Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 31: Chương 31 Khinh Thường Nhìn Lại ( Canh Hai )
Đỉnh Mưa Nhỏ
25/01/2022
Dương Nhược Tình nhìn bát cơm cao có ngọn trước mắt, có khoai lang đỏ, còn có rau xào xanh mượt, cùng một miếng trứng gà vàng óng, nước miếng thiếu chút nữa liền chảy ra.
Nàng gọi Tôn thị lại, lấy bát cơm của Dương Hoa Trung, lại cầm đôi đũa của mình tới.
Tôn thị hơi hơi sửng sốt, cho rằng Dương Nhược Tình thèm hai miếng trứng gà trong bát Dương Hoa Trung, đang chuẩn bị gắp cho nàng, lại thấy Dương Nhược Tình gắp toàn bộ trứng gà trong bát mình, bỏ vào bát của Dương Hoa Trung.
“Tình Nhi, con……”
“Nương, con không thích ăn trứng gà, không thích mùi tanh của nó!” Dương Nhược Tình trợn mắt nói dối, lại đem cơm trong chén của mình, gạt một nửa sang bát của Dương Hoa Trung.
“Tình Nhi, đừng dọa nương, con trước kia đều rất thích ăn! Mau, con lấy về đi, cha con có hai miếng trứng là đủ rồi!” Tôn thị nói, con gái mình có thể ăn được bao nhiêu, bà biết rõ.
Đừng nói một chén lớn này, dù cho hai chén nàng cũng có thể ăn hết.
“Nương, ngài liền mặc kệ con, từ giờ trở đi, con muốn ăn ít, lại vận động nhiều, để gầy bớt đi. Nương cho con ăn nhiều, con liền giận ngài!” Dương Nhược Tình cười nói.
Tôn thị bất đắc dĩ cười, tâm tư đứa nhỏ này, nàng có thể nào không rõ ràng đâu?
“Đứa nhỏ này, không biện pháp nói được con, mẹ đưa cho cha con vậy!”
“Vâng, đi thôi ạ, đừng nói gì nữa.”
“Thật là!”
……
Cuối ngày, ba người Trường Canh, Đại Ngưu cùng Dương Hoa Châu giúp gia đình Dương Nhược Tình ở hậu viện xây lên một cái cổng tò vò bằng đất đỏ, vừa đủ một người đi qua.
Dương Nhược Tình từ cửa hông đi ra ngoài nhìn, trước cửa là con hẻm nhỏ vừa đủ hai người tránh nhau, đối diện là tường của Trần gia cạnh nhà.
Dọc theo ngõ nhỏ đi lên phía trước một đoạn đường, liền thấy đầu ngõ. Đầu ngõ là con đường chính, có một phiến đá xanh nhô ra. Đây là con đường chính của thôn Trường Bình. Cửa lớn của Dương gia chính là mở ra con đường lớn này.
“Nương của Tình Nhi, bếp mới áng chừng phải ba ngày nữa mới có thể dùng được. Trước mắt, ta giúp các ngươi đắp tạm một cái bếp ở chuồng bò đối diện bên kia. Các ngươi liền chịu khó mấy ngày dùng tạm chiếc bếp này để nhóm lửa nấu.” Trường Canh lại đây nói với Tôn thị.
“Được rồi, lại khiến mọi người vất vả!”
“Không có gì, chỉ là thuận tay thôi!”
Ăn xong cơm, tuy rằng chỉ no có sáu phần, nhưng Dương Nhược Tình cảm giác thực thỏa mãn.
Thân thể này, từ giờ trở đi nàng phải cải tạo lại mới được. Đầu tiên là giảm bớt lượng cơm xuống, giúp dạ dày co lại. Sau đó sẽ tích cực tham gia lao động, chuyển hóa mỡ thành năng lượng, kiên trì tập luyện, thân hình mập mạp này khẳng định sẽ chậm rãi biến mất.
Sinh vật sống nhờ vận động. Vận động giúp gia tăng tuần hoàn máu, cũng sẽ làm thân thể thêm khỏe mạnh, khí sắc càng thêm hồng nhuận có ánh sáng, chứ không phải như hiện tại một thân mập mạp, thù lù, yếu ớt!
Cuối ngày, trời cũng tạnh mưa, chân trời phía tây xuất hiện một mảnh cầu vồng nhàn nhạt.
Dương Nhược Tình tính toán ra ngoài đi một chút, đã đến thế giới này mấy ngày, nàng chỉ toàn quanh quẩn trong hậu viện của Dương gia.
Nàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, Tôn thị đang ở đó giúp Dương Hoa Trung uống thuốc. Nhìn thấy Dương Nhược Tình trong tay cầm chiếc giỏ tre, hai vợ chồng Tôn thị lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Tình Nhi, con định làm gì vậy?” Tôn thị hỏi.
“Cha, mẹ, bên ngoài hết mưa rồi, con muốn ra ngoài đồng, đi quanh hai bờ ruộng, xem hái chút rau dại.” Dương Nhược Tình nói.
Vừa mới thu hoạch xong vụ thu, lại qua một trận mưa, hai bên bờ ruộng, còn có rừng cây trên sườn núi sau thôn, không chừng đã mọc đầy rau dại. Nếu hái được chút rau dại trở về, đối với một nhà nhiều miệng ăn như nhà nàng là thực sự tốt!
“Tình Nhi, con từ trước đến nay đã làm việc này bao giờ đâu, con có thể nhận biết rau dại sao? Con cứ để rổ xuống đây, chờ cha con uống xong chén thuốc này, nương sẽ đi hái. Con ở trong nhà chơi đi.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung tỏ vẻ tán đồng, một hơi đem chén thuốc uống cạn, Tôn thị lấy khăn giúp Dương Hoa Trung lau miệng, đỡ ông nằm trở về.
Làm xong, bà đứng lên khỏi ghế, đi tới chỗ Dương Nhược Tình “Đưa rổ cho mẹ.”
Dương Nhược Tình lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu nói: “Nương, con nhận biết được, ngài cứ yên tâm, lưu trong nhà chăm sóc cha, con đi một lát liền trở về.”
“Cha con uống xong thuốc cũng muốn ngủ một lúc. Vậy để nương đi cùng con đi.” Tôn thị đi ra cửa phòng, cùng Dương Nhược Tình thương nghị.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nhón chân kề sát tai Tôn thị, thấp giọng thì thầm vài câu.
Tôn thị thần sắc thoáng thay đổi, sau đó lộ ra một tia biểu tình quái dị, đè thấp thanh âm: “Tình Nhi, này…… Không có khả năng đi? Đám người bên bà nội con, sao sẽ muốn lấy đồ vật của nhà chúng ta ……”
“Nương, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có được !” Dương Nhược Tình lui trở về, cũng dùng âm thanh chỉ có chính mình cùng Tôn thị nghe được nói: “Toàn bộ gia sản của chúng ta, chỉ có con gà mái già là đáng giá nhất, dùng để đẻ trứng cho cha cùng hai đệ đệ bổ thân thể. Còn có sang năm đầu xuân ấp gà con, cũng đều trông cậy vào nó, nương vẫn nên trông chừng!”
Tôn thị lộ ra một tia do dự, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, “Được, nương nghe con, nương sẽ nhớ trong lòng. Con đi bên ngoài cũng chớ có đi xa, chỉ nên đi hai đầu bờ ruộng gần đây, trước khi trời tối nhớ rõ phải về nhà, đừng để nương và cha con sốt ruột!”
“Vâng, con nhớ rồi!”
Vác chiếc giỏ tre, Dương Nhược Tình rời nhà từ cửa hông.
Sau một trận mưa, không khí trong thôn phá lệ tươi mát, trong không khí không chỉ tràn ngập hương cỏ cây, mà còn thoang thoảng mùi phân chó, phân mèo.
Dương Nhược Tình đưa mắt nhìn lại, những tòa nhà nông gia thấp bé nối thành một mảnh, đều là một màu gạch đất đỏ xây lên thành tường. Dương Nhược Tình đi dọc theo con đường trước cửa Dương gia đến chỗ phiến đá xanh liền theo đại lộ đi đến hướng cửa thôn, ven đường gặp không ít người trong thôn.
Những gương mặt đó, ở trong ký ức của nàng đều có một ít ấn tượng mơ hồ, nhưng không nhớ nổi tên gọi, cũng không phân biệt được ai với ai.
Vậy nhưng, những người đó nhìn thấy Dương Nhược Tình vác cái rổ đi hướng cửa thôn, một đám liền phản ứng, giống như thấy mặt trời mọc đằng tây ra vậy, có mấy người cười quái dị lớn tiếng trêu đùa Dương Nhược Tình: “Ui da, Mập Mạp, ngươi vác cái rổ không ra đây là muốn đi đâu vậy? Lại đi hái quả dại tặng cho tiểu tướng công của ngươi đúng không?”
“Mập Mạp, ngươi vì Mộc gia tiểu tử mà suýt mất mạng, mẹ chồng tương lai Lưu quả phụ có cầm trứng gà đi thăm không?”
Hai người kia trêu đùa, chọc những người đang vây xung quanh cười vang một trận.
Dương Nhược Tình ghé mắt nhìn những thôn dân này một cái.
Ở nông thôn cổ đại, vật tư cùng các trò giải trí tinh thần đều thiếu thốn nghiêm trọng. Do đó chuyện này được các thôn dân nhàn rỗi, nhàm chán coi như phương thức giải trí lớn nhất.
Nếu là Dương Nhược Tình trước kia, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ dọa đến xoay quanh.
Nhưng Dương Nhược Tình hiện tại, chỉ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, liền đạm mạc thu hồi tầm mắt, tiếp tục lên đường.
Nàng gọi Tôn thị lại, lấy bát cơm của Dương Hoa Trung, lại cầm đôi đũa của mình tới.
Tôn thị hơi hơi sửng sốt, cho rằng Dương Nhược Tình thèm hai miếng trứng gà trong bát Dương Hoa Trung, đang chuẩn bị gắp cho nàng, lại thấy Dương Nhược Tình gắp toàn bộ trứng gà trong bát mình, bỏ vào bát của Dương Hoa Trung.
“Tình Nhi, con……”
“Nương, con không thích ăn trứng gà, không thích mùi tanh của nó!” Dương Nhược Tình trợn mắt nói dối, lại đem cơm trong chén của mình, gạt một nửa sang bát của Dương Hoa Trung.
“Tình Nhi, đừng dọa nương, con trước kia đều rất thích ăn! Mau, con lấy về đi, cha con có hai miếng trứng là đủ rồi!” Tôn thị nói, con gái mình có thể ăn được bao nhiêu, bà biết rõ.
Đừng nói một chén lớn này, dù cho hai chén nàng cũng có thể ăn hết.
“Nương, ngài liền mặc kệ con, từ giờ trở đi, con muốn ăn ít, lại vận động nhiều, để gầy bớt đi. Nương cho con ăn nhiều, con liền giận ngài!” Dương Nhược Tình cười nói.
Tôn thị bất đắc dĩ cười, tâm tư đứa nhỏ này, nàng có thể nào không rõ ràng đâu?
“Đứa nhỏ này, không biện pháp nói được con, mẹ đưa cho cha con vậy!”
“Vâng, đi thôi ạ, đừng nói gì nữa.”
“Thật là!”
……
Cuối ngày, ba người Trường Canh, Đại Ngưu cùng Dương Hoa Châu giúp gia đình Dương Nhược Tình ở hậu viện xây lên một cái cổng tò vò bằng đất đỏ, vừa đủ một người đi qua.
Dương Nhược Tình từ cửa hông đi ra ngoài nhìn, trước cửa là con hẻm nhỏ vừa đủ hai người tránh nhau, đối diện là tường của Trần gia cạnh nhà.
Dọc theo ngõ nhỏ đi lên phía trước một đoạn đường, liền thấy đầu ngõ. Đầu ngõ là con đường chính, có một phiến đá xanh nhô ra. Đây là con đường chính của thôn Trường Bình. Cửa lớn của Dương gia chính là mở ra con đường lớn này.
“Nương của Tình Nhi, bếp mới áng chừng phải ba ngày nữa mới có thể dùng được. Trước mắt, ta giúp các ngươi đắp tạm một cái bếp ở chuồng bò đối diện bên kia. Các ngươi liền chịu khó mấy ngày dùng tạm chiếc bếp này để nhóm lửa nấu.” Trường Canh lại đây nói với Tôn thị.
“Được rồi, lại khiến mọi người vất vả!”
“Không có gì, chỉ là thuận tay thôi!”
Ăn xong cơm, tuy rằng chỉ no có sáu phần, nhưng Dương Nhược Tình cảm giác thực thỏa mãn.
Thân thể này, từ giờ trở đi nàng phải cải tạo lại mới được. Đầu tiên là giảm bớt lượng cơm xuống, giúp dạ dày co lại. Sau đó sẽ tích cực tham gia lao động, chuyển hóa mỡ thành năng lượng, kiên trì tập luyện, thân hình mập mạp này khẳng định sẽ chậm rãi biến mất.
Sinh vật sống nhờ vận động. Vận động giúp gia tăng tuần hoàn máu, cũng sẽ làm thân thể thêm khỏe mạnh, khí sắc càng thêm hồng nhuận có ánh sáng, chứ không phải như hiện tại một thân mập mạp, thù lù, yếu ớt!
Cuối ngày, trời cũng tạnh mưa, chân trời phía tây xuất hiện một mảnh cầu vồng nhàn nhạt.
Dương Nhược Tình tính toán ra ngoài đi một chút, đã đến thế giới này mấy ngày, nàng chỉ toàn quanh quẩn trong hậu viện của Dương gia.
Nàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, Tôn thị đang ở đó giúp Dương Hoa Trung uống thuốc. Nhìn thấy Dương Nhược Tình trong tay cầm chiếc giỏ tre, hai vợ chồng Tôn thị lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Tình Nhi, con định làm gì vậy?” Tôn thị hỏi.
“Cha, mẹ, bên ngoài hết mưa rồi, con muốn ra ngoài đồng, đi quanh hai bờ ruộng, xem hái chút rau dại.” Dương Nhược Tình nói.
Vừa mới thu hoạch xong vụ thu, lại qua một trận mưa, hai bên bờ ruộng, còn có rừng cây trên sườn núi sau thôn, không chừng đã mọc đầy rau dại. Nếu hái được chút rau dại trở về, đối với một nhà nhiều miệng ăn như nhà nàng là thực sự tốt!
“Tình Nhi, con từ trước đến nay đã làm việc này bao giờ đâu, con có thể nhận biết rau dại sao? Con cứ để rổ xuống đây, chờ cha con uống xong chén thuốc này, nương sẽ đi hái. Con ở trong nhà chơi đi.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung tỏ vẻ tán đồng, một hơi đem chén thuốc uống cạn, Tôn thị lấy khăn giúp Dương Hoa Trung lau miệng, đỡ ông nằm trở về.
Làm xong, bà đứng lên khỏi ghế, đi tới chỗ Dương Nhược Tình “Đưa rổ cho mẹ.”
Dương Nhược Tình lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu nói: “Nương, con nhận biết được, ngài cứ yên tâm, lưu trong nhà chăm sóc cha, con đi một lát liền trở về.”
“Cha con uống xong thuốc cũng muốn ngủ một lúc. Vậy để nương đi cùng con đi.” Tôn thị đi ra cửa phòng, cùng Dương Nhược Tình thương nghị.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nhón chân kề sát tai Tôn thị, thấp giọng thì thầm vài câu.
Tôn thị thần sắc thoáng thay đổi, sau đó lộ ra một tia biểu tình quái dị, đè thấp thanh âm: “Tình Nhi, này…… Không có khả năng đi? Đám người bên bà nội con, sao sẽ muốn lấy đồ vật của nhà chúng ta ……”
“Nương, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có được !” Dương Nhược Tình lui trở về, cũng dùng âm thanh chỉ có chính mình cùng Tôn thị nghe được nói: “Toàn bộ gia sản của chúng ta, chỉ có con gà mái già là đáng giá nhất, dùng để đẻ trứng cho cha cùng hai đệ đệ bổ thân thể. Còn có sang năm đầu xuân ấp gà con, cũng đều trông cậy vào nó, nương vẫn nên trông chừng!”
Tôn thị lộ ra một tia do dự, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, “Được, nương nghe con, nương sẽ nhớ trong lòng. Con đi bên ngoài cũng chớ có đi xa, chỉ nên đi hai đầu bờ ruộng gần đây, trước khi trời tối nhớ rõ phải về nhà, đừng để nương và cha con sốt ruột!”
“Vâng, con nhớ rồi!”
Vác chiếc giỏ tre, Dương Nhược Tình rời nhà từ cửa hông.
Sau một trận mưa, không khí trong thôn phá lệ tươi mát, trong không khí không chỉ tràn ngập hương cỏ cây, mà còn thoang thoảng mùi phân chó, phân mèo.
Dương Nhược Tình đưa mắt nhìn lại, những tòa nhà nông gia thấp bé nối thành một mảnh, đều là một màu gạch đất đỏ xây lên thành tường. Dương Nhược Tình đi dọc theo con đường trước cửa Dương gia đến chỗ phiến đá xanh liền theo đại lộ đi đến hướng cửa thôn, ven đường gặp không ít người trong thôn.
Những gương mặt đó, ở trong ký ức của nàng đều có một ít ấn tượng mơ hồ, nhưng không nhớ nổi tên gọi, cũng không phân biệt được ai với ai.
Vậy nhưng, những người đó nhìn thấy Dương Nhược Tình vác cái rổ đi hướng cửa thôn, một đám liền phản ứng, giống như thấy mặt trời mọc đằng tây ra vậy, có mấy người cười quái dị lớn tiếng trêu đùa Dương Nhược Tình: “Ui da, Mập Mạp, ngươi vác cái rổ không ra đây là muốn đi đâu vậy? Lại đi hái quả dại tặng cho tiểu tướng công của ngươi đúng không?”
“Mập Mạp, ngươi vì Mộc gia tiểu tử mà suýt mất mạng, mẹ chồng tương lai Lưu quả phụ có cầm trứng gà đi thăm không?”
Hai người kia trêu đùa, chọc những người đang vây xung quanh cười vang một trận.
Dương Nhược Tình ghé mắt nhìn những thôn dân này một cái.
Ở nông thôn cổ đại, vật tư cùng các trò giải trí tinh thần đều thiếu thốn nghiêm trọng. Do đó chuyện này được các thôn dân nhàn rỗi, nhàm chán coi như phương thức giải trí lớn nhất.
Nếu là Dương Nhược Tình trước kia, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ dọa đến xoay quanh.
Nhưng Dương Nhược Tình hiện tại, chỉ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, liền đạm mạc thu hồi tầm mắt, tiếp tục lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.