Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 305: Chưa Bao Giờ Gặp Qua Lệ Khí ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
22/04/2022
“Tiếp theo nên xử trí hắn như thế nào?” Dương Nhược Tình lại hỏi.
Chiếu theo thói quen của nàng thì nhất định sẽ làm thịt Lý Đại Đao.
Nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại hậu hoạn.
Nhưng,
Nàng lại không muốn để Lạc Phong Đường nhìn thấy một mặt khác của mình.
Hắn là người hàm hậu, bổn phận, thiện lương.
Nàng sợ dọa đến hắn.
Nghe hỏi như vậy, Lạc Phong Đường im lặng.
Sau đó vung nắm tay lên, một quyền nện xuống. Lý Đại Đao trợn mắt, ngất đi.
“Tình Nhi ngươi ở đây chờ ta!”
Hắn nói một tiếng, cúi người khiêng Lý Đại Đao lên bước nhanh đi vào sâu trong rừng rậm.
Dương Nhược Tình giật mình tại chỗ, nhìn thân ảnh Lạc Phong Đường biến mất.
Tiểu tử này, hắn định làm gì?
Rất nhanh, Lạc Phong Đường đã một mình chạy trở về.
Hắn bên con hươu mai hoa trên mặt đất lên, một cái tay khác giữ chặt tay Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, chúng ta đi.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, mặc cho hắn dắt nàng đi trở về.
Ngón tay hắn vẫn luôn dùng sức, giống như chiếc kìm sắt đem tay nàng chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay hắn.
Giống như sợ lỏng ra một chút, nàng liền sẽ bay mất.
Tay nàng bị hắn siết chặt có chút đau.
Hơi hơi hé miệng định nhắc nhở hắn thả lỏng một chút, lại thoáng nhìn thấy sườn mặt căng chặt của hắn.
Âm trầm, lãnh ngạnh, giống như một tầng băng sương.
“Đường Nha Tử, ngươi đem Lý Đại Đao đi đâu vậy?”
Nàng không nhịn được vẫn hỏi lại.
Bước chân Lạc Phong Đường khựng lại, hắn nhấp nhấp miệng, trong mắt hiện lên một tia u ám
Dương Nhược Tình vòng đến trước người hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ngươi nói thật với ta, ngươi rốt cuộc đã đem Lý Đại Đao đi đâu?” Nàng lại hỏi một lần nữa.
Ánh mắt Lạc Phong Đường chuyển qua trên mặt nàng.
“Tình Nhi, ta nói ngươi đừng sợ.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta, ta muốn giết hắn!” Lạc Phong Đường trầm giọng nói.
Đáy mắt xẹt qua một tia lệ khí mà nàng chưa gặp qua bao giờ.
Nàng thất kinh một chút.
Lạc Phong Đường mà nàng nhận thức là một thiếu niên thợ săn hàm hậu, giản dị, là người rộng rãi, thiện lương.
Ít nói, nhưng đối nhân xử thế đều hòa hòa khí khí.
Âm thanh Lạc Phong Đường, lại lần nữa truyền vào trong tai nàng.
“Tình Nhi, vừa rồi trong chớp mắt, ta thật sự luống cuống.”
Hắn nói tiếp: “Mũi tên có độc, mặc dù chỉ trầy xước da của ngươi, ngươi cũng sẽ chết!”
“Ta tưởng tượng đến việc ngươi thiếu chút nữa bị Lý Đại Đao hại chết, ta liền hận không thể đem hắn băm thành vạn đoạn!”
Nói đến đây, hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, cơ bắp trên mặt hung hăng run rẩy.
Đáy mắt đen tối cùng lệ khí kia, giống như một cơn gió lốc màu đen.
“Nếu như thế, vậy ngươi vì sao không giết hắn?” Dương Nhược Tình truy vấn.
Lạc Phong Đường híp híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng rối rắm.
“Ta, ta muốn giết, rồi lại không hạ thủ được!” Hắn lẩm bẩm nói.
Từ tận đáy lòng hắn, chung quy vẫn còn giữ lại điểm thiện lương mấu chốt.
Dương Nhược Tình thầm nghĩ.
Nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mở ra bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Đem lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng xoa dịu những ngón tay căng thẳng của hắn.
“Nếu không hạ thủ được, vậy ngươi đem Lý Đại Đao đưa đi đâu vậy? Ngươi nói cho ta biết!” Nàng ôn nhu dỗ dành hỏi.
Sự cọ xát ấm áp từ lòng bàn tay dần xoa dịu trái tim đang nông bóng, bất an của hắn.
“Ta ném hắn vào một cái hổ.”
“Ta không hạ thủ được giết hắn, nhưng ta cũng tuyệt đối không thể để hắn sống mà lại làm hại đến Tình Nhi ngươi.”
“Để cho hổ tới kết thúc tánh mạng của hắn đi!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Được, chuyện này qua đi, chúng ta đều tốt, không cần phải tiếp tục suy nghĩ. Sau khi trở về, cũng không cần đề cập đến việc này với người trong nhà.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, mỉm cười nói.
Lạc Phong Đường cũng gật gật đầu: “Đi, chúng ta trở về.”
“Được!”
Hắn một tay khiêng con hươu mai hoa, một tay kia nắm tay nàng.
Hai người bước thấp bước cao đi đến gần chỗ tảng đá lớn mà trước đó đã ngồi canh hươu.
Dương Nhược Tình đã quên mất mặt trời trên đỉnh đầu, đánh giá vừa mới đến trưa.
“Đường Nha Tử, chúng ta thật sự trở về sao?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nghe nàng hỏi như vậy liền kinh ngạc.
Hắn cho rằng việc vừa xảy ra khiến Tình Nhi chấn kinh không ít, muốn về nhà sớm hơn.
Nhưng giọng nói này……
“Tình Nhi, ngươi có muốn làm gì khác không?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình liếc nhìn dãy núi phủ bạc sau lưng.
“Bây giờ vẫn còn sớm, ta muốn đi dạo trong núi.”
Nàng nói.
“Nếu vận khí không kém, có thể lại săn được một con hươu xạ, chúng ta liền phát tài!”
Tám lượng bạc một lạng xạ hương, nếu có thể kiếm được ba, bốn lạng xạ hương thì hai mươi, ba mươi lạng bạc liền đến tay!
Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Lạc Phong Đường cũng động tâm.
Hắn giơ tay chỉ về một đỉnh núi phía tây.
“Tình Nhi nhìn thấy đỉnh núi bên kia không? Nơi đó có rất nhiều cây long não.”
“Ta lần trước nhìn thấy hươu xạ lui tới bên đó, chúng ta qua bên kia săn đi!”
“Được rồi, đi thôi!”
……
Hai người một đường đi về hướng tây, trèo đèo lội suối rồi lại lội suối trèo đèo.
“Không được không được, tìm một chỗ để nghỉ ngơi chút đi!”
Dương Nhược Tình thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ.
Đặt mông ngồi lên trên mặt đất, sau đó liền không nghĩ đứng lên.
Lạc Phong Đường đứng ở một bên nhìn nàng cười.
“Nếu mệt quá, hay là chúng ta trở về đi?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình xua xua tay: “Không được, không thể bỏ dở nửa chừng. Để ta nghỉ ngơi một chút cho hồi sức sau đó chúng ta lại đi tiếp!”
Lạc Phong Đường dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
“Ngươi trèo lên lưng ta đi, ta cõng ngươi đi.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình vỗ nhẹ lưng hắn: “Ngươi dám xem thường ta sao? Tỷ tỷ ta kiều khí như vậy sao?”
Lạc Phong Đường cười tủm tỉm nhìn nàng.
Nàng nắm tay lại, làm bộ múa may một chút.
Vẻ mặt đắc ý nói: “vừa rồi tỷ tỷ chỉ một chiêu đã đánh cho tên Lý Đại Đao kia nằm sấp xuống!”
Nhắc tới việc này, tươi cười trên mặt Lạc Phong Đường thu lại vài phần.
“Tình Nhi, nhìn động tác ra chiêu của ngươi, rất có bài bản hẳn hoi, giống như là người biết công phu. Ngươi biết công phu sao?”
Hắn vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Lần đầu tiên thấy nàng ra tay, là ở bờ sông nơi cửa thôn.
Lúc ấy nàng bị huynh đệ Trần Cẩu Đản, Trần Hổ, Trần Hùng vây quanh.
Lúc đó hắn đã có chút kinh ngạc.
Hôm nay, nàng lại càng làm cho hắn chấn động.
Ánh mắt dương nhược tình lóe lên, thầm mắng chính mình đắc ý quá đà.
“Ta nào biết chiêu thức công phu gì? Ngươi xem kịch nhiều quá đúng không?”
Dương Nhược Tình cười, tức giận liếc hắn một cái.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn mù sương, nàng lại nói: “Ta khi đó lâm nguy, thân thể phản ứng theo bản năng.”
“Không muốn chết, liền bùng nổ! Rống rống, hùng khởi!”
Lạc Phong Đường: “……”
“Đừng nghỉ tại đây, phía trước có một sơn cốc, trong cốc có dòng suối nhỏ, chúng ta đi đến đó nghỉ tạm đi.”
Lạc Phong Đường đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Dương Nhược Tình lên.
Rất nhanh cả hai đã tới trong sơn cốc.
So sánh với gió to bên ngoài, trong sơn cốc có vẻ ấm áp hơn một ít.
Một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Dương Nhược Tình kinh ngạc: “Tuyết lớn như vậy, dòng suối nhỏ này sao lại không bị đóng băng chứ?”
Lạc Phong Đường nói: “Nghe nói dòng suối nhỏ này là từ trong sơn động phụ cận chảy ra, phía dưới sơn động kia có một cái sông ngầm.”
“Nước của sông ngầm hàng năm đều ấm.”
“Wow!”
Dương Nhược Tình vui sướng chạy vội tới bên dòng suối nhỏ, cởi bao tay, vốc nước lên súc miệng.
Nước thật là ấm.
Chiếu theo thói quen của nàng thì nhất định sẽ làm thịt Lý Đại Đao.
Nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại hậu hoạn.
Nhưng,
Nàng lại không muốn để Lạc Phong Đường nhìn thấy một mặt khác của mình.
Hắn là người hàm hậu, bổn phận, thiện lương.
Nàng sợ dọa đến hắn.
Nghe hỏi như vậy, Lạc Phong Đường im lặng.
Sau đó vung nắm tay lên, một quyền nện xuống. Lý Đại Đao trợn mắt, ngất đi.
“Tình Nhi ngươi ở đây chờ ta!”
Hắn nói một tiếng, cúi người khiêng Lý Đại Đao lên bước nhanh đi vào sâu trong rừng rậm.
Dương Nhược Tình giật mình tại chỗ, nhìn thân ảnh Lạc Phong Đường biến mất.
Tiểu tử này, hắn định làm gì?
Rất nhanh, Lạc Phong Đường đã một mình chạy trở về.
Hắn bên con hươu mai hoa trên mặt đất lên, một cái tay khác giữ chặt tay Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, chúng ta đi.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, mặc cho hắn dắt nàng đi trở về.
Ngón tay hắn vẫn luôn dùng sức, giống như chiếc kìm sắt đem tay nàng chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay hắn.
Giống như sợ lỏng ra một chút, nàng liền sẽ bay mất.
Tay nàng bị hắn siết chặt có chút đau.
Hơi hơi hé miệng định nhắc nhở hắn thả lỏng một chút, lại thoáng nhìn thấy sườn mặt căng chặt của hắn.
Âm trầm, lãnh ngạnh, giống như một tầng băng sương.
“Đường Nha Tử, ngươi đem Lý Đại Đao đi đâu vậy?”
Nàng không nhịn được vẫn hỏi lại.
Bước chân Lạc Phong Đường khựng lại, hắn nhấp nhấp miệng, trong mắt hiện lên một tia u ám
Dương Nhược Tình vòng đến trước người hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ngươi nói thật với ta, ngươi rốt cuộc đã đem Lý Đại Đao đi đâu?” Nàng lại hỏi một lần nữa.
Ánh mắt Lạc Phong Đường chuyển qua trên mặt nàng.
“Tình Nhi, ta nói ngươi đừng sợ.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta, ta muốn giết hắn!” Lạc Phong Đường trầm giọng nói.
Đáy mắt xẹt qua một tia lệ khí mà nàng chưa gặp qua bao giờ.
Nàng thất kinh một chút.
Lạc Phong Đường mà nàng nhận thức là một thiếu niên thợ săn hàm hậu, giản dị, là người rộng rãi, thiện lương.
Ít nói, nhưng đối nhân xử thế đều hòa hòa khí khí.
Âm thanh Lạc Phong Đường, lại lần nữa truyền vào trong tai nàng.
“Tình Nhi, vừa rồi trong chớp mắt, ta thật sự luống cuống.”
Hắn nói tiếp: “Mũi tên có độc, mặc dù chỉ trầy xước da của ngươi, ngươi cũng sẽ chết!”
“Ta tưởng tượng đến việc ngươi thiếu chút nữa bị Lý Đại Đao hại chết, ta liền hận không thể đem hắn băm thành vạn đoạn!”
Nói đến đây, hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, cơ bắp trên mặt hung hăng run rẩy.
Đáy mắt đen tối cùng lệ khí kia, giống như một cơn gió lốc màu đen.
“Nếu như thế, vậy ngươi vì sao không giết hắn?” Dương Nhược Tình truy vấn.
Lạc Phong Đường híp híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng rối rắm.
“Ta, ta muốn giết, rồi lại không hạ thủ được!” Hắn lẩm bẩm nói.
Từ tận đáy lòng hắn, chung quy vẫn còn giữ lại điểm thiện lương mấu chốt.
Dương Nhược Tình thầm nghĩ.
Nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mở ra bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Đem lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng xoa dịu những ngón tay căng thẳng của hắn.
“Nếu không hạ thủ được, vậy ngươi đem Lý Đại Đao đưa đi đâu vậy? Ngươi nói cho ta biết!” Nàng ôn nhu dỗ dành hỏi.
Sự cọ xát ấm áp từ lòng bàn tay dần xoa dịu trái tim đang nông bóng, bất an của hắn.
“Ta ném hắn vào một cái hổ.”
“Ta không hạ thủ được giết hắn, nhưng ta cũng tuyệt đối không thể để hắn sống mà lại làm hại đến Tình Nhi ngươi.”
“Để cho hổ tới kết thúc tánh mạng của hắn đi!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Được, chuyện này qua đi, chúng ta đều tốt, không cần phải tiếp tục suy nghĩ. Sau khi trở về, cũng không cần đề cập đến việc này với người trong nhà.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, mỉm cười nói.
Lạc Phong Đường cũng gật gật đầu: “Đi, chúng ta trở về.”
“Được!”
Hắn một tay khiêng con hươu mai hoa, một tay kia nắm tay nàng.
Hai người bước thấp bước cao đi đến gần chỗ tảng đá lớn mà trước đó đã ngồi canh hươu.
Dương Nhược Tình đã quên mất mặt trời trên đỉnh đầu, đánh giá vừa mới đến trưa.
“Đường Nha Tử, chúng ta thật sự trở về sao?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nghe nàng hỏi như vậy liền kinh ngạc.
Hắn cho rằng việc vừa xảy ra khiến Tình Nhi chấn kinh không ít, muốn về nhà sớm hơn.
Nhưng giọng nói này……
“Tình Nhi, ngươi có muốn làm gì khác không?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình liếc nhìn dãy núi phủ bạc sau lưng.
“Bây giờ vẫn còn sớm, ta muốn đi dạo trong núi.”
Nàng nói.
“Nếu vận khí không kém, có thể lại săn được một con hươu xạ, chúng ta liền phát tài!”
Tám lượng bạc một lạng xạ hương, nếu có thể kiếm được ba, bốn lạng xạ hương thì hai mươi, ba mươi lạng bạc liền đến tay!
Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Lạc Phong Đường cũng động tâm.
Hắn giơ tay chỉ về một đỉnh núi phía tây.
“Tình Nhi nhìn thấy đỉnh núi bên kia không? Nơi đó có rất nhiều cây long não.”
“Ta lần trước nhìn thấy hươu xạ lui tới bên đó, chúng ta qua bên kia săn đi!”
“Được rồi, đi thôi!”
……
Hai người một đường đi về hướng tây, trèo đèo lội suối rồi lại lội suối trèo đèo.
“Không được không được, tìm một chỗ để nghỉ ngơi chút đi!”
Dương Nhược Tình thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ.
Đặt mông ngồi lên trên mặt đất, sau đó liền không nghĩ đứng lên.
Lạc Phong Đường đứng ở một bên nhìn nàng cười.
“Nếu mệt quá, hay là chúng ta trở về đi?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình xua xua tay: “Không được, không thể bỏ dở nửa chừng. Để ta nghỉ ngơi một chút cho hồi sức sau đó chúng ta lại đi tiếp!”
Lạc Phong Đường dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
“Ngươi trèo lên lưng ta đi, ta cõng ngươi đi.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình vỗ nhẹ lưng hắn: “Ngươi dám xem thường ta sao? Tỷ tỷ ta kiều khí như vậy sao?”
Lạc Phong Đường cười tủm tỉm nhìn nàng.
Nàng nắm tay lại, làm bộ múa may một chút.
Vẻ mặt đắc ý nói: “vừa rồi tỷ tỷ chỉ một chiêu đã đánh cho tên Lý Đại Đao kia nằm sấp xuống!”
Nhắc tới việc này, tươi cười trên mặt Lạc Phong Đường thu lại vài phần.
“Tình Nhi, nhìn động tác ra chiêu của ngươi, rất có bài bản hẳn hoi, giống như là người biết công phu. Ngươi biết công phu sao?”
Hắn vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Lần đầu tiên thấy nàng ra tay, là ở bờ sông nơi cửa thôn.
Lúc ấy nàng bị huynh đệ Trần Cẩu Đản, Trần Hổ, Trần Hùng vây quanh.
Lúc đó hắn đã có chút kinh ngạc.
Hôm nay, nàng lại càng làm cho hắn chấn động.
Ánh mắt dương nhược tình lóe lên, thầm mắng chính mình đắc ý quá đà.
“Ta nào biết chiêu thức công phu gì? Ngươi xem kịch nhiều quá đúng không?”
Dương Nhược Tình cười, tức giận liếc hắn một cái.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn mù sương, nàng lại nói: “Ta khi đó lâm nguy, thân thể phản ứng theo bản năng.”
“Không muốn chết, liền bùng nổ! Rống rống, hùng khởi!”
Lạc Phong Đường: “……”
“Đừng nghỉ tại đây, phía trước có một sơn cốc, trong cốc có dòng suối nhỏ, chúng ta đi đến đó nghỉ tạm đi.”
Lạc Phong Đường đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Dương Nhược Tình lên.
Rất nhanh cả hai đã tới trong sơn cốc.
So sánh với gió to bên ngoài, trong sơn cốc có vẻ ấm áp hơn một ít.
Một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Dương Nhược Tình kinh ngạc: “Tuyết lớn như vậy, dòng suối nhỏ này sao lại không bị đóng băng chứ?”
Lạc Phong Đường nói: “Nghe nói dòng suối nhỏ này là từ trong sơn động phụ cận chảy ra, phía dưới sơn động kia có một cái sông ngầm.”
“Nước của sông ngầm hàng năm đều ấm.”
“Wow!”
Dương Nhược Tình vui sướng chạy vội tới bên dòng suối nhỏ, cởi bao tay, vốc nước lên súc miệng.
Nước thật là ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.