Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 100: Lão Tứ Đã Xảy Ra Chuyện!
Đỉnh Mưa Nhỏ
17/02/2022
Hôm sau, Dương Nhược Tình còn đang trong giấc mộng, liền nghe được bên ngoài sân truyền đến tiếng khóc của phụ nhân.
“Lạy trời, lạy phật, cha Hà Nhi anh đừng có bỏ rơi mẹ con em ……”
“Khóc khóc cái gì mà khóc, sáng sớm tinh mơ đã khóc như nhà có tang. Lão tứ không chết cũng bị cái miệng quạ đen của ngươi rủa cho chết! Cút đi cho ta……”
Ngay sau đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ tiền viện.
Dương Nhược Tình mở mắt, nhận ra âm thanh vừa rồi là của Lưu thị và Đàm thị.
Tiếng bước chân từ tiền viện truyền tới chứng tỏ nàng không phải đang nằm mơ mà là sự thật đúng không?
Nàng lộn vòng nhảy xuống giường, mặc quần áo vào chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng trúng Tôn thị đang trở về từ tiền viện bên kia!
“Nương, bên kia phát sinh chuyện gì vậy?” Dương Nhược Tình hỏi.
Sắc mặt Tôn thị không tốt lắm, đè thấp giọng nói: “Tứ thúc con xảy ra chuyện!”
“A?”
Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống hàng nghìn năm. Điều gì có thể xảy ra với Dương Hoa Minh?
“Tứ thúc con không hiểu làm sao, sáng nay đi ngoài đỏ rực.” Tôn thị nhỏ giọng nói.
Đỏ rực, là máu.
Bởi vì không may mắn, cho nên người nhà quê đều kiêng dè chữ kia.
Nói vậy, Dương Nhược Tình đã hiểu.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, “Tại sao lại bị như vậy ạ?”
Tôn thị lắc đầu: “Không biết được, chính hắn cũng sợ hãi, nghe nói lúc ấy còn nằm quay đơ ở nhà xí, chân nhũn ra không nhấc lên nổi. Là tứ thẩm đi gọi ngũ thúc và các đường ca của con đến nhà xí, khiêng hắn trở về phòng sau đó đi thỉnh đại phu.”
“Ông bà con nói, đợi lát nữa xem đại phu nói sao. Nếu tình hình không ổn, sẽ lập tức đưa đi y quán trên trấn, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ……”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Nương, con biết rồi, bây giờ chúng ta cũng không nên qua đó, hết thảy cứ chờ đại phu chẩn bệnh xong rồi nói sau!”
“Ai, cha con vẫn đang chờ nghe chuyện của tứ thúc con, nương phải đi vào nói cho cha con, đỡ cho ông ấy phải suy nghĩ nhiều!” Tôn thị nói.
“Vâng, vậy con đi nấu cơm sáng!”
Hai mẹ con phân công nhau làm việc.
Tiếng cãi cọ ồn ào ở tiền viện, tiếng kêu la lo sợ của Lưu thị thỉnh thoảng lại truyền vào phòng bếp bên này.
Người thôn Trường Bình đều bị kinh động, hơn phân nửa đều xúm lại ở tiền viện Dương gia, ríu rít, nghị luận sôi nổi.
Trong phòng bếp, vẻ mặt Dương Nhược Tình lại bình tĩnh.
Không biết vì sao, nàng cứ có cảm giác Dương Hoa Minh sẽ không gặp vấn đề gì lớn, nói không chừng chỉ là sợ bóng, sợ gió một hồi.
Phía dưới đi ra máu, cũng có khả năng là bệnh trĩ tái phát?
Người dân nông thôn thời đại này, kiến thức về bệnh lý vẫn còn rất hạn hẹp.
Lắc lắc đầu, Dương Nhược Tình bắt đầu đem lực chú ý dồn vào nấu cơm sáng cho cả nhà.
Hôm qua còn dư lại một ít canh gà rừng. Dương Nhược Tình dự định đổ thêm một ít nước, bỏ thêm ít rau dại để nấu nồi súp.
Cân nhắc đến Dương Hoa Trung và Lão Tôn đều là người trưởng thành, buổi sáng chỉ uống một bát canh sẽ không đủ no, hai đệ đệ cũng đang ở tuổi ăn, tuổi lớn.
Dương Nhược Tình lại trộn bột bắp và bột mỳ với nhau, cho thêm caramel vào, đổ nước, bắt đầu nhào bột.
Khi súp gà và rau rừng lục bụp sôi, nàng nặn bột thành những miếng tròn to bằng lòng bàn tay, thả từng cái vào nồi……
Ở phòng cách vách bên kia, khi Tôn thị kể chuyện của Dương Hoa Minh cho Dương Hoa Trung và Lão Tôn nghe xong, thì trong phòng bếp bên này, Dương Nhược Tình cũng nấu xong cơm sáng.
Dương Nhược Tình thò đầu đi vào: "Ông ngoại, cha, nương, đã đến giờ ăn sáng rồi."
“Nhanh như vậy sao? Tình Nhi nhà ta làm việc thật là nhanh nhẹn! Để nương đi thắp bát đũa!” Tôn thị lập tức đứng dậy.
Lão Tôn và Dương Hoa Trung cũng gật đầu đồng ý.
Dương Nhược Tình nhìn hai đệ đệ đã tỉnh lại nhưng vẫn mè nheo nằm trên giường, nói: “Hai đệ dậy nhanh đi, tỷ đi múc nước cho hai đứa rửa mặt!”
Người một nhà quây quần quanh chiếc bàn nhỏ bên giường Dương Hoa Trung, ăn cơm sáng nóng hổi.
Canh gà rừng thật ngon, miếng thịt mềm mại, rau dại cho vào miệng liền tan ra. Loại súp này vừa ăn vừa uống, dễ tiêu hóa lại nhiều dinh dưỡng.
Lão Tôn và Dương Hoa Trung đều uống hăng say, hai đệ đệ lại thấy hứng thú với những miếng bánh bột ngô ngọt màu vàng óng xếp chồng lên nhau trong bát.
Độ mềm của bột mì hòa trộn hoàn hảo với độ thô của bột ngô, cắn vào có vị ngọt, mềm và dai.
Tiểu An nhanh chóng nuốt một chiếc bánh bột ngô, còn không nhịn được liếm ngón tay vài cái khiến Dương Nhược Tình cười khúc khích.
Nàng đưa cho hắn một chiếc khăn sạch sẽ: “Không được liếm tay, sẽ bị đau bụng. Nào, Tiểu An, đệ lại ăn thêm một miếng bánh bột ngô đi!”
Người một nhà vừa ăn xong cơm sáng, thu dọn xong bát đũa thì lão ngũ Dương Hoa Châu đi qua.
“Lão ngũ, đã ăn sáng chưa?” Dương Hoa Trung hỏi.
Dương Hoa Châu lắc đầu, “Bên kia đang loạn như cào cào, chưa có ai đi nấu cơm!”
“Trong nồi còn một ít súp, với cả dư lại hai cái bánh bột ngô, để ta đi đun lại cho ngươi ăn nhé!” Tôn thị nói, xoay người liền đi phòng bếp.
Bên này, Dương Hoa Trung hỏi Dương Hoa Châu về việc của Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Châu vẻ mặt phẫn nộ hừ một tiếng: “Phúc bá vừa mới khám qua. Hừ, thiếu chút nữa khiến người ta tức chết!”
“Như thế nào?” Dương Hoa Trung hỏi, Dương Nhược Tình cũng vểnh tai lên nghe.
Dương Hoa Châu nói: “Tứ ca là bị tái phát bệnh trĩ!”
“A?” Dương Hoa Trung sửng sốt, “Trước đây lão Tứ có bị trĩ, nhưng sau đó đã uống thuốc khỏi rồi mà? Đã nhiều năm không tái phát? Lần này sao đột nhiên lại bị?”
Dương Hoa Châu tức giận nói: “Còn có thể tại sao, bát đồ ăn hôm qua nhà huynh đưa sang, nương chúng ta không nỡ ăn, giấu trong nồi to ở phòng bếp. Dự định để lục muội hôm nay về tới nhà sẽ ăn. Nhưng lại bị hai vợ chồng tứ ca ăn trộm, đến một giọt cũng không thừa. Sau đó sáng nay đi ngoài toàn màu đỏ, sợ hãi, náo loạn tới mức gà chó cũng không yên!”
Dương Hoa Trung thật cạn lời, Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu, Lão Tôn trầm mặc hút thuốc lá sợi, Đại An khinh thường hừ một tiếng, Tiểu An nghe không hiểu, ngồi xổm ở góc tường chơi với mấy viên đá.
Tôn thị bưng cơm sáng bước vào phòng, đúng lúc nghe được, biểu tình trên mặt cũng quái quái, cả nhà đều không biết nên nói gì nữa!
“Lão ngũ, tạm thời ăn chút đi, cơm sáng bên kia sợ là không thể xong trong chốc lát được!” Tôn thị nhắc nhở.
Dương Hoa Châu quay đầu, đỏ mắt nhìn cơm sáng nóng hôi hổi, nuốt nước miếng một cái.
Hắn cũng đói bụng, nên không chối từ, tiếp nhận bát liền ăn ào ào.
“Ngũ thúc, nói vậy, tiểu cô của cháu hôm nay sẽ về nhà sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Dương Hoa Châu gật đầu, “Chắc là trước giờ cơm trưa sẽ tới nơi!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, sau khi xuyên đến đây, người nhà Dương gia đại bộ phận nàng đều đã gặp qua, chỉ còn lại một ít là tiểu cô Dương Hoa Mai, còn có đường tỷ, đường đệ nhà nhị bá cùng đại đường huynh nhà đại bá.
Ăn xong mấy ngụm, Dương Hoa Châu lau khóe miệng, lại nói tiếp: “Hôm nay bên kia sợ là không nấu cơm sáng, một mình đại tẩu không nấu được cơm, tứ tẩu thì đang bị nương xách tai giáo huấn, đệ nghĩ là không thể một chốc một lát mà xong được nên ghé qua đây!”
“Hí hí, để con qua xem thử coi!” Dương Nhược Tình đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người cho phẳng, vẻ mặt hưng phấn.
“Lạy trời, lạy phật, cha Hà Nhi anh đừng có bỏ rơi mẹ con em ……”
“Khóc khóc cái gì mà khóc, sáng sớm tinh mơ đã khóc như nhà có tang. Lão tứ không chết cũng bị cái miệng quạ đen của ngươi rủa cho chết! Cút đi cho ta……”
Ngay sau đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ tiền viện.
Dương Nhược Tình mở mắt, nhận ra âm thanh vừa rồi là của Lưu thị và Đàm thị.
Tiếng bước chân từ tiền viện truyền tới chứng tỏ nàng không phải đang nằm mơ mà là sự thật đúng không?
Nàng lộn vòng nhảy xuống giường, mặc quần áo vào chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng trúng Tôn thị đang trở về từ tiền viện bên kia!
“Nương, bên kia phát sinh chuyện gì vậy?” Dương Nhược Tình hỏi.
Sắc mặt Tôn thị không tốt lắm, đè thấp giọng nói: “Tứ thúc con xảy ra chuyện!”
“A?”
Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống hàng nghìn năm. Điều gì có thể xảy ra với Dương Hoa Minh?
“Tứ thúc con không hiểu làm sao, sáng nay đi ngoài đỏ rực.” Tôn thị nhỏ giọng nói.
Đỏ rực, là máu.
Bởi vì không may mắn, cho nên người nhà quê đều kiêng dè chữ kia.
Nói vậy, Dương Nhược Tình đã hiểu.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, “Tại sao lại bị như vậy ạ?”
Tôn thị lắc đầu: “Không biết được, chính hắn cũng sợ hãi, nghe nói lúc ấy còn nằm quay đơ ở nhà xí, chân nhũn ra không nhấc lên nổi. Là tứ thẩm đi gọi ngũ thúc và các đường ca của con đến nhà xí, khiêng hắn trở về phòng sau đó đi thỉnh đại phu.”
“Ông bà con nói, đợi lát nữa xem đại phu nói sao. Nếu tình hình không ổn, sẽ lập tức đưa đi y quán trên trấn, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ……”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Nương, con biết rồi, bây giờ chúng ta cũng không nên qua đó, hết thảy cứ chờ đại phu chẩn bệnh xong rồi nói sau!”
“Ai, cha con vẫn đang chờ nghe chuyện của tứ thúc con, nương phải đi vào nói cho cha con, đỡ cho ông ấy phải suy nghĩ nhiều!” Tôn thị nói.
“Vâng, vậy con đi nấu cơm sáng!”
Hai mẹ con phân công nhau làm việc.
Tiếng cãi cọ ồn ào ở tiền viện, tiếng kêu la lo sợ của Lưu thị thỉnh thoảng lại truyền vào phòng bếp bên này.
Người thôn Trường Bình đều bị kinh động, hơn phân nửa đều xúm lại ở tiền viện Dương gia, ríu rít, nghị luận sôi nổi.
Trong phòng bếp, vẻ mặt Dương Nhược Tình lại bình tĩnh.
Không biết vì sao, nàng cứ có cảm giác Dương Hoa Minh sẽ không gặp vấn đề gì lớn, nói không chừng chỉ là sợ bóng, sợ gió một hồi.
Phía dưới đi ra máu, cũng có khả năng là bệnh trĩ tái phát?
Người dân nông thôn thời đại này, kiến thức về bệnh lý vẫn còn rất hạn hẹp.
Lắc lắc đầu, Dương Nhược Tình bắt đầu đem lực chú ý dồn vào nấu cơm sáng cho cả nhà.
Hôm qua còn dư lại một ít canh gà rừng. Dương Nhược Tình dự định đổ thêm một ít nước, bỏ thêm ít rau dại để nấu nồi súp.
Cân nhắc đến Dương Hoa Trung và Lão Tôn đều là người trưởng thành, buổi sáng chỉ uống một bát canh sẽ không đủ no, hai đệ đệ cũng đang ở tuổi ăn, tuổi lớn.
Dương Nhược Tình lại trộn bột bắp và bột mỳ với nhau, cho thêm caramel vào, đổ nước, bắt đầu nhào bột.
Khi súp gà và rau rừng lục bụp sôi, nàng nặn bột thành những miếng tròn to bằng lòng bàn tay, thả từng cái vào nồi……
Ở phòng cách vách bên kia, khi Tôn thị kể chuyện của Dương Hoa Minh cho Dương Hoa Trung và Lão Tôn nghe xong, thì trong phòng bếp bên này, Dương Nhược Tình cũng nấu xong cơm sáng.
Dương Nhược Tình thò đầu đi vào: "Ông ngoại, cha, nương, đã đến giờ ăn sáng rồi."
“Nhanh như vậy sao? Tình Nhi nhà ta làm việc thật là nhanh nhẹn! Để nương đi thắp bát đũa!” Tôn thị lập tức đứng dậy.
Lão Tôn và Dương Hoa Trung cũng gật đầu đồng ý.
Dương Nhược Tình nhìn hai đệ đệ đã tỉnh lại nhưng vẫn mè nheo nằm trên giường, nói: “Hai đệ dậy nhanh đi, tỷ đi múc nước cho hai đứa rửa mặt!”
Người một nhà quây quần quanh chiếc bàn nhỏ bên giường Dương Hoa Trung, ăn cơm sáng nóng hổi.
Canh gà rừng thật ngon, miếng thịt mềm mại, rau dại cho vào miệng liền tan ra. Loại súp này vừa ăn vừa uống, dễ tiêu hóa lại nhiều dinh dưỡng.
Lão Tôn và Dương Hoa Trung đều uống hăng say, hai đệ đệ lại thấy hứng thú với những miếng bánh bột ngô ngọt màu vàng óng xếp chồng lên nhau trong bát.
Độ mềm của bột mì hòa trộn hoàn hảo với độ thô của bột ngô, cắn vào có vị ngọt, mềm và dai.
Tiểu An nhanh chóng nuốt một chiếc bánh bột ngô, còn không nhịn được liếm ngón tay vài cái khiến Dương Nhược Tình cười khúc khích.
Nàng đưa cho hắn một chiếc khăn sạch sẽ: “Không được liếm tay, sẽ bị đau bụng. Nào, Tiểu An, đệ lại ăn thêm một miếng bánh bột ngô đi!”
Người một nhà vừa ăn xong cơm sáng, thu dọn xong bát đũa thì lão ngũ Dương Hoa Châu đi qua.
“Lão ngũ, đã ăn sáng chưa?” Dương Hoa Trung hỏi.
Dương Hoa Châu lắc đầu, “Bên kia đang loạn như cào cào, chưa có ai đi nấu cơm!”
“Trong nồi còn một ít súp, với cả dư lại hai cái bánh bột ngô, để ta đi đun lại cho ngươi ăn nhé!” Tôn thị nói, xoay người liền đi phòng bếp.
Bên này, Dương Hoa Trung hỏi Dương Hoa Châu về việc của Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Châu vẻ mặt phẫn nộ hừ một tiếng: “Phúc bá vừa mới khám qua. Hừ, thiếu chút nữa khiến người ta tức chết!”
“Như thế nào?” Dương Hoa Trung hỏi, Dương Nhược Tình cũng vểnh tai lên nghe.
Dương Hoa Châu nói: “Tứ ca là bị tái phát bệnh trĩ!”
“A?” Dương Hoa Trung sửng sốt, “Trước đây lão Tứ có bị trĩ, nhưng sau đó đã uống thuốc khỏi rồi mà? Đã nhiều năm không tái phát? Lần này sao đột nhiên lại bị?”
Dương Hoa Châu tức giận nói: “Còn có thể tại sao, bát đồ ăn hôm qua nhà huynh đưa sang, nương chúng ta không nỡ ăn, giấu trong nồi to ở phòng bếp. Dự định để lục muội hôm nay về tới nhà sẽ ăn. Nhưng lại bị hai vợ chồng tứ ca ăn trộm, đến một giọt cũng không thừa. Sau đó sáng nay đi ngoài toàn màu đỏ, sợ hãi, náo loạn tới mức gà chó cũng không yên!”
Dương Hoa Trung thật cạn lời, Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu, Lão Tôn trầm mặc hút thuốc lá sợi, Đại An khinh thường hừ một tiếng, Tiểu An nghe không hiểu, ngồi xổm ở góc tường chơi với mấy viên đá.
Tôn thị bưng cơm sáng bước vào phòng, đúng lúc nghe được, biểu tình trên mặt cũng quái quái, cả nhà đều không biết nên nói gì nữa!
“Lão ngũ, tạm thời ăn chút đi, cơm sáng bên kia sợ là không thể xong trong chốc lát được!” Tôn thị nhắc nhở.
Dương Hoa Châu quay đầu, đỏ mắt nhìn cơm sáng nóng hôi hổi, nuốt nước miếng một cái.
Hắn cũng đói bụng, nên không chối từ, tiếp nhận bát liền ăn ào ào.
“Ngũ thúc, nói vậy, tiểu cô của cháu hôm nay sẽ về nhà sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Dương Hoa Châu gật đầu, “Chắc là trước giờ cơm trưa sẽ tới nơi!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, sau khi xuyên đến đây, người nhà Dương gia đại bộ phận nàng đều đã gặp qua, chỉ còn lại một ít là tiểu cô Dương Hoa Mai, còn có đường tỷ, đường đệ nhà nhị bá cùng đại đường huynh nhà đại bá.
Ăn xong mấy ngụm, Dương Hoa Châu lau khóe miệng, lại nói tiếp: “Hôm nay bên kia sợ là không nấu cơm sáng, một mình đại tẩu không nấu được cơm, tứ tẩu thì đang bị nương xách tai giáo huấn, đệ nghĩ là không thể một chốc một lát mà xong được nên ghé qua đây!”
“Hí hí, để con qua xem thử coi!” Dương Nhược Tình đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người cho phẳng, vẻ mặt hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.