Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 242: Không Chuẩn Ngươi Làm Như Vậy ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
01/04/2022
Dương Nhược Tình nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Sừng hươu, vỏ ba ba.”
“Sừng hươu?” Lạc Phong Đường mắt sáng rực lên một chút.
“Núi Miên Ngưu sau thôn chúng ta có hươu, trước kia ta đã từng săn được.” Hắn nói.
“Tình Nhi, ngươi muốn sừng hươu mai hoa hay là lộc giác? Hay là sừng hươu mã?” hắn lại hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Loại nào cũng được, chỉ cần mọc lên ở trên đầu hươu là được.”
“Có thể là cắt từ trên đầu hươu, cũng có thể là phần vỏ nó bong ra một cách tự nhiên đều được.”
Dương Nhược Tình lại bổ sung thêm.
Lạc Phong Đường nghiêm túc nghe, lộ ra bộ dáng tự hỏi.
“Ngày mai ta sẽ vào núi!” Lạc Phong Đường nói.
“Muốn đi săn hươu sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Dương Nhược Tình hỏi: “Ngươi không phải nói vào đông, rất nhiều động vật trong núi đều không ra ngoài hoạt động sao?”
Lạc Phong Đường cười nói: “Là bởi vì ở bên ngoài thiếu đồ ăn, cho nên chúng mới phải đi vào sâu bên trong núi.”
“Nhưng loại hươu này thường có chút khó săn.” Hắn nói.
“Vì sao?” Dương Nhược Tình hỏi: “Là bởi vì chúng nó chạy nhanh sao?”
“Đúng vậy, không chỉ có như thế, chúng nó trời sinh tính cảnh giác cao, ngày ngủ đêm ra, chỉ đi kiếm ăn vào sáng sớm và ban đêm.” Lạc Phong Đường nói.
“Như vậy sao……”
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nói cách khác, Lạc Phong Đường lần này đi cần phải qua đêm trong núi, thức đêm ngồi canh mới có khả năng săn được hươu.
“Đường Nha Tử, ta không đồng ý ngươi vào núi!” Dương Nhược Tình nói.
“Vì sao?”
“Ban đêm rất lạnh, trong núi sâu còn lạnh hơn, có khi còn gặp phải chó sói và lợn rừng! Ta không đồng ý cho ngươi đi!” Nàng hơi nhíu mi nói.
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Tình Nhi…… đang lo lắng cho an nguy của ta sao?
Tâm của nam hài nóng lên.
“Tình Nhi ngốc, việc này không tính là gì, ta trước đây không phải là chưa từng trải qua chuyện này……”
Dương Nhược Tình vô cùng bá đạo cắt đứt lời hắn: “Ngươi cũng nói đó là trước đây, hiện tại, ta không đồng ý ngươi làm như vậy!”
Lạc Phong Đường im lặng.
Chỉ cần không nói cho Tình Nhi, trộm đi, nàng cũng không biết được!
“Đường Nha Tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà lén lút trốn ta để đi lên núi!”
Dường như có thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, âm thanh nữ hài lại lần nữa vang lên.
Lạc Phong Đường có hơi chút chột dạ nhếch miệng cười cười.
Dương Nhược Tình thấy hắn cười, liền hiểu được mình vừa nói trúng ý định của hắn, thật đúng là đánh bậy đánh bạ.
Nàng lập tức khẩn trương lên, gương mặt cũng nghiêm túc lên: “Ta không nói giỡn với ngươi, ta không chuẩn ngươi đi mạo hiểm.”
“Năm nay săn không được thì sang năm đầu xuân ta có thể vào núi nhặt vỏ sừng hươu!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường gật gật đầu, “Được, vậy ta không vào núi. Ta trước tìm vỏ ba ba!”
Nghe thấy vỏ ba ba, Dương Nhược Tình cũng có tinh thần hơn.
“Nhưng ba ba vốn ngủ đông? Chúng ta có thể đi đâu tìm?”
Nàng nhớ rõ kiếp trước chính mình đã từng nuôi một con rùa đen.
Trời vừa lạnh nó liền rụt đầu và tứ chi vào, nằm trong bể cá to vẫn không nhúc nhích.
Liếc mắt nhìn một cái, trông giống hệt một cục đá im lặng.
Cũng không ăn uống tiêu tiểu, mới đầu, nàng còn tưởng nó chết.
Sau này mới biết được nó vốn là động vật ngủ đông.
Phía sau, Lạc Phong Đường đẩy xe, vững vàng đi về phía trước.
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, hắn nhếch môi cười nói: “Ba ba dễ bắt, hồ nước nơi cửa thôn ta cũng có.”
“Loài vật kia đến mùa đông sẽ đi ngủ, thích trốn dưới bùn, đi xuống là có thể mò được.” Hắn nói.
“Đường Nha Tử, ngươi biết thật nhiều!”
Dương Nhược Tình híp mắt cười.
Kiến thức khoa học về thế giới động vật mà nàng đã học được từ kiếp trước, nếu so với kinh nghiệm phong phú của thiếu niên thợ săn Lạc Phong Đường trước mặt, thật sự không là gì cả!
Trên đường, hai người thảo luận làm thế nào để đi hồ nước bắt ba ba, khiến đoạn đường dưới chân cũng trở nên ngắn hơn.
Mau đến cửa thôn, Dương Nhược Tình vốn định nhảy xuống cùng hắn đi vào thôn.
Nhưng nhìn đến thùng gỗ bên kia đang đựng đầy tràn gạo thóc cùng đồ ăn, nàng lại không có xuống dưới.
Xuống dưới lại phải buộc lại thùng, thời gian lăn lộn cũng đủ về đến nhà.
Dương Nhược Tình không nhúc nhích, ổn định vững chắc ngồi trên xe cút kít như cũ.
Lạc Phong Đường ở phía sau càng không nhắc nhở, khóe miệng nam hài nhẹ nhấp, càng thêm thật cẩn thận đẩy nàng vào thôn, trong lòng, lại vụng trộm vui sướng!
Khi đi qua bờ hồ, nhóm phụ nhân đang giặt đồ nhìn thấy hai người bọn họ, cả đám âm thầm trao đổi ánh mắt, làm mặt quỷ.
Dương Nhược Tình chỉ coi các nàng như không khí.
Ai sau lưng không có người nói xấu?
Ai sau lưng không nói xấu người khác?
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ cần đừng vọt tới trước mặt tỷ tỷ nói láo nói toét là được.
Hai người đi xuyên qua đường bờ hồ vào thôn, hướng về phía Dương gia.
Đợi cho bọn họ vào thôn rồi, nhóm phụ nhân nơi hồ nước rốt cuộc không nhịn được châu đầu ghé tai đàm luận.
“Ai, các ngươi nhìn thấy không? Hai nha tử này cả ngày đi chung với nhau, người lớn của hai nhà cũng không nói gì, một chút đều không ngại!”
“Ha hả, người lớn hai nhà đều mắt nhắm mắt mở, không chừng vẫn là bọn họ tác hợp!”
“Tấm tắc, kỳ quái, Đường Nha Tử trước nay luôn không nói chuyện với ai, sao bây giờ đối với Mập Mạp liền giống như thay đổi người vậy?”
“Đúng vậy, Mập Mạp nặng như vậy, ba mươi dặm chắc đều là Đường Nha Tử đẩy về, hắn còn tung ta tung tăng, không chê mệt!”
“Chuyện này, thật đúng là kỳ quái!”
“Ai, các ngươi những người này, không thể tích chút khẩu đức sao?”
Quế Hoa bưng một chậu xiêm y đi tới.
“Dạo gần đây đều nghe được các ngươi nói lời tổn hại hai hài tử người ta, đều là người cùng thôn, hà tất phải làm như vậy?”
“Ai da, còn tưởng rằng là ai thay người xuất đầu, hóa ra là Quế Hoa, chúng ta đều đã quên ngươi và nương của Mập Mạp quan hệ rất tốt!”
“Mọi người đừng nói nữa, nếu không sau này Quế Hoa lại cáo mật với Dương gia kia!”
Quế Hoa cau mày, chỉ vào mấy phụ nhân này nói: “Ta nói chuyện theo sự thật, cho dù hai hài tử nhà người ta chơi với nhau, thì có động chạm gì đến các ngươi?”
“Giặt đồ giặt đồ, mọi người đều ít nói vài câu đi……”
Có phụ nhân ra tới hòa giải, chặt đứt trận khắc khẩu này.
……
Lạc Phong Đường lập tức đem Dương Nhược Tình đẩy đến đầu ngõ, xe cút kít ngừng lại.
Không phải do ngõ nhỏ nên hắn không đẩy vào được, mà là từ cửa chính Dương gia kia, có một người chạy ra đón xe.
“Tiểu cô, ngươi đây là có ý gì?”
Dương Nhược Tình ngồi trên xe, đôi tay ôm ở trước ngực, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Dương Hoa Mai đang dang hai tay chặn đầu ngõ.
Dương Hoa Mai trừng mắt liếc nhìn Dương Nhược Tình, nhăn chặt mày.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi xuống dưới cho ta!” Dương Hoa Mai gầm lên.
Dương Nhược Tình cười: “Đây là xe cút kít nhà ta, ta thích ngồi thì ngồi, ngươi quản không được!”
Dương Hoa Mai dùng sức cắn môi dưới, lại nói: “Ngươi chân dài, còn muốn ngồi trên xe, là ý định muốn cho Đường Nha Tử mệt chết sao?”
Nghe vậy, Dương Nhược Tình thấy thật vui vẻ.
Hóa ra, Dương Hoa Mai xông tới chặn xe là để săn sóc Lạc Phong Đường?
“A, hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây sao, tiểu cô ta thế nhưng còn biết quan tâm đến người khác?”
Dương Nhược Tình cười trêu ghẹo nói.
Không phải nàng tới cửa nhà còn không xuống dưới.
Chỉ là nếu nàng nhảy xuống, xe cút kít sẽ bị mất đi cân bằng mà đổ.
Lạc Phong Đường vốn định bảo trì trầm mặc không thể không mở miệng.
“Tiểu cô Dương gia, ngươi hiểu lầm Tình Nhi rồi. Là do ta yêu cầu nàng nhất định phải ngồi lên trên xe.” Hắn nói.
“Sừng hươu?” Lạc Phong Đường mắt sáng rực lên một chút.
“Núi Miên Ngưu sau thôn chúng ta có hươu, trước kia ta đã từng săn được.” Hắn nói.
“Tình Nhi, ngươi muốn sừng hươu mai hoa hay là lộc giác? Hay là sừng hươu mã?” hắn lại hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Loại nào cũng được, chỉ cần mọc lên ở trên đầu hươu là được.”
“Có thể là cắt từ trên đầu hươu, cũng có thể là phần vỏ nó bong ra một cách tự nhiên đều được.”
Dương Nhược Tình lại bổ sung thêm.
Lạc Phong Đường nghiêm túc nghe, lộ ra bộ dáng tự hỏi.
“Ngày mai ta sẽ vào núi!” Lạc Phong Đường nói.
“Muốn đi săn hươu sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Dương Nhược Tình hỏi: “Ngươi không phải nói vào đông, rất nhiều động vật trong núi đều không ra ngoài hoạt động sao?”
Lạc Phong Đường cười nói: “Là bởi vì ở bên ngoài thiếu đồ ăn, cho nên chúng mới phải đi vào sâu bên trong núi.”
“Nhưng loại hươu này thường có chút khó săn.” Hắn nói.
“Vì sao?” Dương Nhược Tình hỏi: “Là bởi vì chúng nó chạy nhanh sao?”
“Đúng vậy, không chỉ có như thế, chúng nó trời sinh tính cảnh giác cao, ngày ngủ đêm ra, chỉ đi kiếm ăn vào sáng sớm và ban đêm.” Lạc Phong Đường nói.
“Như vậy sao……”
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, nói cách khác, Lạc Phong Đường lần này đi cần phải qua đêm trong núi, thức đêm ngồi canh mới có khả năng săn được hươu.
“Đường Nha Tử, ta không đồng ý ngươi vào núi!” Dương Nhược Tình nói.
“Vì sao?”
