Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 75: Giày Vì Ai Nạp?

Đỉnh Mưa Nhỏ

09/02/2022

Ngủ thực sự là cách tốt nhất để phục hồi.

Ngày hôm sau, Dương Nhược Tình thức dậy, sảng khoái và tràn đầy năng lượng.

Sau khi mặc quần áo, chải đầu, thắt hai bím tóc đen mượt để sau người, Dương Nhược Tình vào bếp múc nước rửa mặt.

Tôn thị đang rót nước sôi vào ấm trà làm bằng đất nung.

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, Tôn thị cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tinh Nhi đến đây vừa đúng lúc, nước đã đun nóng rồi đấy, từ hôm nay con dậy sớm rửa mặt thì nhớ phải dùng nước ấm nhé. Sắp sang đông rồi, trời càng ngày càng lạnh.”

“Vâng ạ!”

Dương Nhược Tình lên tiếng, múc nước, lấy cành liễu nhúng vào chút muối xanh mà nàng mua hôm qua, rồi ngồi xổm ngoài cửa đánh răng và súc miệng.

“A, Mập Mạp cũng biết đánh răng đúng cách đấy nhỉ, nghe tứ thúc nói ngươi trước đây chưa từng đánh răng bao giờ, bây giờ chải một miệng răng vàng khè như vậy thì cũng phiền phức lắm đúng không?”

Tiếng cười nhạo âm dương quái khí truyền tới.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tứ thẩm Lưu thị bê cái bụng to từ góc tường nhà bếp bên kia lại đây.

Lưu thị có thói quen đi vệ sinh lúc sáng sớm, đã nhiều ngày Dương Nhược Tình đều gặp bà vào thời điểm này.

Sau khi phun ra ngụm nước cuối cùng, Dương Nhược Tình đứng dậy.

“Ủa, đây không phải là tứ thẩm sao? Sớm sủa ghê ha tứ thẩm, ngài về nhà mẹ đẻ đúng không?” Dương Nhược Tình cười hì hì cùng Lưu thị chào hỏi.

Lưu thị sửng sốt, “Gì mà về nhà mẹ đẻ? Mập Mạp ngươi bị làm sao vậy? Nhà mẹ đẻ ta ở Lưu gia thôn, cách Thôn Trường Bình mười mấy dặm, cũng không phải là đi phương hướng này!”

“Phải không? Ta thấy tứ thẩm mỗi ngày đều chuẩn xác canh giờ này phải kéo quần chạy đi nhà xí. Yêu quý nhà xí như vậy, còn tưởng rằng ngài coi nhà xí giống như nhà mẹ đẻ luôn rồi!”

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám lòng vòng mắng ta sao? Nhà mẹ đẻ ngươi mới là nhà xí !” Lưu thị trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Dương Nhược Tình không để bụng, nhún vai, “Cháu là con cháu Dương gia, nhà mẹ đẻ cháu cũng là ở Dương gia. Nếu nhà mẹ đẻ cháu là nhà xí, vậy ông bà cháu là gì? Tứ thẩm, ngài nói chuyện ngôn từ nên cân nhắc cẩn thận một chút chứ ạ!”

Lưu thị tức giận.

Dương gia nếu là nhà xí, cha mẹ chồng còn không phải là cục đá hôi thối dùng để bịt hầm cầu sao? Nàng gả vào Dương gia, thì chính là gì?

“Mập Mạp chiết tiệt, miệng lưỡi sắc bén, ta không thèm nói chuyện với ngươi!”

Lưu thị hừ một tiếng, kéo quần vội vàng chạy về hướng nhà xí bên kia.

Dương Nhược Tình cười ha ha, hướng tới bóng dáng Lưu thị hét to: “Tứ thẩm, chậm một chút, ta biết ngươi rất vội về nhà mẹ đẻ, đừng có té ngã, không có ai cướp mất đâu……”

Nhà xí bên kia ẩn ẩn truyền đến tiếng mắng của Lưu thị: “……nha đầu chết tiệt không giáo dưỡng ……”

……

Tôn thị bưng ấm trà bằng đất nung đã rót đầy nước ấm từ nhà bếp đi ra, thấy thế lắc lắc đầu.

“Tình Nhi đừng nói nữa!”



“Dạ!”

Dương Nhược Tình ngọt ngào lên tiếng, đi qua đỡ ấm trà trong tay Tôn thị: “Nương, để con cầm cho.”

“Được rồi, vậy mẹ đi nấu cháo!” Tôn thị xoay người trở về nhà bếp.

Trong phòng Dương Hoa Trung, hắn bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Dương Nhược Tình và Lưu thị, đang dựa vào đầu giường.

“Tứ thẩm của con, mồm mép không buông tha người, dù là chuyện không liên quan đến nàng nhưng vẫn xấn vào gặm vài miếng. Nương của con lại là người hiền lành, ngày trước luôn bị tứ thẩm con chèn ép!”

Dương Hoa Trung trầm giọng nói.

Mới vừa rồi hắn nghe được cuộc đối thoại rất thô lỗ, là Lưu thị tới trêu chọc khuê nữ nhà mình trước.

“Cha, ngài yên tâm, tứ thẩm mồm mép nhanh nhẹn như thế nào, cũng không hơn được con!”

Dương Nhược Tình đặt ấm trà xuống, quay đầu cười ngọt ngào với Dương Hoa Trung.

“Cha, cha có muốn uống trà không? Nước vừa mới đun sôi."

“Ta không khát, đợi lát nữa sẽ uống cháo luôn.” Dương Hoa Trung nói.

Dương Nhược Tình gật đầu, xoay người đi đến bên chân giường, lấy áo khoác đang treo gần đó, khoác lên cho Dương Hoa Trung.

Liếc nhìn hộp kim chỉ dưới chân giường, có một thứ màu đen đè lên.

Dương Nhược Tình cầm lên xem, đó là một mảnh vải bông dày màu đen mà nàng mua về từ cửa hàng vải trong thị trấn ngày hôm qua.

Tôn thị cắt một miếng có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, rồi trải đều những mảnh vải vụn mà nàng lấy được về lên trên miếng vải bông đen.

Bên trên đám vải vụn lại được đặt một miếng da thú mỏng nhưng hơi cứng.

Hai mặt da thú được bôi bột gạo, sau đó dính một ít vải vụn ở mặt trên, trải nhiều lớp thật dày, trên cùng lại bịt kín bằng một tấm vải bông đen.

Cuối cùng, đem đè dưới đệm chăn sao cho phẳng và chắc chắn.

Đợi cho bột gạo dính chặt vào miếng vải, sẽ dùng kéo cắt thành hình đế giày, dùng kim và chỉ gai khâu lại các lớp với nhau một cách chắc chắn, đó chính là 'đế giày'.

“Cha, đây là đế giày của mẹ sao?” Dương Nhược Tình tò mò hỏi.

Cầm ở trong tay mới thấy, thứ này nặng trĩu, giống như cầm một chiếc bảng đen nhỏ.

Khi xỏ chân vào, chắc chắn sẽ vô cùng ấm áp và bền.

“Nương con hôm qua đã thức cả đêm để đè ép đế giày, nàng nói là có thể cắt được hai đôi giày.”

Dương Hoa Trung một bên cài khuy áo khoác, một bên nói với Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Nương con thật là khéo tay, đế giày ép rất tốt!”

“Hì hì, nương con khi còn ở nhà mẹ đẻ, nổi tiếng làng trên xóm dưới về tay nghề may vá đấy!”



Khi nói những điều này, hắn ta nhướng mày lên, trên khuôn mặt đen sạm hiện lên một vệt đỏ.

