Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 244: Cùng Ta Phân Rõ Giới Hạn Sao ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
01/04/2022
“Đường Nha Tử, cháu lên đường đã mệt rồi, nghỉ một chút đi, cứ ngồi ở phòng bếp này nói chuyện với thím!”
Tôn thị một bên lấy nước vo gạo rửa thịt, thu toàn bộ biểu tình của hắn ở đáy mắt, cười tủm tỉm nói.
Lạc Phong Đường thu hồi tầm mắt.
Hắn có hơi chút ngượng ngùng cười cười, dùng sức gật đầu.
Tay trái Dương Nhược Tình vác rổ, tay phải xách theo một con cá, nện bước nhẹ nhàng đi đến hồ nước nơi cửa thôn.
Ở cây phong già ngoài cửa thôn, nghênh diện gặp được Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên hai tay xách theo một chiếc thùng gỗ chứa đầy nước, từ đầu thôn đi về phía bên này.
Bước chân Dương Nhược Tình chậm lại vài phần.
Thật là oan gia ngõ hẹp, người mà càng không muốn gặp, lại cứ có thể gặp được.
Nàng tính toán tránh ở gốc cây phong bên kia một chút, chờ hắn đi qua thì nàng lại đi tiếp.
Nhưng đã chậm.
Mộc Tử Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Nhược Tình.
Trong đôi mắt thanh triệt như bầu trời xanh không mây của nam hài hiện lên một tia kinh hỉ.
“Tình Nhi!”
Hắn gọi nàng một tiếng, bước nhanh đi đến bên này.
Thùng nước đong đưa càng thêm kịch liệt, một chút nước sánh ra ngoài.
Hai vệt nước xiêu xiêu vẹo vẹo kéo dài một đường đến tận chỗ cây phong trước mặt Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi đi rửa rau sao?”
Mộc Tử Xuyên nhìn vào giỏ rau và cá mà Dương Nhược Tình mang theo, khóe môi gợi lên một đường cong ôn hòa.
Sắc mặt Dương Nhược Tình đạm mạc, gật gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng, nhấc chân muốn đi.
Bị hắn ngăn lại.
“Ngươi lại muốn làm sao?”
Nàng lui về sau một bước, không kiên nhẫn hỏi.
Hành động ngăn trở của hắn khiến nàng nhớ tới sự việc phát sinh bên bờ hồ nước hai ngày trước.
Nàng chán ghét giao tiếp với người càn quấy, đặc biệt đối phương còn là tên ‘mẹ bảo’.
Chân mày Dương Nhược Tình cau lại.
Ánh mắt nàng chứa đựng sự xa cách cùng chán ghét, khiến hắn đau đớn.
Tươi cười trên mặt hắn cứng lại, thay thế chính là sự áy náy nói không lên lời.
“Tình Nhi, ngươi vẫn còn vì chuyện hôm ấy mà giận ta sao?”
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Không thể phủ nhận, âm thanh Mộc Tử Xuyên rất êm tai, thuần tịnh dễ nghe, rất hợp với một thân phong độ trí thức của hắn.
Cho dù giờ phút này Dương Nhược Tình không muốn phản ứng hắn, nhưng âm thanh này vẫn khiến nàng có loại cảm giác hưởng thụ.
Nghe hắn hỏi, Dương Nhược Tình nhướng mi liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi suy nghĩ quá nhiều, chuyên hôm đó ta căn bản không để ở trong lòng.” Nàng nói.
Không để ở trong lòng?
Là không so đo?
Hay là không đáng so đo?
Mộc Tử Xuyên cảm thấy ý sau khả năng vẫn cao hơn ý trước.
Đôi mắt hắn hơi hơi rũ xuống, hàng mi dài hơn cả nữ hài nhẹ nhàng rung động, che khuất ảm đạm nơi đáy mắt.
Nhưng hắn rất nhanh liền nâng mắt lên, lộ ra nụ cười ôn hòa với Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, chuyện hôm đó, sau khi ta nghiêm túc nghĩ lại xác thật là ta không đúng.”
Mộc Tử Xuyên thấp giọng nói.
“Ta không nên không tin ngươi, còn hung hăng chất vấn ngươi như vậy.”
“Ta biết là ta sai, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể thông cảm cho nỗi khổ của ta.”
“Rốt cuộc, bên kia là nương ta, cho dù nương ta ngàn sai vạn sai, ta là nhi tử, cũng không thể đi khiển trách bà, đây là bất hiếu!”
Dương Nhược Tình không có ngắt lời hắn nói, mà nghiêm túc lắng nghe.
Nàng biết Mộc Tử Xuyên đang thành thật với mình.
Tiểu tử này, thật đúng là một tên đại hiếu tử.
Triệu quả phụ tính tình như vậy, nhưng vẫn có thể nuôi được một nhi tử như Mộc Tử Xuyên, cũng nhờ phúc đức của kiếp trước đi.
“Tình Nhi, ta thay nương ta xin lỗi ngươi. Chuyện này, sau này chúng ta đều không đề cập tới nữa, được không?”
Âm thanh khẩn cầu của Mộc Tử Xuyên kéo suy nghĩ của Dương Nhược Tình lại.
Nàng cắn môi dưới, thái độ có hơi chút hòa hoãn một chút.
“Oan có đầu nợ có chủ, vu hãm ta là nương của ngươi, lại không phải ngươi.”
Nàng nói tiếp: “Ngươi không cần phải thay nương ngươi nhận lỗi với ta. Chuyện này, cứ để nó qua đi, sau này mọi người đường ai nấy đi, đều an an phận phận sinh hoạt là được.”
Lời Dương Nhược Tình nói cũng là sự thật.
Người cùng người sở dĩ có liên lụy với nhau, nói đến cùng đều là vì một chữ ‘ lợi ’ ràng buộc.
Cùng người Dương gia dây dưa, đó là bởi vì nhà nàng cũng là một phần tử của Dương gia.
Cùng người của Lão Lạc gia dây dưa, đó là bởi vì nàng cùng Đường Nha Tử kết phường làm đậu phụ, vào núi săn thú ……
Còn có nhà thúc Trường Canh, nhà thúc Đại Ngưu……đều là bởi vì có ích lợi cộng đồng, mới dây dưa ở bên nhau.
Mà nàng cùng với Mộc gia, quăng tám sào cũng không tới, lại cũng không có ích lợi cộng đồng gì cả, cho nên mỗi bên đi một hướng.
Không thể trở thành đồng bọn chia sẻ lợi ích, nhưng cũng không cần thiết gây thù chuốc oán.
Nhưng lời nói thật tâm của Dương Nhược Tình, nghe vào trong tai Mộc Tử Xuyên, lại mang một tư vị khác.
Tình Nhi……
Vẫn muốn cùng ta phân rõ giới hạn sao?
Hắn ưu thương suy nghĩ, cảm xúc lại trở nên trầm xuống.
“Tình Nhi, ta hiểu được, trong lòng ngươi vẫn còn trách ta.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thấp giọng nói.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào? Mới có thể khiến ngươi lau sạch khúc mắc kia? Mới có thể khiến cho chúng ta ở chung giống trước đó vài ngày?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình sửng sốt, chớp mắt.
“Trước đó vài ngày…… Ta như thế nào ở chung với ngươi?”
Vẻ mặt nàng mê mang hỏi,
Nàng cùng tiểu tử này nói chuyện ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay!
Tuấn nhan của Mộc Tử Xuyên hơi hơi nhiễm một tia màu đỏ.
“Đoạn thời gian trước…… Ngươi còn giúp ta xách nước……”
Ta đi chết đây!
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .
Nói nửa ngày, tiểu tử này là nhìn trúng sức lực của nàng?
Khóe miệng Dương Nhược Tình câu lên, cười tủm tỉm đánh giá Mộc Tử Xuyên.
“Ngươi thiệt tình muốn cùng ta nhận lỗi đúng không?”
“Ừ!” Hắn dùng sức gật đầu.
“Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. Để ngươi dùng hành động tới chứng minh thành ý của ngươi! Như thế nào?”
“Tình Nhi ngươi cứ việc nói, phàm là ta có thể làm được, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không chối từ!”
“Ha, nói miệng liền miễn đi, ngươi đem con cá này xách đi giúp ta làm sạch!”
Nàng đem con cá mè hoa trong tay giơ lên trước mặt hắn.
Cá mè hoa cũng đã chết.
Cặp mắt cá chết kia vẫn liều mạng trừng, tròng mắt bên trong rót đầy tơ máu, thình lình bị nàng giơ lên trước mặt, từ góc độ của Mộc Tử Xuyên đúng lúc nhìn thấy một đôi đôi mắt đầy máu đang trừng hắn!
“A!”
Mộc Tử Xuyên không kịp đề phòng, hô nhỏ một tiếng.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, dưới chân lui về sau một bước.
Nước trong thùng gỗ lại sánh ra ngoài, làm ướt giày của hắn.
“Ha ha ha, mới vừa rồi không phải còn lập lời thề son sắt sẽ làm mọi thứ vì ta sao? Một con cá đã dọa ngươi thành như vậy?”
Dương Nhược Tình nở nụ cười.
Mộc Tử Xuyên ổn định thân hình, nhìn con cá đang tản mát ra mùi tanh kia, đôi mày thanh tú cau lại.
“Ta vừa rồi không đề phòng, ta cũng không sợ cá.” Mộc Tử Xuyên nói.
“Tình Nhi, ta có thể đổi điều kiện khác không?” Hắn thương lượng nói.
“Ta chỉ bảo ngươi làm sạch cá, cũng không phải bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa, sao lại khiến cho ngươi khó khăn như vậy đâu?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Nếu ngươi không sợ, vậy ngươi xách đi làm đi!”
Nàng lại đưa con cá mè hoa trong tay đến trước mặt hắn, khiến hắn lùi về sau một bước.
Tôn thị một bên lấy nước vo gạo rửa thịt, thu toàn bộ biểu tình của hắn ở đáy mắt, cười tủm tỉm nói.
Lạc Phong Đường thu hồi tầm mắt.
Hắn có hơi chút ngượng ngùng cười cười, dùng sức gật đầu.
Tay trái Dương Nhược Tình vác rổ, tay phải xách theo một con cá, nện bước nhẹ nhàng đi đến hồ nước nơi cửa thôn.
Ở cây phong già ngoài cửa thôn, nghênh diện gặp được Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên hai tay xách theo một chiếc thùng gỗ chứa đầy nước, từ đầu thôn đi về phía bên này.
Bước chân Dương Nhược Tình chậm lại vài phần.
Thật là oan gia ngõ hẹp, người mà càng không muốn gặp, lại cứ có thể gặp được.
Nàng tính toán tránh ở gốc cây phong bên kia một chút, chờ hắn đi qua thì nàng lại đi tiếp.
Nhưng đã chậm.
Mộc Tử Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Nhược Tình.
Trong đôi mắt thanh triệt như bầu trời xanh không mây của nam hài hiện lên một tia kinh hỉ.
“Tình Nhi!”
Hắn gọi nàng một tiếng, bước nhanh đi đến bên này.
Thùng nước đong đưa càng thêm kịch liệt, một chút nước sánh ra ngoài.
Hai vệt nước xiêu xiêu vẹo vẹo kéo dài một đường đến tận chỗ cây phong trước mặt Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, ngươi đi rửa rau sao?”
Mộc Tử Xuyên nhìn vào giỏ rau và cá mà Dương Nhược Tình mang theo, khóe môi gợi lên một đường cong ôn hòa.
Sắc mặt Dương Nhược Tình đạm mạc, gật gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng, nhấc chân muốn đi.
Bị hắn ngăn lại.
“Ngươi lại muốn làm sao?”
Nàng lui về sau một bước, không kiên nhẫn hỏi.
Hành động ngăn trở của hắn khiến nàng nhớ tới sự việc phát sinh bên bờ hồ nước hai ngày trước.
Nàng chán ghét giao tiếp với người càn quấy, đặc biệt đối phương còn là tên ‘mẹ bảo’.
Chân mày Dương Nhược Tình cau lại.
Ánh mắt nàng chứa đựng sự xa cách cùng chán ghét, khiến hắn đau đớn.
Tươi cười trên mặt hắn cứng lại, thay thế chính là sự áy náy nói không lên lời.
“Tình Nhi, ngươi vẫn còn vì chuyện hôm ấy mà giận ta sao?”
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Không thể phủ nhận, âm thanh Mộc Tử Xuyên rất êm tai, thuần tịnh dễ nghe, rất hợp với một thân phong độ trí thức của hắn.
Cho dù giờ phút này Dương Nhược Tình không muốn phản ứng hắn, nhưng âm thanh này vẫn khiến nàng có loại cảm giác hưởng thụ.
Nghe hắn hỏi, Dương Nhược Tình nhướng mi liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi suy nghĩ quá nhiều, chuyên hôm đó ta căn bản không để ở trong lòng.” Nàng nói.
Không để ở trong lòng?
Là không so đo?
Hay là không đáng so đo?
Mộc Tử Xuyên cảm thấy ý sau khả năng vẫn cao hơn ý trước.
Đôi mắt hắn hơi hơi rũ xuống, hàng mi dài hơn cả nữ hài nhẹ nhàng rung động, che khuất ảm đạm nơi đáy mắt.
Nhưng hắn rất nhanh liền nâng mắt lên, lộ ra nụ cười ôn hòa với Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, chuyện hôm đó, sau khi ta nghiêm túc nghĩ lại xác thật là ta không đúng.”
Mộc Tử Xuyên thấp giọng nói.
“Ta không nên không tin ngươi, còn hung hăng chất vấn ngươi như vậy.”
“Ta biết là ta sai, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể thông cảm cho nỗi khổ của ta.”
“Rốt cuộc, bên kia là nương ta, cho dù nương ta ngàn sai vạn sai, ta là nhi tử, cũng không thể đi khiển trách bà, đây là bất hiếu!”
Dương Nhược Tình không có ngắt lời hắn nói, mà nghiêm túc lắng nghe.
Nàng biết Mộc Tử Xuyên đang thành thật với mình.
Tiểu tử này, thật đúng là một tên đại hiếu tử.
Triệu quả phụ tính tình như vậy, nhưng vẫn có thể nuôi được một nhi tử như Mộc Tử Xuyên, cũng nhờ phúc đức của kiếp trước đi.
“Tình Nhi, ta thay nương ta xin lỗi ngươi. Chuyện này, sau này chúng ta đều không đề cập tới nữa, được không?”
Âm thanh khẩn cầu của Mộc Tử Xuyên kéo suy nghĩ của Dương Nhược Tình lại.
Nàng cắn môi dưới, thái độ có hơi chút hòa hoãn một chút.
“Oan có đầu nợ có chủ, vu hãm ta là nương của ngươi, lại không phải ngươi.”
Nàng nói tiếp: “Ngươi không cần phải thay nương ngươi nhận lỗi với ta. Chuyện này, cứ để nó qua đi, sau này mọi người đường ai nấy đi, đều an an phận phận sinh hoạt là được.”
Lời Dương Nhược Tình nói cũng là sự thật.
Người cùng người sở dĩ có liên lụy với nhau, nói đến cùng đều là vì một chữ ‘ lợi ’ ràng buộc.
Cùng người Dương gia dây dưa, đó là bởi vì nhà nàng cũng là một phần tử của Dương gia.
Cùng người của Lão Lạc gia dây dưa, đó là bởi vì nàng cùng Đường Nha Tử kết phường làm đậu phụ, vào núi săn thú ……
Còn có nhà thúc Trường Canh, nhà thúc Đại Ngưu……đều là bởi vì có ích lợi cộng đồng, mới dây dưa ở bên nhau.
Mà nàng cùng với Mộc gia, quăng tám sào cũng không tới, lại cũng không có ích lợi cộng đồng gì cả, cho nên mỗi bên đi một hướng.
Không thể trở thành đồng bọn chia sẻ lợi ích, nhưng cũng không cần thiết gây thù chuốc oán.
Nhưng lời nói thật tâm của Dương Nhược Tình, nghe vào trong tai Mộc Tử Xuyên, lại mang một tư vị khác.
Tình Nhi……
Vẫn muốn cùng ta phân rõ giới hạn sao?
Hắn ưu thương suy nghĩ, cảm xúc lại trở nên trầm xuống.
“Tình Nhi, ta hiểu được, trong lòng ngươi vẫn còn trách ta.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thấp giọng nói.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào? Mới có thể khiến ngươi lau sạch khúc mắc kia? Mới có thể khiến cho chúng ta ở chung giống trước đó vài ngày?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình sửng sốt, chớp mắt.
“Trước đó vài ngày…… Ta như thế nào ở chung với ngươi?”
Vẻ mặt nàng mê mang hỏi,
Nàng cùng tiểu tử này nói chuyện ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay!
Tuấn nhan của Mộc Tử Xuyên hơi hơi nhiễm một tia màu đỏ.
“Đoạn thời gian trước…… Ngươi còn giúp ta xách nước……”
Ta đi chết đây!
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .
Nói nửa ngày, tiểu tử này là nhìn trúng sức lực của nàng?
Khóe miệng Dương Nhược Tình câu lên, cười tủm tỉm đánh giá Mộc Tử Xuyên.
“Ngươi thiệt tình muốn cùng ta nhận lỗi đúng không?”
“Ừ!” Hắn dùng sức gật đầu.
“Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. Để ngươi dùng hành động tới chứng minh thành ý của ngươi! Như thế nào?”
“Tình Nhi ngươi cứ việc nói, phàm là ta có thể làm được, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không chối từ!”
“Ha, nói miệng liền miễn đi, ngươi đem con cá này xách đi giúp ta làm sạch!”
Nàng đem con cá mè hoa trong tay giơ lên trước mặt hắn.
Cá mè hoa cũng đã chết.
Cặp mắt cá chết kia vẫn liều mạng trừng, tròng mắt bên trong rót đầy tơ máu, thình lình bị nàng giơ lên trước mặt, từ góc độ của Mộc Tử Xuyên đúng lúc nhìn thấy một đôi đôi mắt đầy máu đang trừng hắn!
“A!”
Mộc Tử Xuyên không kịp đề phòng, hô nhỏ một tiếng.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, dưới chân lui về sau một bước.
Nước trong thùng gỗ lại sánh ra ngoài, làm ướt giày của hắn.
“Ha ha ha, mới vừa rồi không phải còn lập lời thề son sắt sẽ làm mọi thứ vì ta sao? Một con cá đã dọa ngươi thành như vậy?”
Dương Nhược Tình nở nụ cười.
Mộc Tử Xuyên ổn định thân hình, nhìn con cá đang tản mát ra mùi tanh kia, đôi mày thanh tú cau lại.
“Ta vừa rồi không đề phòng, ta cũng không sợ cá.” Mộc Tử Xuyên nói.
“Tình Nhi, ta có thể đổi điều kiện khác không?” Hắn thương lượng nói.
“Ta chỉ bảo ngươi làm sạch cá, cũng không phải bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa, sao lại khiến cho ngươi khó khăn như vậy đâu?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Nếu ngươi không sợ, vậy ngươi xách đi làm đi!”
Nàng lại đưa con cá mè hoa trong tay đến trước mặt hắn, khiến hắn lùi về sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.