Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 370: Giống Như Đều Có Chút Không Giống Nhau ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
08/05/2022
“Còn có Hắc Phong Trại, cũng ở bên trong núi sâu, chuyên môn đánh cướp thương nhân đi qua.”
“Khi nương còn chưa có gả cho cha con, nghe nói ở trong thôn có một cô nương xinh đẹp.”
“Có một lần đi họp chợ qua chân núi kia, bị bọn sơn tặc Hắc Phong Trại kéo đi lên trên núi, rốt cuộc không thể trở về nhà.”
“Chúng ta sau đó đi họp chợ, đều luôn tránh xa mấy đỉnh núi kia.”
“Binh sĩ này, nói không chừng là bị sơn tặc đánh cho thành như vậy……”
Phụ nhân một bên bào vỏ khoai tây, một bên lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Tình trầm mặc nghe.
Không chừng phân tích này của mẫu thân, đúng đến tám, chín phần!
Từ nơi này đến quân doanh phía nam, ở giữa không phải là cách ngọn núi Miên Ngưu này sao?
Núi Miên Ngưu chạy dài vài trăm dặm, tạo thành từ vô số ngọn núi lớn nhỏ.
Trong núi có một nơi hiểm yếu, bị sơn tặc nhất bang bá chiếm.
Nói không chừng binh sĩ này ra chấp hành nhiệm vụ, thật đúng là gặp phải đám sơn tặc kia!
Được rồi, sau này chờ binh sĩ kia tỉnh lại, nhất định phải hỏi một chút.
“Nương, lúc trước mọi người cùng lí chính nói gì vậy? Vương Xuyên Tử bên kia tình huống như thế nào rồi ạ?”
Nàng một bên lưu loát bóc vỏ tỏi và ngừng, một bên hỏi Tôn thị.
Tôn thị sửng sốt, ngay sau đó khẽ thở dài.
“Ai, nhắc tới Vương Tử Xuyên hài tử kia, liền thật đáng thương!”
Phụ nhân nói.
“Nghe lí chính nói, mặt và cổ của hài tử kia đều bị bỏng hết da.”
“Khi vừa mới đưa đi, một ngày một đêm cũng không chợp mắt nổi, luôn miệng kêu đau.”
“Sau đó, người Lão Vương gia quá đau lòng, liền xin đại phu cho hắn uống nước thuốc gây ngủ.”
“Hôm nay mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa ăn được cơm.”
Tôn thị vừa nói, vừa lắc đầu.
Dương Nhược Tình nghe thế nhăn chặt mày.
Những thống khổ này, người chưa từng trải qua sẽ trăm triệu lần không hiểu được.
Quả thực so với chết còn khó chịu hơn.
“Tiểu cô đã nghiệt tạo a!”
“Ai!” Tôn thị lắc đầu.
“Lí chính nói, gia con mang theo tiểu cô con ở bên cạnh hầu hạ. Hắn liền bớt thời giờ về nhà nghỉ một chút.”
“Nói như vậy, gia và tiểu cô vẫn còn phải ở lại huyện thành mấy ngày?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị gật đầu: “Lí chính nói như vậy, nương của Xuyên Tử thương tâm quá độ đã ngã bệnh.”
“Hai tỷ tỷ của Vương Tử Xuyên ở lại trong thôn chăm sóc nương của Xuyên Tử.”
“Ở huyện thành kia, chỉ có một mình cha của Vương Tử Xuyên sao được? Cho nên gia và tiểu cô con cần phải lưu lại!”
Dương Nhược Tình gật đầu: “tiểu cô con cũng nên ở bên cạnh chăm sóc, đây là vì chính nàng chuộc tội!”
Khi hai mẹ con nói chuyện, canh rau xanh gan lợn trong nồi đã nấu xong.
“Nương, gan lợn có hai chén, con đưa một chén cho vị binh sĩ kia.”
“Trong nồi còn có một chén, đợi lát nữa nương đưa đi cho ngũ thúc con nhé.”
Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị nói: “Bưng cho ngũ thúc của con nhưng lại không đưa cho bà nội con, như thế có được không?”
Dương Nhược Tình cười: “Bà nội con đã sớm nhảy nhót, không nằm trong hàng ngũ thương bệnh nhân nữa.”
Bệnh của Đàm thị kia là bệnh mãn tính, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hôm qua còn nằm ở trên giường, sau khi ăn xong một bữa cơm trưa dở sống dở chính, buổi chiều Đàm thị liền xuống giường, nấu cơm tối, ở phòng bếp xoa eo đem Kim thị chỉ huy đến xoay quanh.
Sáng sớm hôm nay, liền tới ổ gà bên này nhặt trứng gà, sợ nhặt chậm bị người trộm mất.
“Nương, cứ như vậy nhé, con đem canh gan lợn đưa qua sau đó sẽ về nhà nấu cơm trưa.”
Dương Nhược Tình phân phó xong, bưng chén lên, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Tôn thị lên tiếng, cũng đứng dậy rửa sạch đôi tay.
Đem một chén canh rau xanh gan lợn khác đưa đi cho Dương Hoa Châu.
Lão Lạc gia phòng bếp.
Dương Nhược Tình đem canh gan lợn giao cho Lạc Phong Đường, lại dặn dò hắn một ít biện pháp hạ nhiệt vật lý.
Để phòng ngừa ban đêm người nọ nóng lên, tránh cho bọn họ luống cuống tay chân.
“Tình Nhi ngươi yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ.”
Lạc Phong Đường mỉm cười nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Trước khi đi, nàng dò xét đầu vào căn phòng kia.
Người nọ hình như là lại ngủ rồi.
“Ta đây liền đi về trước, ngày mai lại qua đây.” Nàng nói với Lạc Phong Đường ở phía sau cùng ra tới.
“Ta đưa ngươi!”
“Không cần, ngươi lưu lại chăm sóc hắn đi!”
Nàng xua xua tay, bước nhanh ra ngoài.
……
Hôm sau, nàng ăn xong cơm sáng liền tới nhà Lão Lạc gia.
Trên đường, gặp Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ tỷ, tỷ cũng đi nhà Đường Nha Tử xem người binh sĩ kia sao?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tiểu Vũ gật đầu, nâng bộ xiêm y đã gấp chỉnh tề trong tay lên.
“Xiêm y hôm qua đã giặt xong, cũng phơi khô rồi. Ta đưa lại đây cho hắn.”
Hai người cùng nhau vào sân.
Cửa phòng mở ra.
Hai người tiến vào, đúng lúc Lạc Phong Đường đang đút cháo cho người nọ.
Có lẽ là chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, động tác của Lạc Phong Đường thật trúc trắc vụng về.
Chính hắn đút đến mồ hôi đầy đầu.
Mà người được đút, cũng ăn thực vất vả.
Đáng tiếc hai tay đều đang băng vải, không thể động đậy.
Nhìn thấy hai nữ hài tử vào cửa, trong mắt binh sĩ hiện lên một tia chờ mong.
Thấy tình cảnh này, Dương Nhược Tình cùng Tiểu Vũ nhìn nhau cười.
Dương Nhược Tình trêu ghẹo nói: “Đường Nha Tử, chiếu biện pháp đút của ngươi, cháo trong chén phải rơi rớt hơn phân nửa.”
Lạc Phong Đường đỏ mặt lên, vô cùng xấu hổ.
Dương Nhược Tình xắn tay áo định tới chia sẻ cho hắn.
Nhưng nghĩ đến giáo huấn hôm qua, nàng dừng lại.
Cũng không thể lại dẫm mìn đi.
Tiểu tử khờ này, cũng là một bình dấm chua!
Lúc này, Tiểu Vũ ở bên cạnh lên tiếng.
“Mấy việc này nam nhân các ngươi làm không được, vẫn nên để cho ta tới đi!”
Tiểu Vũ đi qua, tiếp nhận chén cháo trong tay Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường như được đại xá, chạy nhanh đi tới đứng bên cạnh Dương Nhược Tình.
Bên mép giường, Tiểu Vũ nhìn binh sĩ trẻ tuổi ngồi dựa trên giường, lộ ra nụ cười của nữ hài nông gia thuần phác.
“Ta tới đút cho ngươi.”
“Làm phiền cô nương.”
Âm thanh vị binh sĩ kia khàn khàn, mang theo một tia cảm kích.
“Tiểu Vũ, vậy ngươi trước cho hắn ăn, ta cùng Đường Nha Tử đi ra ngoài nói chút chuyện, đợi lát nữa lại đến.”
Dương Nhược Tình nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ gật đầu đáp lại.
Dương Nhược Tình lại cười với binh sĩ kia một cái, hắn hướng nàng gật đầu đáp lại.
Trong phòng bếp.
Dương Nhược Tình hỏi Lạc Phong Đường: “Đêm qua hắn có bị sốt không?”
Lạc Phong Đường nói: “Sau khi lên đèn hắn có bị nóng lên, ta chiếu theo biện pháp ngươi dạy, dùng rượu chà lau cho hắn.”
“Lại rót cho hắn uống lên thật nhiều nước ấm, sau nửa đêm liền hạ nhiệt, còn cùng ta hàn huyên hết non nửa đêm !”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Thân thể binh sĩ này không kém, khôi phục mau.
“Các ngươi đã nói chuyện gì? Hắn địa vị như thế nào?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nói:
“Hắn họ Ninh tên Túc, người Yến Châu.”
“Là binh sĩ nơi phía nam, đang muốn đi Nghi Lòng Dạ ở phía bắc chấp hành nhiệm vụ.”
“Trải qua phụ cận Hắc Phong Trại, bị bọn cướp đường trộm theo dõi.”
“Sau đó thụ thương, nhưng vẫn chạy thoát được bọn cướp đường kia trốn tới sơn cốc sau núi……”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Đêm dài như vậy, các ngươi chỉ nói thế thôi sao? Còn có gì khác hay không?”
Nàng thuận miệng lại hỏi.
Lạc Phong Đường suy nghĩ một chút, nói: “Hắn cùng ta nói một ít chuyện bọn họ đánh Nam Man tử, thực mạo hiểm, thực kích thích ……”
Dương Nhược Tình lưu ý tới.
Khi Lạc Phong Đường đang nói, đáy mắt hắn bốc cháy lên một tia hoả tinh.
Đặc biệt là khi nói đến đoạn chiến sĩ tiền tuyến giết địch, lần lượt đánh lui giặc Nam Man xâm lấn.
Khí chất cả người hắn giống như đều có chút thay đổi.
--------------------------
Bạn dịch cùng mình bộ này đã nghỉ do có việc riêng. Có bạn nào muốn dịch bộ này cùng mình thì nhắn tin cho mình nhé. Cám ơn!
“Khi nương còn chưa có gả cho cha con, nghe nói ở trong thôn có một cô nương xinh đẹp.”
“Có một lần đi họp chợ qua chân núi kia, bị bọn sơn tặc Hắc Phong Trại kéo đi lên trên núi, rốt cuộc không thể trở về nhà.”
“Chúng ta sau đó đi họp chợ, đều luôn tránh xa mấy đỉnh núi kia.”
“Binh sĩ này, nói không chừng là bị sơn tặc đánh cho thành như vậy……”
Phụ nhân một bên bào vỏ khoai tây, một bên lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Tình trầm mặc nghe.
Không chừng phân tích này của mẫu thân, đúng đến tám, chín phần!
Từ nơi này đến quân doanh phía nam, ở giữa không phải là cách ngọn núi Miên Ngưu này sao?
Núi Miên Ngưu chạy dài vài trăm dặm, tạo thành từ vô số ngọn núi lớn nhỏ.
Trong núi có một nơi hiểm yếu, bị sơn tặc nhất bang bá chiếm.
Nói không chừng binh sĩ này ra chấp hành nhiệm vụ, thật đúng là gặp phải đám sơn tặc kia!
Được rồi, sau này chờ binh sĩ kia tỉnh lại, nhất định phải hỏi một chút.
“Nương, lúc trước mọi người cùng lí chính nói gì vậy? Vương Xuyên Tử bên kia tình huống như thế nào rồi ạ?”
Nàng một bên lưu loát bóc vỏ tỏi và ngừng, một bên hỏi Tôn thị.
Tôn thị sửng sốt, ngay sau đó khẽ thở dài.
“Ai, nhắc tới Vương Tử Xuyên hài tử kia, liền thật đáng thương!”
Phụ nhân nói.
“Nghe lí chính nói, mặt và cổ của hài tử kia đều bị bỏng hết da.”
“Khi vừa mới đưa đi, một ngày một đêm cũng không chợp mắt nổi, luôn miệng kêu đau.”
“Sau đó, người Lão Vương gia quá đau lòng, liền xin đại phu cho hắn uống nước thuốc gây ngủ.”
“Hôm nay mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa ăn được cơm.”
Tôn thị vừa nói, vừa lắc đầu.
Dương Nhược Tình nghe thế nhăn chặt mày.
Những thống khổ này, người chưa từng trải qua sẽ trăm triệu lần không hiểu được.
Quả thực so với chết còn khó chịu hơn.
“Tiểu cô đã nghiệt tạo a!”
“Ai!” Tôn thị lắc đầu.
“Lí chính nói, gia con mang theo tiểu cô con ở bên cạnh hầu hạ. Hắn liền bớt thời giờ về nhà nghỉ một chút.”
“Nói như vậy, gia và tiểu cô vẫn còn phải ở lại huyện thành mấy ngày?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị gật đầu: “Lí chính nói như vậy, nương của Xuyên Tử thương tâm quá độ đã ngã bệnh.”
“Hai tỷ tỷ của Vương Tử Xuyên ở lại trong thôn chăm sóc nương của Xuyên Tử.”
“Ở huyện thành kia, chỉ có một mình cha của Vương Tử Xuyên sao được? Cho nên gia và tiểu cô con cần phải lưu lại!”
Dương Nhược Tình gật đầu: “tiểu cô con cũng nên ở bên cạnh chăm sóc, đây là vì chính nàng chuộc tội!”
Khi hai mẹ con nói chuyện, canh rau xanh gan lợn trong nồi đã nấu xong.
“Nương, gan lợn có hai chén, con đưa một chén cho vị binh sĩ kia.”
“Trong nồi còn có một chén, đợi lát nữa nương đưa đi cho ngũ thúc con nhé.”
Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị nói: “Bưng cho ngũ thúc của con nhưng lại không đưa cho bà nội con, như thế có được không?”
Dương Nhược Tình cười: “Bà nội con đã sớm nhảy nhót, không nằm trong hàng ngũ thương bệnh nhân nữa.”
Bệnh của Đàm thị kia là bệnh mãn tính, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hôm qua còn nằm ở trên giường, sau khi ăn xong một bữa cơm trưa dở sống dở chính, buổi chiều Đàm thị liền xuống giường, nấu cơm tối, ở phòng bếp xoa eo đem Kim thị chỉ huy đến xoay quanh.
Sáng sớm hôm nay, liền tới ổ gà bên này nhặt trứng gà, sợ nhặt chậm bị người trộm mất.
“Nương, cứ như vậy nhé, con đem canh gan lợn đưa qua sau đó sẽ về nhà nấu cơm trưa.”
Dương Nhược Tình phân phó xong, bưng chén lên, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Tôn thị lên tiếng, cũng đứng dậy rửa sạch đôi tay.
Đem một chén canh rau xanh gan lợn khác đưa đi cho Dương Hoa Châu.
Lão Lạc gia phòng bếp.
Dương Nhược Tình đem canh gan lợn giao cho Lạc Phong Đường, lại dặn dò hắn một ít biện pháp hạ nhiệt vật lý.
Để phòng ngừa ban đêm người nọ nóng lên, tránh cho bọn họ luống cuống tay chân.
“Tình Nhi ngươi yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ.”
Lạc Phong Đường mỉm cười nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Trước khi đi, nàng dò xét đầu vào căn phòng kia.
Người nọ hình như là lại ngủ rồi.
“Ta đây liền đi về trước, ngày mai lại qua đây.” Nàng nói với Lạc Phong Đường ở phía sau cùng ra tới.
“Ta đưa ngươi!”
“Không cần, ngươi lưu lại chăm sóc hắn đi!”
Nàng xua xua tay, bước nhanh ra ngoài.
……
Hôm sau, nàng ăn xong cơm sáng liền tới nhà Lão Lạc gia.
Trên đường, gặp Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ tỷ, tỷ cũng đi nhà Đường Nha Tử xem người binh sĩ kia sao?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tiểu Vũ gật đầu, nâng bộ xiêm y đã gấp chỉnh tề trong tay lên.
“Xiêm y hôm qua đã giặt xong, cũng phơi khô rồi. Ta đưa lại đây cho hắn.”
Hai người cùng nhau vào sân.
Cửa phòng mở ra.
Hai người tiến vào, đúng lúc Lạc Phong Đường đang đút cháo cho người nọ.
Có lẽ là chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, động tác của Lạc Phong Đường thật trúc trắc vụng về.
Chính hắn đút đến mồ hôi đầy đầu.
Mà người được đút, cũng ăn thực vất vả.
Đáng tiếc hai tay đều đang băng vải, không thể động đậy.
Nhìn thấy hai nữ hài tử vào cửa, trong mắt binh sĩ hiện lên một tia chờ mong.
Thấy tình cảnh này, Dương Nhược Tình cùng Tiểu Vũ nhìn nhau cười.
Dương Nhược Tình trêu ghẹo nói: “Đường Nha Tử, chiếu biện pháp đút của ngươi, cháo trong chén phải rơi rớt hơn phân nửa.”
Lạc Phong Đường đỏ mặt lên, vô cùng xấu hổ.
Dương Nhược Tình xắn tay áo định tới chia sẻ cho hắn.
Nhưng nghĩ đến giáo huấn hôm qua, nàng dừng lại.
Cũng không thể lại dẫm mìn đi.
Tiểu tử khờ này, cũng là một bình dấm chua!
Lúc này, Tiểu Vũ ở bên cạnh lên tiếng.
“Mấy việc này nam nhân các ngươi làm không được, vẫn nên để cho ta tới đi!”
Tiểu Vũ đi qua, tiếp nhận chén cháo trong tay Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường như được đại xá, chạy nhanh đi tới đứng bên cạnh Dương Nhược Tình.
Bên mép giường, Tiểu Vũ nhìn binh sĩ trẻ tuổi ngồi dựa trên giường, lộ ra nụ cười của nữ hài nông gia thuần phác.
“Ta tới đút cho ngươi.”
“Làm phiền cô nương.”
Âm thanh vị binh sĩ kia khàn khàn, mang theo một tia cảm kích.
“Tiểu Vũ, vậy ngươi trước cho hắn ăn, ta cùng Đường Nha Tử đi ra ngoài nói chút chuyện, đợi lát nữa lại đến.”
Dương Nhược Tình nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ gật đầu đáp lại.
Dương Nhược Tình lại cười với binh sĩ kia một cái, hắn hướng nàng gật đầu đáp lại.
Trong phòng bếp.
Dương Nhược Tình hỏi Lạc Phong Đường: “Đêm qua hắn có bị sốt không?”
Lạc Phong Đường nói: “Sau khi lên đèn hắn có bị nóng lên, ta chiếu theo biện pháp ngươi dạy, dùng rượu chà lau cho hắn.”
“Lại rót cho hắn uống lên thật nhiều nước ấm, sau nửa đêm liền hạ nhiệt, còn cùng ta hàn huyên hết non nửa đêm !”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Thân thể binh sĩ này không kém, khôi phục mau.
“Các ngươi đã nói chuyện gì? Hắn địa vị như thế nào?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nói:
“Hắn họ Ninh tên Túc, người Yến Châu.”
“Là binh sĩ nơi phía nam, đang muốn đi Nghi Lòng Dạ ở phía bắc chấp hành nhiệm vụ.”
“Trải qua phụ cận Hắc Phong Trại, bị bọn cướp đường trộm theo dõi.”
“Sau đó thụ thương, nhưng vẫn chạy thoát được bọn cướp đường kia trốn tới sơn cốc sau núi……”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Đêm dài như vậy, các ngươi chỉ nói thế thôi sao? Còn có gì khác hay không?”
Nàng thuận miệng lại hỏi.
Lạc Phong Đường suy nghĩ một chút, nói: “Hắn cùng ta nói một ít chuyện bọn họ đánh Nam Man tử, thực mạo hiểm, thực kích thích ……”
Dương Nhược Tình lưu ý tới.
Khi Lạc Phong Đường đang nói, đáy mắt hắn bốc cháy lên một tia hoả tinh.
Đặc biệt là khi nói đến đoạn chiến sĩ tiền tuyến giết địch, lần lượt đánh lui giặc Nam Man xâm lấn.
Khí chất cả người hắn giống như đều có chút thay đổi.
--------------------------
Bạn dịch cùng mình bộ này đã nghỉ do có việc riêng. Có bạn nào muốn dịch bộ này cùng mình thì nhắn tin cho mình nhé. Cám ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.