Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 194: Không Phải Một Đạo? ( Canh Một )

Đỉnh Mưa Nhỏ

13/03/2022

“Còn có, nàng nhìn cũng không phải kẻ tham ăn, mì thịt thái sợi còn giữ lại cho cháu trai. Bánh bao sau đó cũng không cần, là ngũ thúc kiên quyết đưa nàng mới tiếp nhận.”

Đại An lại nói tiếp.

Dương Hoa Châu gật đầu liên tục: “Đúng, Đại An cháu nói thật là chạm vào tâm khảm ngũ thúc, ta cũng thấy cô nương này tâm nhãn không xấu.”

Dương Hoa Châu nói với vẻ mặt vừa mong mỏi vừa xúc động.

“Quần áo mặc cũng mộc mạc, một chút đều không yêu khí, đối tốt với cháu trai như vậy, tính nết lại nhu nhu nhược nhược, là một cô nương hiền thục……”

Dương Hoa Châu tự nói, màu đỏ trên mặt vẫn chưa phai nhạt, giống như vừa uống rượu.

“Nói tiếp đi, Đại An?”

“Ngũ thúc, những gì cháu muốn nói chỉ có như vậy thôi, để cho tỷ của cháu nói đi!”

“Được, Tình Nhi vậy cháu nói xem.”

Dương Nhược Tình buông bát trà trong tay xuống, nhấp nhấp miệng nói: “Về ngoại hình hay tính cách, cháu cũng không tìm được điểm nào để chê. Nếu ngũ thúc vừa ý, Bào gia cô nương trở thành ngũ thẩm của chúng ta thì thật xứng đôi. Nhưng……”

“Nhưng gì?” Dương Hoa Châu vội vàng truy vấn.

“Cháu thấy nàng đối với cháu trai, so với mẹ ruột hắn còn tốt hơn. Cháu cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cô của hài tử có yêu quý cháu đến mấy, cũng không có khả năng yêu thương hơn được mẹ ruột chứ?”

Dương Nhược Tình cân nhắc nói.

“Ngũ thúc vẫn nên đi đến thôn của Bào gia hỏi thăm tình huống nhà bọn họ một chút, bỏ công mài dao chẻ củi sẽ nhanh hơn, thành gia lập thất dùng sao cũng là đại sự cả đời người, hỏi thăm kỹ càng vẫn tốt hơn.”

Có một ít lời liên quan đến thanh danh và danh dự của một nữ nhân, không bằng không cớ, Dương Nhược Tình cũng không dám nói ra.

“Tình Nhi cháu nói như vậy…… là có ý gì? Ngũ thúc không hiểu lắm!”

Dương Hoa Châu không hiểu ra sao.

“Cô đối tốt với cháu trai không phải việc thiên kinh địa nghĩa sao?”

Dương Hoa Châu khó hiểu nói.

“Điều này thuyết minh tâm địa nàng thiện lương, thích hài tử. Nàng bây giờ làm cô, tương lai sẽ làm nương.”

Toàn bộ ngôn từ của Dương Hoa Châu đều đang giữ gìn cho Bào cô nương.

Bào cô nương yêu thương cháu trai, ở trong mắt Dương Hoa Châu chỉ làm tăng điểm cho tình mẫu tử của nàng.

Nhìn thấy thái độ này của Dương Hoa Châu, Dương Nhược Tình đem câu nói tiếp theo nuốt trở lại trong bụng.

Nàng cười cười nói: “ngũ thúc, tức phụ là thúc cưới, cũng sẽ ở cùng thúc cả đời. Chuyện này, bản thân thúc cảm thấy tốt là được!”

Dương Hoa Châu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười.

“Đi thôi, chúng ta mau về nhà đi, ông bà các cháu vẫn còn đang chờ tin tức của ta!”

“Ai, được rồi!”

“Ta đi ra trước tính tiền.”

Dương Hoa Châu đứng dậy đi ra phía trước cửa hàng tính tiền với tiểu nhị kia.



Bên này, Đại An đè thấp âm thanh nói với Dương Nhược Tình: “tỷ, những lời nên nói chúng ta đều đã nói. Chuyện tiếp theo, vẫn nên để chính ngũ thúc tự cân nhắc đi.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Lời thật thì khó nghe, cho dù ngũ thúc là thân huynh đệ của cha, cho dù thúc rất thương tỷ đệ bọn họ.

Nhưng chỉ cần khi hắn gặp được cô nương khiến hắn vừa ý, tình yêu sẽ làm hắn trở nên cố chấp.

“Được rồi, việc này dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc của chính ngũ thúc, tất cả những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ đến đây thôi.”

Dương Nhược Tình nói, chúc ngũ thúc may mắn!

“Cái gì? Bốn chén mì thịt thái sợi, tám cái bánh bao, tổng cộng là 40 văn tiền, sao bây giờ lại biến thành 50 văn?”

Bên kia, đột nhiên truyền đến âm thanh kích động của Dương Hoa Châu.

Dương Nhược Tình và Đại An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Hoa Châu đang mặt đỏ tới mang tai chất vấn tiểu nhị.

“Ngươi không phải nói nước trà tặng không sao? Vậy sao lại nhiều thêm mười văn tiền?”

Tiểu nhị vẻ mặt vô tội nói: “Vị phụ nhân mang theo hài tử kia đã gọi một chén hoành thánh, năm chiếc bánh bao, trước khi đi đã nói là cùng nhóm với các ngươi bảo ta tính tiền với ngươi.”

“A?”

Dương Hoa Châu trợn tròn mắt.

Nhìn về phía chiếc bàn mà tiểu nhị chỉ vào.

Trên bàn tuy đã sớm được dọn dẹp, nhưng Dương Hoa Châu vẫn nhớ rõ đó là chiếc bàn mà Bào gia tẩu tử đã từng ngồi.

“Các ngươi mới vừa rồi đều ngồi cùng nhau ăn ăn uống uống, trước khi đi thời điểm ngươi còn tặng tám chiếc bánh bao cho các nàng, phụ nhân ôm hài tử kia bảo ta tính tiền cho ngươi, sao, các ngươi không phải đi cùng nhau sao?”

Tiểu nhị cũng cảm thấy chính mình có hơi thiếu thỏa đáng.

Dương Hoa Châu im lặng một lát, biểu tình trên mặt nhanh chóng biến hóa.

Tiểu nhị nói: “ta mặc kệ, mười văn tiền kia ngươi phải trả!”

Dương Hoa Châu cắn răng một cái, “Được rồi, ta trả. Ngươi chờ một chút!”

Hắn xoay người đi trở về bàn Dương Nhược Tình, sắc mặt có hơi chút tối tăm.

“Tình Nhi, ngũ thúc muốn thương lượng với cháu một chuyện ……”

Dương Hoa Châu chưa dứt lời, Dương Nhược Tình đã đưa mười văn tiền tới.

“Đây là mười văn tiền, ngũ thúc cầm đi!”

Dương Hoa Châu nhận mười văn tiền kia, khuôn mặt co giật một chút, “Tình Nhi, may mắn có cháu ở đây……”

Nếu không, hôm nay chuyện này sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!

Dương Nhược Tình lại cười nhẹ: “Ngũ thúc, đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà. Thúc mau đi tính tiền đi, chúng ta nên trở về rồi.”

“Được!”



Tính tiền xong, ba thúc cháu ra cửa hàng.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu chiếu ánh nắng ấm áp xuống muôn nơi.

Ăn uống no say, căng cơ bụng trùng cơ mắt.

“Tình Nhi, Đại An, hai cháu ngồi lên xe đẩy đi, thúc sẽ đẩy các cháu về nhà!”

“Vâng!”

Hai tỷ đệ trèo lên xe đẩy tay, dựa vào thùng gỗ, một đường ngủ gà ngủ gật trở về thôn.

Trở lại trong thôn, đã là buổi trưa.

Tôn thị đã ăn xong cơm trưa, đang ở trong sân phơi bã đậu.

Tiểu An ngồi xổm chơi ở trong sân, cầm nhánh cây vẽ tứ tung ngang dọc trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tôn thị xoay người lại, liền thấy hai tỷ đệ Dương Nhược Tình hấp tấp chạy vào sân.

Dương Hoa Châu xách theo bốn chiếc thùng gỗ đi đằng sau.

“A, nương còn tưởng rằng phải đến chiều các con mới trở về, bây giờ vẫn còn sớm!”

Tôn thị vội vàng đi đến đón, “Chưa ăn cơm trưa đúng không? Để ta đi nấu cho các con nhé?”

Dương Nhược Tình hì hì nói: “nương, không cần đâu ạ, chúng con đã ăn mì thịt thái sợi ở trấn trên, là ngũ thúc mời!”

“Đúng không?”

Tôn thị cười nhìn về phía Dương Hoa Châu vừa với đem thùng gỗ vào phòng bếp đi ra.

“Lão ngũ, xem mặt thế nào?”

Dương Hoa Châu cười hắc hắc, giơ tay gãi gãi đầu.

Tôn thị vừa thấy như vậy lập tức mặt mày hớn hở lên.

Còn muốn hỏi thêm nhưng từ chỗ ngoặt ở phòng bếp thượng phòng, Lưu thị vác chiếc bụng to hét lớn về phía này.

“Lão ngũ, nương bảo ngươi đi phòng phía đông, có chuyện muốn hỏi ngươi!”

“Được, ta tới đây!”

Dương Hoa Châu quay về phía Lưu thị bên kia đáp lời, sau đó nói với Tôn thị: “tam tẩu, đệ đi trước, đến tối sẽ qua bên này nói chuyện với tẩu và tam ca.”

“Ai, được rồi, đệ mau đi đi!”

Tôn thị mỉm cười nhìn theo bóng dáng Dương Hoa Châu rời đi.

Sau lưng, bà vội vàng kéo Dương Nhược Tình vào phòng Dương Hoa Trung để hỏi cho kỹ……

Dương Hoa Trung đã ăn xong cơm trưa, đang khoác áo ngoài ngồi trên giường bện cỏ tranh.

Khi Tôn thị kéo Dương Nhược Tình tiến vào hỏi chuyện, ông cũng vội vàng buông đồ trong tay xuống, vểnh hai tai lên nghe.

Dương Nhược Tình liền đem toàn bộ chuyện nhìn thấy, nghe thấy ở tiệm bánh bao, từ lớn đến nhỏ đều kể ra cho vợ chồng Dương Hoa Trung và Tôn thị nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook