Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 159: Lão Dương Hoảng Sợ ( Canh Bốn )

Đỉnh Mưa Nhỏ

04/03/2022

“Đúng vậy, chu bà mối có mang tôi đi, từ xa xa nhìn khuê nữ kia vài lần.” Đàm thị nói.

“Buổi chiều tôi còn hỏi thăm người của Bào gia thôn một chút, khuê nữ kia cũng là người rất chăm chỉ, có thể chịu khổ, trong nhà cũng có đủ tỷ, đệ, huynh, muội, đều chung sống hòa thuận với nhau, không giống Mập Mạp của tam phòng chết tiệt kia……”

Thấy ánh mắt lão Dương không vui nhìn qua, Đàm thị biết tự mình lại đi quá xa, liền ngậm miệng.

“Được, phải nhân lúc sắt còn nóng rèn ngay! Bảo Chu bà mối đi cầu hôn đi!” Lão Dương quyết định.

Lão Dương và Đàm thị vừa mới bàn bạc xong chuyện của Dương Hoa Châu, Dương Hoa Minh đã hấp tấp xông vào phòng, theo sau là bà bầu Lưu thị.

“Cha, nương, tam ca bọn họ mới bắt ba con lợn con, đang để ở hậu viện!”

“Cái gì? Một hơi bắt ba con sao? Tam phòng lấy đâu ra tiền!” Lão Dương kinh ngạc.

Giá lợn con, lão Dương khá rõ ràng, ba con sợ cũng phải tốn đến ba bốn trăm văn tiền!

Tiền từ đâu ra?

Bán đậu phụ? Hay là bán đất?

“Con cũng không biết tam ca bọn họ lấy đâu ra tiền. Lão ngũ và Vĩnh Tiến đều đang ở bên đó xem!” Dương Hoa Minh lớn tiếng nói.

“Bọn họ không có chuồng lợn, mua nhiều lợn con như vậy định nuôi ở đâu? Không phải định đánh chủ ý lên chuồng lợn nhà ta chứ? Không được!” Đàm thị vẻ mặt khẩn trương nói.

Lão Dương đứng dậy, vung tay lên: “Đi, đi xem một chút!”

Đội ngũ đông đảo, cuồn cuộn chạy đi hậu viện.

Hậu viện.

Dương Nhược Tình và Tôn thị đã thả ba con lợn con vào chiếc chuồng mới của chúng.

Chiếc máng lợn được Lạc Thiết Tượng bảo Lạc Phong Đường khiêng lại đây, là một hòn đá dài bằng sải tay người lớn.

Có một khoảng rỗng ở giữa, vừa thích hợp để đựng thức ăn.

Dương Nhược Tình nghe Lạc Phong Đường nói, nhà bọn họ trước đây cũng nuôi lợn. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây đến người còn không đủ ăn, nên không nuôi nữa.

Dù sao cái máng lợn này vẫn luôn được giữ lại, hôm nay xem ra lại phát huy công dụng.

Khi Lão Dương và Đàm thị bọn họ đi đến, Tôn lão nhân và Đại Ngưu bọn họ vẫn đang ở đây, tất cả đều đang vây quanh bên ngoài chuồng lợn.

Bên trong chuồng lợn, Dương Nhược Tình xách theo một chiếc thùng gỗ, đang cúi người dùng gáo hồ lô múc cám vào máng lợn.



Ba con lợn con đều còn nhỏ, răng, dạ dày, hệ tiêu hóa đều chưa hoàn thiện toàn bộ, nên Dương Nhược Tình khi nấu cám ninh vô cùng mềm, nhão sền sệt.

Trong nhà có sẵn bã đậu, trộn với một chút cải trắng, còn thả thêm nước vo gạo và cơm cháy vào.

Thời buổi này, với chế độ ăn tiêu chuẩn như vậy, chưa nói đến lợn, thậm chí người cũng có thể ăn được!

Vừa xúc thức ăn vào máng, ba con lợn con đã bị mùi thơm hấp dẫn, con trước con sau chạy đến bên cạnh, dúi chiếc mõm nhỏ vào máng ăn ngấu nghiến.

“Ụt ụt ụt ụt……”

Ba con lợn tai cụp xuống, mấy cái đuôi nhỏ, gầy guộc vui vẻ đong đưa sau mông.

Dương Nhược Tình mặt mày hớn hở đứng xem, một bên múc thêm đồ ăn vào máng, một bên không nhịn được dùng chiếc gáo trong tay nhẹ nhàng gõ lên đầu con lợn hoa đáng yêu đang tranh ăn.

“Sao ngươi tham ăn quá vậy? Không chia cho ca ca và đệ đệ của ngươi với!”

“Ha ha ha……”

Mọi người đều bị mấy câu này của Dương Nhược Tình làm cho buồn cười.

Trong tiếng cười, đột nhiên một giọng nói bất hòa vang lên.

