Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 94: Điểm Danh Tìm Hắn
Đỉnh Mưa Nhỏ
15/02/2022
“Tiểu An, đệ có biết chuyện gì đang xảy ra với ca ca của đệ không?” Dương Nhược Tình hỏi Tiểu An.
Tiểu An lắc đầu nguầy nguậy: “Không biết, vừa rồi trên đường đi vẫn rất tốt!”
Dương Nhược Tình gật đầu, đệ đệ Đại An này, tuy rằng mới tám tuổi, tuy nhiên nàng cứ có cảm giác tên tiểu tử thúi này tuổi tâm lý còn lớn hơn.
Tính cách thâm trầm!
Ngay cả nàng là người xuyên không đã đọc tâm biết bao nhiêu người đều không thể dễ dàng nhìn thấu!
Quên đi, không nghĩ ra thì cứ ném sang một bên, khi cần biết thì sẽ tự nhiên hiểu được.
Dương Nhược Tình nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Tiểu An đang đứng bên cửa phòng bếp.
Nàng hướng Tiểu An vẫy vẫy tay, Tiểu An liền chạy vào.
Dương Nhược Tình gắp một miếng lươn nhét vào trong miệng hắn, lại hỏi Tiểu An: “Mới vừa rồi các đê đi gọi Lạc Phong Đường lại đây, sao đi lâu như vậy?”
Tiểu An trong miệng nhai lươn, hai má căng phồng lên, ú ớ nói: “Ban đầu khi bọn đệ kêu huynh ấy đi, huynh ấy sống chết không chịu. Sau đó ca ca nói, tỷ tỷ bảo nếu chúng ta không thể gọi được huynh ấy đến, tỷ sẽ đánh mông chúng ta, Phong Đường ca ca như vậy mới đồng ý đi đến nhà chúng ta!”
Dương Nhược Tình chớp đôi mắt, bật cười.
Nhéo mũi Tiểu An: “Hai tiểu tử thúi, vì hoàn thành nhiệm vụ, liền biến tỷ tỷ các đệ trở thành ác nhân?”
“Hì hì, không phải đệ, là ca ca nghĩ ra chiêu này, không ngờ lại dùng được.” Tiểu An nói.
“Được rồi, không có việc gì, mèo trắng hay mèo đen, nếu có thể bắt được chuột thì đều là con mèo tốt. Mời được người là được, đệ đi đến phòng bên đi, một chút nữa là ăn cơm rồi!”
“Vâng ạ!” Tiểu An mừng rỡ kêu lên, nhặt một cây gậy trong góc bếp, đặt ở dưới háng, đóng giả bộ dáng cưỡi ngựa, phi nhanh ra ngoài.
Dương Nhược Tình nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu đệ, cũng vui lây, lắc đầu cười cười, đứng dậy mở nắp nồi.
Trong nồi, lòng gà nấu gần nhừ rồi, đảo thêm mấy lần liền có thể bắc ra.
Tôn thị quay trở lại phòng bếp.
“Nương, xào thêm hai loại rau nữa là có thể ăn cơm rồi!”
Dương Nhược Tình một bên nói với Tôn thị, một bên trút lòng mề gà trong nồi ra bát.
“Tình Nhi, kế tiếp để nương xào cải trắng và rau chân vịt cho, con giúp nương làm một việc được không?”
Tôn thị lại gần, cười năn nỉ.
Dương Nhược Tình sửng sốt một chút vì dáng vẻ lạ này của Tôn thị.
“Nương, ngài muốn con làm gì thì cứ nói thẳng, sao phải ngại ngùng như vậy?”
“Được, con đi giúp ta đo chân của Đường Nha Tử được không? Ta không biết kích cỡ chân của hắn, nếu làm không vừa thì rất khó sửa!” Tôn thị nói.
“Nương, con còn tưởng có việc gì khó chứ, việc này thì quá đơn giản! Nương tự mình nói với hắn một tiếng không phải là xong sao!” Dương Nhược Tình không để bụng nói.
“Ông ngoại con nói muốn ăn rau chân vịt xào do chính tay nương làm, con đi giúp nương lấy cỡ giày của Đường Nha Tử đi!”
“Gấp như vậy sao? Phải lấy luôn bây giờ ư?”
“Ừ, mau mau đi thôi, lát nữa là ăn cơm rồi!”
“Vâng ạ!”
Dương Nhược Tình cởi tạp dề bên hông xuống, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình rời đi, đáy mắt Tôn thị, phá lệ hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
He he, khuê nữ, đây không phải là ý của nương, là ý của cha và ông ngoại con!
Dương Nhược Tình tin tưởng tuyệt đối Tôn thị, không thể nghĩ rằng một ngày nào đó ‘bánh bao’ cũng biết lừa dối!
Còn không phải chỉ là lấy cỡ giày sao? Mất ba phút là cùng!
Nàng uyển chuyển bước đến trước cửa phòng Dương Hoa Trung, thò đầu vào trong.
Trong nhà, có một ngọn đèn dầu đậu nành trên bàn, Lão Tôn, Dương Hoa Trung, Trường Canh thúc, Đại Ngưu thúc, tất cả đều đang ngồi xung quanh, nghe Lạc Phong Đường kể chuyện săn bắn.
Các nam nhân đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn.
Nhất là khi nghe Lạc Phong Đường kể về cảnh một lần hắn gặp một con sói đi lạc, trong phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim thêu rơi xuống đất.
Dương Nhược Tình im lặng, dựa vào cửa nghe trong chốc lát.
Tiểu tử ngốc này, khi nói chuyện với nàng lúc nào cũng ấp a ấp úng.
Sao khi nói chuyện với họ về việc săn bắn lại giống như trở thành một người khác vậy?
Diễn đạt rõ ràng, từ ngữ tròn trịa, rất logic và có tổ chức.
Giọng nói của hắn rất êm tai, lên xuống trầm bổng, ngữ khí dường như có thể dẫn người ta tiến vào cảnh tượng nguy hiểm lúc đó, khiến lòng người thắt lại, như có như không.
Tiểu tử này thực có tài ăn nói!
Dương Nhược Tình thầm nghĩ, híp mắt quan sát góc nghiêng khuôn mặt Lạc Phong Đường.
Hắn được mọi người bao quanh trở thành tâm điểm, dưới ánh đèn, sườn mặt hắn rất rõ ràng.
Ngũ quan có chiều sâu, khi nói chuyện, yết hầu di chuyển lên xuống một cách có quy luật.
Từ góc độ của Dương Nhược Tình, nàng có thể thấy một đại nam hài lạnh lùng, tuấn mỹ.
Khóe môi nàng hơi hơi cong lên, nam tử này thật đẹp trai, càng nhìn càng thấy đẹp trai!
Mười lăm hay mười sáu tuổi? Theo phong tục ở đây, e rằng có thể làm mai được rồi!
Dù sao, gia cảnh như vậy, trong nhà không có nửa mẫu ruộng, bên trên còn có một bá phụ bệnh tật, hai miệng ăn đều dựa vào việc hắn đi săn thú!
Đi săn trên núi, hôm nay gặp sói, ngày mai gặp hổ, ngày kia lại cùng gấu tranh đoạt thức ăn.
Tính mạng lúc nào cũng nguy hiểm!
Phỏng chừng cô nương nhà bình thường, đều không nguyện ý gả cho hắn, chưa nói đến việc chịu khổ, còn không biết bất cứ khi nào cũng có thể thủ tiết……
Dương Nhược Tình không suy nghĩ nữa, thấy bên kia đã nói chuyện đến hồi kết, nàng liền vội vàng giơ tay gõ cửa phòng.
“Cộc cộc cộc……”
Ánh mắt những người trong phòng đều nhìn về phía nàng.
Lạc Phong Đường quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa, mặt đỏ bừng.
Mập Mạp đứng ở kia bao lâu rồi? Vừa rồi nàng ấy có nghe không?
“Tình Nhi, có chuyện gì vậy?” Dương Hoa Trung hỏi.
“Không có việc gì ạ, con tìm Đường Nha Tử!”
Dương Nhược Tình tự nhiên nói, giơ tay về phía Lạc Phong Đường ngoắc ngoắc: “Đường Nha Tử, ngươi ra ngoài này một chút!”
Trước mặt mọi người bị Dương Nhược Tình gọi tên, gương mặt Lạc Phong Đường nóng bừng lên, nhưng trong lòng lại trào dâng một niềm vui khó tả.
Hắn đứng dậy, đôi chân hận không thể lập tức bay qua, tuy nhiên vẫn cố kìm lại.
Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dương Hoa Trung trên giường.
Tam thúc là cha của Tình Nhi, nếu không được cha nàng chấp thuận, mà cứ tùy tiện chạy đi, không chừng sẽ khiến ông phản cảm.
Không ngờ, trước khi Lạc Phong Đường kịp mở miệng, Dương Hoa Trung đã xua tay giục: “Đường Nha Tử, đi nhanh lên!”
“A!”
Lạc Phong Đường đờ đẫn đáp lại, gật đầu chào Lão Tôn, Trường Canh, Đại Ngưu sau đó bước nhanh ra ngoài.
Hắn đi ra khỏi phòng, bên ngoài đen như mực, không nhìn thấy thân ảnh của Dương Nhược Tình.
Trong khi hắn đang nhìn trái nhìn phải, một bóng dáng đột nhiên vỗ vai hắn.
"Đừng tìm nữa, ta ở đây!”
Dương Nhược Tình từ một bên nhảy ra, hai tay chắp sau lưng.
Lạc Phong Đường xoay người lại, “Tình Nhi, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Vào phòng rồi nói đi!” Dương Nhược Tình búng tay, xoay người đẩy cửa phòng mình ra.
Tiểu An lắc đầu nguầy nguậy: “Không biết, vừa rồi trên đường đi vẫn rất tốt!”
Dương Nhược Tình gật đầu, đệ đệ Đại An này, tuy rằng mới tám tuổi, tuy nhiên nàng cứ có cảm giác tên tiểu tử thúi này tuổi tâm lý còn lớn hơn.
Tính cách thâm trầm!
Ngay cả nàng là người xuyên không đã đọc tâm biết bao nhiêu người đều không thể dễ dàng nhìn thấu!
Quên đi, không nghĩ ra thì cứ ném sang một bên, khi cần biết thì sẽ tự nhiên hiểu được.
Dương Nhược Tình nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Tiểu An đang đứng bên cửa phòng bếp.
Nàng hướng Tiểu An vẫy vẫy tay, Tiểu An liền chạy vào.
Dương Nhược Tình gắp một miếng lươn nhét vào trong miệng hắn, lại hỏi Tiểu An: “Mới vừa rồi các đê đi gọi Lạc Phong Đường lại đây, sao đi lâu như vậy?”
Tiểu An trong miệng nhai lươn, hai má căng phồng lên, ú ớ nói: “Ban đầu khi bọn đệ kêu huynh ấy đi, huynh ấy sống chết không chịu. Sau đó ca ca nói, tỷ tỷ bảo nếu chúng ta không thể gọi được huynh ấy đến, tỷ sẽ đánh mông chúng ta, Phong Đường ca ca như vậy mới đồng ý đi đến nhà chúng ta!”
Dương Nhược Tình chớp đôi mắt, bật cười.
Nhéo mũi Tiểu An: “Hai tiểu tử thúi, vì hoàn thành nhiệm vụ, liền biến tỷ tỷ các đệ trở thành ác nhân?”
