.
Hôm nay là ngày hoàng đạo gì đây, sao hết người này lại đến người kia đều đưa than cho nàng?
Bên này, Mộc Tử Xuyên vẫn luôn quan sát phản ứng của Dương Nhược Tình.
Theo hắn dự tính, nhà Tình Nhi nghèo như vậy, khẳng định là không có than để sưởi.
Chính mình ‘đưa than ngày tuyết’ cho nàng, nàng khẳng định cao hứng đến không không chịu nổi.
Nhưng phản ứng của nàng lại không giống như dự đoán của hắn.
Trong khi Mộc Tử Xuyên còn đang đầy bụng nghi hoặc Dương Nhược Tình đã lên tiếng.
Nàng mỉm cười nói với Mộc Tử Xuyên: “Ý tốt của ngươi lòng ta xin ghi nhận.”
“Ngươi ban đêm còn phải đọc sách, viết chữ không thể thiếu than được. Chỗ than này ngươi vẫn nên mang về đi.”
Nàng nói, ánh mắt nhìn Lạc Phong Đường bên cạnh.
“Ta vừa mới từ nhà Đường Nha Tử lấy được rất nhiều mảnh vụn đầu gỗ, còn có……”
Dương Nhược Tình còn chưa nói xong, đã bị Mộc Tử Xuyên đánh gãy lời.
“Mảnh vụn gỗ sao sử dụng có thể tốt như than củi được?”
Mộc Tử Xuyên nhìn trong tay Lạc Phong Đường đang xách theo sọt vụn gỗ, hơi nhăn đôi mày thanh tú lại.
“Mảnh vụn đầu gỗ không đáng tiền, khi đốt còn nhiều khói, khiến người bị sặc đến nước mắt giàn giụa.”
Hắn liếc xéo Lạc Phong Đường, cùng với việc Lạc Phong Đường xách theo vụn gỗ, ngữ khí lộ ra vài phần khinh thường.
“Của ta chính là nhị đẳng than củi, nhà giàu trấn trên đều dùng loại này, khi đốt rất ít bụi.”
“Tình Nhi, ngươi trước cứ nhận lấy chỗ than củi này. Sau này không đủ, ta lại nghĩ cách. Được không?”
Dương Nhược Tình nghe Mộc Tử Xuyên nói xong, tươi cười trên mặt vẫn còn.
Nhưng lại không phải là cảm kích chi sắc như vừa rồi.
Mà là tràn đầy mỉa mai không chút nào che giấu.
“Mộc Tử Xuyên, ta còn chưa nói xong đâu.”
Nàng nói, ngay sau đó vòng đến bên kia Lạc Phong Đường, lấy túi gai ở trên lưng hắn xuống phóng tới trên mặt đất.
“Đường Nha Tử không chỉ cho ta mảnh vụn đầu gỗ để nhóm lửa, mà còn đốt cho nhà ta 30 cân than cây ăn quả.”
“Sau này hắn còn đốt than long não cho ta, ta thấy một mùa đông này số lượng than như vậy cũng là đủ rồi đúng không?”
Mộc Tử Xuyên cho rằng chính mình nghe lầm.
Than cây ăn quả?
Sao có thể!
Hắn dò đầu qua nhìn vào trong túi gai kia.
Không quan tâm là màu sắc, vẻ ngoài, hoa văn chỗ đứt gãy hay là mùi hương thơm nhàn nhạt tản mát ra.
Tất cả phẩm chất đều hơn xa mười cân than cây ăn quả của nhà mình!
Hơn nữa, Lạc Phong Đường một lần đưa hẳn 30 cân.
Mộc Tử Xuyên quay đầu nhìn năm cân than củi nhị đẳng dựa vào góc tường, khuôn mặt tức khắc đỏ tới mang tai.
Hận không thể tìm được cái khe đất để chui vào!
Dương Nhược Tình nhìn thấy Mộc Tử Xuyên như vậy, âm thầm nhíu mày.
Hôm nay, nàng không muốn làm cho Mộc Tử Xuyên nan kham.
