Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 131: Mặt Trời Từ Phía Tây Ra Tới
Đỉnh Mưa Nhỏ
25/02/2022
Khuôn mặt này…… đã gầy rất nhiều?
Dương Nhược Tình không nhịn được đưa tay lên sờ cằm, ừm, hình như thật sự là như vậy!
Tuy nhiên—
Nửa thìa thịt lợn vụn đã được trả lại vào bát của Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường kinh ngạc nhìn lên, trên miệng vẫn còn một ngụm mì, ngữ khí có chút nói lắp.
"Tình Nhi, sao ngươi lại ..."
Dương Nhược Tình vừa cười vừa chớp chớp mắt: “Ta muốn giảm cân, không thể ăn quá nhiều, ngươi giúp ta chia sẻ một chút, nghe lời đi!”
Lạc Phong Đường nói: “Béo cũng tốt mà……”
“Được rồi, ngươi không phải ta, ngươi không thể hiểu được những buồn phiền của một người béo đâu!” Dương Nhược Tình gẩy gẩy sợi mì trong bát. Nữ hài ấy mà, vẫn phải thon thả một tí mới xinh, quá béo, chưa kể mặt khác, chỉ may quần áo cũng siêu tốn vải rồi!”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu , không nói lên lời!
Trong việc an ủi người khác, đặc biệt là phương diện an ủi nữ oa, hắn đúng là chưa có kinh nghiệm, sợ mình vụng về, thuyết phục không khéo lúc đó lại càng tệ hơn.
Hắn nhếch miệng cười cười, nghiêm túc nói: “Tình Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, ngươi như vầy……là tốt rồi!”
Dứt lời, hắn không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt nữ oa, vùi đầu vào ăn!
Dương Nhược Tình cũng cười cười, béo hay gầy, trước kia nàng rất để ý.
Ngày nào cũng nhéo vòng eo, nhiều thêm một miếng thịt bằng ngón tay cũng như gặp kẻ thù lớn.
Từ khi xuyên về thời đại này, tâm trạng của nàng cũng có phần thay đổi..
Đối với con người, ngoại hình dù sao cũng chỉ là một lớp vỏ mà thôi.
Thật sự không cần quá để ý đến.
Cứ theo nếp sinh hoạt bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên làm việc thì làm việc, duy trì trạng thái lạc quan, tích cực kiếm tiền sẽ có một ngày khá giả.
Thiếu gì cũng được nhưng không thể thiếu tiền, có gì cũng được nhưng không thể có bệnh, đây là triết lý quan trọng nhất của hạnh phúc!
“Không nói nữa, chúng ta ăn đi, ăn no xong thì về thôn!” Dương Nhược Tình nói, cũng bưng bát lên.
Rất nhanh, hai người đều ăn xong mì, nước lèo trong bát cũng uống không dư thừa dù chỉ một giọt.
Dương Nhược Tình gọi tiểu nhị tính tiền, hai chén mì, tổng cộng là hết mười sáu văn tiền.
Tiểu nhị vừa nói số tiền, Lạc Phong Đường ngồi đối diện Dương Nhược Tình cũng đã đem mười sáu đồng tiền đưa ra.
Tốc độ này khiến nàng cực kỳ hoài nghi hắn vốn đã có sự chuẩn bị từ trước!
“Đường Nha Tử, không cần ngươi trả!” Dương Nhược Tình ngăn cản, một bên móc ra mười sáu văn tiền.
Tuy nhiên, Lạc Phong Đường lại coi như không nghe thấy nàng nói gì, nhất quyết nhét mười sáu văn tiền vào trong tay tiểu nhị.
Tiểu nhị thu tiền, thu thập chén đũa tươi cười rời đi.
Bên này, Lạc Phong Đường xách thùng gỗ chứa đầy đậu tương và hương giấy áo lạnh mà hai người đã mua lên.
Hắn ngước mắt lên tính bảo Dương Nhược Tình lên đường, nhưng lại sửng sốt.
Chỉ thấy nữ oa trước mặt, tay chống hông, phồng mang trợn má trừng mắt nhìn hắn.
Khiến hắn một đầu mờ mịt, không hiểu gì, bối rối hỏi.
“Tình Nhi, có chuyện gì sao?”
“Sao, sao? Tiểu tử ngươi, lại có thể dám không nghe lời ta nói sao?” Dương Nhược Tình cố ý tức giận với hắn.
Lạc Phong Đường cảm thấy rất khó hiểu, tự hỏi mình có phải đã làm sai ở đâu không? Khiến Tình Nhi không vui?
Khi hắn còn đang ngơ ngác, nữ oa trước mặt đã chuyển động, hắn cảm giác túi mình bị nhét vào một ít tiền.
“Tình Nhi ngươi đây là……”
Tại sao nàng đem mười sáu văn tiền kia trả về vậy?
“Đường Nha Tử, ta nói thêm với ngươi một chuyện, sau này chúng ta cùng làm đậu phụ, chúng ta là người một nhà. Đi tới đi lui lên trấn đưa đậu phụ, tiền cơm, đều phải lấy quỹ chung! Không cho phép ngươi tự bỏ tiền riêng, có hiểu không?”
“Được, hiểu rồi!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Khi đi qua cửa của cửa hàng, vừa đúng lúc một mẻ bánh bao ra nồi.
Mùi thơm nóng hôi hổi bay qua, mặc dù trong bụng vừa được lấp đầy bởi mì thịt heo, Dương Nhược Tình vẫn không khỏi rung động một hồi.
Nàng lại lấy ra bốn đồng tiền, mua bốn chiếc bánh bao thịt, đựng trong hai bao giấy dầu, cầm trên tay.
Lạc Phong Đường không nói lời nào, chỉ đứng ở một bên vừa nhìn vừa mỉm cười.
Nam hài thầm ghi nhớ trong lòng, hóa ra Tình Nhi luôn thích ăn bánh bao thịt ……
Sau khi rời khỏi tiệm bánh bao, Dương Nhược Tình đưa một cặp bánh bao đựng trong giấy dầu cho Lạc Phong Đường.
“Hai chiếc bánh bao thịt này, ngươi mang về cho đại bá ngươi nhé.”
“Tình Nhi này……”
“Ta biết ngươi muốn nói gì, đừng có từ chối nữa. Bốn chiếc bánh bao này đều được trừ vào quỹ chung đi! Bảo ngươi cầm liền cầm đi, nam nhân đừng có lải nhải nhiều!”
Lạc Phong Đường hơi đỏ mặt, gật đầu chấp nhận.
Một đường không hề trì hoãn, hai người đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc khi mặt trời đã dần dần treo ở phía tây của núi Miêu Ngưu, cả hai đã về tới thôn.
“Đường Nha Tử, đại bá ngươi có lẽ đang ở nhà đợi ngươi về tảo mộ, vậy chúng ta chia tay ở cửa thôn đường ai nấy đi đi!” Dương Nhược Tình đề nghị.
“Để ta đem thùng đậu tương này đưa tới nhà ngươi trước đã.” Lạc Phong Đường nói.
“Ta có thể xách được!” Dương Nhược Tình nói.
“Không sao, ta đã xách hết một đoạn đường rồi, còn quan tâm mấy bước cuối cùng này sao? Đi thôi!”
Lạc Phong Đường không ngừng bước chân, đi về phía nhà họ Dương ở phía bắc của thôn.
Lúc này, người dân trong thôn đã bắt đầu chuẩn bị lên núi sau thôn đốt áo rét cho tổ tiên.
Trên đường đi, gặp một nhóm lại một nhóm thôn dân.
Mọi người nhìn thấy Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đi chung với nhau, đôi mắt đều sáng lên.
Một người là dã hài tử của Lạc lão nhị gian thương buôn muối mang về từ bên ngoài, thiếu niên thợ săn mạnh mẽ, quái gở.
Một người là Mập Mạp nhà Dương gia vừa mới chết đi sống lại, đanh đá đến mức nghiêng trời lệch đất!
Hai con người kia, là ngọn gió nào thổi họ đến một chỗ vậy?
Nhìn về phía này, hai người vừa đi, vừa nói, vừa cười, nam không quái gở, nữ cũng không đanh đá nữa.
Trời ơi, thật hiếm! Còn hiếm hơn cả mặt trời ló dạng từ đằng tây!
Ánh mắt và phản ứng của thôn dân trên đường, Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đều nhìn thấy.
Hai người vô cùng ăn ý, đối với việc này đều không để ý tới.
Tới cửa nhà, Dương Nhược Tình từ xa đã thấy Đại An đang kéo tay Tiểu An, hai huynh đệ đang kiễng chân ở cửa ngõ nhìn về phía này.
Dương Nhược Tình vẫy tay với hai đệ đệ.
Đôi mắt hai anh em ngay lập tức sáng lên, Đại An đang định lao đến đón thì đột nhiên nhìn thấy Lạc Phong Đường đang theo sát phía sau tỷ tỷ mình tay còn xách một chiếc thùng gỗ.
Đôi mày thanh tú của Đại An khẽ nhăn lại, đột nhiên rời khỏi Tiểu An, xoay người chạy vào trong ngõ nhỏ.
Dương Nhược Tình đã đến gần, Tiểu An chạy đến, hưng phấn bắt lấy tay Dương Nhược Tình.
“Tỷ, nương bảo đệ và ca ca ở chỗ này chờ tỷ, chờ tỷ về tới thì cả nhà sẽ đi lên núi đốt áo lạnh!” Tiểu An nói.
Dương Nhược Tình kéo tay Tiểu An: “Được rồi, chúng ta vào nhà đi!”
Vào sân, Tôn thị đang chờ ở cửa phòng bếp, Lão Tôn cũng ở đây.
Tôn thị tươi cười đón Dương Nhược Tình, sau đó đi thẳng đến Lạc Phong Đường đang theo sau nàng, tươi cười thân thiết, từ ái thân hòa.
“A, Đường Nha Tử, các ngươi một đường đều thuận lợi chứ? Có mệt không? Mau, mau, mau, vào nhà uống trà nghỉ ngơi một chút……”
Nhìn nương của mình vây quanh Lạc Phong Đường như vậy, Dương Nhược Tình dở khóc dở cười, không nghĩ tới chính mình thế nhưng bị nương vắng vẻ!
Nàng còn có phải là khuê nữ của nương nữa không đây?
Bên này, Lạc Phong Đường cung kính chào Lão Tôn ‘ông ngoại ’, sau đó nói với Tôn thị: “Tam thẩm, cháu không mệt, cũng không cần nghỉ chân, thùng đậu tương này là Tình Nhi mua, để cháu giúp nàng đưa vào phòng sau đó sẽ về!”
“A, như vậy…… Được rồi, vậy đưa vào phòng Tình Nhi bên kia đi!” Tôn thị vội vàng nói, xoay người đi mở cửa.
Bên này, Lão Tôn nói với Dương Nhược Tình: “Cha cháu vẫn luôn nhắc cháu mãi, cháu đi vào gặp cha đi!”
Dương Nhược Tình không nhịn được đưa tay lên sờ cằm, ừm, hình như thật sự là như vậy!
Tuy nhiên—
Nửa thìa thịt lợn vụn đã được trả lại vào bát của Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường kinh ngạc nhìn lên, trên miệng vẫn còn một ngụm mì, ngữ khí có chút nói lắp.
"Tình Nhi, sao ngươi lại ..."
Dương Nhược Tình vừa cười vừa chớp chớp mắt: “Ta muốn giảm cân, không thể ăn quá nhiều, ngươi giúp ta chia sẻ một chút, nghe lời đi!”
Lạc Phong Đường nói: “Béo cũng tốt mà……”
“Được rồi, ngươi không phải ta, ngươi không thể hiểu được những buồn phiền của một người béo đâu!” Dương Nhược Tình gẩy gẩy sợi mì trong bát. Nữ hài ấy mà, vẫn phải thon thả một tí mới xinh, quá béo, chưa kể mặt khác, chỉ may quần áo cũng siêu tốn vải rồi!”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu , không nói lên lời!
Trong việc an ủi người khác, đặc biệt là phương diện an ủi nữ oa, hắn đúng là chưa có kinh nghiệm, sợ mình vụng về, thuyết phục không khéo lúc đó lại càng tệ hơn.
Hắn nhếch miệng cười cười, nghiêm túc nói: “Tình Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, ngươi như vầy……là tốt rồi!”
Dứt lời, hắn không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt nữ oa, vùi đầu vào ăn!
Dương Nhược Tình cũng cười cười, béo hay gầy, trước kia nàng rất để ý.
Ngày nào cũng nhéo vòng eo, nhiều thêm một miếng thịt bằng ngón tay cũng như gặp kẻ thù lớn.
Từ khi xuyên về thời đại này, tâm trạng của nàng cũng có phần thay đổi..
Đối với con người, ngoại hình dù sao cũng chỉ là một lớp vỏ mà thôi.
Thật sự không cần quá để ý đến.
Cứ theo nếp sinh hoạt bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên làm việc thì làm việc, duy trì trạng thái lạc quan, tích cực kiếm tiền sẽ có một ngày khá giả.
