Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 1453: Đoạt Được Vòng Nguyệt Quế ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
29/07/2023
“Lạc tướng quân, các ngươi kế tiếp tính toán bao lâu nữa sẽ nhích người đi kinh thành?” Trương Lương Ngọc lại hỏi.
Lạc Phong Đường nhìn về phía Dương Nhược Tình: “Nghe tức phụ của ta.”
Trương Lương Ngọc liền nhìn về phía Dương Nhược Tình: “Tẩu phu nhân, các ngươi bao lâu nhích người?”
Dương Nhược Tình nói: “Ban đầu tính toán hôm nay tiếp tục lên đường, nhưng không phải gặp được ngươi sao,”
“Ngươi nói ngươi muốn trừ bạo an dân, giúp đỡ chính nghĩa, ta liền dừng lại chờ xem kết quả.”
“Sao, ngươi có muốn đi cùng chúng ta trở lại kinh thành không?” Nàng lại hỏi.
Trương Lương Ngọc gật đầu liên tục: “Ta còn có thật nhiều chuyện đánh giặc muốn thỉnh giáo cùng Lạc tướng quân, chẳng qua……”
“Chẳng qua gì?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc có hơi chút ngượng ngùng nói: “Thật không dám giấu giếm, ta lần này ra khỏi kinh thành tới nơi này, là bởi vì nghe nói trấn trên có hộ gia đình nuôi một con vua chó.”
“Ta tính toán đi mua con vua chó kia, sau này mang đi kinh thành!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình nói: “Ngươi muốn nuôi nhiều chó như vậy làm gì nha?”
Trương Lương Ngọc nói: “Đấu chó nha!”
“Đấu chó?” Dương Nhược Tình nhướng mày.
“Đừng nói cho ta, hiện tại trong kinh thành nhóm nhị đại giống như ngươi đều lưu hành chơi cái này nha?” Nàng hỏi.
“Hắc hắc, tẩu phu nhân nói thật đúng, đấu dế mèn đã sớm chơi đến ngán.” Trương Lương Ngọc nói.
“Hiện tại người có chút phẩm vị, đều chơi đấu chó.”
“Lần trước, trong đại hội đấu chó, con chó mà ta nuôi đã đánh hết hơn phân nửa kinh thành, thiếu chút nữa là có thể đoạt được vòng nguyệt quế.”
“Ai ngờ cuối cùng bị bại bởi con chó ngao của Vạn Khánh Xuân, còn cắn cho con chó của ta nửa chết nửa sống, tức chết ta!”
Nhắc tới bại cục lần trước, Trương Lương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, một bộ dáng giận không thể át.
“Mấy con chó hôm qua ngươi mang lại đây nhìn đều không tồi, không thể kéo đi đấu sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc lắc đầu: “Vượng Tài chúng nó tham gia so đấu quy mô nhỏ không thành vấn đề.”
“Nhưng nếu phải đấu cùng con chó ngao của Vạn Khánh Xuân, vậy quá yếu.”
“Ta nghe nói trấn trên có hộ gia đình nuôi một con vua chó, ta muốn mua về, huấn luyện sau đó đưa đi đấu với con chó ngao kia, phần thắng khẳng định lớn hơn nữa!” Hắn nói.
“Vậy con chó vua mà ngươi nhìn trúng kia đã mua được chưa?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc nói: “Mua thì mua được, ta ném một đống bạc qua, không có lý nào là không mua được.”
“Chủ yếu là con chó vua kia do tiểu khuê nữ của hộ gia đình kia nuôi, tiểu khuê nữ đi đến nhà bà ngoại làm khách chưa trở về.”
“Hắn muốn chờ khuê nữ trở về gặp mặt lần cuối với chó vương.”
“Mà con người của ta, chính là thiện tâm, ta không thể chịu nổi tiểu nữ hài khóc, nên đã cho bọn hắn mấy canh giờ nói lời tạm biệt, đợi lát nữa chạng vạng ta liền đi dắt vua chó, ngày mai chúng ta cùng nhau đi kinh thành!”
……
Chạng vạng, Dương Nhược Tình bồi Lạc Phong Đường tới hậu viện khách sạn cho mã vương và hai con ngựa khác ăn cỏ.
Truy Vân cũng ở trong chuồng ngựa.
“Truy Vân làm tốt lắm, hành lý của chúng ta, đều là nó trông coi, tận trung với cương vị công tác!”
Lạc Phong Đường ở bên kia cho ngựa ăn, Dương Nhược Tình ở bên này ôm cổ Truy Vân, cùng nó chơi đùa.
Lúc này đi đến kinh thành, vua sói Truy Vân điệu thấp tới cực điểm.
Dọc theo đường đi, địa phương không người, nó liền chạy ở bên cạnh mã vương, một sói một ngựa giống như thành lập tình hữu nghị thâm hậu.
Chờ tới thành trấn, người dần dần nhiều lên.
Truy Vân liền chui vào thùng xe, ở bên cạnh Dương Nhược Tình híp mắt ngủ gà ngủ gật.
“Lạc tướng quân, tẩu phu nhân, các ngươi mau nhìn xem con vua chó này của ta như thế nào?”
Âm thanh của Trương Lương Ngọc từ cửa hông bên kia truyền đến, ngay sau đó, một thân thể béo cuồn cuộn xuất hiện ở cửa.
Trong tay cầm xích sắt dắt theo con chó săn màu đen.
Con chó săn này hình thể so với mấy con Vượng Tài tối qua còn cao lớn hơn.
Quanh thân màu đen, lông tóc phía trên đôi mắt màu vàng nâu, vừa thấy liền rất hung hãn.
Bốn chân cao mà thô tráng, mõm rất dài, răng nanh lộ ra bên ngoài.
Bị xích sắt xích lại, nó rất là táo bạo.
Không hổ là vua chó, khí thế này vừa thấy liền khiến cho người ta không dám dễ dàng tới gần.
“Như thế nào? Con vua chó này không tồi đi?”
Trương Lương Ngọc kéo vua chó vào sân, chỉ vào nó, vẻ mặt đắc ý.
“Lúc trước ta kéo nó từ bên kia lại đây, toàn bộ chó trên đường đều sợ tới mức không dám ra cửa.”
“Ha ha ha, có con vua chó này, ta có thể đánh với con chó ngao của Vạn Khánh Xuân một phen!”
Lạc Phong Đường vẫn cho ngựa ăn.
Về phần Trương Lương Ngọc nói nhiều như vậy, Lạc Phong Đường xuất phát từ lễ phép, chỉ hướng bên kia nhìn, cười cười.
Mà Dương Nhược Tình lại rất có hứng thú.
“Ân, con vua chó này nhìn xác thật rất uy vũ khí phách.”
“Nhưng, ta thấy muốn đánh thắng chó ngao, vẫn là có hơi chút khó……”
Vừa dứt lời, con vua chó kia như là nghe hiểu lời Dương Nhược Tình nói.
“Gừ! Gâu gâu!”
Nó đột nhiên hướng Dương Nhược Tình bên này nhe răng trợn mắt sủa vài tiếng, trong ánh mắt chứa đầy hung ác.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo……
Khi một tia thân ảnh màu trắng từ trong xe ngựa phía sau Dương Nhược Tình dò ra tới.
Tia thân ảnh màu trắng kia chỉ rung rung bộ lông trên người, nhàn nhạt nhìn thoáng qua vua chó bên này……
“Ô ô……”
Vua chó lúc trước còn dữ dằn, đột nhiên liền ghé vào trên mặt đất.
Tứ chi không chịu khống chế run rẩy, cái mõm thật dài chôn xuống mặt đất.
Như là thấy được cái gì cực kỳ khủng bố, sợ tới mức nằm liệt xuống.
Trương Lương Ngọc còn đang đắm chìm ở trong khí phách của vua chó, nhìn thấy biến cố này liền ngạc nhiên.
Ngay sau đó, hắn liền thấy được Truy Vân phía sau Dương Nhược Tình.
Đôi mắt Trương Lương Ngọc tức khắc liền sáng lên, hô hấp cả người đều ở trong nháy mắt dồn dập lên.
“Ai nha má ơi, đây là chó nhà ai vậy? Quá đẹp đi?”
Hắn lẩm bẩm nói, theo bản năng liền phải đi tới xe ngựa.
Truy Vân quay đầu tới, đồng tử màu tím ở trong ánh chiều tà, chiết xạ ra một loại quang mang lạnh lẽo thấm vào ruột gan.
Trương Lương Ngọc chỉ cảm thấy đầu quả tim chợt lạnh, uy áp vô hình đánh úp lại.
Làm hắn phảng phất như ngửi được mùi máu, dưới chân đã không dám tiến lên.
“Tẩu phu nhân, đây là chó nhà ai? Bộ dáng quá tốt!”
Hắn nói liên thanh, tuy sợ hãi Truy Vân, nhưng lại cũng càng thêm cuồng ái.
“Con chó này trông cũng không giống bình thường, vừa đẹp vừa khí phách, thân thể cũng cường tráng……”
Lạc Phong Đường nhìn về phía Dương Nhược Tình: “Nghe tức phụ của ta.”
Trương Lương Ngọc liền nhìn về phía Dương Nhược Tình: “Tẩu phu nhân, các ngươi bao lâu nhích người?”
Dương Nhược Tình nói: “Ban đầu tính toán hôm nay tiếp tục lên đường, nhưng không phải gặp được ngươi sao,”
“Ngươi nói ngươi muốn trừ bạo an dân, giúp đỡ chính nghĩa, ta liền dừng lại chờ xem kết quả.”
“Sao, ngươi có muốn đi cùng chúng ta trở lại kinh thành không?” Nàng lại hỏi.
Trương Lương Ngọc gật đầu liên tục: “Ta còn có thật nhiều chuyện đánh giặc muốn thỉnh giáo cùng Lạc tướng quân, chẳng qua……”
“Chẳng qua gì?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc có hơi chút ngượng ngùng nói: “Thật không dám giấu giếm, ta lần này ra khỏi kinh thành tới nơi này, là bởi vì nghe nói trấn trên có hộ gia đình nuôi một con vua chó.”
“Ta tính toán đi mua con vua chó kia, sau này mang đi kinh thành!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình nói: “Ngươi muốn nuôi nhiều chó như vậy làm gì nha?”
Trương Lương Ngọc nói: “Đấu chó nha!”
“Đấu chó?” Dương Nhược Tình nhướng mày.
“Đừng nói cho ta, hiện tại trong kinh thành nhóm nhị đại giống như ngươi đều lưu hành chơi cái này nha?” Nàng hỏi.
“Hắc hắc, tẩu phu nhân nói thật đúng, đấu dế mèn đã sớm chơi đến ngán.” Trương Lương Ngọc nói.
“Hiện tại người có chút phẩm vị, đều chơi đấu chó.”
“Lần trước, trong đại hội đấu chó, con chó mà ta nuôi đã đánh hết hơn phân nửa kinh thành, thiếu chút nữa là có thể đoạt được vòng nguyệt quế.”
“Ai ngờ cuối cùng bị bại bởi con chó ngao của Vạn Khánh Xuân, còn cắn cho con chó của ta nửa chết nửa sống, tức chết ta!”
Nhắc tới bại cục lần trước, Trương Lương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, một bộ dáng giận không thể át.
“Mấy con chó hôm qua ngươi mang lại đây nhìn đều không tồi, không thể kéo đi đấu sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc lắc đầu: “Vượng Tài chúng nó tham gia so đấu quy mô nhỏ không thành vấn đề.”
“Nhưng nếu phải đấu cùng con chó ngao của Vạn Khánh Xuân, vậy quá yếu.”
“Ta nghe nói trấn trên có hộ gia đình nuôi một con vua chó, ta muốn mua về, huấn luyện sau đó đưa đi đấu với con chó ngao kia, phần thắng khẳng định lớn hơn nữa!” Hắn nói.
“Vậy con chó vua mà ngươi nhìn trúng kia đã mua được chưa?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc nói: “Mua thì mua được, ta ném một đống bạc qua, không có lý nào là không mua được.”
“Chủ yếu là con chó vua kia do tiểu khuê nữ của hộ gia đình kia nuôi, tiểu khuê nữ đi đến nhà bà ngoại làm khách chưa trở về.”
“Hắn muốn chờ khuê nữ trở về gặp mặt lần cuối với chó vương.”
“Mà con người của ta, chính là thiện tâm, ta không thể chịu nổi tiểu nữ hài khóc, nên đã cho bọn hắn mấy canh giờ nói lời tạm biệt, đợi lát nữa chạng vạng ta liền đi dắt vua chó, ngày mai chúng ta cùng nhau đi kinh thành!”
……
Chạng vạng, Dương Nhược Tình bồi Lạc Phong Đường tới hậu viện khách sạn cho mã vương và hai con ngựa khác ăn cỏ.
Truy Vân cũng ở trong chuồng ngựa.
“Truy Vân làm tốt lắm, hành lý của chúng ta, đều là nó trông coi, tận trung với cương vị công tác!”
Lạc Phong Đường ở bên kia cho ngựa ăn, Dương Nhược Tình ở bên này ôm cổ Truy Vân, cùng nó chơi đùa.
Lúc này đi đến kinh thành, vua sói Truy Vân điệu thấp tới cực điểm.
Dọc theo đường đi, địa phương không người, nó liền chạy ở bên cạnh mã vương, một sói một ngựa giống như thành lập tình hữu nghị thâm hậu.
Chờ tới thành trấn, người dần dần nhiều lên.
Truy Vân liền chui vào thùng xe, ở bên cạnh Dương Nhược Tình híp mắt ngủ gà ngủ gật.
“Lạc tướng quân, tẩu phu nhân, các ngươi mau nhìn xem con vua chó này của ta như thế nào?”
Âm thanh của Trương Lương Ngọc từ cửa hông bên kia truyền đến, ngay sau đó, một thân thể béo cuồn cuộn xuất hiện ở cửa.
Trong tay cầm xích sắt dắt theo con chó săn màu đen.
Con chó săn này hình thể so với mấy con Vượng Tài tối qua còn cao lớn hơn.
Quanh thân màu đen, lông tóc phía trên đôi mắt màu vàng nâu, vừa thấy liền rất hung hãn.
Bốn chân cao mà thô tráng, mõm rất dài, răng nanh lộ ra bên ngoài.
Bị xích sắt xích lại, nó rất là táo bạo.
Không hổ là vua chó, khí thế này vừa thấy liền khiến cho người ta không dám dễ dàng tới gần.
“Như thế nào? Con vua chó này không tồi đi?”
Trương Lương Ngọc kéo vua chó vào sân, chỉ vào nó, vẻ mặt đắc ý.
“Lúc trước ta kéo nó từ bên kia lại đây, toàn bộ chó trên đường đều sợ tới mức không dám ra cửa.”
“Ha ha ha, có con vua chó này, ta có thể đánh với con chó ngao của Vạn Khánh Xuân một phen!”
Lạc Phong Đường vẫn cho ngựa ăn.
Về phần Trương Lương Ngọc nói nhiều như vậy, Lạc Phong Đường xuất phát từ lễ phép, chỉ hướng bên kia nhìn, cười cười.
Mà Dương Nhược Tình lại rất có hứng thú.
“Ân, con vua chó này nhìn xác thật rất uy vũ khí phách.”
“Nhưng, ta thấy muốn đánh thắng chó ngao, vẫn là có hơi chút khó……”
Vừa dứt lời, con vua chó kia như là nghe hiểu lời Dương Nhược Tình nói.
“Gừ! Gâu gâu!”
Nó đột nhiên hướng Dương Nhược Tình bên này nhe răng trợn mắt sủa vài tiếng, trong ánh mắt chứa đầy hung ác.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo……
Khi một tia thân ảnh màu trắng từ trong xe ngựa phía sau Dương Nhược Tình dò ra tới.
Tia thân ảnh màu trắng kia chỉ rung rung bộ lông trên người, nhàn nhạt nhìn thoáng qua vua chó bên này……
“Ô ô……”
Vua chó lúc trước còn dữ dằn, đột nhiên liền ghé vào trên mặt đất.
Tứ chi không chịu khống chế run rẩy, cái mõm thật dài chôn xuống mặt đất.
Như là thấy được cái gì cực kỳ khủng bố, sợ tới mức nằm liệt xuống.
Trương Lương Ngọc còn đang đắm chìm ở trong khí phách của vua chó, nhìn thấy biến cố này liền ngạc nhiên.
Ngay sau đó, hắn liền thấy được Truy Vân phía sau Dương Nhược Tình.
Đôi mắt Trương Lương Ngọc tức khắc liền sáng lên, hô hấp cả người đều ở trong nháy mắt dồn dập lên.
“Ai nha má ơi, đây là chó nhà ai vậy? Quá đẹp đi?”
Hắn lẩm bẩm nói, theo bản năng liền phải đi tới xe ngựa.
Truy Vân quay đầu tới, đồng tử màu tím ở trong ánh chiều tà, chiết xạ ra một loại quang mang lạnh lẽo thấm vào ruột gan.
Trương Lương Ngọc chỉ cảm thấy đầu quả tim chợt lạnh, uy áp vô hình đánh úp lại.
Làm hắn phảng phất như ngửi được mùi máu, dưới chân đã không dám tiến lên.
“Tẩu phu nhân, đây là chó nhà ai? Bộ dáng quá tốt!”
Hắn nói liên thanh, tuy sợ hãi Truy Vân, nhưng lại cũng càng thêm cuồng ái.
“Con chó này trông cũng không giống bình thường, vừa đẹp vừa khí phách, thân thể cũng cường tráng……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.