Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 275: Hủy Diệt Khóe Mắt Ướt Át ( Canh Một )

Đỉnh Mưa Nhỏ

09/04/2022

Hai người vừa đi vừa nói, thẳng đến khi rẽ vào một con đường khác, một bóng hình từ phía sau tường viện của một hộ gia đình bước ra.

Mộc Tử Xuyên nhìn theo phương hướng hai người đi, đôi lông mày thanh tú hơi hơi nhăn lại.

Chính mình và tiểu tử Lạc Phong Đường này, từ trước đến nay chưa từng giao tiếp với nhau.

Cũng không rõ ràng lắm tiểu tử kia là kiểu người như thế nào.

Nhưng từ đoạn hội thoại vừa mới nghe được, tiểu tử này thực vô cùng xảo quyệt đi!

Đưa mảnh gỗ vỡ?

Đưa đồ vật rách nát không đáng giá tiền đi hòng lấy lòng Tình Nhi ư?

Thật là một tên keo kiệt!

Vậy mà Tình Nhi còn cười vui vẻ đến như vậy ……

Mộc Tử Xuyên nhăn mày sâu thêm vài phần.

Sau khi suy nghĩ, hắn quyết đoán xoay người chạy về sân nhà mình.

Không được, hắn nhất định không thể để Tình Nhi bị tiểu tử này mê hoặc chỉ bởi vì chút ơn huệ nhỏ này.

Hắn muốn cho Tình Nhi hiểu, thi ân cùng tống cổ ăn mày là khác nhau!

Ở căn phòng phía tây, Triệu quả phụ đang ngồi dệt vải.

Dệt vải là một công việc đòi hỏi nhiều kỹ thuật, hai tay hai chân phải chú ý phối hợp cho tốt.

Hai chân của phụ nhân luân phiên đạp bàn đạp phía dưới, tay trái đẩy cái then trước mặt, tay phải kéo móc treo trên đầu khung cửi.

Những sợi bông dày đặc trước mặt lao tới như sóng biển dâng trào.

Một con thoi nhỏ linh hoạt như con cá con lướt qua những làn sóng biển dập dờn……

“Lộc cộc……”

Âm thanh thanh thúy mà lại có tiết tấu.

Con thoi đi từ trái sang phải, không ngừng xuyên qua.

Khi âm thanh dừng lại, Triệu quả phụ rút sợi bông đã dùng xong ra khỏi con thoi.

Từ cái khay đan bên cạnh, lại thay một vòng sợi bông mới vào con thoi.

Lại tiếp tục khởi động khung dệt ……

Sợi bông trắng tinh dầy đặc, dưới vô số lần động tác lặp đi lặp lại của bà, thần kỳ chuyển hóa thành mảnh vải bông màu trắng.

Cửa sổ trước và sau của ngôi nhà đều đóng chặt kín mít.

Ở giữa phòng, có một chậu sưởi bằng than.

Để ngăn cho tia lửa trong chậu than không bắn ra ngoài làm cháy quần áo, mặt trên của chậu than còn che một cái cái lồng.

Mặt trên của cái lồng còn để một đôi giầy của Mộc Tử Xuyên đang hong cho khô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu quả phụ cũng không ngẩng đầu lên chỉ liếc mắt nhìn một cái.

Thấy là Mộc Tử Xuyên, Triệu quả phụ liền có chút kinh ngạc.

“Không phải bảo con đi xách nước sao? Sao nhanh như vậy đã về tới nhà?” Bà hỏi.



Mộc Tử Xuyên nói: “Đột nhiên con muốn đi nhà xí, đợi lát nữa lại xách nước sau.”

Triệu quả phụ liền không hỏi lại, xoay đầu dệt vải tiếp.

Bên kia phòng chính vang lên tiếng lục lọi đồ đạc.

Triệu quả phụ hỏi: “Tử Xuyên, con đang tìm gì vậy?”

“Nương, than cây ăn quả mà mấy ngày trước đại cữu cữu đưa lại đây đang cất ở đâu?” Mộc Tử Xuyên đi vào cửa tây phòng hỏi.

Triệu quả phụ nói: “Ở trong nhà kho.”

“Nương, nương đưa cho con chìa khóa nhà kho.” Mộc Tử Xuyên hướng Triệu quả phụ vươn tay tới.

Triệu quả phụ sửng sốt, ngừng tay xoay đầu đánh giá Mộc Tử Xuyên.

“Con muốn lấy chìa khóa nhà kho làm gì?” Nàng hỏi.

“Con đi vào bên trong nhìn xem.” Mộc Tử Xuyên nói.

Tiểu tử này từ trước đến nay luôn không để ý đến mấy chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

Hôm nay sao tự dưng lại quan tâm tới?

Thấy Triệu quả phụ một bộ dáng nghi hoặc, ánh mắt Mộc Tử Xuyên chợt lóe.

“Mấy hôm nay trời lạnh, ban đêm con viết chữ cũng muốn đốt than để không run tay.”

Hắn nói thêm.

“Con muốn đi nhìn xem trong nhà còn dư lại bao nhiêu than cây ăn quả, cũng dễ dàng tính toán.”

Hắn nói xong, theo bản năng giơ tay sờ sờ mũi.

Đây là lần đầu tiên hắn nói dối, còn là lừa gạt mẫu thân của chính mình, trong lòng thực sự hổ thẹn!

Mộc Tử Xuyên cũng không dám nhìn thẳng mắt Triệu quả phụ.

Khi hắn cho rằng nương sẽ không đưa chìa khóa cho mình, thì một chiếc chìa khóa lại được nhét vào trong tay của hắn.

“Con ta thật không kém, còn biết được quản gia sao? Chìa khóa đây, con tự đi nhìn xem.”

Mộc Tử Xuyên nắm chìa khóa nhà kho trong tay, ngẩn ra.

Ở bên khung dệt, Triệu quả phụ một bên dệt vải một bên thở dài nói: “Lão Mộc gia ba đời đều đơn truyền, mỗi một thế hệ nam nhân cũng sống chưa vượt qua 30 tuổi.”

“Cha con đi sớm, cũng không lưu lại gì cho hai mẹ con chúng ta.”

“Vài mẫu đất cằn trong nhà, nương chỉ là một cái nữ tắc, cũng không làm nổi, sau đó mới cho bên ngoài thuê, mỗi năm thu một ít địa tô để lót dạ.”

“Mấy năm nay, may mà có hai cữu cữu của con tiếp tế.”

“Đại cữu cữu là người làm ăn, tiểu cữu cữu là tú tài lang.”

“Chi phí nhà ta, đều do Đại cữu cữu con tiếp tế.”

“Quà nhập học, bút mực, trang giấy tiền, xiêm y bốn mùa của con đều do tiểu cữu cữu đặt mua.”

“Mười cân tam đẳng than cây ăn quả, còn có hai mươi cân nhị đẳng than củi, đều là mấy ngày trước Đại cữu cữu của con nhờ người ta mang lại đây.”

“Than cây ăn quả lưu trữ cho con ban đêm viết chữ sưởi ấm, than củi kém một ít, nương dùng để hong khô giày vớ.”

“Con hiện giờ đã lớn, những việc này nương cũng nên nói cho con nghe, để trong lòng con có tính toán.”

Triệu quả phụ nói xong mấy chuyện này, quay đầu lại thấy Mộc Tử Xuyên vẫn còn đứng ở cửa phòng.



Phụ nhân hướng hắn từ ái cười: “Đứa nhỏ này, sao con vẫn còn sững sờ ở kia vậy?”

“Trong chốt lại phải đi xách nước, trong chốc lát lại muốn đi nhà xí, rồi lại muốn xem nhà kho.”

“Hôm nay con đây là làm sao?”

Nghe Triệu quả phụ hỏi, Mộc Tử Xuyên hồi phục lại tinh thần.

“Nương, ngài yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực đọc sách, kỳ thi mùa thu sang năm, nhất định không phụ kỳ vọng của nương cùng cữu gia!”

Hắn nắm chặt chìa khóa trong tay, cắn răng nói.

Nói xong những lời này, hắn xoay người nhanh như một trận gió đi ra khỏi nhà chính.

Bên khung dệt, Triệu quả phụ nghe lời nói hùng hồn vừa rồi của nhi tử, khuôn mặt đầy vui mừng.

Bà nâng bàn tay lên, lau nước mắt ướt át nơi khóe mắt.

Xoay người, tiếp tục dệt vải.

Bà muốn dệt rất nhiều, rất nhiều vải, làm y phục mới cho nhi tử.

Nếu còn dư, sẽ đưa đi cửa hàng của đại ca nhà mẹ đẻ để bán lấy tiền.

Dù cho có phải đập nồi bán sắt, cũng muốn cung cấp cho nhi tử học hành thi cử quang tông diệu tổ, dương mi thổ khí!

Trong nhà kho, Mộc Tử Xuyên ngồi đối diện hai sọt than trước mặt, vẻ mặt mâu thuẫn.

Tam đẳng than cây ăn quả, so với nhị đẳng than củi tốt hơn.

Than cây ăn quả khi đốt cháy bụi cực nhỏ, thậm chí còn có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.

Trong khi than củi bình thường không có.

Rốt cuộc nên lấy loại nào đưa cho Tình Nhi đây?

Hắn do dự lên……

Tại nhà Lão Lạc gia.

“Đường Nha Tử ngươi cũng thật là, đánh cho nhà ta hai thùng ấm lớn lớn bé bé, sao không tự đánh một cái cho nhà mình vậy?”

Dương Nhược Tình nhìn qua ba gian phòng ở của nhà hắn, không nhịn được quở trách vài câu.

Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, còn chưa kịp hé răng, Lạc Thiết Tượng bên cạnh đã giành nói trước: “Chậc, chúng ta hai người đàn ông cần thứ đồ kia làm gì? Nhà các ngươi nhiều tiểu hài tử, không thể thiếu thùng ấm được.”

Dương Nhược Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai bá chất này giống nhau, đều là người hàm hậu, thiện lương.

Nghĩ đến ý đồ đến đây của mình, Dương Nhược Tình vội vàng đặt sọt xuống.

Khom người từ bên trong lấy áo bông quần bông mới tinh ra.

“Đường Nha Tử, đây là của ngươi.”

Nàng đem quần áo nhét vào trong tay hắn.

Lạc Phong Đường nhìn áo bông quần bông mới tinh trong tay, nam hài nhẹ nhấp miệng, không khỏi xúc động.

Lạc Thiết Tượng ở một bên rít thuốc lá sợi, tủm tỉm cười.

“Đường Nha Tử, còn ngây ngốc ở đấy làm gì? Mau về phòng mặc thử xem như thế nào?” Lạc Thiết Tượng thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook