Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 254: Đường Nha Tử Thật Cần Mẫn ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
03/04/2022
Hai người vừa đến cửa hậu viện, liền nghe được trong viện truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó giải thích cho hắn: “A, khi ta ra cửa, tứ thẩm đang sinh hài tử, chắc là hài tử đã ra ngoài rồi!”
“A!” Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Hắn nhớ lại lần trước ở đầu ngõ, Dương gia tứ thẩm chặn hắn lại nói chuyện, bà lúc đó xác thật bụng đang to.
“Tình Nhi, cây hương bồ để ở chỗ nào để phơi nắng?” Hắn hỏi.
“Để ở chỗ chân tường nơi chứa củi đi!” Dương Nhược Tình nói.
Lần này phân gia ra tới, ngoại trừ ba gian nhà nhỏ lợp mái tranh, Dương gia là nửa gian dùng để chất đống bụi rậm cũng không cho!
Vẫn là ngũ thúc nhiệt tâm, hôm giúp nhà nàng dựng chuồng lợn, nhân tiện ở chân tường bên kia dựng mấy miếng gỗ
dùng để chứa củi và tùng mao.
Hai người tiến vào sân, bên trong sân, chỉ có một cái ghế đẩu trống không.
Lão Dương cùng Dương Hoa Mai bọn họ đều không thấy.
Hai khuê nữ của Lưu thị và Đại An, Tiểu An cũng đều đi rồi.
Dương Nhược Tình thầm nghĩ bọn họ khẳng định là bị tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đi qua.
“Đường Nha Tử, đặt lên trên tấm ván gỗ này để phơi, sau này khô ráo ta sẽ đem chúng dọn xuống phía dưới tấm ván gỗ.”
Cô chỉ vào khoảng đất trống nơi chứa củi.
“Ừ!”
Lạc Phong Đường bước tới, trải cây hương bồ ẩm ướt lên trên tấm ván gỗ.
Sau khi làm tất cả những điều này, hắn xoay người đi đến bên giếng nước, xem Dương Nhược Tình rửa sạch ba ba.
“Vỏ ba ba dùng làm thuốc như thế nào? Có phải chỉ cần cắt xuống là được?”
Hắn đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Dương Nhược Tình vùi đầu tỉ mỉ rửa sạch con ba ba trong tay, nghe vậy lắc lắc đầu.
“Ta phải đem nó rửa sạch sẽ trước, sau đó cho vào nồi hấp chín.”
“Khi nào chín hẳn rồi mới cắt lấy phần thịt của nó.”
“Còn dư lại vỏ ba ba, thì dùng bàn chải cọ sạch phần thịt còn sót lại.”
“Cuối cùng phơi nắng, phơi đến khi không có mùi lạ, sẽ nghiền thành bột phấn lưu trữ!”
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu: “Chỉ nghe ngươi nói thôi mà ta đã thấy khó rồi. Vậy mà ngươi còn làm ra được, thật là không dễ dàng.”
Dương Nhược Tình cười hì hì.
Rất nhanh, ba ba đã rửa sạch.
Bên này, trong phòng Dương Hoa Trung truyền đến một tiếng ho khan.
Lạc Phong Đường nói: “Tam thúc chắc là đã tỉnh rồi. Để ta đi xem!”
“Ừ, ngươi đi đi!”
Dương Nhược Tình xách theo ba ba đi phòng bếp.
Muốn xẻ thịt từ dưới mai cứng của ba ba là một việc rất tốn công sức.
Hơn nữa, còn thực khảo nghiệm khả năng dùng dao và độ linh hoạt của ngón tay.
Nhưng nghĩ đến thịt ba ba cắt ra, cho vào vại trà nhỏ, bỏ lên bếp hầm, sẽ thành món canh dinh dưỡng mỹ vị, Dương Nhược Tình kiên nhẫn liền đã trở lại.
Một phen tinh tế cắt xẻ, phần thịt và phần vỏ cuối cùng đã được tách ra thành công.
Nàng cho cả cặp mai ba ba vào xửng hấp để hấp chín.
Sau đó lại đem phần da thịt thái thành miếng.
Con ba ba này không lớn, da thịt lấy ra chỉ được tầm ba lượng.
Nàng đem thịt ba ba cho vào vại trà nhỏ, thêm chút gừng băm nhỏ vào bên trong, lại đóng chặt cái nắp đặt vào trong miệng bếp.
Vại trà chịu nóng cực tốt, đợi lát nữa lại nấu cơm tối, đến sáng mai là cả nhà có thể uống canh ba ba tươi ngon.
Làm tốt hết thảy, Dương Nhược Tình đi vào cửa phòng Dương Hoa Trung.
Phát hiện cửa phòng đã đóng lại.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Dương Nhược Tình suy đoán hẳn là cha đã nhịn tiểu lâu, mà nương lại đang đi tiền viện, Đại An, Tiểu An đều không ở nhà.
Lạc Phong Đường liền giúp cha lấy bô, đi tiểu.
Dương Nhược Tình chờ ở ngoài phòng đến khi không có tiếng động gì nữa thì lập tức đi vào.
Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của nương.
Đường Nha Tử vừa cần mẫn, lại có thể khom lưng……
Hắn thật đúng là như thế!
Dù sao cũng không phải cha đẻ của hắn, nhưng vẫn nguyện ý làm mấy việc như hứng nước tiểu.
Xác thật không kém!
Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến âm thanh Lạc Phong Đường : “Thúc, thúc ngủ tiếp đi, cháu đem cái bô đi đổ.”
“Đường Nha Tử, cháu để phía dưới giường là được, mấy đồ dơ này sao có thể để cháu làm?”
Âm thanh nam tử lộ ra vài phần cảm kích.
Lạc Phong Đường lại nói: “Không có việc gì, khi đại bá cháu bị bệnh, cháu một ngày cũng phải chạy đi nhà xí vài vòng để đổ bô!”
Tiếng bước chân đi đến cửa phòng bên này, Dương Nhược Tình vội vàng lắc mình vào phòng bếp.
Khi Lạc Phong Đường đổ bô xong, lại lần nữa từ trong phòng Dương Hoa Trung ra ngoài.
Dương Nhược Tình đứng ở cửa phòng của nàng hướng hắn cười vẫy vẫy tay.
“Đường Nha Tử, ngươi tới phòng ta một chút.” Nàng nói.
“Sao?” Hắn hỏi, đứng tại chỗ không có dịch bước.
Tình Nhi là nữ hài tử, khuê phòng nữ hài tử, nam hài tử không thể tùy tiện vào.
Bị người khác nhìn thấy, không tốt cho danh dự của Tình Nhi.
Bên kia, Dương Nhược Tình giống như có thể hiểu hắn đang khó xử chuyện gì.
Nàng đi tới, bắt lấy cánh tay hắn trực tiếp kéo về phía phòng mình.
“Bảo ngươi tới ngươi liền tới, cọ xát cái gì nha?”
Nàng một bên túm một bên nói: “Phòng của ta, hai đệ đệ lúc nào cũng vào được, còn thường xuyên lăn lộn trên giường, không kiêng kị gì cả!”
Lạc Phong Đường bị kéo vào phòng Dương Nhược Tình, đây là lần thứ hai hắn vào phòng nàng.
Lần đầu tiên là hắn lại đây ăn cơm tối.
Bị nàng kéo vào phòng đo cỡ chân.
Lúc ấy là buổi tối, không có đèn, lại khẩn trương, hắn cũng không dám nhìn xem phòng nàng như thế nào.
Hôm nay là ban ngày, hắn cuối cùng thấy rõ hình dạng phòng của Tình Nhi.
Phòng không lớn, so với phòng của hắn nhỏ hơn một ít.
Vách tường bốn phía đều được trát bằng đất đỏ, trên tường có cọc gỗ để treo mũ rơm, cái sàng.
Trong phòng gần như không có gia cụ gì.
Ở góc tường có đặt một cái giá rửa mặt, bên trên có một chiếc chậu gỗ, bên cạnh treo một chiếc khăn đã bạc màu.
Ngồi ở hướng bắc quay mặt hướng nam, có một cái giường nhỏ, phía trên treo một cái màn đã ố vàng.
Trên giường, chiếc chăn bông đầy mụn vá được gấp lại giống như món đậu phụ nàng làm.
Mặt trên còn có một cái gối đầu.
Khăn trải giường tuy cũ, nhưng lại được vỗ đến bằng phẳng, không có nếp gấp.
Phía dưới giường có một đôi giày vải, một đôi giày cỏ, bày biện chỉnh tề.
Cả căn phòng đều khô mát sạch sẽ, làm hắn sau khi nhìn xong một vòng cả người đều thấy lên tinh thần vài lần!
“Tình Nhi, ta thấy ta không nên đi vào, trên chân ta có bùn, sẽ làm dơ phòng của ngươi ……”
Lạc Phong Đường sau khi vào cửa, chỉ đi hai bước liền dừng lại, không chịu đi tiếp.
Dương Nhược Tình nghe vậy, cúi đầu nhìn đôi giầy cỏ hắn đang đeo ở cặp chân to kia.
Đầu ngón chân quả thực còn dính bùn ở ao!
Nàng cười: “Không có việc gì, ta bảo ngươi tiến vào chính là để ngươi rửa sạch chân!”
“Cái gì?”
Hắn ngẩn ra, còn chưa có hoàn toàn hiểu được ý nàng, đã bị nàng đẩy vô trong.
“Tình Nhi……”
Hắn mới vừa há mồm, liền bị nàng ấn bả vai ngồi xuống bên cạnh giường.
“Không được nhúc nhích!” Nàng nói, sau đó xoay người đi đến bên giá rửa mặt, bưng một chậu nước nóng hôi hổi đi đến mép giường.
“Ngươi cởi giày ra rồi ngâm chân đi!”
Nàng đứng ở một bên dùng khẩu khí ra lệnh nói với hắn.
Lạc Phong Đường nhìn chậu nước nóng hôi hổi trước mặt, có hơi chút dở khóc dở cười.
“Tình Nhi, chân ta tùy tiện rửa qua nước lạnh là được, sao phải tốn công như vậy ……” Hắn nói.
“Không được!” Dương Nhược Tình nói.
“Hồ nước có hàn khí, bàn chân lại có rất nhiều huyệt vị. Ngươi đến ngâm nước ấm để đuổi hàn khí!” Nàng chém đinh chặt sắt nói, ngữ khí không dung cự tuyệt.
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó giải thích cho hắn: “A, khi ta ra cửa, tứ thẩm đang sinh hài tử, chắc là hài tử đã ra ngoài rồi!”
“A!” Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Hắn nhớ lại lần trước ở đầu ngõ, Dương gia tứ thẩm chặn hắn lại nói chuyện, bà lúc đó xác thật bụng đang to.
“Tình Nhi, cây hương bồ để ở chỗ nào để phơi nắng?” Hắn hỏi.
“Để ở chỗ chân tường nơi chứa củi đi!” Dương Nhược Tình nói.
Lần này phân gia ra tới, ngoại trừ ba gian nhà nhỏ lợp mái tranh, Dương gia là nửa gian dùng để chất đống bụi rậm cũng không cho!
Vẫn là ngũ thúc nhiệt tâm, hôm giúp nhà nàng dựng chuồng lợn, nhân tiện ở chân tường bên kia dựng mấy miếng gỗ
dùng để chứa củi và tùng mao.
Hai người tiến vào sân, bên trong sân, chỉ có một cái ghế đẩu trống không.
Lão Dương cùng Dương Hoa Mai bọn họ đều không thấy.
Hai khuê nữ của Lưu thị và Đại An, Tiểu An cũng đều đi rồi.
Dương Nhược Tình thầm nghĩ bọn họ khẳng định là bị tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đi qua.
“Đường Nha Tử, đặt lên trên tấm ván gỗ này để phơi, sau này khô ráo ta sẽ đem chúng dọn xuống phía dưới tấm ván gỗ.”
Cô chỉ vào khoảng đất trống nơi chứa củi.
“Ừ!”
Lạc Phong Đường bước tới, trải cây hương bồ ẩm ướt lên trên tấm ván gỗ.
Sau khi làm tất cả những điều này, hắn xoay người đi đến bên giếng nước, xem Dương Nhược Tình rửa sạch ba ba.
“Vỏ ba ba dùng làm thuốc như thế nào? Có phải chỉ cần cắt xuống là được?”
Hắn đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Dương Nhược Tình vùi đầu tỉ mỉ rửa sạch con ba ba trong tay, nghe vậy lắc lắc đầu.
“Ta phải đem nó rửa sạch sẽ trước, sau đó cho vào nồi hấp chín.”
“Khi nào chín hẳn rồi mới cắt lấy phần thịt của nó.”
“Còn dư lại vỏ ba ba, thì dùng bàn chải cọ sạch phần thịt còn sót lại.”
“Cuối cùng phơi nắng, phơi đến khi không có mùi lạ, sẽ nghiền thành bột phấn lưu trữ!”
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu: “Chỉ nghe ngươi nói thôi mà ta đã thấy khó rồi. Vậy mà ngươi còn làm ra được, thật là không dễ dàng.”
Dương Nhược Tình cười hì hì.
Rất nhanh, ba ba đã rửa sạch.
Bên này, trong phòng Dương Hoa Trung truyền đến một tiếng ho khan.
Lạc Phong Đường nói: “Tam thúc chắc là đã tỉnh rồi. Để ta đi xem!”
“Ừ, ngươi đi đi!”
Dương Nhược Tình xách theo ba ba đi phòng bếp.
Muốn xẻ thịt từ dưới mai cứng của ba ba là một việc rất tốn công sức.
Hơn nữa, còn thực khảo nghiệm khả năng dùng dao và độ linh hoạt của ngón tay.
Nhưng nghĩ đến thịt ba ba cắt ra, cho vào vại trà nhỏ, bỏ lên bếp hầm, sẽ thành món canh dinh dưỡng mỹ vị, Dương Nhược Tình kiên nhẫn liền đã trở lại.
Một phen tinh tế cắt xẻ, phần thịt và phần vỏ cuối cùng đã được tách ra thành công.
Nàng cho cả cặp mai ba ba vào xửng hấp để hấp chín.
Sau đó lại đem phần da thịt thái thành miếng.
Con ba ba này không lớn, da thịt lấy ra chỉ được tầm ba lượng.
Nàng đem thịt ba ba cho vào vại trà nhỏ, thêm chút gừng băm nhỏ vào bên trong, lại đóng chặt cái nắp đặt vào trong miệng bếp.
Vại trà chịu nóng cực tốt, đợi lát nữa lại nấu cơm tối, đến sáng mai là cả nhà có thể uống canh ba ba tươi ngon.
Làm tốt hết thảy, Dương Nhược Tình đi vào cửa phòng Dương Hoa Trung.
Phát hiện cửa phòng đã đóng lại.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Dương Nhược Tình suy đoán hẳn là cha đã nhịn tiểu lâu, mà nương lại đang đi tiền viện, Đại An, Tiểu An đều không ở nhà.
Lạc Phong Đường liền giúp cha lấy bô, đi tiểu.
Dương Nhược Tình chờ ở ngoài phòng đến khi không có tiếng động gì nữa thì lập tức đi vào.
Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của nương.
Đường Nha Tử vừa cần mẫn, lại có thể khom lưng……
Hắn thật đúng là như thế!
Dù sao cũng không phải cha đẻ của hắn, nhưng vẫn nguyện ý làm mấy việc như hứng nước tiểu.
Xác thật không kém!
Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến âm thanh Lạc Phong Đường : “Thúc, thúc ngủ tiếp đi, cháu đem cái bô đi đổ.”
“Đường Nha Tử, cháu để phía dưới giường là được, mấy đồ dơ này sao có thể để cháu làm?”
Âm thanh nam tử lộ ra vài phần cảm kích.
Lạc Phong Đường lại nói: “Không có việc gì, khi đại bá cháu bị bệnh, cháu một ngày cũng phải chạy đi nhà xí vài vòng để đổ bô!”
Tiếng bước chân đi đến cửa phòng bên này, Dương Nhược Tình vội vàng lắc mình vào phòng bếp.
Khi Lạc Phong Đường đổ bô xong, lại lần nữa từ trong phòng Dương Hoa Trung ra ngoài.
Dương Nhược Tình đứng ở cửa phòng của nàng hướng hắn cười vẫy vẫy tay.
“Đường Nha Tử, ngươi tới phòng ta một chút.” Nàng nói.
“Sao?” Hắn hỏi, đứng tại chỗ không có dịch bước.
Tình Nhi là nữ hài tử, khuê phòng nữ hài tử, nam hài tử không thể tùy tiện vào.
Bị người khác nhìn thấy, không tốt cho danh dự của Tình Nhi.
Bên kia, Dương Nhược Tình giống như có thể hiểu hắn đang khó xử chuyện gì.
Nàng đi tới, bắt lấy cánh tay hắn trực tiếp kéo về phía phòng mình.
“Bảo ngươi tới ngươi liền tới, cọ xát cái gì nha?”
Nàng một bên túm một bên nói: “Phòng của ta, hai đệ đệ lúc nào cũng vào được, còn thường xuyên lăn lộn trên giường, không kiêng kị gì cả!”
Lạc Phong Đường bị kéo vào phòng Dương Nhược Tình, đây là lần thứ hai hắn vào phòng nàng.
Lần đầu tiên là hắn lại đây ăn cơm tối.
Bị nàng kéo vào phòng đo cỡ chân.
Lúc ấy là buổi tối, không có đèn, lại khẩn trương, hắn cũng không dám nhìn xem phòng nàng như thế nào.
Hôm nay là ban ngày, hắn cuối cùng thấy rõ hình dạng phòng của Tình Nhi.
Phòng không lớn, so với phòng của hắn nhỏ hơn một ít.
Vách tường bốn phía đều được trát bằng đất đỏ, trên tường có cọc gỗ để treo mũ rơm, cái sàng.
Trong phòng gần như không có gia cụ gì.
Ở góc tường có đặt một cái giá rửa mặt, bên trên có một chiếc chậu gỗ, bên cạnh treo một chiếc khăn đã bạc màu.
Ngồi ở hướng bắc quay mặt hướng nam, có một cái giường nhỏ, phía trên treo một cái màn đã ố vàng.
Trên giường, chiếc chăn bông đầy mụn vá được gấp lại giống như món đậu phụ nàng làm.
Mặt trên còn có một cái gối đầu.
Khăn trải giường tuy cũ, nhưng lại được vỗ đến bằng phẳng, không có nếp gấp.
Phía dưới giường có một đôi giày vải, một đôi giày cỏ, bày biện chỉnh tề.
Cả căn phòng đều khô mát sạch sẽ, làm hắn sau khi nhìn xong một vòng cả người đều thấy lên tinh thần vài lần!
“Tình Nhi, ta thấy ta không nên đi vào, trên chân ta có bùn, sẽ làm dơ phòng của ngươi ……”
Lạc Phong Đường sau khi vào cửa, chỉ đi hai bước liền dừng lại, không chịu đi tiếp.
Dương Nhược Tình nghe vậy, cúi đầu nhìn đôi giầy cỏ hắn đang đeo ở cặp chân to kia.
Đầu ngón chân quả thực còn dính bùn ở ao!
Nàng cười: “Không có việc gì, ta bảo ngươi tiến vào chính là để ngươi rửa sạch chân!”
“Cái gì?”
Hắn ngẩn ra, còn chưa có hoàn toàn hiểu được ý nàng, đã bị nàng đẩy vô trong.
“Tình Nhi……”
Hắn mới vừa há mồm, liền bị nàng ấn bả vai ngồi xuống bên cạnh giường.
“Không được nhúc nhích!” Nàng nói, sau đó xoay người đi đến bên giá rửa mặt, bưng một chậu nước nóng hôi hổi đi đến mép giường.
“Ngươi cởi giày ra rồi ngâm chân đi!”
Nàng đứng ở một bên dùng khẩu khí ra lệnh nói với hắn.
Lạc Phong Đường nhìn chậu nước nóng hôi hổi trước mặt, có hơi chút dở khóc dở cười.
“Tình Nhi, chân ta tùy tiện rửa qua nước lạnh là được, sao phải tốn công như vậy ……” Hắn nói.
“Không được!” Dương Nhược Tình nói.
“Hồ nước có hàn khí, bàn chân lại có rất nhiều huyệt vị. Ngươi đến ngâm nước ấm để đuổi hàn khí!” Nàng chém đinh chặt sắt nói, ngữ khí không dung cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.