Tuy rằng trong lời nói của hắn có chút thanh cao cùng xem thường người khác, khiến cho nàng khó chịu.
Nhưng hắn không phải ý định tới đây để tìm đánh.
Hắn là tới đưa than củi.
Xuất phát điểm là tốt.
Ngay sau đó, nàng đem túi buộc lại, giao cho Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi đem đồ vật vào nhà ta trước đi, ta nói với hắn hai câu sẽ vào sau.”
“Ừ!”
Lạc Phong Đường lên tiếng.
Hắn biết nếu mình vẫn còn lưu tại đây sẽ làm Mộc Tử Xuyên càng thêm xấu hổ.
Hắn càng tin tưởng Tình Nhi làm việc có chừng mực.
Lạc Phong Đường không hỏi nửa câu, xách theo đồ vật đi nhanh vào đầu ngõ.
Bên này, liền dư lại hai người Mộc Tử Xuyên cùng Dương Nhược Tình.
Mộc Tử Xuyên cả người giống như quả cà tím, mặt xám mày tro đứng tại chỗ, cúi đầu xuống.
Dương Nhược Tình đi đến trước mặt hắn, hít vào một hơi, thanh thanh giọng nói: “Đừng làm bộ dáng này nữa, nói đến cùng, ta còn là thực cảm kích ngươi.”
“Cảm kích ta?”
Mộc Tử Xuyên chậm rãi nâng mắt lên.
“Cảm kích ta cái gì? Ta có cái gì đáng giá để Tình Nhi ngươi cảm kích sao?”
Hắn tự giễu hỏi.
Còn tưởng rằng năm cân nhị đẳng than củi, là có thể làm Tình Nhi hung hăng khiếp sợ một phen.
Không nghĩ tới, người ta vừa ra tay chính là 30 cân than cây ăn quả.
Mộc Tử Xuyên cảm giác chính mình tựa như một vai hề nhảy nhót.
Dương Nhược Tình lẳng lặng đánh giá hắn, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng khẽ thở dài, nói với Mộc Tử Xuyên: “Không quan tâm là than cây ăn quả hay là than củi, thậm chí là mảnh vụn đầu gỗ cùng quả thông.”
“Đồ vật chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, ân tình bất luận sâu cạn.”
“Trời đông giá rét như vậy, các ngươi có thể nghĩ đến ta, có thể đưa cho ta đồ vật sưởi ấm.”
“Dù chỉ là một cọng rơm thì trong lòng ta đều cảm kích!”
“Tình Nhi……”
Khóe môi Mộc Tử Xuyên mấp máy, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, không khỏi xúc động.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi trước chờ ta nói cho hết lời đã, được không?” nàng mỉm cười hỏi.
Mộc Tử Xuyên gật gật đầu: “Được, ngươi nói đi, ta xin chăm chú lắng nghe.”
Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.
Thư sinh đúng là thư sinh, nghe thì cứ nghe, còn phải túm văn vào.
Ai!
“Mộc Tử Xuyên, ý tốt của ngươi lòng ta lãnh. Nhưng hôm nay ngươi dùng lời nói chèn ép Đường Nha Tử, thì ta lại không thích nghe.”
Dương Nhược Tình nói.
“Tình Nhi, ngươi đây là muốn che chở cho hắn sao?” Mộc Tử Xuyên cau mày hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Ta không có ý như vậy.”
“Ta chỉ cảm thấy, ngươi đưa là việc của ngươi, hắn đưa là việc của hắn, không nên đi chửi bới đồ vật người khác đưa đến.”
“Việc làm này không có ý nghĩa, ngược lại còn có vẻ lòng dạ hẹp hòi.”
“Ngươi là người đọc sách, tương lai sẽ khảo công danh.”
“Có câu nói là ‘trong bụng tể tướng có thể chống thuyền’. Ngươi nói chuyện, hành sự chanh chua như vậy, sẽ làm cho người khác phản cảm. Hiểu không?”
Từng câu từng chữ nàng nói xem như lần đầu tiên cùng hắn rộng mở nội tâm.
Mộc Tử Xuyên trầm mặc, đáy mắt hiện lên suy nghĩ.
Hắn hiểu ý của Dương Nhược Tình, nàng là đang cùng hắn thành thật với nhau.
Đạo lý hắn đã hiểu, hắn xưa nay cũng không phải là một người lòng dạ hẹp hòi.
Cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy nàng cùng Lạc Phong Đường ở bên nhau.
Liền sẽ trở nên không chịu khống chế, ngôn ngữ cũng có vẻ chanh chua!
“Tình Nhi, ngươi nói rất đúng, việc hôm nay là ta lỗ mãng, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Mộc Tử Xuyên trầm giọng nói.
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Tử Xuyên cũng không phải là loại người không có thuốc chữa, một phen nước miếng cũng không uổng phí.
“Được, vậy nói tới đây thôi, ngươi mang theo than củi của ngươi sớm trở về nhà đi, ta cũng nên vào nhà rồi.” nàng cười thúc giục nói.
Mộc Tử Xuyên lại lắc lắc đầu.
“Ta biết năm cân than củi của ta vô pháp so với 30 cân than cây ăn quả của Đường Nha Tử.”
Hắn nói: “Nhưng ngươi vừa mới rồi cũng nói, dù chỉ một cọng rơm, cũng đều là một mảnh tâm ý của ta.”
“Vậy sao ngươi không nhận lấy phần tâm ý này của ta đâu?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hỏi.
Mộc Tử Xuyên lại đây liền nói.
Dương Nhược Tình đáy lòng âm thầm ngạc nhiên.
Thật đúng là bị Đường Nha Tử nói trúng rồi!
Nàng nhìn thẳng Mộc Tử Xuyên, hỏi: “ngươi chờ ta làm gì?”
Mộc Tử Xuyên cười, chà xát tay nói: “Mấy ngày gần đây, trời giá rét, ta sợ ngươi lạnh, đưa chút than lại đây cho ngươi.”
“Than?”
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Mộc Tử Xuyên mỉm cười gật đầu.
Hắn xoay người chỉ vào một cái túi nhỏ dựa vào góc tường bên kia.
“Nơi đó là năm cân than củi nhị đẳng, là nương ta nhờ đại cữu làm ra, để cho ta ban đêm đọc sách, viết chữ sưởi ấm.”
“Ta nghĩ đến trong phòng Tình Nhi khẳng định cũng lạnh, liền sẻ ra một nửa mang lại đây cho ngươi.”
Mộc Tử Xuyên chậm rãi nói.
Dương Nhược Tình nhìn túi than ở góc tường kia.
Hôm nay là ngày hoàng đạo gì đây, sao hết người này lại đến người kia đều đưa than cho nàng?
Bên này, Mộc Tử Xuyên vẫn luôn quan sát phản ứng của Dương Nhược Tình.
Theo hắn dự tính, nhà Tình Nhi nghèo như vậy, khẳng định là không có than để sưởi.
Chính mình ‘đưa than ngày tuyết’ cho nàng, nàng khẳng định cao hứng đến không không chịu nổi.
Nhưng phản ứng của nàng lại không giống như dự đoán của hắn.
Trong khi Mộc Tử Xuyên còn đang đầy bụng nghi hoặc Dương Nhược Tình đã lên tiếng.
Nàng mỉm cười nói với Mộc Tử Xuyên: “Ý tốt của ngươi lòng ta xin ghi nhận.”
“Ngươi ban đêm còn phải đọc sách, viết chữ không thể thiếu than được. Chỗ than này ngươi vẫn nên mang về đi.”
Nàng nói, ánh mắt nhìn Lạc Phong Đường bên cạnh.
“Ta vừa mới từ nhà Đường Nha Tử lấy được rất nhiều mảnh vụn đầu gỗ, còn có……”
Dương Nhược Tình còn chưa nói xong, đã bị Mộc Tử Xuyên đánh gãy lời.
“Mảnh vụn gỗ sao sử dụng có thể tốt như than củi được?”
Mộc Tử Xuyên nhìn trong tay Lạc Phong Đường đang xách theo sọt vụn gỗ, hơi nhăn đôi mày thanh tú lại.
“Mảnh vụn đầu gỗ không đáng tiền, khi đốt còn nhiều khói, khiến người bị sặc đến nước mắt giàn giụa.”
Hắn liếc xéo Lạc Phong Đường, cùng với việc Lạc Phong Đường xách theo vụn gỗ, ngữ khí lộ ra vài phần khinh thường.
“Của ta chính là nhị đẳng than củi, nhà giàu trấn trên đều dùng loại này, khi đốt rất ít bụi.”
“Tình Nhi, ngươi trước cứ nhận lấy chỗ than củi này. Sau này không đủ, ta lại nghĩ cách. Được không?”
Dương Nhược Tình nghe Mộc Tử Xuyên nói xong, tươi cười trên mặt vẫn còn.
Nhưng lại không phải là cảm kích chi sắc như vừa rồi.
Mà là tràn đầy mỉa mai không chút nào che giấu.
“Mộc Tử Xuyên, ta còn chưa nói xong đâu.”
Nàng nói, ngay sau đó vòng đến bên kia Lạc Phong Đường, lấy túi gai ở trên lưng hắn xuống phóng tới trên mặt đất.
“Đường Nha Tử không chỉ cho ta mảnh vụn đầu gỗ để nhóm lửa, mà còn đốt cho nhà ta 30 cân than cây ăn quả.”
“Sau này hắn còn đốt than long não cho ta, ta thấy một mùa đông này số lượng than như vậy cũng là đủ rồi đúng không?”
Mộc Tử Xuyên cho rằng chính mình nghe lầm.
Than cây ăn quả?
Sao có thể!
Hắn dò đầu qua nhìn vào trong túi gai kia.
Không quan tâm là màu sắc, vẻ ngoài, hoa văn chỗ đứt gãy hay là mùi hương thơm nhàn nhạt tản mát ra.
Tất cả phẩm chất đều hơn xa mười cân than cây ăn quả của nhà mình!
Hơn nữa, Lạc Phong Đường một lần đưa hẳn 30 cân.
Mộc Tử Xuyên quay đầu nhìn năm cân than củi nhị đẳng dựa vào góc tường, khuôn mặt tức khắc đỏ tới mang tai.
Hận không thể tìm được cái khe đất để chui vào!
Dương Nhược Tình nhìn thấy Mộc Tử Xuyên như vậy, âm thầm nhíu mày.
Hôm nay, nàng không muốn làm cho Mộc Tử Xuyên nan kham.
Tuy rằng trong lời nói của hắn có chút thanh cao cùng xem thường người khác, khiến cho nàng khó chịu.
Nhưng hắn không phải ý định tới đây để tìm đánh.
Hắn là tới đưa than củi.
Xuất phát điểm là tốt.
Ngay sau đó, nàng đem túi buộc lại, giao cho Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi đem đồ vật vào nhà ta trước đi, ta nói với hắn hai câu sẽ vào sau.”
“Ừ!”
Lạc Phong Đường lên tiếng.
Hắn biết nếu mình vẫn còn lưu tại đây sẽ làm Mộc Tử Xuyên càng thêm xấu hổ.
Hắn càng tin tưởng Tình Nhi làm việc có chừng mực.
Lạc Phong Đường không hỏi nửa câu, xách theo đồ vật đi nhanh vào đầu ngõ.
Bên này, liền dư lại hai người Mộc Tử Xuyên cùng Dương Nhược Tình.
Mộc Tử Xuyên cả người giống như quả cà tím, mặt xám mày tro đứng tại chỗ, cúi đầu xuống.
Dương Nhược Tình đi đến trước mặt hắn, hít vào một hơi, thanh thanh giọng nói: “Đừng làm bộ dáng này nữa, nói đến cùng, ta còn là thực cảm kích ngươi.”
“Cảm kích ta?”
Mộc Tử Xuyên chậm rãi nâng mắt lên.
“Cảm kích ta cái gì? Ta có cái gì đáng giá để Tình Nhi ngươi cảm kích sao?”
Hắn tự giễu hỏi.
Còn tưởng rằng năm cân nhị đẳng than củi, là có thể làm Tình Nhi hung hăng khiếp sợ một phen.
Không nghĩ tới, người ta vừa ra tay chính là 30 cân than cây ăn quả.
Mộc Tử Xuyên cảm giác chính mình tựa như một vai hề nhảy nhót.
Dương Nhược Tình lẳng lặng đánh giá hắn, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng khẽ thở dài, nói với Mộc Tử Xuyên: “Không quan tâm là than cây ăn quả hay là than củi, thậm chí là mảnh vụn đầu gỗ cùng quả thông.”
“Đồ vật chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, ân tình bất luận sâu cạn.”
“Trời đông giá rét như vậy, các ngươi có thể nghĩ đến ta, có thể đưa cho ta đồ vật sưởi ấm.”
“Dù chỉ là một cọng rơm thì trong lòng ta đều cảm kích!”
“Tình Nhi……”
Khóe môi Mộc Tử Xuyên mấp máy, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, không khỏi xúc động.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi trước chờ ta nói cho hết lời đã, được không?” nàng mỉm cười hỏi.
Mộc Tử Xuyên gật gật đầu: “Được, ngươi nói đi, ta xin chăm chú lắng nghe.”
Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.
Thư sinh đúng là thư sinh, nghe thì cứ nghe, còn phải túm văn vào.
Ai!
“Mộc Tử Xuyên, ý tốt của ngươi lòng ta lãnh. Nhưng hôm nay ngươi dùng lời nói chèn ép Đường Nha Tử, thì ta lại không thích nghe.”
Dương Nhược Tình nói.
“Tình Nhi, ngươi đây là muốn che chở cho hắn sao?” Mộc Tử Xuyên cau mày hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Ta không có ý như vậy.”
“Ta chỉ cảm thấy, ngươi đưa là việc của ngươi, hắn đưa là việc của hắn, không nên đi chửi bới đồ vật người khác đưa đến.”
“Việc làm này không có ý nghĩa, ngược lại còn có vẻ lòng dạ hẹp hòi.”
“Ngươi là người đọc sách, tương lai sẽ khảo công danh.”
“Có câu nói là ‘trong bụng tể tướng có thể chống thuyền’. Ngươi nói chuyện, hành sự chanh chua như vậy, sẽ làm cho người khác phản cảm. Hiểu không?”
Từng câu từng chữ nàng nói xem như lần đầu tiên cùng hắn rộng mở nội tâm.
Mộc Tử Xuyên trầm mặc, đáy mắt hiện lên suy nghĩ.
Hắn hiểu ý của Dương Nhược Tình, nàng là đang cùng hắn thành thật với nhau.
Đạo lý hắn đã hiểu, hắn xưa nay cũng không phải là một người lòng dạ hẹp hòi.
Cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy nàng cùng Lạc Phong Đường ở bên nhau.
Liền sẽ trở nên không chịu khống chế, ngôn ngữ cũng có vẻ chanh chua!
“Tình Nhi, ngươi nói rất đúng, việc hôm nay là ta lỗ mãng, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Mộc Tử Xuyên trầm giọng nói.
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Tử Xuyên cũng không phải là loại người không có thuốc chữa, một phen nước miếng cũng không uổng phí.
“Được, vậy nói tới đây thôi, ngươi mang theo than củi của ngươi sớm trở về nhà đi, ta cũng nên vào nhà rồi.” nàng cười thúc giục nói.
Mộc Tử Xuyên lại lắc lắc đầu.
“Ta biết năm cân than củi của ta vô pháp so với 30 cân than cây ăn quả của Đường Nha Tử.”
Hắn nói: “Nhưng ngươi vừa mới rồi cũng nói, dù chỉ một cọng rơm, cũng đều là một mảnh tâm ý của ta.”
“Vậy sao ngươi không nhận lấy phần tâm ý này của ta đâu?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.