Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 217: Cùng Nhau Cao Hứng ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
22/03/2022
Lạc Phong Đường có hơi chút khó hiểu, “Sao lại nói là từ khi ngươi đến nơi này?”
Dương Nhược Tình vội vàng che miệng lại, tròng mắt xoay tròn.
Chậc, đắc ý liền quên mất, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra.
Nàng vội vàng sửa lời nói: “ý ta là từ khi ta hết bệnh điên, thanh tỉnh trở lại, còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, hưng phấn muốn chết……”
Lạc Phong Đường đã hiểu.
Hắn gãi đầu cũng đi theo nhếch miệng cười.
Đầu mùa đông trong rừng cây thực an tĩnh, sau giờ ngọ ánh nắng từ trên cao nhàn nhạt chiếu vào.
Nhìn nụ cười giản dị, ấm áp của nam hài trước mặt, Dương Nhược Tình bỗng thấy thanh thản và ấm lòng.
“Đường Nha Tử, ngươi hôm nay có cao hứng không?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu.
“Hì hì, có cảm thấy tư vị kiếm tiền thật vui không?” Nàng lại hỏi.
Hắn lại lắc lắc đầu.
Nàng ngạc nhiên.
“Sao thế? Vậy ngươi rốt cuộc có cao hứng hay không?”
Khuôn mặt hắn hơi hơi đỏ lên, ánh mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi cao hứng, ta liền cao hứng.”
Ngươi cao hứng, ta liền cao hứng……
Lời này giống như một chiếc máy ủi tiến vào trái tim của Dương Nhược Tình.
Nàng cảm giác trái tim bị ủi đến run run, trong một giây phút kia cũng quên cả đập.
Chờ đến khi nàng hồi phục lại tinh thần, trái tim kia đột nhiên lại giống như bị động kinh, kinh hoàng lên!
Phanh, phanh, phanh……
Nàng giơ tay che đôi má có chút nóng bừng của mình, tiểu tử ngốc này, không phải miệng vẫn luôn vụng sao?
Hôm nay tự nhiên nói mấy lời này, khiến cho một người da mặt dày như nàng cũng có chút không chống đỡ được.
Tuy nhiên, nàng ấy thích câu trả lời này!
Nàng nhìn vào ánh mắt hắn, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu hiếm thấy.
Đáng tiếc, hắn đang cụp mắt, không thể nhìn những thứ vừa chợt lóe qua đôi mắt nàng.
“Được rồi, ta đây về sau sẽ nỗ lực kiếm tiền, làm cho chính ta cao hứng.”
Nàng cố ý đem thanh âm tăng lớn để che giấu tiếng tim đập bình bịch.
“Ta cao hứng, ngươi cũng liền cao hứng, chúng ta cùng nhau cao hứng, đây mới là thật sự cao hứng! Có đúng không?” Nàng cười hì hì hỏi.
Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu.
“Được rồi, bây giờ không còn sớm, chúng ta nhanh về nhà đi thôi.” Nàng đề nghị.
“Được.”
Hai người đi trở về bên xe cút kít, Dương Nhược Tình lại không ngồi lên trên.
“Còn có một nửa đường thôi, sao ngươi không ngồi lên trên đi?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Quá hưng phấn, ngồi không được!” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường bất đắc dĩ cười.
Cái nha đầu ngốc này, mười mấy lượng bạc liền vui thành như vậy.
Nàng thật đúng là dễ dàng thỏa mãn!
Bên kia, Dương Nhược Tình nhìn bốn chiếc thùng trên xe cút kít, nói với Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, ngươi đem hai thùng gỗ sang bên kia đi, ta muốn cùng ngươi đi trở về!”
“Được!”
Hắn chiếu theo nàng nói, đưa hai thùng gỗ sang bên cạnh, để cho chiếc xe cút kít bảo trì cân bằng.
Sau đó, hắn đẩy xe cút kít, Dương Nhược Tình đi ở bên cạnh hắn, hai người đi về phía thôn Trường Bình.
Dọc theo đường đi, nữ hài giống như một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót, ở bên cạnh hắn ríu rít nói không ngừng nghỉ.
Trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều mang theo nhàn nhạt mỉm cười.
Không quan tâm nàng nói cái gì, hắn đều nghiêm túc lắng nghe, rất có kiên nhẫn đáp lại.
Mặt trời nghiêng về phía tây đổ bóng sau lưng họ.
Hai dáng người một cao một thấp, đôi khi tách rời, đôi khi lại chồng lên nhau tạo nên một sự hài hòa khó tả..
……
“Cha, nương, chúng con đã trở lại.”
Xe cút kít ngừng ở ngõ nhỏ ngoài cửa hông, Dương Nhược Tình nhấc chân vào sân.
Khói đang bay ra khỏi ống khói phòng bếp, mẫu thân hẳn là đang ở trong phòng bếp nấu cơm trưa.
“tỷ tỷ ~”
Đại An cùng Tiểu An chạy lại đón.
Nhìn thấy Lạc Phong Đường đi phía sau Dương Nhược Tình, trong tay còn xách theo bốn chiếc thùng gỗ.
Hai huynh đệ Tiểu An, Đại An ghi nhớ lời tỷ tỷ dặn dò, thực ngoan ngoãn chào hỏi Lạc Phong Đường.
“Phong Đường ca ca!”
“Phong Đường ca ca, đệ tới giúp ca xách đồ!”
Tiểu An nắm tay Dương Nhược Tình cao hứng phấn chấn đi về phía cửa, Đại An tiến lại gần đỡ một chiếc thùng gỗ trong tay Lạc Phong Đường.
Hắn mới tám tuổi, Lạc Phong Đường đã mười sáu, sức lực của hắn xa xa không bằng Lạc Phong Đường.
Ở cửa phòng bếp, Tôn thị đang đeo tạp dề cũng đi ra đón.
Phụ nhân cười tủm tỉm nhìn Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường, “Trên đường đi có mệt mỏi không? Mau vào trong phòng nghỉ ngơi, uống chén trà……”
“Tam thẩm, cháu không mệt !”
Lạc Phong Đường mỉm cười nói, đem thùng gỗ đưa vào phòng bếp.
Tôn thị đi đằng sau, “Đường Nha Tử, tam thẩm nấu cả phần của cháu, ăn xong cơm trưa hẵng trở về nhà!”
“Đa tạ tam thẩm, không cần đâu ạ, đại bá cháu chắc chắn cũng đã nấu cơm.”
Lạc Phong Đường nói, lại vào phòng Dương Hoa Trung thăm ông.
Dương Nhược Tình đang ở trước giường Dương Hoa Trung, trong tay bưng một chén nước trà, một bên uống một bên cùng Dương Hoa Trung nói chuyện bán đậu phụ.
Lạc Phong Đường chào Dương Hoa Trung xong, chuẩn bị rời đi.
Tôn thị thấy không lay chuyển được Lạc Phong Đường, liền đưa mắt ra hiệu cho Dương Nhược Tình.
Bà biết, Lạc Phong Đường nhất định nghe lời khuê nữ nói, Tình Nhi kêu hắn ở lại, hắn khẳng định sẽ không đi.
Ai ngờ, Dương Nhược Tình lại cười nói: “Nương, lúc nào ăn cơm chẳng được, hắn lại không phải người ngoài, nương cứ tùy hắn đi!”
Hai người hiện giờ trong tay đều có mười lượng bạc.
Tin tức tốt này, Lạc Phong Đường chắc chắn cũng muốn sớm một chút cho Lạc Thiết Tượng biết, cùng nhau vui mừng!
Tôn thị chỉ đành phải từ bỏ.
“Tình Nhi, vậy con nói chuyện với cha đi, nương đi xào chén cải trắng xong chúng ta liền ăn cơm.”
“Nương, không cần vội xào cải trắng, ngài đi gọi hai đệ đệ vào đây, con có một chuyện tốt muốn nói với mọi người!”
Rất nhanh, Đại An, Tiểu An đã vào phòng, Đại An còn đem cửa phòng chốt lại.
Tôn thị dở khóc dở cười, “Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, nói chuyện còn phải đóng cửa sao.”
Dương Nhược Tình cong môi cười, đi đến mép giường của Dương Hoa Trung, từ trong quần áo móc ra mười bốn lượng bạc, đặt ở trên chăn của Dương Hoa Trung.
“Cha, nương, mọi người nhìn xem đây là gì!”
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị cúi đầu lại đây, đôi mắt hai vợ chồng đều thẳng, tròng mắt cả kinh thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Đại An cùng Tiểu An cũng tò mò đi lại đây, hai huynh đệ từ nhỏ đến tiền đồng cũng ít khi được nhìn thấy, càng đừng nói đến bạc.
“Tỷ mấy viên màu bạc xám xám này là gì vậy” Đại An nghiêng đầu hỏi.
“Là bạc!” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói.
“Bạc?” Đại An sửng sốt, hắn chỉ là một hài tử, đối với bạc không có khái niệm gì quá sâu nặng.
“Bạc, có thể mua nhiều đồ vật không?” Đại An lại hỏi.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nói: “Bánh bao thịt một văn tiền một cái, bạc có thể mua một vạn 4000 cái bánh bao thịt.”
“Nhiều như vậy sao?”
Đại An cùng Tiểu An cả kinh, miệng đều mở to, ước chừng có thể nhét vào một quả trứng gà!
Nhiều bánh bao như vậy, ước chừng có thể lấp đầy ba gian phòng này!
Bên kia, Dương Hoa Trung từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hít ngược một hơi khí lạnh.
Ông vội hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, bạc từ đâu ra vậy sao?”
Tôn thị vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, chúng ta người nghèo nhưng chí không thể đoản, không quan tâm thời điểm nào, đều phải đi con đường chính đạo……”
Nghe nói như vậy, Dương Nhược Tình dở khóc dở cười.
Chẳng nhẽ hình tượng của mình ở trong mắt nương lại không đáng tin cậy như vậy?
“Cha, nương, hai người đừng lo lắng, mỗi một văn tiền của chúng ta đều quang minh chính đại kiếm được!”
Dương Nhược Tình vội vàng che miệng lại, tròng mắt xoay tròn.
Chậc, đắc ý liền quên mất, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra.
Nàng vội vàng sửa lời nói: “ý ta là từ khi ta hết bệnh điên, thanh tỉnh trở lại, còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, hưng phấn muốn chết……”
Lạc Phong Đường đã hiểu.
Hắn gãi đầu cũng đi theo nhếch miệng cười.
Đầu mùa đông trong rừng cây thực an tĩnh, sau giờ ngọ ánh nắng từ trên cao nhàn nhạt chiếu vào.
Nhìn nụ cười giản dị, ấm áp của nam hài trước mặt, Dương Nhược Tình bỗng thấy thanh thản và ấm lòng.
“Đường Nha Tử, ngươi hôm nay có cao hứng không?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu.
“Hì hì, có cảm thấy tư vị kiếm tiền thật vui không?” Nàng lại hỏi.
Hắn lại lắc lắc đầu.
Nàng ngạc nhiên.
“Sao thế? Vậy ngươi rốt cuộc có cao hứng hay không?”
Khuôn mặt hắn hơi hơi đỏ lên, ánh mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi cao hứng, ta liền cao hứng.”
Ngươi cao hứng, ta liền cao hứng……
Lời này giống như một chiếc máy ủi tiến vào trái tim của Dương Nhược Tình.
Nàng cảm giác trái tim bị ủi đến run run, trong một giây phút kia cũng quên cả đập.
Chờ đến khi nàng hồi phục lại tinh thần, trái tim kia đột nhiên lại giống như bị động kinh, kinh hoàng lên!
Phanh, phanh, phanh……
Nàng giơ tay che đôi má có chút nóng bừng của mình, tiểu tử ngốc này, không phải miệng vẫn luôn vụng sao?
Hôm nay tự nhiên nói mấy lời này, khiến cho một người da mặt dày như nàng cũng có chút không chống đỡ được.
Tuy nhiên, nàng ấy thích câu trả lời này!
Nàng nhìn vào ánh mắt hắn, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu hiếm thấy.
Đáng tiếc, hắn đang cụp mắt, không thể nhìn những thứ vừa chợt lóe qua đôi mắt nàng.
“Được rồi, ta đây về sau sẽ nỗ lực kiếm tiền, làm cho chính ta cao hứng.”
Nàng cố ý đem thanh âm tăng lớn để che giấu tiếng tim đập bình bịch.
“Ta cao hứng, ngươi cũng liền cao hứng, chúng ta cùng nhau cao hứng, đây mới là thật sự cao hứng! Có đúng không?” Nàng cười hì hì hỏi.
Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu.
“Được rồi, bây giờ không còn sớm, chúng ta nhanh về nhà đi thôi.” Nàng đề nghị.
“Được.”
Hai người đi trở về bên xe cút kít, Dương Nhược Tình lại không ngồi lên trên.
“Còn có một nửa đường thôi, sao ngươi không ngồi lên trên đi?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Quá hưng phấn, ngồi không được!” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường bất đắc dĩ cười.
Cái nha đầu ngốc này, mười mấy lượng bạc liền vui thành như vậy.
Nàng thật đúng là dễ dàng thỏa mãn!
Bên kia, Dương Nhược Tình nhìn bốn chiếc thùng trên xe cút kít, nói với Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, ngươi đem hai thùng gỗ sang bên kia đi, ta muốn cùng ngươi đi trở về!”
“Được!”
Hắn chiếu theo nàng nói, đưa hai thùng gỗ sang bên cạnh, để cho chiếc xe cút kít bảo trì cân bằng.
Sau đó, hắn đẩy xe cút kít, Dương Nhược Tình đi ở bên cạnh hắn, hai người đi về phía thôn Trường Bình.
Dọc theo đường đi, nữ hài giống như một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót, ở bên cạnh hắn ríu rít nói không ngừng nghỉ.
Trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều mang theo nhàn nhạt mỉm cười.
Không quan tâm nàng nói cái gì, hắn đều nghiêm túc lắng nghe, rất có kiên nhẫn đáp lại.
Mặt trời nghiêng về phía tây đổ bóng sau lưng họ.
Hai dáng người một cao một thấp, đôi khi tách rời, đôi khi lại chồng lên nhau tạo nên một sự hài hòa khó tả..
……
“Cha, nương, chúng con đã trở lại.”
Xe cút kít ngừng ở ngõ nhỏ ngoài cửa hông, Dương Nhược Tình nhấc chân vào sân.
Khói đang bay ra khỏi ống khói phòng bếp, mẫu thân hẳn là đang ở trong phòng bếp nấu cơm trưa.
“tỷ tỷ ~”
Đại An cùng Tiểu An chạy lại đón.
Nhìn thấy Lạc Phong Đường đi phía sau Dương Nhược Tình, trong tay còn xách theo bốn chiếc thùng gỗ.
Hai huynh đệ Tiểu An, Đại An ghi nhớ lời tỷ tỷ dặn dò, thực ngoan ngoãn chào hỏi Lạc Phong Đường.
“Phong Đường ca ca!”
“Phong Đường ca ca, đệ tới giúp ca xách đồ!”
Tiểu An nắm tay Dương Nhược Tình cao hứng phấn chấn đi về phía cửa, Đại An tiến lại gần đỡ một chiếc thùng gỗ trong tay Lạc Phong Đường.
Hắn mới tám tuổi, Lạc Phong Đường đã mười sáu, sức lực của hắn xa xa không bằng Lạc Phong Đường.
Ở cửa phòng bếp, Tôn thị đang đeo tạp dề cũng đi ra đón.
Phụ nhân cười tủm tỉm nhìn Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường, “Trên đường đi có mệt mỏi không? Mau vào trong phòng nghỉ ngơi, uống chén trà……”
“Tam thẩm, cháu không mệt !”
Lạc Phong Đường mỉm cười nói, đem thùng gỗ đưa vào phòng bếp.
Tôn thị đi đằng sau, “Đường Nha Tử, tam thẩm nấu cả phần của cháu, ăn xong cơm trưa hẵng trở về nhà!”
“Đa tạ tam thẩm, không cần đâu ạ, đại bá cháu chắc chắn cũng đã nấu cơm.”
Lạc Phong Đường nói, lại vào phòng Dương Hoa Trung thăm ông.
Dương Nhược Tình đang ở trước giường Dương Hoa Trung, trong tay bưng một chén nước trà, một bên uống một bên cùng Dương Hoa Trung nói chuyện bán đậu phụ.
Lạc Phong Đường chào Dương Hoa Trung xong, chuẩn bị rời đi.
Tôn thị thấy không lay chuyển được Lạc Phong Đường, liền đưa mắt ra hiệu cho Dương Nhược Tình.
Bà biết, Lạc Phong Đường nhất định nghe lời khuê nữ nói, Tình Nhi kêu hắn ở lại, hắn khẳng định sẽ không đi.
Ai ngờ, Dương Nhược Tình lại cười nói: “Nương, lúc nào ăn cơm chẳng được, hắn lại không phải người ngoài, nương cứ tùy hắn đi!”
Hai người hiện giờ trong tay đều có mười lượng bạc.
Tin tức tốt này, Lạc Phong Đường chắc chắn cũng muốn sớm một chút cho Lạc Thiết Tượng biết, cùng nhau vui mừng!
Tôn thị chỉ đành phải từ bỏ.
“Tình Nhi, vậy con nói chuyện với cha đi, nương đi xào chén cải trắng xong chúng ta liền ăn cơm.”
“Nương, không cần vội xào cải trắng, ngài đi gọi hai đệ đệ vào đây, con có một chuyện tốt muốn nói với mọi người!”
Rất nhanh, Đại An, Tiểu An đã vào phòng, Đại An còn đem cửa phòng chốt lại.
Tôn thị dở khóc dở cười, “Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, nói chuyện còn phải đóng cửa sao.”
Dương Nhược Tình cong môi cười, đi đến mép giường của Dương Hoa Trung, từ trong quần áo móc ra mười bốn lượng bạc, đặt ở trên chăn của Dương Hoa Trung.
“Cha, nương, mọi người nhìn xem đây là gì!”
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị cúi đầu lại đây, đôi mắt hai vợ chồng đều thẳng, tròng mắt cả kinh thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Đại An cùng Tiểu An cũng tò mò đi lại đây, hai huynh đệ từ nhỏ đến tiền đồng cũng ít khi được nhìn thấy, càng đừng nói đến bạc.
“Tỷ mấy viên màu bạc xám xám này là gì vậy” Đại An nghiêng đầu hỏi.
“Là bạc!” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói.
“Bạc?” Đại An sửng sốt, hắn chỉ là một hài tử, đối với bạc không có khái niệm gì quá sâu nặng.
“Bạc, có thể mua nhiều đồ vật không?” Đại An lại hỏi.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nói: “Bánh bao thịt một văn tiền một cái, bạc có thể mua một vạn 4000 cái bánh bao thịt.”
“Nhiều như vậy sao?”
Đại An cùng Tiểu An cả kinh, miệng đều mở to, ước chừng có thể nhét vào một quả trứng gà!
Nhiều bánh bao như vậy, ước chừng có thể lấp đầy ba gian phòng này!
Bên kia, Dương Hoa Trung từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hít ngược một hơi khí lạnh.
Ông vội hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, bạc từ đâu ra vậy sao?”
Tôn thị vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, chúng ta người nghèo nhưng chí không thể đoản, không quan tâm thời điểm nào, đều phải đi con đường chính đạo……”
Nghe nói như vậy, Dương Nhược Tình dở khóc dở cười.
Chẳng nhẽ hình tượng của mình ở trong mắt nương lại không đáng tin cậy như vậy?
“Cha, nương, hai người đừng lo lắng, mỗi một văn tiền của chúng ta đều quang minh chính đại kiếm được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.