“Ban đêm rất lạnh, trong núi sâu còn lạnh hơn, có khi còn gặp phải chó sói và lợn rừng! Ta không đồng ý cho ngươi đi!” Nàng hơi nhíu mi nói.
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Tình Nhi…… đang lo lắng cho an nguy của ta sao?
Tâm của nam hài nóng lên.
“Tình Nhi ngốc, việc này không tính là gì, ta trước đây không phải là chưa từng trải qua chuyện này……”
Dương Nhược Tình vô cùng bá đạo cắt đứt lời hắn: “Ngươi cũng nói đó là trước đây, hiện tại, ta không đồng ý ngươi làm như vậy!”
Lạc Phong Đường im lặng.
Chỉ cần không nói cho Tình Nhi, trộm đi, nàng cũng không biết được!
“Đường Nha Tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà lén lút trốn ta để đi lên núi!”
Dường như có thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, âm thanh nữ hài lại lần nữa vang lên.
Lạc Phong Đường có hơi chút chột dạ nhếch miệng cười cười.
Dương Nhược Tình thấy hắn cười, liền hiểu được mình vừa nói trúng ý định của hắn, thật đúng là đánh bậy đánh bạ.
Nàng lập tức khẩn trương lên, gương mặt cũng nghiêm túc lên: “Ta không nói giỡn với ngươi, ta không chuẩn ngươi đi mạo hiểm.”
“Năm nay săn không được thì sang năm đầu xuân ta có thể vào núi nhặt vỏ sừng hươu!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường gật gật đầu, “Được, vậy ta không vào núi. Ta trước tìm vỏ ba ba!”
Nghe thấy vỏ ba ba, Dương Nhược Tình cũng có tinh thần hơn.
“Nhưng ba ba vốn ngủ đông? Chúng ta có thể đi đâu tìm?”
Nàng nhớ rõ kiếp trước chính mình đã từng nuôi một con rùa đen.
Trời vừa lạnh nó liền rụt đầu và tứ chi vào, nằm trong bể cá to vẫn không nhúc nhích.
Liếc mắt nhìn một cái, trông giống hệt một cục đá im lặng.
Cũng không ăn uống tiêu tiểu, mới đầu, nàng còn tưởng nó chết.
Sau này mới biết được nó vốn là động vật ngủ đông.
Phía sau, Lạc Phong Đường đẩy xe, vững vàng đi về phía trước.
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, hắn nhếch môi cười nói: “Ba ba dễ bắt, hồ nước nơi cửa thôn ta cũng có.”
“Loài vật kia đến mùa đông sẽ đi ngủ, thích trốn dưới bùn, đi xuống là có thể mò được.” Hắn nói.
“Đường Nha Tử, ngươi biết thật nhiều!”
Dương Nhược Tình híp mắt cười.
Kiến thức khoa học về thế giới động vật mà nàng đã học được từ kiếp trước, nếu so với kinh nghiệm phong phú của thiếu niên thợ săn Lạc Phong Đường trước mặt, thật sự không là gì cả!
Trên đường, hai người thảo luận làm thế nào để đi hồ nước bắt ba ba, khiến đoạn đường dưới chân cũng trở nên ngắn hơn.
Mau đến cửa thôn, Dương Nhược Tình vốn định nhảy xuống cùng hắn đi vào thôn.
Nhưng nhìn đến thùng gỗ bên kia đang đựng đầy tràn gạo thóc cùng đồ ăn, nàng lại không có xuống dưới.
Xuống dưới lại phải buộc lại thùng, thời gian lăn lộn cũng đủ về đến nhà.
Dương Nhược Tình không nhúc nhích, ổn định vững chắc ngồi trên xe cút kít như cũ.
Lạc Phong Đường ở phía sau càng không nhắc nhở, khóe miệng nam hài nhẹ nhấp, càng thêm thật cẩn thận đẩy nàng vào thôn, trong lòng, lại vụng trộm vui sướng!
Khi đi qua bờ hồ, nhóm phụ nhân đang giặt đồ nhìn thấy hai người bọn họ, cả đám âm thầm trao đổi ánh mắt, làm mặt quỷ.
Dương Nhược Tình chỉ coi các nàng như không khí.
Ai sau lưng không có người nói xấu?
Ai sau lưng không nói xấu người khác?
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ cần đừng vọt tới trước mặt tỷ tỷ nói láo nói toét là được.
Hai người đi xuyên qua đường bờ hồ vào thôn, hướng về phía Dương gia.
Đợi cho bọn họ vào thôn rồi, nhóm phụ nhân nơi hồ nước rốt cuộc không nhịn được châu đầu ghé tai đàm luận.
“Ai, các ngươi nhìn thấy không? Hai nha tử này cả ngày đi chung với nhau, người lớn của hai nhà cũng không nói gì, một chút đều không ngại!”
“Ha hả, người lớn hai nhà đều mắt nhắm mắt mở, không chừng vẫn là bọn họ tác hợp!”
“Tấm tắc, kỳ quái, Đường Nha Tử trước nay luôn không nói chuyện với ai, sao bây giờ đối với Mập Mạp liền giống như thay đổi người vậy?”
“Đúng vậy, Mập Mạp nặng như vậy, ba mươi dặm chắc đều là Đường Nha Tử đẩy về, hắn còn tung ta tung tăng, không chê mệt!”
“Chuyện này, thật đúng là kỳ quái!”
“Ai, các ngươi những người này, không thể tích chút khẩu đức sao?”
Quế Hoa bưng một chậu xiêm y đi tới.
“Dạo gần đây đều nghe được các ngươi nói lời tổn hại hai hài tử người ta, đều là người cùng thôn, hà tất phải làm như vậy?”
“Ai da, còn tưởng rằng là ai thay người xuất đầu, hóa ra là Quế Hoa, chúng ta đều đã quên ngươi và nương của Mập Mạp quan hệ rất tốt!”
“Mọi người đừng nói nữa, nếu không sau này Quế Hoa lại cáo mật với Dương gia kia!”
Quế Hoa cau mày, chỉ vào mấy phụ nhân này nói: “Ta nói chuyện theo sự thật, cho dù hai hài tử nhà người ta chơi với nhau, thì có động chạm gì đến các ngươi?”
“Giặt đồ giặt đồ, mọi người đều ít nói vài câu đi……”
Có phụ nhân ra tới hòa giải, chặt đứt trận khắc khẩu này.
……
Lạc Phong Đường lập tức đem Dương Nhược Tình đẩy đến đầu ngõ, xe cút kít ngừng lại.
Không phải do ngõ nhỏ nên hắn không đẩy vào được, mà là từ cửa chính Dương gia kia, có một người chạy ra đón xe.
“Tiểu cô, ngươi đây là có ý gì?”
Dương Nhược Tình ngồi trên xe, đôi tay ôm ở trước ngực, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Dương Hoa Mai đang dang hai tay chặn đầu ngõ.
Dương Hoa Mai trừng mắt liếc nhìn Dương Nhược Tình, nhăn chặt mày.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi xuống dưới cho ta!” Dương Hoa Mai gầm lên.
Dương Nhược Tình cười: “Đây là xe cút kít nhà ta, ta thích ngồi thì ngồi, ngươi quản không được!”
Dương Hoa Mai dùng sức cắn môi dưới, lại nói: “Ngươi chân dài, còn muốn ngồi trên xe, là ý định muốn cho Đường Nha Tử mệt chết sao?”
Nghe vậy, Dương Nhược Tình thấy thật vui vẻ.
Hóa ra, Dương Hoa Mai xông tới chặn xe là để săn sóc Lạc Phong Đường?
“A, hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây sao, tiểu cô ta thế nhưng còn biết quan tâm đến người khác?”
Dương Nhược Tình cười trêu ghẹo nói.
Không phải nàng tới cửa nhà còn không xuống dưới.
Chỉ là nếu nàng nhảy xuống, xe cút kít sẽ bị mất đi cân bằng mà đổ.
Lạc Phong Đường vốn định bảo trì trầm mặc không thể không mở miệng.
“Tiểu cô Dương gia, ngươi hiểu lầm Tình Nhi rồi. Là do ta yêu cầu nàng nhất định phải ngồi lên trên xe.” Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.