Thiếu gì cũng được nhưng không thể thiếu tiền, có gì cũng được nhưng không thể có bệnh, đây là triết lý quan trọng nhất của hạnh phúc!
“Không nói nữa, chúng ta ăn đi, ăn no xong thì về thôn!” Dương Nhược Tình nói, cũng bưng bát lên.
Rất nhanh, hai người đều ăn xong mì, nước lèo trong bát cũng uống không dư thừa dù chỉ một giọt.
Dương Nhược Tình gọi tiểu nhị tính tiền, hai chén mì, tổng cộng là hết mười sáu văn tiền.
Tiểu nhị vừa nói số tiền, Lạc Phong Đường ngồi đối diện Dương Nhược Tình cũng đã đem mười sáu đồng tiền đưa ra.
Tốc độ này khiến nàng cực kỳ hoài nghi hắn vốn đã có sự chuẩn bị từ trước!
“Đường Nha Tử, không cần ngươi trả!” Dương Nhược Tình ngăn cản, một bên móc ra mười sáu văn tiền.
Tuy nhiên, Lạc Phong Đường lại coi như không nghe thấy nàng nói gì, nhất quyết nhét mười sáu văn tiền vào trong tay tiểu nhị.
Tiểu nhị thu tiền, thu thập chén đũa tươi cười rời đi.
Bên này, Lạc Phong Đường xách thùng gỗ chứa đầy đậu tương và hương giấy áo lạnh mà hai người đã mua lên.
Hắn ngước mắt lên tính bảo Dương Nhược Tình lên đường, nhưng lại sửng sốt.
Chỉ thấy nữ oa trước mặt, tay chống hông, phồng mang trợn má trừng mắt nhìn hắn.
Khiến hắn một đầu mờ mịt, không hiểu gì, bối rối hỏi.
“Tình Nhi, có chuyện gì sao?”
“Sao, sao? Tiểu tử ngươi, lại có thể dám không nghe lời ta nói sao?” Dương Nhược Tình cố ý tức giận với hắn.
Lạc Phong Đường cảm thấy rất khó hiểu, tự hỏi mình có phải đã làm sai ở đâu không? Khiến Tình Nhi không vui?
Khi hắn còn đang ngơ ngác, nữ oa trước mặt đã chuyển động, hắn cảm giác túi mình bị nhét vào một ít tiền.
“Tình Nhi ngươi đây là……”
Tại sao nàng đem mười sáu văn tiền kia trả về vậy?
“Đường Nha Tử, ta nói thêm với ngươi một chuyện, sau này chúng ta cùng làm đậu phụ, chúng ta là người một nhà. Đi tới đi lui lên trấn đưa đậu phụ, tiền cơm, đều phải lấy quỹ chung! Không cho phép ngươi tự bỏ tiền riêng, có hiểu không?”
“Được, hiểu rồi!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Khi đi qua cửa của cửa hàng, vừa đúng lúc một mẻ bánh bao ra nồi.
Mùi thơm nóng hôi hổi bay qua, mặc dù trong bụng vừa được lấp đầy bởi mì thịt heo, Dương Nhược Tình vẫn không khỏi rung động một hồi.
Nàng lại lấy ra bốn đồng tiền, mua bốn chiếc bánh bao thịt, đựng trong hai bao giấy dầu, cầm trên tay.
Lạc Phong Đường không nói lời nào, chỉ đứng ở một bên vừa nhìn vừa mỉm cười.
Nam hài thầm ghi nhớ trong lòng, hóa ra Tình Nhi luôn thích ăn bánh bao thịt ……
Sau khi rời khỏi tiệm bánh bao, Dương Nhược Tình đưa một cặp bánh bao đựng trong giấy dầu cho Lạc Phong Đường.
“Hai chiếc bánh bao thịt này, ngươi mang về cho đại bá ngươi nhé.”
“Tình Nhi này……”
“Ta biết ngươi muốn nói gì, đừng có từ chối nữa. Bốn chiếc bánh bao này đều được trừ vào quỹ chung đi! Bảo ngươi cầm liền cầm đi, nam nhân đừng có lải nhải nhiều!”
Lạc Phong Đường hơi đỏ mặt, gật đầu chấp nhận.
Một đường không hề trì hoãn, hai người đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc khi mặt trời đã dần dần treo ở phía tây của núi Miêu Ngưu, cả hai đã về tới thôn.