Cô nương nổi tiếng kia, hiện giờ là nữ nhân của mình, hắc hắc……

Dương Nhược Tình không để tâm đến suy tưởng trong đầu của cha, cúi xuống cởi giày, giơ chân ra đặt thử lên đế giày.

Chiếu theo kích thước bàn chân của mình, thì có thể làm nhiều hơn hai đôi.

Nàng lại liếc nhìn qua chân của Dương Hoa Trung, ừm, đây hẳn là một đôi của mình và một đôi của cha.

“Cha, cái này là nương cho hai chúng ta phải không?” Nàng hỏi.

Dương Hoa Trung ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Cha đang nằm trên giường có đắp chăn bông, đi giày không phải phí lắm sao?”.”

“Vậy thì nương làm cho ai?” Dương Nhược Tình thắc mắc.

Ngũ thúc? Nhị đường ca?

“Nàng nói là làm cho Đường Nha Tử!” Dương Hoa Trung nói.

“A?”

Dương Nhược Tình sửng sốt.

Lúc này, Tôn thị thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Lần trước Đường Nha Tử tặng một con thỏ hoang mập như vậy đến đây, ta trong lòng vẫn luôn băn khoăn, luôn muốn làm cho hài tử kia một cái gì đó. Hôm qua Tình Nhi đem vải bố về, ta liền nghĩ làm cho Đường Nha Tử hai đôi giày vải.”

Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Lạc Thiết Tượng một mình nuôi Đường Nha Tử khôn lớn, hai người đàn ông một già một trẻ, trong nhà cũng không có nữ nhân, cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng gì!”

Tôn thị gật gật đầu, nói tiếp: “Ân, Lạc Thiết Tượng cũng là người tốt, trước đây dao phay, cái cuốc gì của nhà ta, đều do hắn làm. Chiếc xe bò mà bố con bị lật ở bãi sông, cũng do Lạc Thiết Tượng sửa cho, cũng không thu tiền!”

Dương Nhược Tình nhìn cha mẹ mình kẻ xướng người hoạ, giống như sợ khuê nữ là nàng không đáp ứng vậy, không khỏi nhịn cười.

“Cha, nương, hai người đừng nói nữa, con không phải là người không hiểu lý lẽ. Người khác đối với chúng ta tốt, chúng ta nhất định báo đáp gấp đôi. Được rồi, sau khi nương làm xong, ngài hãy đưa con đem qua cho Đường Nha Tử đi!”

“Tình Nhi nhà ta thật ngoan!”

“Hì hì, chúng ta ăn sáng đi!” Dương Nhược Tình cười hì hì nói: “Nương, ăn xong sáng nay chúng ta sẽ làm gì?”

Đoạn thời gian trước, Dương Nhược Tình đã hỗ trợ Tôn thị đào toàn bộ đất cho hai khối ruộng cạn được chia.

Dưới sự giúp đỡ của thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân, đem cây cải dầu gieo xuống.

Ngoài ra còn có hai khối ruộng nước, được dự định sử dụng để trồng hạt cải dầu. Thế nhưng, ruộng lúa sau vụ thu vừa rồi của Dương gia, không có người cày xới, còn lổn nhổn những cọng rơm rạ!

Trong nhà một không có trâu, hai không có lưỡi cày, ba không có lao động có đủ sức khỏe kéo cày, vì thế liền bị dừng ở đó.

Nghe câu hỏi của Dương Nhược Tình, Tôn thị đang rửa mặt cho Dương Hoa Trung, gật đầu.

“Đêm hôm qua ngũ thúc của con lại đây, bảo chúng ta chờ mấy ngày, ông bà bên kia cũng đang vội cày ruộng để trồng cây cải dầu và lúa mạch. Chờ đến khi bọn họ làm xong, ngũ thúc của con sẽ đem trâu cùng lưỡi cày đến giúp chúng ta cày ruộng.” Tôn thị nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook