Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 108: Hành Hung Dương Hoa Mai ( Canh Hai Đưa Đến! )
Đỉnh Mưa Nhỏ
18/02/2022
“Đệ cùng Tiểu An chơi ở đầu ngõ bên kia, có một chiếc xe ngựa chạy qua đường, nhị thúc đang điều khiển xe, nên hai đứa liền đi theo tới đó.”
Đại An nói tiếp: “Khi xe ngựa dừng lại, con ngựa hí vang, Tiểu An giật mình, làm rớt chiếc bánh khoai tây lên mặt đất.”
“Đúng lúc này, tiểu cô vén rèm xe nhảy xuống, đặt chân trúng ngay miếng bánh khoai tây kia, nên bị trượt thiếu chút nữa té ngã, là đệ cùng Tiểu An kịp thời đỡ nàng.”
“Tiểu cô đứng vững vàng xong liền vung tay cho Tiểu An một cái tát. Tiểu An cứ như vậy! Ô ô ô……”
Đại An đang nói, lại khóc lên.
Mặt Dương Nhược Tình âm trầm: “Kế tiếp thế nào? Tiểu cô cùng nhị bá thấy Tiểu An bị chảy máu mũi, thì đã làm gì?”
“Tiểu cô đánh xong liền quay người ôm chó của nàng vào phòng, cũng chưa từng liếc nhìn Tiểu An dù chỉ một cái. Nhị bá nói là không có việc gì, bảo đệ là mũi của Tiểu An không tốt, chạm nhẹ cái đã bị chảy máu! Giục đệ mau chóng cõng Tiểu An về nhà, rửa mặt là khỏi!”
Nghe thế, Tôn thị dừng khóc một chút.
Tiếp theo liền gào to hơn, ôm Tiểu An, khóc đến bả vai đều run rẩy: “Tiểu An của ta, con của ta, ngã trên mặt đất mà người ta cũng không thèm quan tâm……”
Lão Tôn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trên trán của Dương Hoa Trung, gân xanh nổi lên dữ dội, nói với Trường Canh: “Trường Canh, mau, cõng ta ra sân trước, ta muốn hỏi họ, tại sao các người lại đối xử với con trai ta như thế này!”
Trường Canh đưa mắt nhìn sang Tôn thị.
Tôn thị hoang mang lo sợ, hai mắt đẫm lệ lại quay sang nhìn về phía Dương Nhược Tình xin giúp đỡ.
Dương Nhược Tình nói với Dương Hoa Trung: “Cha, chân của ngài đang ở thời điểm trị liệu mấu chốt, không nên di chuyển. Cha yên tâm, con sẽ đi tiền viện đòi công đạo cho Tiểu An!”
Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình xoay người đi ra ngoài, chạy về phía tiền viện.
“Tỷ, đệ đi cùng tỷ!” Đại An cắn răng một cái, đuổi theo.
“Cha, ngài giúp con chăm sóc cho Tiểu An!” Tôn thị đem Tiểu An giao cho Lão Tôn, cũng đứng dậy đi theo.
“Không có đàn ông, mẹ con bọn họ sẽ gặp khó khăn, Trường Canh, cháu giúp ta trông Tiểu An, ta lo cho nhi nữ và ngoại tôn nữ, ta đi xem thế nào!”
Lão Tôn đem Tiểu An giao cho Trường Canh, cũng đuổi theo.
Dương Hoa Trung thấy thế, gấp đến độ trợn trắng mắt.
“Trường Canh, ngươi đưa Tiểu An đến giường cho ta ôm, ngươi thay ta đi tiền viện nhìn xem!”
“Được! Lão tam ngươi đừng vội, ta đây liền đi!” Trường Canh cũng vội vàng đi ra.
……
Dương Nhược Tình một hơi chạy đến tiền viện, thoáng nhìn thấy cửa phòng của tiểu cô Dương Hoa Mai đang mở rộng, mấy khuê nữ của Lưu thị đang đứng ở cửa phòng ngó cổ vào xem.
Trong phòng, truyền ra âm thanh của Lưu thị.
“Ai nha, khí hậu trên trấn thật là tốt, Mai nhi nhà ta đi trên trấn ở mới gần một tháng, sao ta thấy trổ mã càng xinh đẹp hơn?”
“Tứ tẩu, tẩu nói thật sao? Ta thật sự trông xinh đẹp hơn?”
Giọng nói này nghe còn trẻ hơn của Lưu thị, xen lẫn sự phấn khích không kìm chế được.
“Mai nhi ngốc này, tứ tẩu có bao giờ nói dối ngươi chưa? Lần này, muội không chỉ xinh đẹp, còn thon thả hơn, nhìn xem, cái cằm này đã gầy đi rất nhiều!”
“Thật vậy chăng? Sao chính muộn không cảm thấy nhỉ?” Âm thanh của Dương Hoa Mai lại vang lên.
“Ngốc cô nương, tự mình sao có thể nhìn ra được, phải người khác nhìn mới thấy.”
“Hi hi, tứ tẩu, những lời tẩu nói muội thật thích nghe. Tới tới tới, ăn hạt dưa, cái này chỉ có ở tiệm đồ khô trên phố thôi, được xào với đường, khi cắn sẽ rất ngọt!”
“Ai, được được được, hai nha đầu các ngươi cũng đừng đứng mãi ở cửa nữa, mau tiến vào, tiểu cô của các ngươi thưởng hạt dưa cho chúng ta ăn này. Chúng ta nhờ phúc khí của tiểu cô, cũng may mắn được ăn hạt dưa ở trên thị trấn!”
“Lách tách!”
“Lách tách!”
Ngay sau đó, tiếng cắn hạt dưa hỗn đỗn truyền ra từ trong phòng.
Dương Nhược Tình hơi nheo mắt, nhấc chân đi thẳng về phía phòng Dương Hoa Mai.
Bên trong đang ăn hạt dưa, cửa phòng cũng không mở rộng nữa mà khép hờ lại.
Dương Nhược Tình một chân đá văng cửa.
“Rầm! “
“Ai da!”
Ngay khi cửa phòng bị đạp ra, một tiếng thét chói tai vang lên từ trong phòng.
Hóa ra Lưu thị đang đứng ở gần cửa, bị cửa đập vào một cái, lảo đảo bám vào chiếc ghế đứng dậy, nhưng sau đầu lại mọc ra một cục u!
Lưu thị quay đầu lại định mắng mỏ, thì thấy Dương Nhược Tình đang đằng đằng sát khí tiến vào.
Lưu thị không rõ tại sao rùng mình một cái, vội vàng ngậm miệng, lui qua một bên.
Dương Hoa Mai đang ngồi nghiêng ở mép giường, trên tay cầm một nắm hạt hướng dương, trong khi tay kia không ngừng vuốt ve con chó lông xù trên đùi.
Nghe được động tĩnh, Dương Hoa Mai nhướng mi nhìn sang.
Thấy là Dương Nhược Tình, Dương Hoa Mai khuôn mặt liền trùng xuống: “Mập Mạp chết tiệt! Phòng này ngươi cũng đủ tư cách tiến vào sao? Còn dám đá cửa phòng ta, ngươi là bị ngứa da phải không?”
Dương Nhược Tình vừa xông vào, giương mắt xem xét trong phòng một vòng, sau đó ngẩn ra.
Trong phòng, ngoài mẹ con Lưu, còn có một người khác đang ngồi bên giường.
Dương Nhược Tình biết người này chính là tiểu cô Dương Hoa Mai, con gái út của lão Dương cùng Đàm thị, được Đàm thị coi như là tâm can bảo bối!
Chỉ có điều, ngoại hình của vị tiểu cô này thật không dám khen tặng!
Trước đây, Dương Nhược Tình còn tưởng rằng nàng mới chính là người mập nhất thôn Trường Bình.
Hiện tại nhìn thấy Dương Hoa Mai, Dương Nhược Tình cảm thấy, khi so sánh với tiểu cô, nàng đúng là đồ suy dinh dưỡng!
Đây có còn là con người không vậy?
Về cơ bản là một quả bóng hình người, phải không?
Ngũ quan rốt cuộc không thể nhìn ra là giống Đàm thị hay lão Dương? Tuy nhiên, nước da này là giống lão Dương.
Ngăm đen, hơn nữa trên da còn có rất nhiều mụn.
Mụn to, mụn nhỏ, giương cung bạt kiếm, thoạt nhìn khiến người ta xúc động muốn lao đến nặn ra!
“Đồ mập mạp, ngươi không xứng ở trong phòng này, cút ngay ra khỏi đây!”
Khi Dương Nhược Tình còn đang ngây người, Dương Hoa Mai đã giơ ngón tay dày như củ cải lên, vừa mắng vừa chỉ vào Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, nhớ tới mục đích chính của mình.
“Bà cô béo phì, ta hỏi ngươi, vì sao lại đánh Tiểu An? Chỉ vì cái bánh khoai tây mà hắn đánh rơi trên đất?”
Dương Nhược Tình tiến lên một bước, lạnh lùng hỏi Dương Hoa Mai.
Dương Hoa Mai kinh ngạc.
Bà cô béo phì?
Là đang gọi mình?
Mặc dù nàng béo thật, nhưng ở Dương gia chưa từng có người dám chỉ vào mũi của nàng mắng nàng béo!
Dương Hoa Mai nổi trận lôi đình, giơ tay đập mạnh vào mép giường: “Tên nhãi ranh Tiểu An kia, suýt nữa hại ta té ngã, ta liền đánh hắn thì sao? Ta cao hứng, ta vui thì ta đánh. Mập Mạp chết tiệt, ngươi còn định xuất đầu lộ diện thay Tiểu An? Nằm mơ …… Ai nha!”
Dương Hoa Mai nói chưa hết lời, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, che mặt nằm ở trên giường.
“Ôi thật không thể tin được! Nương ơi, mau tới đây, Mập Mạp chết tiệt đang đánh Mai nhi nhà chúng ta!”
Đương sự Dương Hoa Mai bị Dương Nhược Tình tát đến choáng váng.
Bên cạnh, Lưu thị nhìn thấy rõ ràng mọi việc, sợ tới mức gào to lên, quơ chân múa tay, cuống quít chạy ra ngoài, đến thẳng phòng phòng bếp báo tin cho Đàm thị!
Mà trong phòng, Dương Nhược Tình cũng không định buông tha Dương Hoa Mai như vậy.
Đại An nói tiếp: “Khi xe ngựa dừng lại, con ngựa hí vang, Tiểu An giật mình, làm rớt chiếc bánh khoai tây lên mặt đất.”
“Đúng lúc này, tiểu cô vén rèm xe nhảy xuống, đặt chân trúng ngay miếng bánh khoai tây kia, nên bị trượt thiếu chút nữa té ngã, là đệ cùng Tiểu An kịp thời đỡ nàng.”
“Tiểu cô đứng vững vàng xong liền vung tay cho Tiểu An một cái tát. Tiểu An cứ như vậy! Ô ô ô……”
Đại An đang nói, lại khóc lên.
Mặt Dương Nhược Tình âm trầm: “Kế tiếp thế nào? Tiểu cô cùng nhị bá thấy Tiểu An bị chảy máu mũi, thì đã làm gì?”
“Tiểu cô đánh xong liền quay người ôm chó của nàng vào phòng, cũng chưa từng liếc nhìn Tiểu An dù chỉ một cái. Nhị bá nói là không có việc gì, bảo đệ là mũi của Tiểu An không tốt, chạm nhẹ cái đã bị chảy máu! Giục đệ mau chóng cõng Tiểu An về nhà, rửa mặt là khỏi!”
Nghe thế, Tôn thị dừng khóc một chút.
Tiếp theo liền gào to hơn, ôm Tiểu An, khóc đến bả vai đều run rẩy: “Tiểu An của ta, con của ta, ngã trên mặt đất mà người ta cũng không thèm quan tâm……”
Lão Tôn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trên trán của Dương Hoa Trung, gân xanh nổi lên dữ dội, nói với Trường Canh: “Trường Canh, mau, cõng ta ra sân trước, ta muốn hỏi họ, tại sao các người lại đối xử với con trai ta như thế này!”
Trường Canh đưa mắt nhìn sang Tôn thị.
Tôn thị hoang mang lo sợ, hai mắt đẫm lệ lại quay sang nhìn về phía Dương Nhược Tình xin giúp đỡ.
Dương Nhược Tình nói với Dương Hoa Trung: “Cha, chân của ngài đang ở thời điểm trị liệu mấu chốt, không nên di chuyển. Cha yên tâm, con sẽ đi tiền viện đòi công đạo cho Tiểu An!”
Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình xoay người đi ra ngoài, chạy về phía tiền viện.
“Tỷ, đệ đi cùng tỷ!” Đại An cắn răng một cái, đuổi theo.
“Cha, ngài giúp con chăm sóc cho Tiểu An!” Tôn thị đem Tiểu An giao cho Lão Tôn, cũng đứng dậy đi theo.
“Không có đàn ông, mẹ con bọn họ sẽ gặp khó khăn, Trường Canh, cháu giúp ta trông Tiểu An, ta lo cho nhi nữ và ngoại tôn nữ, ta đi xem thế nào!”
Lão Tôn đem Tiểu An giao cho Trường Canh, cũng đuổi theo.
Dương Hoa Trung thấy thế, gấp đến độ trợn trắng mắt.
“Trường Canh, ngươi đưa Tiểu An đến giường cho ta ôm, ngươi thay ta đi tiền viện nhìn xem!”
“Được! Lão tam ngươi đừng vội, ta đây liền đi!” Trường Canh cũng vội vàng đi ra.
……
Dương Nhược Tình một hơi chạy đến tiền viện, thoáng nhìn thấy cửa phòng của tiểu cô Dương Hoa Mai đang mở rộng, mấy khuê nữ của Lưu thị đang đứng ở cửa phòng ngó cổ vào xem.
Trong phòng, truyền ra âm thanh của Lưu thị.
“Ai nha, khí hậu trên trấn thật là tốt, Mai nhi nhà ta đi trên trấn ở mới gần một tháng, sao ta thấy trổ mã càng xinh đẹp hơn?”
“Tứ tẩu, tẩu nói thật sao? Ta thật sự trông xinh đẹp hơn?”
Giọng nói này nghe còn trẻ hơn của Lưu thị, xen lẫn sự phấn khích không kìm chế được.
“Mai nhi ngốc này, tứ tẩu có bao giờ nói dối ngươi chưa? Lần này, muội không chỉ xinh đẹp, còn thon thả hơn, nhìn xem, cái cằm này đã gầy đi rất nhiều!”
“Thật vậy chăng? Sao chính muộn không cảm thấy nhỉ?” Âm thanh của Dương Hoa Mai lại vang lên.
“Ngốc cô nương, tự mình sao có thể nhìn ra được, phải người khác nhìn mới thấy.”
“Hi hi, tứ tẩu, những lời tẩu nói muội thật thích nghe. Tới tới tới, ăn hạt dưa, cái này chỉ có ở tiệm đồ khô trên phố thôi, được xào với đường, khi cắn sẽ rất ngọt!”
“Ai, được được được, hai nha đầu các ngươi cũng đừng đứng mãi ở cửa nữa, mau tiến vào, tiểu cô của các ngươi thưởng hạt dưa cho chúng ta ăn này. Chúng ta nhờ phúc khí của tiểu cô, cũng may mắn được ăn hạt dưa ở trên thị trấn!”
“Lách tách!”
“Lách tách!”
Ngay sau đó, tiếng cắn hạt dưa hỗn đỗn truyền ra từ trong phòng.
Dương Nhược Tình hơi nheo mắt, nhấc chân đi thẳng về phía phòng Dương Hoa Mai.
Bên trong đang ăn hạt dưa, cửa phòng cũng không mở rộng nữa mà khép hờ lại.
Dương Nhược Tình một chân đá văng cửa.
“Rầm! “
“Ai da!”
Ngay khi cửa phòng bị đạp ra, một tiếng thét chói tai vang lên từ trong phòng.
Hóa ra Lưu thị đang đứng ở gần cửa, bị cửa đập vào một cái, lảo đảo bám vào chiếc ghế đứng dậy, nhưng sau đầu lại mọc ra một cục u!
Lưu thị quay đầu lại định mắng mỏ, thì thấy Dương Nhược Tình đang đằng đằng sát khí tiến vào.
Lưu thị không rõ tại sao rùng mình một cái, vội vàng ngậm miệng, lui qua một bên.
Dương Hoa Mai đang ngồi nghiêng ở mép giường, trên tay cầm một nắm hạt hướng dương, trong khi tay kia không ngừng vuốt ve con chó lông xù trên đùi.
Nghe được động tĩnh, Dương Hoa Mai nhướng mi nhìn sang.
Thấy là Dương Nhược Tình, Dương Hoa Mai khuôn mặt liền trùng xuống: “Mập Mạp chết tiệt! Phòng này ngươi cũng đủ tư cách tiến vào sao? Còn dám đá cửa phòng ta, ngươi là bị ngứa da phải không?”
Dương Nhược Tình vừa xông vào, giương mắt xem xét trong phòng một vòng, sau đó ngẩn ra.
Trong phòng, ngoài mẹ con Lưu, còn có một người khác đang ngồi bên giường.
Dương Nhược Tình biết người này chính là tiểu cô Dương Hoa Mai, con gái út của lão Dương cùng Đàm thị, được Đàm thị coi như là tâm can bảo bối!
Chỉ có điều, ngoại hình của vị tiểu cô này thật không dám khen tặng!
Trước đây, Dương Nhược Tình còn tưởng rằng nàng mới chính là người mập nhất thôn Trường Bình.
Hiện tại nhìn thấy Dương Hoa Mai, Dương Nhược Tình cảm thấy, khi so sánh với tiểu cô, nàng đúng là đồ suy dinh dưỡng!
Đây có còn là con người không vậy?
Về cơ bản là một quả bóng hình người, phải không?
Ngũ quan rốt cuộc không thể nhìn ra là giống Đàm thị hay lão Dương? Tuy nhiên, nước da này là giống lão Dương.
Ngăm đen, hơn nữa trên da còn có rất nhiều mụn.
Mụn to, mụn nhỏ, giương cung bạt kiếm, thoạt nhìn khiến người ta xúc động muốn lao đến nặn ra!
“Đồ mập mạp, ngươi không xứng ở trong phòng này, cút ngay ra khỏi đây!”
Khi Dương Nhược Tình còn đang ngây người, Dương Hoa Mai đã giơ ngón tay dày như củ cải lên, vừa mắng vừa chỉ vào Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, nhớ tới mục đích chính của mình.
“Bà cô béo phì, ta hỏi ngươi, vì sao lại đánh Tiểu An? Chỉ vì cái bánh khoai tây mà hắn đánh rơi trên đất?”
Dương Nhược Tình tiến lên một bước, lạnh lùng hỏi Dương Hoa Mai.
Dương Hoa Mai kinh ngạc.
Bà cô béo phì?
Là đang gọi mình?
Mặc dù nàng béo thật, nhưng ở Dương gia chưa từng có người dám chỉ vào mũi của nàng mắng nàng béo!
Dương Hoa Mai nổi trận lôi đình, giơ tay đập mạnh vào mép giường: “Tên nhãi ranh Tiểu An kia, suýt nữa hại ta té ngã, ta liền đánh hắn thì sao? Ta cao hứng, ta vui thì ta đánh. Mập Mạp chết tiệt, ngươi còn định xuất đầu lộ diện thay Tiểu An? Nằm mơ …… Ai nha!”
Dương Hoa Mai nói chưa hết lời, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, che mặt nằm ở trên giường.
“Ôi thật không thể tin được! Nương ơi, mau tới đây, Mập Mạp chết tiệt đang đánh Mai nhi nhà chúng ta!”
Đương sự Dương Hoa Mai bị Dương Nhược Tình tát đến choáng váng.
Bên cạnh, Lưu thị nhìn thấy rõ ràng mọi việc, sợ tới mức gào to lên, quơ chân múa tay, cuống quít chạy ra ngoài, đến thẳng phòng phòng bếp báo tin cho Đàm thị!
Mà trong phòng, Dương Nhược Tình cũng không định buông tha Dương Hoa Mai như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.