Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 177: Cấp Đường Nha Tử Hạ Sốt ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
09/03/2022
Nàng cảm thấy đầu óc mình thật là hỏng rồi, Đường Nha Tử đang bị bệnh ở trên giường, mà nàng lại cảm thấy hưng phấn vui sướng sao, thật là!
Đi vào phòng, ánh sáng đột nhiên tối hơn.
Một mùi lạ xộc vào mũi.
Ẩm ướt, mùi mốc, còn kèm theo mùi mồ hôi dày đặc
Sau khi mắt quen với ánh sáng, Dương Nhược Tình thấy căn phòng cũng trơ trụi.
Trừ một chiếc giường ngủ, bên cạnh chiếc giường có một chiếc tủ nhỏ sơn màu và một chiếc chậu gỗ đặt trên mặt đất trong góc phòng, ngoài ra, thật sự tìm không thấy các loại gia cụ hoặc đồ dùng sinh hoạt khác.
Trong phòng tối như vậy là do cửa sổ phía trước và phía sau đều bị chắn bởi một cái sàng.
Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu, không thông gió, thông khí, ánh mặt trời không chiếu vào được, ở lâu trong hoàn cảnh như vậy, dù thân mình bằng sắt cũng nhiễm bệnh!
“Đường Nha Tử, cháu tỉnh chưa? Tình nha đầu tới thăm cháu!”
Lạc Thiết Tượng cúi người gọi Lạc Phong Đường.
Người đang nằm trên giường không có động tĩnh, chỉ có tiếng hít thở không quy luật truyền đến.
Dương Nhược Tình lập tức đi tới bên mép giường.
Lạc Phong Đường đang nằm trên giường, nghiêng đầu ra bên ngoài.
Hắn nhắm chặt mắt, đôi mày kiếm nhăn chặt, giống như đang trải qua một giấc mộng phi thường thống khổ.
Khuôn mặt đỏ bừng, chung quanh miệng có chút khô nứt.
Dương Nhược Tình đặt tay lên trán hắn, nóng bừng bừng, ngay cả hơi thở cũng giống như lửa đốt.
Trái tim nàng như thắt lại.
“Lạc đại bá, Đường Nha Tử bị sốt, có thể là do miệng vết thương bị nhiễm trùng, có người đã dạy cháu làm sao xử lý miệng vết thương bị nhiễm trùng. Để cháu giúp hắn xử lý, bá phụ giúp cháu một chút được không?”
Không có thời gian trì hoãn, Dương Nhược Tình quay đầu nói với Lạc Thiết Tượng bên cạnh.
Lạc Thiết Tượng ngạc nhiên nhìn Dương Nhược Tình.
Nha đầu này sau khi hết bệnh điên có làm một số việc, ông cũng nghe nói.
Nàng mang theo cháu trai làm đậu hủ bán kiếm tiền, ông cũng biết.
Nha đầu này là người có bản lĩnh, đáng tín nhiệm.
Lạc Thiết Tượng dứt khoát gật đầu: “Được, Tình nha đầu cháu có thể làm bất cứ điều gì cháu muốn!”
“Được!”
Dương Nhược Tình nói, sự tín nhiệm vô điều kiện này làm hảo cảm trong lòng nàng đối với các nam nhân Lão Lạc gia càng sâu thêm một tầng.
“Lạc đại bá ngài trước tiên hãy tìm cho cháu một chén rượu, càng mạnh càng tốt. Sau đó đi đun một nồi nước ấm!”
“Trong nhà có sẵn rượu, để ta đi lấy!”
Một lát sau, Lạc Thiết Tượng mang rượu lại đây, sau đó lại đi nhà bếp đun nước ấm.
Trong phòng, Dương Nhược Tình nghiêng người ngồi xuống mép giường.
Lạc Phong Đường sốt cao kéo dài vì vết thương bị nhiễm trùng.
Tất cả những gì nàng phải làm bây giờ là sát trùng vết thương cho hắn, vệ sinh lại rồi mới bôi thuốc.
Tiếp theo, sẽ giúp hắn hạ nhiệt.
Không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng các biện pháp vật lý để hạ.
Chẳng mấy chốc, Lạc Thiết Tượng liền bưng tới một chậu nước nóng hầm hập, đặt bên mép giường.
Dương Nhược Tình liếc nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm thấy một chiếc khăn sạch sẽ.
Cắn răng một cái, nàng chỉ đành xé một mảnh quần áo trên người để làm khăn.
“Lạc đại bá, ngài giúp cháu đem quần hắn cởi ra một ít, cháu sẽ lau miệng vết thương cho hắn.”
Dương Nhược Tình xắn tay áo, đem chiếc khăn ngâm vào trong nước ấm.
Lạc Thiết Tượng chần chờ, trên mặt lộ ra một tia ngượng nghịu.
“Tình nha đầu, làm sao để rửa sạch, cháu nói cho ta làm là được?”
Ông không sợ mông cháu trai bị người khác nhìn thấy, dù sao cũng là nam hài tử, đừng nói bị người nhìn mông, dù có nhìn cả thân thể cũng không có việc gì!
Nhưng ông phải có trách nhiệm với con gái của dương tam đệ!
Nhà người ta chỉ có một nữ oa, để nàng nhìn thấy mông của nam hài tử, truyền ra ngoài thì nàng sao dám gặp người nữa?
Nghe Lạc Thiết Tượng nói, Dương Nhược Tình hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu.
“Đây là việc tinh tế, cháu sợ Lạc đại bá nếu làm không đúng cách ngược lại sẽ làm nhiễm trùng càng trầm trọng. Vẫn nên để chính cháu làm đi!”
Nàng vắt khô khăn, xoay người lại, “Hôm qua ở trên núi, cũng là cháu giúp hắn xoa dược, cứu người quan trọng hơn, các chuyện khác đều gác qua một bên đi!”
Lạc Thiết Tượng ngẩn ra, không nghĩ tới nữ oa này của nhà lão Dương, dù tuổi không lớn, lại đại nghĩa như vậy!
Khuê nữ tốt!
“Được, vậy vất vả cho Tình nha đầu cháu!”
“A……”
Dương Nhược Tình xấu hổ.
Nếu không phải bởi vì nàng, Đường Nha Tử cũng không cần phải chịu tội như vậy.
Nàng chăm sóc hắn là việc thiên kinh địa nghĩa!
“Cháu làm đây!” nàng nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu, cởi quần Lạc Phong Đường xuống một ít, lộ ra miệng vết thương.
Sợ nếu mình còn ở đây, Dương Nhược Tình sẽ xấu hổ, ông nói: “Ta đi nấu chút cháo cho Đường Nha Tử, đợi lát nữa hắn tỉnh thì có thể ăn.”
Nói xong, Lạc Thiết Tượng vội vàng ra khỏi phòng, đi vào nhà bếp làm việc.
Trong phòng, Dương Nhược Tình hết sức chăm chú, chuyên tâm rửa sạch miệng vết thương cho Lạc Phong Đường.
Cởi bỏ băng của ngày hôm qua, trước tiên nàng rửa sạch bằng khăn tay có ngâm nước nóng.
Tiếp theo, lại thấm rượu mạnh tiêu độc cho miệng vết thương.
Khoảnh khắc miệng vết thương dính phải rượu mạnh, da thịt thối rữa phát ra một tiếng 'zizzz' nhẹ.
Giống tiếng dầu nóng trong chảo khi bị nhỏ vào vài giọt nước……
Đến nỗi Lạc Phong Đường đang hôn mê đột nhiên căng thẳng, rồi khẽ rùng mình.
Trong miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt, các đường nét trên khuôn mặt nhăn lại với nhau.
“Đường Nha Tử, nhẫn nại một chút, sau đó sẽ tốt hơn…”
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng nói, thấm rượu mạnh vào khăn thật cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn.
Dù vậy, cơ thể hắn vẫn không khỏi run lên.
“Ta thổi cho ngươi, thổi sẽ không đau ……”
Cúi xuống, nàng nhẹ nhàng thổi, vừa thổi, vừa sát trùng cho hắn.
Dường như thực sự có ích, cơ thể hắn từ từ thả lỏng.
Chờ đến khi hoàn thành, tay nàng cũng đã tê rần, hai má cũng sưng lên.
Nàng lưu loát bôi lại thuốc, rồi lại xé một mảnh vải sạch băng bó miệng vết thương cho hắn.
Bước tiếp theo là hạ nhiệt.
Làm mát vật lý rất đơn giản, chỉ cần lột áo của hắn ta.
Nước nóng được đổi bằng rượu, nhúng vào một chiếc khăn tay và vắt ra.
Nhẹ nhàng lau lưng, nách và lòng bàn tay để lỗ chân lông mở tự nhiên.
Dương Nhược Tình bê chậu đứng dậy, ra khỏi nhà đi đến phòng bếp, định đổi một chậu nước nóng sạch.
……
Lạc Phong Đường đã có một giấc mơ rất dài.
Ở trong mộng, hắn lại về tới Sừng Trâu Phong.
Hắn cùng Tình Nhi đứng ở bên vách đá, gió núi phần phật thổi qua, , Tình Nhi trượt chân rơi khỏi vách đá ……
“Tình Nhi……”
Hắn kêu một tiếng, đột nhiên nhào tới, lại chỉ kéo được một mảnh ống tay áo của nàng.
Hắn nóng nảy, thả người nhảy xuống.
Đáy vực trắng xoá một mảnh, thân thể hắn đập nát những nhánh cây vươn ra từ vách đá.
‘Bùm! ’
Hắn rớt vào một hồ nước lạnh.
Nước lạnh như băng tràn vào từ tứ phía, từ mũi miệng, tứ chi xương cốt, buốt thấu xương, đau thấu tim gan!
Hắn ở trong nước quay cuồng, vùng vẫy, tìm thân ảnh Tình Nhi ……
Hình ảnh vừa chuyển, trước mắt hắn là biển lửa che trời lấp đất, trong thiên địa chỉ toàn một mảnh màu đỏ đậm.
Hắn cảm giác mỗi một tấc da thịt của mình, bị lửa đốt đến sắp vỡ ra, mỗi mảnh xương đều bị nướng thành đất khô cằn.
Giữa ánh lửa, hình bóng quen thuộc của nữ hài nhi càng lúc càng xa.
Đi vào phòng, ánh sáng đột nhiên tối hơn.
Một mùi lạ xộc vào mũi.
Ẩm ướt, mùi mốc, còn kèm theo mùi mồ hôi dày đặc
Sau khi mắt quen với ánh sáng, Dương Nhược Tình thấy căn phòng cũng trơ trụi.
Trừ một chiếc giường ngủ, bên cạnh chiếc giường có một chiếc tủ nhỏ sơn màu và một chiếc chậu gỗ đặt trên mặt đất trong góc phòng, ngoài ra, thật sự tìm không thấy các loại gia cụ hoặc đồ dùng sinh hoạt khác.
Trong phòng tối như vậy là do cửa sổ phía trước và phía sau đều bị chắn bởi một cái sàng.
Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu, không thông gió, thông khí, ánh mặt trời không chiếu vào được, ở lâu trong hoàn cảnh như vậy, dù thân mình bằng sắt cũng nhiễm bệnh!
“Đường Nha Tử, cháu tỉnh chưa? Tình nha đầu tới thăm cháu!”
Lạc Thiết Tượng cúi người gọi Lạc Phong Đường.
Người đang nằm trên giường không có động tĩnh, chỉ có tiếng hít thở không quy luật truyền đến.
Dương Nhược Tình lập tức đi tới bên mép giường.
Lạc Phong Đường đang nằm trên giường, nghiêng đầu ra bên ngoài.
Hắn nhắm chặt mắt, đôi mày kiếm nhăn chặt, giống như đang trải qua một giấc mộng phi thường thống khổ.
Khuôn mặt đỏ bừng, chung quanh miệng có chút khô nứt.
Dương Nhược Tình đặt tay lên trán hắn, nóng bừng bừng, ngay cả hơi thở cũng giống như lửa đốt.
Trái tim nàng như thắt lại.
“Lạc đại bá, Đường Nha Tử bị sốt, có thể là do miệng vết thương bị nhiễm trùng, có người đã dạy cháu làm sao xử lý miệng vết thương bị nhiễm trùng. Để cháu giúp hắn xử lý, bá phụ giúp cháu một chút được không?”
Không có thời gian trì hoãn, Dương Nhược Tình quay đầu nói với Lạc Thiết Tượng bên cạnh.
Lạc Thiết Tượng ngạc nhiên nhìn Dương Nhược Tình.
Nha đầu này sau khi hết bệnh điên có làm một số việc, ông cũng nghe nói.
Nàng mang theo cháu trai làm đậu hủ bán kiếm tiền, ông cũng biết.
Nha đầu này là người có bản lĩnh, đáng tín nhiệm.
Lạc Thiết Tượng dứt khoát gật đầu: “Được, Tình nha đầu cháu có thể làm bất cứ điều gì cháu muốn!”
“Được!”
Dương Nhược Tình nói, sự tín nhiệm vô điều kiện này làm hảo cảm trong lòng nàng đối với các nam nhân Lão Lạc gia càng sâu thêm một tầng.
“Lạc đại bá ngài trước tiên hãy tìm cho cháu một chén rượu, càng mạnh càng tốt. Sau đó đi đun một nồi nước ấm!”
“Trong nhà có sẵn rượu, để ta đi lấy!”
Một lát sau, Lạc Thiết Tượng mang rượu lại đây, sau đó lại đi nhà bếp đun nước ấm.
Trong phòng, Dương Nhược Tình nghiêng người ngồi xuống mép giường.
Lạc Phong Đường sốt cao kéo dài vì vết thương bị nhiễm trùng.
Tất cả những gì nàng phải làm bây giờ là sát trùng vết thương cho hắn, vệ sinh lại rồi mới bôi thuốc.
Tiếp theo, sẽ giúp hắn hạ nhiệt.
Không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng các biện pháp vật lý để hạ.
Chẳng mấy chốc, Lạc Thiết Tượng liền bưng tới một chậu nước nóng hầm hập, đặt bên mép giường.
Dương Nhược Tình liếc nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm thấy một chiếc khăn sạch sẽ.
Cắn răng một cái, nàng chỉ đành xé một mảnh quần áo trên người để làm khăn.
“Lạc đại bá, ngài giúp cháu đem quần hắn cởi ra một ít, cháu sẽ lau miệng vết thương cho hắn.”
Dương Nhược Tình xắn tay áo, đem chiếc khăn ngâm vào trong nước ấm.
Lạc Thiết Tượng chần chờ, trên mặt lộ ra một tia ngượng nghịu.
“Tình nha đầu, làm sao để rửa sạch, cháu nói cho ta làm là được?”
Ông không sợ mông cháu trai bị người khác nhìn thấy, dù sao cũng là nam hài tử, đừng nói bị người nhìn mông, dù có nhìn cả thân thể cũng không có việc gì!
Nhưng ông phải có trách nhiệm với con gái của dương tam đệ!
Nhà người ta chỉ có một nữ oa, để nàng nhìn thấy mông của nam hài tử, truyền ra ngoài thì nàng sao dám gặp người nữa?
Nghe Lạc Thiết Tượng nói, Dương Nhược Tình hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu.
“Đây là việc tinh tế, cháu sợ Lạc đại bá nếu làm không đúng cách ngược lại sẽ làm nhiễm trùng càng trầm trọng. Vẫn nên để chính cháu làm đi!”
Nàng vắt khô khăn, xoay người lại, “Hôm qua ở trên núi, cũng là cháu giúp hắn xoa dược, cứu người quan trọng hơn, các chuyện khác đều gác qua một bên đi!”
Lạc Thiết Tượng ngẩn ra, không nghĩ tới nữ oa này của nhà lão Dương, dù tuổi không lớn, lại đại nghĩa như vậy!
Khuê nữ tốt!
“Được, vậy vất vả cho Tình nha đầu cháu!”
“A……”
Dương Nhược Tình xấu hổ.
Nếu không phải bởi vì nàng, Đường Nha Tử cũng không cần phải chịu tội như vậy.
Nàng chăm sóc hắn là việc thiên kinh địa nghĩa!
“Cháu làm đây!” nàng nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu, cởi quần Lạc Phong Đường xuống một ít, lộ ra miệng vết thương.
Sợ nếu mình còn ở đây, Dương Nhược Tình sẽ xấu hổ, ông nói: “Ta đi nấu chút cháo cho Đường Nha Tử, đợi lát nữa hắn tỉnh thì có thể ăn.”
Nói xong, Lạc Thiết Tượng vội vàng ra khỏi phòng, đi vào nhà bếp làm việc.
Trong phòng, Dương Nhược Tình hết sức chăm chú, chuyên tâm rửa sạch miệng vết thương cho Lạc Phong Đường.
Cởi bỏ băng của ngày hôm qua, trước tiên nàng rửa sạch bằng khăn tay có ngâm nước nóng.
Tiếp theo, lại thấm rượu mạnh tiêu độc cho miệng vết thương.
Khoảnh khắc miệng vết thương dính phải rượu mạnh, da thịt thối rữa phát ra một tiếng 'zizzz' nhẹ.
Giống tiếng dầu nóng trong chảo khi bị nhỏ vào vài giọt nước……
Đến nỗi Lạc Phong Đường đang hôn mê đột nhiên căng thẳng, rồi khẽ rùng mình.
Trong miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt, các đường nét trên khuôn mặt nhăn lại với nhau.
“Đường Nha Tử, nhẫn nại một chút, sau đó sẽ tốt hơn…”
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng nói, thấm rượu mạnh vào khăn thật cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn.
Dù vậy, cơ thể hắn vẫn không khỏi run lên.
“Ta thổi cho ngươi, thổi sẽ không đau ……”
Cúi xuống, nàng nhẹ nhàng thổi, vừa thổi, vừa sát trùng cho hắn.
Dường như thực sự có ích, cơ thể hắn từ từ thả lỏng.
Chờ đến khi hoàn thành, tay nàng cũng đã tê rần, hai má cũng sưng lên.
Nàng lưu loát bôi lại thuốc, rồi lại xé một mảnh vải sạch băng bó miệng vết thương cho hắn.
Bước tiếp theo là hạ nhiệt.
Làm mát vật lý rất đơn giản, chỉ cần lột áo của hắn ta.
Nước nóng được đổi bằng rượu, nhúng vào một chiếc khăn tay và vắt ra.
Nhẹ nhàng lau lưng, nách và lòng bàn tay để lỗ chân lông mở tự nhiên.
Dương Nhược Tình bê chậu đứng dậy, ra khỏi nhà đi đến phòng bếp, định đổi một chậu nước nóng sạch.
……
Lạc Phong Đường đã có một giấc mơ rất dài.
Ở trong mộng, hắn lại về tới Sừng Trâu Phong.
Hắn cùng Tình Nhi đứng ở bên vách đá, gió núi phần phật thổi qua, , Tình Nhi trượt chân rơi khỏi vách đá ……
“Tình Nhi……”
Hắn kêu một tiếng, đột nhiên nhào tới, lại chỉ kéo được một mảnh ống tay áo của nàng.
Hắn nóng nảy, thả người nhảy xuống.
Đáy vực trắng xoá một mảnh, thân thể hắn đập nát những nhánh cây vươn ra từ vách đá.
‘Bùm! ’
Hắn rớt vào một hồ nước lạnh.
Nước lạnh như băng tràn vào từ tứ phía, từ mũi miệng, tứ chi xương cốt, buốt thấu xương, đau thấu tim gan!
Hắn ở trong nước quay cuồng, vùng vẫy, tìm thân ảnh Tình Nhi ……
Hình ảnh vừa chuyển, trước mắt hắn là biển lửa che trời lấp đất, trong thiên địa chỉ toàn một mảnh màu đỏ đậm.
Hắn cảm giác mỗi một tấc da thịt của mình, bị lửa đốt đến sắp vỡ ra, mỗi mảnh xương đều bị nướng thành đất khô cằn.
Giữa ánh lửa, hình bóng quen thuộc của nữ hài nhi càng lúc càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.