“Vợ lão tam, các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền mua lợn con như vậy? Ngươi nói thật cho ta biết, có bán đồng ruộng không? Đồng ruộng của Dương gia là không thể bán!”

Lão Dương đẩy đám người ra bước tới, đôi mắt chăm chú nhìn Tôn thị.

Tôn thị ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu.

“Cha, sao có thể chứ. Cơm ăn áo mặc của cả nhà đều dựa vào đồng ruộng, sao có thể bán được!” Tôn thị nói.

“Không bán? Vậy sao các ngươi có nhiều tiền mua lợn con như vậy? Chưa kể để nuôi sống chúng, cũng phải tiêu đến tiền!”

Lão Dương vẻ mặt hồ nghi, một bộ không làm rõ sẽ không bỏ qua.

Lão Tôn tiếp lời nói: “Lão ca ca, chúng ta biết ông lo lắng cho đồng ruộng. Đồng ruộng là nền tảng của nông dân chúng ta. Nhưng bọn nhỏ cũng không lừa dối ông, bọn chúng thật sự không bán đồng ruộng!”

Lão Dương im lặng, nhìn ba con lợn đang vui sướng ăn cám trong chuồng, biểu tình phức tạp.

Dương Nhược Tình múc gáo cám cuối cùng trong thùng vào máng, đứng lên mỉm cười nhìn về phía lão Dương.

“Ông nội, ruộng đồng nhà cháu đều đang gieo hạt cải dầu và lúa mạch, sao bán được ạ?”

“Không phải còn có hai mẫu ruộng nước sao!” Lão Dương vẫn không tin tưởng.



Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “Ông nội, mấy mẫu ruộng ông phân cho gia đình cháu, vừa xa vừa không tốt, muốn tưới nước cũng không tiện. Đừng nói là bán, dù đem cho thuê thì người ta cũng không thích!”

Lão Dương vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức khó coi.

Đồng ruộng chính là mệnh của ông!

Dương Hoa Minh ở bên cạnh vội vàng nhảy vô hát đệm, chỉ vào mặt Dương Nhược Tình nói: “Mập Mạp ngươi nói vậy là có ý gì? Chê mấy mẫu ruộng kia không tốt đúng không? Được, vậy các ngươi trả lại đây, đi uống gió Tây Bắc mà sống!”

Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Dương Hoa Minh: “Đã phân cho tam phòng, thì chính là đồ vật của tam phòng. Không có lý gì lại đòi lại! Dù nhà cháu có thật sự bán, cũng không ai quản được!”

“Cái gì?” Lão Dương đột nhiên ngước mắt lên, các cơ bắp trên khuôn mặt già nua đều run rẩy.

“Nói như vậy, các ngươi thật sự đã bán?”

Dương Nhược Tình cũng hết cách, sao giải thích thế nào cũng không thông vậy?

“Đúng vậy, đã bán rồi!” Nàng nói.

Hai đầu gối Lão Dương mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, được Dương Hoa Châu đỡ lên.

“Cha, tam tẩu và Tình Nhi đã nói đến vậy, không bán là không bán, sao ngài cứ một mực không tin vậy?” Dương Hoa Châu rất là bất đắc dĩ nói.

“Thế các nàng rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền bắt lợn con như vậy?” Lão Dương cố chấp hỏi.

Dương Hoa Châu vẻ mặt khó xử.

Thật ra mà nói, hắn cũng không rõ lắm.

“Cha, đây chính là việc riêng của tam ca, tam tẩu. Chúng ta cứ hỏi thăm của cải của người ta, cũng không tốt lắm đâu?” Dương Hoa Châu nói.

Lão Dương vẫn im lặng, giống như chuyện này nếu không cởi bỏ, sẽ trở thành tâm bệnh của ông.

Lão tứ Dương Hoa Minh lại nhảy ra nói: “Dù có phân gia, cha ta cũng là chi chủ của Dương gia. Tiền của tam phòng lai lịch không rõ, cha ta có tư cách hỏi! Nếu không hỏi cho rõ ràng, sau này tam phòng các ngươi kiếm đồng tiền bất nghĩa, sẽ đem đến tai họa cho toàn bộ Dương gia ta!”

Lưu thị ở một bên hát đệm: “Không sai, hôm nay tam phòng nhất định phải giải thích cho tốt, tiền của bọn họ là từ đâu ra!”

Lời nói hung hăng, dọa nạt, truyền vào tai Lão Tôn và Đại Ngưu bọn họ, cả đám đều nhăn chặt mày.

Tôn thị vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình hừ lạnh một tiếng, “Đến đến đến, các người đừng cố tỏ vẻ bản thân thanh cao nữa, nói trắng ra là đang thắc mắc đi.”

“Các người đang cảm thấy tam phòng chúng ta ra đi hai bàn tay trắng, đúng ra phải uống gió Tây Bắc mà sống sau đó lại quay trở về cầu xin các ngươi bố thí cho một miếng ăn đúng không!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook