Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 1472: Cút Đi ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
07/10/2023
Không đợi Dương Hoa Lâm từ trấn trên kết thúc công việc về nhà, ăn cơm trưa xong, Tiền thị đã giao Phúc Nhi cho Dương Vĩnh Bách trông, chính mình thay đôi giày lặng lẽ ra thôn, đi bộ tới trấn Thanh Thủy.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhóm người Dương gia kia, đợi lát nữa ban đêm khẳng định sẽ lại đây tìm lão nhị.
Nàng cần tìm được lão nhị trước, nói chuyện Lan nha đầu nhảy sông cho hắn.
Làm hắn không hoài nghi đến trên đầu chính mình.
……
Mặt trời chưa xuống núi, Dương Hoa Lâm nhận được tin tức vội vàng kết thúc mua bán, nhanh như một cơn gió chạy về thôn.
Lập tức đi tới nhà Dương Hoa Trung.
“Lan nhi? Lan nhi?”
Dương Hoa Lâm chạy vào sân điên cuồng gào thét, gấp đến độ sợi tóc đều bốc hỏa.
“Ngươi nhỏ giọng một chút, nàng mới uống dược nằm xuống!”
Tôn thị vội vàng đứng dậy, đi về phía Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm ngẩn ra, bước nhanh chạy tới chỗ Tôn thị.
“Vừa rồi nương Phúc Nhi chạy tới trấn trên tìm ta, nói Lan nhi rớt xuống hồ nước, là các ngươi cứu nàng.”
“Tam đệ muội, rốt cuộc là tình huống gì? Ngươi mau nói cho ta, khuê nữ của ta bây giờ như thế nào?”
Dương Hoa Lâm liên thanh hỏi.
Tiền thị đi theo bên cạnh hắn cũng chạy thở hổn hển, một bộ dáng lo lắng không thôi.
“Ta nghe được tin tức sợ hãi, chạy tới trấn trên tìm lão nhị.”
“Nương Tình Nhi, Lan nhi nhà ta bây giờ như thế nào? Chúng ta có thể đi thăm nàng không?” Tiền thị cũng hỏi.
Tôn thị nhìn hai người trước mặt, nhăn chặt mày nói: “Lúc trước cảm xúc không quá ổn, phỏng chừng là do bị sốt, không nhận ra người, còn kêu ta là nương……”
“Vừa mới uống thuốc xong ngủ rồi, bây giờ các ngươi đừng đi vào.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Lâm nghe vậy, ngước mắt lên liếc nhìn phòng khách một cái.
“Ta không đi vào, ta chỉ dán cửa sổ liếc mắt nhìn một cái.”
Nói xong những lời này, hắn chạy vội tới bên cửa sổ, khom lưng nhìn vào bên trong.
Tôn thị cũng không đi ngăn trở Dương Hoa Lâm, nàng nhìn ra được, hắn là thiệt tình lo lắng cho Lan nha đầu.
Chỉ là Tiền thị này…… Rốt cuộc có vài phần thật, vài phần giả đây?
Dấu vết trên người Lan nhi, vừa thấy chính là do nam nhân làm ra.
Mà Vượng Phúc đã từng tiếp xúc với Tiền thị, chuyện nơi này, Tiền thị có liên quan hay không?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tôn thị chuyển qua rất nhiều ý niệm.
“Nương Tình Nhi, đa tạ ngươi, đa tạ ngươi đã cứu Lan nhi của chúng ta!”
Âm thanh Tiền thị vang lên.
“Ngươi cứu Lan nhi, ngươi là đại ân nhân của nhà chúng ta. Ta cảm kích ngươi, ta dập đầu cho ngươi……”
Tiền thị nói, thật sự ‘ thình thịch ’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tôn thị, cái trán đập xuống mặt đất.
Chờ đến Tôn thị hồi phục lại tinh thần, Tiền thị đã một hơi cho nàng dập đầu ba cái.
Tôn thị kinh ngạc một phen, chạy nhanh lui qua một bên, không dám tiếp thu Tiền thị dập đầu.
“Ngươi mau đứng lên đi, đừng có như vậy.” Tôn thị nói.
Tiền thị thấy Tôn thị căn bản không có ý tứ muốn nâng chính mình, hơn nữa xem bộ dáng này giống như cũng không quá xúc động, đang chuẩn bị chính mình bò dậy.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Lão Dương và tiểu lão Dương bọn họ nghe được tin Dương Hoa Lâm trở về, đều chạy đến.
Tiền thị vội vàng quỳ trên mặt đất, tiếp tục dập đầu cho Tôn thị, một bên dập đầu một bên cảm ơn.
Lão Dương khuôn mặt hùng hổ đi đến phụ cận Tiền thị: “Ngươi là nữ nhân không sạch sẽ, ai cho ngươi bước vào nhà Dương gia ta? Cút đi!”
Tiền thị ngước mắt lên, nhút nhát sợ sệt nhìn lão hán trước mặt chắp tay sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm.
“Cha……”
“Câm miệng!” Lão Dương gầm lên, tức giận đến râu đều kiều lên.
“Quỷ tài mới là cha ngươi, cút đi!” Lão hán lại rống lên.
Tiền thị nước mắt lưng tròng, một bộ dáng ủy khuất bất kham.
Lúc này, Dương Hoa Lâm nghe được động tĩnh phía sau, chạy nhanh lại đây.
“Ai nha, nương Phúc Nhi sao ngươi quỳ trên mặt đất vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Dương Hoa Lâm một trận đau lòng, chạy nhanh đỡ Tiền thị lên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhóm người Dương gia kia, đợi lát nữa ban đêm khẳng định sẽ lại đây tìm lão nhị.
Nàng cần tìm được lão nhị trước, nói chuyện Lan nha đầu nhảy sông cho hắn.
Làm hắn không hoài nghi đến trên đầu chính mình.
……
Mặt trời chưa xuống núi, Dương Hoa Lâm nhận được tin tức vội vàng kết thúc mua bán, nhanh như một cơn gió chạy về thôn.
Lập tức đi tới nhà Dương Hoa Trung.
“Lan nhi? Lan nhi?”
Dương Hoa Lâm chạy vào sân điên cuồng gào thét, gấp đến độ sợi tóc đều bốc hỏa.
“Ngươi nhỏ giọng một chút, nàng mới uống dược nằm xuống!”
Tôn thị vội vàng đứng dậy, đi về phía Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm ngẩn ra, bước nhanh chạy tới chỗ Tôn thị.
“Vừa rồi nương Phúc Nhi chạy tới trấn trên tìm ta, nói Lan nhi rớt xuống hồ nước, là các ngươi cứu nàng.”
“Tam đệ muội, rốt cuộc là tình huống gì? Ngươi mau nói cho ta, khuê nữ của ta bây giờ như thế nào?”
Dương Hoa Lâm liên thanh hỏi.
Tiền thị đi theo bên cạnh hắn cũng chạy thở hổn hển, một bộ dáng lo lắng không thôi.
“Ta nghe được tin tức sợ hãi, chạy tới trấn trên tìm lão nhị.”
“Nương Tình Nhi, Lan nhi nhà ta bây giờ như thế nào? Chúng ta có thể đi thăm nàng không?” Tiền thị cũng hỏi.
Tôn thị nhìn hai người trước mặt, nhăn chặt mày nói: “Lúc trước cảm xúc không quá ổn, phỏng chừng là do bị sốt, không nhận ra người, còn kêu ta là nương……”
“Vừa mới uống thuốc xong ngủ rồi, bây giờ các ngươi đừng đi vào.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Lâm nghe vậy, ngước mắt lên liếc nhìn phòng khách một cái.
“Ta không đi vào, ta chỉ dán cửa sổ liếc mắt nhìn một cái.”
Nói xong những lời này, hắn chạy vội tới bên cửa sổ, khom lưng nhìn vào bên trong.
Tôn thị cũng không đi ngăn trở Dương Hoa Lâm, nàng nhìn ra được, hắn là thiệt tình lo lắng cho Lan nha đầu.
Chỉ là Tiền thị này…… Rốt cuộc có vài phần thật, vài phần giả đây?
Dấu vết trên người Lan nhi, vừa thấy chính là do nam nhân làm ra.
Mà Vượng Phúc đã từng tiếp xúc với Tiền thị, chuyện nơi này, Tiền thị có liên quan hay không?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tôn thị chuyển qua rất nhiều ý niệm.
“Nương Tình Nhi, đa tạ ngươi, đa tạ ngươi đã cứu Lan nhi của chúng ta!”
Âm thanh Tiền thị vang lên.
“Ngươi cứu Lan nhi, ngươi là đại ân nhân của nhà chúng ta. Ta cảm kích ngươi, ta dập đầu cho ngươi……”
Tiền thị nói, thật sự ‘ thình thịch ’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tôn thị, cái trán đập xuống mặt đất.
Chờ đến Tôn thị hồi phục lại tinh thần, Tiền thị đã một hơi cho nàng dập đầu ba cái.
Tôn thị kinh ngạc một phen, chạy nhanh lui qua một bên, không dám tiếp thu Tiền thị dập đầu.
“Ngươi mau đứng lên đi, đừng có như vậy.” Tôn thị nói.
Tiền thị thấy Tôn thị căn bản không có ý tứ muốn nâng chính mình, hơn nữa xem bộ dáng này giống như cũng không quá xúc động, đang chuẩn bị chính mình bò dậy.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Lão Dương và tiểu lão Dương bọn họ nghe được tin Dương Hoa Lâm trở về, đều chạy đến.
Tiền thị vội vàng quỳ trên mặt đất, tiếp tục dập đầu cho Tôn thị, một bên dập đầu một bên cảm ơn.
Lão Dương khuôn mặt hùng hổ đi đến phụ cận Tiền thị: “Ngươi là nữ nhân không sạch sẽ, ai cho ngươi bước vào nhà Dương gia ta? Cút đi!”
Tiền thị ngước mắt lên, nhút nhát sợ sệt nhìn lão hán trước mặt chắp tay sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm.
“Cha……”
“Câm miệng!” Lão Dương gầm lên, tức giận đến râu đều kiều lên.
“Quỷ tài mới là cha ngươi, cút đi!” Lão hán lại rống lên.
Tiền thị nước mắt lưng tròng, một bộ dáng ủy khuất bất kham.
Lúc này, Dương Hoa Lâm nghe được động tĩnh phía sau, chạy nhanh lại đây.
“Ai nha, nương Phúc Nhi sao ngươi quỳ trên mặt đất vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Dương Hoa Lâm một trận đau lòng, chạy nhanh đỡ Tiền thị lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.