“Đường Nha Tử, đại bá ngươi có lẽ đang ở nhà đợi ngươi về tảo mộ, vậy chúng ta chia tay ở cửa thôn đường ai nấy đi đi!” Dương Nhược Tình đề nghị.
“Để ta đem thùng đậu tương này đưa tới nhà ngươi trước đã.” Lạc Phong Đường nói.
“Ta có thể xách được!” Dương Nhược Tình nói.
“Không sao, ta đã xách hết một đoạn đường rồi, còn quan tâm mấy bước cuối cùng này sao? Đi thôi!”
Lạc Phong Đường không ngừng bước chân, đi về phía nhà họ Dương ở phía bắc của thôn.
Lúc này, người dân trong thôn đã bắt đầu chuẩn bị lên núi sau thôn đốt áo rét cho tổ tiên.
Trên đường đi, gặp một nhóm lại một nhóm thôn dân.
Mọi người nhìn thấy Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đi chung với nhau, đôi mắt đều sáng lên.
Một người là dã hài tử của Lạc lão nhị gian thương buôn muối mang về từ bên ngoài, thiếu niên thợ săn mạnh mẽ, quái gở.
Một người là Mập Mạp nhà Dương gia vừa mới chết đi sống lại, đanh đá đến mức nghiêng trời lệch đất!
Hai con người kia, là ngọn gió nào thổi họ đến một chỗ vậy?
Nhìn về phía này, hai người vừa đi, vừa nói, vừa cười, nam không quái gở, nữ cũng không đanh đá nữa.
Trời ơi, thật hiếm! Còn hiếm hơn cả mặt trời ló dạng từ đằng tây!
Ánh mắt và phản ứng của thôn dân trên đường, Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đều nhìn thấy.
Hai người vô cùng ăn ý, đối với việc này đều không để ý tới.
Tới cửa nhà, Dương Nhược Tình từ xa đã thấy Đại An đang kéo tay Tiểu An, hai huynh đệ đang kiễng chân ở cửa ngõ nhìn về phía này.
Dương Nhược Tình vẫy tay với hai đệ đệ.
Đôi mắt hai anh em ngay lập tức sáng lên, Đại An đang định lao đến đón thì đột nhiên nhìn thấy Lạc Phong Đường đang theo sát phía sau tỷ tỷ mình tay còn xách một chiếc thùng gỗ.
Đôi mày thanh tú của Đại An khẽ nhăn lại, đột nhiên rời khỏi Tiểu An, xoay người chạy vào trong ngõ nhỏ.
Dương Nhược Tình đã đến gần, Tiểu An chạy đến, hưng phấn bắt lấy tay Dương Nhược Tình.
“Tỷ, nương bảo đệ và ca ca ở chỗ này chờ tỷ, chờ tỷ về tới thì cả nhà sẽ đi lên núi đốt áo lạnh!” Tiểu An nói.
Dương Nhược Tình kéo tay Tiểu An: “Được rồi, chúng ta vào nhà đi!”
Vào sân, Tôn thị đang chờ ở cửa phòng bếp, Lão Tôn cũng ở đây.
Tôn thị tươi cười đón Dương Nhược Tình, sau đó đi thẳng đến Lạc Phong Đường đang theo sau nàng, tươi cười thân thiết, từ ái thân hòa.
“A, Đường Nha Tử, các ngươi một đường đều thuận lợi chứ? Có mệt không? Mau, mau, mau, vào nhà uống trà nghỉ ngơi một chút……”
Nhìn nương của mình vây quanh Lạc Phong Đường như vậy, Dương Nhược Tình dở khóc dở cười, không nghĩ tới chính mình thế nhưng bị nương vắng vẻ!
Nàng còn có phải là khuê nữ của nương nữa không đây?
Bên này, Lạc Phong Đường cung kính chào Lão Tôn ‘ông ngoại ’, sau đó nói với Tôn thị: “Tam thẩm, cháu không mệt, cũng không cần nghỉ chân, thùng đậu tương này là Tình Nhi mua, để cháu giúp nàng đưa vào phòng sau đó sẽ về!”
“A, như vậy…… Được rồi, vậy đưa vào phòng Tình Nhi bên kia đi!” Tôn thị vội vàng nói, xoay người đi mở cửa.
Bên này, Lão Tôn nói với Dương Nhược Tình: “Cha cháu vẫn luôn nhắc cháu mãi, cháu đi vào gặp cha đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.