Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 270: Mập Mạp Hổ Khu Chấn Động ( Truy Càng! )
Đỉnh Mưa Nhỏ
09/04/2022
Bên này giường, Dương Nhược Tình nghiêng đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Lão Dương thật sự cho Dương Hoa Minh đi lấy thuốc dán ư?
Vì lão Dương thân là nam nhân cho nên thông tình đạt lý hơn so với Đàm thị sao?
Hay vì lão Dương đánh chủ ý khác?
Dương Nhược Tình không dám thả lỏng cảnh giác.
Rất nhanh, Dương Hoa Minh đã lấy thuốc dán trở về.
Lão Dương đem thuốc dán kia đưa cho Dương Hoa Trung, nói: “Đợi lát nữa dán cho vợ con, thuốc dán dùng rất được, ta đã thử qua.”
Dương Hoa Trung tiếp nhận thuốc dán, liếc mắt một cái giao cho Tôn thị, hai vợ chồng giờ phút này đều không khỏi xúc động.
Tôn thị hốc mắt hơi hơi đỏ, gọi một tiếng: “Cha……” với lão Dương.
Lão Dương xua xua tay, ngữ khí chậm rãi, lại nói lời thấm thía với Tôn thị: “vợ lão tam, cha hiểu được con hôm nay rất mệt.”
“Người có khả năng thường nhiều việc, tiệc tối nay còn cần con đi chủ trì đại cục!”
Lão Dương chép miệng, nói tiếp.
“Thuốc dán này con cứ dùng đi, sau đó chạy nhanh đi phòng bếp tiền viện, chờ qua tối nay, cả nhà ta đều có thể thả lỏng!”
Lão Dương vừa nói ra lời này, Dương Hoa Lâm ở phía sau đã vội vàng phụ họa: “Cha nói phải, tam đệ muội, bữa tiệc tối nay ngươi khẽ cắn môi đến chắp vá cho xong đi, không thể để Dương gia ta mất mặt!”
Dương Hoa Minh cũng nói: “Cha cùng nhị ca nói rất đúng. Tam tẩu ngươi cố chịu đau mau đeo giày rồi đi qua đi, mọi người đều đã đói bụng rồi!”
Bên kia, Đàm thị cũng hừ một tiếng: “Tám văn tiền một trương thuốc dán đều đã cho nàng ta rồi. Xem thử xem nàng nơi nào còn có mặt mũi giả vờ đau!”
Ở giường bên này, mặt Tôn thị lúc xanh, lúc trắng.
Phụ nhân bóp thuốc dán trong tay, giống như bóp một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trên xe lăn, sắc mặt Dương Hoa Trung lại cương vài phần.
Nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt năn nỉ nhìn cha mẹ và huynh đệ trước mặt.
“Cha, nương Tình Nhi nàng……”
Dương Hoa Trung vừa cất lời, đã bị lão Dương phất tay đánh gãy.
“Lão tam, ta đang nói chuyện với vợ con, con là một người nam nhân lại xen vào ngắt lời giống cái dạng gì?”
Vẻ mặt lão Dương không vui quở trách Dương Hoa Trung.
Tiếp theo, hắn lại thúc giục Tôn thị, “Vợ lão tam, cứ định như vậy đi, con dán thuốc rồi mau mau lại đây!”
Nói xong những lời này, lão Dương xoay người làm bộ phải đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh thanh thúy.
“Chờ đã!”
Lão Dương dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu muốn làm gì?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình tiếp nhận thuốc dán trong tay Tôn thị, đứng lên đi đến trước mặt lão Dương.
Nàng đem thuốc dán nhét trở lại trong tay lão nhân, ngẩng đầu thanh thanh giọng nói: “Ý tốt của gia nhà chúng cháu xin ghi nhận, nhưng thuốc dán này gia gia vẫn nên giữ lại cho chính mình dùng đi, trong phòng nhà cháu vẫn còn có rượu thuốc.”
Lão Dương nhìn thuốc dán trong tay, sau đó lại nhìn Dương Nhược Tình.
Lão nhân đang muốn há mồm, Dương Nhược Tình đã giành trước lên tiếng.
“Nương cháu tối nay không qua được, cơm tối gia vẫn nên an bài những người khác chắp vá tốt hơn.”
“Nhị mẹ cùng Lan Nhi tỷ đều đã trở lại, bà nội cùng bác gái đều ở đó, lo liệu một bữa cơm tối dù không có nương của cháu thì cũng không có việc gì!” Dương Nhược Tình lại nói.
Nghe thấy chính mình bị điểm danh, Dương thị khó chịu.
“Gia của ngươi bảo nương ngươi đi qua nấu cơm, nương ngươi cũng chưa nói không đi, Mập Mạp chết tiệt ngươi lại bảo không, đúng là kỳ cục!”
Dương thị một bên hướng trong phòng ồn ào, một bên đưa mắt ra hiệu cho Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm hiểu ý, vội vàng hát đệm: “Chúng ta bảo nương ngươi đi qua lo liệu, là cảm thấy trù nghệ của nàng không kém. Gia của ngươi vừa rồi không phải cũng nói, người tài giỏi thường nhiều việc sao!”
“Ngừng~” Dương Nhược Tình hướng Dương Hoa Lâm trợn trắng mắt.
“Mọi người đang coi nương của cháu như con la, con ngựa mà sai sử, hay là cho nương cháu thể diện?”
Dương Nhược Tình cười lạnh hỏi lại.
“Thể diện này, nhà cháu không cần, ai thích thì cứ tự nhiên nhận lấy đi!”
“Nhà cháu muốn đóng cửa đi ngủ, mọi người đi đi!”
“Ai da, Mập Mạp chết tiệt ngươi nói chuyện kiểu gì đấy? Nói chuyện với ai vậy hả?”
Dương Hoa Lâm rống lên, đôi mắt cũng trừng lên.
“Lão tam sao ngươi không quản? Xem ngươi sinh ra cái loại khuê nữ tốt gì này? Dám chống đối trưởng bối chúng ta!”
Dương Hoa Trung trầm mặc.
Dương Hoa Lâm càng tức giận đến dậm chân.
Bên này, Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt khinh thường nhìn qua người Dương gia trước mặt.
“Ngay cả la, ngựa, cũng còn được cho ăn cỏ khô!”
“Nhưng các người đã làm gì?”
“Cha cháu bị lược bỏ trong phòng không người hỏi thăm, đệ đệ Đại An hai lần đi rót nước ấm còn bị bà nội đuổi trở về.”
“Nương cháu đầu tắt mặt tối làm việc cho các người, đến cuối cùng chúng ta một miếng thịt cũng không được ăn!”
“Bây giờ đau đến lệch cả hông, các người còn không buông tha cho nương cháu!”
Nói đến đây, Dương Nhược Tình giơ tay chỉ vào tứ thúc Dương Hoa Minh.
“Còn có tứ thúc, thúc để sót cha cháu. Chính mình ăn uống no say, xong việc cũng không thèm đến đây cùng cha cháu giải thích nửa câu?”
“Chuyện kia không phải do ta vội quá sao, cũng không phải là ta cố ý……”
Dương Hoa Minh tự biết đuối lý, chột dạ cụp mắt xuống, lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Tình cười lạnh lắc đầu.
Vội?
Vội vàng ăn uống, vội vàng đi tiểu, vội vàng huyên thuyên đi?
“Hỉ sự của ngũ thúc, tam phòng ra tiền xuất lực, trong lòng vui mừng.” Dương Nhược Tình nói tiếp.
“Nhưng, mọi người lại ngang ngược, vô lý như vậy, không tôn trọng lao động của nhà cháu, không săn sóc thân mình của nương cháu, vậy không thú vị……”
“Càng nói càng thái quá!” Dương Hoa Lâm trực tiếp chặt đứt lời nói của Dương Nhược Tình.
“Lão tam ngươi thật sự mặc kệ đúng không?”
“Được, vậy để nhị bá ta đây thế ngươi làm!”
Không đợi Dương Hoa Trung kịp phản ứng, Dương Hoa Lâm đã xắn tay áo lên, vung tay chiếu mặt Dương Nhược Tình đánh xuống……
Lần trước ở giữa sườn núi, hắn đã muốn đánh Mập Mạp chết tiệt này.
Đáng tiếc nửa đường lại lòi ra một tên Đường Nha Tử.
Hắc hắc, lúc này Đường Nha Tử không ở đây, lão tam lại không đứng dậy nổi, xem ai có thể bảo hộ được nha đầu chết tiệt này!
Dương Nhược Tình không nghĩ tới Dương Hoa Lâm sẽ làm trò động thủ trước mặt hai vợ chồng Dương Hoa Trung.
Nàng ngạc nhiên.
Đúng khoảnh khắc nàng đang phân tâm này, bàn tay Dương Hoa Lâm đã vung xuống.
“Đừng!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Tôn thị.
Bên tai, vang lên tiếng một cái tát giòn giã.
“Bốp!”
Nàng đang được Tôn thị ôm vào trong lòng ngực, mà Tôn thị lại kêu rên một tiếng, thân mình căng chặt.
“Nương!”
“Nương ~”
“Nương Tình Nhi!”
Bên kia, Tiểu An, Đại An cùng Dương Hoa Trung đều hốt hoảng kêu lên.
Nam tử quýnh lên, theo bản năng liền từ trên xe lăn đứng dậy.
Còn chưa có đi được hai bước, thân thể cao lớn, cường tráng đã ‘oanh’ một tiếng ngã trên mặt đất, giống như một tòa núi lớn ầm ầm sập xuống, khiến mặt đất cũng chấn rung lên.
“Lão tam!”
Lão Dương vẫn luôn bảo trì trầm mặc hô lên một tiếng, xoay người chạy về phía Dương Hoa Trung, phối hợp với Đại An, Tiểu An, luống cuống tay chân muốn nâng Dương Hoa Trung ngồi dậy.
Tôn thị cũng định đi qua đỡ, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt khuê nữ của Dương Hoa Lâm.
Bà bật khóc, vội vàng bảo hộ Dương Nhược Tình ở sau người.
“Nhị ca, Tình Nhi dù sao cũng chỉ là một hài tử, ca có nóng giận thì cứ trút lên người ta, không cần đánh nàng……”
Thấy dấu tay trên khuôn mặt của mẫu thân, Dương Nhược Tình nổi trận lôi đình!
Bà nội nó, dám đánh nương của ta?
Tìm chết đi!
“Nương, nương đứng sang một bên đi.”
Nàng đưa Tôn thị sang một bên, chính mình bước ra một bước về phía trước.
Thân hình giống như một con báo nhanh nhẹn, bật một cái nhảy bổ nhào vào trên người Dương Hoa Lâm.
Nam nhân Dương gia đều rất cao.
Dương Nhược Tình nhảy lên chiếu trên mặt Dương Hoa Lâm tung một cái tát, một trận keng keng rung động, động tác nhanh đến làm người hoa cả mắt.
Lão Dương thật sự cho Dương Hoa Minh đi lấy thuốc dán ư?
Vì lão Dương thân là nam nhân cho nên thông tình đạt lý hơn so với Đàm thị sao?
Hay vì lão Dương đánh chủ ý khác?
Dương Nhược Tình không dám thả lỏng cảnh giác.
Rất nhanh, Dương Hoa Minh đã lấy thuốc dán trở về.
Lão Dương đem thuốc dán kia đưa cho Dương Hoa Trung, nói: “Đợi lát nữa dán cho vợ con, thuốc dán dùng rất được, ta đã thử qua.”
Dương Hoa Trung tiếp nhận thuốc dán, liếc mắt một cái giao cho Tôn thị, hai vợ chồng giờ phút này đều không khỏi xúc động.
Tôn thị hốc mắt hơi hơi đỏ, gọi một tiếng: “Cha……” với lão Dương.
Lão Dương xua xua tay, ngữ khí chậm rãi, lại nói lời thấm thía với Tôn thị: “vợ lão tam, cha hiểu được con hôm nay rất mệt.”
“Người có khả năng thường nhiều việc, tiệc tối nay còn cần con đi chủ trì đại cục!”
Lão Dương chép miệng, nói tiếp.
“Thuốc dán này con cứ dùng đi, sau đó chạy nhanh đi phòng bếp tiền viện, chờ qua tối nay, cả nhà ta đều có thể thả lỏng!”
Lão Dương vừa nói ra lời này, Dương Hoa Lâm ở phía sau đã vội vàng phụ họa: “Cha nói phải, tam đệ muội, bữa tiệc tối nay ngươi khẽ cắn môi đến chắp vá cho xong đi, không thể để Dương gia ta mất mặt!”
Dương Hoa Minh cũng nói: “Cha cùng nhị ca nói rất đúng. Tam tẩu ngươi cố chịu đau mau đeo giày rồi đi qua đi, mọi người đều đã đói bụng rồi!”
Bên kia, Đàm thị cũng hừ một tiếng: “Tám văn tiền một trương thuốc dán đều đã cho nàng ta rồi. Xem thử xem nàng nơi nào còn có mặt mũi giả vờ đau!”
Ở giường bên này, mặt Tôn thị lúc xanh, lúc trắng.
Phụ nhân bóp thuốc dán trong tay, giống như bóp một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trên xe lăn, sắc mặt Dương Hoa Trung lại cương vài phần.
Nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt năn nỉ nhìn cha mẹ và huynh đệ trước mặt.
“Cha, nương Tình Nhi nàng……”
Dương Hoa Trung vừa cất lời, đã bị lão Dương phất tay đánh gãy.
“Lão tam, ta đang nói chuyện với vợ con, con là một người nam nhân lại xen vào ngắt lời giống cái dạng gì?”
Vẻ mặt lão Dương không vui quở trách Dương Hoa Trung.
Tiếp theo, hắn lại thúc giục Tôn thị, “Vợ lão tam, cứ định như vậy đi, con dán thuốc rồi mau mau lại đây!”
Nói xong những lời này, lão Dương xoay người làm bộ phải đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh thanh thúy.
“Chờ đã!”
Lão Dương dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu muốn làm gì?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình tiếp nhận thuốc dán trong tay Tôn thị, đứng lên đi đến trước mặt lão Dương.
Nàng đem thuốc dán nhét trở lại trong tay lão nhân, ngẩng đầu thanh thanh giọng nói: “Ý tốt của gia nhà chúng cháu xin ghi nhận, nhưng thuốc dán này gia gia vẫn nên giữ lại cho chính mình dùng đi, trong phòng nhà cháu vẫn còn có rượu thuốc.”
Lão Dương nhìn thuốc dán trong tay, sau đó lại nhìn Dương Nhược Tình.
Lão nhân đang muốn há mồm, Dương Nhược Tình đã giành trước lên tiếng.
“Nương cháu tối nay không qua được, cơm tối gia vẫn nên an bài những người khác chắp vá tốt hơn.”
“Nhị mẹ cùng Lan Nhi tỷ đều đã trở lại, bà nội cùng bác gái đều ở đó, lo liệu một bữa cơm tối dù không có nương của cháu thì cũng không có việc gì!” Dương Nhược Tình lại nói.
Nghe thấy chính mình bị điểm danh, Dương thị khó chịu.
“Gia của ngươi bảo nương ngươi đi qua nấu cơm, nương ngươi cũng chưa nói không đi, Mập Mạp chết tiệt ngươi lại bảo không, đúng là kỳ cục!”
Dương thị một bên hướng trong phòng ồn ào, một bên đưa mắt ra hiệu cho Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm hiểu ý, vội vàng hát đệm: “Chúng ta bảo nương ngươi đi qua lo liệu, là cảm thấy trù nghệ của nàng không kém. Gia của ngươi vừa rồi không phải cũng nói, người tài giỏi thường nhiều việc sao!”
“Ngừng~” Dương Nhược Tình hướng Dương Hoa Lâm trợn trắng mắt.
“Mọi người đang coi nương của cháu như con la, con ngựa mà sai sử, hay là cho nương cháu thể diện?”
Dương Nhược Tình cười lạnh hỏi lại.
“Thể diện này, nhà cháu không cần, ai thích thì cứ tự nhiên nhận lấy đi!”
“Nhà cháu muốn đóng cửa đi ngủ, mọi người đi đi!”
“Ai da, Mập Mạp chết tiệt ngươi nói chuyện kiểu gì đấy? Nói chuyện với ai vậy hả?”
Dương Hoa Lâm rống lên, đôi mắt cũng trừng lên.
“Lão tam sao ngươi không quản? Xem ngươi sinh ra cái loại khuê nữ tốt gì này? Dám chống đối trưởng bối chúng ta!”
Dương Hoa Trung trầm mặc.
Dương Hoa Lâm càng tức giận đến dậm chân.
Bên này, Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt khinh thường nhìn qua người Dương gia trước mặt.
“Ngay cả la, ngựa, cũng còn được cho ăn cỏ khô!”
“Nhưng các người đã làm gì?”
“Cha cháu bị lược bỏ trong phòng không người hỏi thăm, đệ đệ Đại An hai lần đi rót nước ấm còn bị bà nội đuổi trở về.”
“Nương cháu đầu tắt mặt tối làm việc cho các người, đến cuối cùng chúng ta một miếng thịt cũng không được ăn!”
“Bây giờ đau đến lệch cả hông, các người còn không buông tha cho nương cháu!”
Nói đến đây, Dương Nhược Tình giơ tay chỉ vào tứ thúc Dương Hoa Minh.
“Còn có tứ thúc, thúc để sót cha cháu. Chính mình ăn uống no say, xong việc cũng không thèm đến đây cùng cha cháu giải thích nửa câu?”
“Chuyện kia không phải do ta vội quá sao, cũng không phải là ta cố ý……”
Dương Hoa Minh tự biết đuối lý, chột dạ cụp mắt xuống, lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Tình cười lạnh lắc đầu.
Vội?
Vội vàng ăn uống, vội vàng đi tiểu, vội vàng huyên thuyên đi?
“Hỉ sự của ngũ thúc, tam phòng ra tiền xuất lực, trong lòng vui mừng.” Dương Nhược Tình nói tiếp.
“Nhưng, mọi người lại ngang ngược, vô lý như vậy, không tôn trọng lao động của nhà cháu, không săn sóc thân mình của nương cháu, vậy không thú vị……”
“Càng nói càng thái quá!” Dương Hoa Lâm trực tiếp chặt đứt lời nói của Dương Nhược Tình.
“Lão tam ngươi thật sự mặc kệ đúng không?”
“Được, vậy để nhị bá ta đây thế ngươi làm!”
Không đợi Dương Hoa Trung kịp phản ứng, Dương Hoa Lâm đã xắn tay áo lên, vung tay chiếu mặt Dương Nhược Tình đánh xuống……
Lần trước ở giữa sườn núi, hắn đã muốn đánh Mập Mạp chết tiệt này.
Đáng tiếc nửa đường lại lòi ra một tên Đường Nha Tử.
Hắc hắc, lúc này Đường Nha Tử không ở đây, lão tam lại không đứng dậy nổi, xem ai có thể bảo hộ được nha đầu chết tiệt này!
Dương Nhược Tình không nghĩ tới Dương Hoa Lâm sẽ làm trò động thủ trước mặt hai vợ chồng Dương Hoa Trung.
Nàng ngạc nhiên.
Đúng khoảnh khắc nàng đang phân tâm này, bàn tay Dương Hoa Lâm đã vung xuống.
“Đừng!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Tôn thị.
Bên tai, vang lên tiếng một cái tát giòn giã.
“Bốp!”
Nàng đang được Tôn thị ôm vào trong lòng ngực, mà Tôn thị lại kêu rên một tiếng, thân mình căng chặt.
“Nương!”
“Nương ~”
“Nương Tình Nhi!”
Bên kia, Tiểu An, Đại An cùng Dương Hoa Trung đều hốt hoảng kêu lên.
Nam tử quýnh lên, theo bản năng liền từ trên xe lăn đứng dậy.
Còn chưa có đi được hai bước, thân thể cao lớn, cường tráng đã ‘oanh’ một tiếng ngã trên mặt đất, giống như một tòa núi lớn ầm ầm sập xuống, khiến mặt đất cũng chấn rung lên.
“Lão tam!”
Lão Dương vẫn luôn bảo trì trầm mặc hô lên một tiếng, xoay người chạy về phía Dương Hoa Trung, phối hợp với Đại An, Tiểu An, luống cuống tay chân muốn nâng Dương Hoa Trung ngồi dậy.
Tôn thị cũng định đi qua đỡ, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt khuê nữ của Dương Hoa Lâm.
Bà bật khóc, vội vàng bảo hộ Dương Nhược Tình ở sau người.
“Nhị ca, Tình Nhi dù sao cũng chỉ là một hài tử, ca có nóng giận thì cứ trút lên người ta, không cần đánh nàng……”
Thấy dấu tay trên khuôn mặt của mẫu thân, Dương Nhược Tình nổi trận lôi đình!
Bà nội nó, dám đánh nương của ta?
Tìm chết đi!
“Nương, nương đứng sang một bên đi.”
Nàng đưa Tôn thị sang một bên, chính mình bước ra một bước về phía trước.
Thân hình giống như một con báo nhanh nhẹn, bật một cái nhảy bổ nhào vào trên người Dương Hoa Lâm.
Nam nhân Dương gia đều rất cao.
Dương Nhược Tình nhảy lên chiếu trên mặt Dương Hoa Lâm tung một cái tát, một trận keng keng rung động, động tác nhanh đến làm người hoa cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.