“Hì hì, không phải đệ, là ca ca nghĩ ra chiêu này, không ngờ lại dùng được.” Tiểu An nói.
“Được rồi, không có việc gì, mèo trắng hay mèo đen, nếu có thể bắt được chuột thì đều là con mèo tốt. Mời được người là được, đệ đi đến phòng bên đi, một chút nữa là ăn cơm rồi!”
“Vâng ạ!” Tiểu An mừng rỡ kêu lên, nhặt một cây gậy trong góc bếp, đặt ở dưới háng, đóng giả bộ dáng cưỡi ngựa, phi nhanh ra ngoài.
Dương Nhược Tình nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu đệ, cũng vui lây, lắc đầu cười cười, đứng dậy mở nắp nồi.
Trong nồi, lòng gà nấu gần nhừ rồi, đảo thêm mấy lần liền có thể bắc ra.
Tôn thị quay trở lại phòng bếp.
“Nương, xào thêm hai loại rau nữa là có thể ăn cơm rồi!”
Dương Nhược Tình một bên nói với Tôn thị, một bên trút lòng mề gà trong nồi ra bát.
“Tình Nhi, kế tiếp để nương xào cải trắng và rau chân vịt cho, con giúp nương làm một việc được không?”
Tôn thị lại gần, cười năn nỉ.
Dương Nhược Tình sửng sốt một chút vì dáng vẻ lạ này của Tôn thị.
“Nương, ngài muốn con làm gì thì cứ nói thẳng, sao phải ngại ngùng như vậy?”
“Được, con đi giúp ta đo chân của Đường Nha Tử được không? Ta không biết kích cỡ chân của hắn, nếu làm không vừa thì rất khó sửa!” Tôn thị nói.
“Nương, con còn tưởng có việc gì khó chứ, việc này thì quá đơn giản! Nương tự mình nói với hắn một tiếng không phải là xong sao!” Dương Nhược Tình không để bụng nói.
“Ông ngoại con nói muốn ăn rau chân vịt xào do chính tay nương làm, con đi giúp nương lấy cỡ giày của Đường Nha Tử đi!”
“Gấp như vậy sao? Phải lấy luôn bây giờ ư?”
“Ừ, mau mau đi thôi, lát nữa là ăn cơm rồi!”
“Vâng ạ!”
Dương Nhược Tình cởi tạp dề bên hông xuống, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình rời đi, đáy mắt Tôn thị, phá lệ hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
He he, khuê nữ, đây không phải là ý của nương, là ý của cha và ông ngoại con!
Dương Nhược Tình tin tưởng tuyệt đối Tôn thị, không thể nghĩ rằng một ngày nào đó ‘bánh bao’ cũng biết lừa dối!
Còn không phải chỉ là lấy cỡ giày sao? Mất ba phút là cùng!
Nàng uyển chuyển bước đến trước cửa phòng Dương Hoa Trung, thò đầu vào trong.
Trong nhà, có một ngọn đèn dầu đậu nành trên bàn, Lão Tôn, Dương Hoa Trung, Trường Canh thúc, Đại Ngưu thúc, tất cả đều đang ngồi xung quanh, nghe Lạc Phong Đường kể chuyện săn bắn.
Các nam nhân đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn.
Nhất là khi nghe Lạc Phong Đường kể về cảnh một lần hắn gặp một con sói đi lạc, trong phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim thêu rơi xuống đất.
Dương Nhược Tình im lặng, dựa vào cửa nghe trong chốc lát.
Tiểu tử ngốc này, khi nói chuyện với nàng lúc nào cũng ấp a ấp úng.
Sao khi nói chuyện với họ về việc săn bắn lại giống như trở thành một người khác vậy?
Diễn đạt rõ ràng, từ ngữ tròn trịa, rất logic và có tổ chức.
Giọng nói của hắn rất êm tai, lên xuống trầm bổng, ngữ khí dường như có thể dẫn người ta tiến vào cảnh tượng nguy hiểm lúc đó, khiến lòng người thắt lại, như có như không.
Tiểu tử này thực có tài ăn nói!
Dương Nhược Tình thầm nghĩ, híp mắt quan sát góc nghiêng khuôn mặt Lạc Phong Đường.
Hắn được mọi người bao quanh trở thành tâm điểm, dưới ánh đèn, sườn mặt hắn rất rõ ràng.
Ngũ quan có chiều sâu, khi nói chuyện, yết hầu di chuyển lên xuống một cách có quy luật.
Từ góc độ của Dương Nhược Tình, nàng có thể thấy một đại nam hài lạnh lùng, tuấn mỹ.
Khóe môi nàng hơi hơi cong lên, nam tử này thật đẹp trai, càng nhìn càng thấy đẹp trai!
Mười lăm hay mười sáu tuổi? Theo phong tục ở đây, e rằng có thể làm mai được rồi!
Dù sao, gia cảnh như vậy, trong nhà không có nửa mẫu ruộng, bên trên còn có một bá phụ bệnh tật, hai miệng ăn đều dựa vào việc hắn đi săn thú!
Đi săn trên núi, hôm nay gặp sói, ngày mai gặp hổ, ngày kia lại cùng gấu tranh đoạt thức ăn.
Tính mạng lúc nào cũng nguy hiểm!
Phỏng chừng cô nương nhà bình thường, đều không nguyện ý gả cho hắn, chưa nói đến việc chịu khổ, còn không biết bất cứ khi nào cũng có thể thủ tiết……
Dương Nhược Tình không suy nghĩ nữa, thấy bên kia đã nói chuyện đến hồi kết, nàng liền vội vàng giơ tay gõ cửa phòng.
“Cộc cộc cộc……”
Ánh mắt những người trong phòng đều nhìn về phía nàng.
Lạc Phong Đường quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa, mặt đỏ bừng.
Mập Mạp đứng ở kia bao lâu rồi? Vừa rồi nàng ấy có nghe không?
“Tình Nhi, có chuyện gì vậy?” Dương Hoa Trung hỏi.
“Không có việc gì ạ, con tìm Đường Nha Tử!”
Dương Nhược Tình tự nhiên nói, giơ tay về phía Lạc Phong Đường ngoắc ngoắc: “Đường Nha Tử, ngươi ra ngoài này một chút!”
Trước mặt mọi người bị Dương Nhược Tình gọi tên, gương mặt Lạc Phong Đường nóng bừng lên, nhưng trong lòng lại trào dâng một niềm vui khó tả.
Hắn đứng dậy, đôi chân hận không thể lập tức bay qua, tuy nhiên vẫn cố kìm lại.
Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dương Hoa Trung trên giường.
Tam thúc là cha của Tình Nhi, nếu không được cha nàng chấp thuận, mà cứ tùy tiện chạy đi, không chừng sẽ khiến ông phản cảm.
Không ngờ, trước khi Lạc Phong Đường kịp mở miệng, Dương Hoa Trung đã xua tay giục: “Đường Nha Tử, đi nhanh lên!”
“A!”
Lạc Phong Đường đờ đẫn đáp lại, gật đầu chào Lão Tôn, Trường Canh, Đại Ngưu sau đó bước nhanh ra ngoài.
Hắn đi ra khỏi phòng, bên ngoài đen như mực, không nhìn thấy thân ảnh của Dương Nhược Tình.
Trong khi hắn đang nhìn trái nhìn phải, một bóng dáng đột nhiên vỗ vai hắn.
"Đừng tìm nữa, ta ở đây!”
Dương Nhược Tình từ một bên nhảy ra, hai tay chắp sau lưng.
Lạc Phong Đường xoay người lại, “Tình Nhi, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Vào phòng rồi nói đi!” Dương Nhược Tình búng tay, xoay người đẩy cửa phòng mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.